Anh đặt tay lên laptop, đôi mắt sâu tĩnh lặng nhìn giá sách cách đó không xa: “ Toàn bộ quyền quản lý giao cho cậu, tôi không cần, cậu cũng không cần phải cố nhét, chỉ cần thay tôi xử lý sạch sẽ những dư đảng ở Thái Lan thôi, những chuyện còn lại tôi sẽ tự xử lý.
Nếu không, sớm muộn gì bọn chúng cũng tìm được cậu, đến lúc đó nếu cậu cần tôi giúp đỡ thì cứ nói.
Dù bây giờ tôi không thể lộ diện những tôi sẽ cho cậu mượn người của tổ chức Thần Chết."
Đầu dây bên kia là giọng nói lười biếng trước giờ của Vương Thừa Quân: “ Được, ông đây cũng sẽ không khách sáo với cậu đâu.
Với lại, giờ hình như cậu đang muốn làm ông chủ đứng phía sau Dương Hoàng, và là một người chồng tốt bên cạnh con bé nhỉ.”
Triệu Hàn Dương hờ hững nói: “ Ừm, có vẻ khi đó tôi đã quyết định sai lầm rồi.
Có những người thuộc về thế giới của cậu nhưng lại bị ép ra ngoài, còn bé con của tôi khi ấy không thuộc về thế giới đó thì lại bị ép bước vào, nên dừng lại thôi.”
Người bên kia im lặng trong chốc lát rồi cười khẽ: “ Được, tôi biết rồi.
Lúc trước ông cụ Triệu còn sống lo lắng quả không sai mà.
Tôi biết sớm muộn gì cậu cũng quay về bản chất.”
Bên kia vọng sang vài tiếng động, Vương Thừa Quân dừng một lát mới bình thản nói: “ Chuyện ủy quyền cứ giao cho tôi, cậu yên tâm ở lại Nam Kinh với con bé đi, tắt máy đây.”
Triệu Hàn Dương đáp lại rồi lập tức tắt máy, tiện tay để điện thoại di động lên bàn.
Lúc này, Vương Tuyết Băng đang yên lặng đứng trước cửa phòng sách, thấy anh nói chuyện điện thoại xong mới lặng lẽ đẩy ra một khe hở, dè dặt nhìn vào trong.
Mãi đến khi Triệu Hàn Dương nghe được tiếng động mà đưa mắt nhìn cô, lúc bốn mắt nhìn nhau, Vương Tuyết Băng lập tức xấu hổ đỏ mặt, không ngờ lại bị phát hiện nhanh vậy.
Cô chỉ vào iPad trong tay, hỏi nhỏ: “ Ông xã ơi, em có thể vào hỏi anh một vấn đề không…”
Trông thấy dáng vẻ lén lút như trẻ con của Vương Tuyết Băng, Triệu Hàn Dương cong môi cười nhẹ: “ Hỏi gì? ”
Vương Tuyết Băng lại lặng lẽ ngoảnh lại nhìn người giúp việc luôn đi theo mình.
Vừa rồi lúc ra khỏi phòng ngủ, người giúp việc vẫn đi theo cô.
Vì Triệu Hàn Dương đáp lại, sau khi nhận được ánh mắt cho phép của người giúp việc, Vương Tuyết Băng mới lách vào phòng qua khe cửa.
Bây giờ cô đã gầy đi rất nhiều, không cần mở cửa quá rộng cũng lách vào được.
Những bộ quần áo kia của cô đều nằm ở biệt thự phía Tây Tuyết Uyển.
Mà ở dinh thự của anh thì đa số đều là chị Đinh mua về cho cô.
Chị Đinh không biết sở thích ăn mặc của cô, với lại, những người ở độ tuổi như chị Đinh hay nghĩ Vương Tuyết Băng ở nhà mặc đồ thoải mái tự do là được, thế nên đa số quần áo trong tủ đều là gu của chị ấy, còn có rất nhiều quần áo mặc nhà.
“ Thích mấy bộ này thì ngày mai anh dẫn em đi mua.
”
Vừa nghe thấy sắp được ra ngoài, mắt Vương Tuyết Băng vụt sáng, sau đó lại hỏi: “ Chỗ mua quần áo có đông người không? ”
“ Đông lắm.” Triệu Hàn Dương kiên nhẫn lại dịu dàng nhìn cô: " Quả thật em nên tập làm quen với đám đông.
Nếu cứ sợ người lạ thì trong lúc dưỡng bệnh e rằng chỉ có thể ở nhà, chuyện này tùy em chọn, hửm? ”
Do dự hồi lâu, Vương Tuyết Băng mới sợ sệt nói: “ Anh sẽ luôn đi theo em chứ? ”
“ Đương nhiên rồi.
”
“ Vậy chúng ta đi mua đi.” Vương Tuyết Băng mong đợi, nhưng trong sự mong đợi đó còn pha lẫn sự thấp thỏm nho nhỏ.
Chẳng qua là khát khao đi ra ngoài, khát khao mua quần áo đẹp, cộng thêm lời hứa sẽ đi theo cô mãi của Triệu Hàn Dương khiến cô lấy hết can đảm.
Cô tin anh.
Đêm đó, sau khi Vương Tuyết Băng trở về phòng ngủ, Triệu Hàn Dương đã dặn đám người Hắc Ưng đến Tuyết Uyển lấy mấy bộ đồ cô thích về dinh thự.
Vương Tuyết Băng vẫn ôm iPad trong lúc ngủ mơ, như thể sau khi phát hiện người bên trong từng là mình, cô vẫn không nỡ bỏ iPad xuống.
Ngay cả khi đi ngủ, dù màn hình đã tắt, cô cũng vẫn ôm chặt iPad không buông.
Cô không thích cảm giác đau đầu hay thậm chí là rối loạn trí nhớ mỗi ngày như vậy.
Lúc không kích động, lúc yên tĩnh, cô rất muốn nhớ lại, rất muốn mình tỉnh táo và lý trí.
Vương Thừa Duật cũng có nói qua, khi cô có hiện tượng này, chứng tỏ tất cả đã phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Để cô luôn giữ đầu óc tỉnh táo, không bị kích thích, đồng thời có thể thích ứng với cuộc sống hiện tại cũng rất hữu ích cho sự phục hồi của cô.
***
Hôm qua Triệu Hàn Dương không tiếp tục cuộc họp, nên sáng sớm hôm nay phải họp tiếp với bên Mỹ.
Dù sao thì Mỹ và Trung Quốc cũng lệch múi giờ, sáu giờ sáng anh đã phải thức dậy để họp.
Lúc mở mắt ra, đập vào mắt anh là khuôn mặt trắng trẻo hồn nhiên đang tựa vào ngực anh.
Hàng mi dài dày như chiếc quạt, mái tóc đen dài xõa tung, lười biếng mà xinh đẹp.
Cô ngủ rất say trong vòng tay anh, không hề phòng bị chút nào.
Anh chống khuỷu tay lên nhìn cô trong chốc lát, đáy mắt bỗng lướt qua một cơn xúc động mãnh liệt.
Anh đưa tay bóp mũi cô, sau đó cúi người hôn cô, chiếm lấy hơi thở của cô.
Vì không thở được mà Vương Tuyết Băng chợt tỉnh.
Tối qua cô dựa vào ngực anh ngủ đến sáng, nên lúc mở mắt vẫn còn mơ màng, không biết chuyện gì xảy ra.
Đợi cảm giác mơ màng trong mắt tan đi, khi chạm phải ánh mắt mang ý cười của anh, lúc này cô mới nhận ra anh đang hôn mình.
Khi cô thức dậy trong mấy ngày nay, hầu hết mỗi lần anh hôn cô đều mang vẻ thương xót ngập ngừng rồi dừng lại, nhưng lúc này nụ hôn lại rất sâu, khiến cô gần như không chịu nổi.
Thấy dáng vẻ ngây thơ vô tội nhưng vì biết mình là vợ anh mà không phản kháng của Vương Tuyết Băng, Triệu Hàn Dương thừa nhận là mình bị kích thích nhất thời, thân dưới biểu hiện ham muốn rõ ràng với cô.
Với dáng vẻ vô tội hiện giờ của cô, dù anh có làm gì thì có lẽ cô cũng không phản kháng, nhưng cuối cùng anh vẫn là không đành lòng.
Dù sao thì suy nghĩ của cô cũng chỉ dừng lại ở một đứa bé..