Đám người Hắc Ưng nhìn thấy mọi chuyện giải quyết khá im xui thì họ cũng thở phào.
Nếu còn để kéo dài thêm e rằng lão đại nhà họ tự động thủ mất.
Nhưng e rằng những suy nghĩ của đám người Hắc Ưng phải thất vọng rồi.
Triệu Hàn Dương lạnh mặt nhìn đám người của Dương Tử, lại nhớ đến những vết thương trên người cô càng làm cho sát khí quanh người anh trở nên nồng đậm hơn.
Vương Tuyết Băng được anh ôm cũng cảm nhận được sự thay đổi nhỏ của anh, nhíu mày rít nhẹ vì bị anh vô thức siết chặt vòng tay: " Dương Gia, anh bình tĩnh đi.
"
Triệu Hàn Dương biết cảm xúc của mình không ổn định nên đã làm cho cô đau, anh mới cố gắng thả lỏng một chút, nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Dù không lên tiếng, nhưng cô có cảm giác anh hơi khác thường, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm kia của anh đã trở nên đỏ ửng.
Vương Tuyết Băng càng nhìn càng chắc chắn anh đang chìm trong thế giới riêng của bản thân tạo ra, đặc biệt là sau khi thấy cô ở trên khán đài rồi đến việc kiểm tra vết thương cho cô.
Cô khẽ động đậy cánh tay mảnh khảnh của bản thân đưa lên sờ so.ạng khắp người anh liền cảm nhận các cơ bắp của anh đang căng cứng.
Lại thêm việc người trước mặt cô đang khiêu khích Tiểu Bạch.
E rằng hôm nay muốn rời khỏi đây thì sẽ có người bị thương hoặc đổ máu rồi.
Tiểu Hắc ở sau lưng Vương Thừa Quân cũng không thể chịu đựng thêm mà bước ra, lạnh giọng nói: " Nếu ông không muốn để chúng tôi rời khỏi? Vậy chi bằng hôm nay ông cũng để mạng của mình cùng với cô con gái kia ở đây luôn đi.
"
Dứt lời, lão Dương kia tức giận ra lệnh: " Các người còn đứng đây làm gì? Mau ra tay bắt sống con khốn kia cho tôi.
"
Đây là một trong những biểu hiện của những người không khôn ngoan mà còn muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Và rồi cả hiện trường cũng đã sôi nổi, đám người Hắc Ưng, Lục Ưng, Vàng Ưng, Bạch Ưng cùng với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc bắt đầu lao vào trận đấu.
Còn ba người Vương Thừa Quân và Phạm Hy Anh ( Famu hai An ) là chưa tham gia vào trận chiến.
Không kể đến việc Ken đang ở bên cạnh cô cũng thuận mắt nhìn thấy có chiếc xe lăn nên đã lấy lại đặc bên cạnh cô.
Vương Tuyết Băng nhìn thấy mọi người đang hăng hái đánh nhau cũng rất muốn tham gia, liền cựa quậy trong lòng anh.
Triệu Hàn Dương nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trong lòng, nhíu mày, khàn giọng nói: " Hửm??? Muốn tham gia? "
Bị nói trúng tim đen, cô đành phải gật đầu, nhỏ giọng nói: " Thả em xuống đi mà.
"
Triệu Hàn Dương nhíu mày, nhìn cô, không nói không rằng, bàn tay trái lặng lẽ mò đến vết thương ở ngay eo phải của cô ấn mạnh.,
Bị tấn công bất ngờ, Vương Tuyết Băng nhíu mày, rớt nước mắt, khẽ rít một tiếng đau đớn: " Đau....đau.....!"
Nghe thấy giọng than đau của cô, cả hai ông anh điều đồng loạt quay đầu nhìn, Vương Thừa Quân lo lắng, đi đến trước mặt của Ác Ma lau đi giọt nước mắt cho cô, dịu giọng dỗ dành: " Ngoan, bảo bối nhỏ, em ráng chịu đau một chút.
Anh tư rất nhanh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay.
"
Phạm Hy Anh ( Famu hai An ) nhìn anh, rồi lại nhìn cô, rất nhanh đã biết được đã xảy ra chuyện gì.
Phạm Hy Anh ( Famu hai An ) lên tiếng khuyên ngăn: " Nhóc năm, em đừng ôm em ấy mạnh quá, dù sau em ấy cũng đang bị thương.
Cả người sẽ rất khó chịu, hay là cậu để em ấy ngồi xuống xe lăn đi.
Nói không chừng em ấy sẽ ổn dễ chịu hơn đấy.
"
Như thế anh không nghe thấy lời nói của Phạm Hy Anh ( Famu hai An ) lão tam, người anh cùng vào sinh ra tử cùng anh.
Triệu Hàn Dương nhìn cô, trong mắt anh bây giờ chỉ có mỗi hình dáng của cô gái nhỏ, giọng nói có chút khàn: " Giờ em còn muốn tham gia nữa không? "
Vương Tuyết Băng thức thời lắc đầu, cho dù cô không bị gãy xương sườn, nhưng với những biểu hiện bây giờ của anh, ngay cả việc muốn tự mình đi lại e rằng anh còn không nỡ đấy.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, anh nhếch môi cười, gật đầu, đặc cô ngồi cẩn thận vào ghế lăn, hôn nhẹ lên chóp mũi xô, lên tiếng: " Em ngồi đây nghỉ một chút đi.
"
Vương Tuyết Băng gật đầu, cô rất tinh ý nhận ra đều bắt thường trong lời nói của anh, nhỏ giọng hỏi: " Anh...!anh tính làm gì? "
" Không làm gì cả.
" Triệu Hàn Dương đáp bằng ngữ khí lạnh lẽo khác thường.
Vương Tuyết Băng nhìn anh câm nín: " ....!"
Chắc em tin anh không muốn làm gì cả?
Anh đi đến trước mặt của Phạm Hy Anh ( Famu hai An ) và Vương Thừa Quân, lạnh giọng hỏi: " Nếu ra tay, cả võ quán này hai người các anh nắm được bao nhiêu? "
Phạm Hy Anh ( Famu hai An ) và Vương Thừa Quân nhìn nhau cười lạnh, đồng thanh trả lời: " 90 phần trăm.
"
" Như thế đủ rồi.
" Triệu Hàn Dương cười lạnh, liếc nhìn Lão Dương đang được vệ sĩ bảo vệ.
Chặc chặc, xem ra Ác Ma đã muốn động thủ rồi.
Nếu Ác Ma đã muốn động tay thì tên đó ắc hẳn chỉ có đường chết.
Trước khi ra tay, Triệu Hàn Dương liếc mắt nhìn Ken, lạnh giọng ra lệnh: " Bảo vệ cô ấy.
"
Ken nhìn anh gật đầu, sau đó cậu đi đứng bên cạnh cô bảo vệ mọi lúc.
Lúc này, ở phía trước hai người, đám người được lão Dương Tử dẫn đến đa phần đều cao to, nhưng luận về thể chất thì không thể bì bên người của Vương Thừa Quân.
Trận đấu càng ngày càng thêm gây go, kịch tính hơn so với phim hành động của Hollywood.
Cùng lúc này, đám người Tuyết Ưng hội cũng đã kéo đến ngày một đông hơn, trong khi đó người của đám Lão Dương Tử càng thêm bầm dập do Triệu Hàn Dương bang cho.
Dẫn đầu là lão đại đội một Tống Thiên Trần, theo sau cũng không nhiều lắm chỉ có hơn ba trăm ng người thôi à.