Ở Dưỡng Tâm Điện ăn ngủ ngủ ăn, như thế sau mấy ngày, Lâm Diệu rốt cuộc nhận được thánh chỉ.
Tần Chí sắc phong cậu thành quý quân, chỉ dưới hoàng hậu, còn ban cho Trùng Hoa Cung và thưởng một đống bảo vật quý hiếm.
Đương nhiên, hiện giờ hậu cung của Tần Vương không có ai, Lâm Diệu cũng chính là lớn nhất.
Cậu quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ, nghĩ thầm hàng thật quả là khác xa đạo cụ dùng khi đóng phim, mọi thứ đều tinh xảo xa hoa.
Sau khi dọn vào Trùng Hoa Cung, không cần phải đối mặt với Tần Chí cả ngày.
Lâm Diệu cảm thấy sảng khoái, tinh thần phấn chấn, thiếu điều muốn dọn đi ngay bây giờ.
Nhưng không được. Cậu còn phải chờ Tần Chí về điện, tạ ơn y.
Sau đó lại bày tỏ nhung nhớ và miễn cưỡng một cách hợp lý.
Tần Chí cũng không ngạc nhiên trước hành vi ôm eo y, vẻ mặt chưa nói hết tâm sự không nỡ rời đi của Lâm Diệu.
Trẫm thực sựquá sủng hắn, mới khiến hắn không quy củ như vậy.
Sắc mặt của Tần Chí trầm xuống: “Dưỡng Tâm Điện là nơi ở của hoàng đế, hoàng hậu cũng không thể ở lâu. Diệu Diệu chỉ được phong làm quý quân, liền muốn cậy sủng mà kiêu, coi thường quy tắc sao?”
Hừ! Ai ham hốsống ở đây? Nếu không phải sợ bị chém đầu, ta sớmbỏ trốn.
Lâm Diệu mếu máo, giả bộ tủi thân: “Ta biết, ta chỉ là luyến tiếc bệ hạ. Một ngày không gặp, giống như ba năm*.” (*nhớ nhung da diết)
Tần Chí tâm chợt mềm: “Trùng Hoa Cung là gần Dưỡng Tâm Điện nhất, trẫm sẽ thường xuyên tới thăm ngươi.”
Trước đây, Trùng Hoa Cung là nơi ở của hoàng hậu, quy cách rất cao, điều này cũng thể hiện sự sủng ái của Tần Chí đối với cậu.
Lâm Diệu lại nghĩ thầm, sau này ngươi tốt hơn hết là đừng đến nữa.
“Vậy thì bệ hạ nhất định phải nhớ đến. Ta sẽ ở Trùng Hoa Cung chờ bệ hạ, nhớ bệ hạ.”
Lâm Diệu lại quấn lấy Tần Chí lưu luyến mà nói rất nhiều lời nhẹ nhàng âu yếm, sau đó tâm tình nhảy nhót, gấp không chờ nổi mà dọn đi.
Những danh hiệu, vinh hoa và báu vật này đều không lay động được Lâm Diệu.
Sau khi xuyên tới, cậu chỉ muốn tránh xa những nhân vật nguyên tác này, từ đó về sau du sơn ngoạn thủy, tiêu dao tự tại.
Cậu không hề hứng thú với quyền thế, sống lại một lần, có cơm ăn áo mặc là đủ rồi.
Lúc trước ở tại Dưỡng Tâm Điện, mọi chuyện đều nằm dưới sự giám sát của Tần Chí, Lâm Diệu thậm chí còn không có tự do.
Bây giờ cuối cùng dọn đi, việc trốn khỏi cung cũng nên được lên kế hoạch.
Nghĩ đến có thể bái bai Tần Chí, Lâm Diệu rất kích động.
Nhưng cách thoát khỏi cung điện có chút khó khăn. Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, không thể xông ra.
Lâm Diệu lờ mờ nhớ ra nguyên tác có đề cập đến, trong cung Tần quốc có một mật đạo.
Mật đạo kia hoang phế nhiều năm, ngay cả Tần Chí và tiên hoàng cũng không biết.
Ở cuối nguyên tác, là nhân vật chính thụ bị bắt đến Tần quốc, tình cờ phát hiện.
Sau đó, Hạ cũng thông qua mật đạo này nội ứng ngoại hợp, công phá Tần.
Nhưng nguyên tác chỉ giới thiệu sơ qua về mật đạo, Lâm Diệu không biết mật đạo dẫn đến đâu, ở nơi nào, chỉ có thể miễn cưỡng suy đoán thông qua phạm vi vị trí của nhân vật chính thụ.
Mặc dù vậy, để tìm ra mật đạo hoang phế đã lâu kia trong hoàng cung khổng lồ như vậy, vẫn khó như lên trời.
Lâm Diệu thở dài, quyết định trước tiên thử tìm xem, đồng thời cũng cần tìm biện pháp khác.
Nhưng việc cấp bách vẫn là kiếm tiền.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Diệu thử hỏi qua Thanh Dụ, biết được kỳ động dục của pháo hôi là vào ngày thứ 7 mỗi tháng.
Hiện tại là giữa tháng ba, tức là Lâm Diệu còn hơn nửa tháng nữa mới đến kỳ động dục tiếp theo.
Thanh Dụ cũng nói cho cậu, ngoài cung có loại thuốc viên có thể ngăn cơn sốt do Đệ Hôn động dục. Nhưng vì nó bị cấm, chỉ có thể mua được ở chợ ngầm.
Ngoài ra, loại thuốc viên này còn rất đắt tiền, viên thuốc nho nhỏ giá hai trăm lượng bạc.
Lâm Diệu âm thầm tính toán, sau khi được thụ phong, cậu chính là quý quân, cũng có thể lãnh cung phân.
Cung phân mỗi tháng của cậu là 60 lượng bạc. Nghe có vẻ nhiều, nhưng tiền tiêu hàng tháng của người hầu Trùng Hoa Cung đều cần cậu bỏ tiền, trừ tiền tiêu xài, căn bản không tích cóp được bao nhiêu.
Nếu trông cậy vào tích cóp tiền cung phân, cũng không biết khi nào mới có thể mua nổi một viên thuốc.
Người kể từ khi đóng phim không lo lắng về tiền như Lâm Diệu, một lần nữa cảm nhận được bần cùng đáng sợ.
Khi được sắc phong, Tần Chí đã ban thưởng cho cậu rất nhiều bảo vật quý hiếm, nhìn rất đáng giá.
Lâm Diệu muốn đem ra ngoài cung bán, không ngờ vừa mới bắt đầu nghĩ tới, đã bị Thanh Dụ nhanh chóng tạt một gáo nước lạnh.
“Công tử, vật bệ hạ ngự ban tuyệt đối không thể động vào, hiệu cầm đồ sợ không dám thu. Vật ngự ban cũng như là bệ hạ, nếu bị phát hiện, đó là miệt thị vương quyền, tội như mưu nghịch tạo phản, phải rơi đầu.”
Lâm Diệu: “……”
Nói cách khác, những bảo vật Tần Chí ban thưởng chỉ là đồ trang trí, cậu không thể động cũng không thể dùng, còn phải cung phụng thật tốt.
Thật là không có thiên lý.
Xem ra nếu muốn kiếm tiền, thì phải dựa vào chính mình.
Lâm Diệu không khỏi đau đầu.
Nhưng như thế nào mới có thể kiếm được tiền, cũng là một vấn đề.
–
Vì kiếm tiền, Lâm Diệu trầm tư suy nghĩ nhiều ngày, nhưng vẫn không nghĩ ra cách thích hợp.
Cậu thật ra có thể viết truyện, giống như kể chuyện xưa cho Tần Chí nghe, nhưng viết chuyện xưa tốn thời gian dài, xuất bản thì phiền phức, giá cả lại thấp.
Ngoài ra, Lâm Diệu có thể ca hát khiêu vũ, đánh đàn tranh. Cậu tập luyện một chút, cũng có thể miễn cưỡng biểu diễn tạp kỹ, nhưng phải rời cung điện mới được.
Nhìn thấy kỳ động dục đang đến từng ngày, Lâm Diệu lại vẫn chưa nghĩ ra cách kiếm tiền, sầu đến cơm cũng ăn không vô.
Thanh Dụ trông thấy, trong lòng nôn nóng.
Hôm nay cố gắng thuyết phục hồi lâu, cuối cùng cũng thuyết phục được Lâm Diệu đi Ngự Hoa Viên giải sầu một chút.
“Luôn buồn chán trong cung điện, đầu óc choáng váng, càng không thể nghĩ ra cách hay. Có lẽ ra ngoài đi dạo một chút, sẽ tìm thấy cảm hứng.”
Không khí trong Ngự Hoa Viên tươi mát, ngập tràn cây xanh.
Lâm Diệu mặc một chiếc áo choàng dày bên ngoài, mang theo thang bà tử (bình nước nóng) , dọc đường đi tùy ý xem một chút.
Thanh Dụ nói đùa với Lâm Diệu, một hồi sau, Lâm Diệu thật sự không còn phiền muộn.
Cậu tản bộ cũng không theo kế hoạch, thấy cảnh nào thú vị thì sẽ đi.
Lại không ngờ càng lúc càng đi xa hơn, đi đến gần hòn non bộ. Cảnh vật xung quanh xa lạ, hai người quay đầu lại nhìn đường, phát hiện không nhớ đường.
“Công tử, bên kia có người, ta đi qua hỏi một chút.” Thanh Dụ chỉ vào góc áo nhỏ lộ ra dưới chân hòn non bộ.
Lâm Diệu gật đầu, đi theo Thanh Dụ.
Tránh ở sau hòn non bộ chính là vài tên thái giám, nơi này vị trí hẻo lánh, bọn họ cũng không ngờ có người chạy ra, nháy mắt hoảng sợ, vội vàng lén lút giấu đi thứ gì đó.
“Các ngươi làm gì vậy?” Ánh mắt của Thanh Dụ lộ vẻ nghi ngờ..
Bọn thái giám còn chưa trả lời, trước tiên thấy được Lâm Diệu.
Nhân vật cao quý tinh xảo, như thần tiên như vậy, cho dù chưa từng nhìn thấy cũng biết, đó là Lâm quý quân vừa được sắc phong, được bệ hạ sủng ái nhất.
“Bái kiến quý quân đại nhân.” Mấy tên thái giám vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Diệu nhìn họ quỳ, sợ giảm thọ, vội vàng nói: “Đứng lên đi. Đang xem cái gì?”
Thái giám lớn tuổi hơn nắm chặt vật trong tay, trông rất sợ hãi.
“Lấy tới ta nhìn xem, các ngươi sẽ không bị trị tội.” Lâm Diệu biết bọn họ đang sợ điều gì, vẻ mặt ôn hoà mà giải thích.
Mấy thái giám chưa từng gặp nhân vật phong hoa tuyệt đại* còn bình dị gần gũi như Lâm Diệu, tức khắc đều xem ngây người, vội vàng cung kính dâng lên sách tranh hơi mỏng kia. (*miêu tả vẻ đẹp, vô cùng đẹp)
Thanh Dụ khịt mũi, không vui nói: “To gan! Lâm quý quân há để cho các ngươi có thể tùy tiện nhìn sao.”
Quý quân dung mạo như tiên, quả thực không nên bị làm bẩn. Mấy tên thái giám liền cúi đầu hổ thẹn.
Lâm Diệu lại đột nhiên gõ đầu Thanh Dụ, trách nói: “Mặt mũi chính là cho người ta xem, ngươi còn học ỷ thế hiếp người.”
“Nô tài không có.” Thanh Dụ oan ức.
Mấy tên thái giám thấy thế cúi đầu, nở nụ cười. Quý quân quả nhiên khác biệt với những người khác.
Cười cái gì mà cười, đều tại các ngươi, hại ta bị công tử mắng, Thanh Dụ thở phì phì mà trừng mắt với mấy tên thái giám.
Lâm Diệu lật xem sách tranh kia, khiếp sợ phát hiện đây là xuân cung đồ (tranh 18+), còn không phải người thường, mà là Xích Kiêu và Đệ Hôn.
Khó trách mấy tên thái giám nhìn thấy cậu sợ hãi như vậy, nếu cậu thực sự truy cứu, những người này sẽ khó thoát tử tội.
Lâm Diệu dù sao vẫn có thể tiếp nhận, nếu ai chưa từng xem qua, còn kích thích hơn xem phim.
Nhưng Thanh Dụ lại rất đơn thuần, liếc trộm một cái vội nhìn đi chỗ khác, sợ bẩn mắt.
“Các ngươi là thái giám, thế nhưng……” Hắn bị nội tâm rối rắm kích thích đến nói không rõ lời: “Dám nhìn trộm thứ ghê tởm này!”
Bọn thái giám hoảng sợ quỳ xuống đất: “Quý quân tha mạng!”
Thanh Dụ đỏ mặt: “Quý quân, mau đốt đi, đừng bẩn mắt.”
Đốt cái gì, thật đáng tiếc.
Lâm Diệu hỏi: “Sách tranh này bán đắt không?”
Vẫn là thái giám lớn tuổi hơn đáp: “Hồi quý quân. Sách tranh bình thường không đắt như vậy, chỉ khoảng 400 đồng, cái này có giá một lượng bạc, người bình thường đều mua không được.”
Một lượng bạc? Quý như vậy? Phải biết rằng, bổng lộc mỗi tháng của thái giám cung nữ cũng chỉ ba lượng bạc.
“Sách tranh tầm thường như vậy giá một lượng bạc?” Thanh Dụ líu lưỡi.
Lâm Diệu cũng khá ngạc nhiên.
Bức họa xuân cung đồ này non nớt, tỷ lệ cơ thể người không cân đối, họa sĩ rõ ràng chưa tự mình trải qua, tất cả chỉ dựa trên trí tưởng tượng, lừa người thường còn được, còn Lâm Diệu xem có chút vô lý.
Không ai hiểu biết về chuyện của Xích Kiêu và Đệ Hôn hơn cậu.
Lâm Diệu cảm thấy, mình nhắm mắt vẽ còn đẹp hơn thế này.
Một cuốn một lượng, trăm cuốn trăm lượng. Sẽ có bạc mua thuốc viên.
Lâm Diệu kinh hỉ phát hiện, không ngờ mình lại tìm ra cách kiếm tiền.
–
Sau khi trở lại Trùng Hoa Cung, Lâm Diệu liền nói với Thanh Dụ về kế hoạch của mình.
Lâm Diệu phụ trách vẽ tranh, Thanh Dụ thừa dịp ra khỏi cung liên lạc với thương nhân. Sau này những sách tranh do Lâm Diệu vẽ sẽ được Thanh Dụ chuyển cho thương nhân bán.
Rốt cuộc, Thanh Dụ muốn rời khỏi hoàng cung thuận tiện hơn nhiều so với Lâm Diệu.
Thanh Dụ chưa nghe xong đã liên tục lắc đầu, đỏ mặt nói không được, gần như sắp khóc.
Theo ý hắn, điện hạ thân phận tôn quý, sao có thể làm chuyện thấp hèn như vậy.
Lâm Diệu lại không cho là đúng, không phải chỉ vẽ vài bức xuân cung đồ hay sao, làm sao là thấp hèn.
Cậu cũng kiếm tiền bằng kỹ năng.
Sau khi Lâm Diệu thuyết phục, Thanh Dụ mới miễn cưỡng đồng ý, đôi mắt đỏ hoe, giống như bị Lâm Diệu ép làm kỹ nam.
Sau khi tìm được phương hướng thích hợp, Lâm Diệu đã nói thì làm.
Trước đây cậu đóng phim từng luyện thư pháp, nhưng lâu ngày không dùng, đã không quen tay.
Bởi vậy trước khi vẽ chính thức, còn phải luyện tập một chút để tìm cảm giác.
Nhưng lấy cái gì luyện tập đây?
Lâm Diệu cắn cán bút, bất tri bất giác liền hạ bút, sau khi phản ứng lại mới phát hiện, hình dáng kia càng ngày càng giống Tần Chí.
Ừm, thôi thì cứ dùng Tần Chí luyện viết đi. Lâm Diệu nghĩ thầm, luyện ai mà không được, quan trọng là tìm được cảm giác.
Tần Chí chỉ là công cụ để cậu tìm cảm giác thôi.
Lâm Diệu tập luyện một cách vô cùng hứng thú, không biết mệt mỏi.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Trùng Hoa Cung vẫn còn sáng lên ánh nến.
Thanh Dụ mơ màng sắp ngủ mà canh giữ bên ngoài thư phòng, đến nỗi bệ hạ đến gần cũng chưa phát hiện.
“Nô tài tham kiến bệ hạ.” Hắn vội vàng quỳ xuống đất.
Tần Chí nhìn ánh nến lay động trong thư phòng, bóng dáng xinh đẹp phản chiếu trên cửa sổ.
“Lui ra đi, đừng quấy rầy quý quân.”
Tối nay sau khi giải quyết xong chính sự, vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, không hiểu sao y chợt nhớ tới Lâm Diệu, nghĩ cũng đã lâu không gặp, cho nên lại đây nhìn xem.
Không ngờ muộn như vậy Lâm Diệu còn ở thư phòng, cũng không biết bận việc gì.
Tần Chí trở nên tò mò, liền cẩn thận mở cửa, không hề kinh động Lâm Diệu mà tiến lại gần bàn.
Trong phòng ánh nến sáng trưng, rọi khuôn mặt Lâm Diệu càng thêm rạng rỡ động lòng người.
Tần Chí đứng ở phía sau Lâm Diệu, lại cúi đầu nhìn xuống bàn.
Sau đó khiếp sợ phát hiện người trong tranh Lâm Diệu vẽ lại là y.
Tần Chí lập tức cảm động.
Y biết rõ gần đây tập trung tinh thần vào Lâm Diệu rất nhiều, quan tâm quá mức, liền cố ý lạnh nhạt với cậu một thời gian.
Lại không ngờ rằng Lâm Diệu bị y lạnh nhạt lại tương tư thành bệnh, phải dựa vào vẽ chân dung suốt đêm để an ủi.
Tình cảnh này.
Thật sự, rất đáng thương.
Tần Chí không khỏi nghiêm túc suy nghĩ lại, y đối với Lâm Diệu phải chăng quá mức tàn nhẫn hay không.
Tần Chí sắc phong cậu thành quý quân, chỉ dưới hoàng hậu, còn ban cho Trùng Hoa Cung và thưởng một đống bảo vật quý hiếm.
Đương nhiên, hiện giờ hậu cung của Tần Vương không có ai, Lâm Diệu cũng chính là lớn nhất.
Cậu quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ, nghĩ thầm hàng thật quả là khác xa đạo cụ dùng khi đóng phim, mọi thứ đều tinh xảo xa hoa.
Sau khi dọn vào Trùng Hoa Cung, không cần phải đối mặt với Tần Chí cả ngày.
Lâm Diệu cảm thấy sảng khoái, tinh thần phấn chấn, thiếu điều muốn dọn đi ngay bây giờ.
Nhưng không được. Cậu còn phải chờ Tần Chí về điện, tạ ơn y.
Sau đó lại bày tỏ nhung nhớ và miễn cưỡng một cách hợp lý.
Tần Chí cũng không ngạc nhiên trước hành vi ôm eo y, vẻ mặt chưa nói hết tâm sự không nỡ rời đi của Lâm Diệu.
Trẫm thực sựquá sủng hắn, mới khiến hắn không quy củ như vậy.
Sắc mặt của Tần Chí trầm xuống: “Dưỡng Tâm Điện là nơi ở của hoàng đế, hoàng hậu cũng không thể ở lâu. Diệu Diệu chỉ được phong làm quý quân, liền muốn cậy sủng mà kiêu, coi thường quy tắc sao?”
Hừ! Ai ham hốsống ở đây? Nếu không phải sợ bị chém đầu, ta sớmbỏ trốn.
Lâm Diệu mếu máo, giả bộ tủi thân: “Ta biết, ta chỉ là luyến tiếc bệ hạ. Một ngày không gặp, giống như ba năm*.” (*nhớ nhung da diết)
Tần Chí tâm chợt mềm: “Trùng Hoa Cung là gần Dưỡng Tâm Điện nhất, trẫm sẽ thường xuyên tới thăm ngươi.”
Trước đây, Trùng Hoa Cung là nơi ở của hoàng hậu, quy cách rất cao, điều này cũng thể hiện sự sủng ái của Tần Chí đối với cậu.
Lâm Diệu lại nghĩ thầm, sau này ngươi tốt hơn hết là đừng đến nữa.
“Vậy thì bệ hạ nhất định phải nhớ đến. Ta sẽ ở Trùng Hoa Cung chờ bệ hạ, nhớ bệ hạ.”
Lâm Diệu lại quấn lấy Tần Chí lưu luyến mà nói rất nhiều lời nhẹ nhàng âu yếm, sau đó tâm tình nhảy nhót, gấp không chờ nổi mà dọn đi.
Những danh hiệu, vinh hoa và báu vật này đều không lay động được Lâm Diệu.
Sau khi xuyên tới, cậu chỉ muốn tránh xa những nhân vật nguyên tác này, từ đó về sau du sơn ngoạn thủy, tiêu dao tự tại.
Cậu không hề hứng thú với quyền thế, sống lại một lần, có cơm ăn áo mặc là đủ rồi.
Lúc trước ở tại Dưỡng Tâm Điện, mọi chuyện đều nằm dưới sự giám sát của Tần Chí, Lâm Diệu thậm chí còn không có tự do.
Bây giờ cuối cùng dọn đi, việc trốn khỏi cung cũng nên được lên kế hoạch.
Nghĩ đến có thể bái bai Tần Chí, Lâm Diệu rất kích động.
Nhưng cách thoát khỏi cung điện có chút khó khăn. Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, không thể xông ra.
Lâm Diệu lờ mờ nhớ ra nguyên tác có đề cập đến, trong cung Tần quốc có một mật đạo.
Mật đạo kia hoang phế nhiều năm, ngay cả Tần Chí và tiên hoàng cũng không biết.
Ở cuối nguyên tác, là nhân vật chính thụ bị bắt đến Tần quốc, tình cờ phát hiện.
Sau đó, Hạ cũng thông qua mật đạo này nội ứng ngoại hợp, công phá Tần.
Nhưng nguyên tác chỉ giới thiệu sơ qua về mật đạo, Lâm Diệu không biết mật đạo dẫn đến đâu, ở nơi nào, chỉ có thể miễn cưỡng suy đoán thông qua phạm vi vị trí của nhân vật chính thụ.
Mặc dù vậy, để tìm ra mật đạo hoang phế đã lâu kia trong hoàng cung khổng lồ như vậy, vẫn khó như lên trời.
Lâm Diệu thở dài, quyết định trước tiên thử tìm xem, đồng thời cũng cần tìm biện pháp khác.
Nhưng việc cấp bách vẫn là kiếm tiền.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Diệu thử hỏi qua Thanh Dụ, biết được kỳ động dục của pháo hôi là vào ngày thứ 7 mỗi tháng.
Hiện tại là giữa tháng ba, tức là Lâm Diệu còn hơn nửa tháng nữa mới đến kỳ động dục tiếp theo.
Thanh Dụ cũng nói cho cậu, ngoài cung có loại thuốc viên có thể ngăn cơn sốt do Đệ Hôn động dục. Nhưng vì nó bị cấm, chỉ có thể mua được ở chợ ngầm.
Ngoài ra, loại thuốc viên này còn rất đắt tiền, viên thuốc nho nhỏ giá hai trăm lượng bạc.
Lâm Diệu âm thầm tính toán, sau khi được thụ phong, cậu chính là quý quân, cũng có thể lãnh cung phân.
Cung phân mỗi tháng của cậu là 60 lượng bạc. Nghe có vẻ nhiều, nhưng tiền tiêu hàng tháng của người hầu Trùng Hoa Cung đều cần cậu bỏ tiền, trừ tiền tiêu xài, căn bản không tích cóp được bao nhiêu.
Nếu trông cậy vào tích cóp tiền cung phân, cũng không biết khi nào mới có thể mua nổi một viên thuốc.
Người kể từ khi đóng phim không lo lắng về tiền như Lâm Diệu, một lần nữa cảm nhận được bần cùng đáng sợ.
Khi được sắc phong, Tần Chí đã ban thưởng cho cậu rất nhiều bảo vật quý hiếm, nhìn rất đáng giá.
Lâm Diệu muốn đem ra ngoài cung bán, không ngờ vừa mới bắt đầu nghĩ tới, đã bị Thanh Dụ nhanh chóng tạt một gáo nước lạnh.
“Công tử, vật bệ hạ ngự ban tuyệt đối không thể động vào, hiệu cầm đồ sợ không dám thu. Vật ngự ban cũng như là bệ hạ, nếu bị phát hiện, đó là miệt thị vương quyền, tội như mưu nghịch tạo phản, phải rơi đầu.”
Lâm Diệu: “……”
Nói cách khác, những bảo vật Tần Chí ban thưởng chỉ là đồ trang trí, cậu không thể động cũng không thể dùng, còn phải cung phụng thật tốt.
Thật là không có thiên lý.
Xem ra nếu muốn kiếm tiền, thì phải dựa vào chính mình.
Lâm Diệu không khỏi đau đầu.
Nhưng như thế nào mới có thể kiếm được tiền, cũng là một vấn đề.
–
Vì kiếm tiền, Lâm Diệu trầm tư suy nghĩ nhiều ngày, nhưng vẫn không nghĩ ra cách thích hợp.
Cậu thật ra có thể viết truyện, giống như kể chuyện xưa cho Tần Chí nghe, nhưng viết chuyện xưa tốn thời gian dài, xuất bản thì phiền phức, giá cả lại thấp.
Ngoài ra, Lâm Diệu có thể ca hát khiêu vũ, đánh đàn tranh. Cậu tập luyện một chút, cũng có thể miễn cưỡng biểu diễn tạp kỹ, nhưng phải rời cung điện mới được.
Nhìn thấy kỳ động dục đang đến từng ngày, Lâm Diệu lại vẫn chưa nghĩ ra cách kiếm tiền, sầu đến cơm cũng ăn không vô.
Thanh Dụ trông thấy, trong lòng nôn nóng.
Hôm nay cố gắng thuyết phục hồi lâu, cuối cùng cũng thuyết phục được Lâm Diệu đi Ngự Hoa Viên giải sầu một chút.
“Luôn buồn chán trong cung điện, đầu óc choáng váng, càng không thể nghĩ ra cách hay. Có lẽ ra ngoài đi dạo một chút, sẽ tìm thấy cảm hứng.”
Không khí trong Ngự Hoa Viên tươi mát, ngập tràn cây xanh.
Lâm Diệu mặc một chiếc áo choàng dày bên ngoài, mang theo thang bà tử (bình nước nóng) , dọc đường đi tùy ý xem một chút.
Thanh Dụ nói đùa với Lâm Diệu, một hồi sau, Lâm Diệu thật sự không còn phiền muộn.
Cậu tản bộ cũng không theo kế hoạch, thấy cảnh nào thú vị thì sẽ đi.
Lại không ngờ càng lúc càng đi xa hơn, đi đến gần hòn non bộ. Cảnh vật xung quanh xa lạ, hai người quay đầu lại nhìn đường, phát hiện không nhớ đường.
“Công tử, bên kia có người, ta đi qua hỏi một chút.” Thanh Dụ chỉ vào góc áo nhỏ lộ ra dưới chân hòn non bộ.
Lâm Diệu gật đầu, đi theo Thanh Dụ.
Tránh ở sau hòn non bộ chính là vài tên thái giám, nơi này vị trí hẻo lánh, bọn họ cũng không ngờ có người chạy ra, nháy mắt hoảng sợ, vội vàng lén lút giấu đi thứ gì đó.
“Các ngươi làm gì vậy?” Ánh mắt của Thanh Dụ lộ vẻ nghi ngờ..
Bọn thái giám còn chưa trả lời, trước tiên thấy được Lâm Diệu.
Nhân vật cao quý tinh xảo, như thần tiên như vậy, cho dù chưa từng nhìn thấy cũng biết, đó là Lâm quý quân vừa được sắc phong, được bệ hạ sủng ái nhất.
“Bái kiến quý quân đại nhân.” Mấy tên thái giám vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Diệu nhìn họ quỳ, sợ giảm thọ, vội vàng nói: “Đứng lên đi. Đang xem cái gì?”
Thái giám lớn tuổi hơn nắm chặt vật trong tay, trông rất sợ hãi.
“Lấy tới ta nhìn xem, các ngươi sẽ không bị trị tội.” Lâm Diệu biết bọn họ đang sợ điều gì, vẻ mặt ôn hoà mà giải thích.
Mấy thái giám chưa từng gặp nhân vật phong hoa tuyệt đại* còn bình dị gần gũi như Lâm Diệu, tức khắc đều xem ngây người, vội vàng cung kính dâng lên sách tranh hơi mỏng kia. (*miêu tả vẻ đẹp, vô cùng đẹp)
Thanh Dụ khịt mũi, không vui nói: “To gan! Lâm quý quân há để cho các ngươi có thể tùy tiện nhìn sao.”
Quý quân dung mạo như tiên, quả thực không nên bị làm bẩn. Mấy tên thái giám liền cúi đầu hổ thẹn.
Lâm Diệu lại đột nhiên gõ đầu Thanh Dụ, trách nói: “Mặt mũi chính là cho người ta xem, ngươi còn học ỷ thế hiếp người.”
“Nô tài không có.” Thanh Dụ oan ức.
Mấy tên thái giám thấy thế cúi đầu, nở nụ cười. Quý quân quả nhiên khác biệt với những người khác.
Cười cái gì mà cười, đều tại các ngươi, hại ta bị công tử mắng, Thanh Dụ thở phì phì mà trừng mắt với mấy tên thái giám.
Lâm Diệu lật xem sách tranh kia, khiếp sợ phát hiện đây là xuân cung đồ (tranh 18+), còn không phải người thường, mà là Xích Kiêu và Đệ Hôn.
Khó trách mấy tên thái giám nhìn thấy cậu sợ hãi như vậy, nếu cậu thực sự truy cứu, những người này sẽ khó thoát tử tội.
Lâm Diệu dù sao vẫn có thể tiếp nhận, nếu ai chưa từng xem qua, còn kích thích hơn xem phim.
Nhưng Thanh Dụ lại rất đơn thuần, liếc trộm một cái vội nhìn đi chỗ khác, sợ bẩn mắt.
“Các ngươi là thái giám, thế nhưng……” Hắn bị nội tâm rối rắm kích thích đến nói không rõ lời: “Dám nhìn trộm thứ ghê tởm này!”
Bọn thái giám hoảng sợ quỳ xuống đất: “Quý quân tha mạng!”
Thanh Dụ đỏ mặt: “Quý quân, mau đốt đi, đừng bẩn mắt.”
Đốt cái gì, thật đáng tiếc.
Lâm Diệu hỏi: “Sách tranh này bán đắt không?”
Vẫn là thái giám lớn tuổi hơn đáp: “Hồi quý quân. Sách tranh bình thường không đắt như vậy, chỉ khoảng 400 đồng, cái này có giá một lượng bạc, người bình thường đều mua không được.”
Một lượng bạc? Quý như vậy? Phải biết rằng, bổng lộc mỗi tháng của thái giám cung nữ cũng chỉ ba lượng bạc.
“Sách tranh tầm thường như vậy giá một lượng bạc?” Thanh Dụ líu lưỡi.
Lâm Diệu cũng khá ngạc nhiên.
Bức họa xuân cung đồ này non nớt, tỷ lệ cơ thể người không cân đối, họa sĩ rõ ràng chưa tự mình trải qua, tất cả chỉ dựa trên trí tưởng tượng, lừa người thường còn được, còn Lâm Diệu xem có chút vô lý.
Không ai hiểu biết về chuyện của Xích Kiêu và Đệ Hôn hơn cậu.
Lâm Diệu cảm thấy, mình nhắm mắt vẽ còn đẹp hơn thế này.
Một cuốn một lượng, trăm cuốn trăm lượng. Sẽ có bạc mua thuốc viên.
Lâm Diệu kinh hỉ phát hiện, không ngờ mình lại tìm ra cách kiếm tiền.
–
Sau khi trở lại Trùng Hoa Cung, Lâm Diệu liền nói với Thanh Dụ về kế hoạch của mình.
Lâm Diệu phụ trách vẽ tranh, Thanh Dụ thừa dịp ra khỏi cung liên lạc với thương nhân. Sau này những sách tranh do Lâm Diệu vẽ sẽ được Thanh Dụ chuyển cho thương nhân bán.
Rốt cuộc, Thanh Dụ muốn rời khỏi hoàng cung thuận tiện hơn nhiều so với Lâm Diệu.
Thanh Dụ chưa nghe xong đã liên tục lắc đầu, đỏ mặt nói không được, gần như sắp khóc.
Theo ý hắn, điện hạ thân phận tôn quý, sao có thể làm chuyện thấp hèn như vậy.
Lâm Diệu lại không cho là đúng, không phải chỉ vẽ vài bức xuân cung đồ hay sao, làm sao là thấp hèn.
Cậu cũng kiếm tiền bằng kỹ năng.
Sau khi Lâm Diệu thuyết phục, Thanh Dụ mới miễn cưỡng đồng ý, đôi mắt đỏ hoe, giống như bị Lâm Diệu ép làm kỹ nam.
Sau khi tìm được phương hướng thích hợp, Lâm Diệu đã nói thì làm.
Trước đây cậu đóng phim từng luyện thư pháp, nhưng lâu ngày không dùng, đã không quen tay.
Bởi vậy trước khi vẽ chính thức, còn phải luyện tập một chút để tìm cảm giác.
Nhưng lấy cái gì luyện tập đây?
Lâm Diệu cắn cán bút, bất tri bất giác liền hạ bút, sau khi phản ứng lại mới phát hiện, hình dáng kia càng ngày càng giống Tần Chí.
Ừm, thôi thì cứ dùng Tần Chí luyện viết đi. Lâm Diệu nghĩ thầm, luyện ai mà không được, quan trọng là tìm được cảm giác.
Tần Chí chỉ là công cụ để cậu tìm cảm giác thôi.
Lâm Diệu tập luyện một cách vô cùng hứng thú, không biết mệt mỏi.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Trùng Hoa Cung vẫn còn sáng lên ánh nến.
Thanh Dụ mơ màng sắp ngủ mà canh giữ bên ngoài thư phòng, đến nỗi bệ hạ đến gần cũng chưa phát hiện.
“Nô tài tham kiến bệ hạ.” Hắn vội vàng quỳ xuống đất.
Tần Chí nhìn ánh nến lay động trong thư phòng, bóng dáng xinh đẹp phản chiếu trên cửa sổ.
“Lui ra đi, đừng quấy rầy quý quân.”
Tối nay sau khi giải quyết xong chính sự, vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, không hiểu sao y chợt nhớ tới Lâm Diệu, nghĩ cũng đã lâu không gặp, cho nên lại đây nhìn xem.
Không ngờ muộn như vậy Lâm Diệu còn ở thư phòng, cũng không biết bận việc gì.
Tần Chí trở nên tò mò, liền cẩn thận mở cửa, không hề kinh động Lâm Diệu mà tiến lại gần bàn.
Trong phòng ánh nến sáng trưng, rọi khuôn mặt Lâm Diệu càng thêm rạng rỡ động lòng người.
Tần Chí đứng ở phía sau Lâm Diệu, lại cúi đầu nhìn xuống bàn.
Sau đó khiếp sợ phát hiện người trong tranh Lâm Diệu vẽ lại là y.
Tần Chí lập tức cảm động.
Y biết rõ gần đây tập trung tinh thần vào Lâm Diệu rất nhiều, quan tâm quá mức, liền cố ý lạnh nhạt với cậu một thời gian.
Lại không ngờ rằng Lâm Diệu bị y lạnh nhạt lại tương tư thành bệnh, phải dựa vào vẽ chân dung suốt đêm để an ủi.
Tình cảnh này.
Thật sự, rất đáng thương.
Tần Chí không khỏi nghiêm túc suy nghĩ lại, y đối với Lâm Diệu phải chăng quá mức tàn nhẫn hay không.
Danh sách chương