Đường Mạn Văn như thường về trường lên lớp.
Trần Thiệu Hoàn sẽ để phó quan của anh đến trường học tìm cô, thông báo cô gặp mặt lúc nào ở đâu.
Bạn học còn cho rằng cô có bạn trai, trêu ghẹo nói nếu như truyền điều này ra ngoài, sợ là nam sinh khoa kiến trúc phải khóc lớn một trận.
Đường Mạn Văn đi từ khu dạy học ra, bạn học lại nói bên ngoài có người tìm cô.
Đường Mạn Văn cho rằng là phó quan của Trần Thiệu Hoàn, thế nhưng kết quả đi ra, phát hiện người chờ cô là Vương Nguyên Kiệt.
Hôm nay anh ta ăn mặc rất phong lưu phóng khoáng, đứng ở đó, vừa nhìn liền cùng nam sinh đại học không giống nhau.
"Mạn Văn." Anh ta thấy Đường Mạn Văn, vẫy vẫy tay.
Đường Mạn Văn liếc mắt nhìn nữ sinh đã thì thầm hai bên, vẫn là cứng da đầu đi qua.
Vương Nguyên Kiệt từ sau lưng biến ra cho cô một bó hoa hồng.
Đường Mạn Văn nghe nữ sinh sau lưng "woa" một tiếng.
Cô có chút ngại ngùng, nhưng vẫn là duỗi tay nhận lấy bó hoa đó, "Cảm ơn."
Vương Nguyên Kiệt muốn dẫn cô đi hẹn hò.
Hai nhà đã nói rõ chờ cô tốt nghiệp xong liền kết hôn, hai người tuy rằng chưa đính hôn nhưng thật ra cũng không khác đính hôn mấy, Đường Mạn Văn cũng không có lý do cự tuyệt.
Vương Nguyên Kiệt dẫn cô ra ngoài hẹn hò vài lần, đi nhà hàng tây ăn thức ăn Pháp, đi xem phim, đến sông Hoàng Phổ chèo thuyền.
Đường Mạn Văn tận lực phối hợp với Vương Nguyên Kiệt, anh ta giống như biết làm con gái vui vẻ, thỉnh thoảng sẽ không biết biến ra một đóa hoa hồng từ nơi nào, chỉ là có một điều làm Đường Mạn Văn không quá thoải mái.
Vương Nguyên Kiệt thích chạm vào cô.
Có lúc ngón tay lơ đãng quét qua ngực cô, có lúc tay đặt ngay eo cô luôn đi xuống, anh ta giống như rất thích động chạm tay chân, hơn nữa lần thứ hai ra ngoài, liền muốn cùng Đường Mạn Văn hôn nhau.
Đường Mạn Văn đối với l/àm tì/nh quen thuộc, việc hôn môi lại rất lạ lẫm, sự trúc trắc của cô làm Vương Nguyên Kiệt vô cùng hưng phấn.
Lần thứ tư hẹn hò, Vương Nguyên Kiệt mời Đường Mạn Văn đến căn hộ của anh ta ngồi.
Sau khi ngồi xuống không bao lâu, Vương Nguyên Kiệt liền nói lên yêu cầu.
Anh ta giơ tay của Đường Mạn Văn qua đầu, sau đó gặm m/út chiếc cổ trắng nõn của cô.
Đường Mạn Văn bắt đầu giãy dụa, phản kháng lợi hại.
Vương Nguyên Kiệt bị cô dãy đến phiền chán, ánh mắt nổi giận.
Đường Mạn Văn túm lấy cổ áo nói không muốn.
Tay Vương Nguyên Kiệt vuố t ve khóe môi, đột nhiên cảm thấy có chút ý tứ.
Nữ sinh đại học ngây thơ như vậy, sau này sẽ thành vợ anh ta.
Dù sao sớm muộn cũng là của anh ta, không bằng giữ việc kích thích nhất lại đêm tân hôn.
Nghĩ như vậy, anh ta vẫy tay, thả Đường Mạn Văn ra.
Đường Mạn Văn liền lăn lộn chạy đi.
Vương Nguyên Kiệt nằm ngửa trên sô pha, Đường Mạn Văn chạy rồi, nhưng dụ/c vọ/ng của anh ta không thể không giải quyết, thế là nhấc máy, kêu người đem hai cô gái đến cho anh ta.
Muốn loại lẳng lơ nhất hoang dã nhất.
Đường Mạn Văn chạy ra khỏi căn hộ, che lấy vạt áo trước ngực.
Cô thấy được trong căn hộ của Vương Nguyên Kiệt có rất nhiều dấu tích của phụ nữ để lại, với nhiều thứ đồ kỳ quái hiếm lạ, cuối cùng hiểu được Đường Thụ Trung đem Vương gia khen đến ba hoa thiên địa, tại sao lại không để con gái mình Đường Hân Vũ đi liên hôn với Vương Nguyên Kiệt, mà lại để cô đi.
Trần Thiệu Hoàn gần đây phá lệ không đến tìm cô.
Nghe nói anh ta đang bận cái gì yến tiệc nhận người thân.
Thượng Hải đang loan truyền Trần Thiêm Hoằng nhận lại con gái đã thất lạc nhiều năm của mình.
Dạo này Trần Thiệu Hoàn là đang ở cùng cô em gái không có quan hệ huyết thống với anh ta.
Công việc gần nhất của Đường Mạn Văn là làm phiên dịch viên cho một người Pháp.
Người Pháp đến Thượng Hải là vì nói chuyện làm ăn, thương lượng xong, ông chủ đối diện mời ông ta đi nhà hàng tây sang trọng mới mở ở Thượng Hải ăn cơm.
Đường Mạn Văn thân là phiên dịch viên tự nhiên là phải đi theo, bọn họ ngồi ở một bàn trong góc, người Pháp và ông chủ nói hai câu, sau đó hai bên liền bắt đầu nghiêm túc cắt bít- tết, chỉ có tiếng vang nhẹ của dao nĩa thỉnh thoảng vang lên.
Đường Mạn Văn cắt một miếng bít-tết của bản thân, lúc đưa đến miệng, nhìn thấy hai người tiến vào nhà hàng.
Trần Thiệu Hoàn và ca sĩ Cố Chi.
Hai người do phục vụ dẫn vào, ngồi ngay vị trí gần cửa sổ.
May mà Trần Thiệu Hoàn cũng không chú ý đến cô.
Đường Mạn Văn lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thiệu Hoàn như vậy.
Anh rất dịu dàng, đem thực đơn đưa cho Cố Chi, hỏi cô ấy trước muốn ăn gì, anh ta cũng rất kiên nhẫn, duỗi tay đem bít-tết trong dĩa của Cố Chi cắt tốt từng miếng một sau đó đưa cho cô ấy. Anh ta thậm chí luôn mỉm cười, giống như một thân sĩ trong xã hội thượng lưu.
Thì ra Trần Thiệu Hoàn cũng có thế có lúc giống người.
Những kẻ lắm tiền bên cạnh Cố Chi không phải là Hoắc Đình Sâm sao, đó là nhà tư bản không có nhân tính nhất ở Thượng Hải, sao lại ăn cơm cùng với Trần Thiệu Hoàn.
Who knows? (Ai mà biết được?)
Đường Mạn Văn không nhịn được dùng tiếng Anh cảm thán, lại cảm thấy bản thân quản nhiều việc vớ vẩn.
Nữ ca sĩ có thể bên cạnh nhà tư bản, đương nhiên cũng có thể xoay đầu bên cạnh quân phiệt.
Cô lại nghĩ nếu như Trần Thiệu Hoàn cũng đối đãi với Cố Chi giống như đã làm với cô, Cố Chi có thể chấp nhận sao? Cố Chi cũng không nợ anh.
Nhưng cô lập tức cảm thấy suy nghĩ của bản thân quả thật rất buồn cười, thấy hành động của Trần Thiệu Hoàn, cũng biết, anh đối với Cố Chi có bao nhiêu nhẫn nại và dịu dàng, sao có thể sẽ như vậy chứ.
Thì ra lúc Trần Thiệu Hoàn thích một người, trần trọng một người sẽ là dáng vẻ này. Trách không được nửa năm trước ở Tây An, anh liền cho cô nghe đĩa nhạc của Cố Chi, thì ra từ lúc đó đã bắt đầu để tâm rồi.
Lấy ngoại hình và địa vị của Trần Thiệu Hoàn, cũng không kém Hoắc Đình Sâm cái gì, muốn theo đuổi một ca sĩ, quả thật dễ như trở bàn tay.
Đường Mạn Văn lắc đầu, tiếp tục cắt bít-tết trong tay, sau đó nghĩ đến một điểm.
Nếu như Trần Thiệu Hoàn thật sự ở bên cạnh Cố Chi, có phải là sẽ có thể buông tha cô.
Nhất định sẽ!
Trần Thiệu Hoàn gần đây đều không đến tìm cô, nhất định là vì bận theo đuổi Cố Chi, đã quên cô mất rồi!
Cô ở trong mắt đàn ông sao có thể so với ca sĩ Cố Chi xinh đẹp đây.
Nghĩ đến đây, động tác cắt thịt của Đường Mạn Văn cũng nhanh không ít.
Cô đang cắt bít-tết, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang bên kia.
Cố Chi đột nhiên đứng lên, Trần Thiệu Hoàn kéo tay cô ấy giữ lại, Cố Chi cự tuyệt, hất tay anh ta ra, rời đi, Trần Thiệu Hoàn thế là đuổi theo.
Đường Mạn Văn bị một màn này kinh hãi đến bít-tết ở trong miệng cũng quên nhai.
Đó thật sự là ác ma Trần Thiệu Hoàn kia sao? Người Pháp lại bắt đầu nói chuyện với ông chủ.
Đường Mạn Văn nhanh chóng nuốt miếng bít-tết, không rảnh đi nghĩ cái khác, tiếp tục phiên dịch.
Người Pháp rất hào phóng, trước khi đi đưa tiền boa cho cô còn cao hơn tiền lương.
Đường Mạn Văn áng chừng tiền boa, tâm tình không tệ, trở về ký túc xá.
Gần đây cô đang làm sơ yếu lý lịch, cô sắp tốt nghiệp rồi, muốn tìm cho bản thân một phần công việc, cô giáo đề nghị cô ở lại trường, nhưng cô vẫn là muốn đi thử công việc khác.
Thói đời này tuy rằng công việc khó kiếm, nhưng dựa vào học lực và lý lịch của cô, thậm chí chỉ dựa vào dung mạo của cô muốn tìm một công việc ở Thượng Hải, cũng không khó như vậy.
Chỉ là Đường Mạn Văn lại nhớ tới việc liên hôn với Vương gia, nghĩ đến Vương Nguyên Kiệt.
Theo ý của Đường Thụ Trung, cô không gả không được.
Thôi vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô sớm đã vô lực đi tranh chấp với Đường Thụ Trung những việc này, cô đối với việc liên hôn trước nay chưa từng ôm mong đợi, dù sao chỉ là gả cho người mà thôi, ai cũng như nhau, cô không yêu Vương Nguyên Kiệt, sau khi kết hôn Vương Nguyên Kiệt thích nạp mấy vợ lẽ thì nạp mấy vợ lẽ, thích cùng người phụ nữ nào ở bên nhau thì ở bên nhau, cô không quản.
Chí ít chắc Vương Nguyên Kiệt sẽ không giam cầm cô, sẽ không bóp cổ cô muốn cô chết, còn lại, có cái gì ham mê, cô đều có thể nhịn.
Chữ của Đường Mạn Văn rất đẹp, thanh nhã lại khí phách, lý lịch cô viết đến một nửa, bụng nhỏ bắt đầu ẩn ẩn đau.
Cô đi một chuyến nhà vệ sinh, phát hiện kinh nguyệt của bản thân đến rồi, sau đó nhớ tới hôm nay bản thân ở trong nhà hàng tây ăn phải kem bạc hà.
Trước kia cô kinh nguyệt của cô đến vốn đau ít, nhưng từ khi mất đứa bé kia, mỗi lần có kinh nguyệt, cô chỉ cần đụng phải đồ lạnh đều sẽ đau.
Lần này đặc biệt vô cùng đau.
Đường Mạn Văn đổ một túi nước ấm nằm một hồi trên giường, vẫn là không được.
Sắc mặt cô trắng bệch, bạn cùng phòng về nhà rồi, thế là chỉ có thể tự mình bò dậy, mặc quần áo vào, đi phòng y tế của trường học mua thuốc giảm đau.
Phòng y tế là một bác sĩ nữ trực ban, cho cô kê thuốc giảm đau, sau đó liền rót cho cô một ly nước ấm, muốn cô uống xong nghỉ một hồi lại đi.
Đường Mạn Văn uống xong thuốc, nghỉ ngơi một hồi trong phòng y tế, cơn đau cũng không còn đau lợi hại nữa, đứng dậy cáo từ.
Trong trường học lúc này trên đường người không nhiều, Đường Mạn Văn lặng lẽ đi, bóng lưng nhỏ nhắn mà gầy yếu.
Cô nghe thấy sau lưng có tiếng xe hơi, sau đó cảm nhận được chiếc xe đó dừng ngay bên cạnh cô.
Cô cho rằng là Vương Nguyên Kiệt, kết quả lại nhìn thấy khuôn mặt Trần Thiệu Hoàn
Đường Mạn Văn không muốn dây dưa với anh ta ở đây, hấp dẫn ánh mắt của bạn học, thế là im lặng lên xe.
Chiếc xe lái khỏi trường học, Đường Mạn Văn luôn đang nghĩ hôm nay buổi sáng mới thấy anh ta ở cùng Cố Chi, sau ban đêm lại đến tìm cô rồi.
Hai người lâu không gặp, Trần Thiệu Hoàn thậm chí không đợi xe chạy đến khách sạn, lúc chạy ngang qua một con hẻm không người, để phó quan dừng xe, xuống xe.
Phó quan xuống xe, một mình đi đến nơi đằng xa.
Đường Mạn Văn bị kéo qua.
Cô hiểu rồi, từ hành động hôm nay của Trần Thiệu Hoàn và Cố Chi mà xem, là anh ta đang theo đuổi Cố Chi, sau đó Cố Chi lại không nguyện ý, ban đêm, anh ta đương nhiên không nỡ cưỡng ép Cố Chi, thế là liền tìm cô phát tiết.
Trần Thiệu Hoàn thấy Đường Mạn Văn giống như lòng không yên, lực tay thêm mạnh, Đường Mạn Văn nhịn không được đau kêu thành tiếng, hồi thần.
Nhưng đoạn cuối cùng, Trần Thiệu Hoàn phát hiện điều gì, dừng lại.
Đường Mạn Văn căng môi, "Kinh nguyệt của tôi đến."
Trong mắt Trần Thiệu Hoàn không kiên nhẫn.
Đường Mạn Văn không nói chuyện, chỉ im lặng cúi người, lúc đang chuẩn bị dùng miệng, Trần Thiệu Hoàn lại kéo cô lên.
Đường Man Văn ánh mắt không hiểu.
Trần Thiệu Hoàn thấy sự nghi hoặc trong mắt Đường Mạn Văn
Anh nhớ đến một đêm kia, anh đi cùng Cố Chi mua miếng ngọc bích đó, lúc đi ra, sự dây dưa của Hoắc Đình Sâm và Cố Chi dưới đèn đường.
Hoắc Đình Sâm đút cho Cố Chi một viên kẹo, Cố Chi ăn được một nửa, lại bị Hoắc Đình Sâm cướp từ trong miệng cô ấy trở về.
Không biết tại sao, từ sau đêm đó, anh phát hiện trong túi áo bản thân cũng có một viên kẹo.
Có thể là bản thân anh lúc nào không cẩn thận bỏ vào.
Vừa nãy lúc Đường Mạn Văn ở trong ngực anh nhắc nhở anh sự tồn tại của viên kẹo đó.
Trần Thiệu Hoàn mò viên kẹo đó từ trong túi áo, bóc vỏ kẹo, nhét vào miệng của Đường Mạn Văn.
Miệng Đường Mạn Văn đột nhiên bị Trần Thiệu Hoàn đút đồ vật, cô theo bản năng phản ứng là thuốc độc.
Cô có chút kỳ quái, Trần Thiệu Hoàn rõ ràng một phát liền có thể bó/p ch/ết cô, còn phải dùng cách đút thuốc độc cho cô, rắc rối như vậy.
Nhưng thuốc này không đắng, còn khá ngọt.
Lúc Trần Thiệu Hoàn nghe thấy âm thanh vụn nhỏ va chạm giữa răng Đường Mạn Văn và viên kẹo.
Anh chưa từng biết thì ra loại âm thanh này cũng có thể dễ nghe như vậy. Làm anh thậm chí cảm nhận được sự ấm nóng của huyết dịch đang ồ ạt chảy dưới lớp da.
Đường Mạn Văn thấy thứ trong miệng tuy rằng ngọt, nhưng ngậm ăn là một loại dằn vặt, thế là trực tiếp dùng lực nuốt xuống.
Một khắc sau khi cô nuốt xuống, Trần Thiệu Hoàn lại đột nhiên xông lên, chặn lấy miệng cô.
Anh tìm gì đó ở trong miệng cô, anh nếm được nước miếng ngọt như mật của cô, từ đầu đến cuối lại không thấy viên kẹo đâu.
Trần Thiệu Hoàn luôn tìm không thấy, cuối cùng chỉ đành buông cô ra.
"Em nuốt rồi?" Anh hỏi.
Đường Mạn Văn lúc này mới cảm thấy đó chắc không phải là độc gì, chỉ là một viên kẹo bình thường.
Lại không chết được.
Cô gật đầu.
Sau đó bắt đầu hồi tưởng lại vừa nãy, cảm giác lưỡi của Trân Thiệu Hoàn ở trong miệng cô tìm đồ.
Cùng với cảm giác lúc hôn Vương Nguyên Kiệt giống nhau.
Cô cảm thấy ghê tởm.
Trần Thiệu Hoàn sẽ để phó quan của anh đến trường học tìm cô, thông báo cô gặp mặt lúc nào ở đâu.
Bạn học còn cho rằng cô có bạn trai, trêu ghẹo nói nếu như truyền điều này ra ngoài, sợ là nam sinh khoa kiến trúc phải khóc lớn một trận.
Đường Mạn Văn đi từ khu dạy học ra, bạn học lại nói bên ngoài có người tìm cô.
Đường Mạn Văn cho rằng là phó quan của Trần Thiệu Hoàn, thế nhưng kết quả đi ra, phát hiện người chờ cô là Vương Nguyên Kiệt.
Hôm nay anh ta ăn mặc rất phong lưu phóng khoáng, đứng ở đó, vừa nhìn liền cùng nam sinh đại học không giống nhau.
"Mạn Văn." Anh ta thấy Đường Mạn Văn, vẫy vẫy tay.
Đường Mạn Văn liếc mắt nhìn nữ sinh đã thì thầm hai bên, vẫn là cứng da đầu đi qua.
Vương Nguyên Kiệt từ sau lưng biến ra cho cô một bó hoa hồng.
Đường Mạn Văn nghe nữ sinh sau lưng "woa" một tiếng.
Cô có chút ngại ngùng, nhưng vẫn là duỗi tay nhận lấy bó hoa đó, "Cảm ơn."
Vương Nguyên Kiệt muốn dẫn cô đi hẹn hò.
Hai nhà đã nói rõ chờ cô tốt nghiệp xong liền kết hôn, hai người tuy rằng chưa đính hôn nhưng thật ra cũng không khác đính hôn mấy, Đường Mạn Văn cũng không có lý do cự tuyệt.
Vương Nguyên Kiệt dẫn cô ra ngoài hẹn hò vài lần, đi nhà hàng tây ăn thức ăn Pháp, đi xem phim, đến sông Hoàng Phổ chèo thuyền.
Đường Mạn Văn tận lực phối hợp với Vương Nguyên Kiệt, anh ta giống như biết làm con gái vui vẻ, thỉnh thoảng sẽ không biết biến ra một đóa hoa hồng từ nơi nào, chỉ là có một điều làm Đường Mạn Văn không quá thoải mái.
Vương Nguyên Kiệt thích chạm vào cô.
Có lúc ngón tay lơ đãng quét qua ngực cô, có lúc tay đặt ngay eo cô luôn đi xuống, anh ta giống như rất thích động chạm tay chân, hơn nữa lần thứ hai ra ngoài, liền muốn cùng Đường Mạn Văn hôn nhau.
Đường Mạn Văn đối với l/àm tì/nh quen thuộc, việc hôn môi lại rất lạ lẫm, sự trúc trắc của cô làm Vương Nguyên Kiệt vô cùng hưng phấn.
Lần thứ tư hẹn hò, Vương Nguyên Kiệt mời Đường Mạn Văn đến căn hộ của anh ta ngồi.
Sau khi ngồi xuống không bao lâu, Vương Nguyên Kiệt liền nói lên yêu cầu.
Anh ta giơ tay của Đường Mạn Văn qua đầu, sau đó gặm m/út chiếc cổ trắng nõn của cô.
Đường Mạn Văn bắt đầu giãy dụa, phản kháng lợi hại.
Vương Nguyên Kiệt bị cô dãy đến phiền chán, ánh mắt nổi giận.
Đường Mạn Văn túm lấy cổ áo nói không muốn.
Tay Vương Nguyên Kiệt vuố t ve khóe môi, đột nhiên cảm thấy có chút ý tứ.
Nữ sinh đại học ngây thơ như vậy, sau này sẽ thành vợ anh ta.
Dù sao sớm muộn cũng là của anh ta, không bằng giữ việc kích thích nhất lại đêm tân hôn.
Nghĩ như vậy, anh ta vẫy tay, thả Đường Mạn Văn ra.
Đường Mạn Văn liền lăn lộn chạy đi.
Vương Nguyên Kiệt nằm ngửa trên sô pha, Đường Mạn Văn chạy rồi, nhưng dụ/c vọ/ng của anh ta không thể không giải quyết, thế là nhấc máy, kêu người đem hai cô gái đến cho anh ta.
Muốn loại lẳng lơ nhất hoang dã nhất.
Đường Mạn Văn chạy ra khỏi căn hộ, che lấy vạt áo trước ngực.
Cô thấy được trong căn hộ của Vương Nguyên Kiệt có rất nhiều dấu tích của phụ nữ để lại, với nhiều thứ đồ kỳ quái hiếm lạ, cuối cùng hiểu được Đường Thụ Trung đem Vương gia khen đến ba hoa thiên địa, tại sao lại không để con gái mình Đường Hân Vũ đi liên hôn với Vương Nguyên Kiệt, mà lại để cô đi.
Trần Thiệu Hoàn gần đây phá lệ không đến tìm cô.
Nghe nói anh ta đang bận cái gì yến tiệc nhận người thân.
Thượng Hải đang loan truyền Trần Thiêm Hoằng nhận lại con gái đã thất lạc nhiều năm của mình.
Dạo này Trần Thiệu Hoàn là đang ở cùng cô em gái không có quan hệ huyết thống với anh ta.
Công việc gần nhất của Đường Mạn Văn là làm phiên dịch viên cho một người Pháp.
Người Pháp đến Thượng Hải là vì nói chuyện làm ăn, thương lượng xong, ông chủ đối diện mời ông ta đi nhà hàng tây sang trọng mới mở ở Thượng Hải ăn cơm.
Đường Mạn Văn thân là phiên dịch viên tự nhiên là phải đi theo, bọn họ ngồi ở một bàn trong góc, người Pháp và ông chủ nói hai câu, sau đó hai bên liền bắt đầu nghiêm túc cắt bít- tết, chỉ có tiếng vang nhẹ của dao nĩa thỉnh thoảng vang lên.
Đường Mạn Văn cắt một miếng bít-tết của bản thân, lúc đưa đến miệng, nhìn thấy hai người tiến vào nhà hàng.
Trần Thiệu Hoàn và ca sĩ Cố Chi.
Hai người do phục vụ dẫn vào, ngồi ngay vị trí gần cửa sổ.
May mà Trần Thiệu Hoàn cũng không chú ý đến cô.
Đường Mạn Văn lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thiệu Hoàn như vậy.
Anh rất dịu dàng, đem thực đơn đưa cho Cố Chi, hỏi cô ấy trước muốn ăn gì, anh ta cũng rất kiên nhẫn, duỗi tay đem bít-tết trong dĩa của Cố Chi cắt tốt từng miếng một sau đó đưa cho cô ấy. Anh ta thậm chí luôn mỉm cười, giống như một thân sĩ trong xã hội thượng lưu.
Thì ra Trần Thiệu Hoàn cũng có thế có lúc giống người.
Những kẻ lắm tiền bên cạnh Cố Chi không phải là Hoắc Đình Sâm sao, đó là nhà tư bản không có nhân tính nhất ở Thượng Hải, sao lại ăn cơm cùng với Trần Thiệu Hoàn.
Who knows? (Ai mà biết được?)
Đường Mạn Văn không nhịn được dùng tiếng Anh cảm thán, lại cảm thấy bản thân quản nhiều việc vớ vẩn.
Nữ ca sĩ có thể bên cạnh nhà tư bản, đương nhiên cũng có thể xoay đầu bên cạnh quân phiệt.
Cô lại nghĩ nếu như Trần Thiệu Hoàn cũng đối đãi với Cố Chi giống như đã làm với cô, Cố Chi có thể chấp nhận sao? Cố Chi cũng không nợ anh.
Nhưng cô lập tức cảm thấy suy nghĩ của bản thân quả thật rất buồn cười, thấy hành động của Trần Thiệu Hoàn, cũng biết, anh đối với Cố Chi có bao nhiêu nhẫn nại và dịu dàng, sao có thể sẽ như vậy chứ.
Thì ra lúc Trần Thiệu Hoàn thích một người, trần trọng một người sẽ là dáng vẻ này. Trách không được nửa năm trước ở Tây An, anh liền cho cô nghe đĩa nhạc của Cố Chi, thì ra từ lúc đó đã bắt đầu để tâm rồi.
Lấy ngoại hình và địa vị của Trần Thiệu Hoàn, cũng không kém Hoắc Đình Sâm cái gì, muốn theo đuổi một ca sĩ, quả thật dễ như trở bàn tay.
Đường Mạn Văn lắc đầu, tiếp tục cắt bít-tết trong tay, sau đó nghĩ đến một điểm.
Nếu như Trần Thiệu Hoàn thật sự ở bên cạnh Cố Chi, có phải là sẽ có thể buông tha cô.
Nhất định sẽ!
Trần Thiệu Hoàn gần đây đều không đến tìm cô, nhất định là vì bận theo đuổi Cố Chi, đã quên cô mất rồi!
Cô ở trong mắt đàn ông sao có thể so với ca sĩ Cố Chi xinh đẹp đây.
Nghĩ đến đây, động tác cắt thịt của Đường Mạn Văn cũng nhanh không ít.
Cô đang cắt bít-tết, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang bên kia.
Cố Chi đột nhiên đứng lên, Trần Thiệu Hoàn kéo tay cô ấy giữ lại, Cố Chi cự tuyệt, hất tay anh ta ra, rời đi, Trần Thiệu Hoàn thế là đuổi theo.
Đường Mạn Văn bị một màn này kinh hãi đến bít-tết ở trong miệng cũng quên nhai.
Đó thật sự là ác ma Trần Thiệu Hoàn kia sao? Người Pháp lại bắt đầu nói chuyện với ông chủ.
Đường Mạn Văn nhanh chóng nuốt miếng bít-tết, không rảnh đi nghĩ cái khác, tiếp tục phiên dịch.
Người Pháp rất hào phóng, trước khi đi đưa tiền boa cho cô còn cao hơn tiền lương.
Đường Mạn Văn áng chừng tiền boa, tâm tình không tệ, trở về ký túc xá.
Gần đây cô đang làm sơ yếu lý lịch, cô sắp tốt nghiệp rồi, muốn tìm cho bản thân một phần công việc, cô giáo đề nghị cô ở lại trường, nhưng cô vẫn là muốn đi thử công việc khác.
Thói đời này tuy rằng công việc khó kiếm, nhưng dựa vào học lực và lý lịch của cô, thậm chí chỉ dựa vào dung mạo của cô muốn tìm một công việc ở Thượng Hải, cũng không khó như vậy.
Chỉ là Đường Mạn Văn lại nhớ tới việc liên hôn với Vương gia, nghĩ đến Vương Nguyên Kiệt.
Theo ý của Đường Thụ Trung, cô không gả không được.
Thôi vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô sớm đã vô lực đi tranh chấp với Đường Thụ Trung những việc này, cô đối với việc liên hôn trước nay chưa từng ôm mong đợi, dù sao chỉ là gả cho người mà thôi, ai cũng như nhau, cô không yêu Vương Nguyên Kiệt, sau khi kết hôn Vương Nguyên Kiệt thích nạp mấy vợ lẽ thì nạp mấy vợ lẽ, thích cùng người phụ nữ nào ở bên nhau thì ở bên nhau, cô không quản.
Chí ít chắc Vương Nguyên Kiệt sẽ không giam cầm cô, sẽ không bóp cổ cô muốn cô chết, còn lại, có cái gì ham mê, cô đều có thể nhịn.
Chữ của Đường Mạn Văn rất đẹp, thanh nhã lại khí phách, lý lịch cô viết đến một nửa, bụng nhỏ bắt đầu ẩn ẩn đau.
Cô đi một chuyến nhà vệ sinh, phát hiện kinh nguyệt của bản thân đến rồi, sau đó nhớ tới hôm nay bản thân ở trong nhà hàng tây ăn phải kem bạc hà.
Trước kia cô kinh nguyệt của cô đến vốn đau ít, nhưng từ khi mất đứa bé kia, mỗi lần có kinh nguyệt, cô chỉ cần đụng phải đồ lạnh đều sẽ đau.
Lần này đặc biệt vô cùng đau.
Đường Mạn Văn đổ một túi nước ấm nằm một hồi trên giường, vẫn là không được.
Sắc mặt cô trắng bệch, bạn cùng phòng về nhà rồi, thế là chỉ có thể tự mình bò dậy, mặc quần áo vào, đi phòng y tế của trường học mua thuốc giảm đau.
Phòng y tế là một bác sĩ nữ trực ban, cho cô kê thuốc giảm đau, sau đó liền rót cho cô một ly nước ấm, muốn cô uống xong nghỉ một hồi lại đi.
Đường Mạn Văn uống xong thuốc, nghỉ ngơi một hồi trong phòng y tế, cơn đau cũng không còn đau lợi hại nữa, đứng dậy cáo từ.
Trong trường học lúc này trên đường người không nhiều, Đường Mạn Văn lặng lẽ đi, bóng lưng nhỏ nhắn mà gầy yếu.
Cô nghe thấy sau lưng có tiếng xe hơi, sau đó cảm nhận được chiếc xe đó dừng ngay bên cạnh cô.
Cô cho rằng là Vương Nguyên Kiệt, kết quả lại nhìn thấy khuôn mặt Trần Thiệu Hoàn
Đường Mạn Văn không muốn dây dưa với anh ta ở đây, hấp dẫn ánh mắt của bạn học, thế là im lặng lên xe.
Chiếc xe lái khỏi trường học, Đường Mạn Văn luôn đang nghĩ hôm nay buổi sáng mới thấy anh ta ở cùng Cố Chi, sau ban đêm lại đến tìm cô rồi.
Hai người lâu không gặp, Trần Thiệu Hoàn thậm chí không đợi xe chạy đến khách sạn, lúc chạy ngang qua một con hẻm không người, để phó quan dừng xe, xuống xe.
Phó quan xuống xe, một mình đi đến nơi đằng xa.
Đường Mạn Văn bị kéo qua.
Cô hiểu rồi, từ hành động hôm nay của Trần Thiệu Hoàn và Cố Chi mà xem, là anh ta đang theo đuổi Cố Chi, sau đó Cố Chi lại không nguyện ý, ban đêm, anh ta đương nhiên không nỡ cưỡng ép Cố Chi, thế là liền tìm cô phát tiết.
Trần Thiệu Hoàn thấy Đường Mạn Văn giống như lòng không yên, lực tay thêm mạnh, Đường Mạn Văn nhịn không được đau kêu thành tiếng, hồi thần.
Nhưng đoạn cuối cùng, Trần Thiệu Hoàn phát hiện điều gì, dừng lại.
Đường Mạn Văn căng môi, "Kinh nguyệt của tôi đến."
Trong mắt Trần Thiệu Hoàn không kiên nhẫn.
Đường Mạn Văn không nói chuyện, chỉ im lặng cúi người, lúc đang chuẩn bị dùng miệng, Trần Thiệu Hoàn lại kéo cô lên.
Đường Man Văn ánh mắt không hiểu.
Trần Thiệu Hoàn thấy sự nghi hoặc trong mắt Đường Mạn Văn
Anh nhớ đến một đêm kia, anh đi cùng Cố Chi mua miếng ngọc bích đó, lúc đi ra, sự dây dưa của Hoắc Đình Sâm và Cố Chi dưới đèn đường.
Hoắc Đình Sâm đút cho Cố Chi một viên kẹo, Cố Chi ăn được một nửa, lại bị Hoắc Đình Sâm cướp từ trong miệng cô ấy trở về.
Không biết tại sao, từ sau đêm đó, anh phát hiện trong túi áo bản thân cũng có một viên kẹo.
Có thể là bản thân anh lúc nào không cẩn thận bỏ vào.
Vừa nãy lúc Đường Mạn Văn ở trong ngực anh nhắc nhở anh sự tồn tại của viên kẹo đó.
Trần Thiệu Hoàn mò viên kẹo đó từ trong túi áo, bóc vỏ kẹo, nhét vào miệng của Đường Mạn Văn.
Miệng Đường Mạn Văn đột nhiên bị Trần Thiệu Hoàn đút đồ vật, cô theo bản năng phản ứng là thuốc độc.
Cô có chút kỳ quái, Trần Thiệu Hoàn rõ ràng một phát liền có thể bó/p ch/ết cô, còn phải dùng cách đút thuốc độc cho cô, rắc rối như vậy.
Nhưng thuốc này không đắng, còn khá ngọt.
Lúc Trần Thiệu Hoàn nghe thấy âm thanh vụn nhỏ va chạm giữa răng Đường Mạn Văn và viên kẹo.
Anh chưa từng biết thì ra loại âm thanh này cũng có thể dễ nghe như vậy. Làm anh thậm chí cảm nhận được sự ấm nóng của huyết dịch đang ồ ạt chảy dưới lớp da.
Đường Mạn Văn thấy thứ trong miệng tuy rằng ngọt, nhưng ngậm ăn là một loại dằn vặt, thế là trực tiếp dùng lực nuốt xuống.
Một khắc sau khi cô nuốt xuống, Trần Thiệu Hoàn lại đột nhiên xông lên, chặn lấy miệng cô.
Anh tìm gì đó ở trong miệng cô, anh nếm được nước miếng ngọt như mật của cô, từ đầu đến cuối lại không thấy viên kẹo đâu.
Trần Thiệu Hoàn luôn tìm không thấy, cuối cùng chỉ đành buông cô ra.
"Em nuốt rồi?" Anh hỏi.
Đường Mạn Văn lúc này mới cảm thấy đó chắc không phải là độc gì, chỉ là một viên kẹo bình thường.
Lại không chết được.
Cô gật đầu.
Sau đó bắt đầu hồi tưởng lại vừa nãy, cảm giác lưỡi của Trân Thiệu Hoàn ở trong miệng cô tìm đồ.
Cùng với cảm giác lúc hôn Vương Nguyên Kiệt giống nhau.
Cô cảm thấy ghê tởm.
Danh sách chương