Anh nhìn thấy cô, ngón tay gõ lên mặt bàn bàn sách, sau đó tiến lên trước đi qua.
"Lâu rồi không gặp." Anh nhẹ nhàng lên tiếng, giống như chào hỏi người bạn lâu năm xa cách đã lâu.
Bởi vì sự lại gần của anh, Đường Mạn Văn không tự chủ lùi về phía sau, bước chân hoảng loạn, sau lưng đụng phải khung cửa thư phòng.
Cô đột nhiên phản ứng lại, chạy ra ngoài như điên, nhưng cửa căn phòng này đã bị khóa lại, cho dù cô ở bên trong có đập cửa kêu người như thế nào cũng đều không có đáp trả.
Người đàn ông từng bước tiến gần.
Đường Mạn Văn đã đập lòng bàn tay đến sưng đỏ, hét lên với cánh cửa: "Cứu mạng, có người không, cứu mạng hu hu hu hu."
Trần Thiệu Hoàn đi đến bên người cô.
Đường Mạn Văn cảm nhận được độ ấm sáp gần của người đàn ông, cơn ác mộng dọa cô tỉnh mỗi đêm lại xuất hiện, cô bắt đầu run rẩy, ánh mắt hoảng hốt, xoay người lại, dán vào cánh cửa trượt xuống ngồi xuống đất.
Trần Thiệu Hoàn hơi chau mày, sau đó cúi người đem cô bế ngang lên, tiến vào phòng ngủ.
Vẫn là giống như trước kia, chỉ là lần này sau khi anh cở i quần áo xuống, trên vai trái có thêm một vết đạn.
Trần Thiệu Hoàn nâng đầu Đường Mạn Văn lên, để cô đối diện với vết đạn, "Nhìn vào."
Đường Mạn Văn khóc không thành tiếng, nước mắt lại luôn chảy xuống.
Mặc dù Trần Thiệu Hoàn rất muốn, nhưng anh cũng biết Đường Mạn Văn không phải là đang đau lòng cho vết thương do súng gây ra của anh, nếu như thật sự đau lòng, đêm hôm đó liền sẽ không chạy không chùn bước như vậy.
Nghe tiếng anh hét lên, trúng đạn, thậm chí cũng không có một chút do dự, không có quay đầu lại.
Anh nghĩ đến đây, lực trên cánh tay không tự chủ tăng thêm.
"Em cho rằng em có thể chạy thoát sao?" Anh cười mỉm, "Em chạy không thoát đâu."
Ánh mắt Đường Mạn Văn trống rỗng.
Vẫn may thân thể của cô còn ghi nhớ anh, sự trùng phùng sau nửa năm này, anh vô cùng hưng phấn, hai mắt đỏ đậm, gần như không ngừng lại và thở dốc.
Phục vụ theo thời gian cũ đến dọn dẹp, gõ gõ cửa, không người phản ứng, thế là cuối cùng ở bên ngoài cửa treo lên tấm bảng "Xin đừng quấy rầy."
Thẳng đến sắc trời dần tối, đèn trên đường sáng lên, có ánh sáng thông qua khe hở màn cửa chiếu vào trong.
Đường Mạn Văn nằm bò trên cạnh giường ho khan, trên mặt cô nước mắt, nước bọt, còn có dịch thể không rõ dính lại vào nhau, chật vật vô cùng.
Trần Thiệu Hoàn thắt xong thắt lưng, vòng eo thon gầy của người đàn ông được thắt lưng buộc chặt lấy, cả người chân dài vai rộng.
Anh nhìn thấy dáng vẻ trên mặt Đường Mạn Văn, ném qua một chiếc khăn tay.
"Em ở đây ngủ một đêm."
Anh nói xong liền xoay người rời đi, Đường Mạn Văn thấy anh muốn đi, lập tức lảo đảo ngã xuống giường, ngọ nguậy chạy qua, từ phía sau ôm lấy cánh tay anh.
Trần Thiệu Hoàn chỉ có thể dừng lại bước chân, xoay đầu.
Đường Mạn Văn nức nở cầu xin, "Đừng ném tôi ở nơi này, tôi cầu xin anh, đừng nhốt tôi ở đây."
Cô hoảng hốt trở về nửa năm trước, cô bị nhốt trong căn nhà lớn, cả người giống như cái xác không hồn, chờ đợi Trần Thiệu Hoàn thường đến phát tiết.
Hành động anh tự mình đi như vậy để cô lại nơi này làm cô rất sợ hãi, cô sợ Trần Thiệu Hoàn lại nhốt cô lần nữa, sống cuộc sống như trước đó, cuộc sống giống như động vật.
Đường Mạn Văn bất lực lắc đầu, "Tôi cái gì cũng đáp ứng anh, xin anh đừng nhốt tôi lại, tôi còn việc học, tôi sắp tốt nghiệp rồi, nơi này có nhiều người đều nhận ra tôi, tôi cầu xin anh, Trần Thiệu Hoàn, tôi cầu xin anh."
Trần Thiệu Hoàn nhìn khuôn mặt của Đường Mạn Văn, không biết tại sao, Đường Mạn Văn khổ sở van xin như vậy cũng không thể làm anh có cảm giác thành tựu, ngược lại làm cho anh vô cùng tâm phiền ý loạn.
Anh dùng ngón tay lau đi một giọt nước mắt rơi trên mặt cô, "Không nhốt em lại, tôi sợ em chạy trốn mất."
"Dù sao đây là Thượng Hải, có cảnh sát, có pháp luật, không phải sao?"
Toàn thân Đường Mạn Văn cứng lại.
Anh giống như biết cô đang nghĩ gì, loại cảm giác khủng bố này đến đỉnh điểm.
Trần Thiệu Hoàn đối diện với Đường Mạn Văn đang c ương c ứng, cười lạnh một tiếng "Em cho rằng ở Thượng Hải, những thứ này sẽ làm gì được tôi."
Đường Mạn Văn lắc đầu, "Không phải đâu, thật sự không phải."
Trần Thiệu Hoàn phất ống tay áo một cái, giống như muốn rời đi, Đường Mạn Văn nhanh chóng gắt gao ôm chặt lấy cánh tay anh.
"Đừng." Cô cũng không biết bản thân lấy dũng khí từ đâu, chỉ là cảm nhận được lần này buông tay liền không còn có cơ hội nữa, "Anh đừng nhốt tôi, tôi sẽ không chạy trốn, tôi không tiếp tục chạy trốn nữa, "Cô nức nở, "Tôi sẽ nghe lời, tôi nghe lời anh, anh nói gì tôi đều nghe, cầu anh đừng tiếp tục nhốt tôi."
Trần Thiệu Hoàn thấy ánh mắt cô đột nhiên thu lại một chút phức tạp.
Đường Mạn Văn ôn lấy cánh tay anh, thân thể trượt xuống, chậm rãi quỳ trên mặt đất, cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó chậm chạp dùng tay mở ra dây lưng ngay eo anh.
Cô vừa nãy khó chịu, không bằng lòng, luôn quay đầu tránh né, cuối cùng hàm răng lại va trúng anh, giống như làm đau anh, làm anh nổi lên một bụng lửa.
Đường Mạn Văn quỳ ở trước mặt anh, cẩn thận ngậm lấy, dùng hết tất cả kỹ năng đi lấy lòng anh.
Hồi lâu sau.
Trần Thiệu Hoàn một lần nữa thắt lại đai lưng, vỗ vỗ mép quần áo.
Đường Mạn Văn vẫn như cũ quỳ trước người anh, khóe môi hơi mở, ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Thiệu Hoàn nhíu mày, "Đứng lên."
Đường Mạn Văn quỳ lâu, chân hơi tê dại, lảo đảo bò dậy.
Trần Thiệu Hoàn, "Nhớ lời em đã nói."
Đường Mạn Văn cuối cùng có một chút vẻ vui mừng, gật đầu.
Trần Thiệu Hoàn đi trước.
Anh không khóa cửa, cũng không đóng cửa.
Đường Mạn Văn chật vật theo phía sau, cô ngay cả mặt cũng không dám đi rửa, sợ ở lại thêm một giây, cánh cửa đó liền sẽ không chút lưu tình đóng lại.
Hành lang khách sạn, phục vụ nhìn thấy Đường Mạn Văn tóc tai lộn xộn, quần áo nhăn nhúm, đang vịn vào tường, tư thế đi đường kỳ quái, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Đường Mạn Văn nhắc bản thân đừng để ý, đi ra khỏi khách sạn Westin, gọi một chiếc xe kéo.
Đường Mạn Văn trở về trường học, sau đó cô giáo hỏi cô công việc làm thêm thế nào.
Nụ cười của cô giáo thân thiện, rõ ràng không biết rõ.
Đường Mạn Văn cười không nổi, chỉ nói năng lực bản thân không đủ, cố chủ đã tìm người khác.
"Không thể nào." Cô giáo lắc đầu, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi.
Đường Mạn Văn rõ ràng là học sinh ưu tú nhất khoa ngoại ngữ, thiên phú tốt lại cần cù, ngoại ngữ còn tốt hơn so với một số thầy cô, năng lực của cô không đủ, còn có ai có thể đủ đây.
Sau đó vài ngày, Trần Thiệu Hoàn cũng không tiếp tục tìm cô, nhưng trên báo chí của Thượng Hải nói cho cô biết anh ta đang làm gì.
Cuộc đàm phán ở Nam Kinh của cha con Trần Thiêm Hoằng và Trần Thiệu Hoàn đã kết thúc, bây giờ cùng đến Thượng Hải, một mặt nghe nói là nói chuyện tiền bạc, mặt khác bề ngoài giống như giải quyết chút chuyện riêng.
Đường Mạn Văn thu lại tờ báo, ném vào trong thùng rác.
Trần Thiệu Hoàn có lẽ đang bận, không đến tìm cô, người của Đường Thụ Trung đến tìm cô.
Vì chuyện hôn sự của cô.
Vương gia dự định chính thức gặp mặt cô, muốn xem thử cô con dâu tương lai.
Đường Mạn Văn đã không còn sức lực tiếp tục phản kháng cuộc hôn sự này, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, bất luận tâm lý hay sinh lý.
Cứ như vậy đi, cô nghĩ.
Cô lười suy nghĩ nếu như có một ngày, Trần Thiệu Hoàn biết hôn sự của cô sẽ như thế nào, cũng lười nghĩ đến Vương gia đó, sau khi biết chuyện giữa cô và Trần Thiệu Hoàn sẽ làm sao.
Cuối tuần, người hai nhà Đường Vương lần đầu gặp mặt.
Địa điểm ở Vương gia, Đường Mạn Văn cùng với Đường Thụ Trung và Đường phu nhân đi, Đường phu nhân chê cô ăn mặc quá đơn giản, cho cô mặc chiếc váy ren hoa của Đường Hân Vũ, trang điểm lên, xịt nước hoa lên người.
Vương gia mấy năm này làm ăn với người Tây Dương càng làm càng lớn, càng có tiền, căn nhà khí thế hơn Đường gia.
Đường Mạn Văn đi theo tiến vào, nhìn thấy vợ chồng Vương Thị, với con trai của họ, đối tượng liên hôn của cô, Vương Nguyên Kiệt.
Đường Thụ Trung nói với cô, Vương Nguyên Kiệt 25 tuổi, tuấn tú lịch sự.
Đường Mạn Trung nhìn, Vương Nguyên Kiệt thân người không cao, ăn mặc ngăn nắp, giày da bóng loáng, đầu tóc dùng keo vuốt gọn gàng, bề ngoài tuy rằng không được tuấn tú, nhưng cũng có thể xem như thuận mắt, chỉ là khí chất mơ hồ mang chút cảm giác tỏ vẻ không phù hợp với tuổi tác của anh ta.
Vương Nguyên Kiệt vốn không nhẫn nại với loại liên hôn mà gia tộc an bài, mãi đến khi anh ta tận mắt thấy Đường Mạn Văn, lập tức mắt sáng lên.
Đường Mạn Văn được dẫn vào ngồi xuống.
Người Vương gia ngồi một bên, người Đường gia ngồi ở đối diện, hai bên thân thiện nói chuyện, Đường Mạn Văn im lặng ngồi ở góc trong cùng, giống như việc bọn họ bàn luận không liên quan đến cô, luôn không quan tâm, ngây ngốc nhìn chằm chằm thảm trải sàn.
Tầm mắt Vương Nguyên Kiệt luôn rơi trên người cô.
Hai bên nói chuyện rất vui vẻ, lúc này liền ăn nhịp với nhau, trực tiếp nhắc đến mối hôn sự này, cũng lười làm cái gì đính hôn, để Đường Mạn Văn vừa tốt nghiệp liền gả qua.
"Hẹn gặp lại ông chủ Đường, có thời gian lại đến uống nước."
"Ông chủ Vương khách khí rồi, hẹn gặp lại."
Nghi thức gặp mặt này cuối cùng cũng kết thúc, Đường Thụ Trung và ông chủ Vương khách sáo chào tạm biệt, Đường Mạn Văn im lặng chờ bọn họ chào hỏi xong, đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên bị người gọi lại.
"Đường tiểu thư."
Đường Mạn Văn quay đầu.
Vương Nguyên Kiệt xông về phía cô, ánh mắt lần nữa lưu luyến trên người cô, "Đường tiểu thư, hôm nay lần đầu gặp mặt, cũng là tôi sơ suất, không chuẩn bị quà gặp mặt cho cô."
Đường Mạn Văn ngửi thấy mùi nước hoa nam nồng nặc trên người anh ta, nhàn nhạt đáp: "Không sao."
Vương Nguyên Kiệt, "Đường tiểu thư ở đại học Saint"s John, không biết lúc rảnh rỗi tôi có thể thỉnh thoảng đến trường Đường tiểu thư gặp cô, sau đó đón cô ra ngoài hẹn gặp gì đó."
Đường Mạn Văn cúi đầu, sau đó đáp, "Được."
Vương Nguyên Kiệt cười, cúi đầu nắm tay Đường Mạn Văn, hôn một cái lên mu bàn tay cô.
Vợ chồng Đường Thụ Trung và vợ chồng Vương Thị nhìn thấy, cùng cười to lên, "Được, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại."
Đường Mạn Văn theo vợ chồng Đường Thụ Trung lên xe.
Đã rất khuya rồi, xe điện cuối tuần không còn nữa.
Đường Thụ Trung thấy Đường Mạn Văn ngoan ngoãn chấp nhận liên hôn, biểu hiện đêm nay cũng yên tĩnh không quá giới hạn, tâm tình không tồi, lên tiếng nói: "Đêm nay Mạn Văn ở trong nhà nghỉ ngơi đi."
Đường Mạn Văn không có từ chối.
Tài xế dừng xe lại, Đường Mạn Văn theo phía sau vợ chồng Đường Thụ Trung tiến vào Đường trạch, người hầu thấy Đường Thụ Trung trở về, báo cáo nói lúc bọn họ không ở có người đến tìm Đường tiểu thư.
"Đường tiểu thư." Đường Thụ Trung hỏi.
Đường Mạn Văn đột nhiên ngẩng đầu.
Người hầu lại nói: "Hân Vũ tiểu thư đi ra gặp rồi, người đó nói không phải tìm cô ấy."
Đường Thụ Trung nhìn Đường Mạn Văn: "Mạn Văn, là đến tìm cháu sao?"
Ngón tay Đường Mạn Văn bất giác đã nắm chặt lại, cô hỏi người hầu, "Người đó trông thế nào, anh ta mặc quần áo gì."
Người hầu nhớ lại: "Là một người đàn ông, ở đây có một nốt ruồi, lái xe mà đến, về phần quần áo gì, tôi quên rồi."
Đường Mạn Văn thấy vị trí nốt ruồi mà người hầu chỉ lên mặt, biết người đến không phải là Trần Thiệu Hoàn, là phó quan của anh ta.
Người hầu không nhớ mặc quần áo gì, nói rõ quần áo mặc không phải là quân trang.
Đường Mạn Văn âm thầm thở ra một hơi.
Đường Thụ Trung chau mày, "Mạn Văn, chuyện gì vậy."
Đường Mạn Văn lại đột nhiên căng thẳng, nhớ đến tiệc hữu nghị lần trước, vội nói, "Là tiệc hữu nghị của học sinh khoa ngoại ngữ tụi cháu và khoa kiến trúc, người đàn ông đó là bạn học của cháu, anh ta sống ở gần đây, không biết đêm nay cháu không có nhà, chắc là đến đón cháu cùng đi."
Đường Thụ Trung gật đầu, lý do này có thể cho qua, ông ta lại nói, "Đều đã định cùng Vương gia, sau này đừng đi loại tiệc hữu nghị này nữa."
Đường Mạn Văn gật đầu, "Vâng."
Đường phu nhân cũng không thích cô cháu gái bất luận là trí óc hay là dung mạo đều hơn con gái bản thân, khoác khủy tay Đường Thụ Trung, "Ai dô, được rồi được rồi, mệt cả một đêm rồi, đi ngủ đi."
Đường Thụ Trung và Đường phu nhân lên lầu rồi.
Đường Mạn Văn thấy hai người biến mất ngay chỗ rẽ, lại chờ một hồi, mới chạy đi hỏi người hầu.
"Trương tẩu." Cô vội vàng hỏi, "Lúc người đó đến, anh ta đều nói những gì."
Trương tẩu không biết tại sao Đường Mạn Văn gấp gáp như vậy, nhưng bà rất thích Đường Mạn Văn, Đường Mạn Văn dễ hầu hạ hơn Đường Hân Vũ nhiều, một năm một mười đáp, "Đến không bao lâu, anh ta đi không lâu, mọi người liền trở về."
"Chỉ cảm thấy rất hung dữ, tiểu thư Hân Vũ tính cách không sợ trời không sợ đất như vậy, lão gia phu nhân đều không làm gì được cô ấy, ra ngoài nhìn một cái, ánh mắt người đó vậy mà dọa cô ấy sợ đứng người."
Đường Mạn Văn cắn môi dưới.
Đương nhiên hung dữ, anh ta là phó quan của Trần Thiệu Hoàn, mặc dù không mặc quân trang, khí thế lăn lộn trong mưa bom bão đạn cũng vẫn còn, Đường Hân Vũ loại tiểu thư kiêu căng sủng từ nhỏ thấy được nhất định sợ hãi.
"Cảm ơn." Đường Mạn Văn nói một tiếng với Trương tẩu, sau đó trực tiếp chạy ra khỏi Đường trạch, ở ngay cửa vội vàng nhìn xung quanh.
Cô sợ hãi, Trần Thiệu Hoàn để phó quan của anh ta đến tìm cô, không tìm thấy cô, không biết sẽ phản ứng thế nào.
Cô không dễ dàng mới thuyết phục Trần Thiệu Hoàn đừng nhốt cô lại, cô sợ anh ta tìm không thấy cô, lại sẽ nhốt cô trong bóng tối.
Không biết phó quan của Trần Thiệu Hoàn đi về hướng nào, Đường Mạn Văn lảo đảo tìm, sau đó trước mặt một chiếc xe hơi lái qua, đèn xe chiếu thẳng vào cô, Đường Mạn Văn không chịu được duỗi tay chắn tầm mắt.
Xe hơi đột nhiên ngừng ngay bên người cô.
Đường Mạn Văn thả bàn tay đang chắn mắt xuống, nhìn thấy trong xe, trên ghế lái là phó quan của Trần Thiệu Hoàn, ghế sau, ngồi là Trần Thiệu Hoàn.
Hai người đều một thân thường phục.
Đường Mạn Văn rất ít thấy Trần Thiệu Hoàn mặc thường phục.
Trần Thiệu Hoàn rất trẻ, cũng rất anh tuấn, anh mặc thường phục đi trong trường học, sẽ là bộ dạng nữ sinh đều quay đầu không nhịn được nhìn lén.
Đường Mạn Văn có chút ngây người.
Nhưng không phải bởi Trần Thiệu Hoàn mặc thường phục, mà là đột nhiên nghĩ, nếu Trần Thiệu Hoàn đã thấy bên đường là cô, tại sao không để phó quan trực tiếp lái xe đâm chết cô, hoặc là vừa nãy, tại sao cô không trực tiếp xông lên, đâm vào chiếc xe này chết đi.
Trần Thiệu Hoàn chậm rãi quay đầu nhìn cô.
Đường Mạn Văn đối diện với đôi mắt của Trần Thiệu Hoàn, lúc này mới từ trong ảo tưởng hồi thần.
Cô biết ý anh, rũ mắt, sau đó kéo mở cánh cửa, ngồi lên xe.
Cô cũng không lo đêm nay bản thân biến mất sẽ làm người Đường gia hoài nghi, cô từng biến mất vài tháng, Đường gia vẫn vui vẻ như cũ.
Trần Thiệu Hoàn lạnh lùng lên tiếng, "Đêm nay đi nơi nào?"
Đường Mạn Văn đương nhiên không dám nói đêm nay là đi gặp đối tượng liên hôn, vừa nãy đã nói dối qua một lần với Đường Thụ Trung, lần này lựa chọn dùng bạn học nói dối, "Trường học có một tiệc hữu nghị."
"Tiệc hữu nghị." Trần Thiệu Hoàn hơi chau mày, "Vậy sao, sao không thấy em ở trường học."
Đường Mạn Văn trợn mắt, cho anh chắc là còn đến trường học tìm cô rồi, không tìm được mới tới Đường trạch.
Cũng không biết gặp bạn học của cô chưa.
May mà trong bóng đêm, sự chột dạ trên mặt cô cũng không rõ ràng, Đường Mạn Văn lựa chọn tiếp tục nói dối, "Không ở trường, ở một tiệm cơm Tứ Xuyên."
Trần Thiệu Hoàn "hừ" một tiếng, gần như lựa chọn tin tưởng.
Anh nói, "Nhớ kỹ, em chỉ có một lần cơ hội, đừng để tôi không tìm thấy em, nếu không, em tự biết hậu quả."
Đường Mạn Văn nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào trong thịt, cô nói, "Được, xin lỗi."
Xe vẫn dừng lại ở khách sạn Westin.
Đường Mạn Văn đương nhiên biết anh muốn làm gì, xuống xe, theo anh vào phòng.
Cô đột nhiên hiểu tại sao hôm nay anh mặc thường phục, bởi vì ai cũng biết hiện nay Trần Thiệu Hoàn ở Thượng Hải, anh mặc quân trang xuất hiện sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trần Thiệu Hoàn ở trên xe luôn ngửi thấy mùi nước hoa trên người Đường Mạn Văn, anh không thích mùi nước hoa, anh thích mùi hương có sẵn trên người cô, đến trong khách sạn, có ánh sáng, mới phát hiện đêm nay cô không giống bình thường.
Trên người cô mặc một bộ âu phục có thể nói là long trọng, trên mặt thậm chí còn trang điểm.
Đã đi tham gia tiệc hữu nghị rồi.
Anh không học qua đại học, nhưng không gì trở ngại anh nghiền ngẫm ba chữ tiệc hữu nghị này.
Sau đó Đường Mạn Văn bị ném vào trong phòng tắm, Trần Thiệu Hoàn mở vòi sen, dùng nước xối lên mặt cô, cô không mở mắt được, chỉ có mở miệng mới có thể hít thở.
Trần Thiệu Hoàn luôn xối vào mặt của Đường Mạn Văn cho tới khi hồi phục khuôn mặt mộc mới vừa ý.
Đường Mạn Văn sặc không ít nước, phổi rất khó chịu.
Anh xách cô lên, "Tiệc hữu nghị chơi vui không?"
Đường Mạn Văn sặc hai tiếng, lắc đầu, "Là trước kia rất lâu tôi đã đáp ứng bạn học, về sau không đi nữa."
Trần Thiệu Hoàn lúc này mới lộ chút ý cười.
Đêm khuya.
Sau tất cả hỗn loạn kết thúc, Trần Thiệu Hoàn cũng không giống trước đó rời đi.
Đường Mạn Văn vô cùng mệt, vừa dính gối liền ngủ.
Trần Thiệu Hoàn nằm bên cạnh cô, anh hút hết một điếu thuốc, dập tắt đầu thuốc ở đầu giường, không ngủ.
Anh đang chuẩn bị tắt đi đèn ngủ ngay tủ đầu giường, sau đó đột nhiên phát hiện Đường Mạn Văn ở bên cạnh giống như không thích hợp.
Trán cô ra rất nhiều mồ hôi, miệng nói mớ, cả người rất không an phận.
Rõ ràng đang gặp ác mộng.
Trần Thiệu Hoàn chau mày.
Anh nghe không rõ cô đang nói mớ cái gì, cũng không biết cô đang mơ thấy gì.
Anh duỗi tay ra, đang muốn đẩy cô tỉnh, Đường Mạn Văn lại đột nhiên xoay qua, ôm chặt eo anh.
Trần Thiệu Hoàn không dự đoán được hành động này của cô, toàn thân cương cứng.
Anh đang nghĩ cần đem cô đẩy ra hay không, sau đó cảnh cáo cô đừng quá giới hạn, vừa cúi đầu, phát hiện Đường Mạn Văn thế nhưng đang khóc
Cô chau chặt chân mày, trong giấc mơ cũng đang khóc, nước mắt ướt cả vạt trước áo ngủ của anh.
Cô gắt gao ôm lấy eo anh, giống như ôm được cọng cỏ cứu mạng, cũng không có sợ hãi và bất lực như lúc nãy nữa.
Đường Mạn Văn dần dần yên tĩnh xuống, lại rơi vào giấc ngủ say.
Trần Thiệu Hoàn thấy Đường Mạn Văn cuối cùng ngủ say, nhẹ nhàng với tay, tắt đi đèn ngủ.
"Lâu rồi không gặp." Anh nhẹ nhàng lên tiếng, giống như chào hỏi người bạn lâu năm xa cách đã lâu.
Bởi vì sự lại gần của anh, Đường Mạn Văn không tự chủ lùi về phía sau, bước chân hoảng loạn, sau lưng đụng phải khung cửa thư phòng.
Cô đột nhiên phản ứng lại, chạy ra ngoài như điên, nhưng cửa căn phòng này đã bị khóa lại, cho dù cô ở bên trong có đập cửa kêu người như thế nào cũng đều không có đáp trả.
Người đàn ông từng bước tiến gần.
Đường Mạn Văn đã đập lòng bàn tay đến sưng đỏ, hét lên với cánh cửa: "Cứu mạng, có người không, cứu mạng hu hu hu hu."
Trần Thiệu Hoàn đi đến bên người cô.
Đường Mạn Văn cảm nhận được độ ấm sáp gần của người đàn ông, cơn ác mộng dọa cô tỉnh mỗi đêm lại xuất hiện, cô bắt đầu run rẩy, ánh mắt hoảng hốt, xoay người lại, dán vào cánh cửa trượt xuống ngồi xuống đất.
Trần Thiệu Hoàn hơi chau mày, sau đó cúi người đem cô bế ngang lên, tiến vào phòng ngủ.
Vẫn là giống như trước kia, chỉ là lần này sau khi anh cở i quần áo xuống, trên vai trái có thêm một vết đạn.
Trần Thiệu Hoàn nâng đầu Đường Mạn Văn lên, để cô đối diện với vết đạn, "Nhìn vào."
Đường Mạn Văn khóc không thành tiếng, nước mắt lại luôn chảy xuống.
Mặc dù Trần Thiệu Hoàn rất muốn, nhưng anh cũng biết Đường Mạn Văn không phải là đang đau lòng cho vết thương do súng gây ra của anh, nếu như thật sự đau lòng, đêm hôm đó liền sẽ không chạy không chùn bước như vậy.
Nghe tiếng anh hét lên, trúng đạn, thậm chí cũng không có một chút do dự, không có quay đầu lại.
Anh nghĩ đến đây, lực trên cánh tay không tự chủ tăng thêm.
"Em cho rằng em có thể chạy thoát sao?" Anh cười mỉm, "Em chạy không thoát đâu."
Ánh mắt Đường Mạn Văn trống rỗng.
Vẫn may thân thể của cô còn ghi nhớ anh, sự trùng phùng sau nửa năm này, anh vô cùng hưng phấn, hai mắt đỏ đậm, gần như không ngừng lại và thở dốc.
Phục vụ theo thời gian cũ đến dọn dẹp, gõ gõ cửa, không người phản ứng, thế là cuối cùng ở bên ngoài cửa treo lên tấm bảng "Xin đừng quấy rầy."
Thẳng đến sắc trời dần tối, đèn trên đường sáng lên, có ánh sáng thông qua khe hở màn cửa chiếu vào trong.
Đường Mạn Văn nằm bò trên cạnh giường ho khan, trên mặt cô nước mắt, nước bọt, còn có dịch thể không rõ dính lại vào nhau, chật vật vô cùng.
Trần Thiệu Hoàn thắt xong thắt lưng, vòng eo thon gầy của người đàn ông được thắt lưng buộc chặt lấy, cả người chân dài vai rộng.
Anh nhìn thấy dáng vẻ trên mặt Đường Mạn Văn, ném qua một chiếc khăn tay.
"Em ở đây ngủ một đêm."
Anh nói xong liền xoay người rời đi, Đường Mạn Văn thấy anh muốn đi, lập tức lảo đảo ngã xuống giường, ngọ nguậy chạy qua, từ phía sau ôm lấy cánh tay anh.
Trần Thiệu Hoàn chỉ có thể dừng lại bước chân, xoay đầu.
Đường Mạn Văn nức nở cầu xin, "Đừng ném tôi ở nơi này, tôi cầu xin anh, đừng nhốt tôi ở đây."
Cô hoảng hốt trở về nửa năm trước, cô bị nhốt trong căn nhà lớn, cả người giống như cái xác không hồn, chờ đợi Trần Thiệu Hoàn thường đến phát tiết.
Hành động anh tự mình đi như vậy để cô lại nơi này làm cô rất sợ hãi, cô sợ Trần Thiệu Hoàn lại nhốt cô lần nữa, sống cuộc sống như trước đó, cuộc sống giống như động vật.
Đường Mạn Văn bất lực lắc đầu, "Tôi cái gì cũng đáp ứng anh, xin anh đừng nhốt tôi lại, tôi còn việc học, tôi sắp tốt nghiệp rồi, nơi này có nhiều người đều nhận ra tôi, tôi cầu xin anh, Trần Thiệu Hoàn, tôi cầu xin anh."
Trần Thiệu Hoàn nhìn khuôn mặt của Đường Mạn Văn, không biết tại sao, Đường Mạn Văn khổ sở van xin như vậy cũng không thể làm anh có cảm giác thành tựu, ngược lại làm cho anh vô cùng tâm phiền ý loạn.
Anh dùng ngón tay lau đi một giọt nước mắt rơi trên mặt cô, "Không nhốt em lại, tôi sợ em chạy trốn mất."
"Dù sao đây là Thượng Hải, có cảnh sát, có pháp luật, không phải sao?"
Toàn thân Đường Mạn Văn cứng lại.
Anh giống như biết cô đang nghĩ gì, loại cảm giác khủng bố này đến đỉnh điểm.
Trần Thiệu Hoàn đối diện với Đường Mạn Văn đang c ương c ứng, cười lạnh một tiếng "Em cho rằng ở Thượng Hải, những thứ này sẽ làm gì được tôi."
Đường Mạn Văn lắc đầu, "Không phải đâu, thật sự không phải."
Trần Thiệu Hoàn phất ống tay áo một cái, giống như muốn rời đi, Đường Mạn Văn nhanh chóng gắt gao ôm chặt lấy cánh tay anh.
"Đừng." Cô cũng không biết bản thân lấy dũng khí từ đâu, chỉ là cảm nhận được lần này buông tay liền không còn có cơ hội nữa, "Anh đừng nhốt tôi, tôi sẽ không chạy trốn, tôi không tiếp tục chạy trốn nữa, "Cô nức nở, "Tôi sẽ nghe lời, tôi nghe lời anh, anh nói gì tôi đều nghe, cầu anh đừng tiếp tục nhốt tôi."
Trần Thiệu Hoàn thấy ánh mắt cô đột nhiên thu lại một chút phức tạp.
Đường Mạn Văn ôn lấy cánh tay anh, thân thể trượt xuống, chậm rãi quỳ trên mặt đất, cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó chậm chạp dùng tay mở ra dây lưng ngay eo anh.
Cô vừa nãy khó chịu, không bằng lòng, luôn quay đầu tránh né, cuối cùng hàm răng lại va trúng anh, giống như làm đau anh, làm anh nổi lên một bụng lửa.
Đường Mạn Văn quỳ ở trước mặt anh, cẩn thận ngậm lấy, dùng hết tất cả kỹ năng đi lấy lòng anh.
Hồi lâu sau.
Trần Thiệu Hoàn một lần nữa thắt lại đai lưng, vỗ vỗ mép quần áo.
Đường Mạn Văn vẫn như cũ quỳ trước người anh, khóe môi hơi mở, ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Thiệu Hoàn nhíu mày, "Đứng lên."
Đường Mạn Văn quỳ lâu, chân hơi tê dại, lảo đảo bò dậy.
Trần Thiệu Hoàn, "Nhớ lời em đã nói."
Đường Mạn Văn cuối cùng có một chút vẻ vui mừng, gật đầu.
Trần Thiệu Hoàn đi trước.
Anh không khóa cửa, cũng không đóng cửa.
Đường Mạn Văn chật vật theo phía sau, cô ngay cả mặt cũng không dám đi rửa, sợ ở lại thêm một giây, cánh cửa đó liền sẽ không chút lưu tình đóng lại.
Hành lang khách sạn, phục vụ nhìn thấy Đường Mạn Văn tóc tai lộn xộn, quần áo nhăn nhúm, đang vịn vào tường, tư thế đi đường kỳ quái, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Đường Mạn Văn nhắc bản thân đừng để ý, đi ra khỏi khách sạn Westin, gọi một chiếc xe kéo.
Đường Mạn Văn trở về trường học, sau đó cô giáo hỏi cô công việc làm thêm thế nào.
Nụ cười của cô giáo thân thiện, rõ ràng không biết rõ.
Đường Mạn Văn cười không nổi, chỉ nói năng lực bản thân không đủ, cố chủ đã tìm người khác.
"Không thể nào." Cô giáo lắc đầu, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi.
Đường Mạn Văn rõ ràng là học sinh ưu tú nhất khoa ngoại ngữ, thiên phú tốt lại cần cù, ngoại ngữ còn tốt hơn so với một số thầy cô, năng lực của cô không đủ, còn có ai có thể đủ đây.
Sau đó vài ngày, Trần Thiệu Hoàn cũng không tiếp tục tìm cô, nhưng trên báo chí của Thượng Hải nói cho cô biết anh ta đang làm gì.
Cuộc đàm phán ở Nam Kinh của cha con Trần Thiêm Hoằng và Trần Thiệu Hoàn đã kết thúc, bây giờ cùng đến Thượng Hải, một mặt nghe nói là nói chuyện tiền bạc, mặt khác bề ngoài giống như giải quyết chút chuyện riêng.
Đường Mạn Văn thu lại tờ báo, ném vào trong thùng rác.
Trần Thiệu Hoàn có lẽ đang bận, không đến tìm cô, người của Đường Thụ Trung đến tìm cô.
Vì chuyện hôn sự của cô.
Vương gia dự định chính thức gặp mặt cô, muốn xem thử cô con dâu tương lai.
Đường Mạn Văn đã không còn sức lực tiếp tục phản kháng cuộc hôn sự này, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, bất luận tâm lý hay sinh lý.
Cứ như vậy đi, cô nghĩ.
Cô lười suy nghĩ nếu như có một ngày, Trần Thiệu Hoàn biết hôn sự của cô sẽ như thế nào, cũng lười nghĩ đến Vương gia đó, sau khi biết chuyện giữa cô và Trần Thiệu Hoàn sẽ làm sao.
Cuối tuần, người hai nhà Đường Vương lần đầu gặp mặt.
Địa điểm ở Vương gia, Đường Mạn Văn cùng với Đường Thụ Trung và Đường phu nhân đi, Đường phu nhân chê cô ăn mặc quá đơn giản, cho cô mặc chiếc váy ren hoa của Đường Hân Vũ, trang điểm lên, xịt nước hoa lên người.
Vương gia mấy năm này làm ăn với người Tây Dương càng làm càng lớn, càng có tiền, căn nhà khí thế hơn Đường gia.
Đường Mạn Văn đi theo tiến vào, nhìn thấy vợ chồng Vương Thị, với con trai của họ, đối tượng liên hôn của cô, Vương Nguyên Kiệt.
Đường Thụ Trung nói với cô, Vương Nguyên Kiệt 25 tuổi, tuấn tú lịch sự.
Đường Mạn Trung nhìn, Vương Nguyên Kiệt thân người không cao, ăn mặc ngăn nắp, giày da bóng loáng, đầu tóc dùng keo vuốt gọn gàng, bề ngoài tuy rằng không được tuấn tú, nhưng cũng có thể xem như thuận mắt, chỉ là khí chất mơ hồ mang chút cảm giác tỏ vẻ không phù hợp với tuổi tác của anh ta.
Vương Nguyên Kiệt vốn không nhẫn nại với loại liên hôn mà gia tộc an bài, mãi đến khi anh ta tận mắt thấy Đường Mạn Văn, lập tức mắt sáng lên.
Đường Mạn Văn được dẫn vào ngồi xuống.
Người Vương gia ngồi một bên, người Đường gia ngồi ở đối diện, hai bên thân thiện nói chuyện, Đường Mạn Văn im lặng ngồi ở góc trong cùng, giống như việc bọn họ bàn luận không liên quan đến cô, luôn không quan tâm, ngây ngốc nhìn chằm chằm thảm trải sàn.
Tầm mắt Vương Nguyên Kiệt luôn rơi trên người cô.
Hai bên nói chuyện rất vui vẻ, lúc này liền ăn nhịp với nhau, trực tiếp nhắc đến mối hôn sự này, cũng lười làm cái gì đính hôn, để Đường Mạn Văn vừa tốt nghiệp liền gả qua.
"Hẹn gặp lại ông chủ Đường, có thời gian lại đến uống nước."
"Ông chủ Vương khách khí rồi, hẹn gặp lại."
Nghi thức gặp mặt này cuối cùng cũng kết thúc, Đường Thụ Trung và ông chủ Vương khách sáo chào tạm biệt, Đường Mạn Văn im lặng chờ bọn họ chào hỏi xong, đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên bị người gọi lại.
"Đường tiểu thư."
Đường Mạn Văn quay đầu.
Vương Nguyên Kiệt xông về phía cô, ánh mắt lần nữa lưu luyến trên người cô, "Đường tiểu thư, hôm nay lần đầu gặp mặt, cũng là tôi sơ suất, không chuẩn bị quà gặp mặt cho cô."
Đường Mạn Văn ngửi thấy mùi nước hoa nam nồng nặc trên người anh ta, nhàn nhạt đáp: "Không sao."
Vương Nguyên Kiệt, "Đường tiểu thư ở đại học Saint"s John, không biết lúc rảnh rỗi tôi có thể thỉnh thoảng đến trường Đường tiểu thư gặp cô, sau đó đón cô ra ngoài hẹn gặp gì đó."
Đường Mạn Văn cúi đầu, sau đó đáp, "Được."
Vương Nguyên Kiệt cười, cúi đầu nắm tay Đường Mạn Văn, hôn một cái lên mu bàn tay cô.
Vợ chồng Đường Thụ Trung và vợ chồng Vương Thị nhìn thấy, cùng cười to lên, "Được, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại."
Đường Mạn Văn theo vợ chồng Đường Thụ Trung lên xe.
Đã rất khuya rồi, xe điện cuối tuần không còn nữa.
Đường Thụ Trung thấy Đường Mạn Văn ngoan ngoãn chấp nhận liên hôn, biểu hiện đêm nay cũng yên tĩnh không quá giới hạn, tâm tình không tồi, lên tiếng nói: "Đêm nay Mạn Văn ở trong nhà nghỉ ngơi đi."
Đường Mạn Văn không có từ chối.
Tài xế dừng xe lại, Đường Mạn Văn theo phía sau vợ chồng Đường Thụ Trung tiến vào Đường trạch, người hầu thấy Đường Thụ Trung trở về, báo cáo nói lúc bọn họ không ở có người đến tìm Đường tiểu thư.
"Đường tiểu thư." Đường Thụ Trung hỏi.
Đường Mạn Văn đột nhiên ngẩng đầu.
Người hầu lại nói: "Hân Vũ tiểu thư đi ra gặp rồi, người đó nói không phải tìm cô ấy."
Đường Thụ Trung nhìn Đường Mạn Văn: "Mạn Văn, là đến tìm cháu sao?"
Ngón tay Đường Mạn Văn bất giác đã nắm chặt lại, cô hỏi người hầu, "Người đó trông thế nào, anh ta mặc quần áo gì."
Người hầu nhớ lại: "Là một người đàn ông, ở đây có một nốt ruồi, lái xe mà đến, về phần quần áo gì, tôi quên rồi."
Đường Mạn Văn thấy vị trí nốt ruồi mà người hầu chỉ lên mặt, biết người đến không phải là Trần Thiệu Hoàn, là phó quan của anh ta.
Người hầu không nhớ mặc quần áo gì, nói rõ quần áo mặc không phải là quân trang.
Đường Mạn Văn âm thầm thở ra một hơi.
Đường Thụ Trung chau mày, "Mạn Văn, chuyện gì vậy."
Đường Mạn Văn lại đột nhiên căng thẳng, nhớ đến tiệc hữu nghị lần trước, vội nói, "Là tiệc hữu nghị của học sinh khoa ngoại ngữ tụi cháu và khoa kiến trúc, người đàn ông đó là bạn học của cháu, anh ta sống ở gần đây, không biết đêm nay cháu không có nhà, chắc là đến đón cháu cùng đi."
Đường Thụ Trung gật đầu, lý do này có thể cho qua, ông ta lại nói, "Đều đã định cùng Vương gia, sau này đừng đi loại tiệc hữu nghị này nữa."
Đường Mạn Văn gật đầu, "Vâng."
Đường phu nhân cũng không thích cô cháu gái bất luận là trí óc hay là dung mạo đều hơn con gái bản thân, khoác khủy tay Đường Thụ Trung, "Ai dô, được rồi được rồi, mệt cả một đêm rồi, đi ngủ đi."
Đường Thụ Trung và Đường phu nhân lên lầu rồi.
Đường Mạn Văn thấy hai người biến mất ngay chỗ rẽ, lại chờ một hồi, mới chạy đi hỏi người hầu.
"Trương tẩu." Cô vội vàng hỏi, "Lúc người đó đến, anh ta đều nói những gì."
Trương tẩu không biết tại sao Đường Mạn Văn gấp gáp như vậy, nhưng bà rất thích Đường Mạn Văn, Đường Mạn Văn dễ hầu hạ hơn Đường Hân Vũ nhiều, một năm một mười đáp, "Đến không bao lâu, anh ta đi không lâu, mọi người liền trở về."
"Chỉ cảm thấy rất hung dữ, tiểu thư Hân Vũ tính cách không sợ trời không sợ đất như vậy, lão gia phu nhân đều không làm gì được cô ấy, ra ngoài nhìn một cái, ánh mắt người đó vậy mà dọa cô ấy sợ đứng người."
Đường Mạn Văn cắn môi dưới.
Đương nhiên hung dữ, anh ta là phó quan của Trần Thiệu Hoàn, mặc dù không mặc quân trang, khí thế lăn lộn trong mưa bom bão đạn cũng vẫn còn, Đường Hân Vũ loại tiểu thư kiêu căng sủng từ nhỏ thấy được nhất định sợ hãi.
"Cảm ơn." Đường Mạn Văn nói một tiếng với Trương tẩu, sau đó trực tiếp chạy ra khỏi Đường trạch, ở ngay cửa vội vàng nhìn xung quanh.
Cô sợ hãi, Trần Thiệu Hoàn để phó quan của anh ta đến tìm cô, không tìm thấy cô, không biết sẽ phản ứng thế nào.
Cô không dễ dàng mới thuyết phục Trần Thiệu Hoàn đừng nhốt cô lại, cô sợ anh ta tìm không thấy cô, lại sẽ nhốt cô trong bóng tối.
Không biết phó quan của Trần Thiệu Hoàn đi về hướng nào, Đường Mạn Văn lảo đảo tìm, sau đó trước mặt một chiếc xe hơi lái qua, đèn xe chiếu thẳng vào cô, Đường Mạn Văn không chịu được duỗi tay chắn tầm mắt.
Xe hơi đột nhiên ngừng ngay bên người cô.
Đường Mạn Văn thả bàn tay đang chắn mắt xuống, nhìn thấy trong xe, trên ghế lái là phó quan của Trần Thiệu Hoàn, ghế sau, ngồi là Trần Thiệu Hoàn.
Hai người đều một thân thường phục.
Đường Mạn Văn rất ít thấy Trần Thiệu Hoàn mặc thường phục.
Trần Thiệu Hoàn rất trẻ, cũng rất anh tuấn, anh mặc thường phục đi trong trường học, sẽ là bộ dạng nữ sinh đều quay đầu không nhịn được nhìn lén.
Đường Mạn Văn có chút ngây người.
Nhưng không phải bởi Trần Thiệu Hoàn mặc thường phục, mà là đột nhiên nghĩ, nếu Trần Thiệu Hoàn đã thấy bên đường là cô, tại sao không để phó quan trực tiếp lái xe đâm chết cô, hoặc là vừa nãy, tại sao cô không trực tiếp xông lên, đâm vào chiếc xe này chết đi.
Trần Thiệu Hoàn chậm rãi quay đầu nhìn cô.
Đường Mạn Văn đối diện với đôi mắt của Trần Thiệu Hoàn, lúc này mới từ trong ảo tưởng hồi thần.
Cô biết ý anh, rũ mắt, sau đó kéo mở cánh cửa, ngồi lên xe.
Cô cũng không lo đêm nay bản thân biến mất sẽ làm người Đường gia hoài nghi, cô từng biến mất vài tháng, Đường gia vẫn vui vẻ như cũ.
Trần Thiệu Hoàn lạnh lùng lên tiếng, "Đêm nay đi nơi nào?"
Đường Mạn Văn đương nhiên không dám nói đêm nay là đi gặp đối tượng liên hôn, vừa nãy đã nói dối qua một lần với Đường Thụ Trung, lần này lựa chọn dùng bạn học nói dối, "Trường học có một tiệc hữu nghị."
"Tiệc hữu nghị." Trần Thiệu Hoàn hơi chau mày, "Vậy sao, sao không thấy em ở trường học."
Đường Mạn Văn trợn mắt, cho anh chắc là còn đến trường học tìm cô rồi, không tìm được mới tới Đường trạch.
Cũng không biết gặp bạn học của cô chưa.
May mà trong bóng đêm, sự chột dạ trên mặt cô cũng không rõ ràng, Đường Mạn Văn lựa chọn tiếp tục nói dối, "Không ở trường, ở một tiệm cơm Tứ Xuyên."
Trần Thiệu Hoàn "hừ" một tiếng, gần như lựa chọn tin tưởng.
Anh nói, "Nhớ kỹ, em chỉ có một lần cơ hội, đừng để tôi không tìm thấy em, nếu không, em tự biết hậu quả."
Đường Mạn Văn nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào trong thịt, cô nói, "Được, xin lỗi."
Xe vẫn dừng lại ở khách sạn Westin.
Đường Mạn Văn đương nhiên biết anh muốn làm gì, xuống xe, theo anh vào phòng.
Cô đột nhiên hiểu tại sao hôm nay anh mặc thường phục, bởi vì ai cũng biết hiện nay Trần Thiệu Hoàn ở Thượng Hải, anh mặc quân trang xuất hiện sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trần Thiệu Hoàn ở trên xe luôn ngửi thấy mùi nước hoa trên người Đường Mạn Văn, anh không thích mùi nước hoa, anh thích mùi hương có sẵn trên người cô, đến trong khách sạn, có ánh sáng, mới phát hiện đêm nay cô không giống bình thường.
Trên người cô mặc một bộ âu phục có thể nói là long trọng, trên mặt thậm chí còn trang điểm.
Đã đi tham gia tiệc hữu nghị rồi.
Anh không học qua đại học, nhưng không gì trở ngại anh nghiền ngẫm ba chữ tiệc hữu nghị này.
Sau đó Đường Mạn Văn bị ném vào trong phòng tắm, Trần Thiệu Hoàn mở vòi sen, dùng nước xối lên mặt cô, cô không mở mắt được, chỉ có mở miệng mới có thể hít thở.
Trần Thiệu Hoàn luôn xối vào mặt của Đường Mạn Văn cho tới khi hồi phục khuôn mặt mộc mới vừa ý.
Đường Mạn Văn sặc không ít nước, phổi rất khó chịu.
Anh xách cô lên, "Tiệc hữu nghị chơi vui không?"
Đường Mạn Văn sặc hai tiếng, lắc đầu, "Là trước kia rất lâu tôi đã đáp ứng bạn học, về sau không đi nữa."
Trần Thiệu Hoàn lúc này mới lộ chút ý cười.
Đêm khuya.
Sau tất cả hỗn loạn kết thúc, Trần Thiệu Hoàn cũng không giống trước đó rời đi.
Đường Mạn Văn vô cùng mệt, vừa dính gối liền ngủ.
Trần Thiệu Hoàn nằm bên cạnh cô, anh hút hết một điếu thuốc, dập tắt đầu thuốc ở đầu giường, không ngủ.
Anh đang chuẩn bị tắt đi đèn ngủ ngay tủ đầu giường, sau đó đột nhiên phát hiện Đường Mạn Văn ở bên cạnh giống như không thích hợp.
Trán cô ra rất nhiều mồ hôi, miệng nói mớ, cả người rất không an phận.
Rõ ràng đang gặp ác mộng.
Trần Thiệu Hoàn chau mày.
Anh nghe không rõ cô đang nói mớ cái gì, cũng không biết cô đang mơ thấy gì.
Anh duỗi tay ra, đang muốn đẩy cô tỉnh, Đường Mạn Văn lại đột nhiên xoay qua, ôm chặt eo anh.
Trần Thiệu Hoàn không dự đoán được hành động này của cô, toàn thân cương cứng.
Anh đang nghĩ cần đem cô đẩy ra hay không, sau đó cảnh cáo cô đừng quá giới hạn, vừa cúi đầu, phát hiện Đường Mạn Văn thế nhưng đang khóc
Cô chau chặt chân mày, trong giấc mơ cũng đang khóc, nước mắt ướt cả vạt trước áo ngủ của anh.
Cô gắt gao ôm lấy eo anh, giống như ôm được cọng cỏ cứu mạng, cũng không có sợ hãi và bất lực như lúc nãy nữa.
Đường Mạn Văn dần dần yên tĩnh xuống, lại rơi vào giấc ngủ say.
Trần Thiệu Hoàn thấy Đường Mạn Văn cuối cùng ngủ say, nhẹ nhàng với tay, tắt đi đèn ngủ.
Danh sách chương