Kỷ Lăng nắm chặt tay của Đoàn Tinh Tinh, cúi đầu núp trong đám đông, cậu hít một hơi thật sâu từ từ lấy lại bình tĩnh.
Cậu cũng đã trốn đến cái xó này rồi, không ngờ Carlos vẫn tìm đến đây.
Lăng trai thẳng thật sự không thể hiểu được tình yêu cố chấp bệnh hoạn như thế này.
Làm Đại công tước không tốt à? Hay là tiền bạc quyền lực không thú vị?
Cuộc sống quá thoải mái, rảnh rỗi quá nên muốn theo đuổi tình yêu thật sự?
Bị điên à!
Sao anh không buông tha tôi như cách anh thả bom đi.
Kỷ Lăng thấy đau răng vô cùng, nếu như cậu là một người đồng tính thì cậu cũng không ngại phát triển một mối duyên kì ngộ không ai sánh bằng này, yêu đến chết đi sống lại với Carlos, để Carlos và Cảnh Tùy đấu đến nỗi trời đất quay cuồng… Nhưng vấn đề là, cậu không muốn bị đàn ông ***!
Tình tiết Bệ hạ, Đại Công tước, cả thế giới đều yêu cậu quả nhiên chỉ xảy ra trong loại truyện không có logic, não tàn yêu đương ảo tưởng này, trong thế giới hiện thực tuyệt đối không có thể loại như thế!
Cậu càng ngày càng nhớ thế giới ban đầu của cậu rồi QAQ.
Vì sự xuất hiện của Carlos nên bỗng khiến hành tinh nhỏ bé hòa bình an lành như chốn bồng lai tiên cảnh này bỗng rơi vào sự run sợ đầy kinh khủng.
Thảnh chủ Đoàn Hoằng Thâm vội cung kính ra đón, các binh lính thiết giáp vô cảm xúc vào trấn giữ bên trong dinh thự thành chủ, hiển nhiên là muốn thay thế chủ nhân nơi này.
Kỷ Lăng có hơi nóng lòng muốn gặp Văn Ngạn, muốn xem xem anh ta có cách gì không, dù sao lần trước cũng là anh ta đưa mình thoát khỏi Carlos.
Kỷ Lăng không hề phát hiện rằng cậu đã quen với việc cảm thấy Văn Ngạn là người đáng tin tưởng và nhờ cậy được rồi.
Kỷ Lăng dắt Đoàn Tinh Tinh chuồn vào dinh thự thành chủ từ cửa sau, may mà nơi của họ ở là sân sâu hẻo lánh nên tạm thời chưa có ai đến.
Cậu vào phòng xem, mới phát hiện Văn Ngạn không có ở đây.
Kỷ Lăng sốt ruột bước qua bước lại, chắc Văn Ngạn ra ngoài có việc, nhưng anh ta chắc chắn cũng đã nhìn thấy cảnh này ở bên ngoài rồi, chắc sẽ về đây tìm mình thôi, bây giờ tốt nhất là mình đừng chạy lung tung, để tránh gặp nguy hiểm, lạc mất Văn Ngạn.
Nghĩ đến đây, Kỷ Lăng đóng cửa lại trầm giọng nói với Đoàn Tinh Tinh: “Cầm kẹo đi ăn đi, ngoan ngoãn đợi ở đây, có biết không.
”
Đoàn Tinh Tinh móm miệng, rưng rưng nước mắt nói: “Tôi muốn bố.
”
Kỷ Lăng bảo: “Bây giờ bố nhóc bận việc, ngoan, lát anh đưa nhóc đi tìm bố có được không?”
Đoàn Tinh Tinh: “Hu hu hu muốn bố cơ…”
Kỷ Lăng sờ trán mình, không ngờ thằng nhóc bình thường quậy phá thế kia, lúc nguy cấp lại nhát cáy đến thế, nhưng Lăng nhát cáy không dám xem thường Tinh nhát cáy, thật ra hai người họ kẻ tám lạng, người nửa cân thôi mà?
Haiz, Kỷ Lăng nhẫn nại an ủi: “Đợi một lát nữa anh sẽ đưa nhóc đi tìm bố, có được không?”
Bây giờ cậu còn việc khác phải làm, cậu phải sắp xếp lại phòng mình, lỡ một lát người của Carlos vào đây sẽ không phát hiện ra điều bất thường.
Cậu không còn thời gian tiếp tục an ủi Đoàn Tinh Tinh nữa, cậu nhanh chóng vào trong phòng, đem những thứ xa xỉ không thích hợp có trong phòng toàn bộ nhét xuống hầm hết.
Cậu lại kiểm tra lại lần nữa, chắc chắn rằng ở đây không có bất kỳ thứ gì liên quan đến Đế Tinh, sau đó cậu quay đầu lại nhìn, biểu cảm Kỷ Lăng bỗng thay đổi.
Đoàn Tinh Tinh đâu rồi?!
Kẹo bị vứt đại trên ghế sofa, cậu nhóc đó chẳng thấy đâu nữa.
Chẳng lẽ đi tìm bố rồi sao?
Kỷ Lăng chán nản vô cùng, trách bản thân không trông chừng đứa nhỏ, bây giờ Đoàn Hoằng Thâm chắc chắn đang ứng phó với Carlos, giờ Đoàn Tinh Tinh qua đó thì nguy hiểm quá, cậu cắn răng, nhớ ra bây giờ mình dịch dung rồi nên đuổi theo ra ngoài.
Không bao lâu, cậu nghe phía trước bỗng vang tiếng khóc.
Kỷ Lăng thấy Đoàn Tinh Tinh ngồi bệt trên đất, đứng trước mặt cậu bé là một binh lính mặc chế phục màu đen, đội mũ sắt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu bé, quát mắng bảo: “Cút ra.
”
Kỷ Lăng xông qua đây ôm Đoàn Tinh Tinh, vội nói: “Xin lỗi, chúng tôi đi ngay đây.
”
Đoàn Tinh Tinh òa khóc, không chịu bỏ qua: “Tôi muốn đi tìm bố tôi, họ dựa vào đâu mà không cho tôi qua đó? Tôi muốn bố tôi!”
Binh lính lạnh lùng nhìn thằng nhóc ấy, đôi tay đang đeo găng tay ấy đặt trên vũ khí laze, thốt lên giọng nói lạnh lùng như một chiếc máy móc: “Ngài Carlos đang bàn chuyện ở đằng trước, không cho bất kỳ ai lại gần, giết không tha.
”
Cả người Kỷ Lăng toát đầy mồ hôi lạnh, cậu không hề nghi ngờ lời người này nói, trong mắt họ, bất cứ người dân thường nào ở đây đều là con sâu con kiến có thể tùy ý giết hại, đây không phải là đang uy hiếp, mà là đang tường thuật một sự thật.
Trong quá khứ khi ở Đế Tinh, cậu là một quý tộc cao cao tại thượng, bất luận đám người đó là giả tạo hay thật lòng, thì ít ra khi đứng trước mặt cậu, họ luôn thân thiện cung kính.
Lúc đó cậu là người được Bệ hạ và Đại Công tước nâng niu.
Nhưng bây giờ cậu chẳng là cái thá gì hết, cũng không thể mạo hiểm được.
Khóe mắt Kỷ Lăng thấy được Carlos đang từ từ bước vào, tim cậu đập nhanh vô cùng, cậu ra sức bịt miệng Đoàn Tinh Tinh lại, xoay người rời đi!
Chỗ này quá nguy hiểm!
Thành chủ Đoàn Hoằng Thâm cung kính nghênh đón Carlos vào dinh thự thành chủ.
Người đàn ông đứng kế bên Carlos gần như muốn khom lưng xuống đất, thấp thỏm nói: “Không biết đại nhân Carlos đến đây là có chuyện gì ạ? Tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết sức phụ việc cho ngài.
”
Cây trượng của Carlos nhẹ nhàng gõ xuống đất, gương mặt hờ hững, trong đôi mắt màu nâu ấy loáng thoáng sự lạnh giá vô bờ.
Sau khi Kỷ Lăng bị tên đê tiện Văn Ngạn cướp đi mất, một thế lực ẩn náu ở Đế Tinh cũng bắt đầu dò thám và truy tìm tung tích của Kỷ Lăng.
Là ai chứ?
Ngoài anh ta và Cảnh Tùy ra, thì còn ai đang tìm kiếm Kỷ Lăng sao?
Anh ta và Cảnh Tùy cùng lúc ra tay, lần theo dấu vết tìm hiểu thì cuối cùng đã tìm ra được người ẩn náu đằng sau ấy, kết quả đó là một người mà không ai ngờ đến – Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc rốt cuộc có thân phận gì?
Đáp án này, sau khi họ giao đấu với Ninh Ngọc thì sự việc cũng sáng tỏ, người có thể sống sót khỏi sự tấn công của anh ta và Cảnh Tùy… Thì đáp án chỉ có một.
Cậu ta chính là tên cầm đầu bí ẩn của quân phiến loạn – Gabriel.
Không ai ngờ được, người đàn ông đứng đằng sau gây mưa gọi gió, khiến vô số quý tộc nghe danh đã khiếp sợ lại là người luôn ở cạnh họ, cậu ta thậm chí còn ở Đế Tinh quang minh chính đại làm thần tượng của dân thường cơ đấy.
Thật đúng là mưu kế hay, rất can đảm.
Nghĩ lại những gì ở kiếp trước, khi mình bắt Ninh Ngọc để uy hiếp Cảnh Tùy, thật ra lần đó chắc có lẽ là Ninh Ngọc cố tình để mình bắt được thôi, từ đầu tới cuối cậu ta chưa hề để lộ thực lực hơn cấp S, thà mạo hiểm tính mạng để rơi vào tay mình cũng không để lộ thân phận thật sự.
Con người này biết nhẫn nhịn, lạnh lùng, thông minh, nhẫn nại, lừa hết được tất cả mọi người.
Cậu ta dùng thân phận Gabriel cung thủ đoạn cứng rắn lạnh lùng vô tình gây mâu thuẫn giữa dân thường và quý tộc, để thúc đẩy quyết tâm kiên định cải cách của Cảnh Tùy, sau đó lại dùng thân phận Ninh Ngọc tạo thanh thế cho dân thường, thậm chí không tiếc kết hôn với Cảnh Tùy, từng bước bước đến trung tâm quyền lực của Đế quốc, quang minh chính đại dùng ưu thế thân phận của mình để thay đổi hiện trạng của dân thường.
Cậu ta sống dưới bóng tối, nhưng lại đứng dưới ánh sáng.
Vừa bị truy sát lại vừa được tôn sùng.
Kiếp trước từ đầu tooiws cuối không một ai phát hiện ra thân phận của cậu ta, cho đến khi cậu ta ra tay với Kỷ Lăng.
Trong mắt Carlos thấp thoáng sự lạnh lùng.
Nên việc Kỷ Lăng bị bắt cóc cũng là do cậu ta lên kế hoạch, thế thì lý do lần đầu tiên cậu ta bắt cóc Kỷ Lăng rồi giá họa cho mình cũng đã có câu trả lời, cậu ta muốn lợi dụng Kỷ Lăng gây vết ố cho mình, để Cảnh Tùy có cái cớ để đàn áp mình, mục đích lần thứ hai cũng thế, cậu ta mong mình và Cảnh Tùy lưỡng bại câu thương, từ đó ngồi không hưởng lợi.
Hoặc có lẽ cậu ta cũng trùng sinh rồi, nhưng lại núp trong bóng tối, vô tình bình tĩnh chứng kiến tất cả những việc này.
Lúc trước Carlos không hề xem những dân thường ti tiện đó ra gì, bọn họ như một đám người hoang dã chưa được khai hóa, yếu ớt, ngu muội và buồn cười.
Nhưng anh ta không thể không thừa nhận rằng, Gabriel là một đối thủ đáng tôn trọng.
Nhưng cậu ta không nên ra tay với Kỷ Lăng.
Lần này tôi sẽ giết cậu bằng mọi giá.
Carlos cụp mắt xuống, nhìn người đàn ông đang cung kính đứng bên cạnh, hờ hững bảo: “Tôi đến đây là để điều tra một quân phiến loạn.
”
Mặt Đoàn Hoằng Thâm trắng bệch, sợ hãi nói: “Chỗ, chỗ chúng tôi có quân phiến loạn ạ?”
Đây là cấm kỵ không thể chạm vào được! Quân phiến loạn có thể khiến Đại Công tước Carlos đích thân truy bắt thì chắc chắn không phải quân phiến loạn bình thường! Vả lại nếu như quân phiến loạn ẩn náu ở đây, lỡ bị đổ cho cái tội cấu kết với quân phiến loạn thì những người ở đây, không một ai sống sót nổi!
Ánh mắt Carlos sắc lạnh: “Ông thân là thành chủ thành Loan Thủy, quan chấp chính của hành tinh Bắc Phong, lẽ ra ông nên hiểu rõ tình hình lãnh địa của ông như lòng bàn tay, cũng lẽ ra là ông phải nói cho tôi biết, ở chỗ của ông… có quân phiến loạn hay không?”
Đoàn Hoằng Thâm xém chút nữa là nhũn chân quỳ xuống đất, “Xin, xin lỗi, tôi sẽ phái người đi điều tra ngay ạ!”
Thật đúng là vô dụng.
Carlos quơ tay, gọi thuộc hạ của mình đến, lạnh lùng nói: “Lụt soát toàn thành, nhất định phải tìm ra kẻ đó!”
Nói xong, anh ta không để ý người đàn ông đang run rẩy đứng kế bên nữa, lúc này anh ta bỗng loáng thoáng nghe thấy giọng nói vọng từ phía trước đến, anh ta nhíu mày nhìn.
Ánh nhìn đó vừa hay thấy được bóng lưng một cậu thiếu niên đang ôm một bé trai vội vã rời khỏi.
Ánh mắt của Carlos bỗng nhìn chằm chằm nơi ấy, bước chân cũng dừng lại.
Bóng lưng ấy…
Sao trông quen thế.
Bàn tay đang cầm cây trượng bỗng nắm chặt, trong mắt loáng thoáng vẻ đau khổ, ha…
Cho dù lúc Văn Ngạn đưa Kỷ Lăng đi, trông thì có vẻ như Văn Ngạn cướp Kỷ Lăng, không phải Kỷ Lăng tự nguyện… Nhưng mấy trò này sao qua được mắt anh ta? Nếu như không có Kỷ Lăng nội ứng ngoại hợp, sao Văn Ngạn biết phối hợp với Brendon, vừa hay mai phục bên ngoài hành tinh Lam Hải chứ?
Nghĩ đến những cảnh ngày hôm đó, cậu thiếu niên giả vờ ngoan ngoãn… thậm chí không tiếc nhận lời kết hôn với mình, nhưng thật ra tất cả mọi việc đều là để lừa mình mà thôi, em ấy biết mình yêu anh ấy, nhưng lại vô tình lợi dụng tình yêu này để thoát khỏi mình.
Em ấy thà mạo hiểm rời khỏi với Văn Ngạn, mai danh ẩn tính, rời khỏi Đế Tinh, từ bỏ tất cả… Cũng không chịu làm người mà mình yêu.
Cậu hận anh ta đến như thế đấy.
Carlos tiến lên một bước, đôi môi mỏng cử động, giọng nói đầy lạnh lùng: “Đứng lại.
”
Kỷ Lăng cả người cứng đơ.
Cậu vừa thấy Carlos là muốn xoay người chạy trốn ngay, nhưng không ngờ vẫn bị gọi lại, sự sợ hãi khiến cậu lạnh sống lưng, một lát sau, cậu hít một hơi thật sau chầm chậm xoay lại, khom lưng cúi đầu, giả vờ co ro lại, như là không dám nhìn Carlos.
Không sao, bây giờ cậu dịch dung rồi, Carlos không nhận ra đâu!
Chẳng phải Ninh Ngọc cũng không nhận ra cậu đó sao?
Đoàn Hoằng Thâm cũng đã thấy Kỷ Lăng và Đoàn Tinh Tinh, bị dọa cho mặt tái xanh, ông ta suy nghĩ rồi vội tiến lên, run rẩy nói: “Đại nhân Carlos, đây là con tôi và đầy tớ của nó, bọn chúng không có ý mạo phạm đâu ạ, ngài đại nhân đại lượng tha cho bọn nó đi ạ.
”
Kỷ Lăng thấy Đoàn Hoằng Thâm giải vây cho cậu thì càng giả vờ như mình sợ hãi hơn, giống như là một dân thường kém hiểu biết.
Carlos lại ngó lơ Đoàn Hoằng Thâm, nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt.
Anh ta nói: “Ngẩng đầu lên.
”
Ngón tay của Kỷ Lăng bíu lại thật chặt, cậu từ từ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Carlos, lấp ba lấp bấp bảo: “Đại, đại nhân.
”
Carlos nhìn gương mặt của cậu thiếu niên ấy.
Cậu thiếu niên có mái tóc đen ngắn cùng đôi mắt màu tím, vẻ ngoài trông rất bình thường, mặc áo tay dài, quần rộng làm bằng vải bố màu xám, dáng vẻ sợ hãi chẳng khác gì một dân đen ti tiện.
Carlos chỉ nhìn một cái rồi không nhìn nữa, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Trong ánh mắt anh ta chớp nhoáng vẻ tự chế giễu, trong khoảnh khắc vừa nãy, anh ta lại cảm thấy đó có thể là Kỷ Lăng.
Nhưng việc này sao có thể được chứ…
Kỷ Lăng đứng tại chỗ không động đậy, để Carlos đi xa rồi cậu mới phát hiện lưng cậu ướt đẫm mồ hôi.
Ánh mắt vừa nãy của Carlos khiến cả người cậu rùng mình… Trong ấn tượng của Kỷ Lăng thì Carlos luôn là người nho nhã, lịch thiệp, cho dù nội tâm anh ta lạnh lùng hơn bất cứ ai, nhưng Kỷ Lăng chưa từng thật sự nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ đó của Carlos, khi đối diện với cậu, cho dù anh ta có tức giận đến đâu đi nữa thì cũng sẽ dịu dàng và e dè, kể từ khi anh ta trùng sinh thì chưa từng thật sự làm tổn thương cậu.
Nên cho dù Kỷ Lăng cũng sợ anh ta, nhưng trong mắt cậu, Carlos chẳng qua là người cùng đẳng cấp với cậu, nỗi lo sợ đó chỉ là sự bất an của một người bình thường với một kẻ nhẫn tâm độc ác mà thôi.
Đây là lần đâu tiên Kỷ Lăng nhìn thấy dáng vẻ Carlos khi đối diện với dân thường.
Lạnh lùng, vô tình, cao cao tại thượng.
Khiến cậu cảm thấy mình không hề cùng đẳng cấp với anh ta mà chỉ là một con sâu con kiến đê tiện không quan trọng mà thôi.
Thì ra đây mới là dáng vẻ của Carlos khi đối mặt với người khác.
Cũng là dáng vẻ đáng sợ thật sự của Carlos.
Kỷ Lăng thở một hơi dài, ôm Đoàn Tinh Tinh về.
Đoàn Tinh Tinh bị dọa cho sợ hãi, nên cũng không dám quấy khóc nữa, mắt đỏ hoe không dám lên tiếng.
Kỷ Lăng có hơi xót cho cậu bé bị dọa sợ này, lần này cậu không dám bất cẩn nữa, nhẫn nại an ủi cậu bé, không dám tiếp tục thất thần, lơ đãng.
Một lúc lâu sau, bên ngoài vọng đến tiếng bước chân quen thuộc, Kỷ Lăng vội đứng dậy, nhìn người đàn ông đang đẩy cửa bước vào ấy, bỗng cậu thấy mắt mình cay cay, lần đầu tiên cậu cảm thấy con người này thân thiết đến thế! Hu hu hu cuối cùng Văn Ngạn cũng về rồi!
Vừa nãy cậu thật sự sợ chết đi được mà!
Văn Ngạn cũng nhìn thấy Kỷ Lăng, anh ấy nhìn đôi mắt đắm lệ của cậu thiếu niên, vừa xót lại tự trách vô cùng, khàn giọng bảo: “Xin lỗi, tôi về muộn rồi.
”
Kỷ Lăng lắc đầu, sốt ruột nói: “Carlos tìm đến đây rồi, chúng ta phải làm sao đây?”
Văn Ngạn không hề nhẹ nhõm chút nào, nhưng anh ấy không muốn để cậu thiếu niên lo lắng, vậy là liền trầm giọng nói: “Đừng lo, anh ta không phải đến tìm chúng ta đâu, anh ta đến tìm Ninh Ngọc.
”
Kỷ Lăng kinh ngạc: “Ninh Ngọc á?”
Carlos không phải đến tìm cậu ư????
Văn Ngạn nhìn ánh mắt ngạc nhiên của cậu thiếu niên, im lặng một hồi lâu, anh ấy biết có những chuyện e là không giấu được nữa rồi, nhưng anh ấy cũng không nói quá nhiều, mà ngừng một lát rồi mới bảo tiếp: “Anh ta cho rằng Ninh Ngọc là quân phiến loạn nên mới lần theo tung tích của Ninh Ngọc tìm đến đây.
”
Nói đến đây Văn Ngạn tức giận vô cùng, nếu không phải Ninh Ngọc đến đây thì sao lại có thể để lại dấu vết, rồi bị Carlos tìm đến đây chứ?
Vừa nghe Carlos không phải đến tìm mình, Kỷ Lăng cảm thấy mình hú hồn một phen! Nhưng cậu nhìn Văn Ngạn im lặng một hồi lâu, ểy? Tuy chuyện này mình sớm đã biết rồi, nhưng nếu Văn Ngạn đã nói với mình việc này, mình có phải nên tỏ ra kinh ngạc một chút mới hợp lý không? Dù sao Văn Ngạn không biết mình từng tiếp xúc với Ninh Ngọc mà!
Kỷ Lăng nghĩ đến đây, dùng giọng điệu không dám tin bảo: “Ninh Ngọc là quân phiến loạn á? Việc này sao có thể được?!”
Văn Ngạn nhìn gương mặt tái xanh, kinh ngạc của cậu thiếu niên, nghĩ đến cậu từng bị quân phiến loạn giày vò… Anh ấy sao có thể nhẫn tâm nói cho cậu thiếu niên biết thật ra Ninh Ngọc chính là Gabriel chứ? Tuy anh ấy không hiểu tại sao Carlos không trực tiếp công khai thân phận của Ninh Ngọc nhưng anh ấy thật sự không nhẫn tâm để cậu thiếu niên vì chuyện này mà đau lòng đau khổ hơn, nên chỉ có thể khốn khổ thốt lên một tiếng “ừm”.
Kỷ Lăng chỉ nói câu đó rồi hốt hoảng chạy về phòng đóng cửa lại, dường như quá sốc nên khó lòng chấp nhận.
Haiz, chuyện này không dễ giải thích, không dễ giải thích.
Một lời nói dối cần vô số lời nói dối để bù đắp! Cậu nên giải thích với Văn Ngạn thế nào việc thật ra cậu không hề bị xâm hại đây? Quân phiến loạn không hề làm gì cậu đây? Hiểu lầm đã có, đã vậy thì chỉ có thể khiến hiểu lầm này tiếp tục diễn ra thôi…
Kỷ Lăng đang lúng túng quyết định để cho người ta một ít không gian để tưởng tượng.
Kỷ Lăng cảm thán với hệ thống: “Nói thật đấy, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì có thể tôi sẽ không giả vờ bị… đâu.
”
Hệ thống: “…”
…
Kỷ Lăng ở nhà đóng cửa không bước ra ngoài, như vẻ nhớ lại chuyện đau lòng, lại như là không muốn bị Carlos phát hiện.
Đoàn Tinh Tinh cũng tạm thời sống ở chỗ cậu.
Tình hình như thế, Jodie không đến dinh thự nữa, một ngày ba bữa và chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Kỷ Lăng đều do Văn Ngạn phụ trách.
Thuộc hạ của Carlos bắt đầu tiến hành điều tra cả hành tinh này, nhưng mấy ngày trôi qua cũng không thu hoạch được bất cứ thứ gì, khiến Carlos dần mất nhẫn nại.
Hôm nọ Kỷ Lăng ngồi trước bàn ăn, nhưng khó mà nuốt trôi.
Cậu nhìn cậu nhóc Đoàn Tinh Tinh thê lương ngồi cạnh cậu, bố của cậu nhóc đáng thương này đang mạo hiểm tính mạng hầu hạ bên cạnh Carlos, có thể rơi đầu bất cứ lúc nào, còn cậu bé có thể không gặp lại được bố mình nữa.
Cánh tay cầm đũa của Kỷ Lăng lại dùng sức nắm chặt hơn, cậu không biết nên an ủi thế nào, cuối cùng cũng chỉ buồn rượi thờ dài một tiếng.
Văn Ngạn nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của anh ấy ảm đạm, cậu thiếu niên của anh ấy trải qua nhiều gian nan đến thế mà vẫn lo lắng cho người khác.
Bữa cơm này im lặng chưa từng có.
Cho đến khi bỗng có một âm thanh phá vỡ sự yên tĩnh ấy.
Kỷ Lăng đặt đũa xuống bước ra ngoài, chợt nhìn thấy vô số hình chiếu đang xuất hiện trên bầu trời của hành tinh này, mỗi một kilomet là có một hình chiếu, ai nấy đều bước khỏi cửa nhà, kính nể sợ hãi nhìn bầu trời bên trên.
Người đàn ông nho nhã cao quý hai tay chống gậy, ngồi trên một chiếc ghế, ngẩng đầu lên, một gương mặt điển trai thâm sâu xuất hiện, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như một vị thần không có trái tim.
Anh ta hờ hững cất lời, giọng nói khàn đặc trầm lắng, vang khắp cả hành tinh.
“Đây là thành viên quân phiến loạn, núp trốn trên hành tinh này.
”
Carlos quơ tay, hình chiếu của Ninh Ngọc xuất hiện cạnh anh ta.
“Ba ngày sau, nếu như tôi không thấy được người này thì tất cả người trên hành tinh này đều bị xử tội đồng mưu với quân phiến loạn.
”
Hình chiếu biến mất.
Dư âm của giọng nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai mọi người, sự tuyệt vọng và sợ hãi lan rộng trong lòng mỗi người dân.
Kỷ Lăng ngơ ngác ngẩn đầu.
Cậu đứng đơ ra không cử động, cậu không dám tin, Carlos lại làm thế, anh ta… anh ta đang ép mọi người giao ra Ninh Ngọc, nội trong ba ngày, nếu không người trên cả hành tinh này đều sẽ chết chung với Ninh Ngọc!
Sao có thể có người đáng sợ như thế được.
Không nói không rằng đã toàn bộ một hành tinh?
Tay Kỷ Lăng hơi run rẩy.
Đoàn Tinh Tinh không biết bước ra ngoài từ lúc nào, cậu bé cúi cái đầu nhỏ của mình xuống, giờ cậu bé đã không còn quấy khóc nữa, chỉ bình tĩnh nói: “Tôi và bố đều phải chết, chúng ta đều phải chết, đúng không?”
Kỷ Lăng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Bữa ăn tối đó, không một ai ăn cả.
Đêm khuya, Kỷ Lăng trơ mắt nằm trên giường, bỗng cậu nghe có tiếng gõ cửa.
Cậu bước qua đó mở cửa thì nhìn thấy Jodie đang đứng bên ngoài, dáng vẻ rất hốt hoảng và tiều tụy, cô dường như đang rất áy náy và bất an nhưng vẫn cắn răng nói với Kỷ Lăng: “Chúng ta nên nói ra mọi chuyện, nói với đại nhân Carlos rằng người đó đã đi rồi, anh ta căn bản không hề ở hành tinh Bắc Phong!”
Sau khi cô nói ra những lời ấy thì không dám nhìn vào mắt của Kỷ Lăng, cô cảm thấy mình như một tên phản đồ phản bội bạn bè vậy, nhưng cô thật sự không còn sự lựa chọn nào khác, người đó đã đi thật rồi… Carlos sẽ không tìm thấy được đâu, nên, cho dù có nói chắc cũng không quá ảnh hưởng đâu nhỉ?
Cô không thể nào vì một người không quen biết mà từ bỏ tính mạng của tất cả mọi người được.
Đạo lý này, Kỷ Lăng đương nhiên cũng hiểu.
Cậu không có lý do cản trở Jodie, cũng không muốn làm chuyện đó, thật ra câu này vốn dĩ phải là cậu nói ra trước mới phải.
Dù sao Ninh Ngọc cũng đi rồi.
Kỷ Lăng đang chuẩn bị mở miệng đáp lại thì thấy Văn Ngạn không biết xuất hiện trước cửa từ khi nào, anh ấy bình tĩnh nói với Jodie: “Nếu như cô biết thông tin gì về người đó, xin hãy nói với ngài Carlos, như vậy có thể cứu được mọi người chúng ta.
”
Jodie gật đầu, nhưng cô lại nhìn Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không ngờ anh ta sẽ đem lại phiền phức như thế, cô đi nói đi, chỉ có như thế mới có thể cứu được mọi người.
”
Jodie cắn răng bảo: “Vậy sáng mai tôi sẽ đi gặp đại nhân Carlos!”
Kỷ Lăng gật đầu.
Cậu nhìn bóng lưng Jodie rời khỏi, sau đó dùng một giọng nói không chắc chắn, e dè hỏi Văn Ngạn: “Anh nói xem, như thế có được không?”
Dù sao họ cũng không giao Ninh Ngọc ra, mà cũng không thể nào giao Ninh Ngọc ra được.
Chỉ là một thông tin không biết thật giả, thật sự có thể làm dịu cơn giận của Carlos sao?
Kỷ Lăng không chắc.
Nhưng Văn Ngạn lại cười, dịu dàng nhìn đôi mắt hoảng sợ bất an của cậu thiếu niên, dùng giọng điệu chắc chắn nói: “Mục đích của Carlos chỉ có Ninh Ngọc, hễ có được tin tức mà anh ta muốn có rồi thì sẽ lập tức rời khỏi đây tiếp tục truy lùng Ninh Ngọc thôi.
Vậy nên không sao đâu, ngài cứ yên tâm.
”
Kỷ Lăng nghe thế cuối cùng cũng yên tâm được phần nào, chân thành nói: “Cảm ơn anh.
”
Văn Ngạn bước đến, do dự một hồi rồi giơ tay vuốt ve đầu của cậu thiếu niên, nói: “Tuy rằng lời chứng của Jodie có thể giải quyết được vụ phiền phức lần này nhưng chúng ta tiếp tục ở lại đây thì nơi này không an toàn nữa rồi, nếu như lần sau có người khác đuổi đến đây, rất có thể sẽ để lộ thân phận, nên tốt nhất là chúng ta rời khỏi đây ngay bây giờ.
”
Phải, rời khỏi đây sao?
Ánh mắt của Kỷ Lăng lờ đờ một hồi, bỗng có chút không nỡ, cậu thật sự rất thích nơi này, cũng thích những người bạn ở đây.
Nhưng cậu biết lời Văn Ngạn nói rất đúng.
Vậy là cậu liền đáp: “Tôi nghe lời anh.
”
Văn Ngạn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu thiếu niên, trong đôi mắt trong trẻo sáng ngời ấy có sự buồn bã, dịu dàng, lương thiện mà anh ấy thầm yêu, khiến người khác không thể không yêu quý, anh ất lưu luyến sự dịu dàng này biết bao…
Anh ấy có thể cảm nhận được cậu thiếu niên đã dần dần không phòng bị anh ấy nữa mà mở tấm lòng mình ra, anh ấy rất trân quý những ngày tháng như thế, có thể tiến lại gần người mình yêu từng chút một mà không ai quấy rầy.
Không còn chủ nhân và kẻ đầy tớ nữa, cũng chẳng còn sự tàn độc kiêu ngạo cố tình ấy nữa, bây giờ chỉ có một cậu thiếu niên lương thiện chân thật.
Thật sự, anh ấy rất không nỡ buông bỏ.
Nhưng anh ấy càng không nỡ cậu thiếu niên lại rơi vào tay Carlos.
Tôi từng thề rằng sẽ không lừa em nữa, tôi sẽ luôn bảo vệ em, nhưng… E là lần này tôi làm không được.
Tôi đã làm trái lời hứa của mình.
Sự việc sẽ không được giải quyết đơn giản như thế.
Lời của Jodie căn bản không thể làm tắt cơn thịnh nộ của Carlos được, Văn Ngạn rất hiểu Carlos, Carlos sẽ không tin lời Jodie, càng không dễ bị đuổi đi, Carlos sớm đã đưa ra điều kiện của anh ta rồi: Nội trong ba ngày giao Ninh Ngọc ra, nếu không tất cả mọi người đều phải chết.
Ngoài cách này ra thì chẳng còn cách nào khác nữa.
Nhưng không ai có thể giao Ninh Ngọc ra.
Ninh Ngọc đã rời khỏi đây từ mười mấy ngày trước rồi.
Jodie đi nói chuyện này cho Carlos biết thì kết quả căn bản không hề thay đổi, mà chỉ chứng minh rằng quân phiến loạn Ninh Ngọc thật sự từng ở đây, mà người của cả hành tinh này đều bao che cho anh ta.
Nếu như không thể giao ra Ninh Ngọc…
Thì chỉ còn một cách có thể ngăn cản Carlos.
Đó chính là để Kỷ Lăng về lại bên Carlos, nhưng… Văn Ngạn không cho phép việc này xảy ra.
Anh ấy mong rằng Kỷ Lăng có thể rời khỏi đây.
Văn Ngạn đưa Kỷ Lăng ra ngoài sau núi rồi nhẹ nhàng nhấn vào chiếc nhẫn trên tay, một phi thuyền mini được giấu đi từ từ xuất hiện trên mặt nước, đó là phi thuyền mà họ ngồi khi đến đây.
Văn Ngạn mở cửa ra bảo Kỷ Lăng vào trong, nghiêm túc nói với cậu: “Tôi sẽ sắp xếp xong tuyến đường rời khỏi đây, sau khi xuất phát nó sẽ liên tục dịch chuyển không gian, có thể sẽ không thoải mái lắm, ngài tốt nhất là hãy nằm trong khoang ngủ, khi đến nơi rồi thì trí tuệ nhân tạo sẽ gọi ngài dậy.
”
Kỷ Lăng xoay đầu lại, cậu nhìn Văn Ngạn với ánh mắt khó hiểu: “Anh không đi cùng tôi sao?”
Văn Ngạn cười với cậu, trong màn đêm, ánh mắt anh ấy như bị nhuốm màu mực đậm, vừa trầm lắng dịu dàng lại bị thương, anh ấy trầm giọng bảo: “Tôi còn có chút việc, tôi sẽ ngồi chiếc phi thuyền khác xuất phát sau, nhưng đừng lo, tôi sẽ đuổi kịp ngài thôi.
”
Kỷ Lăng ngơ ngác nhìn anh ấy, cậu có chút bất an, cậu không muốn rời xa Văn Ngạn…
Một mình ở trong vũ trụ thật sự rất đáng sợ…
Văn Ngạn nhìn ra được sự ỷ lại của cậu thiếu niên, anh ấy nhắm mắt lại, một hồi lâu sau, dưới đáy mắt là sự lưu luyến không nỡ, cuối cùng khàn giọng nói: “Nếu như tôi không kịp đuổi theo ngài, ngài… Có thể về lại bên cạnh Bệ ha, ngài ấy có thể bảo vệ ngài.
”
Kỷ Lăng mở to mắt không dám tin, cậu bỗng nhận ra được điều gì đó.
Nhưng Văn Ngạn đã nhấn nút kích hoạt, ngay lập tức khởi động cả hệ thống phi thuyền, anh ấy đứng ở đấy, mỉm cười nhìn phi thuyền từ từ bay lên.
Hành tinh này đã bị quân đội của Carlos tiếp quản rồi, nếu như anh ấy đi cùng Kỷ Lăng thì họ không ai có thể rời khỏi đây được.
Anh ấy sẽ gây động tĩnh để gây chú ý với Carlos, như thế Kỷ Lăng mới có cơ hội lén lút rời khỏi.
Cho dù Kỷ Lăng là kẻ ngốc thì bây giờ cũng biết là Văn Ngạn đang lừa cậu, tên khốn này tính một mình ở lại ngăn cản Carlos!
Anh điên rồi sao? Carlos sẽ giết anh đấy!
Cậu ra sức vỗ đập cửa phi thuyền, ra sức nhấn những chiếc nút bên cạnh, nhưng phi thuyền căn bản không chịu sự điều khiển của cậu.
Kỷ Lăng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Văn Ngạn xoay người từ từ đi ra xa, bỗng lồng ngực cậu nhấp nhô kịch liệt, một hồi lâu sau, cậu tức giận mắng: “Đồ điên, đều là kẻ điên cả!”
Anh bị ngốc hay gì? Bị điên hay gì?
Nếu cậu ở lại thì nhiều nhất là Carlos cố cưới cậu rồi ép cậu yêu anh ta thôi… Nhưng nếu Văn Ngạn ở lại, thì chắc chắn sẽ chết.
Anh từ bỏ tính mạng của anh chỉ vì không để tôi không vui, như thế có đáng không?
Cái ***** nhà anh, sớm biết con người anh không bình thường chút nào mà, không biết tự yêu thương bản thân chút nào, không biết rằng con người ai cũng bình đẳng, suốt ngày chơi trò chủ tớ, nhưng anh như thế bảo tôi phải làm sao đây? Bắt tôi phải gánh món nợ lương tâm sao?
Vì chút chuyện bé tí này mà anh chết vì tôi á? Để duy trì sự tự do yêu đương của tôi ư???
Chết cái gì, người ở đây không ai được chết!
Kỷ Lăng lạnh lùng nói với hệ thống: “Cậu có thể tiếp quản cái phi thuyền rác rưởi này không?”
Hệ thống biết lúc nguy cấp thì nó không thể để xảy ra sự cố được, nếu như ngay cả chút chuyện này mà nó còn làm không được thì lần này ký chủ chắc chắn sẽ không tha thứ cho nó đâu, vậy là lập tức nói: “Được, xin đợi một chút.
”
…
Trên bầu trời của thành Loan Thủy bỗng xuất hiện một chiếc cơ giáp biến dị chưa từng thấy.
Chiếc cơ giáp này không phải là hình người thường thấy mà như một chiến thuyền có thể biến hình được, xung quanh được lấp đầy vũ khí laze, có sức tấn công trong phạm vi lớn.
Đây là sản phẩm mới của nhãn hàng sản xuất vũ khí rất nổi tiếng ở Đế Tinh, giá cả vô cùng đắt đỏ, số lượng lại rất ít ỏi, nó yêu cầu rất cao về tinh thần lực của người lái, là một vũ khí mạnh trên chiến trường.
Nhưng bây giờ nó lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Carlos ngẩng đầu, nheo mắt lại, nhìn chiếc cơ giáp muốn trốn chạy ấy, khóe miệng cong lên nói: “Bắn nó.
”
Chiếc cơ giáp này rất lợi hại, người lái nó cũng rất lợi hại.
Nhưng cho dù lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một chiếc cơ giáp mà thôi, đứng trước quân đội hùng hậu của Carlos thì vẫn yếu ớt không thể chống đỡ, sau khi kiên trì vài phút thì cuối cùng cũng bị bắn rơi.
Vô số binh lính cùng nhau xông lên, tàn bạo phanh chiếc cơ giáp ấy, sau đó kéo người ngồi trong đó ra.
Người đàn ông đó vì cuộc chiến ban nãy nên đã bị thương, máu tươi chảy từ trên trán xuống, nhuộm đỏ gương mặt điển trai của anh ấy, mái tóc màu bạc có hơi rối, nhưng anh ấy rất bình tĩnh, im lặng đứng ở đó, nhìn Carlos đang từng bước tiến lại gần.
Carlos cũng nhìn Văn Ngạn.
Gương mặt luôn núp sau sự dịu dàng nho nhã ấy loáng thoáng sự dữ tợn, trong ánh mắt xuất hiện ánh nhìn tàn nhẫn khát máu, chậm rãi bảo: “Không ngờ lại bắt được một con tép riu khác.
”
Anh ta hỏi: “Kỷ Lăng đang ở đâu?”
Văn Ngạn mỉm cười, bảo: “Anh không tìm được cậu ấy đâu.
”
“Vậy sao?” Trong ánh mắt của Carlos là sự lạnh lùng vô biên, sự tức giận, đau khổ, đố kỵ ở trong lòng trộn lại với nhau, cuối cùng hóa thành sự đen tối muốn hủy diệt tất cả mọi thứ, anh ta cong khóe môi lên, giọng nói bạc bẽo vô tình bảo: “Vậy cậu không cần phải sống nữa.
”
Anh ta chậm rãi nâng tay lên.
Binh lính mặc chế phục màu đen dùng súng đánh vào đầu gối của Văn Ngạn khiến anh ấy quỳ xuống đất, một binh lính khác dùng dao đâm xuyên qua vai anh ấy, màu máu tươi nhuộm đỏ quần áo anh ấy, sau đó lại rút ra thật mạnh, rồi giơ dao lên thật cao.
Văn Ngạn nhìn cây kiếm sắc bén sáng lóa đó, sắc mặt không hề thay đổi.
Thậm chí anh ấy còn rất bình tĩnh.
Trong không trung miên man mùi máu tanh.
Anh ấy nhắm mặt lại.
Đột nhiên, có một âm thanh trong trẻo tức giận vang lên.
Văn Ngạn bỗng mở mắt ra.
Carlos quay đầu lại nhìn.
Cậu thiếu niên bước ra từ đám đông, trên mặt cậu là sự tức giận, đôi mắt như muốn thét ra lửa, vừa đi vừa dùng tay kéo trang bị dịch dung ở sau gáy ra, để lộ gương mặt xinh đẹp tóc vàng mắt xanh… thật sự của cậu.
Cậu tức giận nói: “Dừng tay!”.
Cậu cũng đã trốn đến cái xó này rồi, không ngờ Carlos vẫn tìm đến đây.
Lăng trai thẳng thật sự không thể hiểu được tình yêu cố chấp bệnh hoạn như thế này.
Làm Đại công tước không tốt à? Hay là tiền bạc quyền lực không thú vị?
Cuộc sống quá thoải mái, rảnh rỗi quá nên muốn theo đuổi tình yêu thật sự?
Bị điên à!
Sao anh không buông tha tôi như cách anh thả bom đi.
Kỷ Lăng thấy đau răng vô cùng, nếu như cậu là một người đồng tính thì cậu cũng không ngại phát triển một mối duyên kì ngộ không ai sánh bằng này, yêu đến chết đi sống lại với Carlos, để Carlos và Cảnh Tùy đấu đến nỗi trời đất quay cuồng… Nhưng vấn đề là, cậu không muốn bị đàn ông ***!
Tình tiết Bệ hạ, Đại Công tước, cả thế giới đều yêu cậu quả nhiên chỉ xảy ra trong loại truyện không có logic, não tàn yêu đương ảo tưởng này, trong thế giới hiện thực tuyệt đối không có thể loại như thế!
Cậu càng ngày càng nhớ thế giới ban đầu của cậu rồi QAQ.
Vì sự xuất hiện của Carlos nên bỗng khiến hành tinh nhỏ bé hòa bình an lành như chốn bồng lai tiên cảnh này bỗng rơi vào sự run sợ đầy kinh khủng.
Thảnh chủ Đoàn Hoằng Thâm vội cung kính ra đón, các binh lính thiết giáp vô cảm xúc vào trấn giữ bên trong dinh thự thành chủ, hiển nhiên là muốn thay thế chủ nhân nơi này.
Kỷ Lăng có hơi nóng lòng muốn gặp Văn Ngạn, muốn xem xem anh ta có cách gì không, dù sao lần trước cũng là anh ta đưa mình thoát khỏi Carlos.
Kỷ Lăng không hề phát hiện rằng cậu đã quen với việc cảm thấy Văn Ngạn là người đáng tin tưởng và nhờ cậy được rồi.
Kỷ Lăng dắt Đoàn Tinh Tinh chuồn vào dinh thự thành chủ từ cửa sau, may mà nơi của họ ở là sân sâu hẻo lánh nên tạm thời chưa có ai đến.
Cậu vào phòng xem, mới phát hiện Văn Ngạn không có ở đây.
Kỷ Lăng sốt ruột bước qua bước lại, chắc Văn Ngạn ra ngoài có việc, nhưng anh ta chắc chắn cũng đã nhìn thấy cảnh này ở bên ngoài rồi, chắc sẽ về đây tìm mình thôi, bây giờ tốt nhất là mình đừng chạy lung tung, để tránh gặp nguy hiểm, lạc mất Văn Ngạn.
Nghĩ đến đây, Kỷ Lăng đóng cửa lại trầm giọng nói với Đoàn Tinh Tinh: “Cầm kẹo đi ăn đi, ngoan ngoãn đợi ở đây, có biết không.
”
Đoàn Tinh Tinh móm miệng, rưng rưng nước mắt nói: “Tôi muốn bố.
”
Kỷ Lăng bảo: “Bây giờ bố nhóc bận việc, ngoan, lát anh đưa nhóc đi tìm bố có được không?”
Đoàn Tinh Tinh: “Hu hu hu muốn bố cơ…”
Kỷ Lăng sờ trán mình, không ngờ thằng nhóc bình thường quậy phá thế kia, lúc nguy cấp lại nhát cáy đến thế, nhưng Lăng nhát cáy không dám xem thường Tinh nhát cáy, thật ra hai người họ kẻ tám lạng, người nửa cân thôi mà?
Haiz, Kỷ Lăng nhẫn nại an ủi: “Đợi một lát nữa anh sẽ đưa nhóc đi tìm bố, có được không?”
Bây giờ cậu còn việc khác phải làm, cậu phải sắp xếp lại phòng mình, lỡ một lát người của Carlos vào đây sẽ không phát hiện ra điều bất thường.
Cậu không còn thời gian tiếp tục an ủi Đoàn Tinh Tinh nữa, cậu nhanh chóng vào trong phòng, đem những thứ xa xỉ không thích hợp có trong phòng toàn bộ nhét xuống hầm hết.
Cậu lại kiểm tra lại lần nữa, chắc chắn rằng ở đây không có bất kỳ thứ gì liên quan đến Đế Tinh, sau đó cậu quay đầu lại nhìn, biểu cảm Kỷ Lăng bỗng thay đổi.
Đoàn Tinh Tinh đâu rồi?!
Kẹo bị vứt đại trên ghế sofa, cậu nhóc đó chẳng thấy đâu nữa.
Chẳng lẽ đi tìm bố rồi sao?
Kỷ Lăng chán nản vô cùng, trách bản thân không trông chừng đứa nhỏ, bây giờ Đoàn Hoằng Thâm chắc chắn đang ứng phó với Carlos, giờ Đoàn Tinh Tinh qua đó thì nguy hiểm quá, cậu cắn răng, nhớ ra bây giờ mình dịch dung rồi nên đuổi theo ra ngoài.
Không bao lâu, cậu nghe phía trước bỗng vang tiếng khóc.
Kỷ Lăng thấy Đoàn Tinh Tinh ngồi bệt trên đất, đứng trước mặt cậu bé là một binh lính mặc chế phục màu đen, đội mũ sắt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu bé, quát mắng bảo: “Cút ra.
”
Kỷ Lăng xông qua đây ôm Đoàn Tinh Tinh, vội nói: “Xin lỗi, chúng tôi đi ngay đây.
”
Đoàn Tinh Tinh òa khóc, không chịu bỏ qua: “Tôi muốn đi tìm bố tôi, họ dựa vào đâu mà không cho tôi qua đó? Tôi muốn bố tôi!”
Binh lính lạnh lùng nhìn thằng nhóc ấy, đôi tay đang đeo găng tay ấy đặt trên vũ khí laze, thốt lên giọng nói lạnh lùng như một chiếc máy móc: “Ngài Carlos đang bàn chuyện ở đằng trước, không cho bất kỳ ai lại gần, giết không tha.
”
Cả người Kỷ Lăng toát đầy mồ hôi lạnh, cậu không hề nghi ngờ lời người này nói, trong mắt họ, bất cứ người dân thường nào ở đây đều là con sâu con kiến có thể tùy ý giết hại, đây không phải là đang uy hiếp, mà là đang tường thuật một sự thật.
Trong quá khứ khi ở Đế Tinh, cậu là một quý tộc cao cao tại thượng, bất luận đám người đó là giả tạo hay thật lòng, thì ít ra khi đứng trước mặt cậu, họ luôn thân thiện cung kính.
Lúc đó cậu là người được Bệ hạ và Đại Công tước nâng niu.
Nhưng bây giờ cậu chẳng là cái thá gì hết, cũng không thể mạo hiểm được.
Khóe mắt Kỷ Lăng thấy được Carlos đang từ từ bước vào, tim cậu đập nhanh vô cùng, cậu ra sức bịt miệng Đoàn Tinh Tinh lại, xoay người rời đi!
Chỗ này quá nguy hiểm!
Thành chủ Đoàn Hoằng Thâm cung kính nghênh đón Carlos vào dinh thự thành chủ.
Người đàn ông đứng kế bên Carlos gần như muốn khom lưng xuống đất, thấp thỏm nói: “Không biết đại nhân Carlos đến đây là có chuyện gì ạ? Tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết sức phụ việc cho ngài.
”
Cây trượng của Carlos nhẹ nhàng gõ xuống đất, gương mặt hờ hững, trong đôi mắt màu nâu ấy loáng thoáng sự lạnh giá vô bờ.
Sau khi Kỷ Lăng bị tên đê tiện Văn Ngạn cướp đi mất, một thế lực ẩn náu ở Đế Tinh cũng bắt đầu dò thám và truy tìm tung tích của Kỷ Lăng.
Là ai chứ?
Ngoài anh ta và Cảnh Tùy ra, thì còn ai đang tìm kiếm Kỷ Lăng sao?
Anh ta và Cảnh Tùy cùng lúc ra tay, lần theo dấu vết tìm hiểu thì cuối cùng đã tìm ra được người ẩn náu đằng sau ấy, kết quả đó là một người mà không ai ngờ đến – Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc rốt cuộc có thân phận gì?
Đáp án này, sau khi họ giao đấu với Ninh Ngọc thì sự việc cũng sáng tỏ, người có thể sống sót khỏi sự tấn công của anh ta và Cảnh Tùy… Thì đáp án chỉ có một.
Cậu ta chính là tên cầm đầu bí ẩn của quân phiến loạn – Gabriel.
Không ai ngờ được, người đàn ông đứng đằng sau gây mưa gọi gió, khiến vô số quý tộc nghe danh đã khiếp sợ lại là người luôn ở cạnh họ, cậu ta thậm chí còn ở Đế Tinh quang minh chính đại làm thần tượng của dân thường cơ đấy.
Thật đúng là mưu kế hay, rất can đảm.
Nghĩ lại những gì ở kiếp trước, khi mình bắt Ninh Ngọc để uy hiếp Cảnh Tùy, thật ra lần đó chắc có lẽ là Ninh Ngọc cố tình để mình bắt được thôi, từ đầu tới cuối cậu ta chưa hề để lộ thực lực hơn cấp S, thà mạo hiểm tính mạng để rơi vào tay mình cũng không để lộ thân phận thật sự.
Con người này biết nhẫn nhịn, lạnh lùng, thông minh, nhẫn nại, lừa hết được tất cả mọi người.
Cậu ta dùng thân phận Gabriel cung thủ đoạn cứng rắn lạnh lùng vô tình gây mâu thuẫn giữa dân thường và quý tộc, để thúc đẩy quyết tâm kiên định cải cách của Cảnh Tùy, sau đó lại dùng thân phận Ninh Ngọc tạo thanh thế cho dân thường, thậm chí không tiếc kết hôn với Cảnh Tùy, từng bước bước đến trung tâm quyền lực của Đế quốc, quang minh chính đại dùng ưu thế thân phận của mình để thay đổi hiện trạng của dân thường.
Cậu ta sống dưới bóng tối, nhưng lại đứng dưới ánh sáng.
Vừa bị truy sát lại vừa được tôn sùng.
Kiếp trước từ đầu tooiws cuối không một ai phát hiện ra thân phận của cậu ta, cho đến khi cậu ta ra tay với Kỷ Lăng.
Trong mắt Carlos thấp thoáng sự lạnh lùng.
Nên việc Kỷ Lăng bị bắt cóc cũng là do cậu ta lên kế hoạch, thế thì lý do lần đầu tiên cậu ta bắt cóc Kỷ Lăng rồi giá họa cho mình cũng đã có câu trả lời, cậu ta muốn lợi dụng Kỷ Lăng gây vết ố cho mình, để Cảnh Tùy có cái cớ để đàn áp mình, mục đích lần thứ hai cũng thế, cậu ta mong mình và Cảnh Tùy lưỡng bại câu thương, từ đó ngồi không hưởng lợi.
Hoặc có lẽ cậu ta cũng trùng sinh rồi, nhưng lại núp trong bóng tối, vô tình bình tĩnh chứng kiến tất cả những việc này.
Lúc trước Carlos không hề xem những dân thường ti tiện đó ra gì, bọn họ như một đám người hoang dã chưa được khai hóa, yếu ớt, ngu muội và buồn cười.
Nhưng anh ta không thể không thừa nhận rằng, Gabriel là một đối thủ đáng tôn trọng.
Nhưng cậu ta không nên ra tay với Kỷ Lăng.
Lần này tôi sẽ giết cậu bằng mọi giá.
Carlos cụp mắt xuống, nhìn người đàn ông đang cung kính đứng bên cạnh, hờ hững bảo: “Tôi đến đây là để điều tra một quân phiến loạn.
”
Mặt Đoàn Hoằng Thâm trắng bệch, sợ hãi nói: “Chỗ, chỗ chúng tôi có quân phiến loạn ạ?”
Đây là cấm kỵ không thể chạm vào được! Quân phiến loạn có thể khiến Đại Công tước Carlos đích thân truy bắt thì chắc chắn không phải quân phiến loạn bình thường! Vả lại nếu như quân phiến loạn ẩn náu ở đây, lỡ bị đổ cho cái tội cấu kết với quân phiến loạn thì những người ở đây, không một ai sống sót nổi!
Ánh mắt Carlos sắc lạnh: “Ông thân là thành chủ thành Loan Thủy, quan chấp chính của hành tinh Bắc Phong, lẽ ra ông nên hiểu rõ tình hình lãnh địa của ông như lòng bàn tay, cũng lẽ ra là ông phải nói cho tôi biết, ở chỗ của ông… có quân phiến loạn hay không?”
Đoàn Hoằng Thâm xém chút nữa là nhũn chân quỳ xuống đất, “Xin, xin lỗi, tôi sẽ phái người đi điều tra ngay ạ!”
Thật đúng là vô dụng.
Carlos quơ tay, gọi thuộc hạ của mình đến, lạnh lùng nói: “Lụt soát toàn thành, nhất định phải tìm ra kẻ đó!”
Nói xong, anh ta không để ý người đàn ông đang run rẩy đứng kế bên nữa, lúc này anh ta bỗng loáng thoáng nghe thấy giọng nói vọng từ phía trước đến, anh ta nhíu mày nhìn.
Ánh nhìn đó vừa hay thấy được bóng lưng một cậu thiếu niên đang ôm một bé trai vội vã rời khỏi.
Ánh mắt của Carlos bỗng nhìn chằm chằm nơi ấy, bước chân cũng dừng lại.
Bóng lưng ấy…
Sao trông quen thế.
Bàn tay đang cầm cây trượng bỗng nắm chặt, trong mắt loáng thoáng vẻ đau khổ, ha…
Cho dù lúc Văn Ngạn đưa Kỷ Lăng đi, trông thì có vẻ như Văn Ngạn cướp Kỷ Lăng, không phải Kỷ Lăng tự nguyện… Nhưng mấy trò này sao qua được mắt anh ta? Nếu như không có Kỷ Lăng nội ứng ngoại hợp, sao Văn Ngạn biết phối hợp với Brendon, vừa hay mai phục bên ngoài hành tinh Lam Hải chứ?
Nghĩ đến những cảnh ngày hôm đó, cậu thiếu niên giả vờ ngoan ngoãn… thậm chí không tiếc nhận lời kết hôn với mình, nhưng thật ra tất cả mọi việc đều là để lừa mình mà thôi, em ấy biết mình yêu anh ấy, nhưng lại vô tình lợi dụng tình yêu này để thoát khỏi mình.
Em ấy thà mạo hiểm rời khỏi với Văn Ngạn, mai danh ẩn tính, rời khỏi Đế Tinh, từ bỏ tất cả… Cũng không chịu làm người mà mình yêu.
Cậu hận anh ta đến như thế đấy.
Carlos tiến lên một bước, đôi môi mỏng cử động, giọng nói đầy lạnh lùng: “Đứng lại.
”
Kỷ Lăng cả người cứng đơ.
Cậu vừa thấy Carlos là muốn xoay người chạy trốn ngay, nhưng không ngờ vẫn bị gọi lại, sự sợ hãi khiến cậu lạnh sống lưng, một lát sau, cậu hít một hơi thật sau chầm chậm xoay lại, khom lưng cúi đầu, giả vờ co ro lại, như là không dám nhìn Carlos.
Không sao, bây giờ cậu dịch dung rồi, Carlos không nhận ra đâu!
Chẳng phải Ninh Ngọc cũng không nhận ra cậu đó sao?
Đoàn Hoằng Thâm cũng đã thấy Kỷ Lăng và Đoàn Tinh Tinh, bị dọa cho mặt tái xanh, ông ta suy nghĩ rồi vội tiến lên, run rẩy nói: “Đại nhân Carlos, đây là con tôi và đầy tớ của nó, bọn chúng không có ý mạo phạm đâu ạ, ngài đại nhân đại lượng tha cho bọn nó đi ạ.
”
Kỷ Lăng thấy Đoàn Hoằng Thâm giải vây cho cậu thì càng giả vờ như mình sợ hãi hơn, giống như là một dân thường kém hiểu biết.
Carlos lại ngó lơ Đoàn Hoằng Thâm, nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt.
Anh ta nói: “Ngẩng đầu lên.
”
Ngón tay của Kỷ Lăng bíu lại thật chặt, cậu từ từ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Carlos, lấp ba lấp bấp bảo: “Đại, đại nhân.
”
Carlos nhìn gương mặt của cậu thiếu niên ấy.
Cậu thiếu niên có mái tóc đen ngắn cùng đôi mắt màu tím, vẻ ngoài trông rất bình thường, mặc áo tay dài, quần rộng làm bằng vải bố màu xám, dáng vẻ sợ hãi chẳng khác gì một dân đen ti tiện.
Carlos chỉ nhìn một cái rồi không nhìn nữa, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Trong ánh mắt anh ta chớp nhoáng vẻ tự chế giễu, trong khoảnh khắc vừa nãy, anh ta lại cảm thấy đó có thể là Kỷ Lăng.
Nhưng việc này sao có thể được chứ…
Kỷ Lăng đứng tại chỗ không động đậy, để Carlos đi xa rồi cậu mới phát hiện lưng cậu ướt đẫm mồ hôi.
Ánh mắt vừa nãy của Carlos khiến cả người cậu rùng mình… Trong ấn tượng của Kỷ Lăng thì Carlos luôn là người nho nhã, lịch thiệp, cho dù nội tâm anh ta lạnh lùng hơn bất cứ ai, nhưng Kỷ Lăng chưa từng thật sự nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ đó của Carlos, khi đối diện với cậu, cho dù anh ta có tức giận đến đâu đi nữa thì cũng sẽ dịu dàng và e dè, kể từ khi anh ta trùng sinh thì chưa từng thật sự làm tổn thương cậu.
Nên cho dù Kỷ Lăng cũng sợ anh ta, nhưng trong mắt cậu, Carlos chẳng qua là người cùng đẳng cấp với cậu, nỗi lo sợ đó chỉ là sự bất an của một người bình thường với một kẻ nhẫn tâm độc ác mà thôi.
Đây là lần đâu tiên Kỷ Lăng nhìn thấy dáng vẻ Carlos khi đối diện với dân thường.
Lạnh lùng, vô tình, cao cao tại thượng.
Khiến cậu cảm thấy mình không hề cùng đẳng cấp với anh ta mà chỉ là một con sâu con kiến đê tiện không quan trọng mà thôi.
Thì ra đây mới là dáng vẻ của Carlos khi đối mặt với người khác.
Cũng là dáng vẻ đáng sợ thật sự của Carlos.
Kỷ Lăng thở một hơi dài, ôm Đoàn Tinh Tinh về.
Đoàn Tinh Tinh bị dọa cho sợ hãi, nên cũng không dám quấy khóc nữa, mắt đỏ hoe không dám lên tiếng.
Kỷ Lăng có hơi xót cho cậu bé bị dọa sợ này, lần này cậu không dám bất cẩn nữa, nhẫn nại an ủi cậu bé, không dám tiếp tục thất thần, lơ đãng.
Một lúc lâu sau, bên ngoài vọng đến tiếng bước chân quen thuộc, Kỷ Lăng vội đứng dậy, nhìn người đàn ông đang đẩy cửa bước vào ấy, bỗng cậu thấy mắt mình cay cay, lần đầu tiên cậu cảm thấy con người này thân thiết đến thế! Hu hu hu cuối cùng Văn Ngạn cũng về rồi!
Vừa nãy cậu thật sự sợ chết đi được mà!
Văn Ngạn cũng nhìn thấy Kỷ Lăng, anh ấy nhìn đôi mắt đắm lệ của cậu thiếu niên, vừa xót lại tự trách vô cùng, khàn giọng bảo: “Xin lỗi, tôi về muộn rồi.
”
Kỷ Lăng lắc đầu, sốt ruột nói: “Carlos tìm đến đây rồi, chúng ta phải làm sao đây?”
Văn Ngạn không hề nhẹ nhõm chút nào, nhưng anh ấy không muốn để cậu thiếu niên lo lắng, vậy là liền trầm giọng nói: “Đừng lo, anh ta không phải đến tìm chúng ta đâu, anh ta đến tìm Ninh Ngọc.
”
Kỷ Lăng kinh ngạc: “Ninh Ngọc á?”
Carlos không phải đến tìm cậu ư????
Văn Ngạn nhìn ánh mắt ngạc nhiên của cậu thiếu niên, im lặng một hồi lâu, anh ấy biết có những chuyện e là không giấu được nữa rồi, nhưng anh ấy cũng không nói quá nhiều, mà ngừng một lát rồi mới bảo tiếp: “Anh ta cho rằng Ninh Ngọc là quân phiến loạn nên mới lần theo tung tích của Ninh Ngọc tìm đến đây.
”
Nói đến đây Văn Ngạn tức giận vô cùng, nếu không phải Ninh Ngọc đến đây thì sao lại có thể để lại dấu vết, rồi bị Carlos tìm đến đây chứ?
Vừa nghe Carlos không phải đến tìm mình, Kỷ Lăng cảm thấy mình hú hồn một phen! Nhưng cậu nhìn Văn Ngạn im lặng một hồi lâu, ểy? Tuy chuyện này mình sớm đã biết rồi, nhưng nếu Văn Ngạn đã nói với mình việc này, mình có phải nên tỏ ra kinh ngạc một chút mới hợp lý không? Dù sao Văn Ngạn không biết mình từng tiếp xúc với Ninh Ngọc mà!
Kỷ Lăng nghĩ đến đây, dùng giọng điệu không dám tin bảo: “Ninh Ngọc là quân phiến loạn á? Việc này sao có thể được?!”
Văn Ngạn nhìn gương mặt tái xanh, kinh ngạc của cậu thiếu niên, nghĩ đến cậu từng bị quân phiến loạn giày vò… Anh ấy sao có thể nhẫn tâm nói cho cậu thiếu niên biết thật ra Ninh Ngọc chính là Gabriel chứ? Tuy anh ấy không hiểu tại sao Carlos không trực tiếp công khai thân phận của Ninh Ngọc nhưng anh ấy thật sự không nhẫn tâm để cậu thiếu niên vì chuyện này mà đau lòng đau khổ hơn, nên chỉ có thể khốn khổ thốt lên một tiếng “ừm”.
Kỷ Lăng chỉ nói câu đó rồi hốt hoảng chạy về phòng đóng cửa lại, dường như quá sốc nên khó lòng chấp nhận.
Haiz, chuyện này không dễ giải thích, không dễ giải thích.
Một lời nói dối cần vô số lời nói dối để bù đắp! Cậu nên giải thích với Văn Ngạn thế nào việc thật ra cậu không hề bị xâm hại đây? Quân phiến loạn không hề làm gì cậu đây? Hiểu lầm đã có, đã vậy thì chỉ có thể khiến hiểu lầm này tiếp tục diễn ra thôi…
Kỷ Lăng đang lúng túng quyết định để cho người ta một ít không gian để tưởng tượng.
Kỷ Lăng cảm thán với hệ thống: “Nói thật đấy, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì có thể tôi sẽ không giả vờ bị… đâu.
”
Hệ thống: “…”
…
Kỷ Lăng ở nhà đóng cửa không bước ra ngoài, như vẻ nhớ lại chuyện đau lòng, lại như là không muốn bị Carlos phát hiện.
Đoàn Tinh Tinh cũng tạm thời sống ở chỗ cậu.
Tình hình như thế, Jodie không đến dinh thự nữa, một ngày ba bữa và chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Kỷ Lăng đều do Văn Ngạn phụ trách.
Thuộc hạ của Carlos bắt đầu tiến hành điều tra cả hành tinh này, nhưng mấy ngày trôi qua cũng không thu hoạch được bất cứ thứ gì, khiến Carlos dần mất nhẫn nại.
Hôm nọ Kỷ Lăng ngồi trước bàn ăn, nhưng khó mà nuốt trôi.
Cậu nhìn cậu nhóc Đoàn Tinh Tinh thê lương ngồi cạnh cậu, bố của cậu nhóc đáng thương này đang mạo hiểm tính mạng hầu hạ bên cạnh Carlos, có thể rơi đầu bất cứ lúc nào, còn cậu bé có thể không gặp lại được bố mình nữa.
Cánh tay cầm đũa của Kỷ Lăng lại dùng sức nắm chặt hơn, cậu không biết nên an ủi thế nào, cuối cùng cũng chỉ buồn rượi thờ dài một tiếng.
Văn Ngạn nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của anh ấy ảm đạm, cậu thiếu niên của anh ấy trải qua nhiều gian nan đến thế mà vẫn lo lắng cho người khác.
Bữa cơm này im lặng chưa từng có.
Cho đến khi bỗng có một âm thanh phá vỡ sự yên tĩnh ấy.
Kỷ Lăng đặt đũa xuống bước ra ngoài, chợt nhìn thấy vô số hình chiếu đang xuất hiện trên bầu trời của hành tinh này, mỗi một kilomet là có một hình chiếu, ai nấy đều bước khỏi cửa nhà, kính nể sợ hãi nhìn bầu trời bên trên.
Người đàn ông nho nhã cao quý hai tay chống gậy, ngồi trên một chiếc ghế, ngẩng đầu lên, một gương mặt điển trai thâm sâu xuất hiện, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như một vị thần không có trái tim.
Anh ta hờ hững cất lời, giọng nói khàn đặc trầm lắng, vang khắp cả hành tinh.
“Đây là thành viên quân phiến loạn, núp trốn trên hành tinh này.
”
Carlos quơ tay, hình chiếu của Ninh Ngọc xuất hiện cạnh anh ta.
“Ba ngày sau, nếu như tôi không thấy được người này thì tất cả người trên hành tinh này đều bị xử tội đồng mưu với quân phiến loạn.
”
Hình chiếu biến mất.
Dư âm của giọng nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai mọi người, sự tuyệt vọng và sợ hãi lan rộng trong lòng mỗi người dân.
Kỷ Lăng ngơ ngác ngẩn đầu.
Cậu đứng đơ ra không cử động, cậu không dám tin, Carlos lại làm thế, anh ta… anh ta đang ép mọi người giao ra Ninh Ngọc, nội trong ba ngày, nếu không người trên cả hành tinh này đều sẽ chết chung với Ninh Ngọc!
Sao có thể có người đáng sợ như thế được.
Không nói không rằng đã toàn bộ một hành tinh?
Tay Kỷ Lăng hơi run rẩy.
Đoàn Tinh Tinh không biết bước ra ngoài từ lúc nào, cậu bé cúi cái đầu nhỏ của mình xuống, giờ cậu bé đã không còn quấy khóc nữa, chỉ bình tĩnh nói: “Tôi và bố đều phải chết, chúng ta đều phải chết, đúng không?”
Kỷ Lăng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Bữa ăn tối đó, không một ai ăn cả.
Đêm khuya, Kỷ Lăng trơ mắt nằm trên giường, bỗng cậu nghe có tiếng gõ cửa.
Cậu bước qua đó mở cửa thì nhìn thấy Jodie đang đứng bên ngoài, dáng vẻ rất hốt hoảng và tiều tụy, cô dường như đang rất áy náy và bất an nhưng vẫn cắn răng nói với Kỷ Lăng: “Chúng ta nên nói ra mọi chuyện, nói với đại nhân Carlos rằng người đó đã đi rồi, anh ta căn bản không hề ở hành tinh Bắc Phong!”
Sau khi cô nói ra những lời ấy thì không dám nhìn vào mắt của Kỷ Lăng, cô cảm thấy mình như một tên phản đồ phản bội bạn bè vậy, nhưng cô thật sự không còn sự lựa chọn nào khác, người đó đã đi thật rồi… Carlos sẽ không tìm thấy được đâu, nên, cho dù có nói chắc cũng không quá ảnh hưởng đâu nhỉ?
Cô không thể nào vì một người không quen biết mà từ bỏ tính mạng của tất cả mọi người được.
Đạo lý này, Kỷ Lăng đương nhiên cũng hiểu.
Cậu không có lý do cản trở Jodie, cũng không muốn làm chuyện đó, thật ra câu này vốn dĩ phải là cậu nói ra trước mới phải.
Dù sao Ninh Ngọc cũng đi rồi.
Kỷ Lăng đang chuẩn bị mở miệng đáp lại thì thấy Văn Ngạn không biết xuất hiện trước cửa từ khi nào, anh ấy bình tĩnh nói với Jodie: “Nếu như cô biết thông tin gì về người đó, xin hãy nói với ngài Carlos, như vậy có thể cứu được mọi người chúng ta.
”
Jodie gật đầu, nhưng cô lại nhìn Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không ngờ anh ta sẽ đem lại phiền phức như thế, cô đi nói đi, chỉ có như thế mới có thể cứu được mọi người.
”
Jodie cắn răng bảo: “Vậy sáng mai tôi sẽ đi gặp đại nhân Carlos!”
Kỷ Lăng gật đầu.
Cậu nhìn bóng lưng Jodie rời khỏi, sau đó dùng một giọng nói không chắc chắn, e dè hỏi Văn Ngạn: “Anh nói xem, như thế có được không?”
Dù sao họ cũng không giao Ninh Ngọc ra, mà cũng không thể nào giao Ninh Ngọc ra được.
Chỉ là một thông tin không biết thật giả, thật sự có thể làm dịu cơn giận của Carlos sao?
Kỷ Lăng không chắc.
Nhưng Văn Ngạn lại cười, dịu dàng nhìn đôi mắt hoảng sợ bất an của cậu thiếu niên, dùng giọng điệu chắc chắn nói: “Mục đích của Carlos chỉ có Ninh Ngọc, hễ có được tin tức mà anh ta muốn có rồi thì sẽ lập tức rời khỏi đây tiếp tục truy lùng Ninh Ngọc thôi.
Vậy nên không sao đâu, ngài cứ yên tâm.
”
Kỷ Lăng nghe thế cuối cùng cũng yên tâm được phần nào, chân thành nói: “Cảm ơn anh.
”
Văn Ngạn bước đến, do dự một hồi rồi giơ tay vuốt ve đầu của cậu thiếu niên, nói: “Tuy rằng lời chứng của Jodie có thể giải quyết được vụ phiền phức lần này nhưng chúng ta tiếp tục ở lại đây thì nơi này không an toàn nữa rồi, nếu như lần sau có người khác đuổi đến đây, rất có thể sẽ để lộ thân phận, nên tốt nhất là chúng ta rời khỏi đây ngay bây giờ.
”
Phải, rời khỏi đây sao?
Ánh mắt của Kỷ Lăng lờ đờ một hồi, bỗng có chút không nỡ, cậu thật sự rất thích nơi này, cũng thích những người bạn ở đây.
Nhưng cậu biết lời Văn Ngạn nói rất đúng.
Vậy là cậu liền đáp: “Tôi nghe lời anh.
”
Văn Ngạn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu thiếu niên, trong đôi mắt trong trẻo sáng ngời ấy có sự buồn bã, dịu dàng, lương thiện mà anh ấy thầm yêu, khiến người khác không thể không yêu quý, anh ất lưu luyến sự dịu dàng này biết bao…
Anh ấy có thể cảm nhận được cậu thiếu niên đã dần dần không phòng bị anh ấy nữa mà mở tấm lòng mình ra, anh ấy rất trân quý những ngày tháng như thế, có thể tiến lại gần người mình yêu từng chút một mà không ai quấy rầy.
Không còn chủ nhân và kẻ đầy tớ nữa, cũng chẳng còn sự tàn độc kiêu ngạo cố tình ấy nữa, bây giờ chỉ có một cậu thiếu niên lương thiện chân thật.
Thật sự, anh ấy rất không nỡ buông bỏ.
Nhưng anh ấy càng không nỡ cậu thiếu niên lại rơi vào tay Carlos.
Tôi từng thề rằng sẽ không lừa em nữa, tôi sẽ luôn bảo vệ em, nhưng… E là lần này tôi làm không được.
Tôi đã làm trái lời hứa của mình.
Sự việc sẽ không được giải quyết đơn giản như thế.
Lời của Jodie căn bản không thể làm tắt cơn thịnh nộ của Carlos được, Văn Ngạn rất hiểu Carlos, Carlos sẽ không tin lời Jodie, càng không dễ bị đuổi đi, Carlos sớm đã đưa ra điều kiện của anh ta rồi: Nội trong ba ngày giao Ninh Ngọc ra, nếu không tất cả mọi người đều phải chết.
Ngoài cách này ra thì chẳng còn cách nào khác nữa.
Nhưng không ai có thể giao Ninh Ngọc ra.
Ninh Ngọc đã rời khỏi đây từ mười mấy ngày trước rồi.
Jodie đi nói chuyện này cho Carlos biết thì kết quả căn bản không hề thay đổi, mà chỉ chứng minh rằng quân phiến loạn Ninh Ngọc thật sự từng ở đây, mà người của cả hành tinh này đều bao che cho anh ta.
Nếu như không thể giao ra Ninh Ngọc…
Thì chỉ còn một cách có thể ngăn cản Carlos.
Đó chính là để Kỷ Lăng về lại bên Carlos, nhưng… Văn Ngạn không cho phép việc này xảy ra.
Anh ấy mong rằng Kỷ Lăng có thể rời khỏi đây.
Văn Ngạn đưa Kỷ Lăng ra ngoài sau núi rồi nhẹ nhàng nhấn vào chiếc nhẫn trên tay, một phi thuyền mini được giấu đi từ từ xuất hiện trên mặt nước, đó là phi thuyền mà họ ngồi khi đến đây.
Văn Ngạn mở cửa ra bảo Kỷ Lăng vào trong, nghiêm túc nói với cậu: “Tôi sẽ sắp xếp xong tuyến đường rời khỏi đây, sau khi xuất phát nó sẽ liên tục dịch chuyển không gian, có thể sẽ không thoải mái lắm, ngài tốt nhất là hãy nằm trong khoang ngủ, khi đến nơi rồi thì trí tuệ nhân tạo sẽ gọi ngài dậy.
”
Kỷ Lăng xoay đầu lại, cậu nhìn Văn Ngạn với ánh mắt khó hiểu: “Anh không đi cùng tôi sao?”
Văn Ngạn cười với cậu, trong màn đêm, ánh mắt anh ấy như bị nhuốm màu mực đậm, vừa trầm lắng dịu dàng lại bị thương, anh ấy trầm giọng bảo: “Tôi còn có chút việc, tôi sẽ ngồi chiếc phi thuyền khác xuất phát sau, nhưng đừng lo, tôi sẽ đuổi kịp ngài thôi.
”
Kỷ Lăng ngơ ngác nhìn anh ấy, cậu có chút bất an, cậu không muốn rời xa Văn Ngạn…
Một mình ở trong vũ trụ thật sự rất đáng sợ…
Văn Ngạn nhìn ra được sự ỷ lại của cậu thiếu niên, anh ấy nhắm mắt lại, một hồi lâu sau, dưới đáy mắt là sự lưu luyến không nỡ, cuối cùng khàn giọng nói: “Nếu như tôi không kịp đuổi theo ngài, ngài… Có thể về lại bên cạnh Bệ ha, ngài ấy có thể bảo vệ ngài.
”
Kỷ Lăng mở to mắt không dám tin, cậu bỗng nhận ra được điều gì đó.
Nhưng Văn Ngạn đã nhấn nút kích hoạt, ngay lập tức khởi động cả hệ thống phi thuyền, anh ấy đứng ở đấy, mỉm cười nhìn phi thuyền từ từ bay lên.
Hành tinh này đã bị quân đội của Carlos tiếp quản rồi, nếu như anh ấy đi cùng Kỷ Lăng thì họ không ai có thể rời khỏi đây được.
Anh ấy sẽ gây động tĩnh để gây chú ý với Carlos, như thế Kỷ Lăng mới có cơ hội lén lút rời khỏi.
Cho dù Kỷ Lăng là kẻ ngốc thì bây giờ cũng biết là Văn Ngạn đang lừa cậu, tên khốn này tính một mình ở lại ngăn cản Carlos!
Anh điên rồi sao? Carlos sẽ giết anh đấy!
Cậu ra sức vỗ đập cửa phi thuyền, ra sức nhấn những chiếc nút bên cạnh, nhưng phi thuyền căn bản không chịu sự điều khiển của cậu.
Kỷ Lăng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Văn Ngạn xoay người từ từ đi ra xa, bỗng lồng ngực cậu nhấp nhô kịch liệt, một hồi lâu sau, cậu tức giận mắng: “Đồ điên, đều là kẻ điên cả!”
Anh bị ngốc hay gì? Bị điên hay gì?
Nếu cậu ở lại thì nhiều nhất là Carlos cố cưới cậu rồi ép cậu yêu anh ta thôi… Nhưng nếu Văn Ngạn ở lại, thì chắc chắn sẽ chết.
Anh từ bỏ tính mạng của anh chỉ vì không để tôi không vui, như thế có đáng không?
Cái ***** nhà anh, sớm biết con người anh không bình thường chút nào mà, không biết tự yêu thương bản thân chút nào, không biết rằng con người ai cũng bình đẳng, suốt ngày chơi trò chủ tớ, nhưng anh như thế bảo tôi phải làm sao đây? Bắt tôi phải gánh món nợ lương tâm sao?
Vì chút chuyện bé tí này mà anh chết vì tôi á? Để duy trì sự tự do yêu đương của tôi ư???
Chết cái gì, người ở đây không ai được chết!
Kỷ Lăng lạnh lùng nói với hệ thống: “Cậu có thể tiếp quản cái phi thuyền rác rưởi này không?”
Hệ thống biết lúc nguy cấp thì nó không thể để xảy ra sự cố được, nếu như ngay cả chút chuyện này mà nó còn làm không được thì lần này ký chủ chắc chắn sẽ không tha thứ cho nó đâu, vậy là lập tức nói: “Được, xin đợi một chút.
”
…
Trên bầu trời của thành Loan Thủy bỗng xuất hiện một chiếc cơ giáp biến dị chưa từng thấy.
Chiếc cơ giáp này không phải là hình người thường thấy mà như một chiến thuyền có thể biến hình được, xung quanh được lấp đầy vũ khí laze, có sức tấn công trong phạm vi lớn.
Đây là sản phẩm mới của nhãn hàng sản xuất vũ khí rất nổi tiếng ở Đế Tinh, giá cả vô cùng đắt đỏ, số lượng lại rất ít ỏi, nó yêu cầu rất cao về tinh thần lực của người lái, là một vũ khí mạnh trên chiến trường.
Nhưng bây giờ nó lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Carlos ngẩng đầu, nheo mắt lại, nhìn chiếc cơ giáp muốn trốn chạy ấy, khóe miệng cong lên nói: “Bắn nó.
”
Chiếc cơ giáp này rất lợi hại, người lái nó cũng rất lợi hại.
Nhưng cho dù lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một chiếc cơ giáp mà thôi, đứng trước quân đội hùng hậu của Carlos thì vẫn yếu ớt không thể chống đỡ, sau khi kiên trì vài phút thì cuối cùng cũng bị bắn rơi.
Vô số binh lính cùng nhau xông lên, tàn bạo phanh chiếc cơ giáp ấy, sau đó kéo người ngồi trong đó ra.
Người đàn ông đó vì cuộc chiến ban nãy nên đã bị thương, máu tươi chảy từ trên trán xuống, nhuộm đỏ gương mặt điển trai của anh ấy, mái tóc màu bạc có hơi rối, nhưng anh ấy rất bình tĩnh, im lặng đứng ở đó, nhìn Carlos đang từng bước tiến lại gần.
Carlos cũng nhìn Văn Ngạn.
Gương mặt luôn núp sau sự dịu dàng nho nhã ấy loáng thoáng sự dữ tợn, trong ánh mắt xuất hiện ánh nhìn tàn nhẫn khát máu, chậm rãi bảo: “Không ngờ lại bắt được một con tép riu khác.
”
Anh ta hỏi: “Kỷ Lăng đang ở đâu?”
Văn Ngạn mỉm cười, bảo: “Anh không tìm được cậu ấy đâu.
”
“Vậy sao?” Trong ánh mắt của Carlos là sự lạnh lùng vô biên, sự tức giận, đau khổ, đố kỵ ở trong lòng trộn lại với nhau, cuối cùng hóa thành sự đen tối muốn hủy diệt tất cả mọi thứ, anh ta cong khóe môi lên, giọng nói bạc bẽo vô tình bảo: “Vậy cậu không cần phải sống nữa.
”
Anh ta chậm rãi nâng tay lên.
Binh lính mặc chế phục màu đen dùng súng đánh vào đầu gối của Văn Ngạn khiến anh ấy quỳ xuống đất, một binh lính khác dùng dao đâm xuyên qua vai anh ấy, màu máu tươi nhuộm đỏ quần áo anh ấy, sau đó lại rút ra thật mạnh, rồi giơ dao lên thật cao.
Văn Ngạn nhìn cây kiếm sắc bén sáng lóa đó, sắc mặt không hề thay đổi.
Thậm chí anh ấy còn rất bình tĩnh.
Trong không trung miên man mùi máu tanh.
Anh ấy nhắm mặt lại.
Đột nhiên, có một âm thanh trong trẻo tức giận vang lên.
Văn Ngạn bỗng mở mắt ra.
Carlos quay đầu lại nhìn.
Cậu thiếu niên bước ra từ đám đông, trên mặt cậu là sự tức giận, đôi mắt như muốn thét ra lửa, vừa đi vừa dùng tay kéo trang bị dịch dung ở sau gáy ra, để lộ gương mặt xinh đẹp tóc vàng mắt xanh… thật sự của cậu.
Cậu tức giận nói: “Dừng tay!”.
Danh sách chương