Nhận ra được điều bất thường mà cô nói, giảng viên cũng bắt đầu trấn anmọi người. Nhưng chưa kịp nói đến câu thứ ba thì một tiếng "rầm" lớnvang lên...
Khung cảnh xung quanh tức khắc diễn ra một cách xáotrộn chỉ vỏn vẹn trong vài phút ngắn ngủi... nhưng nhận thức của mọingười hiện tại là bằng không hoặc cũng chỉ còn là mờ hồ.
.........
Bản tin sáu giờ chiều hôm ấy, với dòng chữ được in đậm màu đen ghi "haichiếc xe của hai đoàn sinh viên trường đại học Nghệ Thuật MDA do mấtthắng đã va chạm và xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng khi di chuyển trên đường số 12* nằm ở ngoại ô của Vân Nam hiện tại..."
Vương Lam Nhất nhìn vào màn hình ti vi mà lập tức lấy điện thoại ra gọi ngaycho cô không một chút suy nghĩ, nhưng có điều gọi cả chục cuộc rồi đầudây bên kia vẫn im lặng không trả lời.
Nhìn hình ảnh của vụ tainạn được chiếu trên màn hình, cũng đủ để người khác nhăn mặt rồi. Hìnhảnh hai chiếc xe nằm lật ở dưới chân vực cách mặt đường khoảng hơn bamươi mét không còn nguyên vẹn, đến xe cũng tan thì người liệu có còn...? Vương Lam Nhất nhìn dòng chữ cô vừa nhắn cho anh từ lúc bảy giờ sáng "nếu anh bận việc gì thì cứ làm đi nhé, lời hứa anh đưa em đi chơi hôm trước anh không cần thực hiện cũng được, hôm nay em sẽ tham gia hoạt động ngoạikhoá ở trường, tối em sẽ về sớm!", khiến anh vô thức khẽ run lên mà nắmchặt lấy chiếc điện thoại trong tay, anh không muốn tin nhưng lại càngphải tin khi nhận được thông báo danh sách học viên nằm trong vụ tai nạn mà nhà trường gửi về...trong đó có cô, Dương Ngọc Yến sinh viên khoahội hoạ "đã tìm thấy" và kèm theo cùng là tên bệnh viện mà cô đang cấpcứu.
Như anh đã dự tính, chỉ chưa đầy mười lăm phút sau, một loạt các cuộc gọi đến, nhưng hiện tại anh không muốn nghe mà thẳng tay vứtgạt chiếc thoại đi, tập trung lái xe. Từ nhà tới bệnh viện đó cũng phảimất cả tiếng đồng hồ, cả quãng đường đi, trái tim của anh không ngừngđập mạnh đến nỗi muốn run lên, có lẽ anh đang cảm giác sắp mất một thứgì đó vô cùng quan trọng của mình rồi.
Tám giờ tối, ngồi bênngoài phòng phẫu thuật, Vương Lam Nhất như một con người vô hồn, ánh mắt dõ là hướng về cánh cửa của phòng cấp cứu nhưng tâm mắt nhìn về đâu thì lại không thể đoán ra.
Nhớ lại hình ảnh, cả người của cô chỉtoàn một màu đỏ của máu, anh cũng chẳng thể nào nhớ có bao nhiêu vếtthương to nhỏ trên cơ thể của cô, chỉ biết rằng vết thương dõ dàng nhấtlà ở phần đầu...
Một tiếng trôi qua, rồi tiếp tục là hai tiếng, ba tiếng cuối cùng cánh cửaphòng phẫu thuật mới được mở ra, dù không quá dài nhưng với anh nó nhưthể là một năm, hai năm và ba năm vậy...trôi qua cực kì chậm chạp.
Chiếc giường trắng được đẩy ra, cả người cô không còn màu đỏ lan khắp ngườinữa, nhưng cả người đều bị những tấm băng gạt y tế cuốn kín chân và tay, gương mặt nhìn qua cũng thấy đã bị sưng híp lên chẳng giống cô hàngngày.
Vương Lam Nhất bị bác sĩ giữ lại, ông thở dài lau những giọt mồ hôi li ti trên trán, nhìn vào anh một lúc rồi mới nói:
- Tình trạng của bệnh nhân chỉ mới qua cơn nguy kịch tạm thời, cần đượcchuyển sang bệnh viện khác, nhưng có điều tôi muốn khuyên gia đình tốtnhất là chuyển ra nước ngoài điều trị càng sớm càng tốt bởi vì phần đầucủa bệnh nhân bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, nếu không chữa trị sẽdẫn đến tình trạng não ngừng hoạt động rất dễ trở thành người sống vớithân thể thực vật, tôi gặp rất nhiều trường hợp như thế này rồi đềuchuyển qua bệnh viện ở nước ngoài còn về tình trạng cơ thể của bênh nhân tôi sẽ chuyển qua cho anh sau...tạm biệt!
Vương Lam Nhất rơi vào im lặng, anh ngồi lặng trên ghế một lúc lâu, hai bàn tay nắm chặt lại,sau một hồi lâu suy nghĩ, Vương Lam Nhất mới đưa ra quyết định mà anhkhông bao giờ nghĩ tới:
- "Hủy toàn bộ lịch trình công việc củatôi trong một tuần tới, chuẩn bị đi, tôi sẽ quay trở về Pháp, thông báocho toàn bộ người nhà của tôi và Yến nhi biết đi!"
.....
Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc thì đến bây giờ cũng đã hơn một tiếng rồi, cánh cửa phòng bệnh cô đang nằm cũng ngăn không thể vào, Vương Lam Nhất chỉ còn cách nhìn cô qua tấm kính nhỏ, nhưng tóm lại cũng chỉ thấy cônằm bất tỉnh, gương mặt dưới góc nhìn của anh cũng bị che khuất bởichiếc máy thở.
Mãi đến khi có hồ sơ chuyển viện Vương Lam Nhấtmới được phép đi vào bên trong, gương mặt anh bây giờ vô cùng bất lực,khoé miệng anh khẽ nở ra nụ cười một cách khó khăn, giọng anh cũng không còn lạnh nhạt nữa:
- Anh xin lỗi...lẽ ra sáng nay anh nên giữ em lại, làm ơn đừng rời xa anh em nhé...anh sai là anh sai, đừng im lặngvới anh bằng tính mạng của em được không? Yến nhi?
Khung cảnh xung quanh tức khắc diễn ra một cách xáotrộn chỉ vỏn vẹn trong vài phút ngắn ngủi... nhưng nhận thức của mọingười hiện tại là bằng không hoặc cũng chỉ còn là mờ hồ.
.........
Bản tin sáu giờ chiều hôm ấy, với dòng chữ được in đậm màu đen ghi "haichiếc xe của hai đoàn sinh viên trường đại học Nghệ Thuật MDA do mấtthắng đã va chạm và xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng khi di chuyển trên đường số 12* nằm ở ngoại ô của Vân Nam hiện tại..."
Vương Lam Nhất nhìn vào màn hình ti vi mà lập tức lấy điện thoại ra gọi ngaycho cô không một chút suy nghĩ, nhưng có điều gọi cả chục cuộc rồi đầudây bên kia vẫn im lặng không trả lời.
Nhìn hình ảnh của vụ tainạn được chiếu trên màn hình, cũng đủ để người khác nhăn mặt rồi. Hìnhảnh hai chiếc xe nằm lật ở dưới chân vực cách mặt đường khoảng hơn bamươi mét không còn nguyên vẹn, đến xe cũng tan thì người liệu có còn...? Vương Lam Nhất nhìn dòng chữ cô vừa nhắn cho anh từ lúc bảy giờ sáng "nếu anh bận việc gì thì cứ làm đi nhé, lời hứa anh đưa em đi chơi hôm trước anh không cần thực hiện cũng được, hôm nay em sẽ tham gia hoạt động ngoạikhoá ở trường, tối em sẽ về sớm!", khiến anh vô thức khẽ run lên mà nắmchặt lấy chiếc điện thoại trong tay, anh không muốn tin nhưng lại càngphải tin khi nhận được thông báo danh sách học viên nằm trong vụ tai nạn mà nhà trường gửi về...trong đó có cô, Dương Ngọc Yến sinh viên khoahội hoạ "đã tìm thấy" và kèm theo cùng là tên bệnh viện mà cô đang cấpcứu.
Như anh đã dự tính, chỉ chưa đầy mười lăm phút sau, một loạt các cuộc gọi đến, nhưng hiện tại anh không muốn nghe mà thẳng tay vứtgạt chiếc thoại đi, tập trung lái xe. Từ nhà tới bệnh viện đó cũng phảimất cả tiếng đồng hồ, cả quãng đường đi, trái tim của anh không ngừngđập mạnh đến nỗi muốn run lên, có lẽ anh đang cảm giác sắp mất một thứgì đó vô cùng quan trọng của mình rồi.
Tám giờ tối, ngồi bênngoài phòng phẫu thuật, Vương Lam Nhất như một con người vô hồn, ánh mắt dõ là hướng về cánh cửa của phòng cấp cứu nhưng tâm mắt nhìn về đâu thì lại không thể đoán ra.
Nhớ lại hình ảnh, cả người của cô chỉtoàn một màu đỏ của máu, anh cũng chẳng thể nào nhớ có bao nhiêu vếtthương to nhỏ trên cơ thể của cô, chỉ biết rằng vết thương dõ dàng nhấtlà ở phần đầu...
Một tiếng trôi qua, rồi tiếp tục là hai tiếng, ba tiếng cuối cùng cánh cửaphòng phẫu thuật mới được mở ra, dù không quá dài nhưng với anh nó nhưthể là một năm, hai năm và ba năm vậy...trôi qua cực kì chậm chạp.
Chiếc giường trắng được đẩy ra, cả người cô không còn màu đỏ lan khắp ngườinữa, nhưng cả người đều bị những tấm băng gạt y tế cuốn kín chân và tay, gương mặt nhìn qua cũng thấy đã bị sưng híp lên chẳng giống cô hàngngày.
Vương Lam Nhất bị bác sĩ giữ lại, ông thở dài lau những giọt mồ hôi li ti trên trán, nhìn vào anh một lúc rồi mới nói:
- Tình trạng của bệnh nhân chỉ mới qua cơn nguy kịch tạm thời, cần đượcchuyển sang bệnh viện khác, nhưng có điều tôi muốn khuyên gia đình tốtnhất là chuyển ra nước ngoài điều trị càng sớm càng tốt bởi vì phần đầucủa bệnh nhân bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, nếu không chữa trị sẽdẫn đến tình trạng não ngừng hoạt động rất dễ trở thành người sống vớithân thể thực vật, tôi gặp rất nhiều trường hợp như thế này rồi đềuchuyển qua bệnh viện ở nước ngoài còn về tình trạng cơ thể của bênh nhân tôi sẽ chuyển qua cho anh sau...tạm biệt!
Vương Lam Nhất rơi vào im lặng, anh ngồi lặng trên ghế một lúc lâu, hai bàn tay nắm chặt lại,sau một hồi lâu suy nghĩ, Vương Lam Nhất mới đưa ra quyết định mà anhkhông bao giờ nghĩ tới:
- "Hủy toàn bộ lịch trình công việc củatôi trong một tuần tới, chuẩn bị đi, tôi sẽ quay trở về Pháp, thông báocho toàn bộ người nhà của tôi và Yến nhi biết đi!"
.....
Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc thì đến bây giờ cũng đã hơn một tiếng rồi, cánh cửa phòng bệnh cô đang nằm cũng ngăn không thể vào, Vương Lam Nhất chỉ còn cách nhìn cô qua tấm kính nhỏ, nhưng tóm lại cũng chỉ thấy cônằm bất tỉnh, gương mặt dưới góc nhìn của anh cũng bị che khuất bởichiếc máy thở.
Mãi đến khi có hồ sơ chuyển viện Vương Lam Nhấtmới được phép đi vào bên trong, gương mặt anh bây giờ vô cùng bất lực,khoé miệng anh khẽ nở ra nụ cười một cách khó khăn, giọng anh cũng không còn lạnh nhạt nữa:
- Anh xin lỗi...lẽ ra sáng nay anh nên giữ em lại, làm ơn đừng rời xa anh em nhé...anh sai là anh sai, đừng im lặngvới anh bằng tính mạng của em được không? Yến nhi?
Danh sách chương