Ra khỏi nhà trọ, bầu trời dần tối, Dạ Cô Tinh lái xe trở lại biệt thự ven biển, An Tuyển Hoàng đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn là những món ăn được làm theo thực đơn dinh dưỡng của bác sĩ, nom dáng vẻ là đang đợi cô.
Dạ Cô Tinh cởi áo khoác lông, thím Vinh thấy thế vội vàng nhận lấy từ tay cô, lấy dép lê ra.
Nói tiếng cảm ơn, rồi nhào vào lòng người đàn ông.
Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt với đường cong rõ ràng của người đàn ông dưới ánh đèn vàng ấm áp, cái cằm như được đẽo gọt cẩn thận, giống như thợ thủ công khéo tay nhất trên đời một lòng tạo nên, cương nghị, cường tráng, ẩn chứa khí phách, vẻ ung dung hiện ra rõ rệt, nhất thời khiến cô phải nhìn đến ngây người.
Người đẹp thơm mềm ngập trong lòng, hương hoa sơn trà thoang thoảng vấn vít, trong đôi mắt sáng trong của người con gái này, giờ phút này tất cả đều là hình ảnh của anh, mũi quỳnh môi đào, giống như yêu nữ trong đêm câu hồn đoạt phách, muôn hình vạn trạng, vô cùng quyến rũ.
Đôi mắt đen của An Tuyển Hoàng ngắm đến mê li, yết hầu hơi nhúc nhích, bàn tay, theo bản năng đặt trên sống lưng ấm mềm của người con gái mà vuốt ve di chuyển, giống như muốn ôm chặt người vào cơ thể mình, hòa vào làm một!
Dạ Cô Tinh cười tinh nghịch, cắn một cái lên cái cằm hoàn mỹ của người đàn ông, cơ thể An Tuyển Hoàng chấn động, một ngọn lửa hừng hực đang mãnh liệt bùng lên ở nơi nào đó, đang có xu thế lửa bén sang đồng cỏ.
Mà đầu sỏ gây tội lại dùng lực đúng lúc, thoát khỏi trói buộc của người đàn ông, ưu nhã ngồi xuống ở phía đối diện, đầu ngón tay trơn bóng cầm một quả thanh mai bỏ vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn, nhẹ giọng thở ra.
Đôi đồng tử của An Tuyển Hoàng đen nhánh, thế nhưng lại chậm rãi cong môi, giọng nói khàn khàn ngầm chứa cảnh báo nguy hiểm, “Đùa vui không?”
Dạ Cô Tinh lại làm như không nhận ra, không tim không phổi gật đầu đáp, giọng nói trong veo, như hạt châu rơi trên mâm ngọc, “Vui lắm!”
An Tuyển Hoàng định đứng dậy, chuẩn bị tự mình ra tay chỉnh đốn ai đó, lại bị cái thủ thế của Dạ Cô Tinh ngăn lại, ánh mắt gian xảo không còn nữa, giờ phút này trong đôi mắt sáng trong kia chỉ chứa đầy tủi thân, nói thật nhỏ: “Em đói……”
Nhìn như vậy thì thế nào cũng giống một bé thỏ trắng vô (số) tội, trong đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông chợt lóe qua một chút bất đắc dĩ, khóe mắt đuôi mày như được trau chuốt sắc ấm nhàn nhạt, cuối cùng thở dài một tiếng, “Ăn cơm mau đi.”
Ăn bữa tối xong, hai người đang chuẩn bị đến vườn hoa đi dạo để tiêu thực, bàn tay to lớn của An Tuyển Hoàng phủ lấy, muốn cất người vào lòng, bàn tay người phụ nữ đặt lên cái bụng nhỏ hơi nhô ra, vuốt ve, cảm giác thân mật lan tỏa ra ngoài.
Dạ Cô Tinh tự hỏi, tuy cô tương đối gầy, nhưng cũng cao mét bảy, đứng cạnh những nữ sinh khác không tính là lùn, nhưng đứng trước mặt người đàn ông cao mét chín này, vẫn giống như một con chim nhỏ nép vào lòng người hơn.
Trong khoảng thời gian này, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ cô đều sẽ lên lầu ba để bác sĩ kiểm tra trước, cô nhận ra bụng mình lớn hơn rất nhiều so với những thai phụ cùng tháng, vì là thai đôi, nên cô không thể chủ quan được. Vì để bé cưng khỏe mạnh, cô nghiêm khắc ăn uống theo thực đơn dinh dưỡng của bác sĩ, sau khi ăn xong kiên trì tản bộ, trước khi ngủ đều nghe vài khúc dương cầm, như là mấy bản giao hưởng của Mozart, Schumann, ai cũng nói dạy con phải dạy từ trong bụng mẹ, có phải cô cũng nên chú trọng việc dưỡng thai đúng không nhỉ? Hai người đi dạo trong vườn hoa hai vòng, An Tuyển Hoàng nói không nhiều lắm, Dạ Cô Tinh hỏi thì anh đáp, còn không hỏi thì anh cứ giữ im lặng, nhưng tất cả lực chú ý và ánh mắt đều dán lên người phụ nữ trong lòng mình.
Tình yêu của anh, cũng không cần nói ra lời, nhưng Dạ Cô Tinh hiểu.
Cắn nhẹ môi dưới, châm chước một phen, cô vẫn quyết định hỏi rõ ràng, “Chuyện của bang Nghiêm…… là anh đè xuống à?”
Người đàn ông vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, khẽ “ừ” một tiếng.
“Thật ra, tự em có thể xử lí tốt, anh……”
Người đàn ông hơi nhíu mày, “Lần sau, không được tự mình ra tay.”
Dạ Cô Tinh sửng sốt.
“Để anh.”
“Ha ha—— anh tưởng là chạy tiếp sức hả!” Dạ Cô Tinh bật cười, dung nhan tuyệt mỹ còn kiều diễm hơn hoa xuân mấy lần, người đàn ông nhìn đến mức cổ họng căng lên.
“Bẩn tay.”
Lòng Dạ Cô Tinh khẽ động, hít hít mũi, chôn mặt vào lồng ngực của người đàn ông, giọng nũng nịu, “Làm sao bây giờ đây? Anh sẽ chiều hư em mất……”
Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông hơi giãn ra, khóe miệng hiếm thấy mà nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt, duỗi tay xoa mái tóc đen như thác nước của cô, giọng nói trầm thấp, nhưng không khó nhận ra vẻ trịnh trọng trong đó, “Anh tự nguyện.”
Nói xong, lại nghiêm trang bổ sung thêm: “Về sau, việc nặng việc bẩn, để anh làm.”
“……Vâng.”
Gió lạnh đưa hương, một vườn tranh tươi đẹp, ánh trăng sáng trong, dịu dàng lưu chuyển.
Đi vài vòng, Dạ Cô Tinh cảm thấy hơi mệt, khi hai người nắm tay nhau vào cửa, đúng lúc gặp phải hai người Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt vội vàng trở về, phong trần mệt mỏi.
“Gia chủ.” Hai người cung kính gọi.
Dạ Cô Tinh thấy sắc mặt hai người có vẻ khá nghiêm trọng, hiển nhiên có chuyện cần báo cáo, vì vậy dặn dò An Tuyển Hoàng vài câu, rồi trực tiếp đi về phòng ngủ.
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh rời đi, xoay người lần nữa, trên mặt An Tuyển Hoàng chợt nghiêm lại, “Vào phòng làm việc nói.”
“Vâng.”
Khi Dạ Cô Tinh tắm xong bước ra, đã thấy người đàn ông đang ngồi trên cái ghế sofa bọc da màu đen trong phòng ngủ, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía tủ quần áo, thấy cô bước ra, cầm lấy khăn lông màu trắng trong tay đi ra phía sau, nhàng lau tóc cho cô.
Hưởng thụ sự phục vụ vụng về của người đàn ông, khóe môi Dạ Cô Tinh chậm rãi cong lên.
Lại thấy người đàn ông lấy máy sấy trong ngăn kéo ra, cắm điện, thử độ ấm, sấy khô tóc cho cô, tuy quá trình không thuần thục lắm, nhưng đối với An Tuyển Hoàng mà nói, đã đáng quý vô cùng.
Phải biết rằng, một người đàn ông sống trong nhung lụa, quyết định sách lược, thế nhưng bây giờ đang cầm máy sấy trong tay, sấy tóc cho một cô gái, nói ra có lẽ sẽ không có mấy ai tin.
An Tuyển Hoàng là thần, mà thần thì sao có thể làm những việc của người trần mắt thịt cho được?
Nhưng chỉ có Dạ Cô Tinh biết, anh làm, hơn nữa còn cố gắng để mình làm tốt hơn.
“Được rồi.” Người đàn ông nặng nề mở miệng, một tay chậm rãi chải vuốt mái tóc mềm mại như thác nước của cô, giống như rất hài lòng với thành quả của mình.
Dạ Cô Tinh hôn chụt một phát thật vang lên đôi môi mỏng của anh, rồi sau đó nhanh chóng lui về, “Đó là khen thưởng.”
Ánh mắt của người đàn ông hơi trầm xuống, “Không đủ.”
Hai tai nhanh chóng kéo lên một rặng mây hồng, vừa nhìn vào đôi mắt đen óng ánh như ngọc lưu ly của người đàn ông thì cô đã biết anh đang nghĩ gì, thầm mắng một tiếng cầm thú, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo, “Anh đừng có mơ!”
An Tuyển Hoàng không buồn cũng không giận, chậm rãi đi đến mép giường rồi ngồi xuống, đáy mắt thâm thúy, môi cong lên thành một nụ cười nhạt, “Bây giờ, chúng ta đổi cách thưởng khác đi.”
Dạ Cô Tinh chợt sửng sốt, trong mắt lộ ra nghi ngờ, dễ nói chuyện như vậy à?
“Xem ra em không dám.” Người đàn ông giả vờ đứng dậy.
“Này! Khoan đã! Anh nói trước đi, là cách gì?” Nếu anh muốn chơi, cô sẽ phụng bồi, cuối cùng ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu!
An Tuyển Hoàng duỗi tay bế ngang người cô lên, đi đến trước tủ quần áo, chỉ vào một bộ váy trong đó, trầm giọng nói, “Thay cho anh xem.”
Dạ Cô Tinh tập trung nhìn vào, ngay lập tức trên mặt toàn gạch đen, bộ quần áo An Tuyển Hoàng chọn là bộ dùng khi quay ‘Bầu trời thành phố’, là đồng phục thời sinh viên của Tiêu Tinh!
Vải lót màu trắng, váy caro đen hồng cực ngắn, bộ quần áo này may dựa theo số đo của cô, sau khi đóng máy, vì muốn giữu lại làm kỉ niệm, cô đã mang bộ quần áo này về.
Không ngờ lại bị một ‘con sói’ theo dõi!
“Em không thay.” Cặp đùi trắng bóng thon dài của Dạ Cô Tinh đạp hai cái vào người đàn ông, giãy dụa muốn trốn.
“Được, vậy chỉ dùng tay.” Anh rất dễ nói chuyện.
Dạ Cô Tinh biến sắc, theo bản năng giấu đôi tay ra sau lưng, vùi đầu vào lòng ngực người đàn ông, nũng nịu nói: “Hoàng, hôm nay em mệt, ngày mai đi, ngày mai được không?”
“Anh thay giúp em. Không mệt.”
“Hmmm…… Nhưng em muốn ngủ.”
“Em ngủ. Anh thay.”
Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy mình nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, phun không được nuốt không trôi, hàng mi thanh tú dựng ngược, “An Tuyển Hoàng, hôm nay anh phát điên phải không?!”
Người đàn ông mím chặt môi mỏng, trong mắt vậy mà lóe qua một mảng bi thương, hạ thấp hàng mi, nhẹ giọng nói: “Không điên.”
Dạ Cô Tinh lại nhụt chí như quả bóng cao su bị xì hơi, lần nào cũng vậy, chỉ cần người đàn ông này trưng cái biểu cảm đấy là cô không thể chịu nổi.
“Được được được! Em thay là được chứ gì!” Có ai đó nghiến răng nghiến lợi.
Xuống khỏi lồng ngực của người đàn ông, cô cầm bộ quần áo định vào phòng tắm thay, chưa kịp đi nửa bước thì đã bị người đàn ông kéo lại.
“Ở đây thay đi.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh lại tối sầm, lửa giận trong mắt hừng hực, gằn từng chữ một, “Anh, nói, cái, gì?”
“Ở đây thay đi.” Người đàn ông vẫn cố chấp lặp lại, biểu tình vô (số) tội.
Được! Cô nhịn! Cũng chưa phải chưa từng bị nhìn!
Tuy nghĩ vậy, nhưng trong tận đáy lòng Dạ Cô Tinh vẫn không cởi mở như vậy, xoay người sang chỗ khác, cố tình đưa lưng về phía người đàn ông, hung tợn cảnh cáo: “Không được nhìn lén!”
Người đàn ông chẳng ừ hử gì cả, trực tiếp chọn che giấu.
Váy ngủ tuột xuống, cái lưng trắng nõn của người con gái bị nhìn không sót gì, An Tuyển Hoàng chỉ cảm thấy cảnh đẹp trước mắt, cho dù đã nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn lần sẽ không cảm thấy nhàm chán chút nào! Phong cảnh tuyệt sắc, có lẽ cũng chỉ thế này thôi!
Mặc xong, Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ xoay người, ỉu xìu nói, “Được chưa?”
Bởi vì mang thai, ngực và bụng Dạ Cô Tinh đều lớn hơn trước một vòng, áo lót trắng vốn mặc rất vừa vặn bây giờ mặc trên người cô lại hơi căng chặt, phác hoạ dáng người tinh tế của người con gái, ngay cả chính Dạ Cô Tinh cũng nhận ra, tăng lên theo từng ngày từng tháng, khí chất trên người cô cũng dần thay đổi theo, sự lạnh lùng tàn khốc trong mắt không còn nữa, ngược lại có vẻ ấm áp nhè nhẹ như có như không, khắp người ngập tràn cảm giác hạnh phúc của người lần đầu làm mẹ.
Nếu ban đầu cô là một tòa núi băng không thể với tới, thì bây giờ cô như được ánh mặt trời sưởi ấm, thành một dòng suối băng chảy róc rách, sự cao ngạo đến rực rỡ từ trong xương cốt, nhưng giờ phút này lại học được vẻ dịu dàng mềm mại.
An Tuyển Hoàng nhìn cô thay đổi từng ngày, cảm nhận sự ràng buộc của huyết thống ngày càng rõ rệt, hai trái tim đều lạnh lẽo chậm rãi đến gần nhau, ôm lấy nhau cùng sưởi ấm, thời gian đã khắc người phụ nữ này vào xương cốt anh từng chút một, hòa vào máu anh, giờ phút này, gắn bó không rời, chẳng gì phá nổi!
Dạ Cô Tinh nhìn đôi mắt đang dần nóng lên của người đàn ông, thầm nghĩ không tốt, theo bản năng muốn trốn, lại bị người đàn ông nhanh tay nhanh mắt tóm vào lòng, hơi thở ấm mát phun ra nóng như lửa, tiếng thở dốc trầm đục phập phồng bên tai.
Ngay khi cô đang cảm thấy không ổn, đột nhiên lại thấy bất an lập tức, môi của người đàn ông chạm đến vành tai mẫn cảm của cô, sau đó, cả người cô như bị sét đánh ——
Anh nói, “Anh, yêu, em.”
Ba chữ, lại nói trịnh trọng đến như vậy, bên tai Dạ Cô Tinh ầm vang, đại não không kịp phản ứng, “Anh……”
An Tuyển Hoàng lại bế ngang cô lên, đặt xuống giường, chính anh cũng nằm xuống theo, tắt đèn, nhắm mắt, “Ngủ thôi.”
Phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh lại là ngẩn ra, người đàn ông này …… thẹn thùng?!
……
Sáng sớm hôm sau, khi Dạ Cô Tinh thức giấc, phát hiện người đàn ông bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng.
Nhớ đến lời tỏ tình bất chợt của An Tuyển Hoàng tối hôm qua, khóe môi cô hơi nhếch lên, trong đôi mắt sáng trong ấy đong đầy ấm áp.
Đang định vén chăn lên, lại đột nhiên kinh ngạc, dưới chăn bông, cô đang chẳng mặc cái gì cả, tầm mắt xẹt qua quần áo vứt bừa bãi dưới mép giường, duỗi tay chạm vào một bãi ươn ướt bên cạnh, Dạ Cô Tinh thầm mắng trong lòng không biết bao nhiêu lần —— “Cầm thú”!
Cầm thú nói lời âu yếm thì không phải là cầm thú sao?!
Đáp án hiển nhiên là không!
Không có cầm thú nhất! Chỉ có cầm thú hơn!
Ăn bữa sáng xong, khi ra khỏi nhà, cô thuận tay cầm bộ đồng phục kia vứt vào thùng rác!
Chạy xe về phía bến tàu phía bắc, lô vũ khí này lô đầu tiên được hoàn thành sau khi xưởng chế tạo quân công của thành phố A đi vào hoạt động, do Dạ Thất tự mình phụ trách, dọc được đi về hướng bắc, bởi vì chọn cách vận chuyển bằng đường thủy, nên thời gian vận chuyển lâu hơn, mười ngày trước xuất phát, ngày hôm nay mới đến.
Cô còn cố ý chạy đến trung tâm nội thành lượn hai vòng, che giấu tai mắt, dừng lại ngoài vùng đường cao tốc, cảm giác bị theo dõi càng lúc càng mãnh liệt.
Mạnh mẽ giẫm chân ga, chiếc Lamborghini tuyệt hảo bỗng lao vút về phía trước, tốc độ chớp mắt đã đạt 120 mã lực, nếu không có thân xe và sàn xe khá nặng, Dạ Cô Tinh thậm chí còn nghi ngờ có phải cái xe này muốn bay lên hay không.
Trong một chiếc xe màu đen đang chạy băng băng ở phía xa, Chử Vưu nhíu mày, người phụ nữ này không muốn sống nữa à?!
Khúc cua gấp như vậy, thế mà dám nhấn ga bậy bạ! Chẳng lẽ cô ta phát hiện mình rồi?
Chắc là không đâu nhỉ…… Anh ta đã giữ khoảng cách xa như vậy, theo lý mà nói, sẽ không bị phát hiện……
Nhanh chóng tăng tốc, tiếp tục theo sau, nhưng sau khi qua khỏi khúc cua gấp, đâu còn bóng dáng của chiếc xe đó nữa?!
Âm thầm kinh ngạc, anh ta lập tức xuống xe kiểm tra, mới nhận ra mình thật sự bị…… cắt đuôi rồi?!
“Shit!” Đá một cái lên cửa xe, Chử Vưu thấp giọng chửi thành tiếng!
Châm một điếu thuốc lá, rít sâu mấy hơi, nỗi phiền muộn không rõ trong lòng bị anh ta cưỡng chế đè xuống, lúc này, điện thoại lại vang lên.
“A lô——”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, mơ hồ tản ra khí thế và uy áp của kẻ bề trên, “Aaron, khi nào thì con về nước?”
Mi mắt Chử Vưu hơi hạ xuống, nhỏ giọng gọi một tiếng, “Cha.”
“Trả lời câu hỏi của cha.” Câu nói rất mang tính chất uy hiếp.
Khẽ cắn môi, lại ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt đã là một mảnh lạnh băng, Chử Vưu trầm giọng mở miệng, “Ngày về, còn chưa định.”
“Ha ha ha……” Người bên kia đầu dây cười to, rồi sau đó đột nhiên trầm xuống, “Thật đúng là con trai ngoan của cha!”
Nói xong, cuộc trò chuyện kết thúc!
“Mẹ nó!” Chử Vưu ném điện thoại xuống đất như để trút giận, bây giờ trong Chiến Phủ đã loạn cào cào hết cả lên rồi, anh ta, Chử Hình, Chử Thương, đều làm theo ý mình, lão già kia lại ngồi yên xem hổ đấu, mặc cho ba đứa con trai tàn sát lẫn nhau, ngồi yên không quan tâm đến! Trong trận chiến tranh quyền đoạt vị này, kẻ có thể sống đến cuối mới có thể thuận lợi tiếp nhận Chiến Phủ, trở thành chủ nhân Chiến Phủ đời tiếp theo!
Thật tàn nhẫn! Thật ác độc! Cho dù đối xử với con trai ruột, lão ta vẫn ra tay tàn độc như vậy.
Vốn dĩ sau khi anh ta định đến New York để bàn điều kiện với An Tuyển Hoàng xong sẽ về Nga, nhưng trên đường về lại nhận được một vụ làm ăn ở Lào, số lượng giao dịch khổng lồ, đối phương yêu cầu anh ta phải đến gặp mặt, nên bây giờ mới phải tạm thay đổi hành trình đến Lào, cảm thấy đi máy bay riêng từ Lào đến Trung Quốc cùng lắm chỉ mất ba tiếng, anh ta cũng cảm thấy khá hứng thú đối với người có thể khiến An Tuyển Hoàng động lòng, nên bây giờ mới tạm dừng chân lại đây.
Chỉ là, sau khi gặp người phụ nữ trong biệt thự của An Tuyển Hoàng, thời gian anh ta dừng lại đã vượt quá xa dự tính, không ngờ ông ta lại tự mình gọi điện thoại thúc giục!
Nhưng dù vậy, anh ta cũng không thể đi!
Đang trong tình huống không biết rõ chuyện đôi bông tai đỏ kia là như thế nào, anh ta không cam lòng!
Ánh mắt nhìn phía nơi xa, một tia hoang mang hiện lên trong đôi mắt lưu ly của người đàn ông, giống như một đứa trẻ lạc đường, phiêu bạt không nơi nương tựa, cô đơn lẻ bóng.
Trong chớp mắt, trên người anh ta tản ra cảm giác bi thương nồng nặc, tựa hoài niệm, tựa truy điệu, tựa lưu luyến……
Bao nhiêu năm rồi?
Mười năm, suốt mười năm rồi……
Nhất Nhất, là em sao?
……
Cắt được cái đuôi theo sau, khi Dạ Cô Tinh đến bến tàu phía bắc thành phố, ba người Tôn Nghị, Vũ Cường, La Đào sớm đã mang theo đàn em, dàn trận sẵn sàng đón quân địch, rất nghiêm túc.
Tất cả đề cao cảnh giác, luân phiên tuần tra, nếu lô hàng này xảy ra chuyện không may, tất cả mọi người đều đi tong!
Bọn họ không được phép thiếu cảnh giác!
Dạ Cô Tinh đi về phía ba người họ, ánh mắt nhìn sương mù dày đặc trên sông.
“Cậu Dạ.” Trong trường hợp công khai, vì muốn không bại lộ thân phận của cô, ba người đều gọi cô là “cậu Dạ.”
Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, hạ giọng hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Tạm thời không có động tĩnh gì.”
Dạ Cô Tinh giơ tay nhìn đồng hồ, “Còn mười lăm phút nữa.”
Từng giây từng phút trôi đi, sắc mặt Dạ Cô Tinh cũng dần ngưng trọng, còn một phút nữa, nếu Dạ Thất vẫn chưa đến, cô sẽ lập tức hạ lệnh rút lui!
“Đến rồi!” Tiếng hô mừng rỡ của Vũ Cường vang lên, mang theo hưng phấn nói không thành lời!
Chị Dạ nói, lô vũ khí này đặc biệt cung cấp cho Hoành Dạ! Nói cách khác, giao cho bọn họ toàn quyền xử lý!
Con thuyền dần cập bến, một cảm giác bất thường cũng dâng lên, sương mù trên sông che hơn nửa thân thuyền, vốn không thể thấy người trên mũi thuyền.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh chợt lãnh, nhanh chóng hạ lệnh, “Rút lui.”
Vũ Cường sửng sốt, “cậu, cậu Dạ, đây rõ ràng sắp……”
Tôn Nghị, La Đào lập tức phản ứng kịp, nhanh chóng ra lệnh cho những người phía sau—— “Nhanh chóng rút lui!”
Dạ Cô Tinh sẽ không vô duyên vô cớ hạ lệnh như vậy, chắc chắn là có biến, hơn nữa vô cùng khẩn cấp!
“Anh Tôn, anh mang mười lăm người rút lui về đường cao tốc ở thành tây; Đào, anh đưa người đi về hướng đông; Cường và tôi một nhóm, những người còn lại cùng nhau đuổi theo!”
Sau khi Dạ Cô Tinh ra lệnh, ba người phân công nhau lái xe đi, đáy mắt Dạ Cô Tinh chợt lóe qua lo lắng, mấy người Dạ Thất ……
“Chị Dạ, thuyền sắp cập bến rồi! Đi mau!” Vũ Cường nhắc nhở.
Khẽ cắn môi, Dạ Cô Tinh nhanh chóng lên xe, Vũ Cường ngồi vào ghế lái, “Chị Dạ, chúng ta đi hướng nào?”
“Trung tâm thành phố.”
Đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng Vũ Cường vẫn không hỏi, anh ta biết giờ này khắc này, trừ bỏ phục tùng, trừ bỏ tín nhiệm, anh ta không còn đường có thể đi!
Xe mới đi được một quãng, phía sau đã vang lên một trận súng, Vũ Cường kinh hãi túa mồ hôi lạnh, quả nhiên có bẫy!
Nếu không có Dạ Cô Tinh kịp thời phát hiện, hậu quả lúc này ……
Anh ta không dám nghĩ nhiều!
“Chị Dạ, làm sao bây giờ? Bọn chúng đuổi theo!”
Dạ Cô Tinh xoay người nhìn phía sau, quả nhiên, một chiếc xe đang đuổi theo, nhưng cũng chỉ có một chiếc, đó là lí do cô bảo mọi người tách nhau ra mà đi!
Chỉ có phân tán hỏa lực, mới có thể đánh bại từng chút một!
“Đưa súng cho tôi!” Dạ Cô Tinh cắn răng.
“Chị Dạ, cô không thể……” Sắc mặt Vũ Cường tái mét! Cô ấy còn đang mang thai cậu chủ nhỏ, sao có thể……
Mắt Dạ Cô Tinh trợn trắng, anh ta cho rằng cô sẽ ngu ngốc xông lên sống mái với người ta à?
“Nhanh lên! Đừng nói nhiều! Tôi có cân nhắc, sẽ không có vấn đề gì!” Trong lúc nói chuyện, Dạ Cô Tinh cũng đang nhanh chóng tính toán khoảng cách giữa hai xe.
Vũ Cường cắn răng, đành đưa cho cô súng lục mình mang theo bên người, Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ, giọng căm hận nói: “Tôi muốn cây súng ngắm ở ghế phụ!”
Cô cũng mang súng ngắn trên người, là cây súng màu bạc do Tề Dục tặng, nhưng tầm bắn quá ngắn, nếu muốn xạ kích cự ly xa, vẫn là ngắm bắn súng trường tốt hơn!
Một cây súng ngắm Barrett XM—109 bọc thép được đưa đến tay Dạ Cô Tinh, chỉ thấy khí thế quanh thân cô đột nhiên biến đổi, mở cửa sổ xe bên phải, cố định súng ống, lên đạn, nhắm chuẩn!
Phịch ——
“Trúng, trúng rồi?!”
Vũ Cường nhìn kính chiếu hậu, chiếc xe phía sau chạy rất nhanh, bánh trước bên phải đột nhiên bị bắn thủng, trọng tâm chếch đi, cả thân xe thẳng tắp đâm vào cây đại thụ bên đường, khói trắng tỏa ra nghi ngút.
Lại lau mắt mà nhìn Dạ Cô Tinh thêm lần nữa! Cự ly ngắm bắn xa như vậy, bánh xe chuyển động cực nhanh……
Thuật bắn súng này! Trâu bò quá đi!
Dạ Cô Tinh cởi áo khoác lông, thím Vinh thấy thế vội vàng nhận lấy từ tay cô, lấy dép lê ra.
Nói tiếng cảm ơn, rồi nhào vào lòng người đàn ông.
Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt với đường cong rõ ràng của người đàn ông dưới ánh đèn vàng ấm áp, cái cằm như được đẽo gọt cẩn thận, giống như thợ thủ công khéo tay nhất trên đời một lòng tạo nên, cương nghị, cường tráng, ẩn chứa khí phách, vẻ ung dung hiện ra rõ rệt, nhất thời khiến cô phải nhìn đến ngây người.
Người đẹp thơm mềm ngập trong lòng, hương hoa sơn trà thoang thoảng vấn vít, trong đôi mắt sáng trong của người con gái này, giờ phút này tất cả đều là hình ảnh của anh, mũi quỳnh môi đào, giống như yêu nữ trong đêm câu hồn đoạt phách, muôn hình vạn trạng, vô cùng quyến rũ.
Đôi mắt đen của An Tuyển Hoàng ngắm đến mê li, yết hầu hơi nhúc nhích, bàn tay, theo bản năng đặt trên sống lưng ấm mềm của người con gái mà vuốt ve di chuyển, giống như muốn ôm chặt người vào cơ thể mình, hòa vào làm một!
Dạ Cô Tinh cười tinh nghịch, cắn một cái lên cái cằm hoàn mỹ của người đàn ông, cơ thể An Tuyển Hoàng chấn động, một ngọn lửa hừng hực đang mãnh liệt bùng lên ở nơi nào đó, đang có xu thế lửa bén sang đồng cỏ.
Mà đầu sỏ gây tội lại dùng lực đúng lúc, thoát khỏi trói buộc của người đàn ông, ưu nhã ngồi xuống ở phía đối diện, đầu ngón tay trơn bóng cầm một quả thanh mai bỏ vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn, nhẹ giọng thở ra.
Đôi đồng tử của An Tuyển Hoàng đen nhánh, thế nhưng lại chậm rãi cong môi, giọng nói khàn khàn ngầm chứa cảnh báo nguy hiểm, “Đùa vui không?”
Dạ Cô Tinh lại làm như không nhận ra, không tim không phổi gật đầu đáp, giọng nói trong veo, như hạt châu rơi trên mâm ngọc, “Vui lắm!”
An Tuyển Hoàng định đứng dậy, chuẩn bị tự mình ra tay chỉnh đốn ai đó, lại bị cái thủ thế của Dạ Cô Tinh ngăn lại, ánh mắt gian xảo không còn nữa, giờ phút này trong đôi mắt sáng trong kia chỉ chứa đầy tủi thân, nói thật nhỏ: “Em đói……”
Nhìn như vậy thì thế nào cũng giống một bé thỏ trắng vô (số) tội, trong đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông chợt lóe qua một chút bất đắc dĩ, khóe mắt đuôi mày như được trau chuốt sắc ấm nhàn nhạt, cuối cùng thở dài một tiếng, “Ăn cơm mau đi.”
Ăn bữa tối xong, hai người đang chuẩn bị đến vườn hoa đi dạo để tiêu thực, bàn tay to lớn của An Tuyển Hoàng phủ lấy, muốn cất người vào lòng, bàn tay người phụ nữ đặt lên cái bụng nhỏ hơi nhô ra, vuốt ve, cảm giác thân mật lan tỏa ra ngoài.
Dạ Cô Tinh tự hỏi, tuy cô tương đối gầy, nhưng cũng cao mét bảy, đứng cạnh những nữ sinh khác không tính là lùn, nhưng đứng trước mặt người đàn ông cao mét chín này, vẫn giống như một con chim nhỏ nép vào lòng người hơn.
Trong khoảng thời gian này, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ cô đều sẽ lên lầu ba để bác sĩ kiểm tra trước, cô nhận ra bụng mình lớn hơn rất nhiều so với những thai phụ cùng tháng, vì là thai đôi, nên cô không thể chủ quan được. Vì để bé cưng khỏe mạnh, cô nghiêm khắc ăn uống theo thực đơn dinh dưỡng của bác sĩ, sau khi ăn xong kiên trì tản bộ, trước khi ngủ đều nghe vài khúc dương cầm, như là mấy bản giao hưởng của Mozart, Schumann, ai cũng nói dạy con phải dạy từ trong bụng mẹ, có phải cô cũng nên chú trọng việc dưỡng thai đúng không nhỉ? Hai người đi dạo trong vườn hoa hai vòng, An Tuyển Hoàng nói không nhiều lắm, Dạ Cô Tinh hỏi thì anh đáp, còn không hỏi thì anh cứ giữ im lặng, nhưng tất cả lực chú ý và ánh mắt đều dán lên người phụ nữ trong lòng mình.
Tình yêu của anh, cũng không cần nói ra lời, nhưng Dạ Cô Tinh hiểu.
Cắn nhẹ môi dưới, châm chước một phen, cô vẫn quyết định hỏi rõ ràng, “Chuyện của bang Nghiêm…… là anh đè xuống à?”
Người đàn ông vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, khẽ “ừ” một tiếng.
“Thật ra, tự em có thể xử lí tốt, anh……”
Người đàn ông hơi nhíu mày, “Lần sau, không được tự mình ra tay.”
Dạ Cô Tinh sửng sốt.
“Để anh.”
“Ha ha—— anh tưởng là chạy tiếp sức hả!” Dạ Cô Tinh bật cười, dung nhan tuyệt mỹ còn kiều diễm hơn hoa xuân mấy lần, người đàn ông nhìn đến mức cổ họng căng lên.
“Bẩn tay.”
Lòng Dạ Cô Tinh khẽ động, hít hít mũi, chôn mặt vào lồng ngực của người đàn ông, giọng nũng nịu, “Làm sao bây giờ đây? Anh sẽ chiều hư em mất……”
Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông hơi giãn ra, khóe miệng hiếm thấy mà nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt, duỗi tay xoa mái tóc đen như thác nước của cô, giọng nói trầm thấp, nhưng không khó nhận ra vẻ trịnh trọng trong đó, “Anh tự nguyện.”
Nói xong, lại nghiêm trang bổ sung thêm: “Về sau, việc nặng việc bẩn, để anh làm.”
“……Vâng.”
Gió lạnh đưa hương, một vườn tranh tươi đẹp, ánh trăng sáng trong, dịu dàng lưu chuyển.
Đi vài vòng, Dạ Cô Tinh cảm thấy hơi mệt, khi hai người nắm tay nhau vào cửa, đúng lúc gặp phải hai người Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt vội vàng trở về, phong trần mệt mỏi.
“Gia chủ.” Hai người cung kính gọi.
Dạ Cô Tinh thấy sắc mặt hai người có vẻ khá nghiêm trọng, hiển nhiên có chuyện cần báo cáo, vì vậy dặn dò An Tuyển Hoàng vài câu, rồi trực tiếp đi về phòng ngủ.
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh rời đi, xoay người lần nữa, trên mặt An Tuyển Hoàng chợt nghiêm lại, “Vào phòng làm việc nói.”
“Vâng.”
Khi Dạ Cô Tinh tắm xong bước ra, đã thấy người đàn ông đang ngồi trên cái ghế sofa bọc da màu đen trong phòng ngủ, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía tủ quần áo, thấy cô bước ra, cầm lấy khăn lông màu trắng trong tay đi ra phía sau, nhàng lau tóc cho cô.
Hưởng thụ sự phục vụ vụng về của người đàn ông, khóe môi Dạ Cô Tinh chậm rãi cong lên.
Lại thấy người đàn ông lấy máy sấy trong ngăn kéo ra, cắm điện, thử độ ấm, sấy khô tóc cho cô, tuy quá trình không thuần thục lắm, nhưng đối với An Tuyển Hoàng mà nói, đã đáng quý vô cùng.
Phải biết rằng, một người đàn ông sống trong nhung lụa, quyết định sách lược, thế nhưng bây giờ đang cầm máy sấy trong tay, sấy tóc cho một cô gái, nói ra có lẽ sẽ không có mấy ai tin.
An Tuyển Hoàng là thần, mà thần thì sao có thể làm những việc của người trần mắt thịt cho được?
Nhưng chỉ có Dạ Cô Tinh biết, anh làm, hơn nữa còn cố gắng để mình làm tốt hơn.
“Được rồi.” Người đàn ông nặng nề mở miệng, một tay chậm rãi chải vuốt mái tóc mềm mại như thác nước của cô, giống như rất hài lòng với thành quả của mình.
Dạ Cô Tinh hôn chụt một phát thật vang lên đôi môi mỏng của anh, rồi sau đó nhanh chóng lui về, “Đó là khen thưởng.”
Ánh mắt của người đàn ông hơi trầm xuống, “Không đủ.”
Hai tai nhanh chóng kéo lên một rặng mây hồng, vừa nhìn vào đôi mắt đen óng ánh như ngọc lưu ly của người đàn ông thì cô đã biết anh đang nghĩ gì, thầm mắng một tiếng cầm thú, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo, “Anh đừng có mơ!”
An Tuyển Hoàng không buồn cũng không giận, chậm rãi đi đến mép giường rồi ngồi xuống, đáy mắt thâm thúy, môi cong lên thành một nụ cười nhạt, “Bây giờ, chúng ta đổi cách thưởng khác đi.”
Dạ Cô Tinh chợt sửng sốt, trong mắt lộ ra nghi ngờ, dễ nói chuyện như vậy à?
“Xem ra em không dám.” Người đàn ông giả vờ đứng dậy.
“Này! Khoan đã! Anh nói trước đi, là cách gì?” Nếu anh muốn chơi, cô sẽ phụng bồi, cuối cùng ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu!
An Tuyển Hoàng duỗi tay bế ngang người cô lên, đi đến trước tủ quần áo, chỉ vào một bộ váy trong đó, trầm giọng nói, “Thay cho anh xem.”
Dạ Cô Tinh tập trung nhìn vào, ngay lập tức trên mặt toàn gạch đen, bộ quần áo An Tuyển Hoàng chọn là bộ dùng khi quay ‘Bầu trời thành phố’, là đồng phục thời sinh viên của Tiêu Tinh!
Vải lót màu trắng, váy caro đen hồng cực ngắn, bộ quần áo này may dựa theo số đo của cô, sau khi đóng máy, vì muốn giữu lại làm kỉ niệm, cô đã mang bộ quần áo này về.
Không ngờ lại bị một ‘con sói’ theo dõi!
“Em không thay.” Cặp đùi trắng bóng thon dài của Dạ Cô Tinh đạp hai cái vào người đàn ông, giãy dụa muốn trốn.
“Được, vậy chỉ dùng tay.” Anh rất dễ nói chuyện.
Dạ Cô Tinh biến sắc, theo bản năng giấu đôi tay ra sau lưng, vùi đầu vào lòng ngực người đàn ông, nũng nịu nói: “Hoàng, hôm nay em mệt, ngày mai đi, ngày mai được không?”
“Anh thay giúp em. Không mệt.”
“Hmmm…… Nhưng em muốn ngủ.”
“Em ngủ. Anh thay.”
Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy mình nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, phun không được nuốt không trôi, hàng mi thanh tú dựng ngược, “An Tuyển Hoàng, hôm nay anh phát điên phải không?!”
Người đàn ông mím chặt môi mỏng, trong mắt vậy mà lóe qua một mảng bi thương, hạ thấp hàng mi, nhẹ giọng nói: “Không điên.”
Dạ Cô Tinh lại nhụt chí như quả bóng cao su bị xì hơi, lần nào cũng vậy, chỉ cần người đàn ông này trưng cái biểu cảm đấy là cô không thể chịu nổi.
“Được được được! Em thay là được chứ gì!” Có ai đó nghiến răng nghiến lợi.
Xuống khỏi lồng ngực của người đàn ông, cô cầm bộ quần áo định vào phòng tắm thay, chưa kịp đi nửa bước thì đã bị người đàn ông kéo lại.
“Ở đây thay đi.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh lại tối sầm, lửa giận trong mắt hừng hực, gằn từng chữ một, “Anh, nói, cái, gì?”
“Ở đây thay đi.” Người đàn ông vẫn cố chấp lặp lại, biểu tình vô (số) tội.
Được! Cô nhịn! Cũng chưa phải chưa từng bị nhìn!
Tuy nghĩ vậy, nhưng trong tận đáy lòng Dạ Cô Tinh vẫn không cởi mở như vậy, xoay người sang chỗ khác, cố tình đưa lưng về phía người đàn ông, hung tợn cảnh cáo: “Không được nhìn lén!”
Người đàn ông chẳng ừ hử gì cả, trực tiếp chọn che giấu.
Váy ngủ tuột xuống, cái lưng trắng nõn của người con gái bị nhìn không sót gì, An Tuyển Hoàng chỉ cảm thấy cảnh đẹp trước mắt, cho dù đã nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn lần sẽ không cảm thấy nhàm chán chút nào! Phong cảnh tuyệt sắc, có lẽ cũng chỉ thế này thôi!
Mặc xong, Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ xoay người, ỉu xìu nói, “Được chưa?”
Bởi vì mang thai, ngực và bụng Dạ Cô Tinh đều lớn hơn trước một vòng, áo lót trắng vốn mặc rất vừa vặn bây giờ mặc trên người cô lại hơi căng chặt, phác hoạ dáng người tinh tế của người con gái, ngay cả chính Dạ Cô Tinh cũng nhận ra, tăng lên theo từng ngày từng tháng, khí chất trên người cô cũng dần thay đổi theo, sự lạnh lùng tàn khốc trong mắt không còn nữa, ngược lại có vẻ ấm áp nhè nhẹ như có như không, khắp người ngập tràn cảm giác hạnh phúc của người lần đầu làm mẹ.
Nếu ban đầu cô là một tòa núi băng không thể với tới, thì bây giờ cô như được ánh mặt trời sưởi ấm, thành một dòng suối băng chảy róc rách, sự cao ngạo đến rực rỡ từ trong xương cốt, nhưng giờ phút này lại học được vẻ dịu dàng mềm mại.
An Tuyển Hoàng nhìn cô thay đổi từng ngày, cảm nhận sự ràng buộc của huyết thống ngày càng rõ rệt, hai trái tim đều lạnh lẽo chậm rãi đến gần nhau, ôm lấy nhau cùng sưởi ấm, thời gian đã khắc người phụ nữ này vào xương cốt anh từng chút một, hòa vào máu anh, giờ phút này, gắn bó không rời, chẳng gì phá nổi!
Dạ Cô Tinh nhìn đôi mắt đang dần nóng lên của người đàn ông, thầm nghĩ không tốt, theo bản năng muốn trốn, lại bị người đàn ông nhanh tay nhanh mắt tóm vào lòng, hơi thở ấm mát phun ra nóng như lửa, tiếng thở dốc trầm đục phập phồng bên tai.
Ngay khi cô đang cảm thấy không ổn, đột nhiên lại thấy bất an lập tức, môi của người đàn ông chạm đến vành tai mẫn cảm của cô, sau đó, cả người cô như bị sét đánh ——
Anh nói, “Anh, yêu, em.”
Ba chữ, lại nói trịnh trọng đến như vậy, bên tai Dạ Cô Tinh ầm vang, đại não không kịp phản ứng, “Anh……”
An Tuyển Hoàng lại bế ngang cô lên, đặt xuống giường, chính anh cũng nằm xuống theo, tắt đèn, nhắm mắt, “Ngủ thôi.”
Phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh lại là ngẩn ra, người đàn ông này …… thẹn thùng?!
……
Sáng sớm hôm sau, khi Dạ Cô Tinh thức giấc, phát hiện người đàn ông bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng.
Nhớ đến lời tỏ tình bất chợt của An Tuyển Hoàng tối hôm qua, khóe môi cô hơi nhếch lên, trong đôi mắt sáng trong ấy đong đầy ấm áp.
Đang định vén chăn lên, lại đột nhiên kinh ngạc, dưới chăn bông, cô đang chẳng mặc cái gì cả, tầm mắt xẹt qua quần áo vứt bừa bãi dưới mép giường, duỗi tay chạm vào một bãi ươn ướt bên cạnh, Dạ Cô Tinh thầm mắng trong lòng không biết bao nhiêu lần —— “Cầm thú”!
Cầm thú nói lời âu yếm thì không phải là cầm thú sao?!
Đáp án hiển nhiên là không!
Không có cầm thú nhất! Chỉ có cầm thú hơn!
Ăn bữa sáng xong, khi ra khỏi nhà, cô thuận tay cầm bộ đồng phục kia vứt vào thùng rác!
Chạy xe về phía bến tàu phía bắc, lô vũ khí này lô đầu tiên được hoàn thành sau khi xưởng chế tạo quân công của thành phố A đi vào hoạt động, do Dạ Thất tự mình phụ trách, dọc được đi về hướng bắc, bởi vì chọn cách vận chuyển bằng đường thủy, nên thời gian vận chuyển lâu hơn, mười ngày trước xuất phát, ngày hôm nay mới đến.
Cô còn cố ý chạy đến trung tâm nội thành lượn hai vòng, che giấu tai mắt, dừng lại ngoài vùng đường cao tốc, cảm giác bị theo dõi càng lúc càng mãnh liệt.
Mạnh mẽ giẫm chân ga, chiếc Lamborghini tuyệt hảo bỗng lao vút về phía trước, tốc độ chớp mắt đã đạt 120 mã lực, nếu không có thân xe và sàn xe khá nặng, Dạ Cô Tinh thậm chí còn nghi ngờ có phải cái xe này muốn bay lên hay không.
Trong một chiếc xe màu đen đang chạy băng băng ở phía xa, Chử Vưu nhíu mày, người phụ nữ này không muốn sống nữa à?!
Khúc cua gấp như vậy, thế mà dám nhấn ga bậy bạ! Chẳng lẽ cô ta phát hiện mình rồi?
Chắc là không đâu nhỉ…… Anh ta đã giữ khoảng cách xa như vậy, theo lý mà nói, sẽ không bị phát hiện……
Nhanh chóng tăng tốc, tiếp tục theo sau, nhưng sau khi qua khỏi khúc cua gấp, đâu còn bóng dáng của chiếc xe đó nữa?!
Âm thầm kinh ngạc, anh ta lập tức xuống xe kiểm tra, mới nhận ra mình thật sự bị…… cắt đuôi rồi?!
“Shit!” Đá một cái lên cửa xe, Chử Vưu thấp giọng chửi thành tiếng!
Châm một điếu thuốc lá, rít sâu mấy hơi, nỗi phiền muộn không rõ trong lòng bị anh ta cưỡng chế đè xuống, lúc này, điện thoại lại vang lên.
“A lô——”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, mơ hồ tản ra khí thế và uy áp của kẻ bề trên, “Aaron, khi nào thì con về nước?”
Mi mắt Chử Vưu hơi hạ xuống, nhỏ giọng gọi một tiếng, “Cha.”
“Trả lời câu hỏi của cha.” Câu nói rất mang tính chất uy hiếp.
Khẽ cắn môi, lại ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt đã là một mảnh lạnh băng, Chử Vưu trầm giọng mở miệng, “Ngày về, còn chưa định.”
“Ha ha ha……” Người bên kia đầu dây cười to, rồi sau đó đột nhiên trầm xuống, “Thật đúng là con trai ngoan của cha!”
Nói xong, cuộc trò chuyện kết thúc!
“Mẹ nó!” Chử Vưu ném điện thoại xuống đất như để trút giận, bây giờ trong Chiến Phủ đã loạn cào cào hết cả lên rồi, anh ta, Chử Hình, Chử Thương, đều làm theo ý mình, lão già kia lại ngồi yên xem hổ đấu, mặc cho ba đứa con trai tàn sát lẫn nhau, ngồi yên không quan tâm đến! Trong trận chiến tranh quyền đoạt vị này, kẻ có thể sống đến cuối mới có thể thuận lợi tiếp nhận Chiến Phủ, trở thành chủ nhân Chiến Phủ đời tiếp theo!
Thật tàn nhẫn! Thật ác độc! Cho dù đối xử với con trai ruột, lão ta vẫn ra tay tàn độc như vậy.
Vốn dĩ sau khi anh ta định đến New York để bàn điều kiện với An Tuyển Hoàng xong sẽ về Nga, nhưng trên đường về lại nhận được một vụ làm ăn ở Lào, số lượng giao dịch khổng lồ, đối phương yêu cầu anh ta phải đến gặp mặt, nên bây giờ mới phải tạm thay đổi hành trình đến Lào, cảm thấy đi máy bay riêng từ Lào đến Trung Quốc cùng lắm chỉ mất ba tiếng, anh ta cũng cảm thấy khá hứng thú đối với người có thể khiến An Tuyển Hoàng động lòng, nên bây giờ mới tạm dừng chân lại đây.
Chỉ là, sau khi gặp người phụ nữ trong biệt thự của An Tuyển Hoàng, thời gian anh ta dừng lại đã vượt quá xa dự tính, không ngờ ông ta lại tự mình gọi điện thoại thúc giục!
Nhưng dù vậy, anh ta cũng không thể đi!
Đang trong tình huống không biết rõ chuyện đôi bông tai đỏ kia là như thế nào, anh ta không cam lòng!
Ánh mắt nhìn phía nơi xa, một tia hoang mang hiện lên trong đôi mắt lưu ly của người đàn ông, giống như một đứa trẻ lạc đường, phiêu bạt không nơi nương tựa, cô đơn lẻ bóng.
Trong chớp mắt, trên người anh ta tản ra cảm giác bi thương nồng nặc, tựa hoài niệm, tựa truy điệu, tựa lưu luyến……
Bao nhiêu năm rồi?
Mười năm, suốt mười năm rồi……
Nhất Nhất, là em sao?
……
Cắt được cái đuôi theo sau, khi Dạ Cô Tinh đến bến tàu phía bắc thành phố, ba người Tôn Nghị, Vũ Cường, La Đào sớm đã mang theo đàn em, dàn trận sẵn sàng đón quân địch, rất nghiêm túc.
Tất cả đề cao cảnh giác, luân phiên tuần tra, nếu lô hàng này xảy ra chuyện không may, tất cả mọi người đều đi tong!
Bọn họ không được phép thiếu cảnh giác!
Dạ Cô Tinh đi về phía ba người họ, ánh mắt nhìn sương mù dày đặc trên sông.
“Cậu Dạ.” Trong trường hợp công khai, vì muốn không bại lộ thân phận của cô, ba người đều gọi cô là “cậu Dạ.”
Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, hạ giọng hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Tạm thời không có động tĩnh gì.”
Dạ Cô Tinh giơ tay nhìn đồng hồ, “Còn mười lăm phút nữa.”
Từng giây từng phút trôi đi, sắc mặt Dạ Cô Tinh cũng dần ngưng trọng, còn một phút nữa, nếu Dạ Thất vẫn chưa đến, cô sẽ lập tức hạ lệnh rút lui!
“Đến rồi!” Tiếng hô mừng rỡ của Vũ Cường vang lên, mang theo hưng phấn nói không thành lời!
Chị Dạ nói, lô vũ khí này đặc biệt cung cấp cho Hoành Dạ! Nói cách khác, giao cho bọn họ toàn quyền xử lý!
Con thuyền dần cập bến, một cảm giác bất thường cũng dâng lên, sương mù trên sông che hơn nửa thân thuyền, vốn không thể thấy người trên mũi thuyền.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh chợt lãnh, nhanh chóng hạ lệnh, “Rút lui.”
Vũ Cường sửng sốt, “cậu, cậu Dạ, đây rõ ràng sắp……”
Tôn Nghị, La Đào lập tức phản ứng kịp, nhanh chóng ra lệnh cho những người phía sau—— “Nhanh chóng rút lui!”
Dạ Cô Tinh sẽ không vô duyên vô cớ hạ lệnh như vậy, chắc chắn là có biến, hơn nữa vô cùng khẩn cấp!
“Anh Tôn, anh mang mười lăm người rút lui về đường cao tốc ở thành tây; Đào, anh đưa người đi về hướng đông; Cường và tôi một nhóm, những người còn lại cùng nhau đuổi theo!”
Sau khi Dạ Cô Tinh ra lệnh, ba người phân công nhau lái xe đi, đáy mắt Dạ Cô Tinh chợt lóe qua lo lắng, mấy người Dạ Thất ……
“Chị Dạ, thuyền sắp cập bến rồi! Đi mau!” Vũ Cường nhắc nhở.
Khẽ cắn môi, Dạ Cô Tinh nhanh chóng lên xe, Vũ Cường ngồi vào ghế lái, “Chị Dạ, chúng ta đi hướng nào?”
“Trung tâm thành phố.”
Đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng Vũ Cường vẫn không hỏi, anh ta biết giờ này khắc này, trừ bỏ phục tùng, trừ bỏ tín nhiệm, anh ta không còn đường có thể đi!
Xe mới đi được một quãng, phía sau đã vang lên một trận súng, Vũ Cường kinh hãi túa mồ hôi lạnh, quả nhiên có bẫy!
Nếu không có Dạ Cô Tinh kịp thời phát hiện, hậu quả lúc này ……
Anh ta không dám nghĩ nhiều!
“Chị Dạ, làm sao bây giờ? Bọn chúng đuổi theo!”
Dạ Cô Tinh xoay người nhìn phía sau, quả nhiên, một chiếc xe đang đuổi theo, nhưng cũng chỉ có một chiếc, đó là lí do cô bảo mọi người tách nhau ra mà đi!
Chỉ có phân tán hỏa lực, mới có thể đánh bại từng chút một!
“Đưa súng cho tôi!” Dạ Cô Tinh cắn răng.
“Chị Dạ, cô không thể……” Sắc mặt Vũ Cường tái mét! Cô ấy còn đang mang thai cậu chủ nhỏ, sao có thể……
Mắt Dạ Cô Tinh trợn trắng, anh ta cho rằng cô sẽ ngu ngốc xông lên sống mái với người ta à?
“Nhanh lên! Đừng nói nhiều! Tôi có cân nhắc, sẽ không có vấn đề gì!” Trong lúc nói chuyện, Dạ Cô Tinh cũng đang nhanh chóng tính toán khoảng cách giữa hai xe.
Vũ Cường cắn răng, đành đưa cho cô súng lục mình mang theo bên người, Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ, giọng căm hận nói: “Tôi muốn cây súng ngắm ở ghế phụ!”
Cô cũng mang súng ngắn trên người, là cây súng màu bạc do Tề Dục tặng, nhưng tầm bắn quá ngắn, nếu muốn xạ kích cự ly xa, vẫn là ngắm bắn súng trường tốt hơn!
Một cây súng ngắm Barrett XM—109 bọc thép được đưa đến tay Dạ Cô Tinh, chỉ thấy khí thế quanh thân cô đột nhiên biến đổi, mở cửa sổ xe bên phải, cố định súng ống, lên đạn, nhắm chuẩn!
Phịch ——
“Trúng, trúng rồi?!”
Vũ Cường nhìn kính chiếu hậu, chiếc xe phía sau chạy rất nhanh, bánh trước bên phải đột nhiên bị bắn thủng, trọng tâm chếch đi, cả thân xe thẳng tắp đâm vào cây đại thụ bên đường, khói trắng tỏa ra nghi ngút.
Lại lau mắt mà nhìn Dạ Cô Tinh thêm lần nữa! Cự ly ngắm bắn xa như vậy, bánh xe chuyển động cực nhanh……
Thuật bắn súng này! Trâu bò quá đi!
Danh sách chương