Sau khi giải quyết chuyện trong phòng thí nghiệm xong, đã gần trưa và đến giờ ăn trưa, Dạ Cô Tinh và Diêm Đông Bình đến một quán ăn cũng khá sạch sẽ ở trước trường học, lần này, Diêm Đông Bình gọi điện thoại gọi cô đến. Tin rằng không chỉ đơn giản là đến xem trò hề như vậy, việc Triệu Bính Quang vạch lá tìm sâu hoàn toànlà chuyện ngoài dự tính!
Dạ Cô Tinh cũng không ăn bao nhiêu, nhưng Diêm Đông Bình có vẻ vì tâm trạng tốt, uống một hơi cạn ly rượu, thấy Dạ Cô Tinh đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt già nua đỏ bừng vì uống quá chén.
Thật không ngờ rằng, khi rời khỏi phòng thí nghiệm, các học giả khắt khe cũng không khác gì những người bình thường, nếu suốt ngày cứ giữ vẻ mặt cứng nhắc thì thật là nhàm chán! Nghiêm nghị thả lỏng linh hoạt, động tĩnh hòa hợp, có vẻ như "Diệt Tuyệt sư thái" cũng không hề khó gần như những lời giang hồ đồn đại.
“E hèm… Cô Tinh, em ôn thi cuối kỳ thế nào rồi?”
Dạ Cô Tinh gật đầu, “Cũng tương đối rồi ạ.” Lúc trước vốn dĩ cô đã học qua một lần, mấy ngày trước lại dành ra một chút thời gian rảnh rỗi xem lại một lần, để ứng phó với kỳ thi chắc là không vấn đề gì.
“Hmmmm...” Diêm Đông Bình đặt ly rượu xuống, xoa xoa hai tay, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, Dạ Cô Tinh biết ông sắp nói vào chủ đề chính.
“Cuộc thi về vật lý hạt nhân của trường đại học ba năm tổ chức một lần sẽ chính thức bắt đầu vào kỳ nghỉ đông năm nay. Từ cuộc họp giao lưu đến cuộc thi thử nghiệm cuối cùng, mất khoảng một tuần. Những năm trước, trưởng nhóm dự án đã đích thân dẫn dắt đoàn đội, nhưng năm nay...”
Dạ Cô Tinh biết rõ, tổ trưởng dự án trước đây chẳng phải là Triệu Gia Nam sao? “Thầy muốn cùng em thảo luận một chút, khụ khụ… xem năm nay em có thể dẫn dắt đội tuyển hay không…”
“Em?” Dạ Cô Tinh nhướng mày, chưa nói đến việc cô không có kinh nghiệm tham gia trận đấu, đám người trong phòng thí nghiệm đều sẽ nhòm ngó đến vị trí này, rất khó để thuyết phục bọn họ!
Dù sao thì những người có thể được mời vào phòng thí nghiệm đều có năng lực rất tốt, kiêu ngạo, tự cao tự đại, không thể khống chế bọn họ, nói chi đến chuyện dẫn dắt đoàn đội!
Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của cô, Diêm Đông Bình nhận ra sự lo lắng của cô và nhanh chóng giải thích: “Lúc đầu, khi em đánh cược với Triệu Gia Nam, thì có một điều kiện nói rằng nếu như em thua thì vị trí trưởng nhóm dự án sẽ thuộc về em. Mấy năm trước đều do tổ trưởng dự án phụ trách, năm nay Triệu Gia Nam rời đi, vậy thì em sẽ là tổ trưởng dự án, tuyệt đối danh chính ngôn thuận. Đừng lo lắng những người không hài lòng kia! ”
Dạ Cô Tinh nhớ lại, đúng là một điều kiện như vậy, nhưng không ngờ được Diêm Đông Bình lại tính xong xuôi mọi chuyện rồi, cô nhướng mày cười, “Thầy à, thầy đang đào hố chờ em nhảy vào sao?”
“Khụ khụ....” Diêm Đông Bình mặt đỏ bừng, “Con bé này....”
Thành thật mà nói, Dạ Cô Tinh đang theo học ngành vật lý. Tài năng xuất chúng khiến ông cũng phải thầm kinh ngạc. Khi ông ở cái độ tuổi như cô bây giờ, có lẽ cũng không thể sánh với cô được.
Để có thể tìm được một học trò thông minh như vậy trong những năm tháng cuối đời, Diêm Đông Bình nóng lòng muốn mang tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này dành cho Dạ Cô Tinh. Ông muốn nhìn thấy cô từng bước bước lên đỉnh cao của giới vật lý học. Đứng ở đỉnh cao nhất trong cái ngành này, được hàng nghìn người ngưỡng mộ và thậm chí còn có thể lưu danh đến ngàn đời sau!
Dạ Cô Tinh suy nghĩ một lúc rồi thành thật nói, “Thưa thầy, em cần một chút thời gian để suy nghĩ về vấn đề này, em sẽ trả lời thầy vào chiều mai, được không ạ?”
“Được.” Diêm Đông Bình biết Dạ Cô Tinh cũng không muốn qua loa lấy lệ, mà ông cũng rất tán thưởng cô bé này, nói một là một, nói hai là hai, trước giờ không bao giờ có thái độ lá mặt lá trái.
Hai người tán gẫu một hồi, đều là vấn đề trong lĩnh vực chuyên môn, từng cái một, thậm chí còn có nhưng danh từ riêng hiếm khi sử dụng cũng được hai người bàn luận rất trôi chảy, chủ quán nghe thấy sững sờ, thầm nghĩ trong lòng —— đúng là không cùng ‘loại người’ mà!
Diêm Đông Bình định rút tiền thanh toán, nhưng Dạ Cô Tinh mỉm cười rồi đưa tờ một trăm nhân dân tệ màu đỏ cho chủ quán, nói với Diêm Đông Bình, “Thầy à, bữa này em mời.”
Chủ quán cũng không lựa chọn nữa, vội nhận tiền rồi đi lấy tiền thối, tay không ngừng di chuyển, miệng không ngừng đếm tiền lẻ thối lại cho Dạ Cô Tinh rồi mỉm cười với Diêm Đông Bình, “Giáo sư Diêm, cô học trò này của thầy rất được, là đứa trẻ có rất có lòng!”
Thật ra cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi. Tiêu một chút tiền cũng coi như là thành ý.
Có người khen học trò của mình, ông còn vui hơn cả khen chính mình vậy, Diêm Đông Bình cảm thấy thoải mái, một tia đắc thắng xẹt qua mắt ông, như muốn nói-dĩ nhiên! Cũng phải là xem là học trò của ai nữa!
Sau khi hai người rời đi, bà chủ quay người lại, đột nhiên nhìn thấy chồng mình đang nhìn chằm chằm mình “Vợ? Vợ?! Nè——“
Bà chủ bị dọa đến mức gần như ngồi sụp xuống đất đưa tay lên đánh vào cánh tay của người đàn ông một cái, tức giận nói: "Cái ông này! Làm tôi sợ muốn chết, ông muốn tôi chết để có vợ bé hử?!”
“Khụ khụ... em nói bậy bạ gì vậy? Anh làm gì có bản lĩnh đó?! Không phải vì thấy em đờ đẫn nên anh mới kêu sao...”
Bà chủ liếc nhìn chồng mình từ đầu đến chân bằng một đôi mắt sắc sảo, cong môi, “Thách anh cũng không dám...”
“Người đó... đúng rồi, vợ à, vừa rồi sao em tự nhiên ngơ người ra vậy?”
Bà chủ cau mày, “Em đang nghĩ xem, hình như em thấy cô gái ở quầy thanh toán vừa rồi ở đâu rồi thì phải?”
“Sao anh không nhớ? Một cô gái xinh đẹp như vậy, theo lý mà nói, nếu đến cửa hàng của chúng tôi ăn tối, anh phải nhớ chứ... “
Bà chủ nghe thấy mấy lời này thì trừng mắt” “Á ág! Ý anh là sao? Hửm?! Cô gái xinh đẹp là anh sẽ nhớ rất rõ có phải không?!”
“Nè nè... Ban ngày mà em phát điên gì vậy? Chỉ là cô gái vừa rồi em nhìn qua một lần lẽ nào còn không nhớ mặt, không để lại ấn tượng sâu sắc sao?”
Bà chủ cũng cảm thấy mình có chút vô lý nên cũng đành im lặng, một cô gái xinh đẹp như minh tinh, làm sao có thể nói quên là quên được... Chờ đã!
Người nổi tiếng?!
“Em biết mình đã nhìn thấy cô ấy ở đâu rồi! Trời ạ!” Bà chủ khoa trương che ngực lại, tim đập loạn xạ, “Nữ, nữ thần?! Ông xã, cô gái đó là Áo Tím! Áo Tím!”
Bà chủ không thốt nên lời, đảo mắt liên tục, dạo gần đây cô vợ này còn học đòi theo đuổi thần tường, miệng suốt ngày ồn ào "Áo Tím, Áo Tím", anh ta nghe riết mà lỗ tai cũng muốn chai theo luôn!
“Em tỉnh táo lại đi! Đừng có gặp ai cũng hét lên Áo Tím.... Ôi, mời đi bên này, hai vị muốn ăn món gì?” Bí mật đá vào chân vợ mình một cái, ánh mắt ra hiệu - nhanh lên! Có khách đến kìa!
Bà chủ miễn cưỡng đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc đi vào còn không quên trịnh trọng gật đầu với chồng mình một cái: “Đúng vậy, chính là Áo Tím!”
Ông chủ cũng đành cười trừ.
Đi bộ cùng Diêm Đông Bình đến cổng trường, hai người chia tay nhau, buổi chiều Dạ Cô Tinh có hẹn với đám người Tôn Nghị bàn chuyện. Lúc chia tay, Diêm Đông Bình cười nói: “Hôm nay em mời thầy ăn cơm, sau khi thi xong thầy và vợ thầy sẽ làm một bữa đãi em.”
Dạ Cô Tinh gật đầu đồng ý. Diêm Đông Bình đối xử với cô rất tốt. Cô vẫn luôn cảm kích và biết ơn.
Trước khi quay lại trường, cô đã đậu xe ở góc đường cách cổng trường ba trăm mét để không gây chú ý, hiện tại dường như trong trường vẫn bình lặng không ai nhận ra cô, điều này cũng là do tính cách nhút nhát của Dạ Cô Tinh trước đây. Cô thường hay cúi đầu và không nói bất cứ điều gì, thậm chí không có bạn thân, khiêm tốn đến mức không có cảm giác tồn tại. Điều này ngược lại đã giúp cô rất nhiều!
Mặc dù việc bại lộ thân phận chỉ là vấn đề thời gian, nhưng phải trì hoãn thêm một lúc nữa, cô ghét nhất chính là phiền phức!
Hiện tại người biết cô là Áo Tím chỉ có Kha Hiểu Yến, Giang Vũ Vi, Lăng Tuyết, Triệu Hân, những người khác từng tiếp xúc với cô có lẽ cũng đã có chút nghi ngờ, chỉ là không chắc chắn, dù sao thì bản thân ở trên màn ảnh và ngoài đời thực vẫn có sự cách biệt rất lớn.
Còn đối với Diêm Đông Bình, một nhà nghiên cứu vật lý hạt nhân điên cuồng, không nghe thấy những thứ bên ngoài cửa sổ của mình, xác suất biết những tin tức tầm phào như này gần như bằng không, mà cho dù có nghe thấy gì thì ông ấy cũng sẽ tự động lọc ra.
Chỉ cần giấu thêm vài ngày nữa, kỳ thi cuối kỳ sẽ kết thúc, kỳ nghỉ đông kép dài một tháng rưỡi, đến tháng ba tựu trường, bé con chắc cũng gần sáu tháng, chắc chắn bụng sẽ phình to ra, dù ở trường học hay trong ngành giải trí cũng không thể ở lại lâu hơn được nữa!
Về phần sinh ở đâu, cô vẫn chưa quyết định, cô đưa tay ra vuốt ve bụng của mình, xuyên qua lớp áo len, cảm giác ấm áp lướt qua đầu ngón tay cô, một cảm giác êm đềm không thể giải thích được bao trùm lên người cô, hóa ra vì người mình yêu mà dưỡng dục một sinh mệnh là một chuyện thiêng liêng đến vậy!
Khi tình cảm dành cho An Tuyển Hoàng ngày càng sâu đậm, Dạ Cô Tinh dần có cảm giác khác với đứa con trong bụng của mình, khi mới biết tin mình mang thai, cô đã rất sốc, thậm chí trong giấy lát có chút hoảng loạn. Quyết định giữ lại đứa bé cũng chỉ là một quyết định vội vàng tùy hứng, nhưng bây giờ, cô lại có một kỳ vọng khó lòng giải thích và gắn bó với đứa trẻ này.
Bởi vì sinh mệnh này có một nửa thuộc về cô, nửa còn lại thuộc về An Tuyển Hoàng!
Huyết mạch tương liên, không có gì gắn kết hơn thế này nữa!
Vì vậy, trong những năm tháng tới, cô phải thu xếp và lên kế hoạch cho mọi thứ, dùng một phần tịnh thổ để chào đón sự xuất hiện của đứa trẻ!
Lái xe đến ngôi nhà cho thuê của đám người Tôn Nghị, theo yêu cầu của Dạ Cô Tinh, ba người bọn họ đã đổi sang một căn hộ rộng rãi hơn, đó là một căn hộ riêng với cách bài trí khá đơn giản.
Có lẽ là do kinh nghiệm đi lính nhiều năm, cả ba người đều đã quen với cuộc sống trong quân đội, dù đã rời khỏi quân ngũ năm năm rồi, nhưng một khi đã hình thành một số thói quen nhất định thì rất khó thể thay đổi.
Để thuận tiện cho việc bàn chuyện sau này, Tôn Nghị đã để riêng một phòng coi như phòng làm việc, anh ta còn bỏ tiền ra lắp điều hòa và hệ thống sưởi. Dạ Cô Tinh bước vào cửa thì cởi áo khoác ra, ba con mắt rơi vào cái bụng hơi nhô lên của cô. Dù mới bốn tháng nhưng vì mang thai đôi nên chiếc bụng của Dạ Cô Tinh cũng đã to ra đang kể. Vừa rồi vì cô mặc chiếc áo khoác bên ngoài nên không ai nhìn thấy, nhưng bây giờ cô chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng nên nhìn thoáng qua cũng đã thấy rất rõ. Cả ba nhìn nhau, trong mắt họ hiện lên vẻ kỳ lạ.
Cô Dạ, đây là... phát tướng rồi à?
Tôi thấy không phải... hình như là có thai rồi...
Có lẽ là có thai rồi...
Về chuyện này, Dạ Cô Tinh không muốn giấu ba người bọn họ, khi đứa trẻ ra đời, cũng cần lực lượng trong tay của bọn họ để hộ tống, vì vậy tốt hơn là nên nói ra điều này một cách thẳng thắn.
Sự thẳng thắn của Dạ Cô Tinh đã chạm đến trái tim của ba người họ. Một chuyện quan trọng như vậy, cô cũng không ngần ngại nói cho bọn họ biết, điều đó có nghĩa là cô không bao giờ coi bọn họ là người ngoài! Cho bọn họ sự tin tưởng lớn nhất!
Đã xuất ngũ nhiều năm và trở thành xã hội đen, ai nhìn thấy bọn họ mà không sợ không đề phòng? Chưa từng có ai dành sự tin tưởng và tín nhiệm lớn như vậy cho bọn họ, điều này đã khiến cho ba người đàn ông sắt đá này nảy sinh cảm giác thân thuộc mãnh liệt từ tận đáy lòng!
Kẻ sĩ chết vì bạn tâm giao!
“Cô Dạ cứ yên tâm, cho dù có phải liều cái mạng này, Vũ Cường tôi cũng sẽ bảo vệ cậu chủ nhỏ chu toàn!”
Vũ Cường, là người rất thẳng thắn, vỗ ngực một cái với giọng điệu kiên quyết.
“Máu chảy đầu rơi cũng không do dự!” Vẻ mặt của La Đào rất bình tĩnh, nhưng biểu cảm trong ánh mắt lại kiên định như một tảng đá!
“Ngày nào Tôn Nghị tôi còn, nhất định sẽ không để cho cậu chủ nhỏ bị hại!”
Trong lòng Dạ Cô Tinh vô cùng cảm động, ba người trước mặt đều là những người đàn ông rắn rỏi, không thể uốn cong, cô rất may mắn, cô không coi bọn họ như những con ngựa hoang bất kham, mà dành cho họ sự tôn trọng và tin tưởng cơ bản nhất, và những gì họ trả lại cho cô là lòng trung thành tuyệt đối!
“Được rồi! Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Từ nay về sau chúng ta cùng nhau bước ra thế giới!"
"Được! Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Cùng nhau bước ra thế giới!"
Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh đang hoành hành, nhưng bên trong hừng hực khí thế.
Cho đến ngày thực sự lên tới đỉnh cao, Tôn Nghị vẫn sẽ nhớ rõ giây phút này, anh ta cảm thấy may mắn vì những quyết định đúng đắn từ đầu của mình!
“Công ty đã được phê duyệt chưa?”
“Có sự giới thiệu của cục trưởng Kha, Cục Thương mại bên đó làm việc rất nhanh chóng.”
Dạ Cô Tinh gật đầu rồi quay sang La Đào, “Còn việc tuyển dụng cựu binh thì sao?”
Ánh Mắt La Đao xẹt qua một tia chớp: “Hiện tại đã có hơn năm trăm người nộp đơn xin việc. Sau khi sàng lọc, khoảng ba trăm đến bốn trăm người được giữ lại, và một số người trong số bọn họ là tinh hoa của lực lượng đặc nhiệm!”
Sức chiến đấu của những người đó hoàn toàn vượt xa dự đoán của anh ta. Những anh tài như vậy lại bị áp lệnh cưỡng chế giải ngũ và chuyển sang làm việc. Mấy người kia đúng là mù mắt cả rồi, nhưng vừa hay lại rất hợp với Hoành Dạ!
Trong mắt Dạ Cô Tinh lóe lên một suy nghĩ sâu sắc, “Bộ đội đặc chủng tác chiến?”
Mọi tầng lớp trong xã hội đều cần phải có mối quan hệ mới vươn lên được, và quân đội cũng không phải là ngoại lệ. Những người có tài năng thực sự nhưng không có quan hệ để hỗ trợ và dựa vào, thường sẽ là nạn nhân của quyền lực!
Ở trong quân đội nhiều năm, anh ta từ lâu đã quen với nhịp sống trong quân đội, kiên quyết và lãnh đạm, ngoan ngoãn, nghe lệnh hành sự, phục tùng tuyệt đối, một khi những người như vậy rời khỏi quân đội bước chân ra xã hội, cả thế giới sẽ phải náo động một phen!
Không hiểu nhân tình thế sự, vòng vo dài dòng, cùng với tính cách lạnh lùng, tính cách nóng nảy, thiếu kỹ năng mềm, những cựu binh này sẽ trở thành một bộ phận đặc biệt bị phân biệt đối xử trong xã hội!
Trong những năm gần đây, tỷ lệ phạm tội của các cựu binh có xu hướng tăng lên qua từng năm, điều này đã trở thành một vấn đề nhạy cảm đối với chính phủ Trung Quốc. Công ty bảo vệ do Dạ Cô Tinh thành lập để nhận những cựu binh này phải có một số hiểu biết về những điều trên, nhưng họ cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy nó, tự nhiên, việc xét duyệt sẽ cũng diễn ra suôn sẻ hơn, nếu làm tốt thì sẽ gặt hái được nhiều thành tích.
La Đào nghe xong thì gật đầu: “Những người đó không thua kém gì ba người chúng tôi!”
Điều này khiến Dạ Cô Tinh khá bất ngờ, thì ra cô đã đào ra được một mỏ vàng rồi!
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô, Dạ Cô Tinh chậm rãi mỉm cười, nói” “Anh chọn ra những người giỏi và có tiềm năng trong số họ, thành lập một nhóm đào tạo, mật danh- Vương Bài! Tôi muốn đội này là đội có tiềm lực lớn nhất của chúng ta trong tương lai!”
Trong ánh mắt La Đào lóe lên tia sáng, kiềm chế sự hưng phấn, trầm giọng đáp: “Tôi hiểu rồi!”
“Nhưng quá trình sàng lọc phải nghiêm ngặt! Nên nhớ, thà ít mà tốt, coi trọng chất lương, chứ không phả số lượng.”
“Tôi hiểu.”
“Anh Tôn, công ty thành lập như thế nào rồi?”
“Nó vẫn đang được cải tạo và dự kiến sẽ hoàn thành vào cuối tháng một!”
“Vốn ngân sách là bao nhiêu?”
"Vốn đầu tư ban đầu khoảng năm triệu hẳn là đủ, nhưng kinh phí tuyển dụng giai đoạn sau hơi eo hẹp.” Tôn Nghị báp cáo dựa vào thực tế, không hề lấp liếm, còn thiếu thứ gì anh ta đều thẳng thắn nói ra, miễn là vì lợi ích của Hoàng Dạ!
Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, cô cũng lo lắng Tôn Nghị sẽ cảm thấy khó xử, nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt.
“Đừng lo lắng về vấn đề kinh phí, cứ thoải mái làm đi.”
Tôn Nghị thận trọng gật đầu, nếu công ty bảo vệ Hoàng Dạ phát triển theo đúng như kế hoạch của bọn họ, thì tương lai sẽ vô cùng to lớn!
“Ngày mai, chín giờ rưỡi sáng, mang theo một ít anh em thân tín đến phía Bắc thành phố. Một đợt súng ống sẽ được chuyển tới. Các anh phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Ba người vẻ mặt dao động, ngày hôm đó vây bắt Bang Nghiêm, vũ khí và đạn dược đào được đều được phân phát cho các anh em, nhưng khẩu súng máy cỡ lớn trong tay cả ba người bọn họ là được lấy từ kho vũ khí của Dạ Xã. Cho đến thời điểm bọn họ tận mắt nhìn thấy nó, Tôn Nghị và những người khác đã hiểu, người phụ nữ này có thế lực mạnh mẽ đến mức nào.
Thảo nào cô có thể dễ dàng tìm ra nơi chôn súng của Bang Nghiêm, chẳng trách cô có thể nói ra bốn chữ “Tiêu diệt bang Nghiêm" nhẹ như không!
Mấy ngày nay, thông qua tiếp xúc và trao đổi với Vu Sâm, ba người bọn họ biết rằng Dạ Xã có một công xưởng quân sự ở phía Nam!
Ôi chúa ơi! Một nhà máy sản xuất vũ khí và phòng thí nghiệm vũ khí tiên tiến nhất! Trong mắt bọn họ, đã từng có suy nghĩ, không phải tất cả những thứ này không phải chỉ có quốc gia mới có đủ tư cách sử dụng sao?!
Càng biết nhiều, ba người càng nhận ra tầm nhìn của họ hẹp đến mức nào! Không ngoa khi nói giống như ếch ngồi đáy giếng!
Nghĩ đến súng máy cải tiến trong tay, ba người đều có chút chuẩn bị động thủ! Dù sao, không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của súng ống!
Có một tia nghi ngờ lướt qua trong mắt Tôn Nghị, muốn nói nhưng lại có chút do dự.
“Anh Tôn, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Tôn Nghị suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tôi không hiểu vì sao hôm đó cô lại bảo Đào gọi cảnh sát. Thực ra, chúng ta có thể tự mình phi tang xác chết…”
Dạ Cô Tinh mỉm cười chậm rãi, “Thủ đô lực lượng rắc rối phức tạp, cho dù là bạch đạo hay hắc đạo, chỉ cần động một cái sẽ gây ra rung chuyển không nhỏ, không động mặt hồ, làm sao băt được cá to?”
“Cô Dạ, ý cô là… muốn động đến giới hắc đạo ở thủ đô?”
Dạ Cô Tinh xua tay, giới hắc đạo ở thủ đô là phạm vi ảnh hưởng của An Tuyển Hoàng. Sao cô có thể ngu ngốc đến mức tự chui đầu vào phá người nhà mình chứ? Bây giờ, cô đã coi An Tuyển Hoàng và mình như một cộng thể cùng hưởng lợi ấy, tất cả những thứ anh giành lấy đều vì tương lai của đứa trẻ trong bụng cô. Mấy chuyện tự gây thiệt cho bản thân mình như vậy cô sẽ không làm!
“Nếu như tôi nói, thứ mà tôi muốn gây rối loạn, là thế lực bạch đạo ở thủ đô thì sao?”
Cả ba người họ đều ngạc nhiên!
“Nói đúng hơn là hắc bạch cùng nhau tương hỗ, không có gì là đen tuyệt đối, tự nhiên cũng sẽ không có trắng tuyệt đối! Các anh nghĩ rằng, hắc đạo và bạch đạo có thể phân định rõ ràng hay sao?”
“Cô Dạ là muốn… mượn thế lực của bạch đạo!”
La Đào cảm thán, anh ta là người có bộ não linh hoạt nhất trong ba người, quả nhiên có thể hiểu ngay ý của cô!
Chuyện của Bang Nghiêm gây ầm ĩ không nhỏ, cùng với những tin tức trắng trợn trên mạng xã hội trong những này vừa qua, để cho người dân một lời giải thích hợp lý, bọn họ buộc phải chú ý đến nó! Không muốn điều tra, nhưng cho dù có giả bộ cho có cũng phải điều ra!
Theo thông tin mà Vu Sâm có được, có không ít quan chức thông đồng với Bang Nghiêm, nếu không nơi này là thủ đô, dưới chân thiên tử, Bang Nghiêm làm sao có thể buôn lậu súng từ Việt Nam một cách dễ dàng như vậy được, thậm chí còn ngang nhiên vận chuyển về thủ đô?!
Trong này nhất định ấn chưa không ít kẻ liên đới đến!
Mà cô chỉ muốn nhân cơ hội này để làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn, sau đó buộc nhà chức trách ra lệnh điều tra nghiêm ngặt. Ngay sau khi các quan chức bị cách chức, cô sẽ nhân cơ hội cài người của mình vvaif. Dù chỉ là một vài chức vụ nhỏ, nhưng mà không phải người xưa vẫn có câu, con muỗi dù nhỏ, nhưng cũng là thịt đấy sao?
Với mối quan hệ này, nó giống như việc đặt sẵn một chiếc ô bảo vệ cho Hoàng Dạ, trước khi thu hút sự chú ý của các ông lớn khác, nó sẽ yên ổn phát triển, cho dù có giấu nghề một khoảng thời gian cũng không thành vấn đề!
Và sở dĩ cô dám làm điều này, là vì cô chắc chắn vật được đưa ra để thế tội lần này chỉ là những con tôm nhỏ, chút thịt này sẽ không thu hút được sự chú ý của thế lực cấp trên, và nó sẽ tạo cơ hội cho cô tìm ra được sơ hở!
Tuy nhiên, diễn biến của sự việc có chút ngoài dự đoán của cô, giống như là có người cố ý gây áp lực, tuy rằng bề ngoài vụ án Bang Nghiêm vẫn đang được điều tra, nhưng ảnh hưởng của nó vẫn chưa bị phân tán rông rãi, tựa như có một thế lực vô hình đằng sau đang ra sức áp chế, sau bao nhiêu ngày vẫn chưa tìm ra đến bang Dã Lang.
Theo lý thuyết thì đáng nhẽ người phải bị nghi ngờ đầu tiên là ba người Tôn Nghị của bang Dã Lang mới đúng!
Mọi thứ trở nên có chút kỳ quái, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Dạ Cô Tinh nhếch khóe môi, cười...
Đôi mắt trào dâng sự ấm áp...
Dạ Cô Tinh cũng không ăn bao nhiêu, nhưng Diêm Đông Bình có vẻ vì tâm trạng tốt, uống một hơi cạn ly rượu, thấy Dạ Cô Tinh đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt già nua đỏ bừng vì uống quá chén.
Thật không ngờ rằng, khi rời khỏi phòng thí nghiệm, các học giả khắt khe cũng không khác gì những người bình thường, nếu suốt ngày cứ giữ vẻ mặt cứng nhắc thì thật là nhàm chán! Nghiêm nghị thả lỏng linh hoạt, động tĩnh hòa hợp, có vẻ như "Diệt Tuyệt sư thái" cũng không hề khó gần như những lời giang hồ đồn đại.
“E hèm… Cô Tinh, em ôn thi cuối kỳ thế nào rồi?”
Dạ Cô Tinh gật đầu, “Cũng tương đối rồi ạ.” Lúc trước vốn dĩ cô đã học qua một lần, mấy ngày trước lại dành ra một chút thời gian rảnh rỗi xem lại một lần, để ứng phó với kỳ thi chắc là không vấn đề gì.
“Hmmmm...” Diêm Đông Bình đặt ly rượu xuống, xoa xoa hai tay, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, Dạ Cô Tinh biết ông sắp nói vào chủ đề chính.
“Cuộc thi về vật lý hạt nhân của trường đại học ba năm tổ chức một lần sẽ chính thức bắt đầu vào kỳ nghỉ đông năm nay. Từ cuộc họp giao lưu đến cuộc thi thử nghiệm cuối cùng, mất khoảng một tuần. Những năm trước, trưởng nhóm dự án đã đích thân dẫn dắt đoàn đội, nhưng năm nay...”
Dạ Cô Tinh biết rõ, tổ trưởng dự án trước đây chẳng phải là Triệu Gia Nam sao? “Thầy muốn cùng em thảo luận một chút, khụ khụ… xem năm nay em có thể dẫn dắt đội tuyển hay không…”
“Em?” Dạ Cô Tinh nhướng mày, chưa nói đến việc cô không có kinh nghiệm tham gia trận đấu, đám người trong phòng thí nghiệm đều sẽ nhòm ngó đến vị trí này, rất khó để thuyết phục bọn họ!
Dù sao thì những người có thể được mời vào phòng thí nghiệm đều có năng lực rất tốt, kiêu ngạo, tự cao tự đại, không thể khống chế bọn họ, nói chi đến chuyện dẫn dắt đoàn đội!
Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của cô, Diêm Đông Bình nhận ra sự lo lắng của cô và nhanh chóng giải thích: “Lúc đầu, khi em đánh cược với Triệu Gia Nam, thì có một điều kiện nói rằng nếu như em thua thì vị trí trưởng nhóm dự án sẽ thuộc về em. Mấy năm trước đều do tổ trưởng dự án phụ trách, năm nay Triệu Gia Nam rời đi, vậy thì em sẽ là tổ trưởng dự án, tuyệt đối danh chính ngôn thuận. Đừng lo lắng những người không hài lòng kia! ”
Dạ Cô Tinh nhớ lại, đúng là một điều kiện như vậy, nhưng không ngờ được Diêm Đông Bình lại tính xong xuôi mọi chuyện rồi, cô nhướng mày cười, “Thầy à, thầy đang đào hố chờ em nhảy vào sao?”
“Khụ khụ....” Diêm Đông Bình mặt đỏ bừng, “Con bé này....”
Thành thật mà nói, Dạ Cô Tinh đang theo học ngành vật lý. Tài năng xuất chúng khiến ông cũng phải thầm kinh ngạc. Khi ông ở cái độ tuổi như cô bây giờ, có lẽ cũng không thể sánh với cô được.
Để có thể tìm được một học trò thông minh như vậy trong những năm tháng cuối đời, Diêm Đông Bình nóng lòng muốn mang tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này dành cho Dạ Cô Tinh. Ông muốn nhìn thấy cô từng bước bước lên đỉnh cao của giới vật lý học. Đứng ở đỉnh cao nhất trong cái ngành này, được hàng nghìn người ngưỡng mộ và thậm chí còn có thể lưu danh đến ngàn đời sau!
Dạ Cô Tinh suy nghĩ một lúc rồi thành thật nói, “Thưa thầy, em cần một chút thời gian để suy nghĩ về vấn đề này, em sẽ trả lời thầy vào chiều mai, được không ạ?”
“Được.” Diêm Đông Bình biết Dạ Cô Tinh cũng không muốn qua loa lấy lệ, mà ông cũng rất tán thưởng cô bé này, nói một là một, nói hai là hai, trước giờ không bao giờ có thái độ lá mặt lá trái.
Hai người tán gẫu một hồi, đều là vấn đề trong lĩnh vực chuyên môn, từng cái một, thậm chí còn có nhưng danh từ riêng hiếm khi sử dụng cũng được hai người bàn luận rất trôi chảy, chủ quán nghe thấy sững sờ, thầm nghĩ trong lòng —— đúng là không cùng ‘loại người’ mà!
Diêm Đông Bình định rút tiền thanh toán, nhưng Dạ Cô Tinh mỉm cười rồi đưa tờ một trăm nhân dân tệ màu đỏ cho chủ quán, nói với Diêm Đông Bình, “Thầy à, bữa này em mời.”
Chủ quán cũng không lựa chọn nữa, vội nhận tiền rồi đi lấy tiền thối, tay không ngừng di chuyển, miệng không ngừng đếm tiền lẻ thối lại cho Dạ Cô Tinh rồi mỉm cười với Diêm Đông Bình, “Giáo sư Diêm, cô học trò này của thầy rất được, là đứa trẻ có rất có lòng!”
Thật ra cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi. Tiêu một chút tiền cũng coi như là thành ý.
Có người khen học trò của mình, ông còn vui hơn cả khen chính mình vậy, Diêm Đông Bình cảm thấy thoải mái, một tia đắc thắng xẹt qua mắt ông, như muốn nói-dĩ nhiên! Cũng phải là xem là học trò của ai nữa!
Sau khi hai người rời đi, bà chủ quay người lại, đột nhiên nhìn thấy chồng mình đang nhìn chằm chằm mình “Vợ? Vợ?! Nè——“
Bà chủ bị dọa đến mức gần như ngồi sụp xuống đất đưa tay lên đánh vào cánh tay của người đàn ông một cái, tức giận nói: "Cái ông này! Làm tôi sợ muốn chết, ông muốn tôi chết để có vợ bé hử?!”
“Khụ khụ... em nói bậy bạ gì vậy? Anh làm gì có bản lĩnh đó?! Không phải vì thấy em đờ đẫn nên anh mới kêu sao...”
Bà chủ liếc nhìn chồng mình từ đầu đến chân bằng một đôi mắt sắc sảo, cong môi, “Thách anh cũng không dám...”
“Người đó... đúng rồi, vợ à, vừa rồi sao em tự nhiên ngơ người ra vậy?”
Bà chủ cau mày, “Em đang nghĩ xem, hình như em thấy cô gái ở quầy thanh toán vừa rồi ở đâu rồi thì phải?”
“Sao anh không nhớ? Một cô gái xinh đẹp như vậy, theo lý mà nói, nếu đến cửa hàng của chúng tôi ăn tối, anh phải nhớ chứ... “
Bà chủ nghe thấy mấy lời này thì trừng mắt” “Á ág! Ý anh là sao? Hửm?! Cô gái xinh đẹp là anh sẽ nhớ rất rõ có phải không?!”
“Nè nè... Ban ngày mà em phát điên gì vậy? Chỉ là cô gái vừa rồi em nhìn qua một lần lẽ nào còn không nhớ mặt, không để lại ấn tượng sâu sắc sao?”
Bà chủ cũng cảm thấy mình có chút vô lý nên cũng đành im lặng, một cô gái xinh đẹp như minh tinh, làm sao có thể nói quên là quên được... Chờ đã!
Người nổi tiếng?!
“Em biết mình đã nhìn thấy cô ấy ở đâu rồi! Trời ạ!” Bà chủ khoa trương che ngực lại, tim đập loạn xạ, “Nữ, nữ thần?! Ông xã, cô gái đó là Áo Tím! Áo Tím!”
Bà chủ không thốt nên lời, đảo mắt liên tục, dạo gần đây cô vợ này còn học đòi theo đuổi thần tường, miệng suốt ngày ồn ào "Áo Tím, Áo Tím", anh ta nghe riết mà lỗ tai cũng muốn chai theo luôn!
“Em tỉnh táo lại đi! Đừng có gặp ai cũng hét lên Áo Tím.... Ôi, mời đi bên này, hai vị muốn ăn món gì?” Bí mật đá vào chân vợ mình một cái, ánh mắt ra hiệu - nhanh lên! Có khách đến kìa!
Bà chủ miễn cưỡng đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc đi vào còn không quên trịnh trọng gật đầu với chồng mình một cái: “Đúng vậy, chính là Áo Tím!”
Ông chủ cũng đành cười trừ.
Đi bộ cùng Diêm Đông Bình đến cổng trường, hai người chia tay nhau, buổi chiều Dạ Cô Tinh có hẹn với đám người Tôn Nghị bàn chuyện. Lúc chia tay, Diêm Đông Bình cười nói: “Hôm nay em mời thầy ăn cơm, sau khi thi xong thầy và vợ thầy sẽ làm một bữa đãi em.”
Dạ Cô Tinh gật đầu đồng ý. Diêm Đông Bình đối xử với cô rất tốt. Cô vẫn luôn cảm kích và biết ơn.
Trước khi quay lại trường, cô đã đậu xe ở góc đường cách cổng trường ba trăm mét để không gây chú ý, hiện tại dường như trong trường vẫn bình lặng không ai nhận ra cô, điều này cũng là do tính cách nhút nhát của Dạ Cô Tinh trước đây. Cô thường hay cúi đầu và không nói bất cứ điều gì, thậm chí không có bạn thân, khiêm tốn đến mức không có cảm giác tồn tại. Điều này ngược lại đã giúp cô rất nhiều!
Mặc dù việc bại lộ thân phận chỉ là vấn đề thời gian, nhưng phải trì hoãn thêm một lúc nữa, cô ghét nhất chính là phiền phức!
Hiện tại người biết cô là Áo Tím chỉ có Kha Hiểu Yến, Giang Vũ Vi, Lăng Tuyết, Triệu Hân, những người khác từng tiếp xúc với cô có lẽ cũng đã có chút nghi ngờ, chỉ là không chắc chắn, dù sao thì bản thân ở trên màn ảnh và ngoài đời thực vẫn có sự cách biệt rất lớn.
Còn đối với Diêm Đông Bình, một nhà nghiên cứu vật lý hạt nhân điên cuồng, không nghe thấy những thứ bên ngoài cửa sổ của mình, xác suất biết những tin tức tầm phào như này gần như bằng không, mà cho dù có nghe thấy gì thì ông ấy cũng sẽ tự động lọc ra.
Chỉ cần giấu thêm vài ngày nữa, kỳ thi cuối kỳ sẽ kết thúc, kỳ nghỉ đông kép dài một tháng rưỡi, đến tháng ba tựu trường, bé con chắc cũng gần sáu tháng, chắc chắn bụng sẽ phình to ra, dù ở trường học hay trong ngành giải trí cũng không thể ở lại lâu hơn được nữa!
Về phần sinh ở đâu, cô vẫn chưa quyết định, cô đưa tay ra vuốt ve bụng của mình, xuyên qua lớp áo len, cảm giác ấm áp lướt qua đầu ngón tay cô, một cảm giác êm đềm không thể giải thích được bao trùm lên người cô, hóa ra vì người mình yêu mà dưỡng dục một sinh mệnh là một chuyện thiêng liêng đến vậy!
Khi tình cảm dành cho An Tuyển Hoàng ngày càng sâu đậm, Dạ Cô Tinh dần có cảm giác khác với đứa con trong bụng của mình, khi mới biết tin mình mang thai, cô đã rất sốc, thậm chí trong giấy lát có chút hoảng loạn. Quyết định giữ lại đứa bé cũng chỉ là một quyết định vội vàng tùy hứng, nhưng bây giờ, cô lại có một kỳ vọng khó lòng giải thích và gắn bó với đứa trẻ này.
Bởi vì sinh mệnh này có một nửa thuộc về cô, nửa còn lại thuộc về An Tuyển Hoàng!
Huyết mạch tương liên, không có gì gắn kết hơn thế này nữa!
Vì vậy, trong những năm tháng tới, cô phải thu xếp và lên kế hoạch cho mọi thứ, dùng một phần tịnh thổ để chào đón sự xuất hiện của đứa trẻ!
Lái xe đến ngôi nhà cho thuê của đám người Tôn Nghị, theo yêu cầu của Dạ Cô Tinh, ba người bọn họ đã đổi sang một căn hộ rộng rãi hơn, đó là một căn hộ riêng với cách bài trí khá đơn giản.
Có lẽ là do kinh nghiệm đi lính nhiều năm, cả ba người đều đã quen với cuộc sống trong quân đội, dù đã rời khỏi quân ngũ năm năm rồi, nhưng một khi đã hình thành một số thói quen nhất định thì rất khó thể thay đổi.
Để thuận tiện cho việc bàn chuyện sau này, Tôn Nghị đã để riêng một phòng coi như phòng làm việc, anh ta còn bỏ tiền ra lắp điều hòa và hệ thống sưởi. Dạ Cô Tinh bước vào cửa thì cởi áo khoác ra, ba con mắt rơi vào cái bụng hơi nhô lên của cô. Dù mới bốn tháng nhưng vì mang thai đôi nên chiếc bụng của Dạ Cô Tinh cũng đã to ra đang kể. Vừa rồi vì cô mặc chiếc áo khoác bên ngoài nên không ai nhìn thấy, nhưng bây giờ cô chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng nên nhìn thoáng qua cũng đã thấy rất rõ. Cả ba nhìn nhau, trong mắt họ hiện lên vẻ kỳ lạ.
Cô Dạ, đây là... phát tướng rồi à?
Tôi thấy không phải... hình như là có thai rồi...
Có lẽ là có thai rồi...
Về chuyện này, Dạ Cô Tinh không muốn giấu ba người bọn họ, khi đứa trẻ ra đời, cũng cần lực lượng trong tay của bọn họ để hộ tống, vì vậy tốt hơn là nên nói ra điều này một cách thẳng thắn.
Sự thẳng thắn của Dạ Cô Tinh đã chạm đến trái tim của ba người họ. Một chuyện quan trọng như vậy, cô cũng không ngần ngại nói cho bọn họ biết, điều đó có nghĩa là cô không bao giờ coi bọn họ là người ngoài! Cho bọn họ sự tin tưởng lớn nhất!
Đã xuất ngũ nhiều năm và trở thành xã hội đen, ai nhìn thấy bọn họ mà không sợ không đề phòng? Chưa từng có ai dành sự tin tưởng và tín nhiệm lớn như vậy cho bọn họ, điều này đã khiến cho ba người đàn ông sắt đá này nảy sinh cảm giác thân thuộc mãnh liệt từ tận đáy lòng!
Kẻ sĩ chết vì bạn tâm giao!
“Cô Dạ cứ yên tâm, cho dù có phải liều cái mạng này, Vũ Cường tôi cũng sẽ bảo vệ cậu chủ nhỏ chu toàn!”
Vũ Cường, là người rất thẳng thắn, vỗ ngực một cái với giọng điệu kiên quyết.
“Máu chảy đầu rơi cũng không do dự!” Vẻ mặt của La Đào rất bình tĩnh, nhưng biểu cảm trong ánh mắt lại kiên định như một tảng đá!
“Ngày nào Tôn Nghị tôi còn, nhất định sẽ không để cho cậu chủ nhỏ bị hại!”
Trong lòng Dạ Cô Tinh vô cùng cảm động, ba người trước mặt đều là những người đàn ông rắn rỏi, không thể uốn cong, cô rất may mắn, cô không coi bọn họ như những con ngựa hoang bất kham, mà dành cho họ sự tôn trọng và tin tưởng cơ bản nhất, và những gì họ trả lại cho cô là lòng trung thành tuyệt đối!
“Được rồi! Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Từ nay về sau chúng ta cùng nhau bước ra thế giới!"
"Được! Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Cùng nhau bước ra thế giới!"
Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh đang hoành hành, nhưng bên trong hừng hực khí thế.
Cho đến ngày thực sự lên tới đỉnh cao, Tôn Nghị vẫn sẽ nhớ rõ giây phút này, anh ta cảm thấy may mắn vì những quyết định đúng đắn từ đầu của mình!
“Công ty đã được phê duyệt chưa?”
“Có sự giới thiệu của cục trưởng Kha, Cục Thương mại bên đó làm việc rất nhanh chóng.”
Dạ Cô Tinh gật đầu rồi quay sang La Đào, “Còn việc tuyển dụng cựu binh thì sao?”
Ánh Mắt La Đao xẹt qua một tia chớp: “Hiện tại đã có hơn năm trăm người nộp đơn xin việc. Sau khi sàng lọc, khoảng ba trăm đến bốn trăm người được giữ lại, và một số người trong số bọn họ là tinh hoa của lực lượng đặc nhiệm!”
Sức chiến đấu của những người đó hoàn toàn vượt xa dự đoán của anh ta. Những anh tài như vậy lại bị áp lệnh cưỡng chế giải ngũ và chuyển sang làm việc. Mấy người kia đúng là mù mắt cả rồi, nhưng vừa hay lại rất hợp với Hoành Dạ!
Trong mắt Dạ Cô Tinh lóe lên một suy nghĩ sâu sắc, “Bộ đội đặc chủng tác chiến?”
Mọi tầng lớp trong xã hội đều cần phải có mối quan hệ mới vươn lên được, và quân đội cũng không phải là ngoại lệ. Những người có tài năng thực sự nhưng không có quan hệ để hỗ trợ và dựa vào, thường sẽ là nạn nhân của quyền lực!
Ở trong quân đội nhiều năm, anh ta từ lâu đã quen với nhịp sống trong quân đội, kiên quyết và lãnh đạm, ngoan ngoãn, nghe lệnh hành sự, phục tùng tuyệt đối, một khi những người như vậy rời khỏi quân đội bước chân ra xã hội, cả thế giới sẽ phải náo động một phen!
Không hiểu nhân tình thế sự, vòng vo dài dòng, cùng với tính cách lạnh lùng, tính cách nóng nảy, thiếu kỹ năng mềm, những cựu binh này sẽ trở thành một bộ phận đặc biệt bị phân biệt đối xử trong xã hội!
Trong những năm gần đây, tỷ lệ phạm tội của các cựu binh có xu hướng tăng lên qua từng năm, điều này đã trở thành một vấn đề nhạy cảm đối với chính phủ Trung Quốc. Công ty bảo vệ do Dạ Cô Tinh thành lập để nhận những cựu binh này phải có một số hiểu biết về những điều trên, nhưng họ cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy nó, tự nhiên, việc xét duyệt sẽ cũng diễn ra suôn sẻ hơn, nếu làm tốt thì sẽ gặt hái được nhiều thành tích.
La Đào nghe xong thì gật đầu: “Những người đó không thua kém gì ba người chúng tôi!”
Điều này khiến Dạ Cô Tinh khá bất ngờ, thì ra cô đã đào ra được một mỏ vàng rồi!
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô, Dạ Cô Tinh chậm rãi mỉm cười, nói” “Anh chọn ra những người giỏi và có tiềm năng trong số họ, thành lập một nhóm đào tạo, mật danh- Vương Bài! Tôi muốn đội này là đội có tiềm lực lớn nhất của chúng ta trong tương lai!”
Trong ánh mắt La Đào lóe lên tia sáng, kiềm chế sự hưng phấn, trầm giọng đáp: “Tôi hiểu rồi!”
“Nhưng quá trình sàng lọc phải nghiêm ngặt! Nên nhớ, thà ít mà tốt, coi trọng chất lương, chứ không phả số lượng.”
“Tôi hiểu.”
“Anh Tôn, công ty thành lập như thế nào rồi?”
“Nó vẫn đang được cải tạo và dự kiến sẽ hoàn thành vào cuối tháng một!”
“Vốn ngân sách là bao nhiêu?”
"Vốn đầu tư ban đầu khoảng năm triệu hẳn là đủ, nhưng kinh phí tuyển dụng giai đoạn sau hơi eo hẹp.” Tôn Nghị báp cáo dựa vào thực tế, không hề lấp liếm, còn thiếu thứ gì anh ta đều thẳng thắn nói ra, miễn là vì lợi ích của Hoàng Dạ!
Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, cô cũng lo lắng Tôn Nghị sẽ cảm thấy khó xử, nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt.
“Đừng lo lắng về vấn đề kinh phí, cứ thoải mái làm đi.”
Tôn Nghị thận trọng gật đầu, nếu công ty bảo vệ Hoàng Dạ phát triển theo đúng như kế hoạch của bọn họ, thì tương lai sẽ vô cùng to lớn!
“Ngày mai, chín giờ rưỡi sáng, mang theo một ít anh em thân tín đến phía Bắc thành phố. Một đợt súng ống sẽ được chuyển tới. Các anh phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Ba người vẻ mặt dao động, ngày hôm đó vây bắt Bang Nghiêm, vũ khí và đạn dược đào được đều được phân phát cho các anh em, nhưng khẩu súng máy cỡ lớn trong tay cả ba người bọn họ là được lấy từ kho vũ khí của Dạ Xã. Cho đến thời điểm bọn họ tận mắt nhìn thấy nó, Tôn Nghị và những người khác đã hiểu, người phụ nữ này có thế lực mạnh mẽ đến mức nào.
Thảo nào cô có thể dễ dàng tìm ra nơi chôn súng của Bang Nghiêm, chẳng trách cô có thể nói ra bốn chữ “Tiêu diệt bang Nghiêm" nhẹ như không!
Mấy ngày nay, thông qua tiếp xúc và trao đổi với Vu Sâm, ba người bọn họ biết rằng Dạ Xã có một công xưởng quân sự ở phía Nam!
Ôi chúa ơi! Một nhà máy sản xuất vũ khí và phòng thí nghiệm vũ khí tiên tiến nhất! Trong mắt bọn họ, đã từng có suy nghĩ, không phải tất cả những thứ này không phải chỉ có quốc gia mới có đủ tư cách sử dụng sao?!
Càng biết nhiều, ba người càng nhận ra tầm nhìn của họ hẹp đến mức nào! Không ngoa khi nói giống như ếch ngồi đáy giếng!
Nghĩ đến súng máy cải tiến trong tay, ba người đều có chút chuẩn bị động thủ! Dù sao, không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của súng ống!
Có một tia nghi ngờ lướt qua trong mắt Tôn Nghị, muốn nói nhưng lại có chút do dự.
“Anh Tôn, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Tôn Nghị suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tôi không hiểu vì sao hôm đó cô lại bảo Đào gọi cảnh sát. Thực ra, chúng ta có thể tự mình phi tang xác chết…”
Dạ Cô Tinh mỉm cười chậm rãi, “Thủ đô lực lượng rắc rối phức tạp, cho dù là bạch đạo hay hắc đạo, chỉ cần động một cái sẽ gây ra rung chuyển không nhỏ, không động mặt hồ, làm sao băt được cá to?”
“Cô Dạ, ý cô là… muốn động đến giới hắc đạo ở thủ đô?”
Dạ Cô Tinh xua tay, giới hắc đạo ở thủ đô là phạm vi ảnh hưởng của An Tuyển Hoàng. Sao cô có thể ngu ngốc đến mức tự chui đầu vào phá người nhà mình chứ? Bây giờ, cô đã coi An Tuyển Hoàng và mình như một cộng thể cùng hưởng lợi ấy, tất cả những thứ anh giành lấy đều vì tương lai của đứa trẻ trong bụng cô. Mấy chuyện tự gây thiệt cho bản thân mình như vậy cô sẽ không làm!
“Nếu như tôi nói, thứ mà tôi muốn gây rối loạn, là thế lực bạch đạo ở thủ đô thì sao?”
Cả ba người họ đều ngạc nhiên!
“Nói đúng hơn là hắc bạch cùng nhau tương hỗ, không có gì là đen tuyệt đối, tự nhiên cũng sẽ không có trắng tuyệt đối! Các anh nghĩ rằng, hắc đạo và bạch đạo có thể phân định rõ ràng hay sao?”
“Cô Dạ là muốn… mượn thế lực của bạch đạo!”
La Đào cảm thán, anh ta là người có bộ não linh hoạt nhất trong ba người, quả nhiên có thể hiểu ngay ý của cô!
Chuyện của Bang Nghiêm gây ầm ĩ không nhỏ, cùng với những tin tức trắng trợn trên mạng xã hội trong những này vừa qua, để cho người dân một lời giải thích hợp lý, bọn họ buộc phải chú ý đến nó! Không muốn điều tra, nhưng cho dù có giả bộ cho có cũng phải điều ra!
Theo thông tin mà Vu Sâm có được, có không ít quan chức thông đồng với Bang Nghiêm, nếu không nơi này là thủ đô, dưới chân thiên tử, Bang Nghiêm làm sao có thể buôn lậu súng từ Việt Nam một cách dễ dàng như vậy được, thậm chí còn ngang nhiên vận chuyển về thủ đô?!
Trong này nhất định ấn chưa không ít kẻ liên đới đến!
Mà cô chỉ muốn nhân cơ hội này để làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn, sau đó buộc nhà chức trách ra lệnh điều tra nghiêm ngặt. Ngay sau khi các quan chức bị cách chức, cô sẽ nhân cơ hội cài người của mình vvaif. Dù chỉ là một vài chức vụ nhỏ, nhưng mà không phải người xưa vẫn có câu, con muỗi dù nhỏ, nhưng cũng là thịt đấy sao?
Với mối quan hệ này, nó giống như việc đặt sẵn một chiếc ô bảo vệ cho Hoàng Dạ, trước khi thu hút sự chú ý của các ông lớn khác, nó sẽ yên ổn phát triển, cho dù có giấu nghề một khoảng thời gian cũng không thành vấn đề!
Và sở dĩ cô dám làm điều này, là vì cô chắc chắn vật được đưa ra để thế tội lần này chỉ là những con tôm nhỏ, chút thịt này sẽ không thu hút được sự chú ý của thế lực cấp trên, và nó sẽ tạo cơ hội cho cô tìm ra được sơ hở!
Tuy nhiên, diễn biến của sự việc có chút ngoài dự đoán của cô, giống như là có người cố ý gây áp lực, tuy rằng bề ngoài vụ án Bang Nghiêm vẫn đang được điều tra, nhưng ảnh hưởng của nó vẫn chưa bị phân tán rông rãi, tựa như có một thế lực vô hình đằng sau đang ra sức áp chế, sau bao nhiêu ngày vẫn chưa tìm ra đến bang Dã Lang.
Theo lý thuyết thì đáng nhẽ người phải bị nghi ngờ đầu tiên là ba người Tôn Nghị của bang Dã Lang mới đúng!
Mọi thứ trở nên có chút kỳ quái, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Dạ Cô Tinh nhếch khóe môi, cười...
Đôi mắt trào dâng sự ấm áp...
Danh sách chương