Chương 50.2
Vân Nhiễm dùng ngón tay day day trán, có chút suy yếu nói: “Ta thấy váng đầu.”
Lệ Chi vừa nghe liền lo lắng: “Quận chúa, đang bình thường sao tự nhiên lại váng đầu.”
Vẻ mặt Anh Đào quan tâm nói: “Quận chúa, hay là để chúng nô tỳ đi ngăn người khác tới nơi này, người ở trong điện nghỉ ngơi một lát.”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Anh Đào, khóe môi cười lạnh như nước, ánh mắt của nàng rất sáng, tay Anh Đào không tự chủ run rẩy, trong lòng hoang mang rối loạn, quận chúa nhìn mình làm gì, Vân Nhiễm cười càng đậm hơn, nàng vươn tay kéo Anh Đào, “Được, nhớ không cho bất kỳ kẻ nào lại gần, ta ngủ một lát.”
Anh Đào càng bất an, sao nàng cảm thấy lời của quận chúa khiến người ta lạnh sởn da gà.
Lệ Chi lo lắng: “Quận chúa, có muốn gọi đại phu, nô tỳ lập tức đi mời tới kiểm tra cho người một chút,”
Vốn quận chúa đang bình thường, sao lại tự dưng mệt mỏi, hơn nữa tâm trạng người vừa rất vui vẻ vì biết Anh Đào không phản bội mình, nhưng sao giờ nàng lại cảm thấy hơi thở trên người quận chúa lạnh bạc, người rất đau lòng, đây là có chuyện gì? Lệ Chi nghĩ không ra, Anh Đào đã nhanh chóng kéo tay nàng tha ra bên ngoài: “Đi thôi, để cho quận chúa nghỉ ngơi một lát, chúng ta đừng làm phiền người, chúng ta đi chặn người bên ngoài lại, ta sợ một mình không ngăn được, nếu có nam nhân xông tới không phải danh dự của quận chúa sẽ bị phá hủy sao?”
Lệ Chi còn muốn nói tiếp nhưng đã bị Anh Đào kéo đi. Phía sau ánh mắt Vân Nhiễm âm u lạnh lẽo, toàn thân tràn đẩy lửa giận, không ngờ mình thực sự cứu về một con bạch nhãn lang, dám hợp tác với người khác tính kế nàng, rõ ràng là tự tìm đường chết. Đã phản bội lại còn biết nhiều bí mật của nàng, nàng sẽ không để nàng ta sống, nếu nàng ta rơi vào tay kẻ khác gây bất lợi đối với nàng.
Người sau lưng cũng thật thông mình, mượn sức nha hoàn bên cạnh nàng ra tay, lúc nãy Anh Đào vội vàng tiến vào, nàng ta giúp nàng thay y phục là muốn bí mật đánh tráo hà bao, hương thơm kỳ lạ cũng là từ hà bao kia mà ra, Vân Nhiễm nhanh chóng ăn giải dược, rất nhanh tim đã hết đập nhanh, cũng may người kia sợ nàng phát hiện cho nên mị dược liều lượng không nhiều, nếu không chắc chắn không có giải dược, chỉ có thể nam nữ hoan ái với có thể giải độc.
Vân Nhiễm cười lạnh, nhìn bên ngoài, nàng rất tò mò người đứng sau Anh Đào là ai, đồng ý điều kiện gì với Anh Đào khiến nàng ta phản bội mình.
Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới, Vân Nhiễm nhanh chóng tìm kiếp chỗ ẩn nấp, phát hiện ra trong phòng này không có nhiều chỗ để trốn, rất dễ bị người ta phát hiện, có khả thi nhất là xà ngang trên đỉnh đầu, trong phòng có tất cả mười hai cái cột được cố định bằng xà ngang, xà ngang này lại thô to, nếu người nấp ở một bên sẽ không bị ai phát hiện.
Trong lòng Vân Nhiễm vui vẻ, nhanh chóng tìm kiếm một góc tối xà ngang, nhưng lúc này nàng mới phát hiện một chuyện, nàng không thể đi lên. Nàng phái Long Nhất đi chặn Nguyễn Đình, Long Nhị đi thăm dò nước Tây Tuyết, nội lực của nàng còn chưa khôi phục, cho nên muốn lên xà nhà là điều không thể.
Vân Nhiễm hơi ngây người, nhưng mà nàng vừa ngẩng đầu lên lại hóa đá, vì trên xà ngang lúc này đang có một người tao nhã dựa vào, tóc đen như mực khẽ rủ xuống khuôn mặt tinh xảo hoa mỹ như một đóa bạch liên, hắn nhìn Vân Nhiễm đang hóa đá, nhướng mi ôn hòa chào hỏi.
“Hóa ra là quận chúa Trường Bình, thật là trùng hợp.”
Vân Nhiễm đã có phản ứng lại, nhanh chóng nhìn lại bình phong phía sau suy nghĩ lại lúc nãy mình mình thay y phục ở đây, mà người này nhàn nhã ngắm nhìn, không phải hắn đã thấy hết sao, nghĩ đến đó nàng thét lên chói tai: “A,”
Nhưng cũng nhanh phản ứng lại nhanh chóng che miệng, bên ngoài có người sắp tới, sắc mặt nàng âm trầm nhìn Yến Kỳ trên xà nhà.
“Yến Kỳ, đổ tiểu nhân, ngươi vào khi nào.”
Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm nói xong, làn mi thanh tú trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng nhìn thấy mặt nàng khó coi, tâm tình lại tốt lên.
“Dĩ nhiên là lúc ngươi tiến vào, bản quận vương liên vào.”
“Ngươi, đồ sắc lang, hạ lưu bại hoại, mũ áo chỉnh tề mà lại là cầm thú, dám trốn ở chỗ này nhìn lén nữ nhân thay y phục, phải rồi, ngươi nhất định là đồ biến thái, bình thường làm ra vẻ đạo mạo, chính nhân quân tử, nhưng bên trong lại đen tối dụng tâm hiểm ác, xấu xa dơ bẩn, không có việc gì làm lại đi nhìn lén nữ nhân thay y phục, có phải còn thích trộm nội y của nữ nhân, dấu giếm thưởng thức.”
Vân Nhiễm mở to mắt càng nói càng hưng phấn. Yến Kỳ ngây người vì đống từ ngữ thuyết phục của nữ nhân này, thật muốn bổ đầu nàng ra xem bên trong chứa những gì, nhưng nhìn thần thái sáng như ngọc, ánh mắt sáng như màn đêm của nàng che lấp đi vẻ bình thường của khuôn mặt.
Yến Kỳ nhìn thần thái nàng bức người, trong đầu không tự chủ lại hiện lên một người, là người đã cứu hắn ở Phượng Thai Huyền, hai người như trùng làm một, bởi vì từ trước tới giờ hắn chưa gặp nữ nhân nào như vậy.
Khuôn mặt tinh xảo của Yến Kỳ không biến sắc, khóe môi cười thản nhiên không nhúc nhích nhìn Vân Nhiễm, Vân Nhiễm thấy hắn bất động càng hưng phấn giống như bắt được nhược điểm.
“Xem ra ta đoán đúng rồi, trong lòng ngươi thực sự xấu xa, nói chính xác là biến thái, phải rồi, khó trách ngươi phụ trách giám sát ti cả đám đều là thái giám, hóa ra là chủ nhân có tâm lý biến thái.”
Yến Kỳ mới nghe còn thấy bình thường, càng về sau lại càng khó lọt tai, nếu để cho nàng nói tiếp, chỉ sợ hắn thành kẻ tiểu nhân, biến thái xấu xa nhất thiên hạ, nữ nhân này chuyện gì cũng dám nghĩ, Yến Kỳ hơi nhíu mi, ánh mắt hiển hiện sát khí lạnh lẽo tràn ngập cả phòng.
Vân Nhiễm thấy hắn tức giận, đắc ý mở miệng: “Bị ta nói trúng đi, ha ha.”
Yến Kỳ khẽ động thân mình, nhảy từ trên xà nhà xuống xoay tròn như đóa sen trắng nở rộ, ánh mắt thâm thúy nồng nàn như rượu, lại mang theo sát khí, thanh âm vang lên bên tai Vân Nhiễm.
“Quận chúa Trường Bình, ngươi phát hiện bí mật của ta, ngươi nói ta có nên giết ngươi diệt khẩu không.”
Hắn cười như hoa nở, giống hoa quỳnh đang bay trong gió, khoảnh khắc thật đẹp nhưng ẩn sau nụ cười khuynh quốc là hơi thở lạnh lẽo, mưa to gió lớn, sấm dền chớp giật, Vân Nhiễm khẽ cắn răng rùng mình, từng bước lùi về phía sau, nàng muốn cắn lưỡi mình, sao lại không tiện, nơi này không có ai, nếu hắn giết nàng diệt khẩu rồi cưỡng gian? Trong đầu nàng hiện lên đủ các cách giết người biến thái, mổ bụng, vắt ngực, cưỡng gian.
Người ta nói càng đẹp lại càng độc, người trước mắt lại là vừa đẹp lại vừa độc, rõ ràng là nàng tự tìm chết, có điều nếu đã trốn không được có khi tiên hạ thủ vi cường, trong đầu vừa có ý niệm, thân hình đã đánh về phía trước, trong tay xuất ra một cây châm tú hoa, đâm về một huyệt đạo trên người Yến Kỳ, lúc này mục tiêu chính xác không chút do dự đâm về phía hạ thân Yến Kỳ.
“Ngươi muốn mạng của ta, ta phế đi ngươi trước, xem ai ác hơn.”
Đấu với loại tiểu nhân ngoan độc như hắn, chỉ có thể ngoan độc lại bằng không chính mình chịu chết.
Yến Kỳ khẽ động, nhấc tay áo, mội luồng nội lực cường đại vây quanh người hắn khiến Vân Nhiễm đâm trái đâm phải đều không được. Chiêu đánh xuống hạ thân cũng không sử dụng được. Nhưng Vân Nhiễm cũng không thả lỏng châm, tú hoa hoa châm vẫn trái phải đâm về hướng Yến Kỳ, giống như quần ma loạn vũ, Yến Kỳ ánh mắt có vài phần u ám, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở nữ nhân này.
“Ngươi đừng phí sức nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi.”
Vân Nhiễm trợn tròn mắt, đột nhiên cười tỏa nắng, khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời. “Đến cùng là ai nhận lấy cái chết ta cũng không biết, có điều Yến quận vương không có cảm giác lạ sao?”
Ánh mắt Yến Kỳ tối sầm, xoay mình lui lại ba bước, đợi hắn kiểm tra cẩn thận, mới phát hiện trong không khí có mùi lạ, hiển nhiê là nữ nhân này hạ độc, hắn trúng độc, nàng ta vừa rồi quần ma loạn vũ chẳng qua muốn dụ hắn sử dụng nội lực để độc dược phát tác nhanh hơn.
“Ngươi dám hạ độc, lập tức giao giải dược cho bản quận vương.”
Yến Kỳ vừa dứt lời đã bay đến bên người Vân Nhiễm, ngón tay như ngọc nắm cổ nàng: “Giao giải dược ra, nếu không bản quận vương giết ngươi.”
Vân Nhiễm bình thản, vẻ mặt không sợ chết: “Giết đi, dù sao cũng có Yến quận vương làm đệm lưng, ta cũng không sợ cô đơn, không phải chúng ta có thù hận sao, vừa vặn có thể từ từ tính toán trên đường xuống hoàng tuyền.
Ánh mắt Yến Kỳ hơi mị hoặc, khóe môi cười sâu sắc “Vậy bản quận vương giao dịch với ngươi.”
“Nói,” Vân Nhiễm bất động trong lòng cũng đã có suy nghĩ, thực tế trong phòng sớm đã bị nàng hạ mị dược, loại này cũng không phải dược trí mạng, trước mắt Yến Kỳ còn không có phát hiện ra, nếu để hắn biết nàng sẽ mất cơ hội, cho nên sớm trao đổi điểu kiện.
“Ngươi giao giải dược cho ta, bản quận vương không giết ngươi.”
Vân Nhiễm cười cười, khinh thường lên tiếng: “Cái đó mà cũng gọi là giao dịch ah, ta có thể cho ngươi giải dược, nhưng ngươi phải mang ta lên xà ngang.”
Vân Nhiễm đã nghe được có bước chân người tới gần, nếu không nhanh trốn sẽ gặp phiền phúc, cho nên nàng đề xuất Yến Kỳ mang nàng lên xà ngang.
“Được, giải dược.” Yến Kỳ thản nhiên đáp ứng, cũng không làm khó Vân Nhiễm, Vân Nhiễm hừ lạnh: “Mang ta lên trước, ta sẽ giao giải dược cho ngươi.”
Ngón tay Yến Kỳ khẽ động, một sợi tơ ngọc bắn ra quấn quanh người Vân Nhiễm, hai thân ảnh bay lên rơi xuống xà ngang, Hắn và nàng vẫn duy trì khoảng cách hai thước, Yến Kỳ thu lại ngọc ta tao nhã mở miệng: “Giải dược.”
Vân Nhiễm lấy một viên thuốc ném qua, Yến Kỳ đưa tay bắt lấy, quan sát cẩn thận, đột nhiên hắn bẻ viên thuốc làm hai, một nửa ném về phía Vân Nhiễm, Vân Nhiễm đang muốn tránh đi, nhưng viên thuốc kia cứ như có mắt bay thẳng tới miệng nàng, mang theo cỗ nội lực trực tiếp bắt nàng nuốt xuống.
Yến Kỳ ở đối diện, thấy nàng ăn xong không chuyện gì lúc đó mới yên tâm uống thuốc, không phải hắn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà tại nữ nhân này quá âm hiểm giả dối.
Vân Nhiễm cười cười, vẻ mặt khinh thường: “Yến quận vương lá gan của ngươi cũng thật là nhỏ, lại lấy người khác ra nghiệm thuốc, không xứng làm nam nhân.”
Ánh mắt Yến Kỳ u ám: “Đối phó với tiểu nhân, tự nhiên phải dùng cách của tiểu nhân, nam nhân chân chính chỉ dùng để đối đãi người ngay thẳng chứ không dùng với tiểu nhân âm hiểm giả dối.”
“Thật không biết ai mới là người kia?” Vân Nhiễm chưa dứt lời, cửa phòng đã bị mở ra nàng dừng nói chuyện, nhanh chóng nhìn về phía đó, vừa nhìn đã ngạc nhiên không khép nổi miệng, nàng vẫn suy đoán người sau lưng Anh Đào là ai, đoán đi đoán lại cũng không nghĩ sẽ là Định vương Sở Dật Lâm.
Vân Nhiễm nở nụ cười lạnh lẽo, không ngờ Sở Dật Lâm lại ti bỉ vô sỉ như vậy, lúc nãy ở trường đua ngựa hắn cùng quận chúa Minh Tuệ hạ dược trên ngựa của nàng, giờ lại mua người bên cạnh nàng hãm hại chủ tử, hắn làm như vậy chỉ có một mục đích, khiến nàng thân bại danh liệt, cuối cùng không còn đường nào khác ngoài gả cho hắn, hắn đã nghĩ một nữ nhân thất trinh trước khi cưới, cho dù có làm Định vương phi thì cũng bị người đời chỉ trỏ bàn tán. Nam nhân này thật đáng khinh bỉ, vì dã tâm, vì quyền lực, không từ bất cứ thủ đoạn nào, nàng hoàn toàn thất vọng khinh bỉ hắn.
Vân Nhiễm không nói lời nào nhìn Sở Dật Lâm, hắn cũng không phát hiện trong phòng bị hạ mị dược, chỉ lo đi thẳng tới đằng sau bình phong sau đó nhanh chóng thất vọng, đằng sau bình phong không có hình bóng của Vân Nhiễm.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, bàn tay nắm chặt. “Chẳng lẽ tiện nhân kia lừa bổn vương, thật sự là to gan.”
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài tìm Anh Đào tính sổ, người còn chưa ra đến cửa liền cảm thấy quanh thân khô nóng, không nhịn được muốn cởi quần áo, lúc này hắn còn chưa ý thức được trong phòng bị hạ dược, chỉ nghĩ là do mình quá tức giận nên nhiệt hỏa công tâm. Nhưng ra đến cửa hắn liền phát hiện chuyện có chút không thích hợp, hắn cũng không phải người không hiểu chuyện, rất nhanh đã biết mình bị trúng kế, không khỏi mắng một tiếng đáng chết, ai lại có gan ra tay với bổn vương, nếu để bổn vương tra ra nhất định khiến nàng chết không toàn thây.
Nhưng trước mắt hắn vẫn cần nhanh chóng tìm người giải dược.
Định vương Sở Dật Lâm mặt mày đỏ gay vội vàng chạy ra ngoài.
Trong phòng lại im ắng, Vân Nhiễm cười trào phúng quay đầu thấy vẻ mặt Yến quận vương đang cổ quái nhìn nàng, không khỏi tự sờ lên mặt tức giận lên tiếng: “Làm sao, trên mặt ta có gì ah.”
Yến Kỳ nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, nữ nhân này thật khác so với nữ tử bình thường, quỷ kế đa đoan, âm hiểm xảo quyệt, không hiểu vì sao hắn luôn đem nàng cùng với nữ nhân trong mộng ở Phượng Thai Huyền thành một, trên đời này ngoài nàng ta ra chẳng lẽ còn có người thứ hai âm hiểm giả dối như vậy.
Yến Kỳ nghi hoặc, sắc mặt trên mặt bất biến, cười như xuất thủy phù dung,. “Hóa ra là mị dược, cũng không phải độc dược trí mạng.”
Hắn đã phát hiện, dù Vân Nhiễm không đưa giải dược hắn cũng không chết nữ nhân này lại bất động thanh sắc, hại hắn tưởng mình trúng kịch độc.
Vân Nhiễm nghe hắn nói xong liền cười tỏa nắng: “Chúc mừng Yến quận vương đã tìm ra câu trả lời, nhưng cũng không có thưởng.”
“Ngươi thật sự âm đủ âm hiểm.” Yến Kỳ hừ lạnh, Vân Nhiễm cười càng đậm hưng phấn nói: “Muốn nói âm hiểm thiên hạ này ai có thể so với Yến quận vương, tiểu nữ tự cảm thấy không bằng, nếu ta đủ âm hiểu, sao lần nào cũng bị thua thiệt trong tay ngươi, người lợi hại là Yến quận vương mới đúng.”
“Hình như ngươi rất hận ta,” ánh mắt Yến Kỳ khẽ động, vân đạm phong khinh lên tiếng, thật ra là đang muốn dò hỏi.
“Đúng vậy, không phải là bình thường mà là cực kỳ căm hận,”
Vân Nhiễm hung dữ nói, không hề che dấu căm hận, Yến Kỳ lại dụ hoặc mở miệng.
“Hận như thể muốn ăn thịt uống máu ta.”
“Đúng vậy, quận vương lại đoán đúng rồi, chúc mừng,” Vân Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười khẳng định.
“Nói như vậy, nhất định bản quận vương đã gây ra chuyện ác tày trời phải không.” Yến Kỳ nhìn chằm chằm Vân Nhiễm mở miệng: “Đến cùng là chuyện gì, ta cũng không biết rõ.”
“Ngươi còn có mặt mũi nói, ngươi?” Vân Nhiễm lạnh lùng, nhưng chợt nhận ra Yến Kỳ cố tình dụ nàng, nằm mơ đi, vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã buột miệng nói ra, chuyện nàng cứu hắn ở Phượng Thai Huyền.
Theo lý mà nói, nói chuyện đó ra không có chỗ nào không tốt, làm cho hắn tỉnh ngộ, nàng cứu hắn, hắn còn từ hôn, đồ bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, nhưng Vân Nhiễm suy nghĩ một lúc nàng không muốn Yến Kỳ báo đáp, nàng tức giận vì hắn đối xử bạc tình bạc nghĩa với một nữ nhân, muốn từ hôn cũng có thể thương lượng giải chia tay trong hòa bình, cần gì phải xin thánh chỉ.
Còn có chuyện khác, nàng nghĩ nếu nói ra chuyện mình cứu Yến Kỳ sẽ liên lụy đến rất nhiều vấn đề, khi đó hắn tới Phượng Thai Huyền bị trọng thương, còn kinh động đến người của phủ Hoài Nam, chứng tỏ hắn đi phủ Hoài Nam có chuyện quan trọng, nếu nàng tiết lộ ra, khả năng sẽ bị người phủ Hoài Nam vương trả thù, còn có thái độ của hoàng thượng trong cung, cho nên nàng tính toán cẩn thận, vẫn không nên nói.
Vân Nhiễm dùng ngón tay day day trán, có chút suy yếu nói: “Ta thấy váng đầu.”
Lệ Chi vừa nghe liền lo lắng: “Quận chúa, đang bình thường sao tự nhiên lại váng đầu.”
Vẻ mặt Anh Đào quan tâm nói: “Quận chúa, hay là để chúng nô tỳ đi ngăn người khác tới nơi này, người ở trong điện nghỉ ngơi một lát.”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Anh Đào, khóe môi cười lạnh như nước, ánh mắt của nàng rất sáng, tay Anh Đào không tự chủ run rẩy, trong lòng hoang mang rối loạn, quận chúa nhìn mình làm gì, Vân Nhiễm cười càng đậm hơn, nàng vươn tay kéo Anh Đào, “Được, nhớ không cho bất kỳ kẻ nào lại gần, ta ngủ một lát.”
Anh Đào càng bất an, sao nàng cảm thấy lời của quận chúa khiến người ta lạnh sởn da gà.
Lệ Chi lo lắng: “Quận chúa, có muốn gọi đại phu, nô tỳ lập tức đi mời tới kiểm tra cho người một chút,”
Vốn quận chúa đang bình thường, sao lại tự dưng mệt mỏi, hơn nữa tâm trạng người vừa rất vui vẻ vì biết Anh Đào không phản bội mình, nhưng sao giờ nàng lại cảm thấy hơi thở trên người quận chúa lạnh bạc, người rất đau lòng, đây là có chuyện gì? Lệ Chi nghĩ không ra, Anh Đào đã nhanh chóng kéo tay nàng tha ra bên ngoài: “Đi thôi, để cho quận chúa nghỉ ngơi một lát, chúng ta đừng làm phiền người, chúng ta đi chặn người bên ngoài lại, ta sợ một mình không ngăn được, nếu có nam nhân xông tới không phải danh dự của quận chúa sẽ bị phá hủy sao?”
Lệ Chi còn muốn nói tiếp nhưng đã bị Anh Đào kéo đi. Phía sau ánh mắt Vân Nhiễm âm u lạnh lẽo, toàn thân tràn đẩy lửa giận, không ngờ mình thực sự cứu về một con bạch nhãn lang, dám hợp tác với người khác tính kế nàng, rõ ràng là tự tìm đường chết. Đã phản bội lại còn biết nhiều bí mật của nàng, nàng sẽ không để nàng ta sống, nếu nàng ta rơi vào tay kẻ khác gây bất lợi đối với nàng.
Người sau lưng cũng thật thông mình, mượn sức nha hoàn bên cạnh nàng ra tay, lúc nãy Anh Đào vội vàng tiến vào, nàng ta giúp nàng thay y phục là muốn bí mật đánh tráo hà bao, hương thơm kỳ lạ cũng là từ hà bao kia mà ra, Vân Nhiễm nhanh chóng ăn giải dược, rất nhanh tim đã hết đập nhanh, cũng may người kia sợ nàng phát hiện cho nên mị dược liều lượng không nhiều, nếu không chắc chắn không có giải dược, chỉ có thể nam nữ hoan ái với có thể giải độc.
Vân Nhiễm cười lạnh, nhìn bên ngoài, nàng rất tò mò người đứng sau Anh Đào là ai, đồng ý điều kiện gì với Anh Đào khiến nàng ta phản bội mình.
Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới, Vân Nhiễm nhanh chóng tìm kiếp chỗ ẩn nấp, phát hiện ra trong phòng này không có nhiều chỗ để trốn, rất dễ bị người ta phát hiện, có khả thi nhất là xà ngang trên đỉnh đầu, trong phòng có tất cả mười hai cái cột được cố định bằng xà ngang, xà ngang này lại thô to, nếu người nấp ở một bên sẽ không bị ai phát hiện.
Trong lòng Vân Nhiễm vui vẻ, nhanh chóng tìm kiếm một góc tối xà ngang, nhưng lúc này nàng mới phát hiện một chuyện, nàng không thể đi lên. Nàng phái Long Nhất đi chặn Nguyễn Đình, Long Nhị đi thăm dò nước Tây Tuyết, nội lực của nàng còn chưa khôi phục, cho nên muốn lên xà nhà là điều không thể.
Vân Nhiễm hơi ngây người, nhưng mà nàng vừa ngẩng đầu lên lại hóa đá, vì trên xà ngang lúc này đang có một người tao nhã dựa vào, tóc đen như mực khẽ rủ xuống khuôn mặt tinh xảo hoa mỹ như một đóa bạch liên, hắn nhìn Vân Nhiễm đang hóa đá, nhướng mi ôn hòa chào hỏi.
“Hóa ra là quận chúa Trường Bình, thật là trùng hợp.”
Vân Nhiễm đã có phản ứng lại, nhanh chóng nhìn lại bình phong phía sau suy nghĩ lại lúc nãy mình mình thay y phục ở đây, mà người này nhàn nhã ngắm nhìn, không phải hắn đã thấy hết sao, nghĩ đến đó nàng thét lên chói tai: “A,”
Nhưng cũng nhanh phản ứng lại nhanh chóng che miệng, bên ngoài có người sắp tới, sắc mặt nàng âm trầm nhìn Yến Kỳ trên xà nhà.
“Yến Kỳ, đổ tiểu nhân, ngươi vào khi nào.”
Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm nói xong, làn mi thanh tú trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng nhìn thấy mặt nàng khó coi, tâm tình lại tốt lên.
“Dĩ nhiên là lúc ngươi tiến vào, bản quận vương liên vào.”
“Ngươi, đồ sắc lang, hạ lưu bại hoại, mũ áo chỉnh tề mà lại là cầm thú, dám trốn ở chỗ này nhìn lén nữ nhân thay y phục, phải rồi, ngươi nhất định là đồ biến thái, bình thường làm ra vẻ đạo mạo, chính nhân quân tử, nhưng bên trong lại đen tối dụng tâm hiểm ác, xấu xa dơ bẩn, không có việc gì làm lại đi nhìn lén nữ nhân thay y phục, có phải còn thích trộm nội y của nữ nhân, dấu giếm thưởng thức.”
Vân Nhiễm mở to mắt càng nói càng hưng phấn. Yến Kỳ ngây người vì đống từ ngữ thuyết phục của nữ nhân này, thật muốn bổ đầu nàng ra xem bên trong chứa những gì, nhưng nhìn thần thái sáng như ngọc, ánh mắt sáng như màn đêm của nàng che lấp đi vẻ bình thường của khuôn mặt.
Yến Kỳ nhìn thần thái nàng bức người, trong đầu không tự chủ lại hiện lên một người, là người đã cứu hắn ở Phượng Thai Huyền, hai người như trùng làm một, bởi vì từ trước tới giờ hắn chưa gặp nữ nhân nào như vậy.
Khuôn mặt tinh xảo của Yến Kỳ không biến sắc, khóe môi cười thản nhiên không nhúc nhích nhìn Vân Nhiễm, Vân Nhiễm thấy hắn bất động càng hưng phấn giống như bắt được nhược điểm.
“Xem ra ta đoán đúng rồi, trong lòng ngươi thực sự xấu xa, nói chính xác là biến thái, phải rồi, khó trách ngươi phụ trách giám sát ti cả đám đều là thái giám, hóa ra là chủ nhân có tâm lý biến thái.”
Yến Kỳ mới nghe còn thấy bình thường, càng về sau lại càng khó lọt tai, nếu để cho nàng nói tiếp, chỉ sợ hắn thành kẻ tiểu nhân, biến thái xấu xa nhất thiên hạ, nữ nhân này chuyện gì cũng dám nghĩ, Yến Kỳ hơi nhíu mi, ánh mắt hiển hiện sát khí lạnh lẽo tràn ngập cả phòng.
Vân Nhiễm thấy hắn tức giận, đắc ý mở miệng: “Bị ta nói trúng đi, ha ha.”
Yến Kỳ khẽ động thân mình, nhảy từ trên xà nhà xuống xoay tròn như đóa sen trắng nở rộ, ánh mắt thâm thúy nồng nàn như rượu, lại mang theo sát khí, thanh âm vang lên bên tai Vân Nhiễm.
“Quận chúa Trường Bình, ngươi phát hiện bí mật của ta, ngươi nói ta có nên giết ngươi diệt khẩu không.”
Hắn cười như hoa nở, giống hoa quỳnh đang bay trong gió, khoảnh khắc thật đẹp nhưng ẩn sau nụ cười khuynh quốc là hơi thở lạnh lẽo, mưa to gió lớn, sấm dền chớp giật, Vân Nhiễm khẽ cắn răng rùng mình, từng bước lùi về phía sau, nàng muốn cắn lưỡi mình, sao lại không tiện, nơi này không có ai, nếu hắn giết nàng diệt khẩu rồi cưỡng gian? Trong đầu nàng hiện lên đủ các cách giết người biến thái, mổ bụng, vắt ngực, cưỡng gian.
Người ta nói càng đẹp lại càng độc, người trước mắt lại là vừa đẹp lại vừa độc, rõ ràng là nàng tự tìm chết, có điều nếu đã trốn không được có khi tiên hạ thủ vi cường, trong đầu vừa có ý niệm, thân hình đã đánh về phía trước, trong tay xuất ra một cây châm tú hoa, đâm về một huyệt đạo trên người Yến Kỳ, lúc này mục tiêu chính xác không chút do dự đâm về phía hạ thân Yến Kỳ.
“Ngươi muốn mạng của ta, ta phế đi ngươi trước, xem ai ác hơn.”
Đấu với loại tiểu nhân ngoan độc như hắn, chỉ có thể ngoan độc lại bằng không chính mình chịu chết.
Yến Kỳ khẽ động, nhấc tay áo, mội luồng nội lực cường đại vây quanh người hắn khiến Vân Nhiễm đâm trái đâm phải đều không được. Chiêu đánh xuống hạ thân cũng không sử dụng được. Nhưng Vân Nhiễm cũng không thả lỏng châm, tú hoa hoa châm vẫn trái phải đâm về hướng Yến Kỳ, giống như quần ma loạn vũ, Yến Kỳ ánh mắt có vài phần u ám, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở nữ nhân này.
“Ngươi đừng phí sức nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi.”
Vân Nhiễm trợn tròn mắt, đột nhiên cười tỏa nắng, khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời. “Đến cùng là ai nhận lấy cái chết ta cũng không biết, có điều Yến quận vương không có cảm giác lạ sao?”
Ánh mắt Yến Kỳ tối sầm, xoay mình lui lại ba bước, đợi hắn kiểm tra cẩn thận, mới phát hiện trong không khí có mùi lạ, hiển nhiê là nữ nhân này hạ độc, hắn trúng độc, nàng ta vừa rồi quần ma loạn vũ chẳng qua muốn dụ hắn sử dụng nội lực để độc dược phát tác nhanh hơn.
“Ngươi dám hạ độc, lập tức giao giải dược cho bản quận vương.”
Yến Kỳ vừa dứt lời đã bay đến bên người Vân Nhiễm, ngón tay như ngọc nắm cổ nàng: “Giao giải dược ra, nếu không bản quận vương giết ngươi.”
Vân Nhiễm bình thản, vẻ mặt không sợ chết: “Giết đi, dù sao cũng có Yến quận vương làm đệm lưng, ta cũng không sợ cô đơn, không phải chúng ta có thù hận sao, vừa vặn có thể từ từ tính toán trên đường xuống hoàng tuyền.
Ánh mắt Yến Kỳ hơi mị hoặc, khóe môi cười sâu sắc “Vậy bản quận vương giao dịch với ngươi.”
“Nói,” Vân Nhiễm bất động trong lòng cũng đã có suy nghĩ, thực tế trong phòng sớm đã bị nàng hạ mị dược, loại này cũng không phải dược trí mạng, trước mắt Yến Kỳ còn không có phát hiện ra, nếu để hắn biết nàng sẽ mất cơ hội, cho nên sớm trao đổi điểu kiện.
“Ngươi giao giải dược cho ta, bản quận vương không giết ngươi.”
Vân Nhiễm cười cười, khinh thường lên tiếng: “Cái đó mà cũng gọi là giao dịch ah, ta có thể cho ngươi giải dược, nhưng ngươi phải mang ta lên xà ngang.”
Vân Nhiễm đã nghe được có bước chân người tới gần, nếu không nhanh trốn sẽ gặp phiền phúc, cho nên nàng đề xuất Yến Kỳ mang nàng lên xà ngang.
“Được, giải dược.” Yến Kỳ thản nhiên đáp ứng, cũng không làm khó Vân Nhiễm, Vân Nhiễm hừ lạnh: “Mang ta lên trước, ta sẽ giao giải dược cho ngươi.”
Ngón tay Yến Kỳ khẽ động, một sợi tơ ngọc bắn ra quấn quanh người Vân Nhiễm, hai thân ảnh bay lên rơi xuống xà ngang, Hắn và nàng vẫn duy trì khoảng cách hai thước, Yến Kỳ thu lại ngọc ta tao nhã mở miệng: “Giải dược.”
Vân Nhiễm lấy một viên thuốc ném qua, Yến Kỳ đưa tay bắt lấy, quan sát cẩn thận, đột nhiên hắn bẻ viên thuốc làm hai, một nửa ném về phía Vân Nhiễm, Vân Nhiễm đang muốn tránh đi, nhưng viên thuốc kia cứ như có mắt bay thẳng tới miệng nàng, mang theo cỗ nội lực trực tiếp bắt nàng nuốt xuống.
Yến Kỳ ở đối diện, thấy nàng ăn xong không chuyện gì lúc đó mới yên tâm uống thuốc, không phải hắn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà tại nữ nhân này quá âm hiểm giả dối.
Vân Nhiễm cười cười, vẻ mặt khinh thường: “Yến quận vương lá gan của ngươi cũng thật là nhỏ, lại lấy người khác ra nghiệm thuốc, không xứng làm nam nhân.”
Ánh mắt Yến Kỳ u ám: “Đối phó với tiểu nhân, tự nhiên phải dùng cách của tiểu nhân, nam nhân chân chính chỉ dùng để đối đãi người ngay thẳng chứ không dùng với tiểu nhân âm hiểm giả dối.”
“Thật không biết ai mới là người kia?” Vân Nhiễm chưa dứt lời, cửa phòng đã bị mở ra nàng dừng nói chuyện, nhanh chóng nhìn về phía đó, vừa nhìn đã ngạc nhiên không khép nổi miệng, nàng vẫn suy đoán người sau lưng Anh Đào là ai, đoán đi đoán lại cũng không nghĩ sẽ là Định vương Sở Dật Lâm.
Vân Nhiễm nở nụ cười lạnh lẽo, không ngờ Sở Dật Lâm lại ti bỉ vô sỉ như vậy, lúc nãy ở trường đua ngựa hắn cùng quận chúa Minh Tuệ hạ dược trên ngựa của nàng, giờ lại mua người bên cạnh nàng hãm hại chủ tử, hắn làm như vậy chỉ có một mục đích, khiến nàng thân bại danh liệt, cuối cùng không còn đường nào khác ngoài gả cho hắn, hắn đã nghĩ một nữ nhân thất trinh trước khi cưới, cho dù có làm Định vương phi thì cũng bị người đời chỉ trỏ bàn tán. Nam nhân này thật đáng khinh bỉ, vì dã tâm, vì quyền lực, không từ bất cứ thủ đoạn nào, nàng hoàn toàn thất vọng khinh bỉ hắn.
Vân Nhiễm không nói lời nào nhìn Sở Dật Lâm, hắn cũng không phát hiện trong phòng bị hạ mị dược, chỉ lo đi thẳng tới đằng sau bình phong sau đó nhanh chóng thất vọng, đằng sau bình phong không có hình bóng của Vân Nhiễm.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, bàn tay nắm chặt. “Chẳng lẽ tiện nhân kia lừa bổn vương, thật sự là to gan.”
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài tìm Anh Đào tính sổ, người còn chưa ra đến cửa liền cảm thấy quanh thân khô nóng, không nhịn được muốn cởi quần áo, lúc này hắn còn chưa ý thức được trong phòng bị hạ dược, chỉ nghĩ là do mình quá tức giận nên nhiệt hỏa công tâm. Nhưng ra đến cửa hắn liền phát hiện chuyện có chút không thích hợp, hắn cũng không phải người không hiểu chuyện, rất nhanh đã biết mình bị trúng kế, không khỏi mắng một tiếng đáng chết, ai lại có gan ra tay với bổn vương, nếu để bổn vương tra ra nhất định khiến nàng chết không toàn thây.
Nhưng trước mắt hắn vẫn cần nhanh chóng tìm người giải dược.
Định vương Sở Dật Lâm mặt mày đỏ gay vội vàng chạy ra ngoài.
Trong phòng lại im ắng, Vân Nhiễm cười trào phúng quay đầu thấy vẻ mặt Yến quận vương đang cổ quái nhìn nàng, không khỏi tự sờ lên mặt tức giận lên tiếng: “Làm sao, trên mặt ta có gì ah.”
Yến Kỳ nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, nữ nhân này thật khác so với nữ tử bình thường, quỷ kế đa đoan, âm hiểm xảo quyệt, không hiểu vì sao hắn luôn đem nàng cùng với nữ nhân trong mộng ở Phượng Thai Huyền thành một, trên đời này ngoài nàng ta ra chẳng lẽ còn có người thứ hai âm hiểm giả dối như vậy.
Yến Kỳ nghi hoặc, sắc mặt trên mặt bất biến, cười như xuất thủy phù dung,. “Hóa ra là mị dược, cũng không phải độc dược trí mạng.”
Hắn đã phát hiện, dù Vân Nhiễm không đưa giải dược hắn cũng không chết nữ nhân này lại bất động thanh sắc, hại hắn tưởng mình trúng kịch độc.
Vân Nhiễm nghe hắn nói xong liền cười tỏa nắng: “Chúc mừng Yến quận vương đã tìm ra câu trả lời, nhưng cũng không có thưởng.”
“Ngươi thật sự âm đủ âm hiểm.” Yến Kỳ hừ lạnh, Vân Nhiễm cười càng đậm hưng phấn nói: “Muốn nói âm hiểm thiên hạ này ai có thể so với Yến quận vương, tiểu nữ tự cảm thấy không bằng, nếu ta đủ âm hiểu, sao lần nào cũng bị thua thiệt trong tay ngươi, người lợi hại là Yến quận vương mới đúng.”
“Hình như ngươi rất hận ta,” ánh mắt Yến Kỳ khẽ động, vân đạm phong khinh lên tiếng, thật ra là đang muốn dò hỏi.
“Đúng vậy, không phải là bình thường mà là cực kỳ căm hận,”
Vân Nhiễm hung dữ nói, không hề che dấu căm hận, Yến Kỳ lại dụ hoặc mở miệng.
“Hận như thể muốn ăn thịt uống máu ta.”
“Đúng vậy, quận vương lại đoán đúng rồi, chúc mừng,” Vân Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười khẳng định.
“Nói như vậy, nhất định bản quận vương đã gây ra chuyện ác tày trời phải không.” Yến Kỳ nhìn chằm chằm Vân Nhiễm mở miệng: “Đến cùng là chuyện gì, ta cũng không biết rõ.”
“Ngươi còn có mặt mũi nói, ngươi?” Vân Nhiễm lạnh lùng, nhưng chợt nhận ra Yến Kỳ cố tình dụ nàng, nằm mơ đi, vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã buột miệng nói ra, chuyện nàng cứu hắn ở Phượng Thai Huyền.
Theo lý mà nói, nói chuyện đó ra không có chỗ nào không tốt, làm cho hắn tỉnh ngộ, nàng cứu hắn, hắn còn từ hôn, đồ bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, nhưng Vân Nhiễm suy nghĩ một lúc nàng không muốn Yến Kỳ báo đáp, nàng tức giận vì hắn đối xử bạc tình bạc nghĩa với một nữ nhân, muốn từ hôn cũng có thể thương lượng giải chia tay trong hòa bình, cần gì phải xin thánh chỉ.
Còn có chuyện khác, nàng nghĩ nếu nói ra chuyện mình cứu Yến Kỳ sẽ liên lụy đến rất nhiều vấn đề, khi đó hắn tới Phượng Thai Huyền bị trọng thương, còn kinh động đến người của phủ Hoài Nam, chứng tỏ hắn đi phủ Hoài Nam có chuyện quan trọng, nếu nàng tiết lộ ra, khả năng sẽ bị người phủ Hoài Nam vương trả thù, còn có thái độ của hoàng thượng trong cung, cho nên nàng tính toán cẩn thận, vẫn không nên nói.
Danh sách chương