, Yến Kỳ trúng chiêu.
Vân Nhiễm điều khiển ngựa chạy tới cuối đường đua, ngựa của nàng còn chưa tới nơi, ngựa của quận chúa Minh Tuệ đã chạy ngược trở lại, nàng ta ngồi trên ngựa nở nụ cười đắc ý, lúc hai con ngựa xẹt qua nhau, cánh tay Vân Nhiễm động một chút thuốc bột bay thẳng vào đầu bạch mã, Vân Nhiễm cười quỷ dị, thúc ngựa chạy xa.
Ngươi đã dám tính kế ta, sao ta lại không trả lại cho ngươi một kích, ta vẫn luôn có thù tất báo, việc hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, ngày sau sẽ trả lại cho ngươi.
Vân Nhiễm chạy nhanh đến cuối đường đua, lúc này đằng sau lại vang lên tiếng thét chói tai của quận chúa Minh Tuệ, bên ngoài trường đua mọi người đang hô hào tranh cãi ầm ĩ, Vân Nhiễm cười tỏa nắng thúc ngựa quay trở lại, chạy thẳng một mạch về điểm xuất phát, rất nhanh đã vượt đến bên người quận chúa Minh Tuệ, nàng ta có chút chật vật, mặt trắng bệch tóc tai bù xù còn đâu dáng vẻ tiêu sái, Định vương đang ở bên trấn an, nếu không phải hắn kịp thời ra tay chỉ sợ hôm nay quận chúa Minh Tuệ không chết thì cũng trọng thương.
Lúc đi qua người bọn họ, Vân Nhiễm còn tỏ vẻ quan tâm tiếp đón: “Quận chúa Minh Tuệ ngươi không sao chứ, thật may có Định vương điện hạ làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không quận chúa đã bị thương.”
Nháy mắt sắc mặt hai người đều cực kỳ khó coi, đối tượng mà Sở Dật Lâm muốn cứu là Vân Nhiễm, giờ lại biến thành Phượng Quân Dao, trong lòng không khỏi tức giận, Quận chúa Minh Tuệ cũng không nói nên lời mặt đen sì, vốn muốn chỉnh Vân Nhiễm, cuối cùng người chịu thiệt lại là mình.
Quận chúa Minh Tuệ hoài nghi, ngựa của mình chưa từng xảy ra chuyện, sao hôm nay lại có vấn đề, nhớ đến khuôn mặt cười sáng lạn của Vân Nhiễm, trực giác mách bảo nàng ta, Vân Nhiễm động thủ với ngựa của nàng ta, nhất định là như vậy.
Quận chúa Minh Tuệ phẫn nộ hét lên: “Vân Nhiễm, nhất định là ngươi đã động tay chân.”
Vân Nhiễm khẽ cười, phi ngựa thẳng tiến về phía trước, là nàng động thủ thì đã sao? Cũng phải có chứng cớ, trước đó ngựa của nàng cũng bị mất không chế còn không phải các nàng động tay chân sao, nàng không vô sỉ, nhưng nếu bọn đã dùng thủ đoạn ti bỉ thì nàng nàng cũng không khách khí.
Vân Nhiễm tức giận không chỉ mình quận chúa Minh Tuệ mà là Định vương Sở Dật Lâm. Lúc ngựa vừa mất không chế đã thấy Định vương lao ngay tới nàng đã biết, chuyện ngoài quận chúa Minh Tuệ Định vương cũng nhúng tay vào, không ngờ nam nhân này thật không biết xấu hổ, trước mặt mọi người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân biến nàng thành người của hắn, nếu lúc đó thật sự bị hắn cứu, hai cưỡi chung một ngựa trở về, nàng không gả cho hắn, thì người khác sẽ nghĩ như thế nào.
Khó trách nàng không tìm ra được ngựa có vấn đề, hóa ra là do Định vương, nàng cũng đoán ra là bọn họ hạ dược trên móng ngựa, lúc nàng ngựa hung hăng hất lên, ngửi thấy một mùi hương nhạt, là một loại thảo dược có loạn tính, cho nên ngựa mới phát cuồng.
Vân Nhiễm chạy nhanh về đích, đám người bùng nổ tiếng hoan hô, Đường Tử Khiên, Tần Dục Thành, Lam Tiểu Lăng, Hạ Tuyết Dĩnh còn có công chúa An Nhạc đều đứng dậy vỗ tay.
“Vân Nhiễm, tốt quá rồi, ngươi thắng.”
“Đúng vậy, ta thắng ba ngàn lượng ngân phiếu.”
“Ta cũng thắng, ta cũng thắng.”
Bên này đang hân hoan, chỗ khác lại im lặng dị thường, đám người Giang Tập Nguyệt cũng Triệu Thanh Nghiên đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn về phía quận chúa Minh Tuệ cách đó không xa. Sắc mặt Phượng Quân Dao thập phần khó coi, nhưng cũng không dám phát tác, Sở Dật Lâm đã cảnh cáo nàng, không được nhắc lại chuyện này, nếu làm ầm lên sẽ tra ra chuyện ngựa của Vân Nhiễm nổi điên, sẽ ảnh hưởng đến thể diện của trưởng công chúa.
Cho nên dù trong lòng cực kỳ tức giận, sau khi về đến đích nàng ta cũng im lặng, sắc mặt bình thường.
Không ít người chạy tới quan tâm hỏi: “Quận chúa Minh Tuệ, ngươi không sao chứ.”
“Có bị thương không?”
Vân Nhiễm cùng mọi người chào hỏi, ánh mắt vô tình lướt qua người Yến Kỳ ngồi cách đó không xa, hắn đang lười nhác tựa vào ghế, nhìn lại phía nàng, vẻ mặt tiếc nuối, giống như tiếc nuối vì không thấy nàng ngã ngựa. vân Nhiễm không nhịn được trừng mắt liếc hắn, mắng Bạch Liên hoa, sau đó quay đầu cùng đám người công chúa An Nhạc rời đi.
Công chúa An Nhạc nhớ lại chuyện vừa xảy ra, vẻ mặt kinh hãi, nhìn Vân Nhiễm nói: “Trường Bình, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao ngựa của ngươi lại nổi điên mất kiểm soát.”
Vân Nhiễm quay đầu đưa mắt nhìn Định vương ở phía sau, vừa đúng lúc hắn nhìn lại, Vân Nhiễm cười sáng lạn gật đầu một cái, Sở Dật Lâm nhìn mặt nàng chắc chắn đã biết chuyện ngựa nổ điên có liên quan đến hắn. Ánh mắt hắn đột nhiên sắc bén dữ tợn, nữ nhân thông minh như vậy nếu không thành Định vương phi thì hắn không thể giữ lại nàng.
Vân Nhiễm cũng thu hồi tầm mắt nói chuyện cùng công chúa An Nhạc.
“Không có việc gì, có thể là do ta vừa mới cưỡi cho nên mới không chịu nghe lời, cũng may sau đó lại ngoan ngoãn, khiến ta thắng quận chúa Minh Tuệ.”
“Thật sự là dọa chết người.”
Hạ Tuyết Dĩnh khẽ thở dài, Lam Tiểu Lăng cười sang sảng nói: “Không phải vô sự rồi sao, hữu kinh vô hiểm, chúng ta còn thắng được bạc, Vân Nhiễm quay về ta mời ngươi ăn cơm, coi như an ủi.”
“Được, nhớ kỹ ngươi nợ ta nha.”
Đoàn người đi thẳng vào trong sân, Vân Nhiễm đi thay y phục, sau đó đi cùng mọi người nói chuyện.
Quận chúa Minh Tuệ cũng thay y phục, cùng đám người Giang Tập Nguyệt đi theo sau Vân Nhiễm. nàng ta tươi cười gọi: “Quận chúa Trường Bình.”
Vân Nhiễm dừng bước nhìn lại, Lam Tiểu Lăng cũng Hạ Tuyết Dĩnh ở bên cạnh khẩn trương nhìn chằm chằm quận chúa Trường Bình, không phải nàng ta lại muốn gây sự với Vân Nhiễm chứ, trận đấu này là nàng ta muốn so, ngựa của nàng ta mất khống chế không có liên quan tới người khác, cho nên trận này nàng ta thua cũng không có liên quan tới người khác.
Quận chúa Minh Tuệ không có phát giạn, tươi cười ôn hòa: “Lúc trước ta đã nói nếu ai thua phải xin lỗi đối phương, hiện tại ta là ngươi thua, trước mặt mọi người ta xin lỗi ngươi, ân oán của chúng ta xóa bỏ, về sau chính là bằng hữu.”
Cử chỉ của nàng ta rất chân thành, khuôn mặt ôn hòa minh diễm động lòng người giống như thật sự muốn hóa giải hiềm khích làm bằng hữu tốt.
Chuyện này nếu là người khác, sẽ có hiệu quả tốt, nhưng đổi lại là quận chúa Minh Tuệ lại khiến người khác kinh hoàng.
Quận chúa Minh Tuệ là nữ nhi của trưởng công chúa, luôn kiêu căng ngạo mạn, khi nào thì dịu dàng thiện ý, có người đoán quận chúa sẽ thẹn quá hóa giận, nghĩ kế đối phó quận chúa Trường Bình.
Vân Nhiễm bình tĩnh cười nhẹ nhàng, lên tiếng: “Được, nếu quận chúa Minh Tuệ đã nói xóa bỏ, như vậy tất cả ân oán của chúng ta đều xóa bỏ.”
Quận chúa Minh Tuệ nghe lời của nàng, trong lòng tức giận mắng tiện nhân, ngươi chờ cho ta, ta nhất định sẽ thu hồi cả vốn lẫn lời.
“Đi thôi, chúng ta tới Trường Xuân hiên đi, yến hội cũng sắp bắt đầu rồi.”
“Được, đi thôi.” Tất cả mọi người đều đi về phía Trường Xuân hiên, quận chúa Minh Tuệ cũng Vân Nhiễm đi đầu, những người khác đều theo sau các nàng vừa đi vừa nói huyện tiến tới Trường Xuân Hiên.
Không ít các vị phu nhân đều ngạc nhiên, lúc trước quận chúa Minh Tuệ cùng quận chúa Trường Bình như nước với lửa, sao vừa đi tới trường đua ngựa một hồi trở lại, hai người đã cười cười nói nói, cực kỳ thân mật.
Quận chúa Minh Tuệ tiếp dón mọi người ở một góc nhỏ hoa viên, phân phó nha hoàn: “Đi mang chén trà lại đây, ta muốn tự mình kính trà xin lỗi quận chúa Trường Bình, về sau hòa thuận làm bằng hữu tốt.”
Tiểu nha hoanh nhanh chóng rời đi, mang tới một ly trà dâng tới tay quận chúa nhà mình, mọi người đều không biết quận chúa Minh Tuệ có ý đồ gì, thật sự là muốn kính trà xin lỗi quận chúa Trường Bình sao, thật sự không phù hợp với tác phong của nàng ta.
Chỉ có Triệu Thanh Nghiêm, Giang Tập Nguyệt cùng Mai Nhược Hàm hiểu quận chúa, nàng ta tuyệt đối không có khả năng xuống nước, nàng ta làm vậy nhất định là muốn tính kế Vân Nhiễm, về phần đến cùng là cái gì các nàng cũng mỏi mắt mong chờ, tin tưởng rất nhanh sẽ có trò hay để nhìn.
Vài người im lặng uống trà xem náo nhiệt.
Công chúa An Nhạc lại có chút lo lắng nhìn Vân Nhiễm, nàng cũng biết biểu muội này tính tình ương ngạnh, không có khả năng sẽ chịu nhận lỗi với người khác, nhất định phía sau còn có mục đích, về phần mục đích gì thì nàng cũng không biết.
Mọi người xung quanh đều nhìn quận chúa Minh Tuệ, nàng ta cười sáng lạn bưng trà tới trước mặt Vân Nhiễm ôn nhu lên tiếng: “Trường Bình, chuyện trước kia là do Minh Tuệ có lỗi, mong rằng ngươi rộng lượng không tính toán với ta, hôm nay ta hướng ngươi xin lỗi, uống hết chén trà này, về sau chúng ta sẽ làm bằng hữu.”
Vân Nhiễm cũng cười ôn nhu nhìn quận chúa: “Quận chúa Minh Tuệ đã thành tâm xin lỗi, nếu ta còn không buông, thật uổng kiếp làm người, uống chén trà này, chúng ta là bằng hữu.”
Mũi nàng đã ngửi, trà này không có độc, chỉ là nước trà bình thường, chén trà cũng không có vấn đề, Vân Nhiễm kinh ngạc, nữ nhân này sao lại không động tay chân, người như nàng ta sao có thể thành tâm xin lỗi mình. Nhất định là có mục đich khác, Vân Nhiễm vừa nghĩ đua tay tiếp lấy chén trà trong tay Minh Tuệ, không ngờ nàng ta lại nhẹ buông tay chén trà trực tiếp rơi xuống đất, Vân Nhiễm cả kinh chẳng lẽ nữ nhân này định dùng trà trả thù, như vậy có hơi nhỏ quá không.
Vân Nhiễm hơi né đi, tránh được chén trà cũng không bị bỏng, nhưng nước trà vẫn bắn lên làm ướt một mảng váy áo của nàng.
Quận chúa Minh Tuệ lập tức làm ra vẻ mặt thành khẩn lấy khăn lau váy cho Vân Nhiễm liên thanh nói: “Thực xin lỗi, Trường Bình, ta không có cố ý, là vì ta quá vui mừng cho nên mới không cầm chắc làm rơi chén trà, ngươi trăm ngàn lần đừng trách ta, đều là ta sai.”
Quận chúa Minh Tuệ lại nói vời lời xin lỗi quan tâm hỏi Vân Nhiễm: “Trường Bình ngươi có mang y phục theo không.”
Vân Nhiễm cười càng sâu, như rượu nồng.
“Có mang, để ta sai nha hoàn đi lấy, làm phiền ngươi phân phó nha hoàn dẫn ta đi thay y phục.”
Các tiểu thư khi tham gia yến hội bình thường đều mang theo y phục, để đề phòng quần áo bị bẩn, mỗi phủ đệ khi tổ chức yến cũng bố trí phòng để các tiểu thư thay y phuc, cho nên Vân Nhiễm vừa lên tiếng, quận chúa Minh Tuệ đã gọi một nha hoàn tới: “Mau đưa quận chúa Trường Bình đi thay y phục.”
“Ân, Quận chúa,” Tiểu nha hoàn cung kính nhận lệnh, mời Vân Nhiễm đi thay y phục.
Vân Nhiễm nói một tiếng với đám người công chúa An Nhạc, sau đó đi thay y phục, ở phía sau đám người Lam Tiểu Lăng cảm thấy chuyện này có chút là lạ, công chúa An Nhạ lo lắng nói thầm vài câu với Lam Tiểu Lăng, để nàng tìm cơ hội đi quan sát, đừng để Trường Bình bị thương tổn, Lam Tiểu Lăng khẽ gật đầu. Một bên khác quận chúa Minh Tuệ cũng nhỏ giọng thì thầm với đám người Triệu Thanh Nghiên, vài ngươi nâng mày trợn mắt, khống khí cực kỳ mờ ám quỷ dị.
Phía tây Trường Xuân hiên có phòng riêng biệt, chuyên dụng để tân khách dùng sửa sang lại dung nhan, Vân Nhiễm đi theo hạ nhân phủ trưởng công chúa vào trong phòng, sau đó phân phó tiểu nha hoàn ra ngoài làm việc, nàng ở nơi này chờ nha hoàn của mình mang quần áo lại đây, nha hoàn phủ trưởng công chúa nhận lệnh rồi đi ra ngoài.
Ánh mắt Vân Nhiễm có chút đăm chiêu, khóe môi cười lạnh lẽo, vốn nàng đoán quận chúa Minh Tuệ sẽ động tay chân trong ly trà, nhưng nữ nhân này cũng thật thông mình nàng ta không có động, nếu hạ vào trong trà, trước mặt mọi người trò xiếc của nàng ta sẽ bị vạch trần. Điều này chứng tỏ còn có người khác động tay chân, người này là ai.
Vân Nhiễm nhớ tới chuyện Thải Nhi bẩm báo, Anh Đào đi gặp Bảo Sắc của Lạc U cư, chẳng lẽ các nàng muốn mượn Anh Đào ra tay.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ nhập thần, ngoài phòng có tiếng bước chân đến gần, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ai?”
Thanh âm của Lệ Chi vang lên: “Quận chúa, là nô tỳ.”
“Vào đi, Anh Đào ở bên ngoài canh giữ, không cho bất cứ ai tiến vào.”
“Ân, quận chúa,” Thanh âm Anh Đào vang tới, khó có được dịp vui vẻ, Lệ Chi nhanh chóng tiến vào, giơ giơ gói đồ trong tay lên, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, các nàng quả nhiên động tay chân trên y phục.”
“Vậy ngươi đã đem đổi lại y phục của các nàng chưa?” Vân Nhiễm nhíu mi lạnh lùng lên tiếng.
Lệ Chi trầm ổn gật đầu: “Nô tỳ dựa theo ý của quận chúa lặng lẽ tráo đổi với các nàng.”
Hóa ra Vân Nhiễm đã sớm nhìn ra Hạ Ngọc Trân có biểu hiện cổ quái luôn chú ý tới nàng ta âm thầm hạ lệnh cho Long Nhất đánh tráo, y phục ở trong xe của Vân Nhiễm thực chất là y phục của Hạ Ngọc Trân, nếu các nàng động thủ người chịu thiệt thòi là nàng ta chứ không phải Vân Nhiễm.
Không ngờ bọn họ thật sự ra tay, đúng là tự tìm đường chết.
Trong yến hội Hạ Ngọc Trân thấy quận chúa lỡ tay đánh rơi tách trà làm ướt quần áo Vân Nhiễm, nàng ta cũng làm đổ trà, như vậy với có lý do để cho nhanh nha hoàn đi lấy y phục. Sau đó trên đường đi giả vờ không cẩn thận đụng phải Anh Đào, tiểu nha hoàn hạ dược lên quần áo vân Nhiễm, có điều các nàng không biết Vân Nhiễm đã sớm có đề phòng, để Lệ Chi quan sát động tĩnh của các nàng, cho nhên nha hoàn kia vừa động thủ Lệ Chi đều nhìn thấy, Lệ Chi dựa theo ý của Vân Nhiễm cũng đụng ngã nha hoàn của Hạ Ngọc Trân thừa cơ đem đồ bị hạ dược đổi lấy đồ của nàng ta.
Ngoài ra Vân Nhiễm còn âm thầm hạ lệnh cho Long Nhất, để hắn bắt Nguyễn Đình lại hạ dược sau đó đưa vào chỗ Hạ Ngọc Trân thay quần áo.
“Không tệ.” Khóe môi Vân Nhiễm nở nụ cười tán thưởng, Lệ Chi lắc đầu cười, đều là do chủ tử an bài, nàng chỉ phụng mệnh mà thực hiện thôi, muốn nói thông minh chủ tử mới là người thông minh, Lệ Chi nghĩ đến một chuyện khác, nhỏ giọng nói: “Quận chúa, nô tỳ vẫn quan sát Anh Đào, nàng ta cũng không có thông đồng với Hạ Ngọc Trân làm bậy.”
Vân Nhiễm nhíu mày, chẳng lẽ mình đã hiểu lầm, trên thực tế Anh Đào không có phản bội mình, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều, thật không nên hoài nghi Anh Đào, xem ra nàng ta vẫn còn có thể cứu chữa, chỉ cần mình dạy bảo thật tốt, có lẽ cũng không tệ.
Vân Nhiễm vừa thay quần áo vừa nói: “Chuyện này ngươi đừng nói với Anh Đào,”
Để tránh nàng ta để trong lòng, nếu nàng ta không phản bội Vân Nhiễm, về sau nàng cũng không dễ dàng nghi ngờ nàng ta.
Hai người đang thay quần áo, bên ngoài lại vang tên tiếng Anh Đào: “Quận chúa, người thay nhanh lên, có người tới đây.”
Vân Nhiễm hơi nhíu mày, Long Nhất đã đi chặn Nguyễn Đình, sao lại có người tới đây?”
Vân Nhiễm định trách mắng Anh Đào, nhưng trong lòng lại có chút băn khoăn chính mình nghi oan cho nàng ta, nên không trách mắng, hai nha hoàn nhanh chóng giúp Vân Nhiễm mặc xong quần áo, Lệ Chi kiểm tra qua một lần, xác nhận không có vấn đề gì, mới cười mở miệng: “Quận chúa, không có việc gì, chúng ta đi thôi.”
Vân Nhiễm gật đầu chuẩn bị rời đi, đột nhiên nàng ngửi thấy một mui hương giống như bạc hà, vị rất nhạt, nếu là người bình thường căn bản sẽ không ngửi thấy, nhưng Vân Nhiễm đã ngửi qua đủ các loại thảo dược, khứu giác cũng nhạy hơn người thường, chỉ hơi có hương vị nàng cũng sẽ đoán được, cho nên nàng biết đây không phải là hương bạc hà mà là một loại hương khiến mê hoặc tâm trí, bên trong còn có một chút mị dược, Vân Nhiễm rầu rĩ, rốt cuộc Anh Đào vẫn phản bội nàng.
Vừa rồi nàng còn áy náy vì đã nghi oan cho nàng ta, nhưng một khắc sau nàng ta đã phản bộ nàng, hiển nhiên người đứng sau lưng nàng ta cũng không phải người của Lạc U cư, sẽ là người nào đây.
Vân Nhiễm điều khiển ngựa chạy tới cuối đường đua, ngựa của nàng còn chưa tới nơi, ngựa của quận chúa Minh Tuệ đã chạy ngược trở lại, nàng ta ngồi trên ngựa nở nụ cười đắc ý, lúc hai con ngựa xẹt qua nhau, cánh tay Vân Nhiễm động một chút thuốc bột bay thẳng vào đầu bạch mã, Vân Nhiễm cười quỷ dị, thúc ngựa chạy xa.
Ngươi đã dám tính kế ta, sao ta lại không trả lại cho ngươi một kích, ta vẫn luôn có thù tất báo, việc hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, ngày sau sẽ trả lại cho ngươi.
Vân Nhiễm chạy nhanh đến cuối đường đua, lúc này đằng sau lại vang lên tiếng thét chói tai của quận chúa Minh Tuệ, bên ngoài trường đua mọi người đang hô hào tranh cãi ầm ĩ, Vân Nhiễm cười tỏa nắng thúc ngựa quay trở lại, chạy thẳng một mạch về điểm xuất phát, rất nhanh đã vượt đến bên người quận chúa Minh Tuệ, nàng ta có chút chật vật, mặt trắng bệch tóc tai bù xù còn đâu dáng vẻ tiêu sái, Định vương đang ở bên trấn an, nếu không phải hắn kịp thời ra tay chỉ sợ hôm nay quận chúa Minh Tuệ không chết thì cũng trọng thương.
Lúc đi qua người bọn họ, Vân Nhiễm còn tỏ vẻ quan tâm tiếp đón: “Quận chúa Minh Tuệ ngươi không sao chứ, thật may có Định vương điện hạ làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không quận chúa đã bị thương.”
Nháy mắt sắc mặt hai người đều cực kỳ khó coi, đối tượng mà Sở Dật Lâm muốn cứu là Vân Nhiễm, giờ lại biến thành Phượng Quân Dao, trong lòng không khỏi tức giận, Quận chúa Minh Tuệ cũng không nói nên lời mặt đen sì, vốn muốn chỉnh Vân Nhiễm, cuối cùng người chịu thiệt lại là mình.
Quận chúa Minh Tuệ hoài nghi, ngựa của mình chưa từng xảy ra chuyện, sao hôm nay lại có vấn đề, nhớ đến khuôn mặt cười sáng lạn của Vân Nhiễm, trực giác mách bảo nàng ta, Vân Nhiễm động thủ với ngựa của nàng ta, nhất định là như vậy.
Quận chúa Minh Tuệ phẫn nộ hét lên: “Vân Nhiễm, nhất định là ngươi đã động tay chân.”
Vân Nhiễm khẽ cười, phi ngựa thẳng tiến về phía trước, là nàng động thủ thì đã sao? Cũng phải có chứng cớ, trước đó ngựa của nàng cũng bị mất không chế còn không phải các nàng động tay chân sao, nàng không vô sỉ, nhưng nếu bọn đã dùng thủ đoạn ti bỉ thì nàng nàng cũng không khách khí.
Vân Nhiễm tức giận không chỉ mình quận chúa Minh Tuệ mà là Định vương Sở Dật Lâm. Lúc ngựa vừa mất không chế đã thấy Định vương lao ngay tới nàng đã biết, chuyện ngoài quận chúa Minh Tuệ Định vương cũng nhúng tay vào, không ngờ nam nhân này thật không biết xấu hổ, trước mặt mọi người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân biến nàng thành người của hắn, nếu lúc đó thật sự bị hắn cứu, hai cưỡi chung một ngựa trở về, nàng không gả cho hắn, thì người khác sẽ nghĩ như thế nào.
Khó trách nàng không tìm ra được ngựa có vấn đề, hóa ra là do Định vương, nàng cũng đoán ra là bọn họ hạ dược trên móng ngựa, lúc nàng ngựa hung hăng hất lên, ngửi thấy một mùi hương nhạt, là một loại thảo dược có loạn tính, cho nên ngựa mới phát cuồng.
Vân Nhiễm chạy nhanh về đích, đám người bùng nổ tiếng hoan hô, Đường Tử Khiên, Tần Dục Thành, Lam Tiểu Lăng, Hạ Tuyết Dĩnh còn có công chúa An Nhạc đều đứng dậy vỗ tay.
“Vân Nhiễm, tốt quá rồi, ngươi thắng.”
“Đúng vậy, ta thắng ba ngàn lượng ngân phiếu.”
“Ta cũng thắng, ta cũng thắng.”
Bên này đang hân hoan, chỗ khác lại im lặng dị thường, đám người Giang Tập Nguyệt cũng Triệu Thanh Nghiên đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn về phía quận chúa Minh Tuệ cách đó không xa. Sắc mặt Phượng Quân Dao thập phần khó coi, nhưng cũng không dám phát tác, Sở Dật Lâm đã cảnh cáo nàng, không được nhắc lại chuyện này, nếu làm ầm lên sẽ tra ra chuyện ngựa của Vân Nhiễm nổi điên, sẽ ảnh hưởng đến thể diện của trưởng công chúa.
Cho nên dù trong lòng cực kỳ tức giận, sau khi về đến đích nàng ta cũng im lặng, sắc mặt bình thường.
Không ít người chạy tới quan tâm hỏi: “Quận chúa Minh Tuệ, ngươi không sao chứ.”
“Có bị thương không?”
Vân Nhiễm cùng mọi người chào hỏi, ánh mắt vô tình lướt qua người Yến Kỳ ngồi cách đó không xa, hắn đang lười nhác tựa vào ghế, nhìn lại phía nàng, vẻ mặt tiếc nuối, giống như tiếc nuối vì không thấy nàng ngã ngựa. vân Nhiễm không nhịn được trừng mắt liếc hắn, mắng Bạch Liên hoa, sau đó quay đầu cùng đám người công chúa An Nhạc rời đi.
Công chúa An Nhạc nhớ lại chuyện vừa xảy ra, vẻ mặt kinh hãi, nhìn Vân Nhiễm nói: “Trường Bình, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao ngựa của ngươi lại nổi điên mất kiểm soát.”
Vân Nhiễm quay đầu đưa mắt nhìn Định vương ở phía sau, vừa đúng lúc hắn nhìn lại, Vân Nhiễm cười sáng lạn gật đầu một cái, Sở Dật Lâm nhìn mặt nàng chắc chắn đã biết chuyện ngựa nổ điên có liên quan đến hắn. Ánh mắt hắn đột nhiên sắc bén dữ tợn, nữ nhân thông minh như vậy nếu không thành Định vương phi thì hắn không thể giữ lại nàng.
Vân Nhiễm cũng thu hồi tầm mắt nói chuyện cùng công chúa An Nhạc.
“Không có việc gì, có thể là do ta vừa mới cưỡi cho nên mới không chịu nghe lời, cũng may sau đó lại ngoan ngoãn, khiến ta thắng quận chúa Minh Tuệ.”
“Thật sự là dọa chết người.”
Hạ Tuyết Dĩnh khẽ thở dài, Lam Tiểu Lăng cười sang sảng nói: “Không phải vô sự rồi sao, hữu kinh vô hiểm, chúng ta còn thắng được bạc, Vân Nhiễm quay về ta mời ngươi ăn cơm, coi như an ủi.”
“Được, nhớ kỹ ngươi nợ ta nha.”
Đoàn người đi thẳng vào trong sân, Vân Nhiễm đi thay y phục, sau đó đi cùng mọi người nói chuyện.
Quận chúa Minh Tuệ cũng thay y phục, cùng đám người Giang Tập Nguyệt đi theo sau Vân Nhiễm. nàng ta tươi cười gọi: “Quận chúa Trường Bình.”
Vân Nhiễm dừng bước nhìn lại, Lam Tiểu Lăng cũng Hạ Tuyết Dĩnh ở bên cạnh khẩn trương nhìn chằm chằm quận chúa Trường Bình, không phải nàng ta lại muốn gây sự với Vân Nhiễm chứ, trận đấu này là nàng ta muốn so, ngựa của nàng ta mất khống chế không có liên quan tới người khác, cho nên trận này nàng ta thua cũng không có liên quan tới người khác.
Quận chúa Minh Tuệ không có phát giạn, tươi cười ôn hòa: “Lúc trước ta đã nói nếu ai thua phải xin lỗi đối phương, hiện tại ta là ngươi thua, trước mặt mọi người ta xin lỗi ngươi, ân oán của chúng ta xóa bỏ, về sau chính là bằng hữu.”
Cử chỉ của nàng ta rất chân thành, khuôn mặt ôn hòa minh diễm động lòng người giống như thật sự muốn hóa giải hiềm khích làm bằng hữu tốt.
Chuyện này nếu là người khác, sẽ có hiệu quả tốt, nhưng đổi lại là quận chúa Minh Tuệ lại khiến người khác kinh hoàng.
Quận chúa Minh Tuệ là nữ nhi của trưởng công chúa, luôn kiêu căng ngạo mạn, khi nào thì dịu dàng thiện ý, có người đoán quận chúa sẽ thẹn quá hóa giận, nghĩ kế đối phó quận chúa Trường Bình.
Vân Nhiễm bình tĩnh cười nhẹ nhàng, lên tiếng: “Được, nếu quận chúa Minh Tuệ đã nói xóa bỏ, như vậy tất cả ân oán của chúng ta đều xóa bỏ.”
Quận chúa Minh Tuệ nghe lời của nàng, trong lòng tức giận mắng tiện nhân, ngươi chờ cho ta, ta nhất định sẽ thu hồi cả vốn lẫn lời.
“Đi thôi, chúng ta tới Trường Xuân hiên đi, yến hội cũng sắp bắt đầu rồi.”
“Được, đi thôi.” Tất cả mọi người đều đi về phía Trường Xuân hiên, quận chúa Minh Tuệ cũng Vân Nhiễm đi đầu, những người khác đều theo sau các nàng vừa đi vừa nói huyện tiến tới Trường Xuân Hiên.
Không ít các vị phu nhân đều ngạc nhiên, lúc trước quận chúa Minh Tuệ cùng quận chúa Trường Bình như nước với lửa, sao vừa đi tới trường đua ngựa một hồi trở lại, hai người đã cười cười nói nói, cực kỳ thân mật.
Quận chúa Minh Tuệ tiếp dón mọi người ở một góc nhỏ hoa viên, phân phó nha hoàn: “Đi mang chén trà lại đây, ta muốn tự mình kính trà xin lỗi quận chúa Trường Bình, về sau hòa thuận làm bằng hữu tốt.”
Tiểu nha hoanh nhanh chóng rời đi, mang tới một ly trà dâng tới tay quận chúa nhà mình, mọi người đều không biết quận chúa Minh Tuệ có ý đồ gì, thật sự là muốn kính trà xin lỗi quận chúa Trường Bình sao, thật sự không phù hợp với tác phong của nàng ta.
Chỉ có Triệu Thanh Nghiêm, Giang Tập Nguyệt cùng Mai Nhược Hàm hiểu quận chúa, nàng ta tuyệt đối không có khả năng xuống nước, nàng ta làm vậy nhất định là muốn tính kế Vân Nhiễm, về phần đến cùng là cái gì các nàng cũng mỏi mắt mong chờ, tin tưởng rất nhanh sẽ có trò hay để nhìn.
Vài người im lặng uống trà xem náo nhiệt.
Công chúa An Nhạc lại có chút lo lắng nhìn Vân Nhiễm, nàng cũng biết biểu muội này tính tình ương ngạnh, không có khả năng sẽ chịu nhận lỗi với người khác, nhất định phía sau còn có mục đích, về phần mục đích gì thì nàng cũng không biết.
Mọi người xung quanh đều nhìn quận chúa Minh Tuệ, nàng ta cười sáng lạn bưng trà tới trước mặt Vân Nhiễm ôn nhu lên tiếng: “Trường Bình, chuyện trước kia là do Minh Tuệ có lỗi, mong rằng ngươi rộng lượng không tính toán với ta, hôm nay ta hướng ngươi xin lỗi, uống hết chén trà này, về sau chúng ta sẽ làm bằng hữu.”
Vân Nhiễm cũng cười ôn nhu nhìn quận chúa: “Quận chúa Minh Tuệ đã thành tâm xin lỗi, nếu ta còn không buông, thật uổng kiếp làm người, uống chén trà này, chúng ta là bằng hữu.”
Mũi nàng đã ngửi, trà này không có độc, chỉ là nước trà bình thường, chén trà cũng không có vấn đề, Vân Nhiễm kinh ngạc, nữ nhân này sao lại không động tay chân, người như nàng ta sao có thể thành tâm xin lỗi mình. Nhất định là có mục đich khác, Vân Nhiễm vừa nghĩ đua tay tiếp lấy chén trà trong tay Minh Tuệ, không ngờ nàng ta lại nhẹ buông tay chén trà trực tiếp rơi xuống đất, Vân Nhiễm cả kinh chẳng lẽ nữ nhân này định dùng trà trả thù, như vậy có hơi nhỏ quá không.
Vân Nhiễm hơi né đi, tránh được chén trà cũng không bị bỏng, nhưng nước trà vẫn bắn lên làm ướt một mảng váy áo của nàng.
Quận chúa Minh Tuệ lập tức làm ra vẻ mặt thành khẩn lấy khăn lau váy cho Vân Nhiễm liên thanh nói: “Thực xin lỗi, Trường Bình, ta không có cố ý, là vì ta quá vui mừng cho nên mới không cầm chắc làm rơi chén trà, ngươi trăm ngàn lần đừng trách ta, đều là ta sai.”
Quận chúa Minh Tuệ lại nói vời lời xin lỗi quan tâm hỏi Vân Nhiễm: “Trường Bình ngươi có mang y phục theo không.”
Vân Nhiễm cười càng sâu, như rượu nồng.
“Có mang, để ta sai nha hoàn đi lấy, làm phiền ngươi phân phó nha hoàn dẫn ta đi thay y phục.”
Các tiểu thư khi tham gia yến hội bình thường đều mang theo y phục, để đề phòng quần áo bị bẩn, mỗi phủ đệ khi tổ chức yến cũng bố trí phòng để các tiểu thư thay y phuc, cho nên Vân Nhiễm vừa lên tiếng, quận chúa Minh Tuệ đã gọi một nha hoàn tới: “Mau đưa quận chúa Trường Bình đi thay y phục.”
“Ân, Quận chúa,” Tiểu nha hoàn cung kính nhận lệnh, mời Vân Nhiễm đi thay y phục.
Vân Nhiễm nói một tiếng với đám người công chúa An Nhạc, sau đó đi thay y phục, ở phía sau đám người Lam Tiểu Lăng cảm thấy chuyện này có chút là lạ, công chúa An Nhạ lo lắng nói thầm vài câu với Lam Tiểu Lăng, để nàng tìm cơ hội đi quan sát, đừng để Trường Bình bị thương tổn, Lam Tiểu Lăng khẽ gật đầu. Một bên khác quận chúa Minh Tuệ cũng nhỏ giọng thì thầm với đám người Triệu Thanh Nghiên, vài ngươi nâng mày trợn mắt, khống khí cực kỳ mờ ám quỷ dị.
Phía tây Trường Xuân hiên có phòng riêng biệt, chuyên dụng để tân khách dùng sửa sang lại dung nhan, Vân Nhiễm đi theo hạ nhân phủ trưởng công chúa vào trong phòng, sau đó phân phó tiểu nha hoàn ra ngoài làm việc, nàng ở nơi này chờ nha hoàn của mình mang quần áo lại đây, nha hoàn phủ trưởng công chúa nhận lệnh rồi đi ra ngoài.
Ánh mắt Vân Nhiễm có chút đăm chiêu, khóe môi cười lạnh lẽo, vốn nàng đoán quận chúa Minh Tuệ sẽ động tay chân trong ly trà, nhưng nữ nhân này cũng thật thông mình nàng ta không có động, nếu hạ vào trong trà, trước mặt mọi người trò xiếc của nàng ta sẽ bị vạch trần. Điều này chứng tỏ còn có người khác động tay chân, người này là ai.
Vân Nhiễm nhớ tới chuyện Thải Nhi bẩm báo, Anh Đào đi gặp Bảo Sắc của Lạc U cư, chẳng lẽ các nàng muốn mượn Anh Đào ra tay.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ nhập thần, ngoài phòng có tiếng bước chân đến gần, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ai?”
Thanh âm của Lệ Chi vang lên: “Quận chúa, là nô tỳ.”
“Vào đi, Anh Đào ở bên ngoài canh giữ, không cho bất cứ ai tiến vào.”
“Ân, quận chúa,” Thanh âm Anh Đào vang tới, khó có được dịp vui vẻ, Lệ Chi nhanh chóng tiến vào, giơ giơ gói đồ trong tay lên, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, các nàng quả nhiên động tay chân trên y phục.”
“Vậy ngươi đã đem đổi lại y phục của các nàng chưa?” Vân Nhiễm nhíu mi lạnh lùng lên tiếng.
Lệ Chi trầm ổn gật đầu: “Nô tỳ dựa theo ý của quận chúa lặng lẽ tráo đổi với các nàng.”
Hóa ra Vân Nhiễm đã sớm nhìn ra Hạ Ngọc Trân có biểu hiện cổ quái luôn chú ý tới nàng ta âm thầm hạ lệnh cho Long Nhất đánh tráo, y phục ở trong xe của Vân Nhiễm thực chất là y phục của Hạ Ngọc Trân, nếu các nàng động thủ người chịu thiệt thòi là nàng ta chứ không phải Vân Nhiễm.
Không ngờ bọn họ thật sự ra tay, đúng là tự tìm đường chết.
Trong yến hội Hạ Ngọc Trân thấy quận chúa lỡ tay đánh rơi tách trà làm ướt quần áo Vân Nhiễm, nàng ta cũng làm đổ trà, như vậy với có lý do để cho nhanh nha hoàn đi lấy y phục. Sau đó trên đường đi giả vờ không cẩn thận đụng phải Anh Đào, tiểu nha hoàn hạ dược lên quần áo vân Nhiễm, có điều các nàng không biết Vân Nhiễm đã sớm có đề phòng, để Lệ Chi quan sát động tĩnh của các nàng, cho nhên nha hoàn kia vừa động thủ Lệ Chi đều nhìn thấy, Lệ Chi dựa theo ý của Vân Nhiễm cũng đụng ngã nha hoàn của Hạ Ngọc Trân thừa cơ đem đồ bị hạ dược đổi lấy đồ của nàng ta.
Ngoài ra Vân Nhiễm còn âm thầm hạ lệnh cho Long Nhất, để hắn bắt Nguyễn Đình lại hạ dược sau đó đưa vào chỗ Hạ Ngọc Trân thay quần áo.
“Không tệ.” Khóe môi Vân Nhiễm nở nụ cười tán thưởng, Lệ Chi lắc đầu cười, đều là do chủ tử an bài, nàng chỉ phụng mệnh mà thực hiện thôi, muốn nói thông minh chủ tử mới là người thông minh, Lệ Chi nghĩ đến một chuyện khác, nhỏ giọng nói: “Quận chúa, nô tỳ vẫn quan sát Anh Đào, nàng ta cũng không có thông đồng với Hạ Ngọc Trân làm bậy.”
Vân Nhiễm nhíu mày, chẳng lẽ mình đã hiểu lầm, trên thực tế Anh Đào không có phản bội mình, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều, thật không nên hoài nghi Anh Đào, xem ra nàng ta vẫn còn có thể cứu chữa, chỉ cần mình dạy bảo thật tốt, có lẽ cũng không tệ.
Vân Nhiễm vừa thay quần áo vừa nói: “Chuyện này ngươi đừng nói với Anh Đào,”
Để tránh nàng ta để trong lòng, nếu nàng ta không phản bội Vân Nhiễm, về sau nàng cũng không dễ dàng nghi ngờ nàng ta.
Hai người đang thay quần áo, bên ngoài lại vang tên tiếng Anh Đào: “Quận chúa, người thay nhanh lên, có người tới đây.”
Vân Nhiễm hơi nhíu mày, Long Nhất đã đi chặn Nguyễn Đình, sao lại có người tới đây?”
Vân Nhiễm định trách mắng Anh Đào, nhưng trong lòng lại có chút băn khoăn chính mình nghi oan cho nàng ta, nên không trách mắng, hai nha hoàn nhanh chóng giúp Vân Nhiễm mặc xong quần áo, Lệ Chi kiểm tra qua một lần, xác nhận không có vấn đề gì, mới cười mở miệng: “Quận chúa, không có việc gì, chúng ta đi thôi.”
Vân Nhiễm gật đầu chuẩn bị rời đi, đột nhiên nàng ngửi thấy một mui hương giống như bạc hà, vị rất nhạt, nếu là người bình thường căn bản sẽ không ngửi thấy, nhưng Vân Nhiễm đã ngửi qua đủ các loại thảo dược, khứu giác cũng nhạy hơn người thường, chỉ hơi có hương vị nàng cũng sẽ đoán được, cho nên nàng biết đây không phải là hương bạc hà mà là một loại hương khiến mê hoặc tâm trí, bên trong còn có một chút mị dược, Vân Nhiễm rầu rĩ, rốt cuộc Anh Đào vẫn phản bội nàng.
Vừa rồi nàng còn áy náy vì đã nghi oan cho nàng ta, nhưng một khắc sau nàng ta đã phản bộ nàng, hiển nhiên người đứng sau lưng nàng ta cũng không phải người của Lạc U cư, sẽ là người nào đây.
Danh sách chương