Ở thành Thanh Liễu, Trương đại phu cũng được coi là một người có tên tuổi. Những người như lão chỉ đếm trên đầu ngón tay. Người khác muốn lão xem bệnh, cho đến lúc này đều phải cung kính ra mặt. Ngay cả lão cũng không ngờ có ngày có kẻ dám xông vào hiệu thuốc cưỡng bức lão đi khám bệnh.da

Lúc này tuyết rơi tán loạn, trên đường chắc chắn không có sai nha tuần phố, trong hiệu thuốc cho dù đang có hai tiểu nhị nhưng xem tình huống trước mắt thì cũng biết không phải là đối thủ của vị “anh hùng” này. Lúc này nếu ão vẫn cự tuyệt đến nhà khám bệnh thì chỉ thiệt thân. Mắt thấy Sở Hoan như muốn tiếp tục đập phá đồ đạc, Trương đại phu bất đắc dĩ nói:

- Anh hùng xin đừng động thủ…

Lão quay sang mắng tiểu nhị:

- Còn không đứng lên, nhanh lấy cái hòm thuốc lại cho ta!

Sở Hoan mới rồi đạp cửa mà vào, hai gã tiểu nhị sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất chưa dám ngóc đầu dậy. Lúc này nghe lệnh, vội vàng đứng lên, đi lấy hòm thuốc. Trương đại phu đeo hòm thuốc lên vai, phủ thêm áo khoác, mới ấm ức đi theo Sở Hoan ra cửa.

Cảnh tượng Sở Hoan cầu thầy trị bệnh, Như Liên đều thấy hết, vô cùng cảm kích, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, ấp úng:

- Ân … ân công, cảm ơn… cảm ơn ngài.

Sở Hoan khẽ mỉm cười, liếc sang Trương đại phu nói:

- Nên cám ơn vị thần y này mới đúng!

- Cám ơn Trương đại phu!

Trương đại phu miễn cưỡng gật đầu, đi theo Sở Hoan và Như Liên xuyên qua ngõ nhỏ, đi đến trước túp lều cũ nát. Như Liên dẫn đầu vén rèm lên trước, kích động nói:

- Sư phụ, Trương đại phu đến xem bệnh…

Trương đại phu đã đến, Sở Hoan cũng hy vọng lão có thể tìm ra bệnh, vén rèm lên, mời Trương đại phu vào trước. Hắn quay đầu lại nhìn con hắc mã của mình đang nhu thuận đứng cách đó không xa, trên lưng dính đầy tuyết trắng.

Sở Hoan do dự một chút, rốt cuộc đi vào bên trong phòng. Ở trong này tuy không thể so với cái giá lạnh bên ngoài nhưng cũng không hề ấm áp hơn.

Như Liên kêu hai tiếng, người trên giường không trả lời, lập tức chạy lại nhìn, chỉ thấy nữ nhân trên giường đang nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt hàm răng, sắc mặt tái nhợt một cách đáng sợ.

Như Liên cuống quýt chân tay, nước mắt rơi như mưa. Trương đại phu nhìn thấy bên cạnh giường có vết máu, thở dài lắc đầu, nói:

- Ngươi đừng nói gì cả, để ta xem.

Rồi ngồi bên giường, kéo tay nữ nhân kia ra bắt đầu bắt mạch.

Như Liên nhìn Sở Hoan đứng bên cạnh, vẻ mặt cảm kích, tiến lên nói:

- Ân… ân công, lại làm phiền ngài, thật sự.. thật sự rất xin lỗi!

Nàng mặc dù tuổi nhỏ, nhưng nói chuyện rất biết điều.

Sở Hoan khẽ mỉm cười, xua tay nói:

- Không có chuyện gì lớn, gánh không nổi hai chữ ân công. Hôm nay cũng là nhờ Trương đại phu có tấm lòng Bồ Tát, phải cảm tạ ngài ấy mới đúng!

Hắn dừng lại, rồi nói:

- Đừng gọi ta là ân công, nếu thấy có vẻ lớn hơn thì gọi ta một tiếng Sở đại ca là được rồi. Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, cũng đáng được gọi là đại ca.

Như Liên mi thanh mục tú, da thịt trắng nõn, tuy nhiên, có lẽ do sống quá khắc khổ nên thân hình gầy yếu, mỏng manh, nghe Sở Hoan nói vậy, do dự một chút:

- Ta… ta không dám!

Sở Hoan mặc áo khoác bông, thoạt nhìn có chút thân phận. Như Liên cảm thấy mình bần hàn, không dám trèo cao.

- Có gì không dám?

Sở Hoan cười nói:

- Ngươi cứ gọi ta là đại ca, không việc gì phải sợ hãi.

Như Liên lúc này mới rụt rè nói:

- Sở… Sở đại ca!

Sở Hoan mỉm cười gật đầu, lúc này mới nhìn về phía bên kia, lập tức nhíu mày lại.

Trương đại phu thu tay lại, lắc đầu. Như Liên nơm nớp lo sợ hỏi:

- Trương đại phu, sư phụ của ta… bệnh thế nào? Bao giờ mới khỏi?

Trương đại phu nói:

- Cổ thư vân, âm dương giả, thiên địa chi đạo dã…

Lão còn chưa nói hết, Sở Hoan đã nhíu mày:

- Trương đại phu, những lời này chúng ta nghe không hiểu, ngài có thể nói đơn giản hơn không, chỉ cần cho chúng ta biết bệnh tình thế nào là được.

Trương đại phu nhìn Sở Hoan, trong lòng âm thầm nguyền rủa, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn:

- Kỳ thật người bệnh bị đau bao tử không phải mới một hai năm nay.

Lão dừng một chút, rồi thận trọng nói tiếp:

- Theo ta đoán, dạ dày nhiễm hàn đã 7, 8 năm trước, người bệnh lại không biết điều dưỡng, làm cho bệnh càng ngày càng nặng, hiện giờ ngũ tạng nhiễm hàn. Các ngươi nhìn khí sắc của nàng ta xem, sự sống ngắn ngủi rồi…

Như Liên rưng rưng nước mắt, thân hình gầy ốm run lên nhè nhẹ.

Sở Hoan nhíu mày hỏi:

- Ngài không cứu được nàng sao?

- Không thể!

Trương đại phu tỏ ra bất lực:

- Hai vị, nếu có thể mời ngự y trong cung, may ra bọn họ y thuật cao minh có thể cải lão hoàn sinh. Nhưng theo ta thấy, bệnh này đã đến hồi nguy kịch, khó có thể xoay chuyển trời đất. Nếu có bạc, thì mua chút dược lược ôn tính kéo dài mạng sống, giống như các loại nhân sâm, hơn nữa ngũ tạng của nàng sợ lạnh, cần phải là nhân sâm mọc ở Liêu Đông mới được, tam thất bình thường căn bản không thể đè xuống khí lạnh trong cơ thể nàng

Như Liên sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt ảm đạm.

Nhân sâm núi Liêu Đông là sản vật vô cùng quý hiếm, nghe nói nếu đúng là nhân sâm núi thì một cây cũng có giá ngàn lượng bạc. Đó không phải là thứ mà một lê dân bình thường có thể mơ tới. Cho dù là nhà phú quý cũng chưa chắc đã có mà dùng. Chủ yếu là quan to quý nhân thì may ra mới có được nó.

Cả huyện Thanh Liễu này vốn là nơi thương lữ lui tới, nhưng nếu muốn tìm, chỉ sợ không có hộ nào có nhân sâm núi. Ngay cả các tiệm thuốc Bắc cũng chẳng có nhân sâm núi Liêu Đông mà bán.

Như Liên nghèo rớt mồng tơi, chẳng cần nói tới nhân sâm núi, mà có lẽ nhân sâm bình thường cũng không thể mua nổi rồi.

Huống chi nhân sâm núi vốn là thứ có bạc cũng chưa chắc tìm được mà mua.

Trương đại phu biết tâm sự của Như Liên, lắc đầu nói:

- Ngươi cũng đừng quá nghĩ ngợi, cho dù có được nhân sâm núi thì cũng chỉ giúp sư phụ sống thêm vài tháng thôi. Bệnh này căn bản không thể chữa khỏi.

Lão đứng dậy nói với Sở Hoan:

- Vị anh hùng, quả thực là không có cách gì rồi.

Lão mở cái hòm thuốc lấy từ bên trong ra hai bao thuốc, đưa cho Như Liên nói:

- Hai vị thuốc này cũng có ôn tính (thuốc có tính ấm, dùng cân bằng âm dương, chữa bệnh nhiễm hàn khí -dg) mặc dù không quý lắm, nhưng cũng có chút tác dụng. Ngươi nấu lên cho nàng ăn, tuy nhiên…

Lão lắc đầu, đeo hòm thuốc lên, cũng không nói thêm gì.

Sở Hoan thấy thái độ của Sở Hoan, biết lão không dối gạt, hơn nữa, lúc này nhìn gương mặt nữ nhân kia trắng bệch như tuyết, tuy rằng chưa tỉnh lại, nhưng thân hình vẫn run lên cầm cập, biết quả thật là vô phương cứu chữa.

Trương đại phu chắp tay, rồi đi ra ngoài cửa, Như Liên nắm hai bao thuốc trong tay, ngây người nhìn nữ nhân đang hôn mê trên giường.

Sở Hoan đi theo Trương đại phu ra cửa, hỏi:

- Không có cách gì sao?

- Ta quả thật đã hết sức rồi.

Trương đại phu xua tay nói:

- Anh hùng, chuyện này dừng ở đây, ngươi bảo nàng đừng đến tìm ta nữa, cho dù ta có đến, thì cũng chỉ có nói như vậy mà thôi.

Lão dừng chút, rồi nói:

- Nơi này hàn khí rất nặng, sẽ làm bệnh của nàng ta càng ngày càng nặng hơn. Nếu cứ thế này, đảm bảo nàng không chịu nổi một tháng nữa, nếu được chăm sóc tốt, may ra qua được mùa đông này.

Lão lắc đầu, lưng đeo hòm thuốc, rời đi.

Sở Hoan nhíu mày, hơi trầm ngâm, đang định đi vào an ủi vài câu, ánh mắt chợt thấy từ xa xa có một con ngựa đang chậm rãi đi đến. Sở Hoan nhìn kỹ lại, thấy người nọ một thân áo bào bông màu đen, cưỡi một con ngựa màu tro, cách chừng mười bước liền dừng lại. Người nọ xoay người xuống ngựa, đi thẳng về phía Sở Hoan.

Sở Hoan nhìn kỹ người nọ, thấy thân hình gã cũng không thể coi là cao lớn, nhưng bước đi rất vững chãi, điều kỳ quái là, mắt trái người đó bịt một cái lồng, là độc nhãn long (người một mắt).

Cách khoảng ba bốn bước chân, người nọ chắp tay cười nói:

- Xin hỏi tôn giá chính là Sở Hoan Sở gia?

Sở Hoan mày giãn ra, thản nhiên nói:

- Ta nghe nói thành Thanh Liễu có một hảo hán tên là Bạch hạt tử (Bạch người mù), chẳng lẽ ngươi chính là Bạch hạt tử?

- Không dám!

Độc nhãn long cười nói:

- Tại hạ là Bạch Quý. Thời trẻ, bị người phế đi một mắt mà thành Bạch hạt tử, khiến Sở gia chê cười.

- Các hạ tìm ta?

- Đúng là đến bái kiến Sở gia.

Bạch Quý cười dài.

Sở Hoan biết người này lúc trước ở thành Thành Liễu cũng có chút máu mặt, chẳng phải phường lương thiện gì, nên không hiểu vì sao tìm mình, thậm chí biết rõ mình đang ở đây.

Bạch hạt tử tinh ý đoán ra suy nghĩ của Sở Hoan, cười nói:

- Sở đại gia đại náo Bát Lý Đường, lại đổi tên thành Chính Khí Đường, tại hạ rất khâm phục, cố ý đến làm quen. Tại hạ ở Nhất Phẩm Hương bày một tiệc rượu, tiểu đệ xin làm chủ, thầm mong được nể mặt, mời Sở gia đến uống vài chén.

Gã so ra cũng phải lớn hơn Sở Hoan 10 tuổi, nhưng xưng là tiểu đệ, đúng là vô cùng kính nể Sở Hoan.

Xưa nay Sở Hoan không trông mặt mà bắt hình dong, hơn nữa tuy rằng Bạch Hạt Tử là trùm thành Thanh Liễu, nhưng đối với gã Sở Hoan hiểu biết không nhiều lắm, hơn nữa trong thời tiết gió tuyết, người này tiến đến mời mình uống rượu, mặc kệ là thật lòng hay giả ý, cũng không thể lạnh lùng đối mặt, chắp tay nói:

- Thịnh tình Bạch huynh, bỉ nhân tâm lĩnh. Chỉ là hôm nay cũng không thể đáp ứng lời mời của Bạch huynh!

- Vậy hơi tiếc nuối!

Bạch Hạt Tử hơi thất vọng, quan sát túp lều cũ nát, ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ Sở gia ở nơi thế này?

Sở Hoan nhất thời không biết Bạch hạt tử rốt cuộc có dụng ý gì, hỏi ngược lại:

- Thế nào, nơi này không tốt sao?

Bạch hạt tử sửng sốt, nhưng lập tức cười nói:

- Sở gia hiểu lầm, tại hạ tuyệt đối không có ý này. Chỉ là địa phương như vậy, mùa đông gió lùa, bên trong nhất định vô cùng rét lạnh, thật sự không thích hợp ở lại.

Sở Hoan thở dài:

- Nhưng có rất nhiều người ngay cả chỗ thế này cũng không được ở!

Bạch hạt tử gật đầu nói:

- Sở gia nói đúng.

Gã dừng một chút, hỏi:

- Không biết tại hạ có tiện đi vào xem một cái?

Sở Hoan không lập tức đáp ứng, dù sao nơi này không phải chỗ của hắn, tùy ý để cho người khác đi vào, sẽ không tiện.

Bạch hạt tử thấy Sở Hoan hơi do dự, vội đáp:

- Sở gia, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm mục đích hôm nay ta tới.

Gã dừng một chút, nghiêm nghị nói:

- Chỉ sợ Sở gia cũng đã nghe qua tên tuổi của ta, đều nói trước kia Bạch hạt tử ta là trùm thành Thanh Liễu, nhưng Sở gia không ngại hỏi thăm trong miệng người nghèo, Bạch hạt tử ta có phải hạng người lấy mạnh hiếp yếu hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện