Sở Hoan xuống ngựa, bước nhẹ tới trước nhà, đứng trước rèm cỏ đó, nhìn thấy chung quanh phòng ở này có rất nhiều khe hở, nghĩ tới trong phòng ở nho nhỏ này nhất định vô cùng rét lạnh.

Nghe được trong phòng đầu tiên truyền ra tiếng tách tách, tiếp đó nghe được một giọng nói:

- Sư phụ, than lửa dập tắt, con đi đốt lửa... Ngài sẽ ấm áp một chút... !

Giọng nói này hơi suy yếu, nhưng cũng vô cùng mềm nhẹ, mang theo ý thân thiết.

Lại nghe được một giọng nói suy yếu:

- Không cần đốt than... Than củi không còn nhiều lắm, không dùng được bao lâu, buổi tối sẽ càng lạnh, giữ lại cho buổi tối... Như Liên, con... con lại đây, sư phụ che tay giúp con... !

Lại nghe giọng người ăn mày kia vang lên:

- Sư phụ, Như Liên không lạnh... Chỉ là hôm nay con ra ngoài một lần, rất nhiều nhà đều đóng cửa, cửa hàng cũng không có mở, cho nên... cho nên không tìm được thức ăn... !

- Sư phụ không đói bụng.

Giọng nói suy yếu kia thở dài:

- Đứa bé, làm khó con, đều do sư phụ... !

Sở Hoan đứng ngoài cửa, trong lòng hơi cảm thán, nghe giọng nói kia, bên trong chỉ có hai người, dường như là thân phận thầy trò, chỉ là trong điều kiện khốn khổ này, hai thầy trò cũng thân thiết nhau.

- Ai nha!

Nghe được trong phòng truyền đến tiếng kinh hô, tiếp đó nghe Như Liên nói:

- Sư phụ, ngài... trên người ngài thật lạnh, lạnh hay không? Là... là Như Liên vô dụng... !

- Không lạnh, không lạnh!

Giọng sư phụ nói:

- Như Liên, sư phụ không lạnh, con... ài, đều là bệnh này của sư phụ làm phiền con... chỗ đó còn một chiếc bánh bao, sư phụ ăn không vào, con làm nóng lên, tự mình ăn đi... Sự phụ hơi buồn ngủ... !

- Sư phụ, thân thể ngài đang run!

Như Liên khóc nức nở nói:

- Ngài bệnh nặng. Con đi tìm thầy thuốc cho ngài, sư phụ, ngài chịu đựng chốc lát, con đi bây giờ... !

- Không cần, sư phụ... sư phụ chống đỡ lập tức sẽ không có việc... !

Tuy rằng sư phụ kia nói như vậy, nhưng giọng nói càng thêm suy yếu, hiển nhiên là bệnh rất nặng.

- Không được, bây giờ con đi tìm đại phu, cầu ông ấy đến xem bệnh cho ngài... !

Trong tiếng nói, Sở Hoan liền nghe được tiếng bước chân đi tới bên mành cửa này, lắc mình ra sau tựa vào vách tường, chỉ thấy ăn mày gầy yếu kia đã đi ra từ trong mành cửa, khép mành lại thật cẩn thận, chạy về phía đối ngược. Sở Hoan ngay ở phía sau nàng, nhưng nàng không có thấy, hiển nhiên là vô cùng vội vàng muốn đi tìm thầy thuốc.

Sở Hoan hơi do dự, giơ tay xốc một góc mành lên, lộ ra khe hở, xuyên qua khe hở này, tình hình bên trong không ngờ vừa xem hiểu ngay.

Ba cái gậy gỗ chống lấy đỉnh phòng bằng rơm rạ, rất ít vật dụng, hơn nữa đều rách tung tóe, ở góc phòng, có một chiếc giường nhỏ cực kỳ thấp cực kỳ cũ nát, chăn đệm trên giường cũ nát vô cùng, hiển nhiên có một người nằm trong chăn đệm, hơi nâng cổ.

Bên cạnh giường thấp, vài gậy gỗ đặt cùng một chỗ, tạo thành một cái bệ nhỏ, ở giữa treo một cái hũ. Mặc dù bên cạnh có một ít than củi, nhưng số lượng rất ít, nhìn qua dường như đã bị cháy rồi, hơn phân nửa là người nhà giàu dùng rồi vứt đi, bọn họ thu lại đây, chỉ một chút than củi đã đốt như thế này, vẫn còn luyến tiếc dùng, cuộc sống trong phòng, liền có vẻ lạnh băng thê lương.

Trong toàn bộ căn phòng, có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, căn bản không có đồ gì đáng giá, thậm chí ngay cả sinh tồn cơ bản cũng tồn tại vấn đề, Sở Hoan nhìn trong mắt, trong lòng hơi chua xót.

Người nằm trên giường lúc này đang ho khan kịch liệt, khi Sở Hoan nhíu mày, đã thấy người trên giường giãy dụa nằm sấp tới bên giường, oa một tiếng, dĩ nhiên nôn ra một ngụm máu tươi từ trong miệng.

Sở Hoan chấn động, đang muốn đi vào, nhưng xông vào tùy tiện như vậy, rất không ổn. Hơn nữa lúc này hắn cũng thấy rõ ràng, người trên giường kia, đầu không một sợi tóc, trụi lủi tuyết tắng. Càng kinh người chính là, Sở Hoan có thể thấy rõ khuôn mặt người này, chẳng qua hơn ba mươi tuổi, tướng mạo hơi xinh đẹp, mày liễu mũi quỳnh, dĩ nhiên là nữ nhân.

Một nữ nhân trọc đầu.

Chỉ thấy sau khi nữ nhân kia nôn ra ngụm máu tươi, ho khan một hồi, lập tức lấy một miếng khăn từ trong chăn ra, dùng khăn kia lau máu tươi trên mặt đất, dường như muốn lau sạch sẽ máu tươi trên mặt đất.

Chỉ là động tác của nàng vô cùng gắng sức, hơn nữa khuôn mặt dễ nhìn kia tái nhợt, hiển nhiên là bệnh tình vô cùng nghiêm trọng.

Sở Hoan hơi do dự, hắn không quen biết với nữ nhân này, hơn nữa đối phương còn là nữn hân, tự nhiên không thể tùy tiện đi vào. Lo nghĩ, hắn nhìn lại phía ăn mày nhỏ rời đi, trong tuyết rơi lả tả, cũng thấy không quá xa, lập tức đi qua phía đó tìm Như Liên. Tuy là tuyết lớn, nhưng dấu chân giẫm lên vẫn có thể thấy rõ, đi theo dấu dân một lát, vòng vào một ngõ tắt nhỏ, phía trước liền trống trải lên, đằng trước có một “Hiệu thuốc bắc Trương Ký”.

Chỉ là nhìn đến cửa lớn “Hiệu thuốc bắc Trương Ký” đóng chặt, thân thể ăn mày nhỏ Như Liên co ro, đang đập cửa, khóc nức nở nói:

- Trương đại phu, van cầu ngài qua xem một cái, chờ ta có tiền, nhất định sẽ trả lại cho ngài... Ta cũng không nợ người tiền... !

Chỉ là cửa lớn hiệu thuốc bắc kia đóng chặt, cho dù Như Liên khóc bi thương bao nhiêu, bên trong cũng không ai trả lời, cửa chính hiệu thuốc bắc kia vẫn bất động.

Như Liên không dám gõ quá sức, nhưng tiếng khóc kia vô cùng tuyệt vọng và bất đắc dĩ, thân thể nàng chậm rãi mềm xuống, ngồi trên mặt tuyết trước cửa, vẫn khóc ròng nói:

- Trương đại phu, nếu ngài không đi cứu sư phụ, nàng sẽ chết... Ta van cầu ngài, ngài để ta làm gì cũng được... !

Sở Hoan xem đến đây, lửa giận bùng lên.

Xưa nay chức nghiệp của thầy thuốc được cho rằng là chức nghiệp cứu sống thần thánh, nhưng từ xưa đến nay, lại có bao nhiêu thầy thuốc thấy chết mà không cứu, dùng cờ hiệu “cứu sống”, không gì khác chỉ là được lợi mà thôi.

Hắn bước lên vài bước, giơ tay nâng Như Liên dậy, nói:

- Không cần cầu hắn!

Nước mắt Như Liên sướt mướt, chảy xuống từ hai má, Sở Hoan nhìn khuôn mặt nàng, lại phát hiện không phải khuôn mặt dơ bẩn lần đầu tiên hắn gặp nữa, trên khuôn mặt trắng nõn mày liễu, mắt hạnh, mũi quỳnh, chiếc môi nho nhỏ kia đã hơi tái, hiển nhiên là bị khí trời rét lạnh đông cứng, lúc này rốt cuộc biết được, ăn mày nhỏ này rõ ràng là một cô gái.

Nhìn tuổi cô gái này, chẳng qua mười bốn mười lăm tuổi, nhưng trên khuôn mặt, rõ ràng là một cái phôi mỹ nhân.

Lúc này Sở Hoan hơi giật mình, hắn vội buông tay ra, cô nương nhìn thấy Sở Hoan, đầu tiên là giật mình kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ kích động, nói:

- Là... Là ngươi?

Sở Hoan cũng không nói gì, trong lòng biết bệnh tình nữ nhân trong phòng kia rất nặng, nếu không khám chữa bệnh, tám chín phần mười không qua được mùa đông này. Không nói hai lời, hắn nâng chân lên, nhắm ngay cửa chính hiệu thuốc bắc hung hăng đá một cước.

Công phu trên chân của hắn tự nhiên là vô cùng lợi hại, không ít người của Bát Lý Đường đúng là bị phế trên chiếc chân này của hắn. Một cước kia đá ra, không ngờ ván cửa kia đổ thắng xuống, rầm một tiếng rơi xuống mặt đất.

Đúng lúc này, trong phòng truyền ra tiếng kinh hô:

- Ôi, mẹ của ta ơi... !

Bóng người chớp động, Sở Hoan đã tiến vào, chỉ thấy trong đại sảnh sau ván cửa, hai gã tiểu nhị đang tè ra quần di chuyển trên mặt đất, hiển nhiên bị cảnh tượng này dọa sợ. Mà trên một chiếc ghế giữa đại sảnh, một áo xanh hơn bốn mươi tuổi nâng trà, vốn muốn uống tra, lúc này bất động ngây ngốc giống như tảng đá, chén trà đang ở cạnh miệng gã, cũng không dám tiếp tục nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái cửa trống rỗng, vẻ mặt kinh hãi.

Đợi cho Sở Hoan đi vào đại sảnh, người áo xanh này mới khôi phục tinh thần, đứng mạnh lên, vẻ mặt hoảng sợ, run giọng nói:

- Ngươi... ngươi là ai? Ngươi tự tiên xông vào nhà dân, là... là muốn cướp sao?

Sở Hoan cười lạnh lùng, nhìn thấy bên cạnh gã còn đốt lò than, trong phòng vô cùng ấm áp, trong lòng lại tức giận. Như Liên ở bên ngoài đau khổ muốn nhờ, người ngày còn đốt lò than uống trà trong phòng. Hắn tiến lên hai bước, túm lấy áo người áo xanh, cười lạnh nói:

- Ngươi là Trương đại phu sao?

Khí lực Sở Hoan quá lớn, cái nắm áo này, liền siết chặt cổ người áo xanh, trong nhất thời người áo xanh chỉ cảm thấy thở không thông, mắt trợn trắng, chén trà trong tay rơi xuống đất, vang lên một tiếng đùng, vỡ thành từng mảnh.

Đôi mắt Như Liên tràn đầy kinh ngạc, đứng ngoài cửa, lại không biết thế nào cho phải.

Sở Hoan khẽ buông lỏng tay, người áo xanh này mới chậm chạp đứng lên, dưới hoảng sợ, thành thật trả lời:

- Phải... Ta chính là Trương Tư Miểu!

- Rất tốt.

Sở Hoan lạnh lùng nói;

- Ta hỏi ngươi, có phải lỗ tai ngươi không dùng được hay không?

Người áo xanh Trương đại phu vội đáp:

- Dùng được... !

- Nếu dùng được, sao ngươi không nghe được tiếng đập cửa bên ngoài?

Sở Hoan đẩy tay, đẩy người áo xanh lên trên ghế, quay đầu nhìn Như Liên trước cửa, hỏi:

- Có người cầu y ngoài cửa, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?

Trán Trương đại phu đổ mồ hôi lạnh nói:

- Vị anh hùng này là ai? Có quan hệ thế nào với nàng?

- Có quan hệ gị ngươi cũng không cần quan tâm, hiện giờ ta hỏi ngươi, nàng muốn mời ngươi đi xem bệnh cho người ta, ngươi có đi hay không?

Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Trương đại phu.

- Anh hùng ngài hãy nghe ta nói:

Trương đại phu giải thích:

- Cũng không phải ta không đi, lúc trước ta đi xem hai ba lần, bệnh kia của sư phụ nàng, thật là bệnh nguy kịch, không thể chữa được, cho dù chữa bệnh, cũng chỉ dùng dược liệu quý hiếm kéo dài mạng mà thôi... Lần trước ta tốt bụng phối cho bọn họ một ít dược, bọn họ còn chưa trả tiền dược, ta tự nhiên xui xẻo... Ta cũng là buôn bán nhỏ, nếu bố thí như vậy nữa, cửa hiệu thuốc này của ta mở không nổi... !

Như Liên hai mắt đẫm lệ, vội la lên:

- Trương đại phu, ta cũng không nợ tiền người, tiền dược nợ của ngài, ta nhất định sẽ trả lại cho ngài, chỉ cầu ngài đi xem bệnh giúp sư phụ của ta... !

Trương đại phu lắc đầu nói:

- Cô nương, chỗ ta không phải từ thiện đường, hơn nữa ta đã sớm nói với ngươi, bệnh của sư phụ ngươi đại la thần tiên trên đời cũng không thể trị liệu, có thể chống đỡ qua mùa đông này cũng đã là Bồ Tát phù hộ... !

Gã cẩn thận liếc Sở Hoan một cái, nói:

- Anh hùng, bệnh kia ta sẽ không xem, hai người... hai người đi mời cao minh khác... !

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Nếu ta càng muốn ngươi đi xem thì sao?

Thật ra Sở Hoan cũng không phải người không nói đạo lý, nhưng Trương đại phu này biết rõ bên ngoài có người cần y, trong thời tiết tuyết lớn lả tả như vậy, lại đóng chặt cửa chính uống trà trong phòng, y đức như vậy, quả thật khiến Sở Hoan vô cùng không thoải mái trong lòng.

Trương đại phu khó xử nói:

- Anh hùng, ngài đá đổ cửa chính của ta, ta không so đo với ngài, nhưng đến nhà khám bệnh này... !

Gã còn chưa nói dứt lời, Sở Hoan lại một cước đá vào chiếc ghế bên cạnh, chiếc ghế dựa kia lập tức bay lên, đập vào vách tường, “rầm” một tiếng, chia năm xẻ bảy.

- Ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ!

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Chỉ mong trước khi đồ vật nới này đều nát bấy, ngươi có thể nghĩ ra có tới nhà khám bệnh hay không... !

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện