Sau một câu "Nói chuyện một chút" kia, giọng nói có vẻ nghiêm trọng làm cho Lam Thiên Long cảm thấy có chút bất an. Vẻ mặt của mẹ hôm nay có phần không được thích hợp cho lắm, chẳng lẽ chuyện dì nhỏ chết thật sự có quan hệ đến bọn người họ sao? Năm đó dì nhỏ của anh là Lam Phượng Phượng chết ở nơi đất khách, lúc bọn họ nhận được tin thì liền chạy đến Thái Lan, nhưng chỉ thấy được xác của dì nhỏ ở trong nhà xác lạnh lẽo. Theo như cảnh sát địa phương và bạn bè của dì nhỏ nói rằng dì nhỏ thật sự tự sát chết, nhưng tại sao dì lại muốn tự sát chứ? Không ai biết được tại sao.

Bọn họ cũng có nhờ người điều tra chuyện của dì nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn không nhận được tin tức gì.

Chuyện này cũng trở thành khúc mắc ở trong lòng người nhà họ Lam bọn họ.

Mà đầu mối duy nhất còn lưu lại từ chuyện đó chính là cổ độc tuyệt tình mà dì nhỏ đã dùng máu của chính mình để nuôi dưỡng đã biến mất!

Về cổ độc tuyệt tình, nếu như hai người yêu nhau, sau khi bị trúng cổ thì chỉ được gặp và yêu người hạ cổ trọn đời trọn kiếp, đến chết mới thôi.

Nhưng nếu như đối phương không yêu người đó, thì cổ độc tuyệt tình sẽ làm người trúng cổ vĩnh viễn không được yêu và sống yên thân. Hễ là cùng người trúng cổ có quan hệ da thịt, thì đều bị cổ độc lây truyền, chỉ cần cổ độc ở trong người thì chỉ có mất mạng.

Giống như vợ trước của Nam Bá Đông là Mạnh Thu, lúc sinh Nam Tinh, vì bị cổ độc làm cho băng huyết rồi dẫn tới sinh khó mà chết. Còn Nam Tinh thì cũng bị trúng cổ độc từ nhỏ.

Chính vì cổ độc này quá tuyệt tình người, hơn nữa nhất định phải lấy máu của bản thân để nuôi dưỡng, cho nên ở Nam Cương đã không còn ai có thể nuôi loại cổ độc này.

Mà dì nhỏ trời sinh đã có hứng thú rất lớn với cổ độc, đối với cổ độc gần như tuyệt chủng này, dì ấy lại càng hứng thú và say mê. Dì ấy cũng từng nói đùa rằng, nếu như một ngày dì yêu một người nào đó, dì liền hạ cổ này lên trên người người đó, để cho người đó cả đời chỉ đối tốt với một mình dì ấy. Nhưng nếu như đối phương không yêu dì ấy, thì dì ấy liền phá huỷ người đó, khiến cho người đó cả đời không thể ở cùng một chỗ với người mình yêu.

Lúc bắt đầu, bọn người Lam Thiên Long cho rằng Lam Phượng Phượng chỉ nói vậy thôi, không thể ngờ rằng, dì ấy thật sự đã dùng thứ mà mình đã dùng máu của mình nuôi được trong nhiều năm rồi.

Về sau, dì nhỏ nói muốn đi ra ngoài xem thế giới, muốn xem thế giới ở bên ngoài đặc sắc như thế nào. Vừa đi thì đã hơn nửa năm không quay về, nhưng bọn họ làm sao ngờ được, một khi dì nhỏ đi là sẽ không bao giờ trở lại.

Năm đó, bọn họ không tìm được cổ độc đó ở trên xác dì nhỏ, nên đoán rằng nhất định dì nhỏ đã hạ cổ đó lên người của người khác rồi. Bởi vì một khi người nuôi cổ chết thì cổ độc đó cũng phải tự nhiên mà chết theo.

Nếu như không có tìm thấy cổ độc đó ở trên người của Lam Phượng Phượng, vậy thì chỉ có một nguyên nhân thôi, cổ độc đó đã được hạ vào người khác, sẽ dùng máu của người khác nuôi dưỡng.

Lam Khảm Khảm và Lam Thiên Long luôn nghĩ chỉ cần tìm được người trúng cổ, có lẽ chân tướng về cái chết của dì nhỏ có thể tra ra được manh mối.

Bọn họ luôn yên lặng chờ đợi người trúng cổ tuyệt tình xuất hiện, nhưng vẫn chưa thấy một chút tin tức nào.

Cuối cùng hôm nay cũng có chút đầu mối.

Trong lòng Lam Thiên Long cũng kích động, rồi lại có chút bất an và sợ hãi trước khi biết chân tướng.

Khi anh thấy được khí chất nổi bật của Mạc Yên và Nam Bá Đông, sau đó còn có Nam Tinh, đột nhiên anh liền có một loại sợ hãi không hiểu. Anh sợ có một số việc sau khi bị vạch trần, sẽ không còn tốt đẹp như trong tưởng tượng của anh nữa.

Nếu như sự thật mà bọn họ mang đến làm cho người càng không có cách nào tiếp nhận, thì anh nên làm như thế nào? Lấy sự cưng chiều của mẹ đối với dì nhỏ, mẹ anh nên xử làm sao đây?

Chỉ mong, toàn bộ chuyện này chẳng qua là do anh suy nghĩ quá nhiều!

Mạc Yên vẫn đứng chờ trước cổng Phật đường, khi thấy Lam Thiên Long bước ra, cô lập tức cười nghênh đón, "Trại chủ Lam, Lam phu nhân có đồng ý gặp anh tôi không?"

Lam Thiên Long nhìn khuôn mặt tinh tế và dịu dàng của Mạc Yên thì giật mình, rồi gật đầu nhẹ, "Mẹ tôi muốn mời Nam tiên sinh vào trong."

Mạc Yên vội vào phòng bên, vẫy tay với Nam Bá Đông đang nói chuyện phiếm với Đoàn Kiều Thành, "A Đông, qua đây nhanh lên, Lam phu nhân muốn gặp anh!"

Nam Bá Đông nói với Đoàn Kiều Thành một tiếng, "Ngại quá!" vẻ mặt liền bất đắc dĩ đứng dậy, đi về phía cô.

Kỳ thật thân thể của anh thì tự anh biết, máu của mình đã bị cổ độc cắn nuốt tới tận cùng rồi. Nếu giải được cổ độc thì anh cũng không sống được bao lâu, cần gì phải làm chuyện thừa?

Nhưng đối với tâm ý hết sức chân thành của Mạc Yên, nhìn cô vì anh mà hết lòng hết dạ, Nam Bá Đông không muốn hắt gáo nước lạnh vào mặt cô, lại càng không muốn phụ một mảnh tâm ý của cô đối với mình. Chỉ cần cô vui vẻ, anh liền lăn qua lăn lại với cô, phối hợp với cô, làm cho cô yên tâm.

Lúc Lam Thiên Long dẫn Nam Bá Đông vào trong thì Mạc Yên cũng muốn đi vào theo, nhưng lại bị tay của Lam Thiên Long chắn lại ở bên ngoài, "Mạc Yên tiểu thư, mẹ tôi đặc biệt dặn, chỉ một mình Nam tiên sinh vào trong thôi, cô trước tiên ở bên ngoài chờ có được không? Nếu như có chuyện gì, tôi sẽ lập tức nói lại với cô."

Mạc Yên nhìn thẳng vào mắt anh, phát hiện ánh mắt của Lam Thiên Long trong sạch thấy đáy, không giống như có gì muốn giấu diếm, nghĩ chắc cổ độc này có bí mật gì đó không muốn cho người khác biết, không đồng ý cho cô đứng đó quan sát thì chắc có điều không thể nói, liền gật đầu, "Vậy làm phiền Trại chủ Lam chăm sóc cho anh tôi nhiều."

"Vâng tôi sẽ làm, cô cứ yên tâm đi!" Lam Thiên Long gật đầu, liền đóng nhẹ cửa lại.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, tim của Mạc Yên không biết tại sao mà thấy vô cùng hồi hộp. Từ lúc bước lên vùng đất của Tộc Nạp Tây này, chung quy cô vẫn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm.

Mà giờ cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn, mãnh liệt đến nỗi làm cho cô cảm thấy vô cùng bất an và sốt ruột.

Ngay lúc cô sắp mất đi bình tĩnh, một bàn tay nhỏ mềm mại có lực nắm chặt tay cô.

Đôi mắt Mạc Yên chống lại hai ánh mắt tràn ngập trìu mến của Nam Tinh, cô hơi có chút nghiêng thân thể mình, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể bé, lo lắng nói nỉ non ở bên tai bé, "Tiểu Tinh, mẹ rất sợ!"

Tiểu Tinh vươn tay ôm eo cô, "Có con ở đây, mẹ đừng sợ! Ba sẽ không có việc gì đâu!"

Thân hình cao lớn mười tuổi của Tiểu Tinh đã không còn cách cô xa nữa, cùng đứng chung một chỗ với cô đã không còn giống như mẹ con, mà lại càng giống như hai chị em. Bề ngoài của hai người cực kỳ nổi bật, đứng cùng một chỗ, nhìn như thế nào cũng thấy rất đẹp mắt.

Lúc Đoàn Kiều Thành đi ra thì vẫn đứng tại một góc, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Mạc Yên, càng nhìn thì tim càng đập mạnh. Nếu như cuộc đời này có thể cưới được một người vợ đẹp như vậy, chỉ sợ anh nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh.

Lúc Đoàn Kiều Thành nhìn thấy đôi lông mi thanh tú của Mạc Yên cau lại, và vẻ mặt bất an. Anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, giả bộ vô tâm nói chuyện với cô, "Anh Đông sẽ không có chuyện gì đâu!"

Mạc Yên nhìn anh một cái, biết anh có thể xưng anh em với Nam Bá Đông thì khẳng định quan hệ của hai người rất tốt, liền ừ nhẹ một tiếng, "Cảm ơn!"

Đoàn Kiều Thành lại mang theo một chút cẩn thận hỏi, "Chị dâu, hình như vừa nãy em có nghe chị gọi anh Đông là anh trai của chị có đúng không?"

Mạc Yên cảm thấy vấn đề mà anh hỏi có chút đột ngột, đôi lông mày nhíu lại, nhìn anh một cái. Lúc nhìn thấy ánh mắt của anh không có gì là không đúng, cô vẫn là trả lời anh, "Đúng, anh ấy là anh tôi!"

Trong lòng Đoàn Kiều Thành vui vẻ, "Vậy quan hệ của các người là...?"

Tại sao người đàn ông này lại nhiều chuyện như vậy? Hỏi rồi giờ lại hỏi nữa?

Trong lòng Mạc Yên oán thầm, liếc nhẹ anh, mặt cười hơi trầm xuống, không khách khí trả lời, "Việc này không có quan hệ gì tới anh sao?"

Đoàn Kiều Thành xấu hổ che miệng ho nhẹ, là mình quá nóng vội rồi!

Anh lập tức cười áy náy, "Thật xin lỗi! Là tôi quá đường đột rồi! Bất quá việc này lại có quan hệ với tôi! Nếu như chị dâu không phải là chị dâu, mà là em gái của anh Đông, không phải tôi có cơ hội theo đuổi sao?"

Cái gì là chị dâu không phải là chị dâu chứ? Lúc này lại nói loại đề tài này, Đoàn Kiều Thành thật đáng ghét! Chẳng lẽ anh ta không biết nhìn sắc mặt người khác sao?

Mạc Yên không thèm để ý, nhìn Nam Tinh, "Tiểu Tinh, con có nghe rõ anh ta đang nói cái gì không?"

Nam Tinh cười lạnh lẽo, "Không rõ! Chẳng qua chỉ là một người không quen biết, cách tiếp cận người này đã quá lỗi thời rồi, mẹ, đừng để ý đến chú đó!"

Đoàn Kiều Thành biết hai mẹ con này đang muốn làm cho anh xấu hổ nên anh không giận, muốn có được người đẹp cực phẩm đến tay thì luôn phải trả một cái giá rất lớn. Chẳng qua đây cũng chỉ là lời nói mồm mép, da mặt anh rất dày, không sao, anh vẫn gánh được.

Sau đó anh liền vui vẻ hỏi, "Tiểu Tinh, phương pháp tiếp cận nào mới tính là thời thượng, không bằng con dạy cho chú Đoàn đi, có được hay không?"

Nam Tinh lạnh lùng liếc anh một cái, quay mặt đi, mặc kệ anh.

Một đám người kia đều là người biết rõ thủ đoạn của Đoàn Kiều Thành, giờ nhìn thấy Đoàn Kiều Thành đột nhiên trở nên không biết xấu hổ, lại còn không chịu phục, làm cho cả đám đứng trong bóng tối cười trộm. Nhưng mới vừa nhấc mắt lên thì nhìn thấy ánh mắt lạnh của Đoàn Kiều Thành quét tới, như bị chậu nước lạnh đổ xuống, toàn thân lập tức phát lạnh. Cả đám nhanh chóng làm bộ như không có việc gì quay đầu đi, không dám nhìn lại bộ dáng luống cuống của ông chủ lớn.

***

Bên trong phòng, Lam Khảm Khảm đè lại cảm xúc như sóng lớn mãnh liệt ở trong lòng, chờ cái người tên Nam Bá Đông trúng cổ độc tuyệt tình đến đây.

Bà biết chân tướng về cái chết của em gái mình, chỉ có người đàn ông này mới có thể giải được.

Trong lòng ba tưởng tượng người đàn ông này như thế nào, vì sao em gái mình lại hạ cổ độc tuyệt tình lên người anh chứ? Con bé yêu anh như vậy sao?

Trong lòng đang suy đoán thì trong đáy mắt liền nhìn thấy Nam Bá Đông kiêu ngạo, lãnh khốc, và mạnh mẽ đang đi đến, Lam Khảm Khảm liền hiểu rõ rồi!

Người đàn ông cao lớn như núi này, có một khuôn mặt tuấn tú như tượng điêu khắc ở Hy Lạp, đứng ở đó như vậy, làm cho người ta cảm thấy có một loại khí thế vương giả bức người.

Một đôi con người màu xanh đậm như biến lớn vô tình, rộng lớn, và lạnh lẽo, bà vẫn luôn thản nhiên bị ánh mắt lạnh lẽo của Nam Bá Đông nhìn lướt qua, cũng nhịn không được trong lòng lại run lên.

Phượng Phượng, nếu như em thật sự yêu cậu ta, chỉ sợ em là người phải chịu thiệt!

Một người đàn ông như thiên thần như vậy thì làm sao có thể yêu em chứ? Chẳng trách em lại hạ cổ độc tuyệt tình lên người cậu ta, có phải em nghĩ nếu cậu ta không yêu em, thì em muốn huỷ đi cậu ta sao?

Năm đó em đã từng nói qua lời này, hôm nay em đã thực hiện triệt để rồi!

Nghĩ đến em gái và mình sống nương tựa với nhau từ nhỏ đến lớn, ánh mắt Lam Khảm Khảm có chút ẩm ướt. Lúc nhìn lại Nam Bá Đông, thì ánh mắt của bà lại khôi phục sự lạnh lùng và lạnh nhạt.

Lam Thiên Long thấy bọn họ nhìn nhau một hồi, không khí xung quanh dường như cũng bắt đầu ngừng lại, anh vội giới thiệu, "Mẹ, vị này là Nam Bá Đông tiên sinh."

Rồi anh lại nhìn Nam Bá Đông giới thiệu, "Còn vị này là mẹ của tôi, phu nhân Lam Khảm Khảm."

Nam Bá Đông vươn tay với Lam Khảm Khảm, khách khí và xa cách nói, "Lam phu nhân, thật xin lỗi! Xin thứ cho chúng tôi mạo muội tới quấy rầy."

Lam Khảm Khảm hơi nhếch môi, "Không sao!"

Sau đó vươn tay để lên mạch đập của anh, nhắm mắt lại, tinh tế dùng ngũ cảm lục thức xem tình hình của cổ độc.

Khi cổ độc giấu trong người của Nam Bá Đông cảm giác được hơi thở quen thuộc trên người Lam Khảm Khảm, mà bắt đầu không an phận và đập không ngừng, như muốn phá cơ thể chạy ra.

Nam Bá Đông lập tức cảm giác một cổ đau đớn quen thuộc đang ăn mòn thần kinh đang đau đớn của chính mình, mày rậm nhăn lại, răng cắn chặt, thật sự không kêu ra một tiếng, chỉ có mồ hôi lạnh trên trán lại không ngừng chảy ra.

Khi Lam Khảm Khảm phát hiện cổ độc đang xao động, thì bà liền biết cổ độc tuyệt tình này là của em gái bà, Lam Phượng Phượng nuôi, ý định của em gái khi dùng máu mình nuôi là muốn mang theo hơi thở đặc thù của nó. Nghĩ đến em gái hương tan ngọc nát của mình, Lam Khảm Khảm khó nhịn đau lòng, không khỏi đem sự tức giận trút hết lên người Nam Bá Đông.

Nhìn thấy bộ dạng và khuôn mặt tuấn tú của Nam Bá Đông đau đến mồ hôi lạnh chảy ra, lòng của bà như dễ chịu được một chút.

Kỳ thật giờ bà mà thúc giục cổ độc phát tán, Nam Bá Đông sẽ không tránh được tai kiếp này!

Nhưng nguyên nhân chết của em gái, bà vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.

Lam Khảm Khảm chậm rãi thu tay lại, nhìn về phía Nam Bá Đông không có sức đang ngồi trên ghế, trong lòng bà đột nhiên có chút phức tạp, "Nam tiên sinh, trước khi điều trị cổ độc cho cậu, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu, có thể chứ?"

"Xin cứ hỏi!" Nam Bá Đông móc ra khăn tay, lau nhẹ mồ hôi trên trán, tựa như người chật vật vừa nãy chỉ là ảo giác của người khác mà thôi. Trong nháy mắt anh đã khôi phục lại sự tao nhã và ung dung của mình.

Nam Bá Đông đã trải qua biết bao sống chết, vừa nãy anh cũng cảm giác được trên người Lam Khảm Khảm phát ra sát khí nồng đậm.

Nhưng vì sao bà lại thu sát khí lại? Chẳng lẽ là vì vấn đề mà bà muốn hỏi có quan hệ với nhau sao?

"Tôi muốn hỏi Nam tiên sinh, cậu có biết một cô gái tên là Lam Phượng Phượng không?"

Nam Bá Đông nghĩ một lát mới trả lời, "Lam Phượng Phượng? Không biết! Nhưng ngược lại tôi biết một cô gái tên là Vân Đoá Nhi, nếu như tôi không có đoán sai thì cổ độc ở trên người tôi là do cô ấy hạ."

"Vân Đoá Nhi?" Nhất thời hai mắt của Lam Khảm Khảm dâng lên hơi nước, Vân Đoá Nhi là nhũ danh của Lam Phượng Phượng.

Bà kìm lại kích động ở trong lòng, giọng nói nghẹn ngào hỏi. “Các người làm sao quen biết nhau?”

Nam Bá Đông đè mắt, cố gắng nhớ lại ký ức của mười một năm trước, “Năm đó tôi lưu lạc ở Thái Lan, lúc bị người ta ăn hiếp đến bị thương nặng, thì gặp được một cô gái Trung Quốc, là cô ấy đã cứu tôi! Cô ấy nói cô ấy đến từ Nam Cương, tên là Vân Đóa Nhi. Cô ấy hoạt bát, vui vẻ, lại biết ăn nói, còn tôi thì trầm mặc và ít nói, cũng không thích nói chuyện lắm. Cô ấy so với tôi lớn hơn vài tuổi nên giống như chị gái chăm sóc cho tôi trong một khoảng thời gian, tôi cực kỳ biết ơn cô ấy.”

Thấy Nam Bá Đông cúi đầu xuống, Lam Khảm Khảm có chút vội hỏi, “Rồi sao nữ?”

“Về sau...” Vẻ mặt của Nam Bá Đông như lâm vào giữa một loại thống khổ và giãy giụa, nhưng phút chốc lại khôi phục bình thường, “Về sau tôi gặp người vợ đã mất của tôi là Mạnh Thu, năm đó tôi đang chạy trốn, bị người của gia tộc đuổi giết, Vân Đóa Nhi đã cứu tôi, lại cùng lúc đó tôi cũng gặp phải một trận đuổi giết nữa, bấy giờ cô ấy cũng bị tôi làm liên lụy, sau đó là vợ đã mất của tôi cứu tôi.”

“Cha vợ của tôi ở Tam Giác Vàng cũng xem như là có thế lực, lúc đó tôi rất cần một sự che chở để tránh được đại nạn, vì thế tôi tạm biệt Vân Đóa Nhi, theo vợ tôi về Tam Giác Vàng. Về sau, tôi cũng không gặp lại Vân Đóa Nhi.”

“Lúc đó tôi cũng không biết mình bị trúng cổ độc, mãi cho đến khi vợ tôi sinh con ra bị cổ độc phát tác, băng huyết dẫn đến khó sinh mà chết. Khi đó tôi mới biết mình bị trúng cổ độc, hơn nữa còn liên lụy cả vợ con.”

Nam Bá Đông nói tới đây, nghĩ tới Mạnh Thu đã chết, nghĩ đến Nam Tinh còn nhỏ tuổi nhưng trong thân thể lại ẩn chứa cổ độc không biết lúc nào sẽ phát tác, anh đau khổ nhắm mắt lại.

Hai tròng mắt của Lam Khảm Khảm run lên, “Cậu nói, sau lần hai người tạm biệt nhau, thì không có gặp lại nhau sao?”

Nam Bá Đông khẳng định gật đầu, “Đúng vậy! Chúng tôi không gặp lại, sau khi tôi biết mình bị trúng cổ độc thì đã từng cố gắng đi tìm Vân Đóa Nhi, nhưng người đi nhà trống, tìm mọi cách cũng không tìm được tung tích của cô ấy. Chỉ đành dặn lại những người xung quanh nhưng vẫn không có tin tức. Bây giờ nếu không phải là nhờ Thần y Độc Cô, thì chỉ sợ chúng tôi cũng không thể tìm được phu nhân ở nơi này.”

Nước mắt của Lam Khảm Khảm rơi như mưa, Lam Thiên Long vội bước lên vỗ lưng bà, móc khăn đưa cho bà rồi im lặng an ủi bà.

Sau một lúc, Lam Khảm Khảm đã khôi phục lại sự bình tĩnh, mới nói với Nam Bá Đông, “Vân Đóa Nhi là tên của Lam Phượng Phượng, nó là em gái ruột của Lam Khảm Khảm tôi, đã từng đi du lịch ở bên ngoài nửa năm, sau đó chúng tôi nhận được tin tức ở Thái Lan truyền đến nói Vân Đóa Nhi tự sát chết. Mấy năm nay, cái chết của Phượng Phượng là tâm kết ở trong lòng tôi, em gái vui vẻ của tôi làm sao có thể chết như vậy chứ?”

Hai mắt của Nam Bá Đông run lên, lại hỏi Lam Khảm Khảm thời gian chết của Vân Đóa Nhi, đúng là sau khi anh trở về Tam Giác Vàng được một tháng, địa điểm là Băng Cốc – Thái lan, chuyện này có phải còn có ẩn tình gì hay không?

Chỉ cần có thời gian và địa điểm, việc này muốn điều tra thì không khó!

Nghĩ một chút, Nam Bá Đông nói với Lam Khảm Khảm, “Lam phu nhân, chuyện này cứ giao cho tôi điều tra, Vân Đóa Nhi đã từng cứu tôi trong thời gian tôi gặp khó khăn, tôi luôn nhớ kỹ ân này của cô ấy, việc này tôi bảo đảm sẽ cho bà một câu trả lời thỏa đáng.”

Lam Khảm Khảm cũng không nói thêm nữa, “Nam tiên sinh quả nhiên là người sảng khoái! Được, việc này tôi xin nhờ Nam tiên sinh, chỉ cần Nam tiên sinh cho tôi một câu trả lời, tôi nhất định sẽ giải cổ độc ở trên người Nam tiên sinh và con của tiên sinh.”

Nam Bá Đông đứng dậy, “Được! Một lời đã định! Xin tạm biệt!”

Lam Khảm Khảm cũng đứng dậy bình tĩnh nhìn Nam Bá Đông nói, “Nam tiên sinh, có một câu cảnh báo tôi muốn nói trước với cậu, trước đó tôi nghĩ cậu là hung thủ hại chết em gái tôi, cho nên tôi đã hạ Phệ Tâm Cổ lên người Mạc Yên tiểu thư, Phệ Tâm Cổ sẽ bắt đầu phát tác trong tháng tới. Nếu như trong vòng một tháng mà Nam tiên sinh không giao được câu trả lời cho tôi, vậy có lẽ Mạc Yên tiểu thư sẽ nguy hiểm....”

Hai mắt của Nam Bá Đông nhất thời nhíu lại, hai mắt nhìn Lam Khảm Khảm sắc bén như đao, lộ ra một loại sát khí nguy hiểm, “Lam phu nhân, bà đây là đang uy hiếp tôi sao? Tôi có thể nói cho bà biết, nếu như Mạc Yên mà có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ cho toàn bộ tộc Nạp Tây của các người vì cô ấy mà chôn theo! Nam Bá Đông tôi nói được thì làm được!”

Nhìn bộ dáng Nam Bá Đông như Diêm Vương, toàn thân Lam Khảm Khảm như được nhúng vào thùng nước đá, rét lạnh thấu xương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện