Ra khỏi thạch thất, dưới đài cao đã bắt đầu hỗn chiến, những cao thủ của Phượng Cung trước mắt đều đang chiếm thế thượng phong, nhưng rất nhiều sát thủ do Lộc Minh Sơn Trang bồi dưỡng cũng đang lục tục chạy tới, không ngừng tràn vào từ cửa động nhỏ hẹp. Nếu còn tiếp tục như vậy, nhóm người của Phượng Ly Thiên sẽ như con chuột bị dồn vào trong động, sớm hay muộn cũng sẽ bị tiêu diệt.

“Bích Khung, bắt Âu Dương Hải lại đây.” Phượng Ly Thiên đứng trên đài, lạnh lùng nói.

Bích Khung nhận lệnh, phóng người lên, túm Âu Dương Hải bị chủy thủ cắm trên vách đá nửa sống nửa chết tới.

“Dừng tay hết cho ta!” Phượng Ly Thiên dùng nội lực hét một tiếng, âm thanh như tiếng chuông đồng vang dội trong thạch động, người chém giết dưới đài lập tức ngừng lại. Người của Âu Dương gia thấy đại thiếu gia bị bắt, không dám hành động thiếu suy nghĩ, người của Phượng Cung tất nhiên là nghe theo lệnh cung chủ.

“Hôm nay bản cung chủ tới cứu người, dừng ở đây, người của Âu Dương gia nghe đây, mau chóng nhường đường, bản cung sẽ không so đo, nếu không….” Mắt phượng híp lại, phát ra ánh sáng lạnh khiến người ta sợ hãi. Bích Khung hiểu ý, nhanh chóng rút chủy thủ trên người Âu Dương Hải ra rồi lại nhanh chóng đâm vào.

“A!” Âu Dương Hải kêu thảm thiết, sát thủ Âu Dương gia hai mắt nhìn nhau, sau một lát liền nhanh chóng lui ra sau nhường ra một con đường.

Phượng Ly Thiên từ trên đài cao trực tiếp bay tới cửa ra. Bích Khung mang theo Âu Dương Hải theo sát phía sau, năm ám vệ nhanh chóng chạy tới, đi trước mở đường cho Phượng Ly Thiên, những cao thủ còn lại đi theo Lam Cẩn xông ra ngoài.

Phượng Ly Thiên bay lên đầu tường cao, kiệu nhỏ nóc xanh đang chờ ngoài tường, xung quanh là tám cung nhân áo đỏ diện vô biểu tình. Phượng Ly Thiên cùng Lam Cẩn liếc nhìn nhau, nói với Bích Khung: “Giết hắn.”

Những tra tấn mà Âu Dương Hải dùng lên người đệ đệ mình mấy năm nay, Bích Khung biết rất rõ, cho nên đối với dụng ý của Phượng Ly Thiên khi cho mình xuất thủ đêm nay. Hắn vô cùng cảm kích, ‘sát thủ chi vương’ không giỏi ăn nói, chỉ có thể cứng ngắc thốt ra một câu: “Cảm ơn cung chủ.” Sau đó lập tức giơ tay chém xuống, thi thể Âu Dương Hải bị ném ra ngoài.

Đồng thời, Lam Cẩn đốt một quả đạn pháo phóng lên trời, cầu lửa sáng ngời ở giữa bầu trời đêm nở rộ lên đóa hoa rực rỡ, đại quân mai phục dưới núi Lạc Thanh nhìn thấy lập tức xông lên sơn trang, chỉ trong chốc lát tiếng chém giết đã vang ngút trời. Phượng Ly Thiên ôm Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi vào trong kiệu, Lam Cẩn đi tới buông rèm kiệu xuống.

Cầm lấy chăn nhung trong kiệu, nhẹ nhàng đắp lên người trong lòng, Phượng Ly Thiên nhẹ giọng nói: “Về Phượng Cung.”

Tám cung nhân vận khởi Vô Căn Quyết nhẹ nhàng rời đi, Lam Cẩn và người của Phượng Cung cũng nối gót, chỉ để lại đám người của Lộc Minh Sơn Trang ứng phó với thiên quân vạn mã của triều đình.

Phượng Ly Thiên vẫy lui tất cả hạ nhân, nhẹ nhàng đặt Hiên Viên Cẩm Mặc trên chiếc giường lớn khắc hình phượng hoàng, trên giường trải một lớp lông tuyết hồ thật dày, thiên hạ hai mắt nhắm nghiền lập tức chìm vào lớp lông thú. Trở về tẩm cung của mình, dây thần kinh luôn siết chặt của Phượng Ly Thiên rốt cuộc cũng thả lỏng, một cỗ huyết khí đột nhiên trào lên.

“Khụ…..” Hắn chống một tay bên giường, hương vị tanh ngọt tràn ngập khoang miệng, theo cánh môi mỏng khẽ nhếch trào ra. Ở Lộc Minh Sơn Trang bởi vì bị lửa giận công tâm, khiến chân khí lưu hỏa bá đạo chạy loạn, vì sắp tẩu hỏa nhập ma nên khiến công lực của hắn tăng nhanh trong một thời gian ngắn, đưa Lưu Hỏa thần công còn chưa luyện tới tầng cao nhất lên tới đỉnh phong, mới có thể dùng một chưởng đánh bại Cực Hàn song tuyệt, nhưng cũng tạo thành tổn thương không nhỏ đối với thân thể hắn. Vậy nên công lực nhanh chóng tụt dốc, Phượng Ly Thiên lúc này mới thật sự cảm thấy mệt mỏi.

“Ly Thiên!” Lam Cẩn từ gian ngoài đi vào, cuống quít đỡ lấy Phượng Ly Thiên, đưa một cỗ chân khí thấm lạnh vào trong gân mạch hắn, chậm rãi hóa giải lưu hỏa còn đang hỗn loạn.

“Ta không sao.” Phượng Ly Thiên ngồi thẳng người, ôm chặt Hiên Viên Cẩm Mặc vào trong lòng.

“Ly Thiên, hiện giờ nội lực của ngươi không đủ ba thành, không thể chữa thương cho hắn.” Lam Cẩn vội vàng lên tiếng ngăn cản, với tình hình của Phượng Ly Thiên hiện tại, ít nhất cần phải điều tức hai ngày mới có thể khôi phục.

Phượng Ly Thiên nhíu nhíu mày: “Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Lam Cẩn thở dài, đặt thuốc trị thương trên đầu giường, xoay người đi ra ngoài dặn dò thị nữ nấu một bồn nước ấm.

Phượng Ly Thiên để Hiên Viên Cẩm Mặc tựa vào người mình, nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo của người trong lòng, đưa tay dán lên chưởng ấn xanh tím trước ngực y, dùng chân khí ấm áp giảm bớt cơn băng hàn thấu xương. Tạm thời không thể chữa thương cho y, chỉ có thể khống chế thương thế trước, sau đó dùng chân khí lưu hỏa ấm áp giảm bớt đau đớn cho y.

“Ưm…..” Hiên Viên Cẩm Mặc ngâm khẽ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

“Mặc, cảm thấy thế nào? Đau không?” Phượng Ly Thiên chậm rãi thu công, kéo chăn nhung trượt xuống đùi lên, dịu dàng hỏi.

Hiên Viên Cẩm Mặc có chút mơ hồ nhìn khuôn mặt trước mắt, một lát sau mới chậm rãi lắc đầu, ánh mắt bay đến nơi khác, lẳng lặng không nói một câu. Khi nhắm mắt lại, gương mặt Hiên Viên Cẩm Lâm cứ không ngừng hiện lên trước mắt, khiến y cảm thấy vô cùng ghê tởm, chỉ đành phải mở mắt, hít vào một hơi thật sâu, hương thơm cỏ xanh thuộc riêng về Phượng Ly Thiên khiến cảm giác ghê tởm kia dần giảm bớt.

“Cung chủ, nước ấm Nghi trượng dặn dò đã nấu xong.” Âm thanh của thị nữ Giáng Tử vang lên.

“Đem vào đi.” Phượng Ly Thiên lại kéo thảm lên, bọc Hiên Viên Cẩm Mặc đến mức chỉ lộ ra một cái đầu rồi mới cho thị nữ tiến vào.

Giáng Tử cúi đầu đặt bốn nước ấm lên bàn nhỏ trước giường, khoác khăn sạch lên thành bồn, sau khi hành lễ lại lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

Phượng Ly Thiên vuốt nhẹ khuôn mặt người trong lòng: “Mặc, ta xử lí vết thương cho ngươi, đau thì kêu một tiếng, đừng cố chịu, được không?”

Hiên Viên Cẩm Mặc nâng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt phượng kia là dịu dàng không thể tan biến, lời cự tuyệt đến bên môi lại không thể thốt lên, chỉ đành rũ mi đáp: “Ta tự mình làm, ngươi ra ngoài đi.”

Câu từ chối nhẹ nhàng khiến trong lòng Phượng Ly Thiên quặn thắt, sao hắn có thể để cho Mặc của hắn một mình đối mặt? Hắn hôn xuống đôi mày đang nhíu chặt kia, tủi thân nói: “Ngươi lại đuổi ta đi, ta không đi.”

Phượng Ly Thiên để Hiên Viên Cẩm Mặc nằm lên giường, nhẹ nhàng mở ra bàn tay đang nắm chặt chăn của y, đoạt chăn lại, thấm ướt khăn mặt, nhẹ nhàng chà lau thân thể đầy vết thương kia.

Làn da màu lúa mạch xinh đẹp bởi vì ấm áp mà giảm đi sự tái nhợt, dần khôi phục màu sắc vốn có, phía trên phủ đầy ứ ngân xanh tím và dấu răng, nhưng đặt lên khối thân thể hoàn mỹ này lại như có thêm vài phần mỹ cảm tàn khốc.

Hắn nhẹ nhàng lau sạch thứ giữa hai chân y, lấy tay quệt thuốc trị thương, cẩn thận thâm nhập vào trong, hai chân thon dài vì đau đớn mà không ngừng run rẩy. Phượng Ly Thiên đau lòng nhíu mày, cố gắng làm nhẹ động tác, nhanh chóng bôi thuốc xong, nhưng hắn lại đột nhiên nhận ra, người kia từ nãy tới giờ vẫn chưa hề phát ra âm thanh nào, vội vàng ngẩng đầu lên, lửa giận của Phượng Ly Thiên lập tức bùng cháy.

Hiên Viên Cẩm Mặc nằm ngửa trên giường, cánh tay thon dài bị chủ nhân cắn chặt, huyết châu đỏ tươi theo đầu ngón tay chảy xuống.

“Ngươi làm cái gì vậy!” Phượng Ly Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, kéo tay y lại, cẩn thận bôi thuốc lên, Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ quay mặt qua một bên không để ý tới hắn.

Phượng Ly Thiên siết chặt vai y, kéo người trên giường dậy, nắm cằm y buộc y phải nhìn vào mắt mình, hung hăng nói: “Hiên Viên Cẩm Mặc, ngươi con mẹ nó tỉnh lại cho ta, ngươi là nam nhân đó! Xem như bị chó cắn đi, có gì đặc biệt đâu chứ!” Mắt phượng hẹp dài trừng thật to, một giọt lệ từ đôi mắt lưu chuyển kim quang lặng yên rơi xuống.

Hiên Viên Cẩm Mặc kinh ngạc nhìn hắn, hồi lâu sau, y chậm rãi nâng tay, xoa lên gương mặt tinh xảo gần như yêu dã kia, giọt lệ nhỏ bé làm đau đầu ngón tay: “Ngươi……rơi lệ..”

“Không có…….”

Hiên Viên Cẩm Mặc sửng sốt một lát, khóe miệng dần hiện lên ý cười, vươn tay ôm lấy Phượng Ly Thiên: “Ta không sao, chỉ là người kia là hoàng huynh của ta, làm vậy là loạn luân, ta….”

“Luân lý đạo đức, đối với ngươi mà nói quan trọng như vậy sao?” Phượng Ly Thiên đẩy người đang ôm mình ra, “Chúng ta ở bên nhau vốn cũng là ngược với luân thường!”

“Việc này không giống……..” Nam tử yêu nhau quả thật có chút không hợp lẽ thường, nhưng bọn họ là thật tâm yêu nhau, dù Phượng Ly Thiên có làm gì với y, y cũng sẽ không cảm thấy chán ghét, nhưng mỗi cái chạm của Hiên Viên Cẩm Lâm đều khiến y cực kỳ ghê tởm, cho nên Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ có thể quy kết cho việc bọn họ là huynh đệ.

Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi, vết thương trên người Hiên Viên Cẩm Mặc rất nhanh không chịu yên ổn nữa, trán y toát ra mồ hôi lạnh. Phượng Ly Thiên thở dài, ôm Hiên Viên Cẩm Mặc nằm xuống, nhanh chóng tắt nến: “Ngủ đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói, nơi này là Phượng Cung, rất an toàn.”

Kỳ thật, có an toàn hay không không phải do nơi chốn quyết định, quan trọng là khối thân thể trẻ tuổi ấm áp này còn ở bên cạnh hay không. Hiên Viên Cẩm Mặc chôn đầu trong bờ ngực ấm áp của Phượng Ly Thiên, tham lam hít vào hương thơm khô mát trên người hắn: “Ly Thiên….”

“Hửm?”

“Không có gì.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhắm mắt lại, không nói gì nữa. Phượng Ly Thiên nhếch môi, hắn biết Mặc của hắn muốn nói gì. Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn xuống đỉnh đầu người trong lòng. Hắn vòng tay qua lưng y, chậm rãi truyền chân khí ấm áp qua. Hiên Viên Cẩm Mặc vô thức cọ cọ trước ngực hắn, giống như một con mèo không hề phòng bị, từ từ ngủ say.

Ánh mắt có thể nhìn rõ mọi vật về đêm của Phượng Ly Thiên nhìn chằm chằm gương mặt đáng yêu khi ngủ của Hiên Viên Cẩm Mặc, thật lâu sau, hắn vươn tay mở vách ngầm trong giường, lấy ngọc bội dương chi khắc kỳ lân từ bên trong ra, xúc cảm ôn nhuận mang suy nghĩ trở về thật nhiều năm trước, sinh thần sáu tuổi năm ấy, ca ca dịu dàng mỉm cười, phụ hoàng tặng cho bút lông nho nhỏ, mẫu hậu trao cho ngọc bội kỳ lân, còn có gốc cây ngô đồng thấp bé non nớt kia nữa….

Hắn đặt ngọc bội về chỗ cũ, khép lại ô vuông nhưng không khóa lại, thu tay, nhìn quanh bài trí trong điện, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt của Hiên Viên Cẩm Mặc.

Mặc, chờ ngươi tỉnh rồi sẽ phát hiện ra phải không? Ta đã, không muốn giấu diếm nữa rồi….

Phượng Ly Thiên chui vào trong chăn, trộm thì thầm bên tai Hiên Viên Cẩm Mặc một câu:

“Ta yêu ngươi, ca ca.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện