Thẩm Dục Hiên tức giận, rất tức giận, vô cùng tức giận, bởi vì anh lại thấy Cố Nhược An ở bên thằng đàn ông kia. Dù Cố Nhược An chỉ là bia đỡ đạn của anh thì anh cũng không muốn cái bia đỡ đạn này truyền ra tin tức xấu gì ảnh hưởng tới anh, hơn nữa đã nhắc nhở cô một lần rồi, nhưng rất hiển nhiên, tấm bia đỡ đạn này cũng không có tự giác của bia đỡ đạn.

Về phần thằng con trai kia, Thẩm Dục Hiên nhìn một cái đã nhận ra là người đón Cố Nhược An lúc nghỉ học, may mà lúc ấy đã nghỉ rồi nên không gây ra chuyện gì, nhưng giờ là lúc khai giảng, người đến người đi, hơn nữa tay của cô gái kìa còn khoác lên tay thằng con trai bên cạnh, không phải là lớn tuổi hơn một chút sao, không phải là trưởng thành hơn một chút sao, có gì hơn người đâu chứ! “Lão đại, đại tẩu thật sự đã trèo tường sao? Chẳng phải tên đàn ông kia là người đón em ấy lúc nghỉ học sao? Có cần qua đó xem không?” Không thể không nói, bạn học Cao Mân đi cùng Thẩm Dục Hiên chính là người sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lần trước lão đại nhìn thấy lại làm như không thấy, không biết lần này có giống trước, để đại tẩu tùy ý trèo tường không, lão đại quả là lão đại, cảnh giới thật cao!

Nhưng hiển nhiên bạn học Cao Mân đã đoán sai, đang lúc hắn còn đang yy thì Thẩm đại thần đã nhấc chân đi về phía Cố Nhược An, cho nên bạn học Cao Mân đành vội vàng nhấc chân ngắn của mình chạy theo.

Cố Nhược An vừa nhìn thấy Thẩm Dục Hiên đã bỏ cái tay đang khoác lên cánh tay của Cố Hạo Bân xuống, mặt co quắp, Cố Hạo Bân đang nghi hoặc định đặt câu hỏi, liền thấy nam sinh kia đi tới, nhìn Cố Nhược An một lần nữa, Cố Hạo Bân cười.

“Chào anh, em là Thẩm Dục Hiên, là bạn trai của Cố Nhược An, cảm ơn anh đã đưa em ấy tới trường.” Nếu tấm bia đỡ đạn này thiếu tự giác như vậy, mình phải thức tỉnh cô ta, đưa tay phải ra, Thẩm Dục Hiên đè nén lửa giận, cười nói.

Lão đại quả là lão đại, nhìn khí thế kia một cái, vừa gặp mặt tình địch đã tuyên bố chủ quyền, quá anh tuấn!

“Bạn trai sao? An An chưa từng nhắc tới mà?” Cố Hạo Bân đưa tay phải ra, bắt tay, “Đã phải nhờ em chăm sóc An An nhà anh rồi!”

“Anh là……” Người này thật khó ưa, còn gọi An An nhà anh thân thiết đến vậy, con bé chết tiệt này!

“An An chưa từng nhắc đến anh với em sao?” Cố Hạo Bân xoa đầu Cố Nhược An, “An An, việc này thì em không đúng rồi, sao lại không nói cho bạn trai của em biết anh là ai?”

“Bọn em mới yêu đương chưa được bau lâu, chắc An An chưa kịp nhắc tới!” Sắc mặt không thay đổi.

“À~ hóa ra là như vậy!” Cố Hạo Bân nhìn Cố Nhược An một cái, chữ “À” kia nói tới mức ý vị sâu xa, “Vậy để anh tự giới thiệu mình đi! Chào em, anh là Cố Nhược An*….” Cố Hạo Bân cố ý ngừng lại, rốt cuộc cũng thành công thấy vẻ lạnh lùng trên mặt Thẩm Dục Hiên nứt vỡ, nhếch môi cười một tiếng, “Là anh họ của em ấy, tên anh là Cố Hạo Bân!”

*Do trong tiếng Trung, cụm từ này ngược với tiếng Việt, vốn là Cố Nhược An đích đường ca -> sang tiếng Việt đảo thành anh họ của Cố Nhược An

Hả? Sao lại không phải là tình địch mà là anh họ? Cao Mân giật giật tay áo Thẩm Dục Hiên, nhỏ giọng nói, “Lão đại, nhầm rồi, là anh vợ!”

Anh vợ, tớ còn chưa điếc đâu, tất nhiên là nghe được là anh vợ, con bé này, thân thiết với anh trai như vậy làm gì? “Em không biết cách An An ở bên anh trai lại như vậy, thân thiết đến thế!”

“Đó là dĩ nhiên, phải biết rằng lúc An An còn bé thân với anh nhất, thích nhất là đi theo sau anh!” Xem ra người này lai giả bất thiện, cậu ta coi mình là cái gì? Niềm vui mới của An An sao? Nghe thấy vẻ chanh chua trong lời nói, Cố Hạo Bân nghĩ tới buồn cười, cố ý chọc giận Thẩm Dục Hiên.

“Lúc còn bé là lúc còn bé, giờ lớn rồi đã có anh ở bên, An An à, sau này đừng quấy rầy anh họ nữa! Có chuyện gì thì tới tìm anh!” Dù là nói chuyện với Cố Nhược An nhưng ai cũng nghe ra lời này là cố ý nói với Cố Hạo Bân.

Ặc…… Lần này đến lượt Cố Nhược An lúng túng, anh là giáo thảo, là đại thần, em dám tới tìm anh sao? Hơn nữa giữa chúng ta là quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng mà thôi, thật ra thì chúng ta không quen thân tới mức đó đâu!

“Không sao, chút thời gian này anh vẫn có, hơn nữa giữa anh chị em với nhau phải chăm qua lại qua lại, tránh bị xa lạ.” Khác với vẻ nghiêm túc của Thẩm Dục Hiên, Cố Hạo Bân cười vân đạm phong khinh*.

*vân đạm phong khinh: mây thưa gió nhẹ, ý nói lạnh nhạt, không quan tâm.

Thẩm Dục Hiên bị chẹn họng không nói nên lời, Cố Hạo Bân vs Thẩm Dục Hiên, Cố Hạo Bân thắng!

Nhìn hai bên chém giết kịch liệt, tia lửa văng tung tóe, lại nhìn đám người dần kéo tới, Cao Mân cười gượng hai tiếng, giảng hòa: “Nếu là anh họ của An An thì chính là anh vợ của lão đại của bọn em, anh vợ, nếu không thì chúng ta tới quán cà phê ngoài trường ngồi một lúc, nhân tiên giao lưu tình cảm?”

“Không cần đâu, anh còn có việc, đi trước đây, em là Thẩm Dục Hiên đúng không, anh giao An An cho em, em phải chăm sóc em ấy thật tốt đó~ An An, tạm biệt, gặp lại sau, có rảnh thì tới nhà anh chơi nhé~ cả bạn trai của em nữa, có việc phải tìm cậu ta nhé~” Cố Hạo Bân giơ làm làm kí hiệu nghe điện thoại, sau đó lái xe rời đi.

Biết rõ Thẩm Dục Hiên đang tức giận, vậy mà trước khi đi, anh Hạo Bân còn chọc giận anh ấy, đây không phải là cho mình thêm phiền toái sao? Cố Nhược An thầm mắng một câu trong lòng, nhìn khuôn mặt đen sì của Thẩm Dục Hiên, cười cẩn thận nói: “Ừm, anh ấy là anh họ của em, thích đùa giỡn, mẹ em sợ em không mang được hành lý, lại đúng lúc anh ấy thành phố C làm việc, bảo anh ấy nhân tiện cho em đi cùng!”

Thẩm Dục Hiên không nói chuyện, nhưng Cao Mân lại lên tiếng: “Đại tẩu à, em không biết đâu, lão đại luôn lo lắng không yên vì em, từ lúc nghỉ học thấy em và anh ta, lão đại đến cơm cũng không ăn, hôm nay vốn đang ở cửa, thấy em và anh họ của em cùng xuống lầu, lão đại liền kéo anh chạy tới, thật vất vả cho anh……”

Cao Mân chưa nói hết đã bị Thẩm Dục Hiên trừng mắt: “Cậu không nói gì cũng không ai bảo cậu câm đâu!” Người này, còn dám thổi phồng, tớ không ăn cơm lúc nào, chạy lúc nào!

Được rồi, tớ sai rồi. Lão đại coi anh họ là kẻ địch giả tưởng, giờ lại xem mình là kẻ chịu tội thay! Bạn học Cao Mân buồn bực kêu hai tiếng “Be be”.

“Ừm, anh không tức giận chứ!” Rốt cuộc cũng hiểu lý do xuất hiện của án oan nghìn đời do không hiểu sao anh ta biết anh Hạo Bân tới đón mình, Cố Nhược An cẩn thận xác nhận lại lần nữa.

“Không!” Thật ra thì bây giờ Thẩm Dục Hiên thật sự không tức giận, anh nghĩ lại, cảm thấy mình thật nực cười, chỉ là bia đỡ đạn, sao lại phải tức giận. Đột nhiên nghĩ tới Đạm Nhược An Niên trong Thần Chi Triệu Hoán online, cũng gọi là An An, cũng là bạn gái, tại sao lại khác biệt lớn tới vậy, Đạm Nhược An Niên dịu dàng, lanh lợi, bình tĩnh, hiểu đạo lý, cô ấy lặng lẽ làm đan dược cực phẩm cho bang hội, kín đáo bày tỏ với mình, cô ấy sẽ vì một câu nói nào đó mà xấu hổ, cũng sẽ vui vẻ vì một chuyện nhỏ, mà Cố Nhược An này đúng là yêu tinh tinh quái!

Ý nghĩ này chợt hiện lên, nhưng lại giống như một tiếng sấm nổ vang trong đầu Thẩm Dục Hiên, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, tại sao khi mình nghĩ tới Đạm Nhược An Niên kia lại an tâm như vậy, có lúc vì một câu nói, vì một hành động mờ ám của cô ấy mà vui vẻ, chẳng lẽ mình? Không thể nào! Sao mình có thể yêu qua mạng được chứ, sao mình lại có thể thích một nhân vật ảo được!

Thẩm đại thần đá bay suy nghĩ này, sau đó lạnh nhạt nói: “Hôm nay là thứ sáu.”

“Hả?” Hiển nhiên Cố Nhược An không theo kịp tiết tấu của đại thần, nói xong những lời này, đến cả Cao Mân cũng ngây ra một lúc, thứ sáu và chuyện này có quan hệ gì.

Dĩ nhiên hai người không theo kịp Thẩm đại thần đã suy nghĩ vòng vo mấy vòng trong đầu: “Đừng quên tối nay ăn cơm với nhau!”

Thành công thấy Cố Nhược An và Cao Mân hóa đá, tâm tình của Thẩm đại thần lập tức chuyển từ mưa to gió lớn sang trời quang mây tạnh, thoải mái xoay người rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện