[Đội ngũ] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Lão đại, rp của chúng ta thật tốt, đánh được một bùa hộ mệnh cực phẩm và một viên Huyết Ngọc Châu cao cấp!

Bùa hộ mệnh, trang bị thuộc loại vật phẩm trang sức, cần học xong kĩ năng chế tạo mới có thể luyện chế, thuộc tính trang bị được luyện chế ra sẽ giống nhau, nhưng trang bị của hệ thống lại không giống vậy, cũng không phải cứ hễ là trang bị của hệ thống thì sẽ tốt hơn trang bị luyện chế, chẳng qua là thuộc tính khác biệt. Nhưng bùa hộ mệnh này là đồ cực phẩm, toàn bộ {điểm thuộc tính} được +1, tăng ma phòng công kích và phòng ngự ma pháp, hơn nữa không phân biệt nghề nghiệp, ai cũng có thể dùng. Huyết Ngọc Châu là tài liệu cần khi chế tạo nhẫn, xác suất rơi ra khi đánh quái là cực thấp, huống chi còn là Huyết Ngọc Châu cao cấp. Hai món đồ này đều là đồ cực phẩm vô giá.

[Đội ngũ] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Thật sao? Tốt quá!

[Đội ngũ] Tử Chi Chung Chương: Ha ha, đi cùng lão đại cũng chưa từng rớt đồ tốt đến vậy!

[Đội ngũ] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Lão đại, phân chia như thế nào? [Đội ngũ] Túy Khán Hồng Trần: Cho An An viên Huyết Ngọc Châu đi, dù sao chỉ một mình em ấy luyện kĩ năng chế tạo mãn cấp, chúng ta có cầm cũng vô dụng, cho cô ấy xem liệu có luyện ra một chiếc nhẫn cực phẩm được hay không.

Đối với đề nghị này của đại thần, tất cả mọi người không có dị nghị gì, nếu đem đi bán cũng có thể bán được không tí tiền nhưng vẫn cảm thấy lãng phí, tài liệu dù có đắt đến đâu thì cũng kém thành phẩm, nếu có thể làm ra thành phẩm thì chắc chắn giá tiền sẽ tăng lên gấp bội.

[Đội ngũ] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Vậy bùa hộ mệnh kia thì cho ai?

[Đội ngũ] Túy Khán Hồng Trần: Các cậu thấy ai cần thì cho người đó!

[Đội ngũ] Tả Ngạn Vân Yên: Cho mấy cô gái đi, cấp bậc của họ thấp, trang bị cũng hơi kém, dù sao trang bị của mấy người chúng ta cũng không tệ, không cần cái này!

[Đội ngũ] Tử Chi Chung Chương: Đúng vậy, cùng lắm thì lần sau đi tiếp, chúng ta lại ngược đãi boss!

[Đội ngũ] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Trang bị của em đã được An An làm rất tốt rồi, cũng đầy đủ phù hợp với chức nghiệp của em, mọi người lấy đi!

[Đội ngũ] Mạt Tiểu Mạch: Em cũng thế!

[Đội ngũ] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Các cậu không cần thì tớ cũng thế, dù sao tớ sắp lên cấp 150 rồi, đến lúc đó lại phải đổi trang bị, đầy đủ như giờ là được rồi!

[Đội ngũ] Ngậm Điếu Thuốc: Vậy cho đại tẩu đi, dù sao đại tẩu cũng là y sư, công kích và phòng ngự đều không cao!

[Đội ngũ] Đạm Nhược An Niên: Không cần! Dù sao em cũng chỉ núp ở phía sau thêm máu, cho em cũng không dùng đến, lãng phí, còn không bằng cứ để mọi người dùng.

[Đội ngũ] Tử Chi Chung Chương: Mẹ kiếp! Trang bị cực phẩm rồi mà còn không ai muốn!

[Đội ngũ] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: À, thật xin lỗi, vừa rồi tớ không để ý, bùa hộ mệnh này là cấp 185……

Mọi người 囧 rồi, boss cấp 180 cho ra bùa hộ mệnh cấp 185 cũng có thể hiểu được, nhưng đội này chỉ có vài người đã lên cấp 185, nói cách khác, chỉ có vài người dùng được!

[Đội ngũ] Túy Khán Hồng Trần: Được rồi, cứ cho vào kho bang đi! Xem xem trong bang có ai cần không, nếu không có thì đem tới cửa hàng của An An bày bán.

Chuyện này được giải quyết như vậy, cuộc sống cũng trôi qua từng ngày, hàng ngày mọi người đều vui vẻ nói chuyện phiếm, đánh boss, vào phụ bản, tiện thể trêu chọc An An và đại thần, kì nghỉ hè trôi qua trong nháy mắt, đã sắp tới lúc tựu trường.

“An An, có cần cha mẹ đưa con đi không?” Mẹ Cố vừa giúp An An thu dọn hành lý vừa quan tâm hỏi.

“Không cần đâu mẹ, con đã lớn rồi, đâu cần mẹ đưa đi nữa chứ! Người khác biết sẽ chê cười con!” Cố Nhược An vội ngăn cản mẹ mình.

“Lớn, lớn cái gì? Lớn hơn nữa cũng là con của mẹ!” Mẹ Cố trừng mắt, “Nếu không thì để Hạo Bân đưa con đi, dù sao nó cũng về hai tháng rồi, sức khỏe của bác cả đã tốt hơn, Hạo Bân tìm cho ông ấy một bảo mẫu chăm sóc hàng ngày rồi, nó cũng phải tới thành phố C tìm việc, dù sao cũng tiện đường! Quyết định như vậy đi, để mẹ đi nói với nó!” Mẹ Cố bỏ qua sự phản đối của Cố Nhược An, gật gù đắc ý vì quyết định của mình.

Cố Nhược An quyết định về trường sớm hai ngày nên cố Hạo Bân cũng lùi lại chờ cô. Kéo hai vali hành lý khổng lồ xuống lầu, Cố Nhược An liền thấy cố Hạo Bân chờ mình dưới đó.

“Anh Hạo Bân, lại làm phiền anh rồi!”

“Không sao, sao giờ An An lại khách khí như vậy, nhớ lúc còn bé em rất thích đi với anh mà!” cố Hạo Bân cười híp mắt cất hành lý của Cố Nhược An đi, quay đầu nói với cô.

Ặc…… Dù thế nào thì Cố Nhược An cũng không thể quên tin nhắn Thẩm Dục Hiên gửi lúc mình về nhà, nếu lại bị anh ta biết, không biết sẽ lại thế nào, nhưng cô lại không thể từ chối, chỉ đành nói sang chuyện khác: “Anh Hạo Bân tìm được chỗ ở tại thành phố C chưa? Công việc của anh thế nào rồi? Anh đi vội vã như vậy là muốn đi đâu?”

“Đã tìm được việc rồi, về phần nhà ở anh cũng liên lạc được với mấy chỗ, sau khi đưa em tới trường học anh sẽ đi xem, thấy chỗ nào hợp thì thuê chỗ đó!” Cố Hạo Bân mở cửa xe cho Cố Nhược An ngồi vào, “An An, bây giờ internet rất tiện lợi, em học máy tính cũng phải biếtchứ!”

囧, Cố Nhược An cảm giác mình đã trở thành tiểu bạch trước mặt Cố Hạo Bân, mặt nổi lên hai đám mây đỏ, “Anh Hạo Bân xem nhà ở đâu, em có thể góp ý góp ý cho anh!”

Thắt dây an toàn, vặn chìa khóa, khởi động xe, Cố Hạo Bân mở miệng nói, “Gần khu trung tâm của thành phố C, chỗ làm ở gần đó nên nhà thuê cũng ở khu đó luôn, như vậy đi làm sẽ tiện hơn một chút.”

“Tiền thuê phòng ở khu trung tâm rất đắt! Có bao nhiêu phòng thế ạ?” Cố Nhược An tặc lưỡi.

“Hai phòng riêng một phòng khách, An An, anh Hạo Bân cũng phải có chút tiền đó chứ, sau này hoan nghênh em tới làm khách!” Rẽ trái, xe đi vào đường chính.

Hai giờ đồng hồ nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, rất nhanh đã tới đại học N của Cố Nhược An, Cố Hạo Bân lái xe tới dưới lầu kí túc xá nữ, lấy hành lý của Cố Nhược An ra.

“Anh giúp em xách lên nhé! Một mình em sẽ khó khăn đấy!” Cố Hạo Bân đưa tay xách một vali lên.

Nhìn hai vali hành lý khổng lồ, Cố Nhược An nhớ tới cuộc hội thoại giữa bốn người trong kí túc tối qua, do lão đại là cán bộ hội học sinh nên phải tới sớm đón tân sinh viên, không biết giờ đang ở đâu; Lan Na nói tối qua đã tới rồi nhưng vừa rồi gửi tin nhắn cho mình, nói là đang ra ngoài đi dạo, không ở trong kí túc, còn hô to gọi nhỏ nói tại sao không bảo anh Hạo Bân đưa tới sớm một chút, lãng phí cơ hội ngắm soái ca của cô nàng; Tử Mạt thì phải ngày mai mới tới. Phòng của mình ở tận tầng 4, kéo hai vali hành lí như vậy quả thật rất tốn sức, Cố Nhược An gật đầu nói chuyện với dì quản lý kí túc, dẫn Cố Hạo Bân lên phòng của mình.

Lấy chìa khóa ra mửo cửa, liền phát hiện căn phòng ngổn ngang, giường mình còn chất đồ của hai người khác, Cố Nhược An vội nhìn quanh một vòng, phát hiện ra không có đồ đạc riêng tư gì, mới mở rộng cửa để Cố Hạo Bân vào.

“Thật xin lỗi, phòng kí túc hơi bừa bộn.” Cố Nhược An vội dọn ra một cái ghế, để Cố Hạo Bân ngồi xuống.

“Không sao, lúc anh học đại học cũng thế, kí túc xá nam sinh càng kinh khủng hơn.” Cố Hạo Bân khoát khoát tay.

Cố Nhược An vừa thu dọn hành lý, vừa trò chuyện với Cố Hạo Bân, ngồi một lát, Cố Hạo Bân đứng dậy, “Anh phải đi đây, còn phải đi xem nhà nữa, chờ tới lúc anh thuê xong sẽ gửi địa chỉ cho em, rảnh rỗi thì tới đó chơi nhé!”

“Vâng! Em tiễn anh xuống.” Cố Nhược An tiễn Cố Hạo Bân xuống dưới lầu, còn chưa kịp nói tạm biệt đã thấy một bóng người quen thuộc đang đi tới, Cố Nhược An kinh hãi, nhớ lại tin nhắn lúc nghỉ học, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: lại bị phát hiện rồi……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện