Ngày thứ ba ở New York, Thẩm Quân Tắc sai người đến đón Lục Song và Vệ Nam, nói là mời hai người đi dạo phố nhưng đã bị Lục Song từ chối. Đừng nói là lúc này Vệ Nam không có tâm trạng đi dạo phố, Lục Song cũng thích được ở trong phòng cùng cô ấy, tận hưởng giây phút hiếm có bên nhau.
Người lái xe trọc đầu, nói mãi mới chịu đi, sau khi anh ta đi rồi, Vệ Nam gườm gườm oán trách: ��Tỏ lòng mến khách trên đất Mỹ, anh ta tốt bụng quá��.
Lục Song biết lý do Vệ Nam không thích Thẩm Quân Tắc là vì Tiêu Tinh không yêu anh ta, có lẽ cũng giống Kỳ Quyên thấy mình chướng mắt vì đã cướp đi chị em tốt của họ? Bọn họ cùng nhau lớn lên, than thiết như chị em ruột, phản ứng như vậy là lẽ thường.
Nhớ đên Kỳ Quyên, Lục Song lại thấy đau đầu, không biết sau khi về nước sẽ ăn nói thế nào với con người có biệt danh ��sư tử cái�� tính nóng như lửa ấy? Sau khi nhìn thấy Kỳ Quyên ở bệnh viện, Vệ Nam liền đẩy Lục Song ra.
Lục Song sờ mũi rồi nghiêm túc nói: ��Kỳ Quyên, Tiêu Tinh kết hôn rồi��. Anh vừa nói dứt lời, Vệ Nam vội vàng nấp sau lưng anh. Đúng như dự đoán, KỲ Quyên phi thẳng chiếc gối vào mặt Lục Song. Lục Song nhanh tay đỡ lấy. Đang đắc ý thì một quyển sách phi tới đập trúng ngực, Lục Song nhăn nhó thở dài.
Lúc ấy Vệ Nam mới bước lên trước, cười toe toét rồi nói: ��Tiểu Quyên, mày đừng giận. Bọn tao không nói cho mày biết là muốn để mày yên tâm dưỡng thương��.
Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam chằm chằm, vẻ mặt không chút biểu cảm: ��Nó kết hôn với ai?��
Vệ Nam nói: ��Thẩm Quân Tắc.��
��Trông người như thế nào?��
��Cũng được, nếu ngoại hình và nội tâm tỷ lệ thuận với nhau…��
Kỳ Quyên gườm gườm: ��Vậy thì tốt. Kết hôn thì kết hôn. Tao thấy mày cũng mau kết hôn đi.��
Lục Song mỉm cười và nói: ��Tiêu Tinh ném hoa cưới, Vệ Nam bắt được mà.��
Kỳ Quyên nói: ��Vậy thì tốt, kết hôn hết đi, đừng lượn đi lượn lại trước mặt tao, nhìn mà phát ngấy.��
Nói xong Kỳ Quyên cúi đầu gặm táo, đọc truyện Conan không thèm để ý đến Vệ Nam.
Phản ứng của Kỳ Quyên bình tĩnh quá mức khiến Lục Song và Vệ Nam đều thấy ngạc nhiên. Có lẽ vì mẹ cô ấy đã mất khiến trái tim cô ấy nguội lạnh, không muốn để ý đến những chuyện xung quanh, có lẽ cô ấy đã suy nghĩ thoáng hơn.
Ngày Kỳ Quyên xuất viện, Vệ Nam mua một bó hoa dạ lan hương trắng rất to tặng cô ấy, đó là loại hoa hồi nhỏ ba người yêu thích nhất. Vệ Nam còn văn vẻ nói rằng hoa dạ lan hương trắng tượng trưng cho tình yêu khắp nơi.
- Tình yêu có ở khắp mọi nơi.
Thế nên Tiêu Tinh, dù mày có ở nước Mỹ xa xôi, dù mày đã trở thành vợ người ta, dù sau này ít liên lạc với nhau, nhưng tao và Kỳ Quyên vẫn mãi chúc phúc cho mày.
Thời gian thực tập ở bệnh viện trôi đi thật nhanh, cuối cùng Vệ Nam và Nguyên Nguyên cũng chính thức đón lễ tốt nghiệp.
Trong bữa cơm chia tay, Nguyên Nguyên uống rất nhiều rượu nhưng vẫn không say, tửu lượng của nó khiến bọn con trai cũng phải khâm phục.
Vì là bữa cơm chia tay nên dù hoa khôi dịu dàng nhất lớp cũng phá lệ uống rượu. Vệ Nam cũng góp vui, uống không ít. Cuối cùng mọi người loạng choạng đi dạo trong sân trường , chụp ảnh lưu niệm khắp nơi, bọn con trai ôm nhau, vui vẻ đấm vào ngực nhau rồi hét thật to: ��Tạm biệt các anh em giang hồ.��
��Các anh em, khi nào lấy vợ nhớ phải gọi điện đấy, chúng ta cùng đến uống rượu mừng.��
Bọn con gái ôm nhau, Vệ Nam nói: ��Các chị em, sau này mình học phụ khoa, có vấn đè gì cứ đến tìm mình.��
Có người nói: ��Mình theo nhi khoa, sau này đẻ con nhớ đến tìm mình.��
Một cậu bạn trai nói: ��Mình theo khoa ung thư, đừng đến tìm mình.��
Mọi người ôm bụng cười ha hả, dường như cười đến rớt nước mắt.
Học cùng nhau bao nhiêu năm cũng coi là có duyên với nhau. Cuối cùng cũng đến ngày mỗi người một phương trời, những người có thể liên lạc đếm trên đầu ngón tay. Nỗi buồn khi chia tay, cảm giác xúc động đến rớt nước mắt cũng chỉ thoáng qua chốc lát.
Sau khi bữa cơm chia tay kết thúc, mọi người lũ lượt ra về, Vệ Nam và Nguyên Nguyên không hẹn mà gặp, cùng đi đến khu rừng nhỏ. Sau khi gặp nhau bên dòng suối giữa rừng, hai người ngây người trong chốc lát rồi cười phá lên.
Miệng Nguyên Nguyên đầy mùi rượu: ��Vệ Nam mày muốn học phụ khoa thật à?��
Vệ Nam cũng ngà ngà say, cô nghiêm túc nói: ��Đúng vậy, phụ nữ rất thiệt thòi, chúng ta phải làm gì đó cho các chị em, đúng không nào?��
Nguyên Nguyên cười phá lên: “Được, sau khi đến phụ khoa, nhớ cố gắng nghiên cứu vài phương thuốc chữa khỏi chứng đau bụng kinh cho tao. Nếu có thể nghiên cứu ra phương pháp giúp đàn ông sinh con, giải phóng phụ nữ chúng ta thoát khỏi kiếp nạn ấy thì mày đúng là người vĩ đại.��
Vệ Nam phì cười: “Ý kiến hay. Nhân tiện nghiên cứu luôn sinh ba, sinh bốn, một lần sinh vài đứa, vừa tiết kiệm, hiệu quả lại không vi phạm pháp luật.”
Nguyên Nguyên vỗ tay cười ầm ĩ: “Mộc Nam cô nương mày thật lợi hại.��
Vệ Nam chắp tay, cười và nói: “Qua khen, quá khen.”
Nguyên Nguyên cúi đầu đáp lễ: “Khách khí rồi, khách khí rồi.��
Động tác kỳ quái ấy của hai người vẫn giống hệt hồi ở ký túc xá, học các nữ hiệp trong tiểu thuyết kiếm hiệp, dáng vẻ phóng khoáng, chỉ thiếu mỗi thanh gươm bên mình.
Vệ Nam không cười nữa, nghiêm túc nói: “Tiểu Nguyên mày theo nội khoa tim mach à? Anh Phí Đằng ở ngoại khoa tim mạch, hai người định nội ngoại phối hợp nghiên cứu tim mạch hả?”
Nguyên Nguyên nói: “Đúng vậy, thế gọi lag song kiếm hợp bích, vô địch thiên hạ.��
Hai người dắt tay nhau đi ra ngoài, không ai đả động đến lý do đến khu rừng này, có lẽ không cần nhắc đến bởi cả hai đều biết rất rõ.
Thực ra lúc nãy Vệ Nam đã nhìn thấy Nguyên Nguyên ôm một cái cây rồi khóc, trên cái cây ấy có khắc dòng chữ.
“Phương Phương và Viên Viên đã đi qua đây.”
Dòng chữ ấy là do nười bạn trai đầu tiên của cô ấy tự tay khắc. Lúc đầu nickname của Phương Đào là Phương Phương. Nickname của Nguyên Nguyên là Viên Viên. Hai người họ được những phần tử “chim lợn” của hội sinh viên chọn là cặp đôi tiêu biểu của trường T, đại biểu cho sự kết tinh của tình yêu vượt không gian giữa học viện hóa học xa xôi và trường đại học Y thuộc trường T. Trước đây khi hai người dắt tay nhau đi dạo giữa sân trường, đàn em khóa dưới ai nhìn thấy cũng phải ngưỡng mộ. Hình ảnh ấy như hiện ra trước mắt.
Lúc yêu nhau tha thiết, những lời yêu thương ngọt ngào đến đâu cũng có thể nói ra, khi chia tay, những lời tuyệt tình đến đâu cũng nói được.
Vệ Nam vẫn nhớ rất rõ cái ngày Phương Đào nói lời chia tay với Nguyên Nguyên. Nguyên Nguyên đã tung cho anh ta bốn chưởng vì những lý do rất kỳ quái. Sau khi về kí túc khóc thảm thiết, xé ruột xé gan, về sau không bao giờ nhắc đến tên của người ấy nữa.
Bây giờ anh ta đi rồi, bặt vô âm tín.
Còn cô ấy cũng đón nhận một người khác, giống như thanh lọc trái tim, bắt đầu lại từ đầu.
Học cách chia tay có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.
Buổi tối về nhà, Vệ Nam thay dép rồi đảo qua phòng ngủ của Lục Song, nhìn thấy anh ấy đang ngồi trước máy tính đánh những ký hiệu mà Vệ Nam không hiểu, trông anh ấy rất nghiêm túc, chăm chỉ, trên màn hình là các trò chơi, ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt Lục Song lúc ẩn lúc hiện, giống như ma quỷ vậy.
“Trời tối om om, anh đang thử nghiệm phim ma à?” Vệ Nam cười, bật đèn cho anh ấy rồi bước lại gần: “Anh đừng đánh máy như thế, không tốt cho mắt đâu.”
Lục Song quay đầu mỉm cười: “Em uống say à?”
Vệ Nam ngáp một cái, vỗ ngực rồi gật đầu: “Uống một chút, hôm nay có tiệc chia tay, mọi người đều uống, em cũng phải uống.”
Lục Song nhìn Vệ Nam âu yếm: “Em mau đi tắm rồi nghỉ sớm không mệt.”
Vệ Nam chạy vào phòng tắm. Tắm xong, cô ấy mò mẫm vào phòng ngủ của Lục Song, Vừa sờ thấy giường là leo lên ngủ ngon lành.
Lục Song lắc đầu rồi cười: “Vệ Nam cô nương cũng thật là, quần áo ngủ còn xộc xệch vậy mà đã leo lên giường anh ngủ. Chỉ có điều một người đàn ông tốt có phẩm cách, có học vấn, có làng nhẫn nại, có phong độ như anh, một người được mệnh danh là “tình tiên” sẽ không bao giờ…lợi dụng người khác.” Vừa nói Lục Song vừa cúi xuống hôn Vệ Nam.
Tối hôm ấy, trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Vệ Nam thấy có người mớm nước cho mình, sau đó người ấy cũng leo lên giường, ôm mình vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng mình. Vệ Nam cảm thấy lòng ấm áp lạ thường, mỉm cười rồi vòng tay qua ôm người ấy.
Hứa Chi Hằng, cậu thấy mình có hạnh phúc không, có một người luôn ở bên mình, không khi nào rời xa. Dù xảy ra chuyện gì, người ấy cũng ở bên cạnh mình, nhìn mình cười, nhìn mình khóc.
Thật hạnh phúc biết bao.
Cười một lúc, Vệ Nam bỗng thấy mắt cay cay, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng mơ hồ quen thuộc. Ngày cá tháng tư năm ấy, cảm giác hụt hẫng in sâu trong đáy mắt Hứa Chi Hằng, bây giờ nghĩ lại thấy tim nhói đau, không biết anh ta thế nào rồi.
Nghĩ lại, từ ngày anh ta đi đến nay đã tròn một năm.
Kỳ nghỉ này rất oi bức, mặt trời nóng như lửa, nắng như thiêu đốt, nắng cháy da cháy thịt, đường nhựa bốc hơi nghi ngút, đến cả những cơn gió thổi qua cũng nóng bức.
Một số làng quê gần đó cứ đến mùa hè nóng nực là lại có bệnh truyền nhiễm. Những người nông dân say nắng khi đang làm việc nhiều không kể xiết. Bình thường họ không có tiền đến bệnh viện khám bệnh, khi bệnh tình nghiêm trọng thì không thể cứu chữa được. Họ thật đáng thương.
Bệnh viện của Vệ Nam nhận nhiệm vụ chữa bệnh từ thiện mà sở ý tế thành phố giao cho. Mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông đều tổ chức cho các bác sĩ và y tá về các làng quê khám chữa bệnh miễn phí. Phí Đằng đăng ký, dĩ nhiên Nguyên Nguyên cũng đi theo. Vệ Nam cũng rất muốn đi, thế là quyết tâm cùng Nguyên Nguyên đi đăng ký, chuẩn bị thu dọn hành lý lên đường.
Nào ngờ về đến nhà, vừa mở miệng nói với mọi người, người đầu tiên phản đối là mẹ.
“Chỗ mà con muốn đến nóng hơn cả ở đây, nhiều bệnh truyền nhiễm, điều kiện lại gian khổ, vì sao không ở lại bệnh viện mà ngồi điều hòa cho mát mẻ? Chẳng may nhiễm bệnh truyền nhiễm gì đó hoặc bị thiêu cháy thành than thì làm thế nào hả?”
Tấm lòng của mẹ với con gái Vệ Nam hiểu rất rõ, nhưng quả thực cô rất muốn nhân cơ hội này làm chút gì đó có ích cho xã hội.
Cuối cùng vẫn là Lục Song ra mặt thuyết phục mẹ. Nào là làm người nên làm việc có ích, tranh thủ lúc còn trẻ làm những việc mình thích, đó là những kinh nghiệm quý báu của cuộc đời, anh ấy nói một đống lý lẽ khiến mẹ nghe mà trợn mắt há mồm, gật đầu lia lịa.
Vệ Nam thầm nghĩ Lục Song chính là khắc tinh của mẹ, anh ấy nói gì mẹ cũng đồng ý, thân thiết hơn cả con đẻ.
Buổi tối sau khi về căn phòng hai người cùng ở, Vệ Nam thu xếp hành lý, Lục Song đứng bên giúp một tay, sau khi thu dọn xong, Vệ Nam quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt của anh ấy có chút gì đó lo lắng.
Vệ Nam hỏi: “Anh sao vậy?”
Lục Song cười, nhẹ nhàng ôm Vệ Nam vào lòng.
“Em xem, vì thuyết phục mẹ em mà anh phải nói rát hết cả lưỡi, em đừng làm anh thất vọng, cũng đừng biến anh thành người có tội.” Lục Song ngừng một lát, khẽ nói: “Việc gì nên làm thì hãy làm cho tốt, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, khi trở về phải khỏe mạnh, vui vẻ như bây giờ, nghe rõ chưa?”
Vệ Nam thấy sống mũi cay cay, cô ôm anh chặt hơn và nghiêm túc nói: “Em biết mà, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Chuyế đi lần này cũng không xa lắm vì chưa ra khỏi thành phố.
Chiếc xe bus đi suốt một ngày mới đến nơi, khi đến Thôn Ngư thì trời đã tối.
Ánh chiều tà còn sót lại lóng lánh trên mặt nước, ráng chiều đỏ rực nơi chân trời biến thành những hình thù đẹp đẽ. Trên chiếc thuyền đánh cá, những người dân chài đang ca lên những bài ca dao cổ xưa, dưới ánh chiều tà, từng đường nét trên cơ thể họ như được dát một lớp vàng.
“Kéo lưới.”
Chiếc thuyền bên cạnh vang lên tiếng nói lanh lảnh, lại là một chiếc thuyền cá đầy ăm ắp.
Đây là một khu làng chài hẻo lánh của miền nam, nhưng cũng là nơi ký sinh trùng lây lan nhanh nhất.
Người dân chài nơi đây không chú ý vệ sinh ăn uống, thường xuyên ăn gỏi cá, cháo cá sống. Những loại cá chưa được nấu chín này rất dễ gây bệnh ký sinh trùng. Đây chính là mục đích chính của Vệ Nam và những người trong đoàn trong chuyến đi lần này.
Mọi người được sắp xếp ở một nhà dân gần đó, ăn cơm xong, nhiệt độ hạ dần xuống, những người dân chài bận rộn suốt cả ngày cũng có thời gian nhàn rỗi. Trưởng thôn tập trung mọi người lại phát truyền đơn. Anh Phí Đằng đứng lên bục, một tay cầm chiếc bảng đen của học sinh tiểu học, một tay cầm phấn, vẽ vòng đời của ký sinh trùng, giảng giải cho mọi người nghe về tầm quan trọng của việc ăn uống vệ sinh, ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu, pha chút dí dỏm hài hước, thỉnh thoảng người dân lại cười phá lên. Học trò của giáo sư Hà, bây giờ tốt nghiệp thành tài, quả nhiên là có bản lĩnh.
Hôm nay Vệ Nam và Nguyên Nguyên chưa được giao nhiệm vụ, ngồi trong phòng buôn dưa lê.
Nguyên Nguyên than thở: “Mày thấy không? Trông thế này anh khỉ đầu chó (nickname của Phí Đằng) nhà tao rất giống người tốt.”
Vệ Nam nhăn nhó: “Thế bình thường không giống người tốt à?”
“Khi khoác lên mình bộ áo blouse trắng, trông anh ấy nghiêm túc rất giống người tốt, nhưng cái lớp da thiên sứ giả tạo ấy vừa được lột ra thì…rất khỉ đầu chó. Nguyên Nguyên nhăn nhó thở dài, nói xong, liếc nhìn Vệ Nam rồi hỏi: “Lục Song thế nào? Dạo này ngày nào cũng chăm chỉ đến đón mày, quan hệ của hai người tiến triển đến mức nào rồi?”
Vệ Nam nói: “Đang tiến triển từ từ.”
Nguyên Nguyên nhún vai: “Anh ta thật kiên trì.”
Vệ Nam ngượng ngùng mỉm cười rồi nói: “Đó là bởi vì tao ốc sên quá.”
“Mày quả là hiểu bản than mình.” Nguyên Nguyên cười và nói: “Chỉ có điều hãy biết giữ chặt anh ấy, chẳng ai có nghĩa vụ chờ đợi mày suốt đời. Chờ mày nghĩ thoáng rồi, không biết chừng Lục Song cũng bị người ta cướp mất.”
Lời nói của Nguyên Nguyên đầy hàm ý, Vệ Nam im lặng một lúc rồi cười và hỏi: “Ý mày nói bên cạnh anh ấy có nụ hoa đào chuẩn bị nở hả? Hay là bông hoa đào nở rồi?”
Nguyên Nguyên gật đầu, nghiêm túc nói: “Xem ra mày cũng thông minh đấy chứ, tao cứ tưởng mày là chú thỏ trắng ngây thơ chẳng biết gì cả.”
Vệ Nam đập vào vai Nguyên Nguyên rồi khẽ mỉm cười.
“Cái này thì mày không phải lo, tao biết từ lâu rồi.”
Thực ra sau khi nói cho Lục Song biết hết suy nghĩ của mình khi ở New York, Vệ Nam đã tự coi mình là bạn gái anh ấy, dĩ nhiên là quan tâm đến cuộc sống của anh ấy. Tuy không làm những chuyện như xem lén điện thoại nhưng cái gì nên biết đều biết cả, cái gì không nên biết Vệ Nam cũng không hỏi nhiều.
Gần đây công ty Lục Song đang triển khai kế hoạch game. Anh ấy là giám đốc, phó giám đốc là Hạ Vi, người lần trước đã đưa anh ấy đến bệnh viện. Vệ Nam vẫn nhớ hồi ấy mình đã ra công ra sức gán ghép hai người, nói họ rất đẹp đôi. Lục Song kiên quyết nói hai người chỉ là đồng nghiệp. Vệ Nam không ngốc đến thế, bạn đồng nghiệp sao có thể quan tâm đến nhau như thế, lại còn ngày nào cũng tặng hoa hồng. Lúc ấy không hỏi, bây giờ cũng sẽ không hỏi. Từ trước tới nay Vệ Nam không phải là người con gái hẹp hòi, ghen tuông vớ vẩn.
Có lẽ Nguyên Nguyên đã nhìn thấy Lục Song và Hạ Vi ăn cơm cùng nhau, bây giờ mới nói những lời ấy để nhắc nhở mình.
Nhưng Vệ Nam không nghĩ anh ấy sẽ có gì đó với Hạ Vi không phải vì nghĩ rằng Lục Song chỉ có thể yêu mình mà bởi vì cô tin anh.
Tin lời anh ấy nói, cũng tin rằng anh ấy sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, tin rằng anh ấy không phải là người dễ thay lòng đổi dạ như thế. Dù anh ấy thay đổi thì cũng không bao giờ giấu bạn gái làm những chuyện bắt cá hai tay như thế.
Vệ Nam chỉ nghĩ một cách rất ngây thơ rằng người con trai ấy đáng để mình tin tưởng. Dường như mỗi lời anh ấy nói đều là lời nói danh dự. Không cần lý do, chỉ cần trong lòng mình hiểu rằng Lục Song là người biết giữ lời hứa.
Dĩ nhiên Lục Song không biết rằng trong lòng Vệ Nam mình lại thần thánh đến vậy, thực sự trở thành chàng trai tốt với đủ bốn tiêu chuẩn “có phẩm cách, có trình độ, lòng kiên trì, có phong độ”. Nếu biết điều đó, không biết chừng anh ấy sẽ vui mừng đến ngất lịm.
Lúc ấy Lục Song đang nhàm chán không biết làm gì, anh đoán chắc Vệ Nam đã đến nơi nên chủ động gọi điện cho cô, nghiêm túc nói: “Vệ Nam, anh muốn bày tỏ với em lời thăm hỏi chân thành nhất. Em đã đến nơi chưa?”
Vệ Nam khẽ cười: “Vâng, đến rồi ạ, tất cả đều thuận lợi.”
“À đúng rồi, mấy hôm nữa anh phải đi công tác ở thành phố A một tuần, có cần anh mang cái gì cho anh trai em không nhỉ?”
“Thế à, vậy thì anh mua cho anh ấy đĩa game truyền thuyết anh hùng đi, anh ấy suốt ngày ca cẩm đòi mua đĩa game ấy.”
“Ừ, thế còn tiền?”
“Thì anh cứ bỏ ra đi… “
“Thế em trả anh thế nào?”
Vệ Nam cười: “Bây giờ đòi tiền không có, chỉ có mạng sống này thôi. Sau này có lương rồi em sẽ góp vài tháng lại trả anh.”
Lục Song khẽ cười: “CD thôi mà, không cần phải góp mấy tháng lương chứ?”
Vệ Nam cười nhưng không nói gì.
Thực ra ngoài đĩa CD, còn phải trả anh ấy tiền viện phí của Kỳ Quyên. Sau này, khi bình tĩnh lại, Vệ Nam nghĩ kỹ thì bỗng thấy chẳng có lý do gì mà Chu Phóng lại gọi điện thoại cho mình đúng lúc như vậy, lại còn nhiệt tình cho mình vay tiền. Xét cho cùng thì Vệ Nam chỉ gặp Chu Phóng đúng ba lần. Anh ta không vô vị đến nỗi gọi điện thoại cho bạn gái của bạn, cũng không thể cho người khác vay một lúc mấy vạn tệ. Nếu không phải do Lục Song đứng sau sắp đặt thì làm gì có chuyện ấy?
Biết được chuyện ấy, Vệ Nam cũng chẳng biết làm gì ngoài thở dài, Lục Song đối với mình như thế, ngay cả khi chị em tót của mình anh ấy cũng tận tâm giúp đỡ, mình không có lý do gì để rời xa anh ấy.
Nói chuyện với Vệ Nam xong, Lục Song không biết làm gì, lại lôi máy tính ra nghịch, một lúc sau, điện thoại đổ chuông, vừa nhìn màn hình, tâm trạng củaLucj Song vui vẻ hẳn lên.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp của tiểu thư nhà họ Vệ: “Lục Song, anh vẫn chưa ngủ à, 12 giờ rồi?”
“Anh chưa”. Lục Song cười: “Chẳng phải lúc nãy vừa mới nói chuyện sao, sao em lại gọi lại?”
Vệ Nam nghiêm túc nói: “Anh làm việc bận rộn nhớ ngủ sớm đấy, đừng thức khuya quá.”
“Em quan tâm đến anh như thế, anh vui quá chắc chắn cả đêm mất ngủ.”
Vệ Nam không nói gì.
Lục Song cười và nói: “Sao vậy, hiếm khi em chủ động gọi điện thoại cho anh, gọi rồi lại không nói gì, hay là nhớ anh quá, chỉ muốn nghe giọng nói của anh thôi?”
Vệ Nam đã quá quen thuộc với sự hài hước kỳ quái của anh ấy rồi, chỉ có điều bỗng nhiên thấy ngại, mặt nóng bừng: “À, thì, thực ra em muốn nói, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
“Hả?” Lục Song ngây người, liếc nhìn thời gian ở góc phải màn hình điện thoại, lúc này là mười hai giờ đúng, hơn nữa hôm nay đúng là sinh nhật của mình.
Lục Song vui như mở cờ trong bụng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ không hề quan tâm: “Ừ, sinh nhật à, chẳng có gì to tát cả. Anh còn chẳng nhớ, lẽ nào em vẫn nhớ?”
“Em ghi trong điện thoại mà, không phải là cố tình đợi đến 12 giờ để trở thành người đầu tiên chúc mừng anh.” Nói xong, Vệ Nam lại thấy câu nói ấy thật mâu thuẫn, đúng là giấu đầu hở đuôi, cô ngại ngùng sờ đầu gãi tai, tỏ vẻ không để ý rồi nói: “Trong ngăn kéo phòng em có một chiếc hộp màu đỏ, đó là món quà em chuẩn bị cho anh. Anh tự đi lấy nhé”.
“Còn có cả quà cơ à?” Lục Song mỉm cười rạng rỡ, vui và hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch. Anh vội chạy sang phòng Vệ Nam, mở ngăn kéo cạnh đầu giường, vừa nhìn đã thấy một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Lục Song vui mừng mở ra, bỗng nhiên nụ cười cứng lại, cuối cùng là biến dạng, khóe môi run run.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, anh cố gắng kiềm chế để không tức giận mà khẽ nói: “Cảm ơn món quà sinh nhật của em. Hộp thuốc tránh thai này anh nhận rồi”.
Đầu dây bên kia là sự im lặng đến đáng sợ, một lúc sau mới vang lên điệu cười rùng rợn của Nguyên Nguyên.
“Ha ha, Vệ Nam bó tay mày, xấu hổ quá, mấy hôm trước bệnh viện có diễn đàn về giáo dục giới tính, phát thuốc tránh thai, chẳng phải ta đã bảo mày đừng mang về nhà rồi sao, lại mất mặt rồi, ha ha ha ha, sinh nhật người ta tặng thuốc tránh thai làm gì, mày đúng là đầu óc đen tối, ôi, ôi, cười vỡ bụng chết mất thôi…”
Vệ Nam ngượng chín mặt, không ngừng đập đầu vào tường.
Một lúc sau, Lục Song khẽ cười và nói: “Thôi, đừng để ý đến Nguyên Nguyênm anh biết em trong sạch, đừng ngại nữa, em nói đi, là ngăn kéo nào?”
Giọng Vệ Nam run run: “Ngăn kéo…ở…bàn…học…em cúp máy đây. Bye bye!”
Nghĩ đến khuôn mặt đỏ như gấc chín của Vệ Nam, Lục Song không kìm được cười phá lên, anh mở ngăn kéo bàn học, quả nhiên thấy mottj chiếc hộp màu đỏ.
Lần này chắc không phải là thứ gì kỳ quái nữa. Lục Song mỉm cười mở hộp, bên trong có hai chữ được thêu bằng chỉ màu rất đẹp.
Nếu dùng câu nói nổi tiếng của Lỗ Tấn thì là: “Chiếc hộp nhà tôi có hai chữ, một chữ là Hựu, chữ kia cũng là Hựu”.
Lục Hựu Hựu, cô ấy thật giỏi trong việc tách chữ người khác.
Nhìn những đường chỉ màu xinh xắn kết thành chữ “Hựu” đáng yêu, Lục Song vui mừng, mỉm cười rạng rỡ.
Vệ Nam ngốc, tặng quà sinh nhật cũng đơn giản và ngốc nghếch đến thế. Vì không muốn buông em ra để em làm hại dân chúng, anh rất muốn, rất muốn giữu em bên mình suốt đời.
Người lái xe trọc đầu, nói mãi mới chịu đi, sau khi anh ta đi rồi, Vệ Nam gườm gườm oán trách: ��Tỏ lòng mến khách trên đất Mỹ, anh ta tốt bụng quá��.
Lục Song biết lý do Vệ Nam không thích Thẩm Quân Tắc là vì Tiêu Tinh không yêu anh ta, có lẽ cũng giống Kỳ Quyên thấy mình chướng mắt vì đã cướp đi chị em tốt của họ? Bọn họ cùng nhau lớn lên, than thiết như chị em ruột, phản ứng như vậy là lẽ thường.
Nhớ đên Kỳ Quyên, Lục Song lại thấy đau đầu, không biết sau khi về nước sẽ ăn nói thế nào với con người có biệt danh ��sư tử cái�� tính nóng như lửa ấy? Sau khi nhìn thấy Kỳ Quyên ở bệnh viện, Vệ Nam liền đẩy Lục Song ra.
Lục Song sờ mũi rồi nghiêm túc nói: ��Kỳ Quyên, Tiêu Tinh kết hôn rồi��. Anh vừa nói dứt lời, Vệ Nam vội vàng nấp sau lưng anh. Đúng như dự đoán, KỲ Quyên phi thẳng chiếc gối vào mặt Lục Song. Lục Song nhanh tay đỡ lấy. Đang đắc ý thì một quyển sách phi tới đập trúng ngực, Lục Song nhăn nhó thở dài.
Lúc ấy Vệ Nam mới bước lên trước, cười toe toét rồi nói: ��Tiểu Quyên, mày đừng giận. Bọn tao không nói cho mày biết là muốn để mày yên tâm dưỡng thương��.
Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam chằm chằm, vẻ mặt không chút biểu cảm: ��Nó kết hôn với ai?��
Vệ Nam nói: ��Thẩm Quân Tắc.��
��Trông người như thế nào?��
��Cũng được, nếu ngoại hình và nội tâm tỷ lệ thuận với nhau…��
Kỳ Quyên gườm gườm: ��Vậy thì tốt. Kết hôn thì kết hôn. Tao thấy mày cũng mau kết hôn đi.��
Lục Song mỉm cười và nói: ��Tiêu Tinh ném hoa cưới, Vệ Nam bắt được mà.��
Kỳ Quyên nói: ��Vậy thì tốt, kết hôn hết đi, đừng lượn đi lượn lại trước mặt tao, nhìn mà phát ngấy.��
Nói xong Kỳ Quyên cúi đầu gặm táo, đọc truyện Conan không thèm để ý đến Vệ Nam.
Phản ứng của Kỳ Quyên bình tĩnh quá mức khiến Lục Song và Vệ Nam đều thấy ngạc nhiên. Có lẽ vì mẹ cô ấy đã mất khiến trái tim cô ấy nguội lạnh, không muốn để ý đến những chuyện xung quanh, có lẽ cô ấy đã suy nghĩ thoáng hơn.
Ngày Kỳ Quyên xuất viện, Vệ Nam mua một bó hoa dạ lan hương trắng rất to tặng cô ấy, đó là loại hoa hồi nhỏ ba người yêu thích nhất. Vệ Nam còn văn vẻ nói rằng hoa dạ lan hương trắng tượng trưng cho tình yêu khắp nơi.
- Tình yêu có ở khắp mọi nơi.
Thế nên Tiêu Tinh, dù mày có ở nước Mỹ xa xôi, dù mày đã trở thành vợ người ta, dù sau này ít liên lạc với nhau, nhưng tao và Kỳ Quyên vẫn mãi chúc phúc cho mày.
Thời gian thực tập ở bệnh viện trôi đi thật nhanh, cuối cùng Vệ Nam và Nguyên Nguyên cũng chính thức đón lễ tốt nghiệp.
Trong bữa cơm chia tay, Nguyên Nguyên uống rất nhiều rượu nhưng vẫn không say, tửu lượng của nó khiến bọn con trai cũng phải khâm phục.
Vì là bữa cơm chia tay nên dù hoa khôi dịu dàng nhất lớp cũng phá lệ uống rượu. Vệ Nam cũng góp vui, uống không ít. Cuối cùng mọi người loạng choạng đi dạo trong sân trường , chụp ảnh lưu niệm khắp nơi, bọn con trai ôm nhau, vui vẻ đấm vào ngực nhau rồi hét thật to: ��Tạm biệt các anh em giang hồ.��
��Các anh em, khi nào lấy vợ nhớ phải gọi điện đấy, chúng ta cùng đến uống rượu mừng.��
Bọn con gái ôm nhau, Vệ Nam nói: ��Các chị em, sau này mình học phụ khoa, có vấn đè gì cứ đến tìm mình.��
Có người nói: ��Mình theo nhi khoa, sau này đẻ con nhớ đến tìm mình.��
Một cậu bạn trai nói: ��Mình theo khoa ung thư, đừng đến tìm mình.��
Mọi người ôm bụng cười ha hả, dường như cười đến rớt nước mắt.
Học cùng nhau bao nhiêu năm cũng coi là có duyên với nhau. Cuối cùng cũng đến ngày mỗi người một phương trời, những người có thể liên lạc đếm trên đầu ngón tay. Nỗi buồn khi chia tay, cảm giác xúc động đến rớt nước mắt cũng chỉ thoáng qua chốc lát.
Sau khi bữa cơm chia tay kết thúc, mọi người lũ lượt ra về, Vệ Nam và Nguyên Nguyên không hẹn mà gặp, cùng đi đến khu rừng nhỏ. Sau khi gặp nhau bên dòng suối giữa rừng, hai người ngây người trong chốc lát rồi cười phá lên.
Miệng Nguyên Nguyên đầy mùi rượu: ��Vệ Nam mày muốn học phụ khoa thật à?��
Vệ Nam cũng ngà ngà say, cô nghiêm túc nói: ��Đúng vậy, phụ nữ rất thiệt thòi, chúng ta phải làm gì đó cho các chị em, đúng không nào?��
Nguyên Nguyên cười phá lên: “Được, sau khi đến phụ khoa, nhớ cố gắng nghiên cứu vài phương thuốc chữa khỏi chứng đau bụng kinh cho tao. Nếu có thể nghiên cứu ra phương pháp giúp đàn ông sinh con, giải phóng phụ nữ chúng ta thoát khỏi kiếp nạn ấy thì mày đúng là người vĩ đại.��
Vệ Nam phì cười: “Ý kiến hay. Nhân tiện nghiên cứu luôn sinh ba, sinh bốn, một lần sinh vài đứa, vừa tiết kiệm, hiệu quả lại không vi phạm pháp luật.”
Nguyên Nguyên vỗ tay cười ầm ĩ: “Mộc Nam cô nương mày thật lợi hại.��
Vệ Nam chắp tay, cười và nói: “Qua khen, quá khen.”
Nguyên Nguyên cúi đầu đáp lễ: “Khách khí rồi, khách khí rồi.��
Động tác kỳ quái ấy của hai người vẫn giống hệt hồi ở ký túc xá, học các nữ hiệp trong tiểu thuyết kiếm hiệp, dáng vẻ phóng khoáng, chỉ thiếu mỗi thanh gươm bên mình.
Vệ Nam không cười nữa, nghiêm túc nói: “Tiểu Nguyên mày theo nội khoa tim mach à? Anh Phí Đằng ở ngoại khoa tim mạch, hai người định nội ngoại phối hợp nghiên cứu tim mạch hả?”
Nguyên Nguyên nói: “Đúng vậy, thế gọi lag song kiếm hợp bích, vô địch thiên hạ.��
Hai người dắt tay nhau đi ra ngoài, không ai đả động đến lý do đến khu rừng này, có lẽ không cần nhắc đến bởi cả hai đều biết rất rõ.
Thực ra lúc nãy Vệ Nam đã nhìn thấy Nguyên Nguyên ôm một cái cây rồi khóc, trên cái cây ấy có khắc dòng chữ.
“Phương Phương và Viên Viên đã đi qua đây.”
Dòng chữ ấy là do nười bạn trai đầu tiên của cô ấy tự tay khắc. Lúc đầu nickname của Phương Đào là Phương Phương. Nickname của Nguyên Nguyên là Viên Viên. Hai người họ được những phần tử “chim lợn” của hội sinh viên chọn là cặp đôi tiêu biểu của trường T, đại biểu cho sự kết tinh của tình yêu vượt không gian giữa học viện hóa học xa xôi và trường đại học Y thuộc trường T. Trước đây khi hai người dắt tay nhau đi dạo giữa sân trường, đàn em khóa dưới ai nhìn thấy cũng phải ngưỡng mộ. Hình ảnh ấy như hiện ra trước mắt.
Lúc yêu nhau tha thiết, những lời yêu thương ngọt ngào đến đâu cũng có thể nói ra, khi chia tay, những lời tuyệt tình đến đâu cũng nói được.
Vệ Nam vẫn nhớ rất rõ cái ngày Phương Đào nói lời chia tay với Nguyên Nguyên. Nguyên Nguyên đã tung cho anh ta bốn chưởng vì những lý do rất kỳ quái. Sau khi về kí túc khóc thảm thiết, xé ruột xé gan, về sau không bao giờ nhắc đến tên của người ấy nữa.
Bây giờ anh ta đi rồi, bặt vô âm tín.
Còn cô ấy cũng đón nhận một người khác, giống như thanh lọc trái tim, bắt đầu lại từ đầu.
Học cách chia tay có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.
Buổi tối về nhà, Vệ Nam thay dép rồi đảo qua phòng ngủ của Lục Song, nhìn thấy anh ấy đang ngồi trước máy tính đánh những ký hiệu mà Vệ Nam không hiểu, trông anh ấy rất nghiêm túc, chăm chỉ, trên màn hình là các trò chơi, ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt Lục Song lúc ẩn lúc hiện, giống như ma quỷ vậy.
“Trời tối om om, anh đang thử nghiệm phim ma à?” Vệ Nam cười, bật đèn cho anh ấy rồi bước lại gần: “Anh đừng đánh máy như thế, không tốt cho mắt đâu.”
Lục Song quay đầu mỉm cười: “Em uống say à?”
Vệ Nam ngáp một cái, vỗ ngực rồi gật đầu: “Uống một chút, hôm nay có tiệc chia tay, mọi người đều uống, em cũng phải uống.”
Lục Song nhìn Vệ Nam âu yếm: “Em mau đi tắm rồi nghỉ sớm không mệt.”
Vệ Nam chạy vào phòng tắm. Tắm xong, cô ấy mò mẫm vào phòng ngủ của Lục Song, Vừa sờ thấy giường là leo lên ngủ ngon lành.
Lục Song lắc đầu rồi cười: “Vệ Nam cô nương cũng thật là, quần áo ngủ còn xộc xệch vậy mà đã leo lên giường anh ngủ. Chỉ có điều một người đàn ông tốt có phẩm cách, có học vấn, có làng nhẫn nại, có phong độ như anh, một người được mệnh danh là “tình tiên” sẽ không bao giờ…lợi dụng người khác.” Vừa nói Lục Song vừa cúi xuống hôn Vệ Nam.
Tối hôm ấy, trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Vệ Nam thấy có người mớm nước cho mình, sau đó người ấy cũng leo lên giường, ôm mình vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng mình. Vệ Nam cảm thấy lòng ấm áp lạ thường, mỉm cười rồi vòng tay qua ôm người ấy.
Hứa Chi Hằng, cậu thấy mình có hạnh phúc không, có một người luôn ở bên mình, không khi nào rời xa. Dù xảy ra chuyện gì, người ấy cũng ở bên cạnh mình, nhìn mình cười, nhìn mình khóc.
Thật hạnh phúc biết bao.
Cười một lúc, Vệ Nam bỗng thấy mắt cay cay, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng mơ hồ quen thuộc. Ngày cá tháng tư năm ấy, cảm giác hụt hẫng in sâu trong đáy mắt Hứa Chi Hằng, bây giờ nghĩ lại thấy tim nhói đau, không biết anh ta thế nào rồi.
Nghĩ lại, từ ngày anh ta đi đến nay đã tròn một năm.
Kỳ nghỉ này rất oi bức, mặt trời nóng như lửa, nắng như thiêu đốt, nắng cháy da cháy thịt, đường nhựa bốc hơi nghi ngút, đến cả những cơn gió thổi qua cũng nóng bức.
Một số làng quê gần đó cứ đến mùa hè nóng nực là lại có bệnh truyền nhiễm. Những người nông dân say nắng khi đang làm việc nhiều không kể xiết. Bình thường họ không có tiền đến bệnh viện khám bệnh, khi bệnh tình nghiêm trọng thì không thể cứu chữa được. Họ thật đáng thương.
Bệnh viện của Vệ Nam nhận nhiệm vụ chữa bệnh từ thiện mà sở ý tế thành phố giao cho. Mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông đều tổ chức cho các bác sĩ và y tá về các làng quê khám chữa bệnh miễn phí. Phí Đằng đăng ký, dĩ nhiên Nguyên Nguyên cũng đi theo. Vệ Nam cũng rất muốn đi, thế là quyết tâm cùng Nguyên Nguyên đi đăng ký, chuẩn bị thu dọn hành lý lên đường.
Nào ngờ về đến nhà, vừa mở miệng nói với mọi người, người đầu tiên phản đối là mẹ.
“Chỗ mà con muốn đến nóng hơn cả ở đây, nhiều bệnh truyền nhiễm, điều kiện lại gian khổ, vì sao không ở lại bệnh viện mà ngồi điều hòa cho mát mẻ? Chẳng may nhiễm bệnh truyền nhiễm gì đó hoặc bị thiêu cháy thành than thì làm thế nào hả?”
Tấm lòng của mẹ với con gái Vệ Nam hiểu rất rõ, nhưng quả thực cô rất muốn nhân cơ hội này làm chút gì đó có ích cho xã hội.
Cuối cùng vẫn là Lục Song ra mặt thuyết phục mẹ. Nào là làm người nên làm việc có ích, tranh thủ lúc còn trẻ làm những việc mình thích, đó là những kinh nghiệm quý báu của cuộc đời, anh ấy nói một đống lý lẽ khiến mẹ nghe mà trợn mắt há mồm, gật đầu lia lịa.
Vệ Nam thầm nghĩ Lục Song chính là khắc tinh của mẹ, anh ấy nói gì mẹ cũng đồng ý, thân thiết hơn cả con đẻ.
Buổi tối sau khi về căn phòng hai người cùng ở, Vệ Nam thu xếp hành lý, Lục Song đứng bên giúp một tay, sau khi thu dọn xong, Vệ Nam quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt của anh ấy có chút gì đó lo lắng.
Vệ Nam hỏi: “Anh sao vậy?”
Lục Song cười, nhẹ nhàng ôm Vệ Nam vào lòng.
“Em xem, vì thuyết phục mẹ em mà anh phải nói rát hết cả lưỡi, em đừng làm anh thất vọng, cũng đừng biến anh thành người có tội.” Lục Song ngừng một lát, khẽ nói: “Việc gì nên làm thì hãy làm cho tốt, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, khi trở về phải khỏe mạnh, vui vẻ như bây giờ, nghe rõ chưa?”
Vệ Nam thấy sống mũi cay cay, cô ôm anh chặt hơn và nghiêm túc nói: “Em biết mà, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Chuyế đi lần này cũng không xa lắm vì chưa ra khỏi thành phố.
Chiếc xe bus đi suốt một ngày mới đến nơi, khi đến Thôn Ngư thì trời đã tối.
Ánh chiều tà còn sót lại lóng lánh trên mặt nước, ráng chiều đỏ rực nơi chân trời biến thành những hình thù đẹp đẽ. Trên chiếc thuyền đánh cá, những người dân chài đang ca lên những bài ca dao cổ xưa, dưới ánh chiều tà, từng đường nét trên cơ thể họ như được dát một lớp vàng.
“Kéo lưới.”
Chiếc thuyền bên cạnh vang lên tiếng nói lanh lảnh, lại là một chiếc thuyền cá đầy ăm ắp.
Đây là một khu làng chài hẻo lánh của miền nam, nhưng cũng là nơi ký sinh trùng lây lan nhanh nhất.
Người dân chài nơi đây không chú ý vệ sinh ăn uống, thường xuyên ăn gỏi cá, cháo cá sống. Những loại cá chưa được nấu chín này rất dễ gây bệnh ký sinh trùng. Đây chính là mục đích chính của Vệ Nam và những người trong đoàn trong chuyến đi lần này.
Mọi người được sắp xếp ở một nhà dân gần đó, ăn cơm xong, nhiệt độ hạ dần xuống, những người dân chài bận rộn suốt cả ngày cũng có thời gian nhàn rỗi. Trưởng thôn tập trung mọi người lại phát truyền đơn. Anh Phí Đằng đứng lên bục, một tay cầm chiếc bảng đen của học sinh tiểu học, một tay cầm phấn, vẽ vòng đời của ký sinh trùng, giảng giải cho mọi người nghe về tầm quan trọng của việc ăn uống vệ sinh, ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu, pha chút dí dỏm hài hước, thỉnh thoảng người dân lại cười phá lên. Học trò của giáo sư Hà, bây giờ tốt nghiệp thành tài, quả nhiên là có bản lĩnh.
Hôm nay Vệ Nam và Nguyên Nguyên chưa được giao nhiệm vụ, ngồi trong phòng buôn dưa lê.
Nguyên Nguyên than thở: “Mày thấy không? Trông thế này anh khỉ đầu chó (nickname của Phí Đằng) nhà tao rất giống người tốt.”
Vệ Nam nhăn nhó: “Thế bình thường không giống người tốt à?”
“Khi khoác lên mình bộ áo blouse trắng, trông anh ấy nghiêm túc rất giống người tốt, nhưng cái lớp da thiên sứ giả tạo ấy vừa được lột ra thì…rất khỉ đầu chó. Nguyên Nguyên nhăn nhó thở dài, nói xong, liếc nhìn Vệ Nam rồi hỏi: “Lục Song thế nào? Dạo này ngày nào cũng chăm chỉ đến đón mày, quan hệ của hai người tiến triển đến mức nào rồi?”
Vệ Nam nói: “Đang tiến triển từ từ.”
Nguyên Nguyên nhún vai: “Anh ta thật kiên trì.”
Vệ Nam ngượng ngùng mỉm cười rồi nói: “Đó là bởi vì tao ốc sên quá.”
“Mày quả là hiểu bản than mình.” Nguyên Nguyên cười và nói: “Chỉ có điều hãy biết giữ chặt anh ấy, chẳng ai có nghĩa vụ chờ đợi mày suốt đời. Chờ mày nghĩ thoáng rồi, không biết chừng Lục Song cũng bị người ta cướp mất.”
Lời nói của Nguyên Nguyên đầy hàm ý, Vệ Nam im lặng một lúc rồi cười và hỏi: “Ý mày nói bên cạnh anh ấy có nụ hoa đào chuẩn bị nở hả? Hay là bông hoa đào nở rồi?”
Nguyên Nguyên gật đầu, nghiêm túc nói: “Xem ra mày cũng thông minh đấy chứ, tao cứ tưởng mày là chú thỏ trắng ngây thơ chẳng biết gì cả.”
Vệ Nam đập vào vai Nguyên Nguyên rồi khẽ mỉm cười.
“Cái này thì mày không phải lo, tao biết từ lâu rồi.”
Thực ra sau khi nói cho Lục Song biết hết suy nghĩ của mình khi ở New York, Vệ Nam đã tự coi mình là bạn gái anh ấy, dĩ nhiên là quan tâm đến cuộc sống của anh ấy. Tuy không làm những chuyện như xem lén điện thoại nhưng cái gì nên biết đều biết cả, cái gì không nên biết Vệ Nam cũng không hỏi nhiều.
Gần đây công ty Lục Song đang triển khai kế hoạch game. Anh ấy là giám đốc, phó giám đốc là Hạ Vi, người lần trước đã đưa anh ấy đến bệnh viện. Vệ Nam vẫn nhớ hồi ấy mình đã ra công ra sức gán ghép hai người, nói họ rất đẹp đôi. Lục Song kiên quyết nói hai người chỉ là đồng nghiệp. Vệ Nam không ngốc đến thế, bạn đồng nghiệp sao có thể quan tâm đến nhau như thế, lại còn ngày nào cũng tặng hoa hồng. Lúc ấy không hỏi, bây giờ cũng sẽ không hỏi. Từ trước tới nay Vệ Nam không phải là người con gái hẹp hòi, ghen tuông vớ vẩn.
Có lẽ Nguyên Nguyên đã nhìn thấy Lục Song và Hạ Vi ăn cơm cùng nhau, bây giờ mới nói những lời ấy để nhắc nhở mình.
Nhưng Vệ Nam không nghĩ anh ấy sẽ có gì đó với Hạ Vi không phải vì nghĩ rằng Lục Song chỉ có thể yêu mình mà bởi vì cô tin anh.
Tin lời anh ấy nói, cũng tin rằng anh ấy sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, tin rằng anh ấy không phải là người dễ thay lòng đổi dạ như thế. Dù anh ấy thay đổi thì cũng không bao giờ giấu bạn gái làm những chuyện bắt cá hai tay như thế.
Vệ Nam chỉ nghĩ một cách rất ngây thơ rằng người con trai ấy đáng để mình tin tưởng. Dường như mỗi lời anh ấy nói đều là lời nói danh dự. Không cần lý do, chỉ cần trong lòng mình hiểu rằng Lục Song là người biết giữ lời hứa.
Dĩ nhiên Lục Song không biết rằng trong lòng Vệ Nam mình lại thần thánh đến vậy, thực sự trở thành chàng trai tốt với đủ bốn tiêu chuẩn “có phẩm cách, có trình độ, lòng kiên trì, có phong độ”. Nếu biết điều đó, không biết chừng anh ấy sẽ vui mừng đến ngất lịm.
Lúc ấy Lục Song đang nhàm chán không biết làm gì, anh đoán chắc Vệ Nam đã đến nơi nên chủ động gọi điện cho cô, nghiêm túc nói: “Vệ Nam, anh muốn bày tỏ với em lời thăm hỏi chân thành nhất. Em đã đến nơi chưa?”
Vệ Nam khẽ cười: “Vâng, đến rồi ạ, tất cả đều thuận lợi.”
“À đúng rồi, mấy hôm nữa anh phải đi công tác ở thành phố A một tuần, có cần anh mang cái gì cho anh trai em không nhỉ?”
“Thế à, vậy thì anh mua cho anh ấy đĩa game truyền thuyết anh hùng đi, anh ấy suốt ngày ca cẩm đòi mua đĩa game ấy.”
“Ừ, thế còn tiền?”
“Thì anh cứ bỏ ra đi… “
“Thế em trả anh thế nào?”
Vệ Nam cười: “Bây giờ đòi tiền không có, chỉ có mạng sống này thôi. Sau này có lương rồi em sẽ góp vài tháng lại trả anh.”
Lục Song khẽ cười: “CD thôi mà, không cần phải góp mấy tháng lương chứ?”
Vệ Nam cười nhưng không nói gì.
Thực ra ngoài đĩa CD, còn phải trả anh ấy tiền viện phí của Kỳ Quyên. Sau này, khi bình tĩnh lại, Vệ Nam nghĩ kỹ thì bỗng thấy chẳng có lý do gì mà Chu Phóng lại gọi điện thoại cho mình đúng lúc như vậy, lại còn nhiệt tình cho mình vay tiền. Xét cho cùng thì Vệ Nam chỉ gặp Chu Phóng đúng ba lần. Anh ta không vô vị đến nỗi gọi điện thoại cho bạn gái của bạn, cũng không thể cho người khác vay một lúc mấy vạn tệ. Nếu không phải do Lục Song đứng sau sắp đặt thì làm gì có chuyện ấy?
Biết được chuyện ấy, Vệ Nam cũng chẳng biết làm gì ngoài thở dài, Lục Song đối với mình như thế, ngay cả khi chị em tót của mình anh ấy cũng tận tâm giúp đỡ, mình không có lý do gì để rời xa anh ấy.
Nói chuyện với Vệ Nam xong, Lục Song không biết làm gì, lại lôi máy tính ra nghịch, một lúc sau, điện thoại đổ chuông, vừa nhìn màn hình, tâm trạng củaLucj Song vui vẻ hẳn lên.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp của tiểu thư nhà họ Vệ: “Lục Song, anh vẫn chưa ngủ à, 12 giờ rồi?”
“Anh chưa”. Lục Song cười: “Chẳng phải lúc nãy vừa mới nói chuyện sao, sao em lại gọi lại?”
Vệ Nam nghiêm túc nói: “Anh làm việc bận rộn nhớ ngủ sớm đấy, đừng thức khuya quá.”
“Em quan tâm đến anh như thế, anh vui quá chắc chắn cả đêm mất ngủ.”
Vệ Nam không nói gì.
Lục Song cười và nói: “Sao vậy, hiếm khi em chủ động gọi điện thoại cho anh, gọi rồi lại không nói gì, hay là nhớ anh quá, chỉ muốn nghe giọng nói của anh thôi?”
Vệ Nam đã quá quen thuộc với sự hài hước kỳ quái của anh ấy rồi, chỉ có điều bỗng nhiên thấy ngại, mặt nóng bừng: “À, thì, thực ra em muốn nói, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
“Hả?” Lục Song ngây người, liếc nhìn thời gian ở góc phải màn hình điện thoại, lúc này là mười hai giờ đúng, hơn nữa hôm nay đúng là sinh nhật của mình.
Lục Song vui như mở cờ trong bụng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ không hề quan tâm: “Ừ, sinh nhật à, chẳng có gì to tát cả. Anh còn chẳng nhớ, lẽ nào em vẫn nhớ?”
“Em ghi trong điện thoại mà, không phải là cố tình đợi đến 12 giờ để trở thành người đầu tiên chúc mừng anh.” Nói xong, Vệ Nam lại thấy câu nói ấy thật mâu thuẫn, đúng là giấu đầu hở đuôi, cô ngại ngùng sờ đầu gãi tai, tỏ vẻ không để ý rồi nói: “Trong ngăn kéo phòng em có một chiếc hộp màu đỏ, đó là món quà em chuẩn bị cho anh. Anh tự đi lấy nhé”.
“Còn có cả quà cơ à?” Lục Song mỉm cười rạng rỡ, vui và hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch. Anh vội chạy sang phòng Vệ Nam, mở ngăn kéo cạnh đầu giường, vừa nhìn đã thấy một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Lục Song vui mừng mở ra, bỗng nhiên nụ cười cứng lại, cuối cùng là biến dạng, khóe môi run run.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, anh cố gắng kiềm chế để không tức giận mà khẽ nói: “Cảm ơn món quà sinh nhật của em. Hộp thuốc tránh thai này anh nhận rồi”.
Đầu dây bên kia là sự im lặng đến đáng sợ, một lúc sau mới vang lên điệu cười rùng rợn của Nguyên Nguyên.
“Ha ha, Vệ Nam bó tay mày, xấu hổ quá, mấy hôm trước bệnh viện có diễn đàn về giáo dục giới tính, phát thuốc tránh thai, chẳng phải ta đã bảo mày đừng mang về nhà rồi sao, lại mất mặt rồi, ha ha ha ha, sinh nhật người ta tặng thuốc tránh thai làm gì, mày đúng là đầu óc đen tối, ôi, ôi, cười vỡ bụng chết mất thôi…”
Vệ Nam ngượng chín mặt, không ngừng đập đầu vào tường.
Một lúc sau, Lục Song khẽ cười và nói: “Thôi, đừng để ý đến Nguyên Nguyênm anh biết em trong sạch, đừng ngại nữa, em nói đi, là ngăn kéo nào?”
Giọng Vệ Nam run run: “Ngăn kéo…ở…bàn…học…em cúp máy đây. Bye bye!”
Nghĩ đến khuôn mặt đỏ như gấc chín của Vệ Nam, Lục Song không kìm được cười phá lên, anh mở ngăn kéo bàn học, quả nhiên thấy mottj chiếc hộp màu đỏ.
Lần này chắc không phải là thứ gì kỳ quái nữa. Lục Song mỉm cười mở hộp, bên trong có hai chữ được thêu bằng chỉ màu rất đẹp.
Nếu dùng câu nói nổi tiếng của Lỗ Tấn thì là: “Chiếc hộp nhà tôi có hai chữ, một chữ là Hựu, chữ kia cũng là Hựu”.
Lục Hựu Hựu, cô ấy thật giỏi trong việc tách chữ người khác.
Nhìn những đường chỉ màu xinh xắn kết thành chữ “Hựu” đáng yêu, Lục Song vui mừng, mỉm cười rạng rỡ.
Vệ Nam ngốc, tặng quà sinh nhật cũng đơn giản và ngốc nghếch đến thế. Vì không muốn buông em ra để em làm hại dân chúng, anh rất muốn, rất muốn giữu em bên mình suốt đời.
Danh sách chương