A Chiêu mơ một giấc mơ kì quái.
Nàng mơ thấy mình mặc một bộ đồ đen chạy theo một con đường dài vô tận. Nàng đi được một lúc thì gặp phải rất nhiều người, họ đều mặc đồ trắng, còn xì xào bàn tán gì đó. Dù không nghe ra bọn họ đang nói gì, nhưng nàng biết nàng chính là chủ đề bàn tàn của họ.
Nàng muốn đi nhưng tứ chi vô lực, vẫn không nhìn thấy điểm cuối như ban nãy.
Lòng nàng hơi hoảng sợ, theo bản năng lần tới Trầm Thủy kiếm, nhưng vừa cúi đầu nhìn thì thấy người nàng tối đen như mực, không có gì cả.
Nàng sợ hãi tột cùng.
Đúng lúc đó, đám người xung quanh im bặt, một tiếng nói xa xăm như vọng về.
Giọng nói ấy quá mơ hồ khiến nàng chỉ nghe được rằng có tiếng nói nhưng không nghe ra rốt cuộc là đang nói gì. Nhưng A Chiêu vẫn nhận ra được rằng đó là giọng của sư phụ.
“Sao còn chưa tỉnh?”
Bạch Đồ cũng bách tư bất đắc kỳ giải*. Hắn vuốt cằm, nói: “Mạch tượng của nàng không khác với người thường, đáng lẽ ra nàng đã phải tỉnh từ mấy hôm trước rồi. Đợi thử mấy ngày nữa xem, nếu như vẫn không tỉnh thì ta sẽ thử cách khác.”
*Bách tư bất đắc kỳ giải: dùng nhiều cách nhưng không giải đáp được.
Vệ Cẩn nhìn A Chiêu tựa quen thuộc tựa xa lạ nằm trên tháp, khẽ thở dài một tiếng.
Mấy ngày trước hắn tìm được tới nhà Bạch Đồ, dù A Chiêu đã được giải phong ấn nhưng hắn chỉ cần liếc qua cũng nhận ra đó là A Chiêu. Tuy vẻ ngoài có khác đi, nhưng trong lòng Vệ Cẩn, thực ra cũng chẳng có thay đổi gì.
A Chiêu là A Chiêu, là đồ nhi hắn nuôi lớn mất mười năm, cũng là cô nương hắn đem lòng yêu.
Đột nhiên, ngón tay A Chiêu khẽ cử động.
Vệ Cẩn vốn luôn để ý tới A Chiêu nên ngay lập tức phát hiện ra. Hắn như ngừng thở, sợ rằng đó chỉ là ảo giác. Hắn nhìn chằm chằm tay A Chiêu, không dám chớp mắt dù chỉ một chút.
Bạch Đồ cũng thấy được vẻ kì quái của Vệ Cẩn.
Hắn hỏi: “Sao thế?”
Vệ Cẩn nói: “Ngón tay A Chiêu mới động đậy.”
Một khắc sau, hắn thở dài nói: “Có lẽ là ảo giác rồi…” Đúng lúc đó, A Chiêu khẽ rên một tiếng, giọng nàng vô cùng yếu ớt. Nhưng đối với Vệ Cẩn, điều đó tuyệt đối như cảm giác của một người đang đói khát đi trên sa mạc thì gặp được ốc đảo.
“Nước…” A Chiêu hơi hé mắt, sau đó lại khép lại.
Vệ Cẩn lập tức rót lấy một chén nước ấm. Bạch Đồ nói: “Nàng mới tỉnh lại, đừng để nàng uống nhiều quá. Ngươi để ý nàng trước để ta tới phòng bếp xem thuốc sắc xong chưa.”
Vệ Cẩn gật đầu.
A Chiêu vẫn nhắm chặt hai mắt, đôi môi khô vẫn lẩm bẩm rằng muốn uống nước.
Vệ Cẩn dùng thìa từ từ đút nước cho A Chiêu, ánh mắt đầy dịu dàng yêu thương. Bạch Đồ vừa quay lại thì gặp phải cảnh này. Hắn ngẩn người, không thích ứng kịp nổi.
Hắn suy tư nhìn Vệ Cẩn rồi tới bên giường, nói: “Thuốc được rồi.” sau đó nhìn nước ấm trong chén, lại nói: “Cũng ổn rồi, đừng để nàng uống nữa.”
Vệ Cẩn cất chén đi.
Đúng lúc đó, A Chiêu từ từ mở mắt ra. Có lẽ đã lâu lắm rồi nàng không nhìn thấy ánh sáng nên đôi mắt cũng chỉ nhìn thấy hư vô. Nàng không nhìn về phía Vệ Cẩn mà chỉ chớp mắt, nói bằng giọng khàn khàn: “Đây là đâu?”
Bạch Đồ nói: “Ta là Bạch Đồ, là một đại phu. Con bị rơi từ trên xuống, ta thấy nên cứu con.”
A Chiêu đã nhớ ra.
Nàng và sư phụ cùng đi cứu Tu Nhi, sau đó nàng bất cẩn chạm phải cơ quan, rơi từ trên vách đá xuống. A Chiêu nói: “Đa tạ ân nhân đã cứu, tên ta là A Chiêu.”
Vệ Cẩn cảm thấy bất thường.
Vừa rồi A Chiêu nói chuyện chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ. Rõ ràng hắn đang ở bên người nàng, nhưng nàng lại không hề phát hiện ra.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, A Chiêu hoảng hốt.
Nàng nói: “Người là Bạch Đồ? Bạch Đồ đại sư?” Quế Phương mama đã nói Nguyệt phu nhân đã mời Bạch Đồ đại sư phong ấn dung mạo nàng, năm hạt châu trên lưng nàng chính là do vu thuật của Bạch Đồ tạo nên.
Nàng theo phản xạ sờ lên lưng mình. Bằng phẳng trơn mịn, không hề còn hạt châu nữa.
A Chiêu hít sâu một hơi.
“Người… người đã giúp con giải trừ phong ấn?”
Bạch Đồ nói: “Phải.”
A Chiêu nói: “Làm ơn cho con mượn cái gương!” Ngập ngừng một chút, A Chiêu lại nói: “Có thể thắp nến lên được không ạ? Nhà đại sư tối như vậy sao lại không đốt nến lên ạ?”
Bạch Đồ kinh hãi.
Hiện giờ bên ngoài đang vào lúc trời sáng, trong phòng cũng đầy ánh nắng chiếu vào.
Bạch Đồ quơ tay trước mắt A Chiêu. Ánh mắt nàng không hề động đậy, vẫn như trước, vô định và vô thần. Lòng Vệ Cẩn cũng rất căng thẳng, hắn nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ nói: “A Chiêu, đừng động đậy.” Hắn kéo mí mắt A Chiêu lên một chút, sau khi xem một hồi lâu, hắn lại bỏ tay xuống. A Chiêu bấy giờ cũng đã phát hiện ra, nàng lo lắng hỏi: “Đại sư, mắt… mắt con sao vậy ạ?”
Dứt lời, A Chiêu nhận ra vấn đề mình vừa hỏi dường như thật buồn cười.
Đối với người bình thường mà nói, rơi từ trên cao như vậy thì chưa chết là đã mừng lắm rồi, chỉ mất có đôi mắt cũng là bình thường. A Chiêu bình tĩnh lại, nàng hỏi: “Có phải tại con không nhìn thấy không? Giờ là ban ngày phải không ạ?”
Vệ Cẩn nắm chặt tay, cảm giác trong lòng như có kim đâm vào.
Bạch Đồ còn đang không biết nên trả lời A Chiêu thế nào thì nàng đã nói tiếp: “Đại sư, người cứ nói cho con biết đi. Con có thể tiếp nhận được.” Bạch Đồ thở dài một tiếng, nói: “Nếu chỉ xem mạch tượng thì mắt con cũng không làm sao cả.”
“Vậy sao con lại không nhìn thấy ạ?”
Bạch Đồ nói: “Chuyện này… ta cũng chưa rõ lắm. Lúc con ngã xuống thì có một hạt châu đã rơi ra. Năm hạt châu đại diện cho ngũ quan của con, có lẽ chính khi đó đã xảy ra chuyện, để ta xem lại sách xem sao. Con cứ yên tâm, ta sẽ chữa khỏi mắt cho con.”
A Chiêu gật đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Nàng nói: “Vâng.”
Bạch Đồ nói tiếp: “Sư…”
Vệ Cẩn lắc đầu với hắn, vậy nên Bạch Đồ lại ngừng lại. A Chiêu hỏi: “Sư gì ạ?” Bạch Đồ khẽ ho, nói: “Con là A Chiêu phải không?”
A Chiêu “Vâng” một tiếng.
Đột nhiên, lông mày A Chiêu nhíu lại. Nàng cảm giác trong phòng này có hơi thở của một người khác, không phải Bạch Đồ. A Chiêu nói ra thắc mắc của mình: “Trong phòng này còn người khác ạ?”
A Chiêu vươn tay, chạm phải tay áo Vệ Cẩn.
“Ngươi… ngươi là ai?”
Vệ Cẩn lắc đầu với Bạch Đồ, Bạch Đồ nói: “Hắn… là bạn của ta.”
A Chiêu nói: “Sao lại không nói gì ạ?”
Bạch Đồ khẽ ho, nói: “Tại… hắn bị câm.” A Chiêu buông tay áo Vệ Cẩn ra, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, con không cố ý đâu.”
Bạch Đồ nói tiếp: “Con đừng để tâm, hắn vẫn luôn như vậy mà. Con cứ nghỉ ngơi đi, ta đi xem thuốc xong chưa.”
Bạch Đồ nháy mắt với Vệ Cẩn.
Lúc hai người rời khỏi gian nhà, Bạch Đồ mới hỏi: “Tử Khanh, ngươi làm trò gì thế?”
Vệ Cẩn nói: “Ngươi giúp ta một chuyện đi. Đừng nói cho A Chiêu biết ta là ai. Nguyên nhân thì… ta sẽ nói sau.”
Giờ đây ở căn phòng nhỏ dưới vách núi này, không có Tạ Niên, cũng không có Tu Ninh, chỉ có hai người bọn họ.
Vệ Cẩn biết rằng, thời cơ đã tới.
Nàng mơ thấy mình mặc một bộ đồ đen chạy theo một con đường dài vô tận. Nàng đi được một lúc thì gặp phải rất nhiều người, họ đều mặc đồ trắng, còn xì xào bàn tán gì đó. Dù không nghe ra bọn họ đang nói gì, nhưng nàng biết nàng chính là chủ đề bàn tàn của họ.
Nàng muốn đi nhưng tứ chi vô lực, vẫn không nhìn thấy điểm cuối như ban nãy.
Lòng nàng hơi hoảng sợ, theo bản năng lần tới Trầm Thủy kiếm, nhưng vừa cúi đầu nhìn thì thấy người nàng tối đen như mực, không có gì cả.
Nàng sợ hãi tột cùng.
Đúng lúc đó, đám người xung quanh im bặt, một tiếng nói xa xăm như vọng về.
Giọng nói ấy quá mơ hồ khiến nàng chỉ nghe được rằng có tiếng nói nhưng không nghe ra rốt cuộc là đang nói gì. Nhưng A Chiêu vẫn nhận ra được rằng đó là giọng của sư phụ.
“Sao còn chưa tỉnh?”
Bạch Đồ cũng bách tư bất đắc kỳ giải*. Hắn vuốt cằm, nói: “Mạch tượng của nàng không khác với người thường, đáng lẽ ra nàng đã phải tỉnh từ mấy hôm trước rồi. Đợi thử mấy ngày nữa xem, nếu như vẫn không tỉnh thì ta sẽ thử cách khác.”
*Bách tư bất đắc kỳ giải: dùng nhiều cách nhưng không giải đáp được.
Vệ Cẩn nhìn A Chiêu tựa quen thuộc tựa xa lạ nằm trên tháp, khẽ thở dài một tiếng.
Mấy ngày trước hắn tìm được tới nhà Bạch Đồ, dù A Chiêu đã được giải phong ấn nhưng hắn chỉ cần liếc qua cũng nhận ra đó là A Chiêu. Tuy vẻ ngoài có khác đi, nhưng trong lòng Vệ Cẩn, thực ra cũng chẳng có thay đổi gì.
A Chiêu là A Chiêu, là đồ nhi hắn nuôi lớn mất mười năm, cũng là cô nương hắn đem lòng yêu.
Đột nhiên, ngón tay A Chiêu khẽ cử động.
Vệ Cẩn vốn luôn để ý tới A Chiêu nên ngay lập tức phát hiện ra. Hắn như ngừng thở, sợ rằng đó chỉ là ảo giác. Hắn nhìn chằm chằm tay A Chiêu, không dám chớp mắt dù chỉ một chút.
Bạch Đồ cũng thấy được vẻ kì quái của Vệ Cẩn.
Hắn hỏi: “Sao thế?”
Vệ Cẩn nói: “Ngón tay A Chiêu mới động đậy.”
Một khắc sau, hắn thở dài nói: “Có lẽ là ảo giác rồi…” Đúng lúc đó, A Chiêu khẽ rên một tiếng, giọng nàng vô cùng yếu ớt. Nhưng đối với Vệ Cẩn, điều đó tuyệt đối như cảm giác của một người đang đói khát đi trên sa mạc thì gặp được ốc đảo.
“Nước…” A Chiêu hơi hé mắt, sau đó lại khép lại.
Vệ Cẩn lập tức rót lấy một chén nước ấm. Bạch Đồ nói: “Nàng mới tỉnh lại, đừng để nàng uống nhiều quá. Ngươi để ý nàng trước để ta tới phòng bếp xem thuốc sắc xong chưa.”
Vệ Cẩn gật đầu.
A Chiêu vẫn nhắm chặt hai mắt, đôi môi khô vẫn lẩm bẩm rằng muốn uống nước.
Vệ Cẩn dùng thìa từ từ đút nước cho A Chiêu, ánh mắt đầy dịu dàng yêu thương. Bạch Đồ vừa quay lại thì gặp phải cảnh này. Hắn ngẩn người, không thích ứng kịp nổi.
Hắn suy tư nhìn Vệ Cẩn rồi tới bên giường, nói: “Thuốc được rồi.” sau đó nhìn nước ấm trong chén, lại nói: “Cũng ổn rồi, đừng để nàng uống nữa.”
Vệ Cẩn cất chén đi.
Đúng lúc đó, A Chiêu từ từ mở mắt ra. Có lẽ đã lâu lắm rồi nàng không nhìn thấy ánh sáng nên đôi mắt cũng chỉ nhìn thấy hư vô. Nàng không nhìn về phía Vệ Cẩn mà chỉ chớp mắt, nói bằng giọng khàn khàn: “Đây là đâu?”
Bạch Đồ nói: “Ta là Bạch Đồ, là một đại phu. Con bị rơi từ trên xuống, ta thấy nên cứu con.”
A Chiêu đã nhớ ra.
Nàng và sư phụ cùng đi cứu Tu Nhi, sau đó nàng bất cẩn chạm phải cơ quan, rơi từ trên vách đá xuống. A Chiêu nói: “Đa tạ ân nhân đã cứu, tên ta là A Chiêu.”
Vệ Cẩn cảm thấy bất thường.
Vừa rồi A Chiêu nói chuyện chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ. Rõ ràng hắn đang ở bên người nàng, nhưng nàng lại không hề phát hiện ra.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, A Chiêu hoảng hốt.
Nàng nói: “Người là Bạch Đồ? Bạch Đồ đại sư?” Quế Phương mama đã nói Nguyệt phu nhân đã mời Bạch Đồ đại sư phong ấn dung mạo nàng, năm hạt châu trên lưng nàng chính là do vu thuật của Bạch Đồ tạo nên.
Nàng theo phản xạ sờ lên lưng mình. Bằng phẳng trơn mịn, không hề còn hạt châu nữa.
A Chiêu hít sâu một hơi.
“Người… người đã giúp con giải trừ phong ấn?”
Bạch Đồ nói: “Phải.”
A Chiêu nói: “Làm ơn cho con mượn cái gương!” Ngập ngừng một chút, A Chiêu lại nói: “Có thể thắp nến lên được không ạ? Nhà đại sư tối như vậy sao lại không đốt nến lên ạ?”
Bạch Đồ kinh hãi.
Hiện giờ bên ngoài đang vào lúc trời sáng, trong phòng cũng đầy ánh nắng chiếu vào.
Bạch Đồ quơ tay trước mắt A Chiêu. Ánh mắt nàng không hề động đậy, vẫn như trước, vô định và vô thần. Lòng Vệ Cẩn cũng rất căng thẳng, hắn nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ nói: “A Chiêu, đừng động đậy.” Hắn kéo mí mắt A Chiêu lên một chút, sau khi xem một hồi lâu, hắn lại bỏ tay xuống. A Chiêu bấy giờ cũng đã phát hiện ra, nàng lo lắng hỏi: “Đại sư, mắt… mắt con sao vậy ạ?”
Dứt lời, A Chiêu nhận ra vấn đề mình vừa hỏi dường như thật buồn cười.
Đối với người bình thường mà nói, rơi từ trên cao như vậy thì chưa chết là đã mừng lắm rồi, chỉ mất có đôi mắt cũng là bình thường. A Chiêu bình tĩnh lại, nàng hỏi: “Có phải tại con không nhìn thấy không? Giờ là ban ngày phải không ạ?”
Vệ Cẩn nắm chặt tay, cảm giác trong lòng như có kim đâm vào.
Bạch Đồ còn đang không biết nên trả lời A Chiêu thế nào thì nàng đã nói tiếp: “Đại sư, người cứ nói cho con biết đi. Con có thể tiếp nhận được.” Bạch Đồ thở dài một tiếng, nói: “Nếu chỉ xem mạch tượng thì mắt con cũng không làm sao cả.”
“Vậy sao con lại không nhìn thấy ạ?”
Bạch Đồ nói: “Chuyện này… ta cũng chưa rõ lắm. Lúc con ngã xuống thì có một hạt châu đã rơi ra. Năm hạt châu đại diện cho ngũ quan của con, có lẽ chính khi đó đã xảy ra chuyện, để ta xem lại sách xem sao. Con cứ yên tâm, ta sẽ chữa khỏi mắt cho con.”
A Chiêu gật đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Nàng nói: “Vâng.”
Bạch Đồ nói tiếp: “Sư…”
Vệ Cẩn lắc đầu với hắn, vậy nên Bạch Đồ lại ngừng lại. A Chiêu hỏi: “Sư gì ạ?” Bạch Đồ khẽ ho, nói: “Con là A Chiêu phải không?”
A Chiêu “Vâng” một tiếng.
Đột nhiên, lông mày A Chiêu nhíu lại. Nàng cảm giác trong phòng này có hơi thở của một người khác, không phải Bạch Đồ. A Chiêu nói ra thắc mắc của mình: “Trong phòng này còn người khác ạ?”
A Chiêu vươn tay, chạm phải tay áo Vệ Cẩn.
“Ngươi… ngươi là ai?”
Vệ Cẩn lắc đầu với Bạch Đồ, Bạch Đồ nói: “Hắn… là bạn của ta.”
A Chiêu nói: “Sao lại không nói gì ạ?”
Bạch Đồ khẽ ho, nói: “Tại… hắn bị câm.” A Chiêu buông tay áo Vệ Cẩn ra, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, con không cố ý đâu.”
Bạch Đồ nói tiếp: “Con đừng để tâm, hắn vẫn luôn như vậy mà. Con cứ nghỉ ngơi đi, ta đi xem thuốc xong chưa.”
Bạch Đồ nháy mắt với Vệ Cẩn.
Lúc hai người rời khỏi gian nhà, Bạch Đồ mới hỏi: “Tử Khanh, ngươi làm trò gì thế?”
Vệ Cẩn nói: “Ngươi giúp ta một chuyện đi. Đừng nói cho A Chiêu biết ta là ai. Nguyên nhân thì… ta sẽ nói sau.”
Giờ đây ở căn phòng nhỏ dưới vách núi này, không có Tạ Niên, cũng không có Tu Ninh, chỉ có hai người bọn họ.
Vệ Cẩn biết rằng, thời cơ đã tới.
Danh sách chương