Cuối cùng thì Tạ Niên vẫn dùng hết tiền mua về ba viên minh châu Nam Hải.
Cậu đưa chưởng quầy đặt làm một đôi bông tai minh châu, còn một viên châu còn lại, Tạ Niên cũng không đưa cho Tạ Kiều mà đặt trong hộp gấm lớn bằng khoảng nửa bàn tay. Lúc đầu Tạ Niên cũng không biết tại sao mình lại làm như thế, cứ mỗi khi tứ phía xung quanh không có người là lại lặng lẽ lấy hộp gấm ra, nhìn viên minh châu cả nửa ngày.
Sau Tạ Niên mới nghĩ thông.
Cậu muốn đưa viên minh châu này cho A Chiêu.
Phụ thân nói đúng, A Chiêu là một bé gái thông minh, hơn nữa lại là đồ nhi của Vệ Cẩn, về sau hai người không thế không giao thiệp với nhau, cũng không nền vì hiềm khích hồi bé mà khiến cho tương lai bất hòa.
Năm ngoái, cậu thật không nên động thủ trước.
Tạ Niên cậu đã thiếu A Chiêu một lời giải thích, và viên minh châu này chính là lễ vật giải thích cậu muốn đưa cho A Chiêu.
Hiểu ra điều này, Tạ Niên đóng hộp gấm lại. Cậu lén tìm Chu Mục, xin Chu Mục thay cậu đưa thiếp tới Vệ phủ, cậu muốn gặp A Chiêu một lần. Sau đó Tạ Niên còn nói với Chu Mục, việc này không thể để Kiều Kiều biết.
Mỗi lần Kiều Kiều thấy A Chiêu, giữa hai người nhất định sẽ có chuyện xảy ra. Giờ cậu đang muốn đi giải thích, không thể để Kiều Kiều đổ dầu vào lửa. Dù gạt Kiều Kiều khiến cậu có chút áy náy, nhưng vì đại cục thì cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tạ Niên tự mình viết thiếp, từ ngữ vô cùng chân thành.
Sau đó Tạ Niên lòng dạt dào hy vọng chờ tin tốt của Chu Mục về, không ngờ khi Chu Mục về lại nói với Tạ Niên rằng: “Vệ Công tử với A Chiêu tiểu thư đã khởi hành tới Quỳnh quốc từ hôm kia.”
Tạ Niên ngẩn ra, “Quỳnh quốc?”
Chu Mục nói: “Nghe quản gia Vệ phủ nói, Vệ công tử tới Quỳnh quốc thăm sư huynh.”
“Có bảo là sẽ có ngày về đây không?”
Chu Mục nói: “Không nhắc tới gì cả, nhưng đồ dùng nô bộc trong phủ vẫn ở đấy, chắc chỉ là đi thăm, không bao lâu sau là sẽ về thôi.”
Chu Mục cười nói: “Tiểu công tử có suy nghĩ này thật đáng quý. Trước Mục còn lo tiểu công tử không hòa hợp với A Chiêu tiểu thư. Tiểu công tử cũng biết, danh tiếng tài giỏi của Vệ công tử cả ba nước đều biết, mà A Chiêu tiểu thư lại là đồ nhi của Vệ công tử, giờ lại có thanh danh rất tốt. Tuy rằng thân là nữ tử, nhưng nếu thật sự là người đại tài, các nước khác vốn muốn cầu hiền chưa chắc sẽ không đặt ra ngoại lệ. Chờ đến khi A Chiêu tiểu thư danh chấn thiên hạ mà muốn kết giao thì sẽ không dễ thế này, đã vậy giao tình sau này làm sao sánh được với giao tình từ khi còn bé?”
Hơi dừng lại, Chu Mục lại ý vị thâm trường nói: “Lại còn, A Chiêu tiểu thư có gia thế hiển hách, nếu sau thật sự lọt vào con mắt vị vua nào, nhất định sẽ là đối tượng tốt cho các công tử cầu hôn. Cho dù sau này A Chiêu tiểu thư không thành tài, thì vẫn mang danh đồ nhi của Thiên Sơn – Vệ Cẩn, cưới về làm quý thiếp cũng khiến tiểu công tử được danh tiếng tốt. Kết giao với A Chiêu tiểu thư, đối với tiểu công tử thì quả thật là chỉ có lợi không có hại.”
Lúc này, có thị tỳ bước vào, “Tiểu công tử, tiểu thư đang tìm người.”
Tạ Niên gật đầu, nói với Chu Mục: “Đa tạ lời tâm huyết của Mục công tử, Niên nhất định khắc ghi trong lòng.” Dứt lời, Tạ Niên từ từ thi lễ rồi cùng thị tỳ đi.
Tạ Niên vừa mới bước vào đình viện đã thấy Tạ Kiều rúc vào lòng Tần thị, cũng không biết Tạ Kiều nói thầm gì với Tần thị mà khiến bà che miệng cười không ngớt. Tạ Niên mím môi, trong lòng có chút ảm đạm mất mát.
Từ khi còn nhỏ, mẫu thân đã luôn luôn nghiêm khắc với cậu, không cho cậu được giống như muội muội.
Mẫu thân nói: “Muốn làm một đại trượng phu đội trời đạp đất, dù có mệt cũng không được kêu khổ.”
Cậu nhớ rõ năm năm tuổi, phụ thân phát hiện ra cậu có bản lĩnh đã nghe là không quên, vẻ mặt không bộc lộ vui giận của phụ thân lúc đó lại có vẻ vui thích, còn ôm lấy cậu, khen: “Nhi tử của Tạ Phàm ta nhất định bất phàm.”
Cậu vui mừng chạy tới chỗ mẫu thân, lúc ấy mẫu thân đang dỗ muội muội còn nhỏ ngủ. Cậu sợ sẽ quầy rầy em nên lẳng lặng chờ ở cửa, đợi muội muội ngủ mới lén vào.
Mẫu thân lúc ấy cũng đang dựa vào giường chợp mắt.
Cậu vô cùng vui mừng, không nhịn được muốn nói tin này cho mẫu thân, dùng tay nhẹ nhẹ kéo ống tay áo của bà. Mẫu thân mở con mắt còn vương buồn ngủ, vừa ngẩn ra nhìn cậu, sau đó đẩy mạnh cậu một cái.
Cậu ngã nhào xuống đất, sợ hãi nhìn mẫu thân.
Mẫu thân cũng kịp phản ứng lại, vội ôm lấy cậu đang ngồi dưới đất, vội hỏi: “A Niên, A niên, có đau không?”
Đó là việc cậu vẫn nhớ cho tới giờ. Ấy cũng là lần đầu tiên mẫu thân ôm cậu, và cũng là lần cuối cùng cho đến nay.
Tạ Niên không nghĩ nữa, rảo bước tiến đến, khom người thi lễ: “Mẫu thân, muội muội.”
Tạ Kiều vừa thấy Tạ Niên, lập tức đứng dậy, kéo lấy tay Tạ Niên mỉm cười nói: “Ca, ca. Ca xem này, là lê từ Kim Sơn của Uyển quốc đấy. Là bạn đồng liêu của phụ thân tới tặng, đầy một sọt luôn, Kiều Kiều đã chọn riêng một quả to đẹp nhất rồi.”
Tạ Kiều lấy một quả lê Kim Sơn từ đĩa lưu ly ra, “Kiều Kiều đã lau sạch, ca ăn đi. Năm nay lê Kim Sơn còn ngọt hơn bình thường. Kiều Kiều đã ăn thử rồi, rất ngon, rất mọng nước!”
Tận thị ôn hòa nói: “A Niên, muội muội còn một lòng một dạ nhớ tới con, biết phụ thân con có chỗ lê Kim Sơn thì lập tức đi chọn đầy một bàn, đến ta cũng không được ăn, dù thế nào cũng muốn con ăn đầu tiên.”
Lòng Tạ Niên ấm áp, đưa tay xoa đầu Tạ Kiều.
“Kiều Kiều tốt quá.”
Tạ Kiều khẽ hất cằm, tự đắc nói: “Đương nhiên rồi, ca chờ Kiều Kiều được, Kiều Kiều cũng chờ được ca.”
Tạ Niên lại lấy một quả lê Kim Sơn trong mâm lưu ly đưa tới trước mặt Tần thị, “Mẫu thân cũng ăn lê đi ạ.”
Tần thị cười nói: “Được”, Tạ Niên cũng đưa quả lê Kim Sơn trong tay cho Tạ Kiều, “Muội cũng ăn đi.” Tạ Kiều không từ chối, cầm quả lê lên cắn.
Tần thị nói: “Được rồi, hôm nay ta còn phải đi kiểm kê đồ trong nhà kho nữa.”
Tần thị đứng lên, cười với cậu rồi nói với Tạ Kiều: “Đừng có ăn nhiều, chỉ một quả thôi.”
Tạ Kiều mếu máo nói: “Mẫu thân thiên vị quá, chỉ cho Kiều Kiều ăn một quả, còn ca ca lại được ăn nhiều quả.”
Tần thị cười cười, không nói gì nữa, cùng thị tỳ rời khỏi đình viện. Tạ Niên ngồi xuống ghế đá, trầm giọng nói: “Muội ngồi xuống mà ăn.” Tạ Kiều gật đầu, “Được ạ.” Rồi lại như nhớ tới gì đó, con bé cười cười hỏi: “Ca, tại sao lê của Uyển quốc lại ngọt hơn Khâu quốc? Nhất là lê Kim Sơn của Uyển quốc, ăn quả thực vô cùng ngon.”
Tạ Niên cười nói: “Muội có biết nguồn gốc của lê Kim Sơn không?”
Tạ Kiều lắc đầu, con bé tò mò, giục nói: “Ca nói nhanh đi!”
Tạ Niên nói: “Mười mấy năm trước, trên một quả núi vô danh ở Uyển quốc có trồng rất nhiều cây lê, cứ đến mùa thu hoạch là khắp núi đầy quả. Có một lần, Nguyệt phu nhân – vị phi được Uyển vương cưng chiều đi qua núi vô danh đó, cảm thấy vô cùng khát nước, đúng lúc thấy lê trên núi rất nhiều nên sai người hái xuống. Nguyệt phu nhân nếm thử, cảm thấy ngon đến lạ thường nên ăn mấy quả liền. Sau khi Nguyệt phu nhân hồi cung không lâu, vô cùng nhớ lê ở núi vô danh. Uyên vương thấy thế thì lập tức sai người đi tìm núi vô danh này. Nguyệt phu nhân lại ăn lê, buồn bã đến biến mất. Lại nhớ ngày đó đứng ở chân núi một màu vàng óng của lê nên gọi là Kim Sơn. Mà Uyển vương lại sủng ái Nguyệt phu nhân, lại càng phái không ít người có kinh nghiệm dày dặn tới chăm lê Kim Sơn. Bọn họ vì muốn làm Nguyệt phu nhân vui nên dùng hết tâm tư đi trồng lê, chăm sóc cho lê. Ấy cũng chính là lí do tại sao lê Kim Sơn của Uyển quốc lại ngọt ngào đặc biệt như thế.”
Tạ Kiều gật đầu, cười híp mắt nói: “Thì ra là vậy, anh quả thật biết nhiều, chuyện cũ như vậy mà cũng biết.”
Tạ Niên cười nói: “Đều từ sách mà ra, nếu muộn muốn đọc thì để huynh đi lấy cho muội.”
Tạ Kiều nói: “Không vội đâu. Ca, Kiều Kiều có chuyện muốn nói với ca.”
“Hả?” Tạ Niên chợt rùng mình, Kiều Kiều có bộ dạng nghiêm trang như vậy rất hiếm thấy. Tạ Niên cũng nghiêm túc hỏi, “Muội muốn nói gì?”
Tạ Kiều nhìn Tạ Niên, nói: “Ca, Kiều Kiều biết cả rồi.”
“Biết… Biết cái gì?”
Tạ Kiều bĩu môi, “Ca nhờ Mục công tử tặng thiếp cho con bé kia!”
Tạ Niên ngượng ngùng cười.
Tạ Kiều oán trách nói: “Ca gạt Kiều Kiều! Con nhỏ đó xấu xa như thế! Dám lấy sâu dọa Kiều Kiều! Ca còn muốn gặp nó sao?! Kiều Kiều không thích con bé đó! Kiều Kiều ghét nhất là A Chiêu!” Tạ Kiều quay lưng về phía Tạ niên, “Sau này ca không được gặp nó!”
Thấy lâu sau Tạ Niên không có động tĩnh gì, Tạ Kiều lén quay đầu lại.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tạ Niên, trong lòng Tạ Kiều có chút phiền muộn.
Tạ Niên bấy giờ mới thở dài, cậu nói: “Vệ công tử và A Chiêu đã đi Quỳnh quốc rồi, sau này chưa chắc đã về.”
Tạ Kiều nghe xong thì không khỏi sửng sốt.
Con bé định tiếp tục làm rõ mọi chuyện nhưng cũng chưa bao giờ thấy ca sẽ có vẻ mặt buồn bã mất mát như vậy. Đúng lúc đó, Tạ Niên nói: “Được rồi, A Kiều không thích A Chiêu, sau này ca sẽ không gặp nữa. Đừng giận.”
Tạ Niên xoa đầu Tạ Kiều.
Tạ Kiều chợt hỏi: “Ca hiểu rõ Kiều Kiều nhất, đúng không?”
Tạ Niên gật đầu không hề do dự.
Tạ Kiều hất cằm, nói: “Vậy được, nể ca, nếu sau này A Chiêu có quay lại thì Kiều Kiều sẽ cố hòa hợp. Nhưng sau này ca đừng gạt Kiều Kiều nữa. Muốn đưa thiếp thì ca với Kiều Kiều cùng nhau đưa.”
Trong lòng Tạ Niên vui mừng, thần sắc có chút dịu dàng.
“Được.”
Cậu đưa chưởng quầy đặt làm một đôi bông tai minh châu, còn một viên châu còn lại, Tạ Niên cũng không đưa cho Tạ Kiều mà đặt trong hộp gấm lớn bằng khoảng nửa bàn tay. Lúc đầu Tạ Niên cũng không biết tại sao mình lại làm như thế, cứ mỗi khi tứ phía xung quanh không có người là lại lặng lẽ lấy hộp gấm ra, nhìn viên minh châu cả nửa ngày.
Sau Tạ Niên mới nghĩ thông.
Cậu muốn đưa viên minh châu này cho A Chiêu.
Phụ thân nói đúng, A Chiêu là một bé gái thông minh, hơn nữa lại là đồ nhi của Vệ Cẩn, về sau hai người không thế không giao thiệp với nhau, cũng không nền vì hiềm khích hồi bé mà khiến cho tương lai bất hòa.
Năm ngoái, cậu thật không nên động thủ trước.
Tạ Niên cậu đã thiếu A Chiêu một lời giải thích, và viên minh châu này chính là lễ vật giải thích cậu muốn đưa cho A Chiêu.
Hiểu ra điều này, Tạ Niên đóng hộp gấm lại. Cậu lén tìm Chu Mục, xin Chu Mục thay cậu đưa thiếp tới Vệ phủ, cậu muốn gặp A Chiêu một lần. Sau đó Tạ Niên còn nói với Chu Mục, việc này không thể để Kiều Kiều biết.
Mỗi lần Kiều Kiều thấy A Chiêu, giữa hai người nhất định sẽ có chuyện xảy ra. Giờ cậu đang muốn đi giải thích, không thể để Kiều Kiều đổ dầu vào lửa. Dù gạt Kiều Kiều khiến cậu có chút áy náy, nhưng vì đại cục thì cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tạ Niên tự mình viết thiếp, từ ngữ vô cùng chân thành.
Sau đó Tạ Niên lòng dạt dào hy vọng chờ tin tốt của Chu Mục về, không ngờ khi Chu Mục về lại nói với Tạ Niên rằng: “Vệ Công tử với A Chiêu tiểu thư đã khởi hành tới Quỳnh quốc từ hôm kia.”
Tạ Niên ngẩn ra, “Quỳnh quốc?”
Chu Mục nói: “Nghe quản gia Vệ phủ nói, Vệ công tử tới Quỳnh quốc thăm sư huynh.”
“Có bảo là sẽ có ngày về đây không?”
Chu Mục nói: “Không nhắc tới gì cả, nhưng đồ dùng nô bộc trong phủ vẫn ở đấy, chắc chỉ là đi thăm, không bao lâu sau là sẽ về thôi.”
Chu Mục cười nói: “Tiểu công tử có suy nghĩ này thật đáng quý. Trước Mục còn lo tiểu công tử không hòa hợp với A Chiêu tiểu thư. Tiểu công tử cũng biết, danh tiếng tài giỏi của Vệ công tử cả ba nước đều biết, mà A Chiêu tiểu thư lại là đồ nhi của Vệ công tử, giờ lại có thanh danh rất tốt. Tuy rằng thân là nữ tử, nhưng nếu thật sự là người đại tài, các nước khác vốn muốn cầu hiền chưa chắc sẽ không đặt ra ngoại lệ. Chờ đến khi A Chiêu tiểu thư danh chấn thiên hạ mà muốn kết giao thì sẽ không dễ thế này, đã vậy giao tình sau này làm sao sánh được với giao tình từ khi còn bé?”
Hơi dừng lại, Chu Mục lại ý vị thâm trường nói: “Lại còn, A Chiêu tiểu thư có gia thế hiển hách, nếu sau thật sự lọt vào con mắt vị vua nào, nhất định sẽ là đối tượng tốt cho các công tử cầu hôn. Cho dù sau này A Chiêu tiểu thư không thành tài, thì vẫn mang danh đồ nhi của Thiên Sơn – Vệ Cẩn, cưới về làm quý thiếp cũng khiến tiểu công tử được danh tiếng tốt. Kết giao với A Chiêu tiểu thư, đối với tiểu công tử thì quả thật là chỉ có lợi không có hại.”
Lúc này, có thị tỳ bước vào, “Tiểu công tử, tiểu thư đang tìm người.”
Tạ Niên gật đầu, nói với Chu Mục: “Đa tạ lời tâm huyết của Mục công tử, Niên nhất định khắc ghi trong lòng.” Dứt lời, Tạ Niên từ từ thi lễ rồi cùng thị tỳ đi.
Tạ Niên vừa mới bước vào đình viện đã thấy Tạ Kiều rúc vào lòng Tần thị, cũng không biết Tạ Kiều nói thầm gì với Tần thị mà khiến bà che miệng cười không ngớt. Tạ Niên mím môi, trong lòng có chút ảm đạm mất mát.
Từ khi còn nhỏ, mẫu thân đã luôn luôn nghiêm khắc với cậu, không cho cậu được giống như muội muội.
Mẫu thân nói: “Muốn làm một đại trượng phu đội trời đạp đất, dù có mệt cũng không được kêu khổ.”
Cậu nhớ rõ năm năm tuổi, phụ thân phát hiện ra cậu có bản lĩnh đã nghe là không quên, vẻ mặt không bộc lộ vui giận của phụ thân lúc đó lại có vẻ vui thích, còn ôm lấy cậu, khen: “Nhi tử của Tạ Phàm ta nhất định bất phàm.”
Cậu vui mừng chạy tới chỗ mẫu thân, lúc ấy mẫu thân đang dỗ muội muội còn nhỏ ngủ. Cậu sợ sẽ quầy rầy em nên lẳng lặng chờ ở cửa, đợi muội muội ngủ mới lén vào.
Mẫu thân lúc ấy cũng đang dựa vào giường chợp mắt.
Cậu vô cùng vui mừng, không nhịn được muốn nói tin này cho mẫu thân, dùng tay nhẹ nhẹ kéo ống tay áo của bà. Mẫu thân mở con mắt còn vương buồn ngủ, vừa ngẩn ra nhìn cậu, sau đó đẩy mạnh cậu một cái.
Cậu ngã nhào xuống đất, sợ hãi nhìn mẫu thân.
Mẫu thân cũng kịp phản ứng lại, vội ôm lấy cậu đang ngồi dưới đất, vội hỏi: “A Niên, A niên, có đau không?”
Đó là việc cậu vẫn nhớ cho tới giờ. Ấy cũng là lần đầu tiên mẫu thân ôm cậu, và cũng là lần cuối cùng cho đến nay.
Tạ Niên không nghĩ nữa, rảo bước tiến đến, khom người thi lễ: “Mẫu thân, muội muội.”
Tạ Kiều vừa thấy Tạ Niên, lập tức đứng dậy, kéo lấy tay Tạ Niên mỉm cười nói: “Ca, ca. Ca xem này, là lê từ Kim Sơn của Uyển quốc đấy. Là bạn đồng liêu của phụ thân tới tặng, đầy một sọt luôn, Kiều Kiều đã chọn riêng một quả to đẹp nhất rồi.”
Tạ Kiều lấy một quả lê Kim Sơn từ đĩa lưu ly ra, “Kiều Kiều đã lau sạch, ca ăn đi. Năm nay lê Kim Sơn còn ngọt hơn bình thường. Kiều Kiều đã ăn thử rồi, rất ngon, rất mọng nước!”
Tận thị ôn hòa nói: “A Niên, muội muội còn một lòng một dạ nhớ tới con, biết phụ thân con có chỗ lê Kim Sơn thì lập tức đi chọn đầy một bàn, đến ta cũng không được ăn, dù thế nào cũng muốn con ăn đầu tiên.”
Lòng Tạ Niên ấm áp, đưa tay xoa đầu Tạ Kiều.
“Kiều Kiều tốt quá.”
Tạ Kiều khẽ hất cằm, tự đắc nói: “Đương nhiên rồi, ca chờ Kiều Kiều được, Kiều Kiều cũng chờ được ca.”
Tạ Niên lại lấy một quả lê Kim Sơn trong mâm lưu ly đưa tới trước mặt Tần thị, “Mẫu thân cũng ăn lê đi ạ.”
Tần thị cười nói: “Được”, Tạ Niên cũng đưa quả lê Kim Sơn trong tay cho Tạ Kiều, “Muội cũng ăn đi.” Tạ Kiều không từ chối, cầm quả lê lên cắn.
Tần thị nói: “Được rồi, hôm nay ta còn phải đi kiểm kê đồ trong nhà kho nữa.”
Tần thị đứng lên, cười với cậu rồi nói với Tạ Kiều: “Đừng có ăn nhiều, chỉ một quả thôi.”
Tạ Kiều mếu máo nói: “Mẫu thân thiên vị quá, chỉ cho Kiều Kiều ăn một quả, còn ca ca lại được ăn nhiều quả.”
Tần thị cười cười, không nói gì nữa, cùng thị tỳ rời khỏi đình viện. Tạ Niên ngồi xuống ghế đá, trầm giọng nói: “Muội ngồi xuống mà ăn.” Tạ Kiều gật đầu, “Được ạ.” Rồi lại như nhớ tới gì đó, con bé cười cười hỏi: “Ca, tại sao lê của Uyển quốc lại ngọt hơn Khâu quốc? Nhất là lê Kim Sơn của Uyển quốc, ăn quả thực vô cùng ngon.”
Tạ Niên cười nói: “Muội có biết nguồn gốc của lê Kim Sơn không?”
Tạ Kiều lắc đầu, con bé tò mò, giục nói: “Ca nói nhanh đi!”
Tạ Niên nói: “Mười mấy năm trước, trên một quả núi vô danh ở Uyển quốc có trồng rất nhiều cây lê, cứ đến mùa thu hoạch là khắp núi đầy quả. Có một lần, Nguyệt phu nhân – vị phi được Uyển vương cưng chiều đi qua núi vô danh đó, cảm thấy vô cùng khát nước, đúng lúc thấy lê trên núi rất nhiều nên sai người hái xuống. Nguyệt phu nhân nếm thử, cảm thấy ngon đến lạ thường nên ăn mấy quả liền. Sau khi Nguyệt phu nhân hồi cung không lâu, vô cùng nhớ lê ở núi vô danh. Uyên vương thấy thế thì lập tức sai người đi tìm núi vô danh này. Nguyệt phu nhân lại ăn lê, buồn bã đến biến mất. Lại nhớ ngày đó đứng ở chân núi một màu vàng óng của lê nên gọi là Kim Sơn. Mà Uyển vương lại sủng ái Nguyệt phu nhân, lại càng phái không ít người có kinh nghiệm dày dặn tới chăm lê Kim Sơn. Bọn họ vì muốn làm Nguyệt phu nhân vui nên dùng hết tâm tư đi trồng lê, chăm sóc cho lê. Ấy cũng chính là lí do tại sao lê Kim Sơn của Uyển quốc lại ngọt ngào đặc biệt như thế.”
Tạ Kiều gật đầu, cười híp mắt nói: “Thì ra là vậy, anh quả thật biết nhiều, chuyện cũ như vậy mà cũng biết.”
Tạ Niên cười nói: “Đều từ sách mà ra, nếu muộn muốn đọc thì để huynh đi lấy cho muội.”
Tạ Kiều nói: “Không vội đâu. Ca, Kiều Kiều có chuyện muốn nói với ca.”
“Hả?” Tạ Niên chợt rùng mình, Kiều Kiều có bộ dạng nghiêm trang như vậy rất hiếm thấy. Tạ Niên cũng nghiêm túc hỏi, “Muội muốn nói gì?”
Tạ Kiều nhìn Tạ Niên, nói: “Ca, Kiều Kiều biết cả rồi.”
“Biết… Biết cái gì?”
Tạ Kiều bĩu môi, “Ca nhờ Mục công tử tặng thiếp cho con bé kia!”
Tạ Niên ngượng ngùng cười.
Tạ Kiều oán trách nói: “Ca gạt Kiều Kiều! Con nhỏ đó xấu xa như thế! Dám lấy sâu dọa Kiều Kiều! Ca còn muốn gặp nó sao?! Kiều Kiều không thích con bé đó! Kiều Kiều ghét nhất là A Chiêu!” Tạ Kiều quay lưng về phía Tạ niên, “Sau này ca không được gặp nó!”
Thấy lâu sau Tạ Niên không có động tĩnh gì, Tạ Kiều lén quay đầu lại.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tạ Niên, trong lòng Tạ Kiều có chút phiền muộn.
Tạ Niên bấy giờ mới thở dài, cậu nói: “Vệ công tử và A Chiêu đã đi Quỳnh quốc rồi, sau này chưa chắc đã về.”
Tạ Kiều nghe xong thì không khỏi sửng sốt.
Con bé định tiếp tục làm rõ mọi chuyện nhưng cũng chưa bao giờ thấy ca sẽ có vẻ mặt buồn bã mất mát như vậy. Đúng lúc đó, Tạ Niên nói: “Được rồi, A Kiều không thích A Chiêu, sau này ca sẽ không gặp nữa. Đừng giận.”
Tạ Niên xoa đầu Tạ Kiều.
Tạ Kiều chợt hỏi: “Ca hiểu rõ Kiều Kiều nhất, đúng không?”
Tạ Niên gật đầu không hề do dự.
Tạ Kiều hất cằm, nói: “Vậy được, nể ca, nếu sau này A Chiêu có quay lại thì Kiều Kiều sẽ cố hòa hợp. Nhưng sau này ca đừng gạt Kiều Kiều nữa. Muốn đưa thiếp thì ca với Kiều Kiều cùng nhau đưa.”
Trong lòng Tạ Niên vui mừng, thần sắc có chút dịu dàng.
“Được.”
Danh sách chương