Ngày hôm sau, A Chiêu tỉnh lại, chỉ cảm
thấy phía sau lưng lạnh lẽo, giữa mũi tràn đầy hương vị thuốc. Cô bé đưa tay sờ qua, đúng là chỗ hôm qua mình bị thương, hiện tại nó đã được lau rượu thuốc, có cảm giác mát mát lạnh lạnh.
A Chiêu cả kinh.
Ngoài cửa sổ, sắc trời hẵn còn tối. Trong bóng tối mờ mịt kia mơ hồ vang lên âm thanh bay múa của trường kiếm. A Chiêu cẩn thận nghe xong, chậm rãi bò xuống giường, đi giày vào. Cô bé ngồi bên giường, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, sắc mặt bối rối không biết phải làm gì cho phải.
Qua một lúc, cô bé mới hít sâu một hơi rồi đi ra khỏi phòng.
Trong đình viện, Vệ Cẩn đang hết sức chăm chú luyện kiếm, kiếm quang sắc lạnh, hoa kiếm bay múa. Duỗi tay, xoay người, đâm kiếm, một loạt các động tác lưu loát như mây bay nước chảy.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Vệ Cẩn mới thu hồi trường kiếm.
Hắn tùy ý giương mắt đã nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm bất an của đồ đệ mình. A Chiêu nặn ra một nụ cười tươi. “Sư phụ, chào buổi sáng.”
Vệ Cẩn hơi vuốt cằm, cầm kiếm đi về phòng. A Chiêu nhanh chóng đuổi theo, thấy sư phụ không nói lời nào, cô bé càng thấy bất an hơn. Chờ Vệ Cẩn treo thanh kiếm lên vách tường, A Chiêu mới nhỏ giọng nói: “Sư phụ, là người giúp A Chiêu bôi thuốc sao?”
Vệ Cẩn nhìn A Chiêu, ánh mắt hắn rất sâu. “Làm sao mà bị thương?”
Nghe Vệ Cẩn nói, lòng A Chiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tuy sư phụ không trực tiếp thừa nhận nhưng dù sao thì cô bé cũng biết là sư phụ giúp mình bôi thuốc chứ không phải Thải Thanh hoặc thị tỳ nào khác.
A Chiêu luôn không thích thị tỳ hầu hạ mình tắm rửa chính là vì không muốn người khác biết trên sống lưng bé có năm hạt trân châu.
Năm hạt trân châu kia từ khi bé biết chuyện, nó đã có ở đó. Lúc mới đầu A Chiêu cứ nghĩ mỗi người đều có như thế, cho đến một ngày ở trong miếu thấy mấy tên ăn mày cởi trần, A Chiêu mới phát hiện ra chỉ mình bé mới có. Cô bé rất sợ hãi, lo người khác sẽ coi mình là yêu quái, vậy nên cứ một mực giữ im lặng cho đến bây giờ, bất kể thế nào cũng không để người khác biết.
A Chiêu từng lén lút muốn nhổ hạt châu xuống nhưng mà bé vừa mới dùng sức một chút mà đã đau nhưng có mấy cây ngân châm cùng chọc vào. Bất đắc dĩ, A Chiêu đành phải mặc kệ như vậy.
Đêm hôm qua, sư phụ bôi rượu thuốc cho bé, không biết có thấy năm hạt trân châu kia không? A Chiêu nói: “Ngày hôm qua ở quá trà có uống chút rượu trái cây, lúc sau đầu óc hơi quay cuồng, khi đứng dậy không cẩn thận đụng phải góc bàn.” A Chiêu cắn nhẹ môi dưới, lại thử hỏi: “Sư phụ bôi rượu thuốc cho A Chiêu như thế nào?”
Vệ Cẩn nói: “Cởi quần áo, bôi trực tiếp.”
A Chiêu nặng nề nuốt một ngụm nước bọt.
Vệ Cẩn đến gần A Chiêu, cúi thân xuống, bàn tay đặt trên vai cô bé. Hắn đưa mắt nhìn A Chiêu, sau đó nhẹ nhàng trượt tay xuống sống lưng của cô bé, nhẹ nhàng đụng vào năm hạt trâu châu trong lớp áo mỏng kia.
“Đây là cái gì vậy?”
Sắc mặt A Chiêu trắng nhợt. “Sư… Sư phụ thấy rồi sao?”
Vệ Cẩn rút tay về, thản nhiên “ừ” một tiếng. A Chiêu cảm thấy căng thẳng, vội nắm chặt lấy tay Vệ Cẩn, hốc mắt phiếm đỏ. Cái mũi nghèn nghẹt, A Chiêu nói: “Sư phụ, A Chiêu không phải yêu quái.”
Vệ Cẩn sửng sốt, một lúc sau mới có thể phản ứng lại được.
Hắn dở khóc dở cười nói: “Có ai nói con là yêu quái đâu.”
A Chiêu nói: “Nhưng bọn họ nói người bình thường thì sau lưng không có vật như vậy. Có vật như vậy thì chính là yêu quái, phải bị thiêu chết.”
Vệ Cẩn nhẹ nhàng xoa đầu A Chiêu. “Có vi sư ở đây, không ai dám thiêu con.”
Có một câu này của Vệ Cẩn, trái tim luôn gắn trên cổ họng của A Chiêu mới hạ được xuống. Cô bé nhẹ nhàng thở ra một hơi, vội vàng lấy tay lau khóe mắt, lúc này mới nói: “Sư phụ, năm hạt châu này là từ khi A Chiêu còn bé nó đã có rồi. A Chiêu cũng không biết nó là cái gì, chỉ biết khi A Chiêu muốn nhổ nó xuống thì sẽ rất đau, đau như bị hỏa thiêu ấy.”
Vệ Cẩn trầm ngâm một lát.
A Chiêu khẩn trương hỏi: “Sư phụ, nó là cái gì vậy?”
Vệ Cẩn lắc đầu.
“Vi sư cũng chưa từng nhìn thấy nó bao giờ, nhưng con cứ yên tâm. Mấy loại chuyện ly kỳ kiểu này, sư huynh của vi sư rất am hiểu. Đợi lát nữa vi sư sẽ viết một lát thư rồi sai người đưa tới Quỳnh quốc, hỏi xem rốt cục nó là cái gì. Nếu ngay cả Thẩm sư huynh cũng không biết thì vi sư sẽ dẫn con về Thiên Sơn xem mấy vị trưởng lão có biện pháp gì không.”
Mấy năm qua, A Chiêu cũng bởi vì mình không giống người thường mà kinh hồn táng đảm bao lâu nay, ban đêm nằm ngủ cũng phải nơm nớp không yên, e sợ một ngày nào đó bí mật sẽ bị vạch trần. Nhưng mà không ngờ sư phụ đã biết rồi, và người cũng không hề ghét bở mình, ngược lại còn giúp mình nghĩ biện pháp.
A Chiêu ngước mắt nhìn bộ dáng trầm tư của Vệ Cẩn, lòng cảm thấy vui sướng ấm áp.
Cô bé gật đầu thật mạnh.
“Vâng, có sư phủ ở đây, A Chiêu không lo lắng.”
Qua nửa tháng nữa chính là sinh nhật bảy tuổi của Tạ Kiều. Từ mấy tháng trước, con bé này đã la hét bên tay Tạ Niên muốn cậu bé phải tặng quà cho nó. Thật ra, cho dù Tạ Kiều không nói thì Tạ Niên cũng nhớ rõ.
Sinh nhật của muội muội mình, Tạ Niên là huynh trưởng đương nhiên phải nhớ rõ, huống chi Kiều Kiều còn là muội muội duy nhất của nó.
Tạ Niên chỉ có mỗi một muội muội cho nên rất cưng chiều con bé.
Lễ vật tặng nhân ngày sinh nhật của Tạ Kiều, Tạ Niên đã vắt hết óc suy nghĩ mấy ngày cũng còn chưa nghĩ ra nên tặng muội muội mình cái gì. Ngày thưởng chỉ cần là đồ muội muội thích, Tạ Niên đều mua cho con bé, hôm nay là sinh nhật nó, cậu muốn tặng thứ gì đó thật đặc biệt.
Mỗi tháng Tạ Niên đều được hai mươi lượng bạc. Mấy tháng này cậu bé luôn tiêu dùng tiết kiệm, hiện tại trong tay đã có một trăm tám mươi lượng. Cậu nghĩ nếu cuối cùng vẫn không biết nên tặng cho Kiều Kiều cái gì thì cậu sẽ mua một cái vòng cổ minh châu trị giá trăm lượng cho con bé.
Kiều Kiều vẫn luôn rất thích minh châu.
Nghĩ về điều này, Tạ Niên lại lấy bạc, nói với mẫu thân một tiếng rồi mang theo tùy tùng đi ra khỏi Tạ phủ.
Tạ Niên dạo một vòng quay Khâu đô, không thấy trò chơi gì đặc biệt, chỉ đành đến tiệm trâu báu. Trong tiệm trâu báu có rất nhiều trang sức, lập lòe lóa mắt khiến cho người ta không kịp nhìn.
Chưởng quầy trong cửa hàng vừa thấy Tạ Niên liền nhiệt tình nói: “Là Tạ tiểu công tử sao, lâu rồi tiểu công tử chưa ghé thăm bổn tiệm, cậu đến mua quà cho muội muội sao? Bổn tiệm mới nhập về không ít trân trâu có màu sắc đẹp mắt, cho dù làm vòng cổ hay bông tai thì cũng đẹp vô cùng.”
Ở cái Khâu đô này, có ai mà không biết tiểu công tử Tạ gia yêu thương muội muội mình vô cùng. Tuổi Tạ Niên tuy nhỏ nhưng một khi đã muốn cưng chiều là sẽ ra tay không hề keo kiệt chút nào.
Tạ Niên nói: “Lấy hết ra cho tôi xem nào.”
Chưởng quầy vội vàng ứng thanh, chốc lát sau, một chiếc khay gỗ sơn màu đỏ được bưng lên, trên nó toàn những viên trâu trâu sáng lấp lánh. Chưởng quầy nói: “Mời tiểu công tử xem ạ.”
Chưởng quầy cầm lấy một viên lớn bằng cái móng tay. “Loại trân châu này rất thích hợp làm vòng cổ, đeo nó lên cổ không những làm tôn lên làn da trắng trẻo mà nhìn cũng xinh đẹp đáng yêu hơn.”
Chưởng quầy lại cầm lấy một viên trân châu khác. “Đây là minh châu Nam Hải, lấy lên từ đáy biển, cho dù là màu sắc ánh sáng hay độ lớn nhỏ đều vô cùng trân úy. Bổn tiệm chúng tôi chỉ có năm viên, nói chung là chúng đa số đều được làm thành bông tai. Nhưng mà hai ngày trước, đồ nhi của Vệ công tử A Chiêu tiểu thư đã đến chỗ chúng tôi mua hai viên để làm cây trâm, cũng rất là đẹp đấy. Tạ tiểu công tử, cậu muốn nhìn qua một chút không?”
Nghe được tên A Chiêu, Tạ Niên đột nhiên nhớ tới ngày đó trong con hẻm nhỏ, đôi mắt của cô bé lập lòe ánh sáng trí tuệ. Xung quanh có nhiều người như vậy nhưng hắn lại có thể nhớ kỹ bộ dáng nói chuyện của A Chiêu.
Tạ Niên nói: “Lấy ra xem chút.”
Chưởng quầy lấy ra một chiếc ngân trâm điệp hí song châu. Ta Niên vừa nhìn, trong đầu liền tưởng tượng ra bộ dáng A Chiêu cài cái trâm này trên đầu.
Chưởng quầy nói: “Tạ tiểu công tử, cậu thấy thế nào?”
Tạ Niên phục hồi tinh thần, âm thầm lắc đầu. Cậu đích thị là choáng váng, rõ ràng A Chiêu là đứa trẻ hư hỏng như vậy, cậu làm sao có thể nhớ đến con bé đó nhiều như vậy? Tạ Niên nói với chưởng quầy: “Chưởng quầy, hôm khác tôi lại đến.”
Tạ Niên vội vàng rời khỏi tiệm trâu báu.
Vệ Cẩn đợi nửa tháng cũng nhận được thư hồi âm của Thẩm Đàn.
A Chiêu ở một bên, khẩn trương nhìn Vệ Cẩn. Thấy Vệ Cẩn bỏ thư ra, A Chiêu chờ mong hỏi: “Sư phụ, sư thúc nói thế nào? Trân châu trên người A Chiêu là cái gì?”
Vệ Cẩn nói với A Chiêu: “Tình huống của con rất khó giải quyết, sư thúc con muốn tận mắt nhìn qua rồi mới có thể xác định.”
A Chiêu hỏi: “Sư thúc sẽ đi qua sao?”
“Sư thúc con hiện không thể rời khỏi Quỳnh quốc.” Vệ Cẩn hơi trầm ngâm. “Đành vậy, con đi chuẩn bị cho đồ đạc đi, mấy ngày nữa chúng ta khởi hành đi Quỳnh quốc.”
A Chiêu gật đầu, sau đó lại lo lắng nói: “Sư phụ, Khâu Vương sẽ thả người đi sao?”
Vệ Cẩn cười nói: “Việc này con không phải lo, vi sư đi Quỳnh quốc thăm sư hunh, Khâu Vương sẽ không ngăn cản vi sư đâu. Cho dù Khâu Vương thực sự muốn làm khó dễ, vi sư cũng sẽ có phương pháp rời đi. Trên đường đi Quỳnh quốc, con nên suy nghĩ cho kỹ xem rốt cục muốn học cái gì ở vi sư.”
A Chiêu nói: “Chúng ta có trở về đây không?”
Vệ Cẩn ngẫm một chút rồi nói: “Đến lúc đó rồi tính.”
A Chiêu cả kinh.
Ngoài cửa sổ, sắc trời hẵn còn tối. Trong bóng tối mờ mịt kia mơ hồ vang lên âm thanh bay múa của trường kiếm. A Chiêu cẩn thận nghe xong, chậm rãi bò xuống giường, đi giày vào. Cô bé ngồi bên giường, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, sắc mặt bối rối không biết phải làm gì cho phải.
Qua một lúc, cô bé mới hít sâu một hơi rồi đi ra khỏi phòng.
Trong đình viện, Vệ Cẩn đang hết sức chăm chú luyện kiếm, kiếm quang sắc lạnh, hoa kiếm bay múa. Duỗi tay, xoay người, đâm kiếm, một loạt các động tác lưu loát như mây bay nước chảy.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Vệ Cẩn mới thu hồi trường kiếm.
Hắn tùy ý giương mắt đã nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm bất an của đồ đệ mình. A Chiêu nặn ra một nụ cười tươi. “Sư phụ, chào buổi sáng.”
Vệ Cẩn hơi vuốt cằm, cầm kiếm đi về phòng. A Chiêu nhanh chóng đuổi theo, thấy sư phụ không nói lời nào, cô bé càng thấy bất an hơn. Chờ Vệ Cẩn treo thanh kiếm lên vách tường, A Chiêu mới nhỏ giọng nói: “Sư phụ, là người giúp A Chiêu bôi thuốc sao?”
Vệ Cẩn nhìn A Chiêu, ánh mắt hắn rất sâu. “Làm sao mà bị thương?”
Nghe Vệ Cẩn nói, lòng A Chiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tuy sư phụ không trực tiếp thừa nhận nhưng dù sao thì cô bé cũng biết là sư phụ giúp mình bôi thuốc chứ không phải Thải Thanh hoặc thị tỳ nào khác.
A Chiêu luôn không thích thị tỳ hầu hạ mình tắm rửa chính là vì không muốn người khác biết trên sống lưng bé có năm hạt trân châu.
Năm hạt trân châu kia từ khi bé biết chuyện, nó đã có ở đó. Lúc mới đầu A Chiêu cứ nghĩ mỗi người đều có như thế, cho đến một ngày ở trong miếu thấy mấy tên ăn mày cởi trần, A Chiêu mới phát hiện ra chỉ mình bé mới có. Cô bé rất sợ hãi, lo người khác sẽ coi mình là yêu quái, vậy nên cứ một mực giữ im lặng cho đến bây giờ, bất kể thế nào cũng không để người khác biết.
A Chiêu từng lén lút muốn nhổ hạt châu xuống nhưng mà bé vừa mới dùng sức một chút mà đã đau nhưng có mấy cây ngân châm cùng chọc vào. Bất đắc dĩ, A Chiêu đành phải mặc kệ như vậy.
Đêm hôm qua, sư phụ bôi rượu thuốc cho bé, không biết có thấy năm hạt trân châu kia không? A Chiêu nói: “Ngày hôm qua ở quá trà có uống chút rượu trái cây, lúc sau đầu óc hơi quay cuồng, khi đứng dậy không cẩn thận đụng phải góc bàn.” A Chiêu cắn nhẹ môi dưới, lại thử hỏi: “Sư phụ bôi rượu thuốc cho A Chiêu như thế nào?”
Vệ Cẩn nói: “Cởi quần áo, bôi trực tiếp.”
A Chiêu nặng nề nuốt một ngụm nước bọt.
Vệ Cẩn đến gần A Chiêu, cúi thân xuống, bàn tay đặt trên vai cô bé. Hắn đưa mắt nhìn A Chiêu, sau đó nhẹ nhàng trượt tay xuống sống lưng của cô bé, nhẹ nhàng đụng vào năm hạt trâu châu trong lớp áo mỏng kia.
“Đây là cái gì vậy?”
Sắc mặt A Chiêu trắng nhợt. “Sư… Sư phụ thấy rồi sao?”
Vệ Cẩn rút tay về, thản nhiên “ừ” một tiếng. A Chiêu cảm thấy căng thẳng, vội nắm chặt lấy tay Vệ Cẩn, hốc mắt phiếm đỏ. Cái mũi nghèn nghẹt, A Chiêu nói: “Sư phụ, A Chiêu không phải yêu quái.”
Vệ Cẩn sửng sốt, một lúc sau mới có thể phản ứng lại được.
Hắn dở khóc dở cười nói: “Có ai nói con là yêu quái đâu.”
A Chiêu nói: “Nhưng bọn họ nói người bình thường thì sau lưng không có vật như vậy. Có vật như vậy thì chính là yêu quái, phải bị thiêu chết.”
Vệ Cẩn nhẹ nhàng xoa đầu A Chiêu. “Có vi sư ở đây, không ai dám thiêu con.”
Có một câu này của Vệ Cẩn, trái tim luôn gắn trên cổ họng của A Chiêu mới hạ được xuống. Cô bé nhẹ nhàng thở ra một hơi, vội vàng lấy tay lau khóe mắt, lúc này mới nói: “Sư phụ, năm hạt châu này là từ khi A Chiêu còn bé nó đã có rồi. A Chiêu cũng không biết nó là cái gì, chỉ biết khi A Chiêu muốn nhổ nó xuống thì sẽ rất đau, đau như bị hỏa thiêu ấy.”
Vệ Cẩn trầm ngâm một lát.
A Chiêu khẩn trương hỏi: “Sư phụ, nó là cái gì vậy?”
Vệ Cẩn lắc đầu.
“Vi sư cũng chưa từng nhìn thấy nó bao giờ, nhưng con cứ yên tâm. Mấy loại chuyện ly kỳ kiểu này, sư huynh của vi sư rất am hiểu. Đợi lát nữa vi sư sẽ viết một lát thư rồi sai người đưa tới Quỳnh quốc, hỏi xem rốt cục nó là cái gì. Nếu ngay cả Thẩm sư huynh cũng không biết thì vi sư sẽ dẫn con về Thiên Sơn xem mấy vị trưởng lão có biện pháp gì không.”
Mấy năm qua, A Chiêu cũng bởi vì mình không giống người thường mà kinh hồn táng đảm bao lâu nay, ban đêm nằm ngủ cũng phải nơm nớp không yên, e sợ một ngày nào đó bí mật sẽ bị vạch trần. Nhưng mà không ngờ sư phụ đã biết rồi, và người cũng không hề ghét bở mình, ngược lại còn giúp mình nghĩ biện pháp.
A Chiêu ngước mắt nhìn bộ dáng trầm tư của Vệ Cẩn, lòng cảm thấy vui sướng ấm áp.
Cô bé gật đầu thật mạnh.
“Vâng, có sư phủ ở đây, A Chiêu không lo lắng.”
Qua nửa tháng nữa chính là sinh nhật bảy tuổi của Tạ Kiều. Từ mấy tháng trước, con bé này đã la hét bên tay Tạ Niên muốn cậu bé phải tặng quà cho nó. Thật ra, cho dù Tạ Kiều không nói thì Tạ Niên cũng nhớ rõ.
Sinh nhật của muội muội mình, Tạ Niên là huynh trưởng đương nhiên phải nhớ rõ, huống chi Kiều Kiều còn là muội muội duy nhất của nó.
Tạ Niên chỉ có mỗi một muội muội cho nên rất cưng chiều con bé.
Lễ vật tặng nhân ngày sinh nhật của Tạ Kiều, Tạ Niên đã vắt hết óc suy nghĩ mấy ngày cũng còn chưa nghĩ ra nên tặng muội muội mình cái gì. Ngày thưởng chỉ cần là đồ muội muội thích, Tạ Niên đều mua cho con bé, hôm nay là sinh nhật nó, cậu muốn tặng thứ gì đó thật đặc biệt.
Mỗi tháng Tạ Niên đều được hai mươi lượng bạc. Mấy tháng này cậu bé luôn tiêu dùng tiết kiệm, hiện tại trong tay đã có một trăm tám mươi lượng. Cậu nghĩ nếu cuối cùng vẫn không biết nên tặng cho Kiều Kiều cái gì thì cậu sẽ mua một cái vòng cổ minh châu trị giá trăm lượng cho con bé.
Kiều Kiều vẫn luôn rất thích minh châu.
Nghĩ về điều này, Tạ Niên lại lấy bạc, nói với mẫu thân một tiếng rồi mang theo tùy tùng đi ra khỏi Tạ phủ.
Tạ Niên dạo một vòng quay Khâu đô, không thấy trò chơi gì đặc biệt, chỉ đành đến tiệm trâu báu. Trong tiệm trâu báu có rất nhiều trang sức, lập lòe lóa mắt khiến cho người ta không kịp nhìn.
Chưởng quầy trong cửa hàng vừa thấy Tạ Niên liền nhiệt tình nói: “Là Tạ tiểu công tử sao, lâu rồi tiểu công tử chưa ghé thăm bổn tiệm, cậu đến mua quà cho muội muội sao? Bổn tiệm mới nhập về không ít trân trâu có màu sắc đẹp mắt, cho dù làm vòng cổ hay bông tai thì cũng đẹp vô cùng.”
Ở cái Khâu đô này, có ai mà không biết tiểu công tử Tạ gia yêu thương muội muội mình vô cùng. Tuổi Tạ Niên tuy nhỏ nhưng một khi đã muốn cưng chiều là sẽ ra tay không hề keo kiệt chút nào.
Tạ Niên nói: “Lấy hết ra cho tôi xem nào.”
Chưởng quầy vội vàng ứng thanh, chốc lát sau, một chiếc khay gỗ sơn màu đỏ được bưng lên, trên nó toàn những viên trâu trâu sáng lấp lánh. Chưởng quầy nói: “Mời tiểu công tử xem ạ.”
Chưởng quầy cầm lấy một viên lớn bằng cái móng tay. “Loại trân châu này rất thích hợp làm vòng cổ, đeo nó lên cổ không những làm tôn lên làn da trắng trẻo mà nhìn cũng xinh đẹp đáng yêu hơn.”
Chưởng quầy lại cầm lấy một viên trân châu khác. “Đây là minh châu Nam Hải, lấy lên từ đáy biển, cho dù là màu sắc ánh sáng hay độ lớn nhỏ đều vô cùng trân úy. Bổn tiệm chúng tôi chỉ có năm viên, nói chung là chúng đa số đều được làm thành bông tai. Nhưng mà hai ngày trước, đồ nhi của Vệ công tử A Chiêu tiểu thư đã đến chỗ chúng tôi mua hai viên để làm cây trâm, cũng rất là đẹp đấy. Tạ tiểu công tử, cậu muốn nhìn qua một chút không?”
Nghe được tên A Chiêu, Tạ Niên đột nhiên nhớ tới ngày đó trong con hẻm nhỏ, đôi mắt của cô bé lập lòe ánh sáng trí tuệ. Xung quanh có nhiều người như vậy nhưng hắn lại có thể nhớ kỹ bộ dáng nói chuyện của A Chiêu.
Tạ Niên nói: “Lấy ra xem chút.”
Chưởng quầy lấy ra một chiếc ngân trâm điệp hí song châu. Ta Niên vừa nhìn, trong đầu liền tưởng tượng ra bộ dáng A Chiêu cài cái trâm này trên đầu.
Chưởng quầy nói: “Tạ tiểu công tử, cậu thấy thế nào?”
Tạ Niên phục hồi tinh thần, âm thầm lắc đầu. Cậu đích thị là choáng váng, rõ ràng A Chiêu là đứa trẻ hư hỏng như vậy, cậu làm sao có thể nhớ đến con bé đó nhiều như vậy? Tạ Niên nói với chưởng quầy: “Chưởng quầy, hôm khác tôi lại đến.”
Tạ Niên vội vàng rời khỏi tiệm trâu báu.
Vệ Cẩn đợi nửa tháng cũng nhận được thư hồi âm của Thẩm Đàn.
A Chiêu ở một bên, khẩn trương nhìn Vệ Cẩn. Thấy Vệ Cẩn bỏ thư ra, A Chiêu chờ mong hỏi: “Sư phụ, sư thúc nói thế nào? Trân châu trên người A Chiêu là cái gì?”
Vệ Cẩn nói với A Chiêu: “Tình huống của con rất khó giải quyết, sư thúc con muốn tận mắt nhìn qua rồi mới có thể xác định.”
A Chiêu hỏi: “Sư thúc sẽ đi qua sao?”
“Sư thúc con hiện không thể rời khỏi Quỳnh quốc.” Vệ Cẩn hơi trầm ngâm. “Đành vậy, con đi chuẩn bị cho đồ đạc đi, mấy ngày nữa chúng ta khởi hành đi Quỳnh quốc.”
A Chiêu gật đầu, sau đó lại lo lắng nói: “Sư phụ, Khâu Vương sẽ thả người đi sao?”
Vệ Cẩn cười nói: “Việc này con không phải lo, vi sư đi Quỳnh quốc thăm sư hunh, Khâu Vương sẽ không ngăn cản vi sư đâu. Cho dù Khâu Vương thực sự muốn làm khó dễ, vi sư cũng sẽ có phương pháp rời đi. Trên đường đi Quỳnh quốc, con nên suy nghĩ cho kỹ xem rốt cục muốn học cái gì ở vi sư.”
A Chiêu nói: “Chúng ta có trở về đây không?”
Vệ Cẩn ngẫm một chút rồi nói: “Đến lúc đó rồi tính.”
Danh sách chương