Chớp mắt đã đến thứ bảy, Triều Lộ cảm thấy ở nhà thật nhàm chán, cô liền gọi điện cho Nhược Chi, hỏi cô ấy có rảnh rỗi ra ngoài được không, chả là cô đang muốn tụ tập. Vừa hay Nhược Chi nói là cô ấy cũng đang muốn tìm cô để trò chuyện.
Triều Lộ cúp điện thoại, cảm giác giọng nói của Nhược Chi hơi khác thường nên có chút lo lắng. Họ lập tức hẹn nhau cùng đi ăn trưa. Triều Lộ hỏi cô ấy muốn gặp nhau ở đâu. Giọng điệu của Nhược Chi cho thấy không mấy hứng thú, tựa như hao tâm tổn trí, miễn cưỡng trả lời: “ Nếu không thì gặp nhau ở quán Mèo và Dương cầm đi”.
Lần này là Nhược Chi tới trước một bước. Lúc Triều Lộ đến đã thấy cô ấy ngồi dựa bên cửa sổ, trên đầu gối là một con mèo khom lưng ngồi chồm hỗm, trên tay cầm nửa miếng cá chiên dụ nó. Thấy Triều Lộ đến, cô mới thả con mèo ra.
Triều Lộ nhìn thần sắc cô ấy vẫn bình thường. Mái tóc uốn theo mốt, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, duy nụ cười có phần hơi gượng ép.
“ Gần đây cậu bận gì à?”. Nhược Chi hỏi: “ Chủ nhật tuần trước mình định gặp cậu, nhưng gọi điện không thấy nghe. Sau đó mình gọi đến nhà, mẹ cậu nói là cậu đã đi ra ngoài”.
Triều Lộ nhớ lại lúc Nhược Chi gọi điện tới. Đúng là lúc ấy cô và Vân Hành đang điên cuồng chơi đùa trong công viên, cho nên đã không để ý đến điện thoại. Sau khi Chử Vân Hành ở nhà cô ăn cơm xong, cô tiễn khách ra về mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Nhược Chi. Nhìn thời gian không còn sớm, hơn nữa cô nghĩ là không có việc gì gấp nên đã không gọi lại. Hôm sau nhiều việc bận rộn nên cô cũng quên chuyện này luôn.
“ Ngại quá, lúc ấy mình không nghe điện thoại, sau lại bận nên quên mất. Có việc gì gấp à?”.
Nhược Chi cười gượng: “ Cũng không có gì gấp đâu”.
Triều Lộ trong lòng cảm thấy không ổn, vẻ mặt thản nhiên nói: “ Không gấp thì cậu cứ thử nói xem nào”.
“ Cái này…không phải chuyện ngạc nhiên cho lắm”. Nhược Chi cúi đầu, giọng nhẹ nhàng lãnh đạm: “ Phan Hải đã có người khác bên ngoài”.
Triều Lộ vốn đang ngồi đối diện với cô ấy, vừa nghe vậy liền vội vàng đứng lên, ngồi xuống bên cạnh: “ Sao cậu biết được? Hay là cậu đa nghi đoán mò?”.
Giọng nói của Nhược Chi rất bình tĩnh, chỉ có bàn tay bị Triều Lộ nắm chặt là hơi run run: “ Cậu biết đấy, bây giờ mình có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Dù sao thì mình vẫn có cách để tìm hiểu. Cậu không cần nghe thủ đoạn nhàm chán ấy đâu. Chung quy lại thì mình chưa phải là kẻ ngốc cuối cùng biết được”.
Rốt cục, Triều Lộ cũng chỉ là thanh niên chưa trải qua hôn nhân, tính cách lại cẩn thận, ngay cả yêu đương đứng đắn cũng chưa từng nói tới. Ngày thường nhìn dáng dấp của cô có vẻ dày dặn kinh nghiệm nhưng khi gặp sự tình như thế này thì đúng là không hiểu nguyên nhân từ đâu. Cô kìm nén một lúc lâu mới hỏi: “ Vậy cậu định thế nào?”.
“ Bây giờ mình chưa nghĩ ra, cũng không muốn lôi chuyện của anh ta ra ồn ào. Anh ta vẫn về nhà thường xuyên, cư xử với mình không tệ, trước đó vẫn sống yên ổn cùng nhau”. Nhược Chi liếc mắt nhìn Triều Lộ: “ Cậu có gì muốn nói thì cứ nói đi, chuyện như thế này, mình đã nói ra với cậu là không tính toán đến sĩ diện đâu”.
Triều Lộ trả lời: “ Mình chỉ nghĩ, nếu đến lượt mình gặp chuyện như vậy, mình sẽ không biết phải làm thế nào, cũng không thể cứ thế nhìn người thân thiết trước mặt diễn trò”. Giọng nói của cô chan chứa sự thành thực: “ Không phải mình hy vọng hai người sẽ không vượt qua, chỉ là mình thấy tủi thân thay cho cậu”.
“ Triều Lộ, tinh thần của cậu luôn cao hơn mình, chí khí cũng tốt hơn hẳn. Chẳng qua, cho đến bây giờ chắc cậu vẫn nghĩ mình nhẫn nhịn là xuất phát từ tình cảm vợ chồng với Phan Hải?”. Nhược Chi cười nhạt: “ Thật sự là không có khả năng ấy”.
“ Vậy cậu là vì đứa nhỏ?”.
“ Tất nhiên đứa bé là số một và mình cũng vì bản thân nữa. Mặc kệ tương lai có khoảng cách nhưng đã đi đến được bước này thì mình cứ thản nhiên cầm lấy tấm bài trong tay rồi nói sau”.
Triều Lộ có phần hiểu được.
Nhược Chi chớp chớp mắt nhìn cô, nửa cười nửa không hỏi: “ Cậu có cảm thấy mình tuyệt đối không phải là người thiện lương?”.
“ À, cái này mình không quan tâm”. Triều Lộ khẽ sụt sịt mũi nói: “ Mình chỉ biết là mình sẽ đứng về phía cậu”.
Tâm trạng Nhược Chi hình như chuyển biến tốt hơn, còn lôi kéo hỏi Triều Lộ về tình hình gần đây, tránh không được lại nhắc đến Phương Uẩn Châu: “ Cậu và anh ấy gần đây ở cùng nhau vẫn tốt chứ?”.
“ Tốt lắm. Anh ấy chưa bao giờ là một người khó để có thể ở cùng”.
“ Mình nghĩ cậu ít nhiều cũng có xấu hổ”.
“ Ngay từ đầu đúng là không được thoải mái, lâu dần lại thành quen”.
“ Không thể gợn sóng à?”.
Triều Lộ cười cười: “ Nước gần như khô cạn thì lấy đâu ra sóng? Cậu nhìn thấy không?”. Cô chỉ vào mắt mình: “ Nhìn kỹ thấy có nếp nhăn. Đã bao năm rồi. Khi ấy chúng ta bao nhiêu tuổi, bây giờ bao nhiêu tuổi? Già rồi, nắm lấy quá khứ đã qua để làm gì?”.
Nhược Chi nhìn chăm chú vào mắt cô mãi sau mới lên tiếng: “ Mình nhìn mắt cậu càng ngày càng long lanh, rõ ràng thần thái rất sáng láng”.
Lông mi Triều Lộ run lên vì cười: “ Đó là do mắt mình lúc nào cũng tốt như vậy”.
“ Cậu đừng có đùa cợt để lừa mình. Cậu xem, cậu là người tâm tư sâu sắc, hỉ nộ ái ố đều không giấu được, lại không quen giả vờ. Không thân không nói, chỉ nhìn đơn giản trong buổi họp lớp lần trước, ngay cả cách ứng xử cơ bản nhưng nhìn bộ dạng miễn cưỡng của cậu thì biết. Có thể làm cho cậu phấn chấn liệu có bao nhiêu người. Cậu đừng trách mình lôi chuyện xưa cũ, từ ngày chuyện tốt giữa cậu và Phương Uẩn Châu qua đi, giờ mình mới thấy sự vui vẻ của cậu toát từ trong ra ngoài. Hôm nay mình mới gặp cậu, trước đấy trông cậu thật sáng ngời, lúc đó mình đã định hỏi nguyên nhân có phải vì Phương Uẩn Châu không? Cũng có khả năng chuyện không liên quan đến anh ấy”. Cô ấy đẩy đẩy Triều Lộ hỏi: “ Nói ngay, có phải cậu gặp được tình yêu đẹp đúng không?”.
Ngay lúc Nhược Chi xì xào nói không ngừng thì một loạt tiếng đàn chảy vào tai Triều Lộ khiến cô không kìm được quay lại nhìn chiếc đàn dương cầm đặt trong quán. Người đàn ông đánh đàn mặc áo đuôi tôm, buộc tóc đuôi sam, có lẽ nhà hàng mới mời nhạc công khác. Mắt thấy không phải người vẫn hay được nghĩ đến, cô tự cười mình đã tỏ ra hoảng hốt. Không hiểu sao nghe tiếng đàn, cô lại nhớ đến “ người kia”. Người kia rõ ràng nói hôm nay phải về nhà hỏi thăm ba, làm sao có thể tới nơi này được.
“ Cậu cười gì đấy?”.
“ Mình cười à?”. Đột nhiên Triều Lộ nghe Nhược Chi nói vậy thì có chút ngượng ngùng.
“ Xong rồi, xong rồi…Ngay cả cười mà cũng không biết. Triều Lộ, cậu còn định giấu mình à?”.
Cô nhìn về phía chiếc bàn trống bên cạnh, giống như buổi chiều nào đó đã lâu, người kia dựng chiếc nạng bên cửa sổ, dường như khiến nửa căn phòng trở nên rực rỡ, trong lòng cô không hiểu sao bỗng thấy ấm lên.
“ Nhược Chi”. Cô như thức tỉnh. “ Tâm tư của mình hóa ra rõ ràng như vậy à?”.
“ Nếu trong trái tim cậu có người đàn ông tốt thì căn bản sẽ không thể giấu nổi”.
Triều Lộ giống như hạ quyết tâm, nụ cười thư thái hiện trên khóe môi: “ Vậy thì không cần phải che giấu nữa”.
Triều Lộ âm thầm che đậy tâm sự suốt một tuần. Mấy ngày qua tuy không có việc gì nhưng cô rất hay nhìn chằm chằm vào di động, có tiếng chuông đổ là kích động nhận điện luôn. Cô hiểu rõ lòng mình đang trông ngóng điều gì. Chỉ vì người kia không thấy gọi điện lại. Vì thế, vốn là Triều Lộ có vài phần ung dung nhưng hiện tại lại không chắc chắn, khiến cô thất vọng, lo được lo mất.
Sáng thứ bảy cô ngủ dậy, thấy mẹ đã thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
“ Sao con không ngủ thêm một lát đi?”. Bà Hạ Nhị Lan thấy cô rửa mặt xong ngồi xuống bàn ăn liền múc cho bát cháo.
“ Con ngủ không được”. Cô nói: “ Mẹ…mẹ đến chỗ Chử Vân Hành à?”. Cô biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
“ Ừ”. Bà Hạ Nhị Lan ngồi xuống gắp dưa.
“ Việc này…Lần trước đi chơi công viên về, con có mượn chiếc quần của ba cho anh ấy thay, mẹ đừng quên cầm về”.
“ Ừ, mẹ biết rồi”.
Triều Lộ ăn cháo không kèm rau. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, nghĩ gì nói nấy: “ Mẹ nhớ lúc thay ga giường cho Chử Vân Hành phải mở cửa sổ đấy nhé. Hệ hô hấp của anh ấy hơi mẫn cảm nên không chịu được bụi bặm đâu”.
Bà Hạ Nhị Lan buông bát nhìn cô: “ Xem con nói như thể đây là lần đầu tiên mẹ đến đó vậy”.
Mặt mũi Triều Lộ đỏ bừng, xấu hổ không dám dặn dò thêm. Với lại, cô có dặn thì cũng coi như nói mà không nói. Mẹ cô chăm sóc Chử Vân Hành còn nhiều hơn cô, mẹ cô làm sao có thể không hiểu rõ hơn cô.
Cô buồn chán ngồi ăn cơm, trong lòng luống cuống thật sự, chỉ sợ mẹ hỏi một câu, tự mình sẽ để lộ ra dấu vết. Ai ngờ mới ăn được vài miếng, tiếng chuông điện thoại của cô trong phòng ngủ vọng ra. Mặc dù tiếng chuông không vang nhưng có thể làm cô nghe được rõ ràng.
Cô vội đứng lên, đặt chiếc bát xuống đi vào phòng.
Chử Vân Hành! Cô nắm lấy di động, nhắm mắt, nhất thời quên nhận điện. Cô cảm thấy tiếng chuông lúc này so với ngày xưa thật dễ nghe. May mà đối phương có tính nhẫn nại, không cắt sớm. Rốt cục, điện thoại vang một hồi lâu cô mới nhấc máy lên nghe.
“ A…lô”. Giọng nói của cô run rẩy.
“ Triều Lộ, là tôi”.
“ Vâng”. Cô ngây ngốc nắm chặt di động, tim đập dồn dập khiến cô nói không nên lời.
“ Tôi muốn hỏi một chút, hôm nay cô có đến không?”.
Giọng của Chử Vân Hành rất bình thường, chỉ là nói xong câu đó hơi thở của anh trở nên nặng nề. Anh im lặng chờ cô trả lời. Câu hỏi này hơi kỳ lạ. Căn bản là cô đến nhà anh làm thay hai ngày vì sức khỏe của mẹ không được tốt. Bây giờ mẹ cô đã khỏe, cô không thể tự nhiên đến đó. Nhưng mà, điều hiển nhiên ấy lại không thể dùng được trong lúc này.
Triều Lộ vẫn chưa trả lời, chỉ thấy bà Hạ Nhị Lan mang theo ánh mắt đánh giá đứng ngay cửa phòng. Có một số từ nếu đứng trước mặt mẹ, cô không thể nói ra.
“ Tôi…chỉ là tùy tiện hỏi thôi”. Giọng Chử Vân Hành nghe có chút ủ rũ. “ Cuối tuần có lẽ cô còn có kế hoạch khác. Tôi không nên làm phiền”.
“ Tôi không có kế hoạch khác”. Liếc thấy mẹ đã vào trong phòng ngủ, Triều Lộ mới thốt ra được một câu: “ Thật sự không có”. Cô không thể nghe thấy giọng nói thất vọng của anh nhưng hình như tín hiệu có thể truyền qua di động lây bệnh cho cô.
“ Vậy…cô nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe đi”. Lời anh nói có ý rút lui: “ Tôi nói chuyện này thực là phiền toái, cũng không nên gọi điện đến làm phiền cô”.
Triều Lộ lại do dự chưa biết trả lời thế nào thì đã thấy mẹ cô trở về phòng thay quần áo mặc nhà, đứng bên cạnh vỗ vai cô, vẻ mặt như hiểu rõ tất cả rồi bà chậm rãi đi ra ngoài.
Triều Lộ nhớ tới lời nhận xét của Nhược Chi, nói cô không giấu được tâm sự mà không khỏi bật cười, trong lòng tự quyết định: “ Không phiền toái. Nếu anh cảm thấy lăn tăn thì lại mời tôi uống trà trầm hương đi, tôi sẽ rất hài lòng đấy”.
Triều Lộ cúp điện thoại, cảm giác giọng nói của Nhược Chi hơi khác thường nên có chút lo lắng. Họ lập tức hẹn nhau cùng đi ăn trưa. Triều Lộ hỏi cô ấy muốn gặp nhau ở đâu. Giọng điệu của Nhược Chi cho thấy không mấy hứng thú, tựa như hao tâm tổn trí, miễn cưỡng trả lời: “ Nếu không thì gặp nhau ở quán Mèo và Dương cầm đi”.
Lần này là Nhược Chi tới trước một bước. Lúc Triều Lộ đến đã thấy cô ấy ngồi dựa bên cửa sổ, trên đầu gối là một con mèo khom lưng ngồi chồm hỗm, trên tay cầm nửa miếng cá chiên dụ nó. Thấy Triều Lộ đến, cô mới thả con mèo ra.
Triều Lộ nhìn thần sắc cô ấy vẫn bình thường. Mái tóc uốn theo mốt, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, duy nụ cười có phần hơi gượng ép.
“ Gần đây cậu bận gì à?”. Nhược Chi hỏi: “ Chủ nhật tuần trước mình định gặp cậu, nhưng gọi điện không thấy nghe. Sau đó mình gọi đến nhà, mẹ cậu nói là cậu đã đi ra ngoài”.
Triều Lộ nhớ lại lúc Nhược Chi gọi điện tới. Đúng là lúc ấy cô và Vân Hành đang điên cuồng chơi đùa trong công viên, cho nên đã không để ý đến điện thoại. Sau khi Chử Vân Hành ở nhà cô ăn cơm xong, cô tiễn khách ra về mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Nhược Chi. Nhìn thời gian không còn sớm, hơn nữa cô nghĩ là không có việc gì gấp nên đã không gọi lại. Hôm sau nhiều việc bận rộn nên cô cũng quên chuyện này luôn.
“ Ngại quá, lúc ấy mình không nghe điện thoại, sau lại bận nên quên mất. Có việc gì gấp à?”.
Nhược Chi cười gượng: “ Cũng không có gì gấp đâu”.
Triều Lộ trong lòng cảm thấy không ổn, vẻ mặt thản nhiên nói: “ Không gấp thì cậu cứ thử nói xem nào”.
“ Cái này…không phải chuyện ngạc nhiên cho lắm”. Nhược Chi cúi đầu, giọng nhẹ nhàng lãnh đạm: “ Phan Hải đã có người khác bên ngoài”.
Triều Lộ vốn đang ngồi đối diện với cô ấy, vừa nghe vậy liền vội vàng đứng lên, ngồi xuống bên cạnh: “ Sao cậu biết được? Hay là cậu đa nghi đoán mò?”.
Giọng nói của Nhược Chi rất bình tĩnh, chỉ có bàn tay bị Triều Lộ nắm chặt là hơi run run: “ Cậu biết đấy, bây giờ mình có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Dù sao thì mình vẫn có cách để tìm hiểu. Cậu không cần nghe thủ đoạn nhàm chán ấy đâu. Chung quy lại thì mình chưa phải là kẻ ngốc cuối cùng biết được”.
Rốt cục, Triều Lộ cũng chỉ là thanh niên chưa trải qua hôn nhân, tính cách lại cẩn thận, ngay cả yêu đương đứng đắn cũng chưa từng nói tới. Ngày thường nhìn dáng dấp của cô có vẻ dày dặn kinh nghiệm nhưng khi gặp sự tình như thế này thì đúng là không hiểu nguyên nhân từ đâu. Cô kìm nén một lúc lâu mới hỏi: “ Vậy cậu định thế nào?”.
“ Bây giờ mình chưa nghĩ ra, cũng không muốn lôi chuyện của anh ta ra ồn ào. Anh ta vẫn về nhà thường xuyên, cư xử với mình không tệ, trước đó vẫn sống yên ổn cùng nhau”. Nhược Chi liếc mắt nhìn Triều Lộ: “ Cậu có gì muốn nói thì cứ nói đi, chuyện như thế này, mình đã nói ra với cậu là không tính toán đến sĩ diện đâu”.
Triều Lộ trả lời: “ Mình chỉ nghĩ, nếu đến lượt mình gặp chuyện như vậy, mình sẽ không biết phải làm thế nào, cũng không thể cứ thế nhìn người thân thiết trước mặt diễn trò”. Giọng nói của cô chan chứa sự thành thực: “ Không phải mình hy vọng hai người sẽ không vượt qua, chỉ là mình thấy tủi thân thay cho cậu”.
“ Triều Lộ, tinh thần của cậu luôn cao hơn mình, chí khí cũng tốt hơn hẳn. Chẳng qua, cho đến bây giờ chắc cậu vẫn nghĩ mình nhẫn nhịn là xuất phát từ tình cảm vợ chồng với Phan Hải?”. Nhược Chi cười nhạt: “ Thật sự là không có khả năng ấy”.
“ Vậy cậu là vì đứa nhỏ?”.
“ Tất nhiên đứa bé là số một và mình cũng vì bản thân nữa. Mặc kệ tương lai có khoảng cách nhưng đã đi đến được bước này thì mình cứ thản nhiên cầm lấy tấm bài trong tay rồi nói sau”.
Triều Lộ có phần hiểu được.
Nhược Chi chớp chớp mắt nhìn cô, nửa cười nửa không hỏi: “ Cậu có cảm thấy mình tuyệt đối không phải là người thiện lương?”.
“ À, cái này mình không quan tâm”. Triều Lộ khẽ sụt sịt mũi nói: “ Mình chỉ biết là mình sẽ đứng về phía cậu”.
Tâm trạng Nhược Chi hình như chuyển biến tốt hơn, còn lôi kéo hỏi Triều Lộ về tình hình gần đây, tránh không được lại nhắc đến Phương Uẩn Châu: “ Cậu và anh ấy gần đây ở cùng nhau vẫn tốt chứ?”.
“ Tốt lắm. Anh ấy chưa bao giờ là một người khó để có thể ở cùng”.
“ Mình nghĩ cậu ít nhiều cũng có xấu hổ”.
“ Ngay từ đầu đúng là không được thoải mái, lâu dần lại thành quen”.
“ Không thể gợn sóng à?”.
Triều Lộ cười cười: “ Nước gần như khô cạn thì lấy đâu ra sóng? Cậu nhìn thấy không?”. Cô chỉ vào mắt mình: “ Nhìn kỹ thấy có nếp nhăn. Đã bao năm rồi. Khi ấy chúng ta bao nhiêu tuổi, bây giờ bao nhiêu tuổi? Già rồi, nắm lấy quá khứ đã qua để làm gì?”.
Nhược Chi nhìn chăm chú vào mắt cô mãi sau mới lên tiếng: “ Mình nhìn mắt cậu càng ngày càng long lanh, rõ ràng thần thái rất sáng láng”.
Lông mi Triều Lộ run lên vì cười: “ Đó là do mắt mình lúc nào cũng tốt như vậy”.
“ Cậu đừng có đùa cợt để lừa mình. Cậu xem, cậu là người tâm tư sâu sắc, hỉ nộ ái ố đều không giấu được, lại không quen giả vờ. Không thân không nói, chỉ nhìn đơn giản trong buổi họp lớp lần trước, ngay cả cách ứng xử cơ bản nhưng nhìn bộ dạng miễn cưỡng của cậu thì biết. Có thể làm cho cậu phấn chấn liệu có bao nhiêu người. Cậu đừng trách mình lôi chuyện xưa cũ, từ ngày chuyện tốt giữa cậu và Phương Uẩn Châu qua đi, giờ mình mới thấy sự vui vẻ của cậu toát từ trong ra ngoài. Hôm nay mình mới gặp cậu, trước đấy trông cậu thật sáng ngời, lúc đó mình đã định hỏi nguyên nhân có phải vì Phương Uẩn Châu không? Cũng có khả năng chuyện không liên quan đến anh ấy”. Cô ấy đẩy đẩy Triều Lộ hỏi: “ Nói ngay, có phải cậu gặp được tình yêu đẹp đúng không?”.
Ngay lúc Nhược Chi xì xào nói không ngừng thì một loạt tiếng đàn chảy vào tai Triều Lộ khiến cô không kìm được quay lại nhìn chiếc đàn dương cầm đặt trong quán. Người đàn ông đánh đàn mặc áo đuôi tôm, buộc tóc đuôi sam, có lẽ nhà hàng mới mời nhạc công khác. Mắt thấy không phải người vẫn hay được nghĩ đến, cô tự cười mình đã tỏ ra hoảng hốt. Không hiểu sao nghe tiếng đàn, cô lại nhớ đến “ người kia”. Người kia rõ ràng nói hôm nay phải về nhà hỏi thăm ba, làm sao có thể tới nơi này được.
“ Cậu cười gì đấy?”.
“ Mình cười à?”. Đột nhiên Triều Lộ nghe Nhược Chi nói vậy thì có chút ngượng ngùng.
“ Xong rồi, xong rồi…Ngay cả cười mà cũng không biết. Triều Lộ, cậu còn định giấu mình à?”.
Cô nhìn về phía chiếc bàn trống bên cạnh, giống như buổi chiều nào đó đã lâu, người kia dựng chiếc nạng bên cửa sổ, dường như khiến nửa căn phòng trở nên rực rỡ, trong lòng cô không hiểu sao bỗng thấy ấm lên.
“ Nhược Chi”. Cô như thức tỉnh. “ Tâm tư của mình hóa ra rõ ràng như vậy à?”.
“ Nếu trong trái tim cậu có người đàn ông tốt thì căn bản sẽ không thể giấu nổi”.
Triều Lộ giống như hạ quyết tâm, nụ cười thư thái hiện trên khóe môi: “ Vậy thì không cần phải che giấu nữa”.
Triều Lộ âm thầm che đậy tâm sự suốt một tuần. Mấy ngày qua tuy không có việc gì nhưng cô rất hay nhìn chằm chằm vào di động, có tiếng chuông đổ là kích động nhận điện luôn. Cô hiểu rõ lòng mình đang trông ngóng điều gì. Chỉ vì người kia không thấy gọi điện lại. Vì thế, vốn là Triều Lộ có vài phần ung dung nhưng hiện tại lại không chắc chắn, khiến cô thất vọng, lo được lo mất.
Sáng thứ bảy cô ngủ dậy, thấy mẹ đã thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
“ Sao con không ngủ thêm một lát đi?”. Bà Hạ Nhị Lan thấy cô rửa mặt xong ngồi xuống bàn ăn liền múc cho bát cháo.
“ Con ngủ không được”. Cô nói: “ Mẹ…mẹ đến chỗ Chử Vân Hành à?”. Cô biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
“ Ừ”. Bà Hạ Nhị Lan ngồi xuống gắp dưa.
“ Việc này…Lần trước đi chơi công viên về, con có mượn chiếc quần của ba cho anh ấy thay, mẹ đừng quên cầm về”.
“ Ừ, mẹ biết rồi”.
Triều Lộ ăn cháo không kèm rau. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, nghĩ gì nói nấy: “ Mẹ nhớ lúc thay ga giường cho Chử Vân Hành phải mở cửa sổ đấy nhé. Hệ hô hấp của anh ấy hơi mẫn cảm nên không chịu được bụi bặm đâu”.
Bà Hạ Nhị Lan buông bát nhìn cô: “ Xem con nói như thể đây là lần đầu tiên mẹ đến đó vậy”.
Mặt mũi Triều Lộ đỏ bừng, xấu hổ không dám dặn dò thêm. Với lại, cô có dặn thì cũng coi như nói mà không nói. Mẹ cô chăm sóc Chử Vân Hành còn nhiều hơn cô, mẹ cô làm sao có thể không hiểu rõ hơn cô.
Cô buồn chán ngồi ăn cơm, trong lòng luống cuống thật sự, chỉ sợ mẹ hỏi một câu, tự mình sẽ để lộ ra dấu vết. Ai ngờ mới ăn được vài miếng, tiếng chuông điện thoại của cô trong phòng ngủ vọng ra. Mặc dù tiếng chuông không vang nhưng có thể làm cô nghe được rõ ràng.
Cô vội đứng lên, đặt chiếc bát xuống đi vào phòng.
Chử Vân Hành! Cô nắm lấy di động, nhắm mắt, nhất thời quên nhận điện. Cô cảm thấy tiếng chuông lúc này so với ngày xưa thật dễ nghe. May mà đối phương có tính nhẫn nại, không cắt sớm. Rốt cục, điện thoại vang một hồi lâu cô mới nhấc máy lên nghe.
“ A…lô”. Giọng nói của cô run rẩy.
“ Triều Lộ, là tôi”.
“ Vâng”. Cô ngây ngốc nắm chặt di động, tim đập dồn dập khiến cô nói không nên lời.
“ Tôi muốn hỏi một chút, hôm nay cô có đến không?”.
Giọng của Chử Vân Hành rất bình thường, chỉ là nói xong câu đó hơi thở của anh trở nên nặng nề. Anh im lặng chờ cô trả lời. Câu hỏi này hơi kỳ lạ. Căn bản là cô đến nhà anh làm thay hai ngày vì sức khỏe của mẹ không được tốt. Bây giờ mẹ cô đã khỏe, cô không thể tự nhiên đến đó. Nhưng mà, điều hiển nhiên ấy lại không thể dùng được trong lúc này.
Triều Lộ vẫn chưa trả lời, chỉ thấy bà Hạ Nhị Lan mang theo ánh mắt đánh giá đứng ngay cửa phòng. Có một số từ nếu đứng trước mặt mẹ, cô không thể nói ra.
“ Tôi…chỉ là tùy tiện hỏi thôi”. Giọng Chử Vân Hành nghe có chút ủ rũ. “ Cuối tuần có lẽ cô còn có kế hoạch khác. Tôi không nên làm phiền”.
“ Tôi không có kế hoạch khác”. Liếc thấy mẹ đã vào trong phòng ngủ, Triều Lộ mới thốt ra được một câu: “ Thật sự không có”. Cô không thể nghe thấy giọng nói thất vọng của anh nhưng hình như tín hiệu có thể truyền qua di động lây bệnh cho cô.
“ Vậy…cô nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe đi”. Lời anh nói có ý rút lui: “ Tôi nói chuyện này thực là phiền toái, cũng không nên gọi điện đến làm phiền cô”.
Triều Lộ lại do dự chưa biết trả lời thế nào thì đã thấy mẹ cô trở về phòng thay quần áo mặc nhà, đứng bên cạnh vỗ vai cô, vẻ mặt như hiểu rõ tất cả rồi bà chậm rãi đi ra ngoài.
Triều Lộ nhớ tới lời nhận xét của Nhược Chi, nói cô không giấu được tâm sự mà không khỏi bật cười, trong lòng tự quyết định: “ Không phiền toái. Nếu anh cảm thấy lăn tăn thì lại mời tôi uống trà trầm hương đi, tôi sẽ rất hài lòng đấy”.
Danh sách chương