Giễu cợt Nhị tỷ

Một đường ra khỏi phủ Thừa Tướng, khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cong lên nụ cười đùa giỡn.

Sau khi bị nàng náo loạn như vậy, Thẩm Lăng Vân nhất định sẽ không do dự nữa, chờ đến khi hắn toàn tâm toàn ý trợ giúp Thượng Quan Cẩn hắn sẽ biết được như thế nào là lòng lang dạ sói, không biết đến lúc đó hắn sẽ có phản ứng như thế nào.

Mấy ngày nay bị vây ở phủ Bát Hoàng Tử, không thể cùng Thẩm Lăng Vân liên lạc, chắc hẳn Thẩm Thiển Tâm đang rất nóng nảy, không biết hoàn cảnh của vị Nhị tỷ này như thế nào rồi?!

Phủ đệ Bát hoàng tử

Thẩm Thiển Tâm sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, chân mày khóa chặt, nguyên bản nàng có một loại khí chất nhu nhược, giờ đây nhìn nàng càng thêm tiều tụy không chịu nổi.

Thầm Thiển Mạch mặt không biến sắc đánh ngất xỉu nha hoàn được Thượng Quan Cẩn phái tới “hầu hạ” Thẩm Thiển Tâm, lặng lẽ đến gần mép giường của Thẩm Thiển Tâm.

Nhìn kỹ lại, sắc mặt Thẩm Thiển Tâm có vẻ tái nhợt không bình thường, trên trán còn có một tầng mồ hôi, hai chân mày nàng nhíu chặt, hình như rất khổ sở, trong con ngươi đen nhánh mơ hồ ẩn chứa âu lo.

“Nhị tỷ nghĩ gì mà nhập thần vậy?!” Thẩm Thiển Mạch khơi lên một chút ý cười, hăng hái nhìn Thẩm Thiển Tâm.

Thẩm Thiển Tâm nghe thấy âm thanh vang lên đột ngột, liền ngước mắt, nhìn thấy một vị công tử thanh nhã vô song đang mỉm cười nhìn mình, không khỏi sợ hết hồn, sau đó lại hồ nghi nhìn nhìn người trước mặt.

Tiểu Tô là nha hoàn Thượng Quan Cẩn phái tới hầu hạ nàng, trên danh nghĩa là để chăm sóc nàng, nhưng thật ra mấy ngày nay, nàng cũng từ từ hiểu ra, là Thượng Quan Cẩn phát hiện nàng cùng Thẩm Lăng Vân mật báo, vì vậy cố ý phái người tới giám thị nàng.

Nàng cũng từng thử dò xét qua, tiểu nha hoàn này biết võ công. Nhưng mà người vừa tới có thể nhẹ nhàng tránh được Tiểu Tô, thậm chí còn không phát ra chút âm thanh nào, nếu không phải là người này vừa lên tiếng, chỉ sợ nàng đến chết cũng không biết tại sao mình chết!

Kỳ quái hơn là, người này lại gọi nàng là Nhị tỷ?! Nàng không nhớ mình có một đệ đệ tuấn mỹ lỗi lạc như vậy.

“Xem ra Nhị tỷ cũng không nhận ra Thiển Mạch” Thẩm Thiển Mạch nhìn Thẩm Thiển Tâm trong mắt lóe lên tia hồ nghi, kinh hoảng cùng nghi ngờ, khẽ cười nói.

Con ngươi Thẩm Thiển Tâm lập tức trợn to, ngọ nguậy muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn vô lực ngã xuống giường, vươn ngón tay run rẩy chỉ vào Thẩm Thiển Mạch hỏi “Thiển Mạch? Ngươi nói ngươi là…. Không, không, làm sao có thể?! Ngươi không phải là đã chết rồi sao?!”

“Thế nào, Nhị tỷ rất hi vọng Thiển Mạch chết sao?!” Trong mắt Thẩm Thiển Mạch bình tĩnh không chút gợn sóng, khóe miệng chứa nụ cười châm chọc, lười biếng ngồi bên mép giường của Thẩm Thiển Tâm cười nói “ Xem như Nhị tỷ không nhận ra Thiển Mạch nhưng cũng nhận ra Thiển Mạch là nam tử mấy ngày trước cùng Bát hoàng tử trong đình viện nói chuyện chứ?”

Nghe Thẩm Thiển Mạch nói như vậy, trong đầu Thẩm Thiển Tâm hiện ra một màn trước đây ở đình viện, khi đó mình núp ở khúc cua cuối dãy hành lang, nhìn thấy một vị công tử phiêu dật xuất trần đang cùng Thượng Quan Cẩn nói chuyện, vốn nàng muốn đem tin tức đó báo cho phụ thân, tuy nhiên lại bị Thượng Quan Cẩn dùng kế giam lỏng.

Hôm đó bởi vì cách xa, nàng không thấy rõ bộ dáng của vị công tử kia, vì vậy vừa rồi không nhận ra Thẩm Thiển Mạch, nhưng khi Thẩm Thiển Mạch nhắc nhở, nàng nhìn kỹ thân hình cùng khí chất của Thẩm Thiển Mạch thì quả nhiên nhận ra đó là nam tử đứng trong đình viện hôm nọ.

Thẩm Thiển Mạch cùng Thượng Quan Cẩn âm thầm trao đổi?! Việc này là như thế nào?!

Thẩm Thiển Mạch nhìn Thẩm Thiển Tâm vẫn không nói lời nào, không khỏi lên tiếng châm chọc “ Nhị tỷ có biết tại sao đến cả hơi sức nói chuyện mà ngươi cũng không có không? Mặc dù Thiển Mạch không thích vẻ mặt dối trá của Nhị tỷ, nhưng là, Thiển Mạch không thích nói chuyện với một người không ra người. Xem ra Bát hoàng tử cho thuốc quá nhiều!”

Nói xong, Thẩm Thiển Mạch còn dùng ánh mắt thương hại nhìn Thẩm Thiển Tâm, Thẩm Thiển Tâm nghe được lời nói, kinh ngạc ngước mắt, rốt cuộc mở miệng hỏi “Ngươi… Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Cẩn…hạ độc …ta?!”

“Đúng vậy, thuốc này là ta cho hắn!” Thẩm Thiển Mạch cười mới tươi đẹp làm sao, trên mặt còn mang theo vài phần lười biếng, làm ra một bộ dáng không sao cả

“Không! Làm sao có thể! Ta không tin, ta không tin!” Thẩm Thiển Tâm đã mất đi lý trí, trong mắt là vẻ đau đớn.

“Nhị tỷ cần gì lừa mình dối người?” Thẩm Thiển Mạch nhìn bộ dáng của Thẩm Thiển Tâm, thản nhiên nói. Ngày trước Thẩm Thiển Tâm âm thầm liên hiệp cùng Diêu Nhược Thấm cố ý khi dễ nàng, thời điểm nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của nàng, không phải là rất vui vẻ sao? Hôm nay nàng sẽ cho Thẩm Thiển Tâm nếm thử cảm giác này!

Trong mắt Thẩm Thiển Tâm dần dần trào ra từng giọt nước mắt. Đúng, nàng là đang tự lừa mình dối người. Mấy ngày nay, bệnh của nàng càng lúc càng xấu, nàng cũng đoán được nguyên nhân là do mình bị hạ dược, nhưng nàng vẫn không muốn tin người hạ dược là Thượng Quan Cẩn.

Đúng, nàng gả cho Thượng Quan Cẩn là vì quyền thế. Đúng, nàng âm thầm cùng phụ thân liên hệ vì muốn có vị trí hoàng hậu. Nhưng mà, nàng cũng rất thương hắn! Cho tới bây giờ nàng cũng không làm ra chuyện gì tổn thương hắn, nhưng tại sao hắn có thể ác tâm như vậy?! Tại sao có thể? “Thẩm Thiển Mach, ngươi giấu giếm dung mạo cùng thân phận trở lại phủ thừa tướng, hiện tại lại cố ý giả chết, còn âm thầm liên lạc với Cẩn, đến tột cùng là ngươi muốn làm gì?!” Thẩm Thiển Tâm thu lại bi thương, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, trong tròng mắt lộ rõ oán hận.

“Ta nói rồi, phải kiên nhẫn” Thẩm Thiển Mạch cười lười biếng “ Rất nhanh, ngươi sẽ được biết. Bất quá hiện giờ, ngươi chỉ có thể ở chỗ tối tăm không thấy mặt trời này!”

“Ngươi!” Thẩm Thiển Tâm oán hận nói, bởi vì thân thể của mình không có chút sức lực, nếu không, nàng thật sự muốn chặt bỏ hai bàn tay của Thẩm Thiển Mạch!

“Thế nào, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không có năng lực hoàn thủ, có phải cảm thấy rất khổ sở hay không?!” Thẩm Thiển Mạch trên cao nhìn xuống Thẩm Thiển Tâm, không chút lưu tình nói.

Mới khổ sở như vậy mà đã không chịu nổi sao?! Ban đầu nàng thừa nhận, so với như thế còn đau hơn gấp trăm lần. Không chỉ là chịu hết khi dễ mà không có lực hoàn thủ, hơn nữa muốn đẩy nàng vào chỗ vạn kiếp bất phục là người nàng thương yêu nhất!

“Thẩm Thiển Mạch, ngươi không nên vui mừng quá sớm! Coi như Cẩn hợp tác với ngươi, hắn cũng không thể để mất đi lực lượng ủng hộ của phụ thân, hắn bây giờ chỉ là tùy cơ ứng biến, đợi ngày sau hắn lên làm hoàng thượng, ta làm hoàng hậu, ta nhất định sẽ làm cho ngươi chết không có chỗ chôn thân!” Thẩm Thiển Tâm nhìn nụ cười của Thẩm Thiển Mạch, hận không thể bò dậy xé nát mặt Thẩm Thiển Mạch ra, trong mắt nàng thoáng hiện hung quang, hung hãn nói.

“Nếu vậy ta sẽ chờ,…” Lông mày Thẩm Thiển Mạch chau lên, gằn từng chữ chậm rãi nói “ Ngày mộng đẹp của ngươi bể tan tành!”

“Được rồi, tranh thủ mấy ngày còn sống ít ỏi này, ngươi nên chú ý tốt đến thân thể của mình” Thẩm Thiển Mạch không đợi Thẩm Thiển Tâm trả lời, liên nâng lên một nụ cười vô hại, bỏ lại một câu không lạnh không nóng, rời khỏi phòng, bỏ lại một mình Thẩm Thiển Tâm đang hận đến nghiến răng nghiến lợi trên giường.

“Thẩm Thiển Mạch!” Thẩm Thiển Tâm nghiến răng quát, tuy nhiên không có ai để ý tới nàng, nàng thất vọng tựa đầu vào gối, nhìn cái màn trên cao, nước mắt từ từ chảy xuống.

Nàng thật sự cứ như vậy bại trong tay Thẩm Thiển Mạch sao?! Nàng không cam lòng! Tại sao, tại sao!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện