Xung đột, đối lập

"Thẩm Thiển Mạch đã chết, ta là Mặc Trì." Thẩm Thiển Mạch tươi cười, bình thản nhìn Thượng Quan Triệt, giống như không hề thấy đôi mắt đầy thống khổ cùng không thể tin của Thượng Quan Triệt.

Thật ra, Tư Đồ Cảnh Diễn đã phái người tạo ra hiện trường giả lúc đội ngũ hòa thân bị ám sát. Hơn nữa còn truyền ra tin tức, Thẩm Thiển Mạch đã bị thích khách giết chết, mà Tư Đồ Cảnh Diễn cũng bị trọng thương, cần phải điều dưỡng một thời gian, nên không thể trở về Thiên Mạc.

Tất nhiên Thẩm Thiển Mạch hiểu dụng ý của Tư Đồ Cảnh Diễn. Chắc hẳn nội chính của Thiên Mạc quốc cũng không thái bình, Tư Đồ Cảnh Diễn dùng thủ đoạn cường lực để đi lên ngôi vị hoàng đế, nên các ca ca của hắn sẽ không phục, vì vậy một chiêu này của Tư Đồ Cảnh Diễn là muốn để cho những ca ca kia tùy thời xuất động mà lộ ra dấu vết.

"Quả thật là ngươi." Thần sắc của Thượng Quan Triệt phức tạp, ba phần vui mừng ba phần oán hận, rồi lại hóa thành mười phần bất đắc dĩ, khóe miệng lộ ra nụ cười chua xót.

Tối hôm qua, khi nghe được tin tức Thẩm Thiển Mạch bị ám sát, không hiểu sao tim của hắn cảm thấy rất đau. Hắn tự an ủi chính mình, Thẩm Thiển Mạch là cung chủ Ma Cung, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy, đây nhất định là mưu kế của Tư Đồ Cảnh Diễn. Quả thật hắn không có đoán sai, Thẩm Thiển Mạch vẫn còn sống.

Trước mắt hắn, nàng nữ giả nam trang, có dung nhan tuyệt đại, mặc dù ngũ quan so với dáng vẻ bình thường lúc trước thì không có nửa phần tương tự, nhưng đôi mắt đó, đôi mắt sáng như sao, khí chất cao quý xuất trần đó vẫn không thay đổi, nàng… thật sự là Thẩm Thiển Mạch, là nữ nhân đầu tiên khiến hắn động lòng.

Nhưng tại sao nàng lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để giết mẫu thân hắn. Hắn có thể dễ dàng tha thứ việc Thẩm Thiển Mạch cùng hắn là địch, bởi vì hắn tin là hắn sẽ chiến thắng Thượng Quan Cẩn, đánh bại Thiên Mạc, giam cầm Thẩm Thiển Mạch ở bên mình, nhưng hắn không thể tha thứ việc Thẩm Thiển Mạch thương tổn mẫu hậu hắn.

Nhìn thần sắc phức tạp của Thượng Quan Triệt, trong lòng Thẩm Thiển Mạch cười lạnh. Thượng Quan Triệt, ngươi cũng sẽ cảm thấy đau sao? Ta còn tưởng rằng trong mắt của ngươi chỉ có quyền lực, căn bản không hiểu được cảm giác đau là gì. Hiện tại ngươi cũng biết khổ sở, biết bất đắc dĩ sao? Còn sớm đó! Những gì ngươi thiếu ta, làm sao có thể trả lại dễ dàng như vậy.

"Là ta thì như thế nào? Tam hoàng tử muốn thay mẫu hậu ngươi báo thù sao?" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười yếu ớt, chậm rãi nói, "Vậy cũng phải xem Tam hoàng tử có bản lãnh đó không."

"Thẩm — Thiển — Mạch —!" Thượng Quan Triệt gằn từng chữ, tràn đầy tức giận nhìn Thẩm Thiển Mạch, "Rốt cuộc tại sao ngươi lại làm như vậy?"

"Tại sao ta làm như vậy?" Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần giễu cợt hỏi lại, sau đó lại lộ ra nụ cười không rõ ý vị, "Có lẽ là vì đời trước ngươi thiếu ta!"

Hắn thật sự thiếu nàng! Đám người bọn hắn đều thiếu nợ nàng! Trời cao cho nàng cơ hội trùng sinh, cho nên nàng muốn đòi lại gấp trăm lần những gì bọn họ thiếu nàng. Nàng muốn làm cho những kẻ đã tổn thương nàng, những kẻ giả bộ thân cận để tổn thương nàng phải trả giá thật lớn.

"Ha ha ha ha" Thượng Quan Triệt cười đến điên cuồng, lảo đảo chạy tới trước mặt Thẩm Thiển Mạch, chỉ vào Thẩm Thiển Mạch nói, "Đời trước ta thiếu ngươi? Ha ha ha, thật sự là đời trước ta thiếu ngươi! Vậy mà ta lại động lòng với độc phụ rắn rết như ngươi!"

"Độc phụ rắn rết?" Thẩm Thiển Mạch giận quá hóa cười, trong mắt mang theo vài phần giễu cợt, "Ngươi cũng biết nói mấy chữ này sao? Nói về lòng dạ rắn rết, người nào so được với mẫu hậu của ngươi? Người nào so được với chính phi trong phủ của ngươi? Động lòng? Ngươi đừng làm ta cảm thấy ghê tởm, cái mà ngươi gọi là động lòng, chính là sau khi lợi dụng triệt để xong thì cho ta cái vị trí hoàng hậu hư không đó sao?"

Đối mặt với việc lên án của Thượng Quan Triệt, Thẩm Thiển Mạch không có chút đau lòng nào, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, kẻ đã từng làm ra những chuyện không thể tha thứ như hắn, vậy mà bây giờ lại chỉ trích nàng nhẫn tâm.

Nàng nhẫn tâm, ít nhất nàng sẽ không trơ mắt nhìn con của mình chết đi. Nàng nhẫn tâm, ít nhất nàng sẽ không đem người đã toàn tâm toàn ý yêu mình ra làm công cụ, lợi dụng xong thì nhẫn tâm sát hại.

"Ngươi trăm phương ngàn kế đối phó chúng ta, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ Ma Cung muốn đoạt giang sơn Kỳ Nguyệt?"Thượng Quan Triệt nhìn Thẩm Thiển Mạch, lạnh lùng hỏi.

Tất nhiên hắn cũng không ngốc đến nỗi lại cho rằng Thẩm Thiển Mạch làm vậy là vì muốn giúp Thượng Quan Cẩn. Thẩm Thiển Mạch cùng Thượng Quan Cẩn không có chút quan hệ nào, nàng hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy. Lấy tư lợi trong lòng hắn, tự nhiên chỉ biết nghĩ đến việc Thẩm Thiển Mạch muốn độc chiếm thiên hạ.

"Giang sơn?" Thẩm Thiển Mạch nghe Thượng Quan Triệt nói, vẻ châm chọc ở khóe miệng càng sâu hơn, "Thứ tầm thường như vậy.. ta còn cảm thấy chán ghét. Ta làm như vậy, cũng không có nguyên nhân gì, ta thích thì làm thôi. Nếu như ngươi bắt ta phải đưa ra nguyên nhân thì.. đó chính là..ta hận các ngươi!"

Thượng Quan Triệt bị hận ý trong mắt của Thẩm Thiển Mạch làm cho khiếp sợ. Tại sao lại có hận ý sâu như vậy, hận ý của nàng giống như con độc xà đang phun nọc độc. Hắn tự hỏi mình đã làm chuyện gì có lỗi với Thẩm Thiển Mạch, có phải là vì chuyện lần trước Diêu Tuyết Không muốn giết nàng, nhưng…lần đó cũng không tạo thành thương tổn gì cho nàng. Tại sao nàng lại hận bọn hắn như vậy? "Hận chúng ta? Ta không nghĩ như vậy." Vẻ mặt Thượng Quan Triệt cũng trở nên vặn vẹo, dáng vẻ ôn tồn nho nhã cũng đã sớm biến mất không thấy, "Ta xem ngươi là vì muốn trợ giúp ngoại tặc Tư Đồ Cảnh Diễn đi! Ngươi thật tốt đó Thẩm Thiển Mạch, vì một ngoại tặc mà phản bội quốc gia của mình, ngươi có biết xấu hổ hay không?"

Thẩm Thiển Mạch hờ hững nhìn vẻ vặn vẹo trên mặt Thượng Quan Triệt. Kiếp trước, thời điểm hắn rót độc dược vào trong miệng nàng cũng có nét mặt dữ tợn như vậy.

"Tùy ngươi nghĩ sao cũng được, ta không có thời gian cùng ngươi nói chuyện phiếm ở chỗ này. Nếu ngươi đã tới thì tự đi thu dọn thi thể của Diêu Tuyết Không đi." Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt nhếch miệng, trong mắt lộ ra vẻ thờ ơ, cũng không nhìn Thượng Quan Triệt một cái mà trực tiếp xoay người rời đi.

"Thẩm Thiển Mạch! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Thượng Quan Triệt gào thét sau bóng lưng của Thẩm Thiển Mạch. Vừa rồi Thẩm Thiển Mạch chỉ thờ ơ, chẳng hề để ý tới ánh mắt đau đớn của hắn, chẳng lẽ nàng xem thường hắn như vậy? Nếu nàng đã vô tình thì cũng đừng trách hắn vô nghĩa. 

Thẩm Thiển Mạch nghe được tiếng gào thét của Thượng Quan Triệt, nhưng bước chân của nàng cũng không có vì vậy mà dừng lại. Hắn có gào thét thế nào cũng không ảnh hưởng gì tới nàng.

Sẽ không bỏ qua cho nàng?Vậy thật tốt, nàng cũng không tính bỏ qua cho hắn. Hơn nữa, ngày chết của hắn rất nhanh sẽ đến. Nàng có đủ kiên nhẫn để từ từ xem Thượng Quan Triệt, Diêu Nhược Thấm, Thẩm Lăng Vân, Thẩm Thiển Tâm, tất cả những người đã từng tổn thương nàng, từng bước từng bước chết đi.

Nghĩ tới đây, Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt. Có lẽ nàng nên đi xem bộ dáng của phụ thân tốt, nhị tỷ tốt của mình một chút. Nếu như bọn họ nhìn thấy mình, có phải sẽ cảm thấy cực kỳ “vui mừng” hay không đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện