Nữ tử ghét Lý Kỳ Thù nhất trong thành Trường An chính là Tôn Ngọc Thạch. Rõ ràng là nữ nhi của tam phẩm lễ bộ thượng thư lại là một người có tính tình bướng bỉnh. Sau khi nàng ta trưởng thành, những tên thiếu niên lang thang đều coi nàng ta là nữ ma đầu, dù sao cũng không có mấy nữ tử có thể dùng roi đánh người ta đến nỗi đến cha mẹ cũng không nhận ra được.
Nhưng Tôn Ngọc Thạch đặc biệt sợ cha nàng ta, có thể là do đã chịu nhiều giáo huấn khi ở Yến Châu nên cho dù đã lớn thì vẫn để lại bóng ma trong lòng nàng ta. Mỗi lần đối diện với thân hình gầy yếu của cha nàng ta, nàng ta cũng không dám phản kháng.
Đến nỗi lý do tại sao mà nàng ta không thích Lý Kỳ Thù, đại khái là vì cha mẹ nàng ta cứ ở bên tai đem nàng làm một tấm gương sáng nhiều năm, giáo huấn mình, lâu ngày sinh phiền, không có chút thiện cảm nào với công chúa nhàn nhã thục đức này.
Tôn Ngọc Thạch cũng biết Lý Kỳ Thù, bởi vậy nàng ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng đang đeo khăn che mặt.
“Này, mới có mấy ngày không gặp, lá gan đã lớn hơn nhiều rồi đấy.” Một câu này mang theo ba phần trẻ con, bảy phần giễu cợt.
Gần đây lễ bộ thượng thư bận cúng tế ngày xuân, không có thời gian quản Tôn Ngọc Thạch, vì vậy bây giờ nàng ta ra ngoài còn không đội mũ có khăn che.
Lý Kỳ Thù nghiêng người, nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó bình tĩnh nói: "Đã lâu không gặp.”
Nếu là trước kia, Tôn Ngọc Thạch chắc chắn sẽ nói khích nàng, từ trước đến nay nàng ta không ưa dáng vẻ làm bộ làm tịch của Lý Kỳ Thù, nhưng hôm nay bên cạnh Lý Kỳ Thù có lữ yên hòa mới đắc thắng trở về, đành e dè hơn, dù sao nàng ta cũng có chút ngưỡng mộ người rong ruổi biên cương này, cũng có vài phần kính nể Lữ Yên Hàn, không muốn thất lễ trước mặt hắn.
Vì thế nàng ta mím môi, hơi hành lễ, còn chưa có ai kêu đã đứng dậy: "Công chúa.” Động tác này cũng có thể thấy nàng ta chỉ làm cho có lệ.
Rồi sau đó lại trịnh trọng quân lễ: “Thế tử gia.”
Vốn dĩ mặt Lữ Yên Hàn đã lạnh xuống nhưng Tôn Ngọc Thạch lúc này lại trịnh trọng hành lễ với hắn, vì thế hắn cũng đáp lại một tiếng: "Tôn cô nương.”
Sau khi Tôn Ngọc Thạch rời đi, Lữ Yên Hàn quay đầu hỏi Lý Kỳ Thù bên cạnh: “Hai người kết oán với nhau từ trước sao?” Hắn không rõ chuyện giữa mấy tiểu cô nương lắm, nếu giữa hai người thật sự có ân oán, hắn cũng không ngại “tán gẫu” với lễ bộ thượng thư vài câu.
Lý Kỳ Thù cau mày một cái, sau đó bất đắc dĩ thở dài, lại giả vờ cười nói: “Chưa từng, có lẽ là trời sinh không hợp nhau. Nhưng mà nàng ta vẫn chưa làm chuyện ác gì với ta, cùng lắm chỉ nói ngoài miệng mấy câu thôi.”
Miệng của nàng cong lên mấy phần, nhưng lại giống như đá ném xuống nước, thoáng cái liền biến mất. Dù mấy năm qua hai người không đối phó nhau, Lý Kỳ Thù cũng không ghét Tôn Ngọc Thạch, thậm chí còn hâm mộ, hâm mộ nàng ta muốn làm gì thì làm cái đó, sống tự do tự tại, đại khái nàng cũng muốn được như nàng ta. Nhưng… rất nhiều chuyện không cho phép nàng được như vậy.
Lữ Yên Hàn lúc này mới hơi yên lòng một chút, lại cảm thấy cho dù nàng nói thế cũng không được, nhưng nhìn thấy dáng vẻ có chút thiện cảm của Lý Kỳ Thù với Tôn Ngọc Thạch đành đáp lại: “Vậy thì tốt.” Nhưng nói xong câu đó hắn lại thấy khó chịu hơn, hắn mà bận việc là không có thời gian hỏi thăm chuyện của công chúa, chỉ để thuộc hạ bẩm báo mấy việc quan trọng, cũng không biết công chúa còn phải chịu ấm ức như vậy.
Tuy Lữ Yên Hàn chưa từng thấy Tôn Ngọc Thạch, nhưng hắn biết mọi chuyện về các quan trong triều, vì thế muốn an ủi nàng: "Nghe nói Tôn thượng thư học thức uyên bác, là người có phép tắc, từ khi được thăng chức từ Yến Châu rất được hoàng thượng sủng ái, có ông ấy ở Trường An, Tôn cô nương sẽ nghe lời hơn.”
“Đúng vậy, tài làm thơ của Lâm thượng thư rất tuyệt, phụ thân ta còn khen ống ấy, nếu không phải ông ấy phải bận rộn chuyện quốc sự thì đã là một thi hào nổi danh rồi.” Nàng nói xong lại nhớ đến những lời đồn về Lữ Yên Hàn trong kinh thành, vì thế nói thêm: "Tài làm thơ của Lữ Thế tử cũng rất tốt sao, bài thơ của Thế tử cũng đã được binh lính lưu truyền rộng rãi tới tận kinh thành, nếu không phải ngài phải đi ra trận thì Trạng nguyên năm ngoái chính là ngài rồi.”
“Công chúa quá khen.” Mấy bài thơ kia đều là tâm tư khi ngắm trăng của hắn, hắn ngóng trông ngày khải hoàn trở về, thấy được công chúa. Bởi vậy một từ một câu cũng rất có ý thơ, ai đọc xong cũng nghĩ là hắn yêu thích đồng cỏ nên mới khắc họa được từng ngọn cây cọng cỏ hết sức sinh động như vậy.
Chỉ có hắn biết, sở dĩ hắn có thể múa bút thành thơ về phong cảnh nơi biên cương là bởi vì hắn muốn đem những cảnh đẹp này tặng cho công chúa.
Con ngươi Lữ Yên Hàn sâu thẳm, đột nhiên gợn sóng như mặt hồ đang bình lặng thoáng chốc bị phá vỡ sự yên bình.
Phía sau không ngừng truyền đến âm thanh nói chuyện ồn ào, cũng bất tri bất giác truyền tới tai Lữ Yên Hàn.
Sau khi dâng hương, Ưng Quý đột nhiên nói với Ưng Thời sau chùa Quốc An có một rừng trúc, còn có măng rất tươi, cực kỳ yên tĩnh, quả là nơi phù hợp để đi dạo ngày xuân.
Lữ Yên Hàn nghe vào trong tai, nhớ ở trong lòng, lúc rời khỏi điện liền nói: “Công chúa, có muốn ra sau núi xem rừng trúc không? Người hẳn là chưa từng ra ngoài, ra ngoài chỉ đến chính điện dâng hương thì rất nhàm chán.”
Công chúa đang nghĩ cách lẻn ra ngoài, nhưng Thế tử gia bên cạnh lại không có ý muốn rời đi, cũng không tiện đưa hắn tới am ni cô, chuyến này đi thật tiếc, nghe thấy hắn nói vậy liền ngẩng đầu lên hứng khởi nói: “Đã như vậy, ta cũng không ngại đi nhìn một chút.”
Bị gò bó quá lâu, thoát khỏi tường cao sân sâu, nhìn thấy trời xanh mây trắng rộng lớn, đường phố náo nhiệt, người ta luôn cảm thấy thoải mái.
Lý Kỳ Thù cũng như vậy, mặc dù cả ngày chỉ ở trong phủ công chúa, nhưng khi được hít một bầu không khí mới, cho dù không khí vẫn như trước nhưng tâm tình cũng có chút thay đổi.
“Vậy thì đi thôi.” Trong giọng nói của Lữ Yên Hàn cũng lộ ra vài tia thoải mái.
Khi đi xuống cầu thang, một tay Lữ Yên Hàn luôn đỡ ở trong không trung, dù cho tỳ nữ bên cạnh hắn vẫn mày không yên tâm, ánh mắt nghiêm nghị cứ nhìn nàng ta khiến nàng ta có chút lo lắng, hận không thể nhường vị trí của mình cho Thế tử gia.
Cho đến khi quẹo vào đường đến rừng trúc, nàng ta mới thoát khỏi ánh mắt sắc lạnh ấy.
Khi rời khỏi công chúa, đi theo sau, tỳ nữ suýt thì khóc lớn.
Rừng trúc vắng lặng, rất nhiều vị khách chọn cho mình một nơi để uống rượu ngắm cảnh, càng đi sâu vào trong, càng vắng người.
Lữ Yên Hàn đã quen với điều này, dù sao hắn đã từng cùng đàm kinh luận đạo với trụ trì của chùa Quốc An, vì thế mở miệng nói: “Ta biết có một cái đình, nơi đó hắn là không có bao nhiêu người, người có thể tháo mũ xuống ngắm cảnh, công chúa có nguyện ý đi cùng tại hạ không?”
Bàn tay mềm mại của Lý Kỳ Thù làm động tác mời: "Đương nhiên rồi, Thế tử gia dẫn đường đi.”
Cái đình mà Lữ Yên Hàn nói quả thực là vắng người, bàn ghế trong đình phủ đầy bụi, nữ tỳ lau chùi một lát mới chỉ sạch được một chút.
Lý Kỳ Thù bỏ mũ có vải che sang một bên nói: “Sao Lữ Thế tử có thể tìm được nơi này? Nếu không phải có Thế tử dẫn đường trước thì sợ cả đời này ta cũng sẽ không đi đến đây.”
Lá trúc xanh biếc rơi trên mái đình, nhìn sang bên phải ba ống trúc dẫn dòng nước suối trong vắt đi ra suối nhỏ, bên bờ suối có rất nhiều đá cuội, tùy tiện nhặt lên cũng được một đống.
Lý Kỳ Thù còn nghĩ nếu như nàng được ngâm chân xuống dòng nước suối thì nhất định sẽ thoải mái cực kỳ, nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ mà thôi.
Bên cạnh dòng suối còn có một tảng đá to, phía trên khắc ba chữ: Thanh Tu Khê.
Từ trước đến nay, khi Lý Kỳ Thù đi ra ngoài đều không thiếu thứ gì, nữ tỳ rất nhanh mang mấy hộp điểm tâm cùng một ấm trà lên.
Lữ Yên Hàn nắm lấy chiếc chén còn mang theo hơi ấm từ tay Lý Kỳ Thù, nói: “Trước đây sư phụ thường đưa ta tới nơi này, bia đá kia cũng chính là do ông ấy khắc.”
Nói xong hắn được lên, đi về phía tảng đá, đầu ngón tay chạm vào dòng chữ đã bị hao mòn bởi năm tháng.
Đột nhiên, hắn nhận ra có điều không đúng.
Hắn bước nhanh lên đỉnh tảng đá, trong tay không có kiếm nhưng còn hơn có kiếm, chưởng một chưởng về phía người sau tảng đá.
Chỉ thấy một bóng người nhanh chóng lùi về sau, mấy người ký kỳ xu ở đình bên kia chỉ nhìn thấy bóng dáng hai người đánh nhau, làm rơi rất nhiều lá.
Lý Kỳ Thù lo lắng nhưng không thể giúp gì được, nói với Ưng Quý đang đứng bên cạnh: “Hai người không đến giúp Thế tử gia của các ngươi sao?”
Ưng Quý dưới ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn của đan ngọc, nuốt vội miếng bánh đậu xanh sau đó xoa xoa tay, không chút để ý nói: “Thế tử gia chỉ đánh chơi chơi thôi, vẫn chưa dùng hết sức đâu, chỉ là muốn bắt sống người, công chúa cứ thong thả chờ, chút nữa Thế tử của chúng ta sẽ đem hắn tới cho người.”
Lý Kỳ Thù lại nghiêm túc nhìn thoáng qua hai người đang không ngừng đấu võ: Ừm, không thấy rõ. Đến tột cùng là mắt mình không rõ hay ánh mắt thị vệ của Thế tử gia không tốt.
nàng trầm mặc chớp chớp mắt, lại hỏi một câu: “Hay là… các ngươi đưa cho Thế tử một cây kiếm?”
Ưng Quý vội vàng khoát tay, lau vụn đồ ăn thừa ở khóe miệng: "Không được không được, đưa kiếm cho thể tử không phải là để Thế tử giết người sao. Thế tử của chúng ta một khi đã xuất đao thì chắc chắn sẽ thấy máu! Cho tới bây giờ chưa có ai có thể sống sau ba nhát kiếm!” Nói xong còn cảm thấy đáng tiếc cho tên thích khách kia: "Ai kêu hắn ta gặp phải Thế tử gia chứ.”
Ưng Quý vì thấy mình quá thông minh liền cảm thấy hào hứng, mình khen thái
tử gia nhà mình như vậy, công chúa chắc chắn sẽ nhìn Thế tử gia với con mắt khác! Nói không chừng còn bị ấn tượng bởi dáng vẻ đẹp trai anh dũng, oai hùng tuyệt thế vô song!
Đúng! Chính là như vậy! Ưng Quý cười rất vui vẻ.
Nhung Lý Kỳ Thù lại nghĩ: Xuất đao liền thấy máu? Nói thế nào cũng giống như những hiệp khách trong tiểu thuyết võ hiệp. Sự lo lắng trong lòng nàng cũng bởi vì lời nói của Ưng Quý mà thả lỏng.
Một lát sau, thích khách kia quả thực bị Lữ Yên Hàn trói lại, trên tay còn bị buộc dây mây, khăn che mặt cũng bị tháo xuống.
Lý Kỳ Thù chỉ nhìn được từ xa, cảm thấy khuôn mặt người này rất hung tàn.
Lữ Yên Hàn dùng sức ném hắn ta xuống đất, trong mắt không có một tia cảm tình nào, lạnh lùng nói: “Ngươi đến từ đâu, đến đây làm gì.” Vừa rồi hắn thấy người này lén lút sau tảng đá, dáng vẻ không có ý tốt.
Nhưng thích khách kia lại không nói một lời, chỉ có ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía Lý Kỳ Thù một chút, rồi sau đó nhanh chóng thu hồi lại, không để người khác phát hiện.
Lữ Yên Hàn thấy vậy càng chắc chắn người này muốn làm hại Lý Kỳ Thù, trong lúc tranh đấu vừa rồi, hắn phát hiện ra tên này biết võ, hơn nữa còn không hề tầm thường, bởi vậy suy đoán hắn ta từng được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, dù không phải bây giờ, nhưng trước đây là như vậy.
Trong quân doanh, hắn không ít lầm tra hỏi gian tế của quân địch, thủ đoạn tàn nhẫn, có thể làm người ta đau đến xương cốt vẫn có thể sống sót, có rất ít người bị hắn tra tấn mà không nói ra lời nào.
Nhưng ở đây hắn không thể làm vậy được, ngược lại không phải vì sợ mấy tên quan nắm được đằng chuôi báo cho thánh thượng mà là hắn không muốn để ký kỳ xu thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy. Khó khăn lắm mới gần gũi được một chút, nếu để nàng thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy thì trong nháy mắt sẽ lại xa cách.
Hôm nay tuy công chúa không thể hiện sự chán ghét đối với mình, nhưng hắn không dám khẳng định khi không có mặt mình thì nàng có vậy không.
Vì vậy, hắn định đưa người này về nhà mình.
Lý Kỳ Thù cũng đã nhận ra thích khách vô tình này nhìn mình, biết được người này đang nhắm tới mình.
Nàng vốn còn đang muốn xem Lữ Yên Hàn hỏi người này thế nào, dù sao nàng cũng không biết mình có lỗi với ai, nhiều năm qua nàng vẫn luôn tri thư đạt lý cẩn thận đối xử với mọi người, khiến nàng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện ngày hôm nay.
Sau đó Lữ Yên Hàn nói: “Công chúa hồi phủ trước đi, có thần ở đây nhất định sẽ tra ra việc này, cho người một câu trả lời thích đáng.”
“Vậy đa tạ Thế tử gia.” Nàng thấy Lữ Yên Hàn nghiêm nghị tự hứa với mình sẽ tìm ra kết quả, nhíu mày như bị gió thổi thoáng qua.
Giọng nàng có chút nghẹn ngào, đã nhiều năm rồi dường như chưa từng có cảm giác có người giúp mình mọi chuyện. Trong bảy năm, nàng chỉ cảm thấy mình cô độc bước đi trong cơn mưa tầm tã, bên cạnh không có một ai che mưa chắn gió. Có đôi khi nàng nghĩ, chỉ cần có một người biết nàng đau khổ thế nào, nàng sẽ không yếu đuối trốn chạy như vậy.
Nhưng không có một ai. Cho đến hôm nay, nàng cuối cùng cũng nghe thấy một người nói có ta ở đây. Mặc dù chỉ là nhất thời, nàng cũng an tâm hơn nhiều. Biết có người ở bên cạnh mình làm bạn, thật sự sẽ cho một người cô độc thêm rất nhiều dũng khí.