Edit + Beta: Vịt
Tề Mộ không nghĩ tới lại ở đây gặp cô nàng.
— Tra Yên.
Cái họ đặc biệt cái tên rất đặc biệt, Tề Mộ không dễ quên như vậy.
Bất quá thời gian đã qua lâu, cậu kỳ thực đã sớm quên diện mạo cô, chỉ mơ hồ nhớ được cô nàng trốn trong góc, bộ dáng sợ sệt lại hãi hùng. Nhất là đôi con ngươi màu đen, rất lớn rất trống rỗng, mê mang vô trợ.
Hóa ra cô nàng cũng thi vào Nhất Trung.
Tề Mộ tránh ra, nhường đường cho cô nàng: "Lâu lắm không gặp."
Tra Yên cúi đầu, tóc đen che nửa khuôn mặt, lộ ra đôi môi tái nhợt căng thẳng: "Lâu, lâu lắm không gặp."
Cô như vậy, Tề Mộ cũng không dám nói quá nhiều với cô nàng.
Tề Mộ gật gật đầu với cô, định xuống lầu, Tra Yên lại gọi cậu một tiếng: "Tề Mộ."
Tề Mộ quay đầu nhìn cô: "Huh?"
Tra Yên khẩn trương túm chặt góc áo, bất an vô cùng, cô muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Tề Mộ nói: "Mau về học đi, tớ xuống chơi bóng." Nói xong cậu mấy bước nhảy xuống cầu thang, không cho thêm cô nàng cơ hội nói chuyện.
Tra Yên rốt cục ngẩng đầu, xa xa nhìn bóng lưng Tề Mộ, trên khuôn mặt trắng nõn có chút thất vọng.
Tề Mộ nhìn thấy Tra Yên, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút không thoải mái, lúc chơi bóng hơi hung.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Ngụy Bình Hi uống đồ uống hỏi cậu: "Sao thế, cãi nhau với Doãn Tu Trúc?"
Tề Mộ cạn lời nhìn hắn một cái, cậu cầm lấy khăn lông lau mồ hôi dưới cằm nói: "Sao có thể, hai bọn tớ chưa từng cãi nhau."
Ngụy Bình Hi trêu ghẹo nói: "Điển hình...... anh em tốt." Đọc là anh em tốt kỳ thực là phu phu.
Tề Mộ nhìn thời gian nói: "Chơi thêm lát nữa đi, sắp tan học rồi."
"Ok." Ngụy Bình Hi bật lên, nhẹ nhàng đứng dậy.
Bọn họ chơi đến trưa, Ngụy Bình Hi hỏi cậu: "Buổi trưa cùng ăn cơm?"
Tề Mộ nói: "Tớ đi hỏi Doãn Tu Trúc."
Ngụy Bình Hi tỏ vẻ hiểu: "Vậy gọi điện liên hệ."
Tề Mộ đi xối nước lạnh, thay bộ quần áo chuồn đến lớp một, giữa đường đụng phải giáo viên toán lớp bọn họ......
Lão Vương địa trung hải tức giận nói: "Em đi toilet hơi lâu đấy, táo bón là bệnh cần phải trị!"
Tề Mộ cợt nhả nói: "Ngày mai phải xin nghỉ đi khám xem."
Lão Vương cầm sách gõ cậu: "Còn trẻ không cố gắng, già rồi bi thương!"
Tề Mộ đàng hoàng "bị đánh" cộng thêm bị dạy dỗ, không dễ dàng dụ giáo viên đi.
Chờ lúc Tề Mộ đến lớp một, lớp một vẫn chưa tan học. Cậu đứng ngoài cửa một lát, xuyên qua cửa sổ nhìn một lát.
Không giống nhau, không khí của lớp mũi nhọn và các lớp khác hoàn toàn bất đồng, giống như người 2 thế giới.
Doãn Tu Trúc ngồi vị trí gần cửa sổ, ánh mặt trời bị rèm cửa chặn lại, nhưng vẫn có từng tia chiếu vào trên tay anh, chiếu sáng từng ngón tay trắng nõn rõ ràng kia giống như bạch ngọc.
Tề Mộ không nhìn rõ ghi chép của anh, nhưng nghĩ cũng biết chữ vuông (*) kia, hoàn mỹ không tỳ vết giống như người viết ra nó.
((*) chữ vuông: chữ Hán)
Doãn Tu Trúc, Tề Mộ bỗng nhiên phát hiện, bọn họ không hề giống nhau.
Giáo viên vừa đi, học bên trong vẫn rất an tĩnh, đều đang vùi đầu chỉnh sửa ghi chép, một chút không có nôn nóng lúc tan học. Tề Mộ đi vào phòng học, giống như viên đá lọt vào mặt hồ yên tĩnh, kỳ thực bắn ra rung động không lớn, chủ yếu là không ăn nhập.
Doãn Tu Trúc nhìn thấy cậu, nói: "Xong ngay đây."
Tề Mộ nói: "Không vội." Sau đó không lên tiếng nữa, trong phòng học an tĩnh như vậy, tiếng nói chuyện quá đột ngột.
Doãn Tu Trúc theo cậu đi ra phòng học, cười hỏi cậu: "Chơi bóng à?" Tóc Tề Mộ vẫn ướt, thuận theo rũ xuống, không vểnh nhẹ như ngày thường.
Tề Mộ nói: "Chơi với lão Ngụy một lát."
Doãn Tu Trúc đã đặt xuống thành kiến với Ngụy Bình Hi, đáp: "Chờ trời lạnh cũng không thể để tóc ẩm như vậy chạy loạn."
Tề Mộ vẫy vẫy tóc, giống như cún con: "Sẽ không đâu, tớ lau khô rồi."
Trong mắt Doãn Tu Trúc toàn là ý cười: "Hiện tại không sao, trời nóng như vậy cũng mát mẻ." Hơn nữa đáng yêu, cực kỳ ngoan.
Tề Mộ lúc này mới nhớ tới: "Đúng rồi, lão Ngụy gọi bọn mình ra ngoài ăn cơm, cậu đi không?"
Doãn Tu Trúc hỏi lại cậu: "Cậu muốn đi không?"
Tề Mộ nói: "Mì quán đó ngon lắm."
Doãn Tu Trúc nói: "Đi, đi nếm thử xem."
Tề Mộ nhìn thấy Phương Tuấn Kỳ và Hứa Tiểu Minh, hỏi hai bọn họ có đi không, Hứa Tiểu Minh sâu xa nói: "Cậu cảm thấy tớ còn có tư cách ra ngoài ăn cơm sao? Thời gian buổi trưa quý giá như vậy, chẳng lẽ không nên dùng để ôn tập kiến thức sao!"
Oán niệm trong mắt hắn quá sâu, Tề Mộ cũng sợ — Như nữ quỷ vậy.
Phương Tuấn Kỳ mở miệng: "Tớ......" Bốn chữ cũng không đi đâu còn chưa nói ra, Hứa Tiểu Minh u oán uy hiếp y, "Tên Mập cậu nếu dám đi hai ta hiện tại lập tức chia tay ngay!"
Phương Tuấn Kỳ: "......"
Hứa Tiểu Minh sắp bị học hành hạ điên rồi, thật vất vả có cơ hội diễn trò, lập tức trên người so deep: "Tớ vì cậu từ bỏ cơ hội ra nước ngoài, vì cậu từ bỏ ăn uống chơi bời, vì cậu liều mạng học tập, cậu vậy mà trốn tớ ra ngoài ăn uống lu bù! Tên mập chết dẫm, nickname của cậu là Đại Móng Heo sao!"
Phương Tuấn Kỳ mặt không biểu tình: "Đồ đần."
Hứa Tiểu Minh càng hăng hái: "Anh Mộ cậu xem cậu ta kìa, tớ thật là bị mỡ lợn che tim mới đi theo tên đàn ông bội bạc này!"
Tề Mộ sờ sờ cằm, trầm ngâm nói: "Tớ sao cảm thấy bị mỡ lợn che tim chính là lão Phương."
Hứa Tiểu Minh cực kỳ bi thương: "Anh Mộ cậu vẫn là anh Mộ của tớ sao? Tớ đi theo làm tùy tùng đào tim móc phổi cúc cung tận tụy với cậu nhiều năm như vậy......"
Lỗ tai Tề Mộ đau, cắt đứt hắn: "Học bổ túc hữu dụng thật, biết nhiều thành ngữ như vậy!" Cậu đẩy Doãn Tu Trúc chạy trốn: "Đi thôi đi thôi, lão Ngụy đến rồi."
Cậu đã gửi tin nhắn cho Ngụy Bình Hi, Ngụy Bình Hi sớm chiếm xong vị trí.
Quán ăn bên ngoài trường học cho tới giờ đều náo nhiệt, trước quán này treo biển hiệu móc xích, điều kiện cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, mì thịt bò làm cũng ăn được.
Tề Mộ vừa đến, Ngụy Bình Hi hỏi hai bọn họ: "Ăn vị gì?"
Tề Mộ nói: "Tớ muốn cay, càng cay càng tốt, Doãn Tu Trúc không ăn cay."
Ngụy Bình Hi nhìn nhìn Tề Mộ, thầm nghĩ: Một ăn cay một không ăn cay, tư thế này...... khụ.
Lão Ngụy dừng não, gọi đồ. Bọn họ cũng không thiếu số tiền này, cũng không tranh trả tiền hoặc AA.
(AA: chia đều tiền)
Tề Mộ nói với Doãn Tu Trúc: "Kỳ thực bún cũng rất ngon."
Doãn Tu Trúc nói: "Lần sau lại đến thử."
Tề Mộ chú ý anh: "Ăn quen?"
Doãn Tu Trúc cười nói: "Có gì mà ăn không quen?"
Tề Mộ cong mắt cười: "Vậy lần sau lại đến cùng nhau."
Doãn Tu Trúc cũng cười nói: "Được."
Tề Mộ sợ anh ngại chỗ này không sạch sẽ, dù sao mấy bát đũa kia trừ độc thế nào cũng không sạch được. Thật ra Doãn Tu Trúc hơi để ý, bất quá chỉ cần ở cùng Tề Mộ, quán nào anh cũng có thể đi, thứ gì cũng cảm thấy ngon.
Ngụy Bình Hi nghe hai bọn họ nói chuyện, cảm giác mái tóc vàng này của mình nhuộm rất hợp tình hình, không phải chính là bóng đèn lớn sáng chói lọi sao! Ba bọn họ ngồi một bàn, mọi người lui tới không nhịn được đều nhìn một cái, thật sự rất gây chú ý. Không nhắc đến mái tóc vàng của Ngụy Bình Hi, chỉ là tướng mạo bọn họ cũng đã đủ hút người.
Các nữ sinh căn bản không quản được mắt của mình, đầy tinh thần liếc trộm.
Có nam sinh lại cảm thấy chói mắt, sớm nhìn bọn họ không thoải mái.
"Nữ sinh trường mình ngu thật, Tề Mộ như vậy cũng dám trêu chọc?"
"Cậu ta lợi hại lắm, hồi huấn luyện quân sự đầy danh tiếng, vẫn luôn đi cùng với Ngụy Bình Hi, hiện tại cả khối 10 cũng không ai dám trêu vào bọn họ, bất quá nữ sinh không phải vậy sao? Thích mấy thứ bad chút."
"Cậu ta cũng không phải bad bình thường," Người kia hồi sơ nhất học ở Quốc Thụy, sau đó chuyển đến trường cấp 2 khác, nhưng vẫn nhớ Tề Mộ, chỉ nghe hắn nói, "Các cậu không biết đâu, cậu ta hồi mới sơ nhất, đã đánh vỡ đầu sơ tam."
"Độc vậy à."
"Mấy chốt là nhà người ta có tiền, đánh người không bị đuổi, bị đánh thì lại bị chuyển trường."
"Quá đáng vậy?"
"Còn có quá đáng hơn! Cậu ta cường bạo một cô gái, làm người ta mang thai, giáo viên phát hiện, muốn làm chủ cho cô bé kia, kết quả các cậu đoán thế nào?"
Mọi người nghe hắn nói chuyện bối rối, mì cũng ăn không vào nữa.
Người nọ tiếp tục nói: "Sau đó cô bé kia sinh non, bị ép chuyển trường, giáo viên cũng bị sa thải. Về phần Tề Mộ, chả sao sất, vẫn ở trung học Quốc Thụy làm mưa làm gió!"
Người cả bàn đều hít vào, đầy mắt đều là phẫn uất: "Còn có vương pháp hay không!"
"Pháp cái rắm, nhà Tề Mộ có tiền, giết người cha cậu ta cũng có thể mua mạng cho cậu ta!"
"Hồi huấn luyện quân sự thật không nhìn ra, tui còn cảm thấy cậu ta rất tốt."
"Cậu cách xa cậu ta chút đi, cậu không thấy ngay cả Ngụy Bình Hi cũng sợ cậu ta sao?"
Tề Mộ bàn kia cách bên này rất xa, căn bản không nghe thấy bọn họ bàn luận xôn xao.
Thật sự có vài lời một khi nói ra, liền sẽ giống như bắt lửa, trong nháy mắt đốt cháy xung quanh mình.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Tháng thi đầu tiên của cấp 3 vô cùng quan trọng, giáo viên xem trọng, các học sinh cũng cực kỳ để ý. Thành tích lên lớp đã là quá khứ, cuộc thi đầu tiên của cuộc sống mới, ai cũng muốn được khởi đầu tốt đẹp.
Hứa Tiểu Minh càng khẩn trương run tay mãi: "Anh Mộ à, cậu nói tớ có thể thi được top 20 không? Nếu không thi được thì làm sao đây!"
Tề Mộ thấy hắn như vậy, vẫn rất đau lòng, hiếm thấy an ủi hắn: "Không sao đâu, phát huy bình thường là được."
Hứa Tiểu Minh đứng đắn không được 2 câu: "Nếu trong lớp toàn là cậu thật tốt, tớ khẳng định thi hạng nhất."
Tề Mộ: "......" Đau lòng hắn còn không bằng đau lòng một con gà.
Bởi vì là lần thi tháng đầu tiên, trường học cũng rất coi trọng, còn sửa sang trường thi, phân tán học sinh, đến các lớp khác thi.
Vận khí Tề Mộ rất "tốt", ngồi vững vàng ở ghế đầu tiên hàng ghế đầu tiên của lớp một, trở thành người thứ nhất danh chính ngôn thuận của Nhất Trung.
Cùng ở lớp một, nhưng Hứa Tiểu Minh ngồi hàng cuối cùng nhận được an ủi: "So thê thảm...... Không sánh được với anh Mộ tui."
Tề Mộ muốn một phát đá bay hắn ra nước ngoài, tên gieo họa này ở lại trong nước làm gì? Còn là đi gieo họa cho người khác!
Kỳ thực ngồi đâu cũng không sao, cậu cũng sẽ không gian lận.
Bất quá khiến cậu ngoài ý muốn chính là, Tra Yên vậy mà cũng ở phòng thi này, còn ngồi phía sau cậu.
Cô nàng vừa thấy Tề Mộ...... Đầu vốn thấp càng thấp hơn, tay nắm chặt túi bút khẩn trương tới khớp xương cũng trắng bệch.
Tề Mộ thở dài, có chút muốn đổi vị trí. Cậu ngồi đây, e là thi tháng này của Tra Yên cũng sẽ xong đời.
Đáng tiếc đây là phòng thi, đâu có đạo lý đổi vị trí.
Tra Yên rõ ràng vô cùng khẩn trương, nhưng vẫn gật gật đầu với Tề Mộ, chào hỏi cậu. Tề Mộ vốn định coi như không nhìn thấy cô nàng, nhưng cô đã mở miệng, cậu cũng không tiện phớt lờ cô, bèn nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Thân thể Tra Yên càng căng chặt, cô gái gầy gò nho nhỏ giống như chim sợ cành cong.
Trong lòng Tề Mộ ngũ vị tạp trần, nói với cô nàng: "Cố lên, thi tốt."
Đôi môi Tra Yên run run, lúc lâu mới nói: "Tớ, sẽ cố gắng."
Nói xong rốt cục tới chỗ ngồi phía sau, khả năng là quá luống cuống, cô đụng phải góc bàn, bị đau rầu rĩ một tiếng.
Tề Mộ quay đầu nhìn cô nàng: "Vẫn ổn chứ?"
"Không, sao!" Tra Yên nhìn cậu một cái, lại cực nhanh né tránh tầm mắt.
Tề Mộ cũng không giỏi trao đổi với con gái, nhất là Tra Yên — Cậu thậm chí cũng không nghĩ tới bọn họ còn có thể gặp lại.
Rốt cục bắt đầu thi, Tề Mộ rất nghiêm túc nhận đề, đừng thấy cậu thỉnh thoảng chơi bóng với Ngụy Bình Hi, nhưng bởi vì nghỉ hè được Doãn Tu Trúc bổ túc, cho nên thật sự biết không ít.
Cậu hiếm thấy viết nhiều chữ như vậy, cây bút bi vậy mà gây thất vọng hết mực.
Tề Mộ vẫn là lần đầu làm bài gặp phải tình huống này, cậu đứng dậy nói: "Thầy ơi, bút em hết mực rồi!"
Giáo viên coi thi tức nói: "Ngay cả công tác chuẩn bị cũng không xong, còn thi thử cái gì!" Mặc dù mắng cậu, nhưng vẫn cất giọng hỏi: "Có ai mang theo bút thừa không, cho bạn ấy mượn dùng."
Khiến Tề Mộ bất ngờ chính là, Tra Yên vậy mà giơ tay trước, cô nhỏ giọng nói: "Chỗ em có."
Tề Mộ vốn định tìm Hứa Tiểu Minh đòi, nhưng chỗ hai bọn họ cách xa cả phòng học, vẫn là đừng bỏ gần tìm xa.
Giáo viên coi thi sợ Tề Mộ nhân cơ hội xem bài thi người ta, đi xuống giao tiếp giúp bọn họ, Tề Mộ vui vẻ, cũng tránh cho Tra Yên không thoải mái.
Sau một nhạc đệm nhỏ, mọi người tiếp tục làm đề.
Kết thúc một bài thi, Tề Mộ trả lại bút cho Tra Yên: "Cám ơn cậu."
Tra Yên bối rối nói: "Không cần đưa tớ, tớ không cần......" Nói xong cô nàng lại càng khẩn trương, giải thích, "Tớ là nói tớ vẫn còn rất nhiều bút, vẫn còn một bài thi nữa, cậu dùng đi......"
Cô nàng càng khẩn trương càng nói không rõ lời, càng nói không rõ lời càng muốn giải thích rõ.
Tề Mộ ôn thanh nói: "Được rồi, vậy tớ dùng thi tiếp, trở về trả lại cậu cái mới."
Tra Yên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Tề Mộ.
Tề Mộ đây là lần đầu cùng cô đối diện, cậu cười cười khích lệ với cô.
Mặt Tra Yên đỏ lên, lần nữa cúi đầu, âm thanh nhỏ hơn: "Không cần trả, chỉ là cây bút mà thôi."
Lúc này Hứa Tiểu Minh quỷ kêu đi đến: "Anh Mộ à, tớ cảm thấy tớ xong rồi, mấy chỗ rõ ràng biết, nhưng thi là không nhớ gì sất!"
Tra Yên lập tức ngồi xuống, rụt vào bàn của mình.
Tề Mộ chuyển hướng Hứa Tiểu Minh, nói giỡn với hắn, câu có câu không nói dóc.
Tới lúc thi xong, Tề Mộ cũng không nói thêm câu nào với Tra Yên. Lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời phòng thi, Tề Mộ có lòng để cho Tra Yên đi trước, nhưng cô nàng lại ngồi không động đậy, hình như đang đợi Tề Mộ.
Tề Mộ đành phải đứng lên đi trước, ai ngờ Tra Yên cũng đúng lúc này đứng lên, hai người lại thành một trước một sau.
Tra Yên rụt lại, muốn lui về sau, Tề Mộ nhường: "Cậu trước."
Tra Yên cúi đầu, nắm chặt túi xách, gật gật đầu với cậu.
Cô vội vàng đi qua, Hứa Tiểu Minh đi tới, tò mò hỏi: "Ai thế, hình như hơi quen."
Tề Mộ nói lảng đi: "Trưa ăn gì?"
Hứa Tiểu Minh giống như hầu tinh, chớp chớp mắt: "Anh Mộ cậu chột dạ cái gì."
Tề Mộ: "......"
Hứa Tiểu Minh mắt sắc nhìn thấy bút bi màu hồng, úi chà một tiếng: "À đúng, cô ấy là cô gái cho cậu mượn bút dùng?"
"Ái dà......" Hứa Tiểu Minh hưng phấn, "Có người thầm mến anh Mộ tui nè!"
Đầu lông mày Tề Mộ nhảy lên.
Hứa Tiểu Minh vẫn đang lẩm bẩm: "Có quan hệ gì chứ, chuyện này rất bình thường, dù sao anh Mộ của tớ anh tuấn đẹp trai dáng vẻ ngời ngời người gặp người thích em gái gặp sẽ động lòng cũng rất bình thường thôi."
Trong lòng Tề Mộ có việc, hạ giọng nói: "Nói ít 2 câu."
Hứa Tiểu Minh nhận thấy cậu có chút tức giận, biến sắc: "Sao thế?"
Tề Mộ cau mày nói: "Không có gì." Dứt lời đi trước một bước.
Hứa Tiểu Minh không hiểu ra sao: Tình huống gì, chẳng lẽ anh Mộ cũng có ý với nữ sinh kia? *** mẹ, đây là chuyện lớn á!
Doãn Tu Trúc buổi tối lúc giúp Tề Mộ thu dọn cặp sách nhìn thấy cây bút kia.
Tề Mộ đang trêu chọc Quỷ Quỷ, một người một con mèo ở trên thảm lăn qua lộn lại. Kỳ thực Quỷ Quỷ đã không phải lúc nhỏ nữa, mỗi ngày đều lờ đờ, nhưng vừa thấy Tề Mộ, vẫn sẽ quấn lấy cậu làm nũng — Ngay cả mèo con cũng biết Tề Mộ thật tâm yêu thương nó.
Tề Mộ bị Quỷ Quỷ liếm lòng bàn tay ngứa, cười nói: "Cái con mèo mập này, nên giảm cân đi." Nói như vậy lại cả ngày bảo Kiều nữ sĩ mua thức ăn cho mèo mang đến cho nó ăn.
Doãn Tu Trúc thu hồi tầm mắt, bỏ cây bút màu hồng này vào trong cặp sách cậu.
"Thi thế nào?" Doãn Tu Trúc hỏi cậu.
Tề Mộ nói: "Cũng được, tớ cảm thấy tớ không chừng có thể thi vào top 20."
Doãn Tu Trúc cười: "Nếu Hứa Tiểu Minh không vào được, cậu ấy sẽ đến tìm cậu liều mạng."
Tề Mộ nghĩ đến hình ảnh đó, cả người sảng khoái: "Cái này không trách tớ được, là thầy Doãn dạy tốt."
Dứt lời cậu ngửa ra tựa vào sofa nhìn Doãn Tu Trúc, màu mắt Doãn Tu Trúc sâu chút, giọng nói hơi khàn: "Tối nay ở lại?"
Tề Mộ ngáp một cái nói: "Không được, Đại Sơn về rồi, ông ấy lát nữa thuận đường đón tớ về."
Doãn Tu Trúc có chút tiếc nuối, bất quá cũng không nói gì.
Tề Mộ giống như nhớ tới cái gì, hỏi: "Đúng rồi, chỗ cậu có cái bút nào đã dùng không?"
Doãn Tu Trúc giật mình, nhớ tới cái bút màu hồng trong cặp Tề Mộ, cậu tỉnh bơ nói: "Có, cậu cần dùng?"
Tề Mộ ngừng chút nói: "Cho tớ một cái đi."
Doãn Tu Trúc đi tìm tới cho cậu một cái bút ký tên, thân bút màu đen thuần, hết sức tinh xảo.
Tề Mộ hỏi: "Không có màu khác sao?"
Doãn Tu Trúc hỏi: "Cậu muốn màu gì?"
Nghĩ cũng biết Doãn Tu Trúc không thể nào có mấy màu hoa lá cành kia. Tề Mộ nói: "Thôi vậy, cứ vậy đi." Cậu tiện tay thu bút vào trong balo, cậu cũng lười đi mua, trực tiếp trả cái này cho Tra Yên đi.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Hôm sau đến phòng thi, Tề Mộ đưa cây bút màu đen này cho Tra Yên.
Tra Yên đùn đẩy nói không cần, Tề Mộ nói: "Có mượn có trả, lại mượn nữa không khó mà."
Hai người cùng thi một ngày, Tra Yên rốt cục không khẩn trương vậy nữa, miễn cưỡng cười nói: "Cám ơn." Cô nàng cẩn thận thu bút lại.
Vốn tưởng rằng chuyện cứ qua như vậy, Tề Mộ cũng không tính là chuyện gì.
Ai ngờ thứ 2 về trường, Tra Yên sáng sớm đã chờ ở cửa lớp sáu.
Cô thật sự quá gây chú ý, không phải bởi vì tướng mạo thế nào, mà là quá nhát gan, rõ ràng chỉ là đứng cửa lớp khác, nhưng vô trợ giống như đứng ở trên cây gỗ nổi lảo đảo sắp ngã.
Hứa Tiểu Minh liếc thấy, nháy mắt với Tề Mộ.
Tề Mộ bất đắc dĩ, chỉ có thể bất chấp đi đến: "Tìm tớ?"
Tra Yên vừa nhìn thấy cậu, lập tức luống cuống chân tay.
Tề Mộ đành phải nói: "Đi theo tớ." Cậu dẫn cô nàng tránh khỏi đám người, đi đến khúc rẽ.
Nhưng càng như vậy càng khiến người ta ghé mắt, học sinh xung quanh đều nháo nào quăng tầm mắt tò mò tới.
Tra Yên hết sức ngại ánh mắt người khác, cô nàng cúi đầu, bả vai khẽ run, âm thanh cũng run không còn hình dạng, "Cái, cái này đắt lắm, tớ không thể nhận." Cô nàng đưa tay, lòng bàn tay đặt chiếc bút ký tên màu đen tinh xảo kia.
Tề Mộ không kịp phản ứng.
Tra Yên nói: "Cây bút kia của tớ chỉ là tùy tiện mua bên ngoài, không đáng tiền. Cái...... cái này bọn họ nói là của Vạn Bảo Long, đắt lắm, phải 7-8 ngàn."
Tề Mộ: "......"
Tề Mộ không nghĩ tới lại ở đây gặp cô nàng.
— Tra Yên.
Cái họ đặc biệt cái tên rất đặc biệt, Tề Mộ không dễ quên như vậy.
Bất quá thời gian đã qua lâu, cậu kỳ thực đã sớm quên diện mạo cô, chỉ mơ hồ nhớ được cô nàng trốn trong góc, bộ dáng sợ sệt lại hãi hùng. Nhất là đôi con ngươi màu đen, rất lớn rất trống rỗng, mê mang vô trợ.
Hóa ra cô nàng cũng thi vào Nhất Trung.
Tề Mộ tránh ra, nhường đường cho cô nàng: "Lâu lắm không gặp."
Tra Yên cúi đầu, tóc đen che nửa khuôn mặt, lộ ra đôi môi tái nhợt căng thẳng: "Lâu, lâu lắm không gặp."
Cô như vậy, Tề Mộ cũng không dám nói quá nhiều với cô nàng.
Tề Mộ gật gật đầu với cô, định xuống lầu, Tra Yên lại gọi cậu một tiếng: "Tề Mộ."
Tề Mộ quay đầu nhìn cô: "Huh?"
Tra Yên khẩn trương túm chặt góc áo, bất an vô cùng, cô muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Tề Mộ nói: "Mau về học đi, tớ xuống chơi bóng." Nói xong cậu mấy bước nhảy xuống cầu thang, không cho thêm cô nàng cơ hội nói chuyện.
Tra Yên rốt cục ngẩng đầu, xa xa nhìn bóng lưng Tề Mộ, trên khuôn mặt trắng nõn có chút thất vọng.
Tề Mộ nhìn thấy Tra Yên, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút không thoải mái, lúc chơi bóng hơi hung.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Ngụy Bình Hi uống đồ uống hỏi cậu: "Sao thế, cãi nhau với Doãn Tu Trúc?"
Tề Mộ cạn lời nhìn hắn một cái, cậu cầm lấy khăn lông lau mồ hôi dưới cằm nói: "Sao có thể, hai bọn tớ chưa từng cãi nhau."
Ngụy Bình Hi trêu ghẹo nói: "Điển hình...... anh em tốt." Đọc là anh em tốt kỳ thực là phu phu.
Tề Mộ nhìn thời gian nói: "Chơi thêm lát nữa đi, sắp tan học rồi."
"Ok." Ngụy Bình Hi bật lên, nhẹ nhàng đứng dậy.
Bọn họ chơi đến trưa, Ngụy Bình Hi hỏi cậu: "Buổi trưa cùng ăn cơm?"
Tề Mộ nói: "Tớ đi hỏi Doãn Tu Trúc."
Ngụy Bình Hi tỏ vẻ hiểu: "Vậy gọi điện liên hệ."
Tề Mộ đi xối nước lạnh, thay bộ quần áo chuồn đến lớp một, giữa đường đụng phải giáo viên toán lớp bọn họ......
Lão Vương địa trung hải tức giận nói: "Em đi toilet hơi lâu đấy, táo bón là bệnh cần phải trị!"
Tề Mộ cợt nhả nói: "Ngày mai phải xin nghỉ đi khám xem."
Lão Vương cầm sách gõ cậu: "Còn trẻ không cố gắng, già rồi bi thương!"
Tề Mộ đàng hoàng "bị đánh" cộng thêm bị dạy dỗ, không dễ dàng dụ giáo viên đi.
Chờ lúc Tề Mộ đến lớp một, lớp một vẫn chưa tan học. Cậu đứng ngoài cửa một lát, xuyên qua cửa sổ nhìn một lát.
Không giống nhau, không khí của lớp mũi nhọn và các lớp khác hoàn toàn bất đồng, giống như người 2 thế giới.
Doãn Tu Trúc ngồi vị trí gần cửa sổ, ánh mặt trời bị rèm cửa chặn lại, nhưng vẫn có từng tia chiếu vào trên tay anh, chiếu sáng từng ngón tay trắng nõn rõ ràng kia giống như bạch ngọc.
Tề Mộ không nhìn rõ ghi chép của anh, nhưng nghĩ cũng biết chữ vuông (*) kia, hoàn mỹ không tỳ vết giống như người viết ra nó.
((*) chữ vuông: chữ Hán)
Doãn Tu Trúc, Tề Mộ bỗng nhiên phát hiện, bọn họ không hề giống nhau.
Giáo viên vừa đi, học bên trong vẫn rất an tĩnh, đều đang vùi đầu chỉnh sửa ghi chép, một chút không có nôn nóng lúc tan học. Tề Mộ đi vào phòng học, giống như viên đá lọt vào mặt hồ yên tĩnh, kỳ thực bắn ra rung động không lớn, chủ yếu là không ăn nhập.
Doãn Tu Trúc nhìn thấy cậu, nói: "Xong ngay đây."
Tề Mộ nói: "Không vội." Sau đó không lên tiếng nữa, trong phòng học an tĩnh như vậy, tiếng nói chuyện quá đột ngột.
Doãn Tu Trúc theo cậu đi ra phòng học, cười hỏi cậu: "Chơi bóng à?" Tóc Tề Mộ vẫn ướt, thuận theo rũ xuống, không vểnh nhẹ như ngày thường.
Tề Mộ nói: "Chơi với lão Ngụy một lát."
Doãn Tu Trúc đã đặt xuống thành kiến với Ngụy Bình Hi, đáp: "Chờ trời lạnh cũng không thể để tóc ẩm như vậy chạy loạn."
Tề Mộ vẫy vẫy tóc, giống như cún con: "Sẽ không đâu, tớ lau khô rồi."
Trong mắt Doãn Tu Trúc toàn là ý cười: "Hiện tại không sao, trời nóng như vậy cũng mát mẻ." Hơn nữa đáng yêu, cực kỳ ngoan.
Tề Mộ lúc này mới nhớ tới: "Đúng rồi, lão Ngụy gọi bọn mình ra ngoài ăn cơm, cậu đi không?"
Doãn Tu Trúc hỏi lại cậu: "Cậu muốn đi không?"
Tề Mộ nói: "Mì quán đó ngon lắm."
Doãn Tu Trúc nói: "Đi, đi nếm thử xem."
Tề Mộ nhìn thấy Phương Tuấn Kỳ và Hứa Tiểu Minh, hỏi hai bọn họ có đi không, Hứa Tiểu Minh sâu xa nói: "Cậu cảm thấy tớ còn có tư cách ra ngoài ăn cơm sao? Thời gian buổi trưa quý giá như vậy, chẳng lẽ không nên dùng để ôn tập kiến thức sao!"
Oán niệm trong mắt hắn quá sâu, Tề Mộ cũng sợ — Như nữ quỷ vậy.
Phương Tuấn Kỳ mở miệng: "Tớ......" Bốn chữ cũng không đi đâu còn chưa nói ra, Hứa Tiểu Minh u oán uy hiếp y, "Tên Mập cậu nếu dám đi hai ta hiện tại lập tức chia tay ngay!"
Phương Tuấn Kỳ: "......"
Hứa Tiểu Minh sắp bị học hành hạ điên rồi, thật vất vả có cơ hội diễn trò, lập tức trên người so deep: "Tớ vì cậu từ bỏ cơ hội ra nước ngoài, vì cậu từ bỏ ăn uống chơi bời, vì cậu liều mạng học tập, cậu vậy mà trốn tớ ra ngoài ăn uống lu bù! Tên mập chết dẫm, nickname của cậu là Đại Móng Heo sao!"
Phương Tuấn Kỳ mặt không biểu tình: "Đồ đần."
Hứa Tiểu Minh càng hăng hái: "Anh Mộ cậu xem cậu ta kìa, tớ thật là bị mỡ lợn che tim mới đi theo tên đàn ông bội bạc này!"
Tề Mộ sờ sờ cằm, trầm ngâm nói: "Tớ sao cảm thấy bị mỡ lợn che tim chính là lão Phương."
Hứa Tiểu Minh cực kỳ bi thương: "Anh Mộ cậu vẫn là anh Mộ của tớ sao? Tớ đi theo làm tùy tùng đào tim móc phổi cúc cung tận tụy với cậu nhiều năm như vậy......"
Lỗ tai Tề Mộ đau, cắt đứt hắn: "Học bổ túc hữu dụng thật, biết nhiều thành ngữ như vậy!" Cậu đẩy Doãn Tu Trúc chạy trốn: "Đi thôi đi thôi, lão Ngụy đến rồi."
Cậu đã gửi tin nhắn cho Ngụy Bình Hi, Ngụy Bình Hi sớm chiếm xong vị trí.
Quán ăn bên ngoài trường học cho tới giờ đều náo nhiệt, trước quán này treo biển hiệu móc xích, điều kiện cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, mì thịt bò làm cũng ăn được.
Tề Mộ vừa đến, Ngụy Bình Hi hỏi hai bọn họ: "Ăn vị gì?"
Tề Mộ nói: "Tớ muốn cay, càng cay càng tốt, Doãn Tu Trúc không ăn cay."
Ngụy Bình Hi nhìn nhìn Tề Mộ, thầm nghĩ: Một ăn cay một không ăn cay, tư thế này...... khụ.
Lão Ngụy dừng não, gọi đồ. Bọn họ cũng không thiếu số tiền này, cũng không tranh trả tiền hoặc AA.
(AA: chia đều tiền)
Tề Mộ nói với Doãn Tu Trúc: "Kỳ thực bún cũng rất ngon."
Doãn Tu Trúc nói: "Lần sau lại đến thử."
Tề Mộ chú ý anh: "Ăn quen?"
Doãn Tu Trúc cười nói: "Có gì mà ăn không quen?"
Tề Mộ cong mắt cười: "Vậy lần sau lại đến cùng nhau."
Doãn Tu Trúc cũng cười nói: "Được."
Tề Mộ sợ anh ngại chỗ này không sạch sẽ, dù sao mấy bát đũa kia trừ độc thế nào cũng không sạch được. Thật ra Doãn Tu Trúc hơi để ý, bất quá chỉ cần ở cùng Tề Mộ, quán nào anh cũng có thể đi, thứ gì cũng cảm thấy ngon.
Ngụy Bình Hi nghe hai bọn họ nói chuyện, cảm giác mái tóc vàng này của mình nhuộm rất hợp tình hình, không phải chính là bóng đèn lớn sáng chói lọi sao! Ba bọn họ ngồi một bàn, mọi người lui tới không nhịn được đều nhìn một cái, thật sự rất gây chú ý. Không nhắc đến mái tóc vàng của Ngụy Bình Hi, chỉ là tướng mạo bọn họ cũng đã đủ hút người.
Các nữ sinh căn bản không quản được mắt của mình, đầy tinh thần liếc trộm.
Có nam sinh lại cảm thấy chói mắt, sớm nhìn bọn họ không thoải mái.
"Nữ sinh trường mình ngu thật, Tề Mộ như vậy cũng dám trêu chọc?"
"Cậu ta lợi hại lắm, hồi huấn luyện quân sự đầy danh tiếng, vẫn luôn đi cùng với Ngụy Bình Hi, hiện tại cả khối 10 cũng không ai dám trêu vào bọn họ, bất quá nữ sinh không phải vậy sao? Thích mấy thứ bad chút."
"Cậu ta cũng không phải bad bình thường," Người kia hồi sơ nhất học ở Quốc Thụy, sau đó chuyển đến trường cấp 2 khác, nhưng vẫn nhớ Tề Mộ, chỉ nghe hắn nói, "Các cậu không biết đâu, cậu ta hồi mới sơ nhất, đã đánh vỡ đầu sơ tam."
"Độc vậy à."
"Mấy chốt là nhà người ta có tiền, đánh người không bị đuổi, bị đánh thì lại bị chuyển trường."
"Quá đáng vậy?"
"Còn có quá đáng hơn! Cậu ta cường bạo một cô gái, làm người ta mang thai, giáo viên phát hiện, muốn làm chủ cho cô bé kia, kết quả các cậu đoán thế nào?"
Mọi người nghe hắn nói chuyện bối rối, mì cũng ăn không vào nữa.
Người nọ tiếp tục nói: "Sau đó cô bé kia sinh non, bị ép chuyển trường, giáo viên cũng bị sa thải. Về phần Tề Mộ, chả sao sất, vẫn ở trung học Quốc Thụy làm mưa làm gió!"
Người cả bàn đều hít vào, đầy mắt đều là phẫn uất: "Còn có vương pháp hay không!"
"Pháp cái rắm, nhà Tề Mộ có tiền, giết người cha cậu ta cũng có thể mua mạng cho cậu ta!"
"Hồi huấn luyện quân sự thật không nhìn ra, tui còn cảm thấy cậu ta rất tốt."
"Cậu cách xa cậu ta chút đi, cậu không thấy ngay cả Ngụy Bình Hi cũng sợ cậu ta sao?"
Tề Mộ bàn kia cách bên này rất xa, căn bản không nghe thấy bọn họ bàn luận xôn xao.
Thật sự có vài lời một khi nói ra, liền sẽ giống như bắt lửa, trong nháy mắt đốt cháy xung quanh mình.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Tháng thi đầu tiên của cấp 3 vô cùng quan trọng, giáo viên xem trọng, các học sinh cũng cực kỳ để ý. Thành tích lên lớp đã là quá khứ, cuộc thi đầu tiên của cuộc sống mới, ai cũng muốn được khởi đầu tốt đẹp.
Hứa Tiểu Minh càng khẩn trương run tay mãi: "Anh Mộ à, cậu nói tớ có thể thi được top 20 không? Nếu không thi được thì làm sao đây!"
Tề Mộ thấy hắn như vậy, vẫn rất đau lòng, hiếm thấy an ủi hắn: "Không sao đâu, phát huy bình thường là được."
Hứa Tiểu Minh đứng đắn không được 2 câu: "Nếu trong lớp toàn là cậu thật tốt, tớ khẳng định thi hạng nhất."
Tề Mộ: "......" Đau lòng hắn còn không bằng đau lòng một con gà.
Bởi vì là lần thi tháng đầu tiên, trường học cũng rất coi trọng, còn sửa sang trường thi, phân tán học sinh, đến các lớp khác thi.
Vận khí Tề Mộ rất "tốt", ngồi vững vàng ở ghế đầu tiên hàng ghế đầu tiên của lớp một, trở thành người thứ nhất danh chính ngôn thuận của Nhất Trung.
Cùng ở lớp một, nhưng Hứa Tiểu Minh ngồi hàng cuối cùng nhận được an ủi: "So thê thảm...... Không sánh được với anh Mộ tui."
Tề Mộ muốn một phát đá bay hắn ra nước ngoài, tên gieo họa này ở lại trong nước làm gì? Còn là đi gieo họa cho người khác!
Kỳ thực ngồi đâu cũng không sao, cậu cũng sẽ không gian lận.
Bất quá khiến cậu ngoài ý muốn chính là, Tra Yên vậy mà cũng ở phòng thi này, còn ngồi phía sau cậu.
Cô nàng vừa thấy Tề Mộ...... Đầu vốn thấp càng thấp hơn, tay nắm chặt túi bút khẩn trương tới khớp xương cũng trắng bệch.
Tề Mộ thở dài, có chút muốn đổi vị trí. Cậu ngồi đây, e là thi tháng này của Tra Yên cũng sẽ xong đời.
Đáng tiếc đây là phòng thi, đâu có đạo lý đổi vị trí.
Tra Yên rõ ràng vô cùng khẩn trương, nhưng vẫn gật gật đầu với Tề Mộ, chào hỏi cậu. Tề Mộ vốn định coi như không nhìn thấy cô nàng, nhưng cô đã mở miệng, cậu cũng không tiện phớt lờ cô, bèn nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Thân thể Tra Yên càng căng chặt, cô gái gầy gò nho nhỏ giống như chim sợ cành cong.
Trong lòng Tề Mộ ngũ vị tạp trần, nói với cô nàng: "Cố lên, thi tốt."
Đôi môi Tra Yên run run, lúc lâu mới nói: "Tớ, sẽ cố gắng."
Nói xong rốt cục tới chỗ ngồi phía sau, khả năng là quá luống cuống, cô đụng phải góc bàn, bị đau rầu rĩ một tiếng.
Tề Mộ quay đầu nhìn cô nàng: "Vẫn ổn chứ?"
"Không, sao!" Tra Yên nhìn cậu một cái, lại cực nhanh né tránh tầm mắt.
Tề Mộ cũng không giỏi trao đổi với con gái, nhất là Tra Yên — Cậu thậm chí cũng không nghĩ tới bọn họ còn có thể gặp lại.
Rốt cục bắt đầu thi, Tề Mộ rất nghiêm túc nhận đề, đừng thấy cậu thỉnh thoảng chơi bóng với Ngụy Bình Hi, nhưng bởi vì nghỉ hè được Doãn Tu Trúc bổ túc, cho nên thật sự biết không ít.
Cậu hiếm thấy viết nhiều chữ như vậy, cây bút bi vậy mà gây thất vọng hết mực.
Tề Mộ vẫn là lần đầu làm bài gặp phải tình huống này, cậu đứng dậy nói: "Thầy ơi, bút em hết mực rồi!"
Giáo viên coi thi tức nói: "Ngay cả công tác chuẩn bị cũng không xong, còn thi thử cái gì!" Mặc dù mắng cậu, nhưng vẫn cất giọng hỏi: "Có ai mang theo bút thừa không, cho bạn ấy mượn dùng."
Khiến Tề Mộ bất ngờ chính là, Tra Yên vậy mà giơ tay trước, cô nhỏ giọng nói: "Chỗ em có."
Tề Mộ vốn định tìm Hứa Tiểu Minh đòi, nhưng chỗ hai bọn họ cách xa cả phòng học, vẫn là đừng bỏ gần tìm xa.
Giáo viên coi thi sợ Tề Mộ nhân cơ hội xem bài thi người ta, đi xuống giao tiếp giúp bọn họ, Tề Mộ vui vẻ, cũng tránh cho Tra Yên không thoải mái.
Sau một nhạc đệm nhỏ, mọi người tiếp tục làm đề.
Kết thúc một bài thi, Tề Mộ trả lại bút cho Tra Yên: "Cám ơn cậu."
Tra Yên bối rối nói: "Không cần đưa tớ, tớ không cần......" Nói xong cô nàng lại càng khẩn trương, giải thích, "Tớ là nói tớ vẫn còn rất nhiều bút, vẫn còn một bài thi nữa, cậu dùng đi......"
Cô nàng càng khẩn trương càng nói không rõ lời, càng nói không rõ lời càng muốn giải thích rõ.
Tề Mộ ôn thanh nói: "Được rồi, vậy tớ dùng thi tiếp, trở về trả lại cậu cái mới."
Tra Yên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Tề Mộ.
Tề Mộ đây là lần đầu cùng cô đối diện, cậu cười cười khích lệ với cô.
Mặt Tra Yên đỏ lên, lần nữa cúi đầu, âm thanh nhỏ hơn: "Không cần trả, chỉ là cây bút mà thôi."
Lúc này Hứa Tiểu Minh quỷ kêu đi đến: "Anh Mộ à, tớ cảm thấy tớ xong rồi, mấy chỗ rõ ràng biết, nhưng thi là không nhớ gì sất!"
Tra Yên lập tức ngồi xuống, rụt vào bàn của mình.
Tề Mộ chuyển hướng Hứa Tiểu Minh, nói giỡn với hắn, câu có câu không nói dóc.
Tới lúc thi xong, Tề Mộ cũng không nói thêm câu nào với Tra Yên. Lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời phòng thi, Tề Mộ có lòng để cho Tra Yên đi trước, nhưng cô nàng lại ngồi không động đậy, hình như đang đợi Tề Mộ.
Tề Mộ đành phải đứng lên đi trước, ai ngờ Tra Yên cũng đúng lúc này đứng lên, hai người lại thành một trước một sau.
Tra Yên rụt lại, muốn lui về sau, Tề Mộ nhường: "Cậu trước."
Tra Yên cúi đầu, nắm chặt túi xách, gật gật đầu với cậu.
Cô vội vàng đi qua, Hứa Tiểu Minh đi tới, tò mò hỏi: "Ai thế, hình như hơi quen."
Tề Mộ nói lảng đi: "Trưa ăn gì?"
Hứa Tiểu Minh giống như hầu tinh, chớp chớp mắt: "Anh Mộ cậu chột dạ cái gì."
Tề Mộ: "......"
Hứa Tiểu Minh mắt sắc nhìn thấy bút bi màu hồng, úi chà một tiếng: "À đúng, cô ấy là cô gái cho cậu mượn bút dùng?"
"Ái dà......" Hứa Tiểu Minh hưng phấn, "Có người thầm mến anh Mộ tui nè!"
Đầu lông mày Tề Mộ nhảy lên.
Hứa Tiểu Minh vẫn đang lẩm bẩm: "Có quan hệ gì chứ, chuyện này rất bình thường, dù sao anh Mộ của tớ anh tuấn đẹp trai dáng vẻ ngời ngời người gặp người thích em gái gặp sẽ động lòng cũng rất bình thường thôi."
Trong lòng Tề Mộ có việc, hạ giọng nói: "Nói ít 2 câu."
Hứa Tiểu Minh nhận thấy cậu có chút tức giận, biến sắc: "Sao thế?"
Tề Mộ cau mày nói: "Không có gì." Dứt lời đi trước một bước.
Hứa Tiểu Minh không hiểu ra sao: Tình huống gì, chẳng lẽ anh Mộ cũng có ý với nữ sinh kia? *** mẹ, đây là chuyện lớn á!
Doãn Tu Trúc buổi tối lúc giúp Tề Mộ thu dọn cặp sách nhìn thấy cây bút kia.
Tề Mộ đang trêu chọc Quỷ Quỷ, một người một con mèo ở trên thảm lăn qua lộn lại. Kỳ thực Quỷ Quỷ đã không phải lúc nhỏ nữa, mỗi ngày đều lờ đờ, nhưng vừa thấy Tề Mộ, vẫn sẽ quấn lấy cậu làm nũng — Ngay cả mèo con cũng biết Tề Mộ thật tâm yêu thương nó.
Tề Mộ bị Quỷ Quỷ liếm lòng bàn tay ngứa, cười nói: "Cái con mèo mập này, nên giảm cân đi." Nói như vậy lại cả ngày bảo Kiều nữ sĩ mua thức ăn cho mèo mang đến cho nó ăn.
Doãn Tu Trúc thu hồi tầm mắt, bỏ cây bút màu hồng này vào trong cặp sách cậu.
"Thi thế nào?" Doãn Tu Trúc hỏi cậu.
Tề Mộ nói: "Cũng được, tớ cảm thấy tớ không chừng có thể thi vào top 20."
Doãn Tu Trúc cười: "Nếu Hứa Tiểu Minh không vào được, cậu ấy sẽ đến tìm cậu liều mạng."
Tề Mộ nghĩ đến hình ảnh đó, cả người sảng khoái: "Cái này không trách tớ được, là thầy Doãn dạy tốt."
Dứt lời cậu ngửa ra tựa vào sofa nhìn Doãn Tu Trúc, màu mắt Doãn Tu Trúc sâu chút, giọng nói hơi khàn: "Tối nay ở lại?"
Tề Mộ ngáp một cái nói: "Không được, Đại Sơn về rồi, ông ấy lát nữa thuận đường đón tớ về."
Doãn Tu Trúc có chút tiếc nuối, bất quá cũng không nói gì.
Tề Mộ giống như nhớ tới cái gì, hỏi: "Đúng rồi, chỗ cậu có cái bút nào đã dùng không?"
Doãn Tu Trúc giật mình, nhớ tới cái bút màu hồng trong cặp Tề Mộ, cậu tỉnh bơ nói: "Có, cậu cần dùng?"
Tề Mộ ngừng chút nói: "Cho tớ một cái đi."
Doãn Tu Trúc đi tìm tới cho cậu một cái bút ký tên, thân bút màu đen thuần, hết sức tinh xảo.
Tề Mộ hỏi: "Không có màu khác sao?"
Doãn Tu Trúc hỏi: "Cậu muốn màu gì?"
Nghĩ cũng biết Doãn Tu Trúc không thể nào có mấy màu hoa lá cành kia. Tề Mộ nói: "Thôi vậy, cứ vậy đi." Cậu tiện tay thu bút vào trong balo, cậu cũng lười đi mua, trực tiếp trả cái này cho Tra Yên đi.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Hôm sau đến phòng thi, Tề Mộ đưa cây bút màu đen này cho Tra Yên.
Tra Yên đùn đẩy nói không cần, Tề Mộ nói: "Có mượn có trả, lại mượn nữa không khó mà."
Hai người cùng thi một ngày, Tra Yên rốt cục không khẩn trương vậy nữa, miễn cưỡng cười nói: "Cám ơn." Cô nàng cẩn thận thu bút lại.
Vốn tưởng rằng chuyện cứ qua như vậy, Tề Mộ cũng không tính là chuyện gì.
Ai ngờ thứ 2 về trường, Tra Yên sáng sớm đã chờ ở cửa lớp sáu.
Cô thật sự quá gây chú ý, không phải bởi vì tướng mạo thế nào, mà là quá nhát gan, rõ ràng chỉ là đứng cửa lớp khác, nhưng vô trợ giống như đứng ở trên cây gỗ nổi lảo đảo sắp ngã.
Hứa Tiểu Minh liếc thấy, nháy mắt với Tề Mộ.
Tề Mộ bất đắc dĩ, chỉ có thể bất chấp đi đến: "Tìm tớ?"
Tra Yên vừa nhìn thấy cậu, lập tức luống cuống chân tay.
Tề Mộ đành phải nói: "Đi theo tớ." Cậu dẫn cô nàng tránh khỏi đám người, đi đến khúc rẽ.
Nhưng càng như vậy càng khiến người ta ghé mắt, học sinh xung quanh đều nháo nào quăng tầm mắt tò mò tới.
Tra Yên hết sức ngại ánh mắt người khác, cô nàng cúi đầu, bả vai khẽ run, âm thanh cũng run không còn hình dạng, "Cái, cái này đắt lắm, tớ không thể nhận." Cô nàng đưa tay, lòng bàn tay đặt chiếc bút ký tên màu đen tinh xảo kia.
Tề Mộ không kịp phản ứng.
Tra Yên nói: "Cây bút kia của tớ chỉ là tùy tiện mua bên ngoài, không đáng tiền. Cái...... cái này bọn họ nói là của Vạn Bảo Long, đắt lắm, phải 7-8 ngàn."
Tề Mộ: "......"
Danh sách chương