Trong thung lũng, cuộc sống của Tiết Thừa Viễn có thể nói là khác một trời một vực trước kia.

Sau khi trở lại núi Ngọc Đào, y đã bị giam lỏng trá hình.

Chỉ có điều, mỗi khi nghĩ tới Công Lương Phi Tuân có thể vì phần thuốc giải kia mà lần nữa khỏe mạnh đi lại được, trong lòng y liền cảm thấy dễ chịu.

Nếu như đây là cái giá để đổi lấy sự khỏe mạnh của Công Lương Phi Tuân, vậy y cam tâm tình nguyện.

Nhưng so với Tiết Thừa Viễn, trong lòng Bộc Dương Lịch Uyên cũng chẳng thoải mái hơn là bao.

Thời gian này, tin tức không ngừng truyền tới, đại quân Thiên Vân từ trạm gác bọn hắn thất thủ ngày trước hành quân thẳng lên núi Ngọc Đào, dọc theo đường núi hiểm trở lên thẳng hồ Ngọc Đào. Theo tin tức của quân do thám, có vẻ như Công Lương Phi Tuân đang muốn động chân động tay gì đó ở cửa đê.

Mà cửa đê lại hướng thẳng tới nơi đóng quân của quân Nguyên Tây, cũng là hướng thẳng tới Linh Hư quán. Nếu như đê hồ Ngọc Đào vỡ, hậu quả thật không thể tưởng tượng được, eo núi phía Nam sợ rằng sẽ trong khoảnh khắc bị nhấn chìm, không giữ lại được gì. Nói cách khác, lúc này Công Lương Phi Tuân đã muốn trừ cỏ tận gốc, không chừa đường sống.

Nghĩ tới đây, Bộc Dương Lịch Uyên liền tức giận, hắn muốn xoay chuyển tình thế nhưng lại chẳng làm được gì. Giằng co nhiều ngày, binh lực của hắn đã hao tổn phần lớn, nếu không phải lần trước trao đổi mấy thuộc hạ đắc lực với Tiết Thừa Viễn, sợ rằng hôm nay ngay cả một tháng cũng khó cầm cự nổi.

Cơn tức không cách nào hóa giải này càng bị lá thư Công Lương Phi Tuân gửi tới sau đó mấy ngày làm dâng lên tới cực điểm.

Trong thư Công Lương Phi Tuân nói thẳng, cho Bộc Dương Lịch Uyên ba ngày để rút xuống núi Ngọc Đào, rời khỏi Nguyên Tây, xuôi về phía nam, nếu không sẽ cho nước nhấn chìm toàn bộ thung lũng, khiến cho toàn bộ nhân mã một người cũng không thể sống.

Mà trong bức thư này lại không hề nhắc tới Tiết Thừa Viễn.

Bộc Dương Lịch Uyên xé nát bức thư, nện một đấm lên bàn.

Nếu không phải Tiết Thừa Viễn nửa đường xuất hiện, Công Lương Phi Tuân đã sớm xuống Hoàng Tuyền rồi, nào đến lượt hắn uy hiếp mình như hôm nay? Tiết Thừa Viễn một lòng vì hắn, cuối cùng đổi lấy hắn không màng sống chết của thằng bé? Đây là cái thằng bé gọi là yêu sao?

Bộc Dương Lịch Uyên cười lạnh, ba ngày! Chỉ trong ba ngày giải quyết toàn bộ việc quân! Có thể sao?

Mất ngủ suốt đêm, Bộc Dương Lịch Uyên trăn trở suy tính, suy tính xem hắn có còn lựa chọn nào khác không.

Mà đáp án dĩ nhiên là, không có!

Thật sự đã không còn nữa rồi. Nếu muốn sống, muốn binh sĩ của mình sống sót, hắn không thể không đáp ứng yêu cầu của Công Lương Phi Tuân, rút khỏi Linh Hư quán này, dâng toàn bộ Nguyên Tây.

Nhưng hắn thật sự có thể rời đi như vậy sao? Không gây ra chút đau khổ nào cho Công Lương Phi Tuân? Hắn không làm được!

Tiết Thừa Viễn là lợi thế duy nhất. Mỗi người đều phải vì tình yêu mình tin tưởng mà trả giá thật nhiều.

“Thúc phụ.”

Trưa hôm sau, gã người hầu dẫn Tiết Thừa Viễn tới gặp Bộc Dương Lịch Uyên. Mấy ngày này bọn họ rất ít chạm mặt, từ sau khi trở về, phần lớn thời gian Tiết Thừa Viễn đều ở trong phòng mình lặng lẽ đọc sách y.

Vốn là một người trầm tĩnh, cộng thêm ngày đó chia tay Công Lương Phi Tuân trong lòng tổn thương không nhẹ, Tiết Thừa Viễn ở Linh Hư quán càng thêm trầm mặc ít nói.

“Ngày mai tất cả binh mã sẽ rút khỏi nơi này.” Bộc Dương Lịch Uyên ngồi giữa phòng, thẳng thắn nói với Tiết Thừa Viễn trước mặt.

Tiết Thừa Viễn không ngờ hắn sẽ nói vậy, nhưng ngay sau đó liền hồi phục tinh thần.

“Đây là do Công Lương Phi Tuân ép ta, mà chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Bộc Dương Lịch Uyên dừng một chút, nói tiếp: “Hắn quyết định dùng nước hồ Ngọc Đào nhấn chìm toàn bộ sườn núi phía Nam, bao gồm cả Linh Hư quán này.”

Tiết Thừa Viễn thở dài, cuộc chiến tranh này quả thật nên kết thúc rồi, chỉ có điều y không ngờ là sẽ kết thúc bằng cách này.

“Nhưng ngươi không thể đi!” Bộc Dương Lịch Uyên nhìn Tiết Thừa Viễn, giọng điệu đột nhiên thay đổi.

Thật ra dù thúc phụ sắp xếp thế nào, Tiết Thừa Viễn đều không phản kháng nữa. Hơn hai mươi năm qua, thứ y quý trọng chỉ có ba:

Một, là gia đình của y, mà bọn họ hiện đang bình an ở Dĩnh Đình.

Hai, là tự do của y, đã bị Bộc Dương Lịch Uyên tước đoạt.

Ba, là tình yêu của y, cũng đã bị tàn nhẫn phá nát rồi.

Hôm nay y đã không còn gì lưu luyến, có khác nào đã chết?

“Thúc phụ muốn dùng tính mạng của Thừa Viễn để trả thù Công Lương Phi Tuân?” Tiết Thừa Viễn lạnh nhạt nhẹ mỉm cười hỏi.

“Không sai, ngươi đoán đúng rồi!” Bộc Dương Lịch Uyên đứng dậy, đi về phía y, “Đây cũng chính là sự hồi báo của tình yêu mà ngươi tin tưởng. Sau khi lợi dụng ngươi, sẽ không một ai quan tâm đến sống chết của ngươi nữa. Giờ ngươi chỉ là hòn đá cản đường lập công của hắn mà thôi.”

“Nếu Thừa Viễn đã lựa chọn thì Thừa Viễn cam tâm tình nguyện trả bất cứ giá nào.” Tiết Thừa Viễn khẽ gật đầu cười, trong giọng nói có chút chua xót.

Thời gian này, nếu nói y không mong đợi Công Lương Phi Tuân lên Linh Hư quán, nhất định là giả.

Nhưng mong đợi này, tự bản thân y biết là rất xa vời.

Vốn tưởng rằng sự tồn tại của y có lẽ sẽ hòa hoãn được sự thù địch giữa Công Lương Phi Tuân và thúc phụ, nhưng hiện tại xem ra, trên chiến trường thật sự không có chỗ cho suy đoán cảm tính vô căn cứ.

Cuối cùng Công Lương Phi Tuân cũng lựa chọn quyết đấu, như vậy mới phù hợp với tính cách ngạo nghễ của hắn.

“Thúc phụ sẽ rời đi, đúng không?” Tiết Thừa Viễn vẫn không nhịn được mà hỏi. Từ đầu đến cuối y không cách nào tỏ vẻ lạnh lùng trước mặt người đã dạy y nên người này được.

Bộc Dương Lịch Uyên không trả lời. Hắn không biết nên trả lời Tiết Thừa Viễn thế nào, chỉ cười nhạt một tiếng.

“Chuyện tới bây giờ, Thừa Viễn chỉ còn một nghi vấn.” Tiết Thừa Viễn biết hôm nay không hỏi, sợ là kiếp này sẽ không còn cơ hội hỏi nữa.

“Ta biết ngươi muốn hỏi chuyện gì.” Bộc Dương Lịch Uyên nhìn tướng mạo không khác người nọ là bao, nói: “Để kiếp này ngươi không còn gì băn khoăn, ta sẽ nói cho ngươi biết. Phụ vương của ngươi không phải bị ta hạ độc mà chết.”

“Thật sao?” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn hỏi lại. Từ thưở thiếu niên phiêu bạt không nơi nương tựa đến bây giờ, tất cả đè nén trong lòng y cuối cùng cũng được phóng thích.

“Sao ta phải nói dối ngươi?” Bộc Dương Lịch Uyên thong thả bước, chậm rãi nói: “Ta biết nhiều năm trôi qua như vậy, trong lòng ngươi vẫn chưa buông bỏ được chuyện này, vẫn luôn cho rằng ngày đó là ta dùng độc hại chết Phụ vương ngươi. Nhưng trên thế gian này, chân tướng thường ở chỗ không người biết, ta chỉ có thể nói, ta không thẹn với lương tâm mình. Đó là lựa chọn của Phụ vương ngươi, ta tin y có lý do của mình. Ngươi có muốn biết tại sao không?…”

Tiết Thừa Viễn nghe đến đây, nhẹ lắc đầu, “Nếu thúc phụ đã chịu nói ra chân tướng năm đó, Thừa Viễn nguyện ý tin tưởng.”

Trên thế gian này, người để mình tin tưởng rất ít. Nhưng có đúng là thúc phụ chưa từng lừa gạt y? Trong trí nhớ của Tiết Thừa Viễn, y quả thật chưa từng phát giác. Liệu dựa theo suy luận khi còn trẻ tuổi nông nổi của mình mà áp đặt cho ông ấy như vậy có chính xác? Chuyện này cần có thời gian kiểm chứng.

“Giữ ngươi ở nơi này, ngươi thật sự không phản kháng?” Bộc Dương Lịch Uyên thấy Tiết Thừa Viễn thản nhiên như vậy, hỏi ngược lại.

“Trong mắt thúc phụ, bị người mình phản bội chẳng khác gì đã chết, không phải sao?”

“Phải!”

“Vậy thì Thừa Viễn cam tâm tình nguyện ở lại!” Tiết Thừa Viễn thở dài một hơi, cam chịu nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện