Ngàn mong vạn muốn cuối cùng cũng mong được đến ngày mùng ba đầu năm, sáng sớm hôm nay Thẩm Ngọc Quân đã thu dọn, không cần đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an, nhưng cứ như vậy, nàng vẫn bận rộn trong ngoài, cũng không biết nàng bận cái gì, nhưng không có lúc nào ở yên. Tiểu Đặng Tử cũng bị nàng sai đến cửa cung đứng chờ.
Thẩm Ngọc Quân dùng xong bữa sáng mới dừng lại. Vừa qua giữa giờ thìn, Tiểu Đặng Tử dẫn người trở về: "Tiểu chủ, nô tài đi mời phu nhân, thái thái đã trở lại."
"A," Thẩm Ngọc Quân buông chung trà đứng dậy bước nhanh ra ngoài đón: "Ở đâu?"
Lương thị đỡ Thích thị đi vào Thiêm Hi lâu. Đầu tiên hai người phúc thân thỉnh an Thẩm Ngọc Quân: "Hi Đức dung cát tường!"
"Mau... Mau đứng lên." Thẩm Ngọc Quân vội vàng nâng hai người dậy: "Mẫu thân, tẩu tẩu." Kích động đến mức ánh mắt đỏ lên.
"Ôi..." Thích thị cũng rất vui, gần một năm, rốt cuộc cũng gặp, nữ nhi trông không tệ lắm, cuối cùng cũng thấy yên lòng: "Tiểu chủ, hôm nay là thời gian vui vẻ, không thể để ướt mắt." Thích thị cầm khăn trong tay, nhẹ nhàng thấm nước trong mắt Thẩm Ngọc Quân.
"Xem bộ dáng không có tiền đồ của con này, làm mẫu thân và tẩu tẩu chê cười rồi," Thẩm Ngọc Quân cũng biết không có nhiều thời gian, không nên lãng phí, vội vàng nói hai người ngồi xuống: "Nhanh,Trúc Vũ dâng trà, Trúc Vũ lấy điểm tâm mới làm qua đây."
"Vậy là đúng rồi," Thích thị thấy nữ nhi thu lại nước mắt, cảm thấy cuối cùng nàng đã trưởng thành, biết kiềm chế cảm xúc.
"Mẫu thân, trong nhà khỏe không, thân thể tổ phụ, tổ mẫu còn khỏe mạnh chứ?" Thẩm Ngọc Quân không chờ được muốn biết tình hình trong nhà.
"Tốt, mọi chuyện đều tốt, tổ phụ, tổ mẫu của con cũng khỏe, chỉ là có chút không an tâm về con." Thích thị nhìn Thẩm Ngọc Quân không nháy mắt, mỹ nhân mặc cung trang trước mắt là nữ nhi của ba, vì người nhà, cuối cùng buông bỏ chính mình. Cung yến mùng tám tháng chạp ngày đó, chỉ một thời gian như vậy, bà hiểu sự dơ bẩn trong cung, chuyện gì cũng muốn mạng người. Mấy ngày trước, thứ muội của Hoàng hậu cũng chết không rõ ràng, trong kinh thành không có tường nào không lọt được gió.
"Sao mẫu thân lại nhìn nữ nhi như vậy, là do nữ nhi phát triển, trở nên xinh đẹp ạ?" Thẩm Ngọc Quân thấy mẫu thân nhìn chằm chằm mình, rốt cuộc cũng làm ra dáng tiểu nữ nhi (cô gái nhỏ), lại còn hơi ngượng ngùng.
"Từ nhỏ tiểu chủ đã xinh đẹp, ta chỉ là nhìn thế nào cũng không đủ, không khỏi muốn nhìn nhiều hơn." Thích thị thấy nữ nhi còn có bộ dạng tiểu nữ nhi ngượng ngùng, lòng cũng nhẹ đi. Trong cung lạnh, sợ nhất chính là lòng người cũng lạnh.
"Mẫu thân trêu nữ nhi," khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc Quân hơi ửng hồng.
Lương thị nhìn tiểu cô tử trước mắt, không thể không nói là nàng thật sự thay đổi rất nhiều. Ngoài cung có rất nhiều người đang đồn nữ nhi Thẩm thị được Hoàng thượng sủng ái, lại khiến Hoàng thượng hạ mặt mũi của Bình vương phi trước mặt mọi người. Hôm nay nhìn thấy, có lẽ tiểu cô tử có bản lĩnh kia.
"Tẩu tẩu, Bảo ca nhi có khỏe không?"
"Đa tạ Hi Đức dung quan tâm, thằng nhóc kia rất khỏe mạnh, còn nghịch ngợm hơn so với lúc ngài còn ở khuê phòng. Hai ngày trước bắn pháo hoa, thiếu chút nữa là đốt luôn thư phòng của tam thúc nó. Mùng hai hôm qua, phu quân thật sự là không nhịn nổi, cuối cùng đánh nó một trận. Bây giờ chắc là còn ăn vạ trong phòng tam thúc nó." Lương thị nghĩ đến tiểu ma vương trong nhà thì đau cả đầu, thật sự là vừa thương vừa hận, nàng chưa thấy đứa trẻ nào làm cho người ghét được như nó.
"Trẻ con mà, lại là bé trai, đây đúng là thời gian thích ầm ĩ, sao có thể không nghịch ngợm được?" Thẩm Ngọc Quân nhớ tới tiểu chất tử nhà mình cũng cười, thằng nhóc kia rất có tinh thần, sang năm đã được năm tuổi, không phải là tuổi leo nóc nhà lật ngói ư. Nghĩ đến đại ca lão luyện thành thục, cũng bị nó làm cho tức giận đến phồng mũi trợn mắt.
"Tiểu chủ rất thích trẻ con mà," Lương thị hiểu Thẩm Ngọc Quân, trước kia thằng nhóc thúi nhà nàng rất thích tụ tập trong phòng cô cô nó, lúc Thẩm Ngọc Quân mới rời nhà đi, tiểu ma vương nhà nàng còn ồn ào đến nửa tháng sau mới yên tĩnh.
"Có trẻ con sẽ náo nhiệt hơn một chút," Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn rất thích trẻ con, thịt mũm mĩm, rất trong sáng, rất đáng yêu.
"Tiểu chủ thích..." Thích thị nghĩ nữ nhi một mình trong cung không có ai để dựa vào, nhưng lại nhớ đến cung quy, cũng không biết nên nói thế nào.
"Thời gian đến, cũng sẽ sinh, bây giờ không vội." Thẩm Ngọc Quân biết nương mình muốn nói gì, thế nhưng hiện nay địa vị của nàng còn chưa ổn, không thể suy nghĩ đến những chuyện đó.
Lương thị thấy Thẩm Ngọc Quân nói vậy thì hiểu trong lòng nàng ấy đã có tính toán trước. Nàng nghĩ tiểu cô tử nhà mình hiện giờ là chính ngũ phẩm, chỉ cần đánh đến chính tứ phẩm, như vậy một khi mang thai sinh con, Phi vị cũng không phải là không có khả năng.
Nếu như tiểu cô tử sinh hạ Hoàng tử, vậy thì ước chừng Thẩm gia sẽ có thay đổi lớn rồi. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn suy nghĩ, tại sao phu quân nhất định muốn buông bỏ Cấm quân không cần, một hai phải đi biên quan, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân đó? Trước nay Thẩm gia không phải là gia đình nhìn đầu ngón chân mà sống, bọn họ đang đợi, đợi một cơ hội, đương nhiên cũng là đề phòng lỡ như.
"Trong lòng con biết là được rồi, không chuẩn bị vẹn toàn, nhất định không nên mạo hiểm." Thích thị nắm tay Thẩm Ngọc Quân đang đặt trên giường sưởi vào tay mình: "Cho dù thế nào, cũng phải bảo vệ chính mình, biết không?"
"Mẫu thân yên tâm, con biết ạ," Thẩm Ngọc Quân nắm lại tay mẫu thân, thật ấm áp: "Gần đây tam ca thế nào?"
"Còn chưa nói với con, vì năm ngoái có thay đổi lớn, Hoàng thượng hạ chỉ mở ân khoa (khoa thi). Dạo này tam ca của con đều ở nhà chuẩn bị, đã có tính toán rồi." Thích thị nói đến đây cũng vui vẻ, cuối cùng không cần che giấu nữa. Năm trước vì chuyện của Lương vương mà Tôn gia đã nhổ đi, rốt cuộc Thẩm gia không còn bị Tôn gia áp chế ở Lại bộ nữa.
"Thật ư, vậy thì tốt quá!" Thẩm Ngọc Quân nghe xong cũng vui cho tam ca mình, cuối cùng... Cuối cùng hoài bão của hắn cũng có thể mở ra, không cần phải che giấu nữa. Thẩm Ngọc Quân chưa bao giờ xác định con đường mình chọn là chính xác như bây giờ, cuối cùng nàng cũng có thể trở thành chỗ dựa của Thẩm gia. Tuy là tác dụng rất nhỏ, nhưng chỉ cần có một thời cơ, phụ bối huynh trưởng của Thẩm gia sẽ không làm nàng thất vọng.
"Vậy phụ thân, có đúng là thăng quan không ạ?" Thẩm Ngọc Quân nhớ tới cung yến năm trước bèn lên tiếng hỏi.
"Cũng thăng Tả Thị Lang Hộ bộ, năm trước vì chuyện của Diệp gia, Hộ bộ có nhiều chỗ trống. Tuy rằng có nhiều người nhìn chằm chằm, nhưng phụ thân con ở Hộ bộ nhiều năm, vẫn luôn cần cù chăm chỉ, thăng quan cũng là nằm trong dự liệu." Thích thị không hề giấu giếm chuyện này.
"Đại ca có việc tốt, nhị ca cũng có chỗ để đi, thật sự là vô cùng tốt!" Thẩm Ngọc Quân rất vui vẻ, các ca ca trong nhà đều có triển vọng, trong lòng nàng cũng yên vui.
Thích thị nghe vậy thì nghĩ đến lời của gia ông (bố chồng). Sở DIễn và Thiệu Huân đều là tâm phúc của Hoàng thượng, hai người bọn họ nếu không có chỉ thị của Hoàng thượng thì chắc chắn sẽ không đề bạt người lung tung. Nghĩ vậy, Thích thị ngước mắt nhìn nữ nhi, cuối cùng mở miệng: "Năm sau Đại ca con sẽ theo Thế tử Trường Ninh hầu đến Dụ Môn quan."
Thẩm Ngọc Quân vốn còn đang vui vẻ, vừa nghe lời này thì gương mặt cứng lại: "Cái gì, nương nói cái gì? Không phải, Đại ca không phải ở Cấm Vệ quân đợi cơ hội ư, sao lại đi biên quan rồi?"
Thẩm Ngọc Quân biết Dụ Môn quan có ý nghĩa thế nào, Thẩm gia cũng là bởi vì cuộc chiến biên cảnh mới bị hại: "Tổ phụ đồng ý sao?" Nàng không khỏi nhìn về phía đại tẩu của nàng, thấy đại tẩu cúi đầu, cuối cùng nhìn về phía nương mình.
Thích thị sao không biết Thẩm Ngọc Quân đang suy nghĩ gì, chỉ là chuyện của nam nhân, không phải chuyện mà nội quyến bọn họ có thể làm chủ: "Tổ phụ con đã đồng ý."
"Không đâu, sao tổ phụ lại đồng ý chứ?" Thẩm Ngọc Quân siết chặt khăn gấm trong tay: "Sao đại ca lại đột ngột muốn đi biên quan, lẽ nào huynh ấy không biết gần đây phương Bắc không được ổn định sao?"
"Quân tỷ nhi, con có biết Thẩm gia có xuất thân gì không?" Thích thị không muốn nữ nhi mất chuẩn mực, bèn mở miệng quát lớn, để tránh nàng rối loạn tâm tính, làm ra chuyện không hay: "Thảm gia muốn vùng lên, nhất định phải đi Dụ Môn quan, ngã từ nơi nào phải đứng lên từ nơi đó. Nếu như không phải thân thể của tổ phụ con không tốt, lão nhân gia ông tuyệt đối sẽ không để Thẩm gia ngủ đông hơn hai mươi năm."
Thẩm Ngọc Quân bị nương khiển trách, ngây người hồi lâu mới lên tiếng, giống như là tự nói với mình: "Thẩm gia xuất thân dòng võ, từ khi Đại Vũ mở nước đến nay, trấn thủ Dụ Môn quan hơn một trăm năm. Nam nhân Thẩm gia từ khi biết đi bắt đầu luyện võ, không hề gián đoạn." Nàng nỉ non, ánh mắt hơi đỏ lên, Đúng vậy, ngay cả hai nam hài nhỏ nhất trong nhà nàng cũng giống vậy, vừa đứng vững đã bắt đầu luyện đánh cơ sở.
"Tiểu chủ, biên quan là giấc mộng của đại ca muội, cũng là con đường của huynh ấy," Lương thị cúi đầu, cuối cùng lên tiếng, nhưng nước mắt tiết lộ nỗi lòng của nàng, nhưng nàng là thê tử của Thẩm Triết Thần, nàng phải tôn trọng sự lựa chọn của hắn, điều nàng có thể làm chính là thay hắn trông coi gia đình, chăm sóc cả nhà: "Huynh ấy nói với ta huynh ấy chưa đến biên quan, nhưng thường xuyên mơ thấy nó."
Nói đến đây Lương thị ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa: "Tiểu chủ, huynh ấy nói với ta biên quan mới là nơi Thẩm gia nên bảo vệ, huynh ấy muốn kế thừa di nguyện của tổ tiên, giương cao tinh thần của Thẩm gia quân."
"Đại tẩu..." Thẩm Ngọc Quân là người Thẩm gia, tất nhiên biết biên quan có ý nghĩa như thế nào đối với nam nhi Thẩm gia, nhất là cửa khẩu của Đại Vũ --- Dụ Môn quan, đó chính là nơi nam nhi Thẩm gia thương nhớ ngày đêm, là giấc mộng của họ, cũng là mệnh của họ. Sau cuộc chiến biên cảnh hai mươi lăm năm trước, Thẩm gia bị thu hồi binh quyền, đến tận bây giờ nam nhân Thẩm gia chưa có người nào đặt chân đến nơi đó, đó là nỗi đau trong lòng họ. Hơn hai mươi năm qua đi, Thẩm gia bọn họ vẫn luôn không quên nơi đó, cuối cùng đại ca nắm được cơ hội, sao có thể buông bỏ?
"Tiểu chủ đừng lo lắng, phu quân đã đồng ý với ta, huynh ấy sẽ tự bảo trọng, huynh ấy nói trên có già dưới có trẻ, không dám xằng bậy." Lương thị không khuyên Thẩm Triết Thầm, bởi vì nàng biết nàng khuyên không được. Nàng gả vào Thẩm gia cũng được mấy năm, tất nhiên hiểu được tính tình nam nhân Thẩm gia, chiến trường mới là con đường của họ. Nàng không muốn trở thành chướng ngại của hắn.
"Chung quy là Thẩm gia chúng ta có lỗi với con," Thích thị thở dài, làm tông phụ của Thẩm gia, sao bà lại không biết tính toán trong nhà, Dụ Môn quan, sớm muộn gì Thẩm gia vẫn phải đi về. Cờ hiệu của Thẩm gia vẫn luôn được cung phụng trong từ đường Thẩm gia, chưa bao giờ bị lãng quên.
"Nương nói gì vậy? Con là thê tử của huynh ấy, tất nhiên biết huynh ấy đang nghĩ gì, con hiểu huynh ấy." Lương thị rưng rưng cười nhạt, nhìn rất cứng cỏi. Lương thị nàng mặc dù xuất thân thương hộ, nhưng cũng hiểu chuyện. Lấy gà theo gà lấy chó theo chó, nàng tự nguyện!
Thẩm Ngọc Quân nhìn Lương thị như vậy thì trong lòng vô cùng vui mừng. Rốt cuộc đại ca có vận may gì, có thể lấy được một thể tử hiền lương, hiểu hắn, yêu hắn.
"Được rồi, chỗ con có một gốc nhân sâm hoang dã trăm năm, Hoàng thượng thưởng mấy ngày trước, hôm nay đưa hai người mang về, mấy thứ này phòng trước không có hại." Thẩm Ngọc Quân biết không thẻ ngăn được đại ca nàng ra chiến trường, đầu óc bắt đầu hoạt động, nghĩ xem trong kho của mình có đồ gì dùng được, lấy ra để hai người mang về.
Lương thị cũng không từ chối, chỉ đứng dậy phúc lễ, nhân sâm hoang dã trăm năm không phải có tiền là có thể mua được, những thứ này đều là đồ bảo mệnh, vào lúc này không cần khách sáo.
"Lần này đành tham đồ tốt của con, chờ sau này có đồ tốt sẽ bù lại cho con." Thích thị cũng hiếm khi không khách sáo với Thẩm Ngọc Quân.
"Mẫu thân nói gì vậy, người trong nhà sao lại nói lời ngoài rồi?" Nàng xuất thân từ Thẩm gia, sao lại không biết động tĩnh tiền triều của Hoàng thượng có ý nghĩa như thế nào?
Một hai năm nữa phương Bắc nhất định sẽ lay chuyển, Thẩm gia đợi hai mươi lăm năm, xem ra là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội khó gặp này. Nam nhân Thẩm gia đều có kiêu ngạo. Hơn nữa, vị thế của Thẩm gia trong quân đội luôn cần có người nhấc lên. Đã từng là Tề Dương hầu môn, đã từng là Thẩm gia quân, rốt cuộc sẽ có ngày trở lại.
"Tiểu chủ, đồ ban thưởng của Hoàng thượng và Hoàng hậu đến, mời tiểu chủ kiểm tra." Thu Cúc ở bên ngoài phòng bẩm báo.
Ban thưởng này Thẩm Ngọc Quân cũng biết, đều là theo lệ thường, thưởng cho nhà mẹ đẻ của phi tần: "Ta đến ngay."
Thời gian gặp nhau lúc nào cũng ngắn ngủi, Thẩm Ngọc Quân cảm giác chỉ chớp mắt một cái đã đến buổi trưa. Trong cung quy chế nghiêm ngặt, người nhà của cung phi dưới tam phẩm không thể ở lại dùng cơm trưa.
"Tiểu chủ, thời gian không còn sớm," Thích thị luôn là người hiểu đại cục, thấy khuê nữ nhà mình thao thao bất tuyệt quên cả thời gian, không tránh khỏi lên tiếng nhắc nhở. Bà cũng không muốn, nhưng cung quy đâu phải chỉ để trưng bày, bà không thể không làm vậy. Thích thị cũng muốn có nhiều thời gian với nữ nhi hơn, nhưng không thể tùy hứng được.
Thẩm Ngọc Quân ngừng nói, ngưng thở mấy hơi, mới mở miệng lên tiếng: "Con tiễn mọi người đến cửa nội cung."
"Cũng được." Thích thị nhìn Thẩm Ngọc Quân mất mát như vậy, cũng không nhẫn tâm từ chối. Một năm chỉ có lúc này, để tùy vậy, hôm nay cung phi đều đoàn tụ cùng người nhà, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Đoàn ngoài ra khỏi Thiêm Hi lâu, chầm chậm đi trên con đường đá sáu cạnh. Thẩm Ngọc Quân đỡ Thích thị, nhìn con đường thật dài, nàng muốn chậm một chút, nhưng dù chậm nữa cũng sẽ đến nơi.
"Tiểu chủ về đi, hôm nay trời rét, ở ngoài lâu không tốt." Thích thị thấy sắp đến cửa cung, xoay người cầm tay Thẩm Ngọc Quân"
Phải tự mình bảo trọng, mọi chuyện trong nhà đã có ta và phụ thân con, con không cần lo lắng."
"Nương, mọi người đi đường cẩn thận," Thẩm Ngọc Quân không biết phải nói gì, nhưng lại không đành lòng để nương nàng lo lắng, cuối cùng cũng đến lúc chia tay.
"Vậy là đúng rồi," Thích vị vỗ nhẹ tay Thẩm Ngọc Quân, sau đó nhìn Trúc Vân, Trúc Vũ: "Vất vả cho các ngươi!"
"Câu này của phụ nhân bọn nô tỳ thật sự không nhận nổi," Trúc Vân nhanh chóng trả lời: "Bọn nô tỳ từ nhỏ đã theo chân chủ tử. Phu nhân yên tâm tiểu chủ còn, nô tỳ còn, tiểu chủ..."
"Ô Ô... Ngươi nói gì đó?" Trúc Vũ nghe nghe Trúc Vân thể hiện nghĩa khí giang hồ ra bèn lập tức cắt ngang, bây giờ là tháng đầu năm mới, nói mấy lời này, quá đen đủi: "Phu nhân yên tâm, bọn nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tốt tiểu chủ."
Tâm trạng không muốn của Thẩm Ngọc Quân bị hai người này phá hỏng: "Được rồi, ta biết hai người các ngươi đều trung thành, đừng có ở đây làm cho ta mất mặt xấu hổ."
Thích thị cười nhạt, phúc lễ từ biệt Thẩm Ngọc Quân, tuy là không đành, nhưng cuối cùng cũng xoay người, được Lương thị đỡ ra cửa cung. Thẩm Ngọc Quân vẫn đứng ngay đó, nhìn bóng dáng hai người đi xa, mãi đến khi bà tức (mẹ chồng - con dâu) Thích thị ra cửa cung vẫn không đành lòng xoay người về, chỉ ngơ ngác nhìn cửa cung trống không.
"Lộp cộp... Lộp cộp..."
"Thần phụ Phùng Đường thị thỉnh an Hi Đức dung, Hi Đức dung cát tường!"
Thẩm Ngọc Quân cuối cùng cũng hồi thần, quay đầu xoay người, nhìn phụ nhân trước mắt, khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc y phục cáo mệnh tam phẩm màu xanh, nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc. Đúng rồi, phu nhân của Lại bộ Thị Lang Phùng đại nhân, mẫu thân của Phùng Yên Nhiên.
"Phùng phu nhân khách sáo rồi," câu này của Thẩm Ngọc Quân chính là lời thật lòng, Phùng phu nhân là cáo mệnh phu nhân tam phẩm, mà nàng chẳng qua chỉ là một cung phi ngũ phẩm, không thể nhận lễ này. Thẩm Ngọc Quân nghiêng người qua một bên: "Phu nhân hẳn là từ chỗ Yên Nhiên muội muội ra đây, Yên Nhiên muội muội có khá hơn chưa?" Phùng Yên Nhiên quá hoảng sợ trong đêm trừ tịch, mấy ngày nay vẫn luôn bị bệnh, vì là ngày tết, cũng không dám công khai mời người đến xem bệnh.
"Đa tạ Hi Đức dung quan tâm, Phùng Lương viện đã khá hơn nhiều." Phùng Đường thị từ xa đã nhìn thấy đoàn người Thẩm Ngọc Quân rồi. Bà đã từng gặp Thẩm Ngọc Quân, nhưng không biết Thẩm Ngọc Quân, có điều bà nhận ra Thích thị, đương nhiên biết thân phận của Thẩm Ngọc Quân.
Bà nhìn kĩ nữ tử trước mắt, lông mày không kẻ mà đậm, mũi xinh xắn thẳng tắp, tuy mũi không cao nhưng tinh xảo, nhất là đôi mắt hoa đào trong suốt hấp dẫn người khác, có lẽ là vừa rơi lệ, trong veo như nước. Đừng nói là Hoàng thượng, một phụ nhân như bà nhìn vị Hi Đức dung này cũng thấy yêu thích.
"Vừa mới nghe Phùng Lương viện nhắc tới ngài, không ngờ lại gặp ngài ở đây," Phùng Đường thị cười rất dịu dàng, rất khó tưởng tượng nữ nhân như vậy sẽ nuôi dạy ra một nữ nhi như Phùng Yên Nhiên. Không phải nói Phùng Yên Nhiên không tốt, nhưng cảm thấy nàng ấy quá ngay thẳng, có điều đó cũng chỉ là trước đây thôi.
Từ khi Phùng Yên Nhiên tiến cung, không có ngày nào mà Phùng Đường thi không hối hận, không lo lắng, tính tình của Phùng Yên Nhiên thật sự không hợp với cuộc sống trong cung đình. Chuyện xảy ra sau đó không như dự liệu của bà, không nói đến chuyện nữ nhân Tiền thị phản bội, chỉ nói đến cung yến mùng tám tháng chạp năm ngoái, đúng là làm bà sợ đến mức suýt chút nữa là mất hồn.
Hôm nay Phùng Đường thị đã chờ ở cửa cung từ sớm, cuối cũng cũng gặp được nữ nhi, thấy gương mặt nàng gầy gò hốc hác, đôi mắt ảm đạm không thấy ánh sáng, càng khiến bà đau lòng muốn chết. Nhớ tới ái nữ vừa rồi giả vờ vui vẻ trước mặt bà, lại nhìn Hi Đức dung xinh đẹp trầm tĩnh trước mặt.
Phùng Đường thị chăm chú nhìn Thẩm Ngọc Quân, không nói lời nào cũng không có ý định rời đi. Thấy Thẩm Ngọc Quân nhìn qua, cũng không kiêng kị gì, nhìn thẳng vào mắt nàng, sắc bén không hề né tránh.
Qua một lúc lâu, rốt cuộc Phùng Đường thị cũng hành động, tiến lên hai bước, cúi người đến gần Thẩm Ngọc Quân: "Hi Đức dung thích hương liệu sao?" Bà khẽ hỏi, giống như là vô ý.
"Không biết tại sao phu nhân lại hỏi như vậy?" Thẩm Ngọc Quân xua tay ngăn Trúc Vũ, Trúc Vân muốn tiến lên ngăn cản.
"Cũng không có ý gì, chỉ là thần phụ hơi tò mò thôi," Phùng Đường thị cười thản nhiện: "Trên người Hi Đức dung hình như không có mùi hương liệu gì. Cũng phải, người linh động như ngài, có hương liệu gì xứng với ngài chứ?"
"Phùng phu nhân quá khen!"
"Nghe nói Thiêm Hi lâu của Hi Đức dung ngày xuân có hoa đào, vào đông có hồng mai, cảnh trí cực đẹp!" Phùng Đường thị giống như đang trò chuyện thường ngày.
Lúc bà nhắc tới Thiêm Hi lâu, trong lòng Thẩm Ngọc Quân thấy căng thẳng, đến bây giờ nàng vẫn chưa tra ra được vấn đề của Thiêm Hi lâu, khiến nàng không khỏi nghi ngờ có phải mình suy nghĩ nhiều rồi không? Không ngờ hôm nay lại có người nhắc tới Thiêm Hi lâu: "Phu nhân đi qua Thiêm Hi lâu?"
"May mắn đi qua một lần," Phùng Đường thị là người có tâm cơ sâu, thấy biểu hiện của Thẩm Ngọc Quân, tất nhiên là hiểu rõ, cũng không muốn Thẩm Ngọc Quân hỏi, tự bà mở miệng: "Lý Uyển nghi đã mất là biểu muội bà con xa của ta."
Khi bà nhắc tới Lý Uyển nghi, tay Thẩm Ngọc Quân không khỏi siết chặt khăn dưới ống tay áo: "Người đã qua đời, mong Phùng phu nhân bớt đau thương."
"Đa tạ Hi Đức dung quan tâm," Phùng phu nhân thở dài: "Nhắc đến muội muội kia của ta cũng là người không có phúc khí, Thiêm Hi lâu đào hồng mai đỏ thật đẹp, nhưng nàng lại không thích. Cả ngày chỉ thích ở trong noãn phòng chăm túy tâm hoa nàng thích nhất. Hi Đức dung biết túy tâm hoa không?"
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, cong miệng cười: "Ta kiến thức nông cạn chưa từng nghe nói đến loại hoa này." Túy tâm hoa, túy tâm?
"Cũng phải, hoa này đến từ ngoại vực, Hi Đức dung không biết cũng là bình thường. Có điều Hi Đức dung hẳn là đã từng nghe tịch nhan?" Phùng Đường thị hơi quay đầu đụng phải ánh mắt của Thẩm Ngọc Quân: "Túy tâm hoa, có người gọi nó là tịch nhan."
Ánh mắt Thẩm Ngọc Quân trở nên căng thẳng: "Tịch nhan, thật ra ta đã từng thấy. Hoa đó có hương, dưới xanh trên tím, nhìn diễm lệ xinh đẹp, phẩm vị của Lý Uyển nghi không giống người thường."
"Hi Đức dung quả nhiên kiến thức uyên bác," Phùng Đường thị nghe Thẩm Ngọc Quân miêu tả xong, nhàn nhạt cười: "Đúng rồi, chính là loài hoa đó. Lý Uyển nghi cũng là người có suy nghĩ kỳ lạ, lại thích làm hương liệu. Ta nhớ lúc đó hồng mai ở hậu viện Thiêm Hi lâu cũng không khỏi bị nàng chơi đùa, có điều mai hương được điều chế quả thật rất tốt, làm cho người ngửi được cảm giác tựa như đặt mình trong một rừng mai."
"Phùng phu nhân nói nhiều như vậy, không biết là có yêu cầu gì?" Thẩm Ngọc Quân xoay người đối diện với Phùng Đường thị.
"Hi Đức dung quả nhiên sáng suốt," Phùng Đường thị cảm thấy nói chuyện với người thông minh đúng là không uổng tinh lực: "Thần phụ không có yêu cầu gì nhiều, chỉ mong lúc rảnh rỗi Hi Đức dung có thể đến chỗ của Phùng Lương viện ngồi một lát, lúc cần thiết, có thể che chở cho nàng thì che chở, đừng để cho nàng biến mất vô thanh vô thức trong thâm cung này là tốt rồi."
"Tấm lòng từ mẫu của Phùng phu nhân, thật khiến Ngọc Quân cảm động. Yên Nhiên muội muội ngay thẳng thản nhiên, ta cũng rất thích. Nếu như phu nhân tin ta, vậy xin cứ yên tâm là được." Thẩm Ngọc Quân cũng không cảm thấy yêu cầu của Phùng Đường thị là quá phận. Trải qua nhiều chuyện như thé, Phùng Yên Nhiên đã không giống như trước đây. Che chở cho nàng, Thẩm Ngọc Quân tự thấy mình có khả năng đó.
Phùng phu nhân nghe vậy cười nói: "Hi Đức dung xuất thân từ cửa Tề Dương hầu, lời của ngài, thần phụ vô cùng tin tưởng. Hôm nay trò chuyện với Hi Đức dung, thần phụ thoải mái không ít, cũng đã làm phiền ngài một lúc rồi, thần phụ xin cáo lui trước."
"Phùng phu nhân đi thong thả!" Thẩm Ngọc Quân nhìn bóng lưng của Phùng Đường thị, gương mặt không còn thản nhiên như trước: "Tịch nhan?"
Chủ tớ hai người Phùng Đường thị ngồi trong xe ngựa, cuối cùng ma ma hầu hạ bên cạnh không nhịn được lên tiếng: "Phu nhân, người..."
Phùng Đường thị giơ tay lên ý bảo bà ta không cần nói nữa: "Ma ma, ta biết ngươi lo lắng cái gì, nhưng ta không thể không làm vậy. Hôm nay ngươi cũng thấy dáng vẻ của Yên Nhiên, người làm mẫu thân như ta nếu không tính toán cho nó, sợ rằng nó thật sự sắp..." Phùng Đường thị không đành lòng nói tiếp nữa, đó là chuyện mà ngày nào bà cũng sợ. Tuy nói bà vốn định mang chuyện của Lý Uyển nghi xuống quan tài, nhưng bây giờ không lo lắng được nhiều như vậy.
"Lão nô biết người khó xử, lão nô chỉ không hiểu tại sao người không thử thăm dò Thục phi nương nương rồi đưa ra quyết định?"
Phùng Đường thị nghe vậy phì cười một tiếng: "Thục phi, đó là người vô dụng, nhìn nàng ta đứng trong hàng tứ phi, nuôi Đại Hoàng tử nhiều năm, lại vẫn không được Hoàng thượng ghi Đại Hoàng tử vào dưới danh nghĩa của nàng ta, qua đó có thể thấy Hoàng thượng căn bản là không tin nàng ta." Thục phi cũng không thể tin được, nàng ta nuôi Hoàng tử dưới gối, tuy nói là không ghi vào danh nghĩa của nàng ta, nhưng nàng ta có dã tâm không nhỏ, không thì sao đã nhiều năm như vậy mà Hứa Đức nghi vẫn còn là Đức nghi?
"Không có Thục phi, còn có Đức phi, sao người lại coi trọng Hi Đức dung này?"
"Hi Đức dung tuy rằng phân vị thấp, nhưng phong hào này của nàng không hề đơn giản. Huống chi lão gia nói mấy ngày nữa, đích trưởng tôn đời thứ ba của Thẩm gia Thẩm Triết Thần sẽ theo Thế tử Trường Trữ Hầu Kỳ Thượng đi Dụ Môn quan." Từ trước đến giờ Phùng Đường thị làm việc đều là đi một bước nhìn ba bước, điều hối hận nhất trong đời bà có lẽ là không dạy dỗ tốt nữ nhi duy nhất của mình --- Phùng Yên Nhiên.
"Dụ Môn quan?" Ma ma nghe vậy rốt cuộc cũng biết quyết định của phu nhân nhà bà, người trẻ tuổi có thể không biết, nhưng ở tuổi của bà thì đều hiểu. Căn cơ của Thẩm gia đến tận bây giờ không phải nằm trong kinh, mà là ở biên quan ngàn dặm bên ngoài.
"Năm đó tiên đế không màng thể diện đoạt binh quyền của Thẩm gia, hơn hai mươi năm, Thẩm gia sẽ không cứ mãi ngủ đông như vậy. Hiện nay biên cảnh phương Bắc không ổn, Thẩm gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này." Phùng Đường thị hiểu rõ Thẩm gia từng là gia tộc thế nào, nắm bốn phần binh quyền của Đại vũ trong hơn một trăm năm. Năm đó hẳn là tiên đế muốn động đến Thẩm gia, chỉ là không ngờ Thẩm Lâm bị tàn phế, lại không chút do dự giao lại binh quyền, từ đó về sau đóng cửa hối lỗi. Động tác này của ông, ngược lại làm cho tiên đế cảm thấy áy náy.
"Hơn nữa hôm nay ta dò xét Hi Đức dung, đó là một người thông minh, cũng là người rõ ràng, chỉ sợ nàng đã sớm nghi ngờ Thiêm Hi lâu có vấn đề. Dù hôm nay ta không nói, ngày nào đó nàng sẽ tự mình điều ra ra. Bây giờ ta bán cho nàng một chuyện tốt, cũng có thể xin được một trợ lực cho Yên Nhiên." Phùng Đường thị nghĩ điều này đáng giá.
Thẩm Ngọc Quân dùng xong bữa sáng mới dừng lại. Vừa qua giữa giờ thìn, Tiểu Đặng Tử dẫn người trở về: "Tiểu chủ, nô tài đi mời phu nhân, thái thái đã trở lại."
"A," Thẩm Ngọc Quân buông chung trà đứng dậy bước nhanh ra ngoài đón: "Ở đâu?"
Lương thị đỡ Thích thị đi vào Thiêm Hi lâu. Đầu tiên hai người phúc thân thỉnh an Thẩm Ngọc Quân: "Hi Đức dung cát tường!"
"Mau... Mau đứng lên." Thẩm Ngọc Quân vội vàng nâng hai người dậy: "Mẫu thân, tẩu tẩu." Kích động đến mức ánh mắt đỏ lên.
"Ôi..." Thích thị cũng rất vui, gần một năm, rốt cuộc cũng gặp, nữ nhi trông không tệ lắm, cuối cùng cũng thấy yên lòng: "Tiểu chủ, hôm nay là thời gian vui vẻ, không thể để ướt mắt." Thích thị cầm khăn trong tay, nhẹ nhàng thấm nước trong mắt Thẩm Ngọc Quân.
"Xem bộ dáng không có tiền đồ của con này, làm mẫu thân và tẩu tẩu chê cười rồi," Thẩm Ngọc Quân cũng biết không có nhiều thời gian, không nên lãng phí, vội vàng nói hai người ngồi xuống: "Nhanh,Trúc Vũ dâng trà, Trúc Vũ lấy điểm tâm mới làm qua đây."
"Vậy là đúng rồi," Thích thị thấy nữ nhi thu lại nước mắt, cảm thấy cuối cùng nàng đã trưởng thành, biết kiềm chế cảm xúc.
"Mẫu thân, trong nhà khỏe không, thân thể tổ phụ, tổ mẫu còn khỏe mạnh chứ?" Thẩm Ngọc Quân không chờ được muốn biết tình hình trong nhà.
"Tốt, mọi chuyện đều tốt, tổ phụ, tổ mẫu của con cũng khỏe, chỉ là có chút không an tâm về con." Thích thị nhìn Thẩm Ngọc Quân không nháy mắt, mỹ nhân mặc cung trang trước mắt là nữ nhi của ba, vì người nhà, cuối cùng buông bỏ chính mình. Cung yến mùng tám tháng chạp ngày đó, chỉ một thời gian như vậy, bà hiểu sự dơ bẩn trong cung, chuyện gì cũng muốn mạng người. Mấy ngày trước, thứ muội của Hoàng hậu cũng chết không rõ ràng, trong kinh thành không có tường nào không lọt được gió.
"Sao mẫu thân lại nhìn nữ nhi như vậy, là do nữ nhi phát triển, trở nên xinh đẹp ạ?" Thẩm Ngọc Quân thấy mẫu thân nhìn chằm chằm mình, rốt cuộc cũng làm ra dáng tiểu nữ nhi (cô gái nhỏ), lại còn hơi ngượng ngùng.
"Từ nhỏ tiểu chủ đã xinh đẹp, ta chỉ là nhìn thế nào cũng không đủ, không khỏi muốn nhìn nhiều hơn." Thích thị thấy nữ nhi còn có bộ dạng tiểu nữ nhi ngượng ngùng, lòng cũng nhẹ đi. Trong cung lạnh, sợ nhất chính là lòng người cũng lạnh.
"Mẫu thân trêu nữ nhi," khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc Quân hơi ửng hồng.
Lương thị nhìn tiểu cô tử trước mắt, không thể không nói là nàng thật sự thay đổi rất nhiều. Ngoài cung có rất nhiều người đang đồn nữ nhi Thẩm thị được Hoàng thượng sủng ái, lại khiến Hoàng thượng hạ mặt mũi của Bình vương phi trước mặt mọi người. Hôm nay nhìn thấy, có lẽ tiểu cô tử có bản lĩnh kia.
"Tẩu tẩu, Bảo ca nhi có khỏe không?"
"Đa tạ Hi Đức dung quan tâm, thằng nhóc kia rất khỏe mạnh, còn nghịch ngợm hơn so với lúc ngài còn ở khuê phòng. Hai ngày trước bắn pháo hoa, thiếu chút nữa là đốt luôn thư phòng của tam thúc nó. Mùng hai hôm qua, phu quân thật sự là không nhịn nổi, cuối cùng đánh nó một trận. Bây giờ chắc là còn ăn vạ trong phòng tam thúc nó." Lương thị nghĩ đến tiểu ma vương trong nhà thì đau cả đầu, thật sự là vừa thương vừa hận, nàng chưa thấy đứa trẻ nào làm cho người ghét được như nó.
"Trẻ con mà, lại là bé trai, đây đúng là thời gian thích ầm ĩ, sao có thể không nghịch ngợm được?" Thẩm Ngọc Quân nhớ tới tiểu chất tử nhà mình cũng cười, thằng nhóc kia rất có tinh thần, sang năm đã được năm tuổi, không phải là tuổi leo nóc nhà lật ngói ư. Nghĩ đến đại ca lão luyện thành thục, cũng bị nó làm cho tức giận đến phồng mũi trợn mắt.
"Tiểu chủ rất thích trẻ con mà," Lương thị hiểu Thẩm Ngọc Quân, trước kia thằng nhóc thúi nhà nàng rất thích tụ tập trong phòng cô cô nó, lúc Thẩm Ngọc Quân mới rời nhà đi, tiểu ma vương nhà nàng còn ồn ào đến nửa tháng sau mới yên tĩnh.
"Có trẻ con sẽ náo nhiệt hơn một chút," Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn rất thích trẻ con, thịt mũm mĩm, rất trong sáng, rất đáng yêu.
"Tiểu chủ thích..." Thích thị nghĩ nữ nhi một mình trong cung không có ai để dựa vào, nhưng lại nhớ đến cung quy, cũng không biết nên nói thế nào.
"Thời gian đến, cũng sẽ sinh, bây giờ không vội." Thẩm Ngọc Quân biết nương mình muốn nói gì, thế nhưng hiện nay địa vị của nàng còn chưa ổn, không thể suy nghĩ đến những chuyện đó.
Lương thị thấy Thẩm Ngọc Quân nói vậy thì hiểu trong lòng nàng ấy đã có tính toán trước. Nàng nghĩ tiểu cô tử nhà mình hiện giờ là chính ngũ phẩm, chỉ cần đánh đến chính tứ phẩm, như vậy một khi mang thai sinh con, Phi vị cũng không phải là không có khả năng.
Nếu như tiểu cô tử sinh hạ Hoàng tử, vậy thì ước chừng Thẩm gia sẽ có thay đổi lớn rồi. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn suy nghĩ, tại sao phu quân nhất định muốn buông bỏ Cấm quân không cần, một hai phải đi biên quan, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân đó? Trước nay Thẩm gia không phải là gia đình nhìn đầu ngón chân mà sống, bọn họ đang đợi, đợi một cơ hội, đương nhiên cũng là đề phòng lỡ như.
"Trong lòng con biết là được rồi, không chuẩn bị vẹn toàn, nhất định không nên mạo hiểm." Thích thị nắm tay Thẩm Ngọc Quân đang đặt trên giường sưởi vào tay mình: "Cho dù thế nào, cũng phải bảo vệ chính mình, biết không?"
"Mẫu thân yên tâm, con biết ạ," Thẩm Ngọc Quân nắm lại tay mẫu thân, thật ấm áp: "Gần đây tam ca thế nào?"
"Còn chưa nói với con, vì năm ngoái có thay đổi lớn, Hoàng thượng hạ chỉ mở ân khoa (khoa thi). Dạo này tam ca của con đều ở nhà chuẩn bị, đã có tính toán rồi." Thích thị nói đến đây cũng vui vẻ, cuối cùng không cần che giấu nữa. Năm trước vì chuyện của Lương vương mà Tôn gia đã nhổ đi, rốt cuộc Thẩm gia không còn bị Tôn gia áp chế ở Lại bộ nữa.
"Thật ư, vậy thì tốt quá!" Thẩm Ngọc Quân nghe xong cũng vui cho tam ca mình, cuối cùng... Cuối cùng hoài bão của hắn cũng có thể mở ra, không cần phải che giấu nữa. Thẩm Ngọc Quân chưa bao giờ xác định con đường mình chọn là chính xác như bây giờ, cuối cùng nàng cũng có thể trở thành chỗ dựa của Thẩm gia. Tuy là tác dụng rất nhỏ, nhưng chỉ cần có một thời cơ, phụ bối huynh trưởng của Thẩm gia sẽ không làm nàng thất vọng.
"Vậy phụ thân, có đúng là thăng quan không ạ?" Thẩm Ngọc Quân nhớ tới cung yến năm trước bèn lên tiếng hỏi.
"Cũng thăng Tả Thị Lang Hộ bộ, năm trước vì chuyện của Diệp gia, Hộ bộ có nhiều chỗ trống. Tuy rằng có nhiều người nhìn chằm chằm, nhưng phụ thân con ở Hộ bộ nhiều năm, vẫn luôn cần cù chăm chỉ, thăng quan cũng là nằm trong dự liệu." Thích thị không hề giấu giếm chuyện này.
"Đại ca có việc tốt, nhị ca cũng có chỗ để đi, thật sự là vô cùng tốt!" Thẩm Ngọc Quân rất vui vẻ, các ca ca trong nhà đều có triển vọng, trong lòng nàng cũng yên vui.
Thích thị nghe vậy thì nghĩ đến lời của gia ông (bố chồng). Sở DIễn và Thiệu Huân đều là tâm phúc của Hoàng thượng, hai người bọn họ nếu không có chỉ thị của Hoàng thượng thì chắc chắn sẽ không đề bạt người lung tung. Nghĩ vậy, Thích thị ngước mắt nhìn nữ nhi, cuối cùng mở miệng: "Năm sau Đại ca con sẽ theo Thế tử Trường Ninh hầu đến Dụ Môn quan."
Thẩm Ngọc Quân vốn còn đang vui vẻ, vừa nghe lời này thì gương mặt cứng lại: "Cái gì, nương nói cái gì? Không phải, Đại ca không phải ở Cấm Vệ quân đợi cơ hội ư, sao lại đi biên quan rồi?"
Thẩm Ngọc Quân biết Dụ Môn quan có ý nghĩa thế nào, Thẩm gia cũng là bởi vì cuộc chiến biên cảnh mới bị hại: "Tổ phụ đồng ý sao?" Nàng không khỏi nhìn về phía đại tẩu của nàng, thấy đại tẩu cúi đầu, cuối cùng nhìn về phía nương mình.
Thích thị sao không biết Thẩm Ngọc Quân đang suy nghĩ gì, chỉ là chuyện của nam nhân, không phải chuyện mà nội quyến bọn họ có thể làm chủ: "Tổ phụ con đã đồng ý."
"Không đâu, sao tổ phụ lại đồng ý chứ?" Thẩm Ngọc Quân siết chặt khăn gấm trong tay: "Sao đại ca lại đột ngột muốn đi biên quan, lẽ nào huynh ấy không biết gần đây phương Bắc không được ổn định sao?"
"Quân tỷ nhi, con có biết Thẩm gia có xuất thân gì không?" Thích thị không muốn nữ nhi mất chuẩn mực, bèn mở miệng quát lớn, để tránh nàng rối loạn tâm tính, làm ra chuyện không hay: "Thảm gia muốn vùng lên, nhất định phải đi Dụ Môn quan, ngã từ nơi nào phải đứng lên từ nơi đó. Nếu như không phải thân thể của tổ phụ con không tốt, lão nhân gia ông tuyệt đối sẽ không để Thẩm gia ngủ đông hơn hai mươi năm."
Thẩm Ngọc Quân bị nương khiển trách, ngây người hồi lâu mới lên tiếng, giống như là tự nói với mình: "Thẩm gia xuất thân dòng võ, từ khi Đại Vũ mở nước đến nay, trấn thủ Dụ Môn quan hơn một trăm năm. Nam nhân Thẩm gia từ khi biết đi bắt đầu luyện võ, không hề gián đoạn." Nàng nỉ non, ánh mắt hơi đỏ lên, Đúng vậy, ngay cả hai nam hài nhỏ nhất trong nhà nàng cũng giống vậy, vừa đứng vững đã bắt đầu luyện đánh cơ sở.
"Tiểu chủ, biên quan là giấc mộng của đại ca muội, cũng là con đường của huynh ấy," Lương thị cúi đầu, cuối cùng lên tiếng, nhưng nước mắt tiết lộ nỗi lòng của nàng, nhưng nàng là thê tử của Thẩm Triết Thần, nàng phải tôn trọng sự lựa chọn của hắn, điều nàng có thể làm chính là thay hắn trông coi gia đình, chăm sóc cả nhà: "Huynh ấy nói với ta huynh ấy chưa đến biên quan, nhưng thường xuyên mơ thấy nó."
Nói đến đây Lương thị ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa: "Tiểu chủ, huynh ấy nói với ta biên quan mới là nơi Thẩm gia nên bảo vệ, huynh ấy muốn kế thừa di nguyện của tổ tiên, giương cao tinh thần của Thẩm gia quân."
"Đại tẩu..." Thẩm Ngọc Quân là người Thẩm gia, tất nhiên biết biên quan có ý nghĩa như thế nào đối với nam nhi Thẩm gia, nhất là cửa khẩu của Đại Vũ --- Dụ Môn quan, đó chính là nơi nam nhi Thẩm gia thương nhớ ngày đêm, là giấc mộng của họ, cũng là mệnh của họ. Sau cuộc chiến biên cảnh hai mươi lăm năm trước, Thẩm gia bị thu hồi binh quyền, đến tận bây giờ nam nhân Thẩm gia chưa có người nào đặt chân đến nơi đó, đó là nỗi đau trong lòng họ. Hơn hai mươi năm qua đi, Thẩm gia bọn họ vẫn luôn không quên nơi đó, cuối cùng đại ca nắm được cơ hội, sao có thể buông bỏ?
"Tiểu chủ đừng lo lắng, phu quân đã đồng ý với ta, huynh ấy sẽ tự bảo trọng, huynh ấy nói trên có già dưới có trẻ, không dám xằng bậy." Lương thị không khuyên Thẩm Triết Thầm, bởi vì nàng biết nàng khuyên không được. Nàng gả vào Thẩm gia cũng được mấy năm, tất nhiên hiểu được tính tình nam nhân Thẩm gia, chiến trường mới là con đường của họ. Nàng không muốn trở thành chướng ngại của hắn.
"Chung quy là Thẩm gia chúng ta có lỗi với con," Thích thị thở dài, làm tông phụ của Thẩm gia, sao bà lại không biết tính toán trong nhà, Dụ Môn quan, sớm muộn gì Thẩm gia vẫn phải đi về. Cờ hiệu của Thẩm gia vẫn luôn được cung phụng trong từ đường Thẩm gia, chưa bao giờ bị lãng quên.
"Nương nói gì vậy? Con là thê tử của huynh ấy, tất nhiên biết huynh ấy đang nghĩ gì, con hiểu huynh ấy." Lương thị rưng rưng cười nhạt, nhìn rất cứng cỏi. Lương thị nàng mặc dù xuất thân thương hộ, nhưng cũng hiểu chuyện. Lấy gà theo gà lấy chó theo chó, nàng tự nguyện!
Thẩm Ngọc Quân nhìn Lương thị như vậy thì trong lòng vô cùng vui mừng. Rốt cuộc đại ca có vận may gì, có thể lấy được một thể tử hiền lương, hiểu hắn, yêu hắn.
"Được rồi, chỗ con có một gốc nhân sâm hoang dã trăm năm, Hoàng thượng thưởng mấy ngày trước, hôm nay đưa hai người mang về, mấy thứ này phòng trước không có hại." Thẩm Ngọc Quân biết không thẻ ngăn được đại ca nàng ra chiến trường, đầu óc bắt đầu hoạt động, nghĩ xem trong kho của mình có đồ gì dùng được, lấy ra để hai người mang về.
Lương thị cũng không từ chối, chỉ đứng dậy phúc lễ, nhân sâm hoang dã trăm năm không phải có tiền là có thể mua được, những thứ này đều là đồ bảo mệnh, vào lúc này không cần khách sáo.
"Lần này đành tham đồ tốt của con, chờ sau này có đồ tốt sẽ bù lại cho con." Thích thị cũng hiếm khi không khách sáo với Thẩm Ngọc Quân.
"Mẫu thân nói gì vậy, người trong nhà sao lại nói lời ngoài rồi?" Nàng xuất thân từ Thẩm gia, sao lại không biết động tĩnh tiền triều của Hoàng thượng có ý nghĩa như thế nào?
Một hai năm nữa phương Bắc nhất định sẽ lay chuyển, Thẩm gia đợi hai mươi lăm năm, xem ra là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội khó gặp này. Nam nhân Thẩm gia đều có kiêu ngạo. Hơn nữa, vị thế của Thẩm gia trong quân đội luôn cần có người nhấc lên. Đã từng là Tề Dương hầu môn, đã từng là Thẩm gia quân, rốt cuộc sẽ có ngày trở lại.
"Tiểu chủ, đồ ban thưởng của Hoàng thượng và Hoàng hậu đến, mời tiểu chủ kiểm tra." Thu Cúc ở bên ngoài phòng bẩm báo.
Ban thưởng này Thẩm Ngọc Quân cũng biết, đều là theo lệ thường, thưởng cho nhà mẹ đẻ của phi tần: "Ta đến ngay."
Thời gian gặp nhau lúc nào cũng ngắn ngủi, Thẩm Ngọc Quân cảm giác chỉ chớp mắt một cái đã đến buổi trưa. Trong cung quy chế nghiêm ngặt, người nhà của cung phi dưới tam phẩm không thể ở lại dùng cơm trưa.
"Tiểu chủ, thời gian không còn sớm," Thích thị luôn là người hiểu đại cục, thấy khuê nữ nhà mình thao thao bất tuyệt quên cả thời gian, không tránh khỏi lên tiếng nhắc nhở. Bà cũng không muốn, nhưng cung quy đâu phải chỉ để trưng bày, bà không thể không làm vậy. Thích thị cũng muốn có nhiều thời gian với nữ nhi hơn, nhưng không thể tùy hứng được.
Thẩm Ngọc Quân ngừng nói, ngưng thở mấy hơi, mới mở miệng lên tiếng: "Con tiễn mọi người đến cửa nội cung."
"Cũng được." Thích thị nhìn Thẩm Ngọc Quân mất mát như vậy, cũng không nhẫn tâm từ chối. Một năm chỉ có lúc này, để tùy vậy, hôm nay cung phi đều đoàn tụ cùng người nhà, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Đoàn ngoài ra khỏi Thiêm Hi lâu, chầm chậm đi trên con đường đá sáu cạnh. Thẩm Ngọc Quân đỡ Thích thị, nhìn con đường thật dài, nàng muốn chậm một chút, nhưng dù chậm nữa cũng sẽ đến nơi.
"Tiểu chủ về đi, hôm nay trời rét, ở ngoài lâu không tốt." Thích thị thấy sắp đến cửa cung, xoay người cầm tay Thẩm Ngọc Quân"
Phải tự mình bảo trọng, mọi chuyện trong nhà đã có ta và phụ thân con, con không cần lo lắng."
"Nương, mọi người đi đường cẩn thận," Thẩm Ngọc Quân không biết phải nói gì, nhưng lại không đành lòng để nương nàng lo lắng, cuối cùng cũng đến lúc chia tay.
"Vậy là đúng rồi," Thích vị vỗ nhẹ tay Thẩm Ngọc Quân, sau đó nhìn Trúc Vân, Trúc Vũ: "Vất vả cho các ngươi!"
"Câu này của phụ nhân bọn nô tỳ thật sự không nhận nổi," Trúc Vân nhanh chóng trả lời: "Bọn nô tỳ từ nhỏ đã theo chân chủ tử. Phu nhân yên tâm tiểu chủ còn, nô tỳ còn, tiểu chủ..."
"Ô Ô... Ngươi nói gì đó?" Trúc Vũ nghe nghe Trúc Vân thể hiện nghĩa khí giang hồ ra bèn lập tức cắt ngang, bây giờ là tháng đầu năm mới, nói mấy lời này, quá đen đủi: "Phu nhân yên tâm, bọn nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tốt tiểu chủ."
Tâm trạng không muốn của Thẩm Ngọc Quân bị hai người này phá hỏng: "Được rồi, ta biết hai người các ngươi đều trung thành, đừng có ở đây làm cho ta mất mặt xấu hổ."
Thích thị cười nhạt, phúc lễ từ biệt Thẩm Ngọc Quân, tuy là không đành, nhưng cuối cùng cũng xoay người, được Lương thị đỡ ra cửa cung. Thẩm Ngọc Quân vẫn đứng ngay đó, nhìn bóng dáng hai người đi xa, mãi đến khi bà tức (mẹ chồng - con dâu) Thích thị ra cửa cung vẫn không đành lòng xoay người về, chỉ ngơ ngác nhìn cửa cung trống không.
"Lộp cộp... Lộp cộp..."
"Thần phụ Phùng Đường thị thỉnh an Hi Đức dung, Hi Đức dung cát tường!"
Thẩm Ngọc Quân cuối cùng cũng hồi thần, quay đầu xoay người, nhìn phụ nhân trước mắt, khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc y phục cáo mệnh tam phẩm màu xanh, nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc. Đúng rồi, phu nhân của Lại bộ Thị Lang Phùng đại nhân, mẫu thân của Phùng Yên Nhiên.
"Phùng phu nhân khách sáo rồi," câu này của Thẩm Ngọc Quân chính là lời thật lòng, Phùng phu nhân là cáo mệnh phu nhân tam phẩm, mà nàng chẳng qua chỉ là một cung phi ngũ phẩm, không thể nhận lễ này. Thẩm Ngọc Quân nghiêng người qua một bên: "Phu nhân hẳn là từ chỗ Yên Nhiên muội muội ra đây, Yên Nhiên muội muội có khá hơn chưa?" Phùng Yên Nhiên quá hoảng sợ trong đêm trừ tịch, mấy ngày nay vẫn luôn bị bệnh, vì là ngày tết, cũng không dám công khai mời người đến xem bệnh.
"Đa tạ Hi Đức dung quan tâm, Phùng Lương viện đã khá hơn nhiều." Phùng Đường thị từ xa đã nhìn thấy đoàn người Thẩm Ngọc Quân rồi. Bà đã từng gặp Thẩm Ngọc Quân, nhưng không biết Thẩm Ngọc Quân, có điều bà nhận ra Thích thị, đương nhiên biết thân phận của Thẩm Ngọc Quân.
Bà nhìn kĩ nữ tử trước mắt, lông mày không kẻ mà đậm, mũi xinh xắn thẳng tắp, tuy mũi không cao nhưng tinh xảo, nhất là đôi mắt hoa đào trong suốt hấp dẫn người khác, có lẽ là vừa rơi lệ, trong veo như nước. Đừng nói là Hoàng thượng, một phụ nhân như bà nhìn vị Hi Đức dung này cũng thấy yêu thích.
"Vừa mới nghe Phùng Lương viện nhắc tới ngài, không ngờ lại gặp ngài ở đây," Phùng Đường thị cười rất dịu dàng, rất khó tưởng tượng nữ nhân như vậy sẽ nuôi dạy ra một nữ nhi như Phùng Yên Nhiên. Không phải nói Phùng Yên Nhiên không tốt, nhưng cảm thấy nàng ấy quá ngay thẳng, có điều đó cũng chỉ là trước đây thôi.
Từ khi Phùng Yên Nhiên tiến cung, không có ngày nào mà Phùng Đường thi không hối hận, không lo lắng, tính tình của Phùng Yên Nhiên thật sự không hợp với cuộc sống trong cung đình. Chuyện xảy ra sau đó không như dự liệu của bà, không nói đến chuyện nữ nhân Tiền thị phản bội, chỉ nói đến cung yến mùng tám tháng chạp năm ngoái, đúng là làm bà sợ đến mức suýt chút nữa là mất hồn.
Hôm nay Phùng Đường thị đã chờ ở cửa cung từ sớm, cuối cũng cũng gặp được nữ nhi, thấy gương mặt nàng gầy gò hốc hác, đôi mắt ảm đạm không thấy ánh sáng, càng khiến bà đau lòng muốn chết. Nhớ tới ái nữ vừa rồi giả vờ vui vẻ trước mặt bà, lại nhìn Hi Đức dung xinh đẹp trầm tĩnh trước mặt.
Phùng Đường thị chăm chú nhìn Thẩm Ngọc Quân, không nói lời nào cũng không có ý định rời đi. Thấy Thẩm Ngọc Quân nhìn qua, cũng không kiêng kị gì, nhìn thẳng vào mắt nàng, sắc bén không hề né tránh.
Qua một lúc lâu, rốt cuộc Phùng Đường thị cũng hành động, tiến lên hai bước, cúi người đến gần Thẩm Ngọc Quân: "Hi Đức dung thích hương liệu sao?" Bà khẽ hỏi, giống như là vô ý.
"Không biết tại sao phu nhân lại hỏi như vậy?" Thẩm Ngọc Quân xua tay ngăn Trúc Vũ, Trúc Vân muốn tiến lên ngăn cản.
"Cũng không có ý gì, chỉ là thần phụ hơi tò mò thôi," Phùng Đường thị cười thản nhiện: "Trên người Hi Đức dung hình như không có mùi hương liệu gì. Cũng phải, người linh động như ngài, có hương liệu gì xứng với ngài chứ?"
"Phùng phu nhân quá khen!"
"Nghe nói Thiêm Hi lâu của Hi Đức dung ngày xuân có hoa đào, vào đông có hồng mai, cảnh trí cực đẹp!" Phùng Đường thị giống như đang trò chuyện thường ngày.
Lúc bà nhắc tới Thiêm Hi lâu, trong lòng Thẩm Ngọc Quân thấy căng thẳng, đến bây giờ nàng vẫn chưa tra ra được vấn đề của Thiêm Hi lâu, khiến nàng không khỏi nghi ngờ có phải mình suy nghĩ nhiều rồi không? Không ngờ hôm nay lại có người nhắc tới Thiêm Hi lâu: "Phu nhân đi qua Thiêm Hi lâu?"
"May mắn đi qua một lần," Phùng Đường thị là người có tâm cơ sâu, thấy biểu hiện của Thẩm Ngọc Quân, tất nhiên là hiểu rõ, cũng không muốn Thẩm Ngọc Quân hỏi, tự bà mở miệng: "Lý Uyển nghi đã mất là biểu muội bà con xa của ta."
Khi bà nhắc tới Lý Uyển nghi, tay Thẩm Ngọc Quân không khỏi siết chặt khăn dưới ống tay áo: "Người đã qua đời, mong Phùng phu nhân bớt đau thương."
"Đa tạ Hi Đức dung quan tâm," Phùng phu nhân thở dài: "Nhắc đến muội muội kia của ta cũng là người không có phúc khí, Thiêm Hi lâu đào hồng mai đỏ thật đẹp, nhưng nàng lại không thích. Cả ngày chỉ thích ở trong noãn phòng chăm túy tâm hoa nàng thích nhất. Hi Đức dung biết túy tâm hoa không?"
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, cong miệng cười: "Ta kiến thức nông cạn chưa từng nghe nói đến loại hoa này." Túy tâm hoa, túy tâm?
"Cũng phải, hoa này đến từ ngoại vực, Hi Đức dung không biết cũng là bình thường. Có điều Hi Đức dung hẳn là đã từng nghe tịch nhan?" Phùng Đường thị hơi quay đầu đụng phải ánh mắt của Thẩm Ngọc Quân: "Túy tâm hoa, có người gọi nó là tịch nhan."
Ánh mắt Thẩm Ngọc Quân trở nên căng thẳng: "Tịch nhan, thật ra ta đã từng thấy. Hoa đó có hương, dưới xanh trên tím, nhìn diễm lệ xinh đẹp, phẩm vị của Lý Uyển nghi không giống người thường."
"Hi Đức dung quả nhiên kiến thức uyên bác," Phùng Đường thị nghe Thẩm Ngọc Quân miêu tả xong, nhàn nhạt cười: "Đúng rồi, chính là loài hoa đó. Lý Uyển nghi cũng là người có suy nghĩ kỳ lạ, lại thích làm hương liệu. Ta nhớ lúc đó hồng mai ở hậu viện Thiêm Hi lâu cũng không khỏi bị nàng chơi đùa, có điều mai hương được điều chế quả thật rất tốt, làm cho người ngửi được cảm giác tựa như đặt mình trong một rừng mai."
"Phùng phu nhân nói nhiều như vậy, không biết là có yêu cầu gì?" Thẩm Ngọc Quân xoay người đối diện với Phùng Đường thị.
"Hi Đức dung quả nhiên sáng suốt," Phùng Đường thị cảm thấy nói chuyện với người thông minh đúng là không uổng tinh lực: "Thần phụ không có yêu cầu gì nhiều, chỉ mong lúc rảnh rỗi Hi Đức dung có thể đến chỗ của Phùng Lương viện ngồi một lát, lúc cần thiết, có thể che chở cho nàng thì che chở, đừng để cho nàng biến mất vô thanh vô thức trong thâm cung này là tốt rồi."
"Tấm lòng từ mẫu của Phùng phu nhân, thật khiến Ngọc Quân cảm động. Yên Nhiên muội muội ngay thẳng thản nhiên, ta cũng rất thích. Nếu như phu nhân tin ta, vậy xin cứ yên tâm là được." Thẩm Ngọc Quân cũng không cảm thấy yêu cầu của Phùng Đường thị là quá phận. Trải qua nhiều chuyện như thé, Phùng Yên Nhiên đã không giống như trước đây. Che chở cho nàng, Thẩm Ngọc Quân tự thấy mình có khả năng đó.
Phùng phu nhân nghe vậy cười nói: "Hi Đức dung xuất thân từ cửa Tề Dương hầu, lời của ngài, thần phụ vô cùng tin tưởng. Hôm nay trò chuyện với Hi Đức dung, thần phụ thoải mái không ít, cũng đã làm phiền ngài một lúc rồi, thần phụ xin cáo lui trước."
"Phùng phu nhân đi thong thả!" Thẩm Ngọc Quân nhìn bóng lưng của Phùng Đường thị, gương mặt không còn thản nhiên như trước: "Tịch nhan?"
Chủ tớ hai người Phùng Đường thị ngồi trong xe ngựa, cuối cùng ma ma hầu hạ bên cạnh không nhịn được lên tiếng: "Phu nhân, người..."
Phùng Đường thị giơ tay lên ý bảo bà ta không cần nói nữa: "Ma ma, ta biết ngươi lo lắng cái gì, nhưng ta không thể không làm vậy. Hôm nay ngươi cũng thấy dáng vẻ của Yên Nhiên, người làm mẫu thân như ta nếu không tính toán cho nó, sợ rằng nó thật sự sắp..." Phùng Đường thị không đành lòng nói tiếp nữa, đó là chuyện mà ngày nào bà cũng sợ. Tuy nói bà vốn định mang chuyện của Lý Uyển nghi xuống quan tài, nhưng bây giờ không lo lắng được nhiều như vậy.
"Lão nô biết người khó xử, lão nô chỉ không hiểu tại sao người không thử thăm dò Thục phi nương nương rồi đưa ra quyết định?"
Phùng Đường thị nghe vậy phì cười một tiếng: "Thục phi, đó là người vô dụng, nhìn nàng ta đứng trong hàng tứ phi, nuôi Đại Hoàng tử nhiều năm, lại vẫn không được Hoàng thượng ghi Đại Hoàng tử vào dưới danh nghĩa của nàng ta, qua đó có thể thấy Hoàng thượng căn bản là không tin nàng ta." Thục phi cũng không thể tin được, nàng ta nuôi Hoàng tử dưới gối, tuy nói là không ghi vào danh nghĩa của nàng ta, nhưng nàng ta có dã tâm không nhỏ, không thì sao đã nhiều năm như vậy mà Hứa Đức nghi vẫn còn là Đức nghi?
"Không có Thục phi, còn có Đức phi, sao người lại coi trọng Hi Đức dung này?"
"Hi Đức dung tuy rằng phân vị thấp, nhưng phong hào này của nàng không hề đơn giản. Huống chi lão gia nói mấy ngày nữa, đích trưởng tôn đời thứ ba của Thẩm gia Thẩm Triết Thần sẽ theo Thế tử Trường Trữ Hầu Kỳ Thượng đi Dụ Môn quan." Từ trước đến giờ Phùng Đường thị làm việc đều là đi một bước nhìn ba bước, điều hối hận nhất trong đời bà có lẽ là không dạy dỗ tốt nữ nhi duy nhất của mình --- Phùng Yên Nhiên.
"Dụ Môn quan?" Ma ma nghe vậy rốt cuộc cũng biết quyết định của phu nhân nhà bà, người trẻ tuổi có thể không biết, nhưng ở tuổi của bà thì đều hiểu. Căn cơ của Thẩm gia đến tận bây giờ không phải nằm trong kinh, mà là ở biên quan ngàn dặm bên ngoài.
"Năm đó tiên đế không màng thể diện đoạt binh quyền của Thẩm gia, hơn hai mươi năm, Thẩm gia sẽ không cứ mãi ngủ đông như vậy. Hiện nay biên cảnh phương Bắc không ổn, Thẩm gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này." Phùng Đường thị hiểu rõ Thẩm gia từng là gia tộc thế nào, nắm bốn phần binh quyền của Đại vũ trong hơn một trăm năm. Năm đó hẳn là tiên đế muốn động đến Thẩm gia, chỉ là không ngờ Thẩm Lâm bị tàn phế, lại không chút do dự giao lại binh quyền, từ đó về sau đóng cửa hối lỗi. Động tác này của ông, ngược lại làm cho tiên đế cảm thấy áy náy.
"Hơn nữa hôm nay ta dò xét Hi Đức dung, đó là một người thông minh, cũng là người rõ ràng, chỉ sợ nàng đã sớm nghi ngờ Thiêm Hi lâu có vấn đề. Dù hôm nay ta không nói, ngày nào đó nàng sẽ tự mình điều ra ra. Bây giờ ta bán cho nàng một chuyện tốt, cũng có thể xin được một trợ lực cho Yên Nhiên." Phùng Đường thị nghĩ điều này đáng giá.
Danh sách chương