Nhà mẹ để của Hoàng hậu là phủ Trung Dũng hầu, cũng là do Thánh tổ đích thân phong, nhưng đời sau không thể kế thừa, đã sớm trở nên sa sút. Hiện giữ tước Trung Dũng hầu là phụ thân của Hoàng hậu nương nương, năm đó đưa chính muội muội ruột của mình vào cung. Vị nữ tử kia cũng là một người lợi hại, từng bước được lòng tiên đế, trở thành Quý phi, mới giữ được phú quý của phủ Trung Dũng hầu.
Trong cuộc chiến biên cảnh năm đó, phủ Trung Dũng hầu có thể toàn thân trở ra, sao có thể thiếu phần của vị kia. Nhưng vị Quý phi nọ cũng không phải là người có phúc khí, sau khi giúp đỡ chất nữ nhà mẹ đẻ nhận được Hậu vị lại đột nhiên qua đời. Mọi người đều nói vị Quý phi kia vì quá nhớ tiên đế nên mới mất đi. Còn nội tình là gì, ai mà để ý tới?
Thời gian khoảng chừng hai chung trà thì có cung nhân đến mời, nói là có thể nhập tiệc. Đoàn người tất nhiên là đứng dậy theo Hoàng hậu nhập tiệc, Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên rơi lại phía sau.
Từ sau khi đến Thiêm Hi lâu lần trước, Phùng Yên Nhiên tinh thần sa sút một thời gian, người cũng gầy đi không ít, hiện tại cuối cùng cũng đã hồi phục. Trước lúc nàng vào cung cũng nghĩ đến việc tranh vinh hoa phú quý, nhưng khi thật sự vào rồi thì cảm thấy chỉ cần sống không liên lụy đến gia tộc là tốt rồi.
"Ta thấy muội gầy đi không ít, vẫn nên chú ý đến thân thể nhiều hơn." Thẩm Ngọc Quân quan tâm nói một câu, cũng coi như trả lại sự nhắc nhở trước đây của nàng.
Phùng Yên Nhiên ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của Thẩm Ngọc Quân, nhìn nhau cười: "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội nghĩ thông suốt rồi. Người khác ra sao là chuyện của họ, còn muội chỉ muốn cầu mong được an tâm thôi."
Thẩm Ngọc Quân khẽ gật đầu: "Có thế chứ, không cần phải làm khó chính mình. Mấy ngày nữa người nhà muội sẽ vào cung thăm muội, đừng để bọn họ ở ngoài cung còn phải lo lắng cho muội."
"Tỷ tỷ nói đúng, muội đã đủ bất hiếu rồi, không thể chỉ lo mình được thoải mái." Phùng Yên Nhiên nghĩ đến phụ mẫu và người nhà, không khỏi cảm thấy chua xót, đều là nàng tự cho mình đúng. Phụ thân nàng đã từng khuyên trong cung không dễ sống, nhưng nàng không hề nghe.
"Tỷ tỷ, vị Bình vương phi kia không phải người tốt lành gì, tỷ vẫn nên đi vòng qua nàng ta." Trước đây Phùng Yên Nhiên cũng đã hỏi thăm, tất nhiên biết những chuyện lộn xộn ở phủ Bình vương.
"Yên tâm, ta và nàng ấy không có điểm chung gì," Thẩm Ngọc Quân nghĩ mình là một phi tần phân vị thấp trong thâm cung, dù thế nào cũng sẽ không liên quan gì đến một phụ nhân tôn thất. Còn trong cung này, mọi chuyện đều có Hoàng thượng, đừng nói nàng ta chỉ là một Vương phi, cho dù là Hoàng hậu cũng không thể tùy ý làm bậy.
"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn," Phùng Yên Nhiên biết hiện tại nàng giống như là chim sợ cành cong, đại khái là thật sự sợ những người có tâm.
Sau khi nhập tiệc khoảng một khắc, Hoàng thượng đã dẫn tôn thất đến.
Yến trừ tịch năm nay, ngoại trừ Liễu Uyển nghi bị bệnh không đến, những người khác trên cơ bản đều ở đây, ngay cả Tiền Lạc Tích cũng được thả ra, nghe nói là Đức phi nương nương cầu tình. Nơi đầu sóng ngọn gió này, không biết Đức phi nương nương cầu tình thả Tiền Lạc Tích ra là có ý gì?
Bên dưới Thẩm Ngọc Quân vậy mà lại là Hứa Đức nghi đã lâu không gặp. Từ lần trước khiến Hứa Đức nghi bị khiển trách, đây là lần đầu Thẩm Ngọc Quân nhìn thấy nàng ta, suýt chút nữa đã không nhận ra. Hứa Đức nghi gầy đến độ thay đổi cả bộ dạng, người cũng trầm lặng, nhìn thoáng qua thật có chút dọa người.
"Đã lâu không gặp Hi Đức dung, Hi Đức dung nhìn xem ta có khỏe không?" Phải nói là Hứa Đức nghi căm hận gay gắt với Thẩm Ngọc Quân, nhưng cũng chưa đến nổi, người nàng ta hận nhất là người khác, nhưng Thẩm thị cũng không phải đồ tốt lành gì, ỷ vào tuổi trẻ bèn dùng sức mê hoặc Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng không còn nhớ đến nữ nhân đã sinh cho hắn một Hoàng tử là nàng ta.
Thẩm Ngọc Quân tự thấy không có lỗi với Hứa Đức nghi, nếu bởi vì chuyện lần trước mà Hứa Đức nghi hận nàng, vậy nàng cũng chỉ có thể nhận. Dù tính tình Thẩm Ngọc Quân có yếu đuối đi nữa, cũng không cho phép người khác đến cung của mình để tranh sủng, tự mình nhận xui xẻo, vậy sau này trong cung ai cũng có thể đạp nàng vài cái.
"Hứa Đức nghi nói lời này, ta có chút không hiểu, thân thể là của mình, hỏi người khác có phải hơi thừa hay không? Mong Hứa Đức nghi trân trọng chính mình." Thẩm Ngọc Quân không thấy nàng ta đáng thương, dáng vẻ này của nàng ta thật đúng là hợp với câu "Người đáng thương tất có chỗ đáng trách". Sự việc là do chính nàng ta tạo ra, đương nhiên nàng ta phải tự gánh lấy hậu quả.
"Đúng nhỉ, là ta bị trừng phạt đúng tội, vậy Hi Đức dung ngươi thì sao, ngươi thật sự không cố ý chút nào sao?" Hứa Đức nghi quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Quân. chính là muốn nhìn xem trên mặt nàng có chút chột dạ nào không, đáng tiếc là phải khiến nàng ta thất vọng rồi, Thẩm Ngọc Quân rất thản nhiên, không có chút áy náy nào.
"Lời Hứa Đức nghi nói làm cho ta nghe không hiểu. Cố ý, ta cố ý gì chứ, chẳng lẽ Hứa Đức nghi không biết hôm ấy Hoàng thượng muốn đến Thiêm Hi lâu sao?" Thẩm Ngọc Quân không chút yếu thế nghênh đón Hứa Đức nghi. Người này thật đúng là tính tình không tốt lành gì, nhìn cách thay đổi này là biết vẫn chưa chết tâm. Thế nào, làm cho nàng cảm thấy áy náy, là có thể chiếm được chỗ tốt từ nàng ư? Đúng là tưởng bở!
"Ngươi…” Không ngờ Hi Đức dung tính tình mềm dẻo cũng có lúc nhanh mồm dẻo miệng, không biết mặt này của ngươi Hoàng thượng đã thấy chưa? Hứa Đức nghi vốn tưởng rằng người mới như Thẩm Ngọc Quân dễ bắt nạt, bây giờ xem ra tiện nhân này vẫn luôn giả vờ.
"Không còn cách nào, trong cung người có tâm quá nhiều, ta cũng không thể không tự mình cố gắng được. Bằng không ngày nào đó lại giống như Hứa Đức nghi, ta thật sự không thể ứng phó được, đến lúc đó còn phải làm phiền Hoàng thượng, Hoàng hậu làm chủ cho ta, chẳng phải ta quá vô dụng hay sao?" Thẩm Ngọc Quân tự biết sau này không thể hòa hợp với Hứa Đức nghi, nàng đương nhiên không cần nhẫn nhịn nàng ta.
"Ngươi... Chỉ mong Hi Đức dung có thể vẫn luôn nằm trong mắt Hoàng thượng, nhờ vào long ân của Hoàng thượng!" Hứa Đức nghi tức đến mức không thở nổi, nữ nhân ngày đúng là không phải người đơn giản, ngay cả cái miệng cũng không để cho người khác được lợi.
"Vậy ta phải cảm ơn phần cầu khẩn này của Hứa Đức nghi rồi." Thẩm Ngọc Quân không quan tâm nhiều như vậy, người có thể khiến nàng thua thiệt chỉ có thể là Hoàng thượng, còn những người khác, như Hứa Đức nghi này thì miễn đi.
"Hi Đức dung và Hứa Đức nghi nói chuyện gì thế? Vui vẻ như vậy!" Khuôn mặt Bình vương phi luôn treo nụ cười giả tạo, trông giống như thật sự rất vui vẻ và hạnh phúc.
Hứa Đức nghi không ngờ có người chú ý đến các nàng, để tránh Thẩm Ngọc Quân kia mở miệng nói gì không tốt nên lên tiếng trước: "Đã lâu không gặp Hi Đức dung, thấy khí sắc Hi Đức dung hồng hào sáng láng như vậy, tần thiếp không nhịn được hỏi xem Hi Đức dung có biện pháp chăm sóc gì không, không ngờ lại khiến Bình vương phi chê cười."
"Chê cười thì không có, chỉ thấy hai người thật sự rất hợp ý nên không kìm được hỏi một câu. Có điều Hứa Đức nghi không nhắc đến thì thôi, nhắc đến mới phát hiện khí sắc của Hi Đức dung đúng là thật sự rất tốt nha!"
"Không dám nhận lời khen của Bình vương phi," Thẩm Ngọc Quân cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, tùy tiện nói vài câu vô bổ: "Bình thường tần thiếp chỉ ăn ngon ngủ ngon, suy nghĩ ít một chút, còn những mặt khác thì không chú ý nhiều lắm."
"Xem ra là lệ chất trời sinh rồi, vậy thì thật là làm cho người ta hâm mộ!" Bình vương phi xem như không nhận ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Ngọc Quân, vẫn cười nói như trước, khiến cho người bên cạnh Bình vương phi không nhịn được chú ý đến Thẩm Ngọc Quân nhiều hơn.
Thẩm Ngọc Quân cũng không phải kẻ ngốc, trong lòng vẫn luôn phòng bị. Bình vương lén nhìn nàng, tất nhiên nàng có thể nhận ra, những người khác thì không cần nói tới. Thẩm Ngọc Quân tự ý thức được bản thân đã lơ là. Bình vương phi chỉ là ngòi nổ, Bình vương có đức hạnh thế nào người bên gối như nàng ta sao có thể không biết? Đây là muốn cho Hoàng thượng cảm thấy nàng không tuân thủ nữ tắc, cố ý quyến rũ tông thân, khiến cho Hoàng thượng ghét nàng.
Bình vương phi thật là giỏi tính toán, ngay cả Bình vương cũng bị nàng ta lợi dụng. Ngẫm lại cũng đúng, Bình vương tuy là người vô cùng phóng túng, nhưng dù sao cũng là huynh trưởng của Hoàng thưởng, coi như là xảy ra chuyện, Hoàng thượng vì mặt mũi, cũng sẽ chỉ xử trí phi tần như nàng.
Sau khi Thẩm Ngọc Quân nhận ra dụng ý của Bình vương phi, dù nàng ta nói gì đi nữa thì nàng cũng chỉ cúi đầu không hề tiếp lời. Nghĩ mình là ai chứ? Bàn tay quá dài rồi, một nữ quyến tôn thất vậy mà lại muốn tính kế hậu cung của Hoàng thượng. Không biết là nàng ta mới nảy ra ý định hay là đã sớm tính toán rồi?
Cảnh đế ngồi trên long ỷ, nét mặt trầm ngâm vừa nhìn là hiểu ngay, nụ cười ở khóe miệng càng lúc càng sâu. Nhìn tiểu cô nương kia xem, cho dù người ta nói cái gì cũng chỉ trưng ra dáng vẻ hờ hững không nhúc nhích, thật khiến cho người ta đau lòng!
"Hi Đức dung thích ăn cái này, Tiểu Lộ Tử đưa phần cá trân châu hấp hoa quế trên bàn trẫm qua cho Hi Đức dung đi." Cảnh đế không thích người khác ở dưới mắt hắn làm loạn, huống chi còn bắt nạt người của hắn, đó chính là gây sự với hắn. Hai phu thê Bình vương thật là có tiền đồ!
"Vâng." Lộ công công vốn còn lo lắng thay cho Hi Đức dung, không ngờ bây giờ đến lượt người khác lo lắng rồi. Đám người kia mắt để trên đầu sao không có hiểu biết gì hết vậy? Hi Đức dung dù phân vị thấp đi nữa thì cũng là cung phi, là nữ nhân của Hoàng thượng. Bọn họ hay rồi, trên miệng toàn là đắc ý, vừa được như ý thì hí hứng, quên mất chân đang đặt ở đâu rồi à?
Hoàng hậu nghe lời của Bình vương phi nói thì đã biết nàng ta có chủ ý gì, đương nhiên nàng không ngăn cản. Không ngờ Hoàng thượng lại làm như vậy, sắc mặt Hoàng hậu lập tức trắng bệch, trong lòng cũng hiểu rõ, nàng vừa bị lòng riêng che mắt, đã quên thân phận của mình, tại để cho Bình vương phi làm nhục Hi Đức dung.
Hoàng hậu cẩn thận dùng đuôi mắt nhìn Hoàng thượng, thấy khóe miệng hắn đang cười, cả trái tim lạnh đi. Hoàng thượng đang giận!
"Hoàng thượng tỷ phu thật đúng là yêu thương Hi Đức dung!" Bình vương phi cũng ý thức được mình đã quá phận, bèn có lòng muốn trêu đùa vài câu.
"Trẫm không chỉ yêu thương Hi Đức dung, cũng vô cùng quý trọng thủ túc," biểu cảm của Cảnh đế vẫn như cũ: "Nào, lần trước thuộc quốc tiến cống một nhóm mỹ nhân đến, trẫm nghĩ Bình vương có mắt nhìn, dung chi tục phấn không lọt vào mắt hắn, nên cố ý chừa cho hắn mấy người, được, hôm nay thưởng cho Bình vương."
"Tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng!" Bình vương vội vàng tạ ơn, dáng vẻ rất cao hứng. Ngược lại Bình vương phi bên cạnh không còn vui cười như trước, nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng cảm thấy hơi cứng nhắc.
"Hôm nay phải cảm ơn Bình vương phi nhắc nhở, khí sắc của Hi Đức dung tốt, là vì trong lòng nàng ấy không có việc gì, người cũng ung dung, khí sắc đương nhiên được nâng lên rồi. Hôm nay trẫm làm người tốt đến cùng, thưởng cho mỗi tôn thất ngồi đây hai mỹ nhân vậy, cũng gánh vác một phần cho các vị tẩu tẩu đệ muội." Cảnh đế nói xong, còn quan sát sắc mặt của các vị tông thân đang ngồi.
Bình vương phi nghe vậy mặt tái đi, Hoàng thượng muốn chặt đứt con đường của nàng ta. Vốn bởi vì nàng ta là kế thất, lại là thứ nữ, cho dù có Hoàng hậu nương nương bảo vệ, cũng phí thời gian mấy năm mới vào mắt của các phu nhân tôn thất, bây giờ mọi chuyện coi như xong, họ không hận nàng ta đã là tốt lắm rồi.
Bình vương phi nghĩ vậy thì hận chết cái miệng tiện của mình đã xen vào việc của người khác, vốn nghĩ muốn giúp Hoàng hậu diệt khí thế của Hi Đức dung, coi như là công lớn, bây giờ ngược lại tự cắt đường của mình.
Thẩm Ngọc Quân ăn cá trân châu Hoàng thượng ban, cảm thấy đây là món cá ăn ngon nhất từ khi nàng chào đời đến nay, quả thực là ngon đến tận đáy lòng. Ăn cá, xem tuồng, có vài người quả nhiên không làm thì không chết!
Sấm chớp mưa rơi thì cũng đều là ân của quân vương! Cho dù Hoàng thượng ban thưởng gì, tôn thất đều vui vẻ nhận lấy tạ ơn. Yến trừ tịch này, Thẩm Ngọc Quân thật vui vẻ, mặc kệ Cảnh đế là vì mặt mũi của mình hay là vì điều gì khác, đến cũng vẫn là che chở cho nàng, đối với Thẩm Ngọc Quân vậy là đủ rồi! Có đôi khi truy tìm đến tận cùng chưa chắc đã là một chuyện tốt. Hồ đồ một chút, trong lòng mình thấy thoải mái, không phải rất tốt sao?
Dùng xong bữa, Cảnh đế dẫn đoàn người đến cửa cung xem pháo hoa. Nhiều người nhiều mắt, Phùng Yên Nhiên tự có ý thức áp sát vào Thẩm Ngọc Quân. Thẩm Ngọc Quân cũng hiểu được, bèn kéo nàng đứng cùng, trông nom lẫn nhau.
"Bùm... Bùm... Bùm..."
Pháo hoa sáng lên chói lọi, tuy chỉ rực rỡ trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng có thể phô bày hết vẻ đẹp hoàn mỹ của nó, thu hút ánh mắt mọi người, điều này đối với chúng nó mà nói thì đã hoàn thành giá trị tồn tại.
Thẩm Ngọc Quân ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa trong trời đêm, không khỏi liên tưởng đến năm rồi còn trong nhà, cảnh tượng các ca ca bắn pháo hoa, không khỏi lộ ra ý cười.
"A..." "Rắc..." Âm thanh của xương gãy, nghe rất thanh thúy, nhưng có thể khiến cho người nghe ê cả răng!
Đám người lập tức kích động.
"Tất cả đứng yên không được cử động." Cảnh đế lên tiếng đúng lúc, oai nghiêm hắn tích lũy đã lâu, lập tức khống chế được xao động.
Đoàn người tán loạn nhất thời cũng không dám cử động nữa.
Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên không nhích đến gần Cảnh đế như những người khác, ngược lại hai người đứng ở mép đám đông cách Cảnh đế một khoảng. Xao động vừa rồi không hề ảnh hưởng đến hai nàng. Trái lại làm cho hai người vừa vặn nhìn thấy điều mà người hoảng loạn không nhìn ra.
Hiện tại đoàn người không hỗn loạn nữa, mọi người cũng đã bình ổn tâm tình. Cảnh đế đứng ở rìa bậc thang, nhìn nữ nhân ngã trên bậc thang: "Tiểu Lộ Tử, đi xem đi."
"Vâng," Lộ công công không chút chần chừ đi tới người nằm trên đất, dư quang lướt qua Hoàng hậu: "Bẩm Hoàng thượng, là Chu Tần của Duyên Hỉ cung, đã ngưng thở."
"A... Sao lại như vậy, vừa nãy không phải còn tốt lắm mà?" Hoàng hậu cầm khăn che miệng, nước mắt rơi xuống: "Nàng còn trẻ như vậy! Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho muội muội của thần thiếp..." Dáng vẻ đau lòng như chết của Hoàng hậu giống như thật, Chu Tần này là thứ muội của nàng, dù là không thấy mặt, nằm sấp trên bậc thang, Hoàng hậu có thể không biết đó là ai sao?
"Ai có thể nói cho trẫm biết đã xảy ra chuyện gì không?" Cảnh đế cũng không nhìn Hoàng hậu, nhưng có chút không thích sự ra vẻ của nàng. Làm nhất quốc chi mẫu, dường như nàng vẫn luôn không làm đúng vị trí của mình. Động tác bây giờ của nàng, có phải là biểu hiện của một quốc mẫu nên có hay không?
"Không ai nói đúng không?" Cảnh đế nở nụ cười: "Vậy để trẫm cho người điều tra. Hoàng hậu mới mất muội muội, trong lòng không yên, cung vụ phức tạp, Thục phi, Đức phi và Lệ Phi tạm thời hỗ trợ xử lý."
Hoàng hậu nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh đế, nhất thời quên cả khóc lóc. Chung quy là Hoàng thượng bất mãn nàng, ra tay phân chia cung quyền của nàng.
"Vâng." Ba phi tần nghe vậy đúng là niềm vui ngoài ý muốn, tất nhiên là không thể không tiếp nhận, có thể cùng nhau quản lý quyền lục cung, sau này làm việc càng thêm thuận buồm xuôi gió. Không ngờ khi Chu Tần còn sống không có cống hiến gì, lúc chết rồi, ngược lại cũng có chút đáng giá.
"Cung yến hôm nay kết thúc tại đây, Tiểu Lộ Tử sắp xếp thị vệ tiễn các vị tôn thất đại thần." Xảy ra chuyện như vậy, ngoại trừ Hoàng thượng, những người khác đều run sợ trong lòng, nào còn tâm trạng để ngắm pháo hoa nói chuyện chứ?
"Vâng"
Thiêm Hi lâu của Thẩm Ngọc Quân và cung Lưu Vân của Phùng Yên Nhiên cùng hướng đi, hai người tất nhiên là cùng nhau rời đi.
"Xoạt... Xoạt..." Guốc gỗ dẫm lên lớp tuyết thật dày, âm thanh phát ra lúc nửa đêm nghe rất rõ ràng.
Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên không ai lên tiếng, chỉ vị cung nữ đi về phía trước.
"Ôi..." Phùng Yên Nhiên không cẩn thận trượt chân, chủ tớ ba người té trên mặt tuyết, lớp tuyết rất dày, hẳn là không bị thương gì.
"Nhanh đứng lên!" Thẩm Ngọc Quân dẫn Trúc Vân và Trúc Vũ đi lên, muốn kéo bọn họ đứng dậy. Kết quả vừa đụng tay Phùng Yên Nhiên, giống như là cầm phải khối băng, đã vậy lòng bàn tay nàng còn toát mồ hôi. Thẩm Ngọc Quân biết là nàng ấy bị dọa, đừng nói là nàng ấy, ngay cả Thẩm Ngọc Quân nàng cũng hoảng sợ. Rõ ràng một khắc trước vẫn còn sống sờ sờ, trong chớp mắt đã không còn.
"Tỷ tỷ, tỷ... Tỷ nói xem, nàng ấy tự mình trượt xuống sao?" Giọng Phùng Yên Nhiên run lên, hơi run rẩy hỏi. Khi còn ở khuê phòng nàng tuy là phô trương, nhưng cũng là thói quen được người nhà tạo ra, dù sao cũng chưa thấy qua việc đời, bây giờ chính mắt nhìn thấy, thực sự rất sợ!
"Có lẽ vậy," Thẩm Ngọc Quân cũng không biết tại sao Chu Tần lại bị ngã xuống bậc thang. Thường ngày tuy Chu Tần ỷ vào Hoàng hậu nương nương nên được thế, nhưng phần lớn chỉ được lợi ngoài miệng, thật sự chưa nghe nói từng hại ai. Rốt cuộc là nàng làm chướng mắt người nào, hay chỉ thật sự ngoài ý muốn, ai biết được chứ?
"Hự..." Phùng Yên Nhiên được Tịch Vân và Trúc Vân kéo lên, cuối cùng cũng đứng dậy được.
Trong Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân ngồi yên trên tháp, trong đầu vẫn luôn nghĩ tới màn hỗn loạn kia: "Rốt cuộc là ai dám to gan như vậy, làm loạn dưới mí mắt Hoàng thượng?" Thẩm Ngọc Quân không cho rằng đó là chuyện ngoài ý muốn, trong cung không có bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn không giải thích được.
"Tiểu chủ, nô tỳ đã trở lại," Trúc Vân vào phòng trong bẩm báo.
"Đưa về rồi à?" Thẩm Ngọc Quân cũng hoàn hồn, thuận miệng hỏi.
"Nô tỳ đưa bọn họ đến của Lưu Vân cung, nhìn chủ tớ họ vào trong mới trở về."
"Vậy là được rồi, chắc là nàng ấy sợ lắm?" Thẩm Ngọc Quân nhớ tới dáng vẻ của Phùng Yên Nhiên, vừa nhìn đã biết là kinh sợ quá độ.
"Còn tiểu chủ ạ, người sợ không?" Trúc Vân nghĩ đến mấy chuyện liên tiếp gần đây, người đời thường nói "Cầu phú quý trong nguy hiểm", nhưng không phải là rất mạo hiểm hay sao?
"Ta à, ta cũng là người, sao lại không sợ?" Thẩm Ngọc Quân bất đắc dĩ nói: "Nhưng sợ thì sao, sợ, người khác sẽ bỏ qua cho ta ư?"
"Tiểu chủ đừng sợ, chúng nô tỳ sẽ ở cùng người." Trúc Vũ chưa từng thấy chủ tử nhà mình tự giễu bản thân như vậy, trong lòng nàng Thẩm Ngọc Quân chính là trời của nàng, cũng là mệnh của nàng.
"Yên tâm đi, bây giờ bọn họ còn chưa dám đụng đến ta, chỉ cần ta còn được sủng ái một ngày, bọn họ sẽ không dám đụng đến ta một ngày." Thẩm Ngọc Quân nghĩ đến những phi tần gặp chuyện không may, họ đều là người không được sủng ái. Người ra tay cũng là nhìn đĩa mà lấy đồ ăn, bọn họ cũng sợ.
"Trong cung này chỉ có một chủ tử, đó chính là Hoàng thượng. Lọt vào mắt Hoàng thượng, tuy nói bình thường sẽ nhiều phiền phức một chút, nhưng bọn họ không dám quá phận." Lúc nói lời này Thẩm Ngọc Quân rất bình tĩnh. Thật ra trong lòng nàng hiểu rõ, Chu Tần chết, người dám động thủ và có thể động thủ chỉ có vài người mà thôi. Muốn hỏi Thẩm Ngọc Quân có sợ không? Vậy thì không cần chất vấn, nhất định là sợ, chắc chắn là sợ, mạng của ai cũng chỉ có một mà thôi.
Chuyện của Chu Tần vì vấn đề thời gian và địa điểm, cuối cùng bị đè xuống. Năm nay vẫn theo lệ thường, có điều tinh thần của Hoàng hậu có hơi sa sút. Ngoại trừ thỉnh an vào mùng một đầu năm thì còn lại đều miễn thỉnh an. Cũng phải thôi, cung quyền bị phân chia, chỉ sợ điều này còn khiến nàng đau lòng hơn cái chết của Chu Tần. Dù sao thì cung quyền một khi bị chia ra, muốn thu hồi lại cũng sẽ không dễ dàng gì!
Trong cuộc chiến biên cảnh năm đó, phủ Trung Dũng hầu có thể toàn thân trở ra, sao có thể thiếu phần của vị kia. Nhưng vị Quý phi nọ cũng không phải là người có phúc khí, sau khi giúp đỡ chất nữ nhà mẹ đẻ nhận được Hậu vị lại đột nhiên qua đời. Mọi người đều nói vị Quý phi kia vì quá nhớ tiên đế nên mới mất đi. Còn nội tình là gì, ai mà để ý tới?
Thời gian khoảng chừng hai chung trà thì có cung nhân đến mời, nói là có thể nhập tiệc. Đoàn người tất nhiên là đứng dậy theo Hoàng hậu nhập tiệc, Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên rơi lại phía sau.
Từ sau khi đến Thiêm Hi lâu lần trước, Phùng Yên Nhiên tinh thần sa sút một thời gian, người cũng gầy đi không ít, hiện tại cuối cùng cũng đã hồi phục. Trước lúc nàng vào cung cũng nghĩ đến việc tranh vinh hoa phú quý, nhưng khi thật sự vào rồi thì cảm thấy chỉ cần sống không liên lụy đến gia tộc là tốt rồi.
"Ta thấy muội gầy đi không ít, vẫn nên chú ý đến thân thể nhiều hơn." Thẩm Ngọc Quân quan tâm nói một câu, cũng coi như trả lại sự nhắc nhở trước đây của nàng.
Phùng Yên Nhiên ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của Thẩm Ngọc Quân, nhìn nhau cười: "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội nghĩ thông suốt rồi. Người khác ra sao là chuyện của họ, còn muội chỉ muốn cầu mong được an tâm thôi."
Thẩm Ngọc Quân khẽ gật đầu: "Có thế chứ, không cần phải làm khó chính mình. Mấy ngày nữa người nhà muội sẽ vào cung thăm muội, đừng để bọn họ ở ngoài cung còn phải lo lắng cho muội."
"Tỷ tỷ nói đúng, muội đã đủ bất hiếu rồi, không thể chỉ lo mình được thoải mái." Phùng Yên Nhiên nghĩ đến phụ mẫu và người nhà, không khỏi cảm thấy chua xót, đều là nàng tự cho mình đúng. Phụ thân nàng đã từng khuyên trong cung không dễ sống, nhưng nàng không hề nghe.
"Tỷ tỷ, vị Bình vương phi kia không phải người tốt lành gì, tỷ vẫn nên đi vòng qua nàng ta." Trước đây Phùng Yên Nhiên cũng đã hỏi thăm, tất nhiên biết những chuyện lộn xộn ở phủ Bình vương.
"Yên tâm, ta và nàng ấy không có điểm chung gì," Thẩm Ngọc Quân nghĩ mình là một phi tần phân vị thấp trong thâm cung, dù thế nào cũng sẽ không liên quan gì đến một phụ nhân tôn thất. Còn trong cung này, mọi chuyện đều có Hoàng thượng, đừng nói nàng ta chỉ là một Vương phi, cho dù là Hoàng hậu cũng không thể tùy ý làm bậy.
"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn," Phùng Yên Nhiên biết hiện tại nàng giống như là chim sợ cành cong, đại khái là thật sự sợ những người có tâm.
Sau khi nhập tiệc khoảng một khắc, Hoàng thượng đã dẫn tôn thất đến.
Yến trừ tịch năm nay, ngoại trừ Liễu Uyển nghi bị bệnh không đến, những người khác trên cơ bản đều ở đây, ngay cả Tiền Lạc Tích cũng được thả ra, nghe nói là Đức phi nương nương cầu tình. Nơi đầu sóng ngọn gió này, không biết Đức phi nương nương cầu tình thả Tiền Lạc Tích ra là có ý gì?
Bên dưới Thẩm Ngọc Quân vậy mà lại là Hứa Đức nghi đã lâu không gặp. Từ lần trước khiến Hứa Đức nghi bị khiển trách, đây là lần đầu Thẩm Ngọc Quân nhìn thấy nàng ta, suýt chút nữa đã không nhận ra. Hứa Đức nghi gầy đến độ thay đổi cả bộ dạng, người cũng trầm lặng, nhìn thoáng qua thật có chút dọa người.
"Đã lâu không gặp Hi Đức dung, Hi Đức dung nhìn xem ta có khỏe không?" Phải nói là Hứa Đức nghi căm hận gay gắt với Thẩm Ngọc Quân, nhưng cũng chưa đến nổi, người nàng ta hận nhất là người khác, nhưng Thẩm thị cũng không phải đồ tốt lành gì, ỷ vào tuổi trẻ bèn dùng sức mê hoặc Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng không còn nhớ đến nữ nhân đã sinh cho hắn một Hoàng tử là nàng ta.
Thẩm Ngọc Quân tự thấy không có lỗi với Hứa Đức nghi, nếu bởi vì chuyện lần trước mà Hứa Đức nghi hận nàng, vậy nàng cũng chỉ có thể nhận. Dù tính tình Thẩm Ngọc Quân có yếu đuối đi nữa, cũng không cho phép người khác đến cung của mình để tranh sủng, tự mình nhận xui xẻo, vậy sau này trong cung ai cũng có thể đạp nàng vài cái.
"Hứa Đức nghi nói lời này, ta có chút không hiểu, thân thể là của mình, hỏi người khác có phải hơi thừa hay không? Mong Hứa Đức nghi trân trọng chính mình." Thẩm Ngọc Quân không thấy nàng ta đáng thương, dáng vẻ này của nàng ta thật đúng là hợp với câu "Người đáng thương tất có chỗ đáng trách". Sự việc là do chính nàng ta tạo ra, đương nhiên nàng ta phải tự gánh lấy hậu quả.
"Đúng nhỉ, là ta bị trừng phạt đúng tội, vậy Hi Đức dung ngươi thì sao, ngươi thật sự không cố ý chút nào sao?" Hứa Đức nghi quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Quân. chính là muốn nhìn xem trên mặt nàng có chút chột dạ nào không, đáng tiếc là phải khiến nàng ta thất vọng rồi, Thẩm Ngọc Quân rất thản nhiên, không có chút áy náy nào.
"Lời Hứa Đức nghi nói làm cho ta nghe không hiểu. Cố ý, ta cố ý gì chứ, chẳng lẽ Hứa Đức nghi không biết hôm ấy Hoàng thượng muốn đến Thiêm Hi lâu sao?" Thẩm Ngọc Quân không chút yếu thế nghênh đón Hứa Đức nghi. Người này thật đúng là tính tình không tốt lành gì, nhìn cách thay đổi này là biết vẫn chưa chết tâm. Thế nào, làm cho nàng cảm thấy áy náy, là có thể chiếm được chỗ tốt từ nàng ư? Đúng là tưởng bở!
"Ngươi…” Không ngờ Hi Đức dung tính tình mềm dẻo cũng có lúc nhanh mồm dẻo miệng, không biết mặt này của ngươi Hoàng thượng đã thấy chưa? Hứa Đức nghi vốn tưởng rằng người mới như Thẩm Ngọc Quân dễ bắt nạt, bây giờ xem ra tiện nhân này vẫn luôn giả vờ.
"Không còn cách nào, trong cung người có tâm quá nhiều, ta cũng không thể không tự mình cố gắng được. Bằng không ngày nào đó lại giống như Hứa Đức nghi, ta thật sự không thể ứng phó được, đến lúc đó còn phải làm phiền Hoàng thượng, Hoàng hậu làm chủ cho ta, chẳng phải ta quá vô dụng hay sao?" Thẩm Ngọc Quân tự biết sau này không thể hòa hợp với Hứa Đức nghi, nàng đương nhiên không cần nhẫn nhịn nàng ta.
"Ngươi... Chỉ mong Hi Đức dung có thể vẫn luôn nằm trong mắt Hoàng thượng, nhờ vào long ân của Hoàng thượng!" Hứa Đức nghi tức đến mức không thở nổi, nữ nhân ngày đúng là không phải người đơn giản, ngay cả cái miệng cũng không để cho người khác được lợi.
"Vậy ta phải cảm ơn phần cầu khẩn này của Hứa Đức nghi rồi." Thẩm Ngọc Quân không quan tâm nhiều như vậy, người có thể khiến nàng thua thiệt chỉ có thể là Hoàng thượng, còn những người khác, như Hứa Đức nghi này thì miễn đi.
"Hi Đức dung và Hứa Đức nghi nói chuyện gì thế? Vui vẻ như vậy!" Khuôn mặt Bình vương phi luôn treo nụ cười giả tạo, trông giống như thật sự rất vui vẻ và hạnh phúc.
Hứa Đức nghi không ngờ có người chú ý đến các nàng, để tránh Thẩm Ngọc Quân kia mở miệng nói gì không tốt nên lên tiếng trước: "Đã lâu không gặp Hi Đức dung, thấy khí sắc Hi Đức dung hồng hào sáng láng như vậy, tần thiếp không nhịn được hỏi xem Hi Đức dung có biện pháp chăm sóc gì không, không ngờ lại khiến Bình vương phi chê cười."
"Chê cười thì không có, chỉ thấy hai người thật sự rất hợp ý nên không kìm được hỏi một câu. Có điều Hứa Đức nghi không nhắc đến thì thôi, nhắc đến mới phát hiện khí sắc của Hi Đức dung đúng là thật sự rất tốt nha!"
"Không dám nhận lời khen của Bình vương phi," Thẩm Ngọc Quân cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, tùy tiện nói vài câu vô bổ: "Bình thường tần thiếp chỉ ăn ngon ngủ ngon, suy nghĩ ít một chút, còn những mặt khác thì không chú ý nhiều lắm."
"Xem ra là lệ chất trời sinh rồi, vậy thì thật là làm cho người ta hâm mộ!" Bình vương phi xem như không nhận ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Ngọc Quân, vẫn cười nói như trước, khiến cho người bên cạnh Bình vương phi không nhịn được chú ý đến Thẩm Ngọc Quân nhiều hơn.
Thẩm Ngọc Quân cũng không phải kẻ ngốc, trong lòng vẫn luôn phòng bị. Bình vương lén nhìn nàng, tất nhiên nàng có thể nhận ra, những người khác thì không cần nói tới. Thẩm Ngọc Quân tự ý thức được bản thân đã lơ là. Bình vương phi chỉ là ngòi nổ, Bình vương có đức hạnh thế nào người bên gối như nàng ta sao có thể không biết? Đây là muốn cho Hoàng thượng cảm thấy nàng không tuân thủ nữ tắc, cố ý quyến rũ tông thân, khiến cho Hoàng thượng ghét nàng.
Bình vương phi thật là giỏi tính toán, ngay cả Bình vương cũng bị nàng ta lợi dụng. Ngẫm lại cũng đúng, Bình vương tuy là người vô cùng phóng túng, nhưng dù sao cũng là huynh trưởng của Hoàng thưởng, coi như là xảy ra chuyện, Hoàng thượng vì mặt mũi, cũng sẽ chỉ xử trí phi tần như nàng.
Sau khi Thẩm Ngọc Quân nhận ra dụng ý của Bình vương phi, dù nàng ta nói gì đi nữa thì nàng cũng chỉ cúi đầu không hề tiếp lời. Nghĩ mình là ai chứ? Bàn tay quá dài rồi, một nữ quyến tôn thất vậy mà lại muốn tính kế hậu cung của Hoàng thượng. Không biết là nàng ta mới nảy ra ý định hay là đã sớm tính toán rồi?
Cảnh đế ngồi trên long ỷ, nét mặt trầm ngâm vừa nhìn là hiểu ngay, nụ cười ở khóe miệng càng lúc càng sâu. Nhìn tiểu cô nương kia xem, cho dù người ta nói cái gì cũng chỉ trưng ra dáng vẻ hờ hững không nhúc nhích, thật khiến cho người ta đau lòng!
"Hi Đức dung thích ăn cái này, Tiểu Lộ Tử đưa phần cá trân châu hấp hoa quế trên bàn trẫm qua cho Hi Đức dung đi." Cảnh đế không thích người khác ở dưới mắt hắn làm loạn, huống chi còn bắt nạt người của hắn, đó chính là gây sự với hắn. Hai phu thê Bình vương thật là có tiền đồ!
"Vâng." Lộ công công vốn còn lo lắng thay cho Hi Đức dung, không ngờ bây giờ đến lượt người khác lo lắng rồi. Đám người kia mắt để trên đầu sao không có hiểu biết gì hết vậy? Hi Đức dung dù phân vị thấp đi nữa thì cũng là cung phi, là nữ nhân của Hoàng thượng. Bọn họ hay rồi, trên miệng toàn là đắc ý, vừa được như ý thì hí hứng, quên mất chân đang đặt ở đâu rồi à?
Hoàng hậu nghe lời của Bình vương phi nói thì đã biết nàng ta có chủ ý gì, đương nhiên nàng không ngăn cản. Không ngờ Hoàng thượng lại làm như vậy, sắc mặt Hoàng hậu lập tức trắng bệch, trong lòng cũng hiểu rõ, nàng vừa bị lòng riêng che mắt, đã quên thân phận của mình, tại để cho Bình vương phi làm nhục Hi Đức dung.
Hoàng hậu cẩn thận dùng đuôi mắt nhìn Hoàng thượng, thấy khóe miệng hắn đang cười, cả trái tim lạnh đi. Hoàng thượng đang giận!
"Hoàng thượng tỷ phu thật đúng là yêu thương Hi Đức dung!" Bình vương phi cũng ý thức được mình đã quá phận, bèn có lòng muốn trêu đùa vài câu.
"Trẫm không chỉ yêu thương Hi Đức dung, cũng vô cùng quý trọng thủ túc," biểu cảm của Cảnh đế vẫn như cũ: "Nào, lần trước thuộc quốc tiến cống một nhóm mỹ nhân đến, trẫm nghĩ Bình vương có mắt nhìn, dung chi tục phấn không lọt vào mắt hắn, nên cố ý chừa cho hắn mấy người, được, hôm nay thưởng cho Bình vương."
"Tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng!" Bình vương vội vàng tạ ơn, dáng vẻ rất cao hứng. Ngược lại Bình vương phi bên cạnh không còn vui cười như trước, nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng cảm thấy hơi cứng nhắc.
"Hôm nay phải cảm ơn Bình vương phi nhắc nhở, khí sắc của Hi Đức dung tốt, là vì trong lòng nàng ấy không có việc gì, người cũng ung dung, khí sắc đương nhiên được nâng lên rồi. Hôm nay trẫm làm người tốt đến cùng, thưởng cho mỗi tôn thất ngồi đây hai mỹ nhân vậy, cũng gánh vác một phần cho các vị tẩu tẩu đệ muội." Cảnh đế nói xong, còn quan sát sắc mặt của các vị tông thân đang ngồi.
Bình vương phi nghe vậy mặt tái đi, Hoàng thượng muốn chặt đứt con đường của nàng ta. Vốn bởi vì nàng ta là kế thất, lại là thứ nữ, cho dù có Hoàng hậu nương nương bảo vệ, cũng phí thời gian mấy năm mới vào mắt của các phu nhân tôn thất, bây giờ mọi chuyện coi như xong, họ không hận nàng ta đã là tốt lắm rồi.
Bình vương phi nghĩ vậy thì hận chết cái miệng tiện của mình đã xen vào việc của người khác, vốn nghĩ muốn giúp Hoàng hậu diệt khí thế của Hi Đức dung, coi như là công lớn, bây giờ ngược lại tự cắt đường của mình.
Thẩm Ngọc Quân ăn cá trân châu Hoàng thượng ban, cảm thấy đây là món cá ăn ngon nhất từ khi nàng chào đời đến nay, quả thực là ngon đến tận đáy lòng. Ăn cá, xem tuồng, có vài người quả nhiên không làm thì không chết!
Sấm chớp mưa rơi thì cũng đều là ân của quân vương! Cho dù Hoàng thượng ban thưởng gì, tôn thất đều vui vẻ nhận lấy tạ ơn. Yến trừ tịch này, Thẩm Ngọc Quân thật vui vẻ, mặc kệ Cảnh đế là vì mặt mũi của mình hay là vì điều gì khác, đến cũng vẫn là che chở cho nàng, đối với Thẩm Ngọc Quân vậy là đủ rồi! Có đôi khi truy tìm đến tận cùng chưa chắc đã là một chuyện tốt. Hồ đồ một chút, trong lòng mình thấy thoải mái, không phải rất tốt sao?
Dùng xong bữa, Cảnh đế dẫn đoàn người đến cửa cung xem pháo hoa. Nhiều người nhiều mắt, Phùng Yên Nhiên tự có ý thức áp sát vào Thẩm Ngọc Quân. Thẩm Ngọc Quân cũng hiểu được, bèn kéo nàng đứng cùng, trông nom lẫn nhau.
"Bùm... Bùm... Bùm..."
Pháo hoa sáng lên chói lọi, tuy chỉ rực rỡ trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng có thể phô bày hết vẻ đẹp hoàn mỹ của nó, thu hút ánh mắt mọi người, điều này đối với chúng nó mà nói thì đã hoàn thành giá trị tồn tại.
Thẩm Ngọc Quân ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa trong trời đêm, không khỏi liên tưởng đến năm rồi còn trong nhà, cảnh tượng các ca ca bắn pháo hoa, không khỏi lộ ra ý cười.
"A..." "Rắc..." Âm thanh của xương gãy, nghe rất thanh thúy, nhưng có thể khiến cho người nghe ê cả răng!
Đám người lập tức kích động.
"Tất cả đứng yên không được cử động." Cảnh đế lên tiếng đúng lúc, oai nghiêm hắn tích lũy đã lâu, lập tức khống chế được xao động.
Đoàn người tán loạn nhất thời cũng không dám cử động nữa.
Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên không nhích đến gần Cảnh đế như những người khác, ngược lại hai người đứng ở mép đám đông cách Cảnh đế một khoảng. Xao động vừa rồi không hề ảnh hưởng đến hai nàng. Trái lại làm cho hai người vừa vặn nhìn thấy điều mà người hoảng loạn không nhìn ra.
Hiện tại đoàn người không hỗn loạn nữa, mọi người cũng đã bình ổn tâm tình. Cảnh đế đứng ở rìa bậc thang, nhìn nữ nhân ngã trên bậc thang: "Tiểu Lộ Tử, đi xem đi."
"Vâng," Lộ công công không chút chần chừ đi tới người nằm trên đất, dư quang lướt qua Hoàng hậu: "Bẩm Hoàng thượng, là Chu Tần của Duyên Hỉ cung, đã ngưng thở."
"A... Sao lại như vậy, vừa nãy không phải còn tốt lắm mà?" Hoàng hậu cầm khăn che miệng, nước mắt rơi xuống: "Nàng còn trẻ như vậy! Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho muội muội của thần thiếp..." Dáng vẻ đau lòng như chết của Hoàng hậu giống như thật, Chu Tần này là thứ muội của nàng, dù là không thấy mặt, nằm sấp trên bậc thang, Hoàng hậu có thể không biết đó là ai sao?
"Ai có thể nói cho trẫm biết đã xảy ra chuyện gì không?" Cảnh đế cũng không nhìn Hoàng hậu, nhưng có chút không thích sự ra vẻ của nàng. Làm nhất quốc chi mẫu, dường như nàng vẫn luôn không làm đúng vị trí của mình. Động tác bây giờ của nàng, có phải là biểu hiện của một quốc mẫu nên có hay không?
"Không ai nói đúng không?" Cảnh đế nở nụ cười: "Vậy để trẫm cho người điều tra. Hoàng hậu mới mất muội muội, trong lòng không yên, cung vụ phức tạp, Thục phi, Đức phi và Lệ Phi tạm thời hỗ trợ xử lý."
Hoàng hậu nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh đế, nhất thời quên cả khóc lóc. Chung quy là Hoàng thượng bất mãn nàng, ra tay phân chia cung quyền của nàng.
"Vâng." Ba phi tần nghe vậy đúng là niềm vui ngoài ý muốn, tất nhiên là không thể không tiếp nhận, có thể cùng nhau quản lý quyền lục cung, sau này làm việc càng thêm thuận buồm xuôi gió. Không ngờ khi Chu Tần còn sống không có cống hiến gì, lúc chết rồi, ngược lại cũng có chút đáng giá.
"Cung yến hôm nay kết thúc tại đây, Tiểu Lộ Tử sắp xếp thị vệ tiễn các vị tôn thất đại thần." Xảy ra chuyện như vậy, ngoại trừ Hoàng thượng, những người khác đều run sợ trong lòng, nào còn tâm trạng để ngắm pháo hoa nói chuyện chứ?
"Vâng"
Thiêm Hi lâu của Thẩm Ngọc Quân và cung Lưu Vân của Phùng Yên Nhiên cùng hướng đi, hai người tất nhiên là cùng nhau rời đi.
"Xoạt... Xoạt..." Guốc gỗ dẫm lên lớp tuyết thật dày, âm thanh phát ra lúc nửa đêm nghe rất rõ ràng.
Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên không ai lên tiếng, chỉ vị cung nữ đi về phía trước.
"Ôi..." Phùng Yên Nhiên không cẩn thận trượt chân, chủ tớ ba người té trên mặt tuyết, lớp tuyết rất dày, hẳn là không bị thương gì.
"Nhanh đứng lên!" Thẩm Ngọc Quân dẫn Trúc Vân và Trúc Vũ đi lên, muốn kéo bọn họ đứng dậy. Kết quả vừa đụng tay Phùng Yên Nhiên, giống như là cầm phải khối băng, đã vậy lòng bàn tay nàng còn toát mồ hôi. Thẩm Ngọc Quân biết là nàng ấy bị dọa, đừng nói là nàng ấy, ngay cả Thẩm Ngọc Quân nàng cũng hoảng sợ. Rõ ràng một khắc trước vẫn còn sống sờ sờ, trong chớp mắt đã không còn.
"Tỷ tỷ, tỷ... Tỷ nói xem, nàng ấy tự mình trượt xuống sao?" Giọng Phùng Yên Nhiên run lên, hơi run rẩy hỏi. Khi còn ở khuê phòng nàng tuy là phô trương, nhưng cũng là thói quen được người nhà tạo ra, dù sao cũng chưa thấy qua việc đời, bây giờ chính mắt nhìn thấy, thực sự rất sợ!
"Có lẽ vậy," Thẩm Ngọc Quân cũng không biết tại sao Chu Tần lại bị ngã xuống bậc thang. Thường ngày tuy Chu Tần ỷ vào Hoàng hậu nương nương nên được thế, nhưng phần lớn chỉ được lợi ngoài miệng, thật sự chưa nghe nói từng hại ai. Rốt cuộc là nàng làm chướng mắt người nào, hay chỉ thật sự ngoài ý muốn, ai biết được chứ?
"Hự..." Phùng Yên Nhiên được Tịch Vân và Trúc Vân kéo lên, cuối cùng cũng đứng dậy được.
Trong Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân ngồi yên trên tháp, trong đầu vẫn luôn nghĩ tới màn hỗn loạn kia: "Rốt cuộc là ai dám to gan như vậy, làm loạn dưới mí mắt Hoàng thượng?" Thẩm Ngọc Quân không cho rằng đó là chuyện ngoài ý muốn, trong cung không có bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn không giải thích được.
"Tiểu chủ, nô tỳ đã trở lại," Trúc Vân vào phòng trong bẩm báo.
"Đưa về rồi à?" Thẩm Ngọc Quân cũng hoàn hồn, thuận miệng hỏi.
"Nô tỳ đưa bọn họ đến của Lưu Vân cung, nhìn chủ tớ họ vào trong mới trở về."
"Vậy là được rồi, chắc là nàng ấy sợ lắm?" Thẩm Ngọc Quân nhớ tới dáng vẻ của Phùng Yên Nhiên, vừa nhìn đã biết là kinh sợ quá độ.
"Còn tiểu chủ ạ, người sợ không?" Trúc Vân nghĩ đến mấy chuyện liên tiếp gần đây, người đời thường nói "Cầu phú quý trong nguy hiểm", nhưng không phải là rất mạo hiểm hay sao?
"Ta à, ta cũng là người, sao lại không sợ?" Thẩm Ngọc Quân bất đắc dĩ nói: "Nhưng sợ thì sao, sợ, người khác sẽ bỏ qua cho ta ư?"
"Tiểu chủ đừng sợ, chúng nô tỳ sẽ ở cùng người." Trúc Vũ chưa từng thấy chủ tử nhà mình tự giễu bản thân như vậy, trong lòng nàng Thẩm Ngọc Quân chính là trời của nàng, cũng là mệnh của nàng.
"Yên tâm đi, bây giờ bọn họ còn chưa dám đụng đến ta, chỉ cần ta còn được sủng ái một ngày, bọn họ sẽ không dám đụng đến ta một ngày." Thẩm Ngọc Quân nghĩ đến những phi tần gặp chuyện không may, họ đều là người không được sủng ái. Người ra tay cũng là nhìn đĩa mà lấy đồ ăn, bọn họ cũng sợ.
"Trong cung này chỉ có một chủ tử, đó chính là Hoàng thượng. Lọt vào mắt Hoàng thượng, tuy nói bình thường sẽ nhiều phiền phức một chút, nhưng bọn họ không dám quá phận." Lúc nói lời này Thẩm Ngọc Quân rất bình tĩnh. Thật ra trong lòng nàng hiểu rõ, Chu Tần chết, người dám động thủ và có thể động thủ chỉ có vài người mà thôi. Muốn hỏi Thẩm Ngọc Quân có sợ không? Vậy thì không cần chất vấn, nhất định là sợ, chắc chắn là sợ, mạng của ai cũng chỉ có một mà thôi.
Chuyện của Chu Tần vì vấn đề thời gian và địa điểm, cuối cùng bị đè xuống. Năm nay vẫn theo lệ thường, có điều tinh thần của Hoàng hậu có hơi sa sút. Ngoại trừ thỉnh an vào mùng một đầu năm thì còn lại đều miễn thỉnh an. Cũng phải thôi, cung quyền bị phân chia, chỉ sợ điều này còn khiến nàng đau lòng hơn cái chết của Chu Tần. Dù sao thì cung quyền một khi bị chia ra, muốn thu hồi lại cũng sẽ không dễ dàng gì!
Danh sách chương