Chìm vào trong bóng tối, kim quang của bầu trời càng lúc càng xa.
Lúc Kỷ Vân Hòa hoàn toàn chìm trong đó, trong lòng nàng vẫn không có một chút sợ hãi nào.
Chỉ là so với lúc ngồi trên mặt đất chờ đợi kết quả, nàng càng hi vọng nhiều hơn. Nàng biết bản thân phải làm gì mặc dù đó là một cuộc đấu tranh để chọn lựa, mặc dù rất có thể sẽ sai lầm.
Kỷ Vân Hòa nắm chặt thật chặt tay Trường Ý, trong bóng tối, âm thanh nước trong đầm rút xuống truyền đến càng lúc càng to, đột nhiên, đầm nước lạnh băng nhấn chìm nàng.
Bọn họ cuối cùng cũng chìm xuống trong lòng đầm nước.
Trường Ý từng nói đầm này rất sâu, quả nhiên không sai.
Nàng bịt chặt miệng mũi, nín thở, nương theo sức nước rút mà bơi xuống.
Ngay lúc này, nàng cảm nhận được tay bị ai đó dùng sức nhanh chóng kéo một cái. Sau đó nàng rơi vào một vòng ôm, chiếc ôm ấm áp hơn so với đầm nước lạnh băng này.
Trường Ý ôm lấy nàng.
Nước chính là vương quốc của y.
Y dùng một tay ôm nàng, tay còn lại vuốt nhè nhẹ lên mặt nàng.
Kỷ Vân Hòa đột nhiên cảm thấy áp lực nước nhất thời giảm đi, đến cả sức nước áp bên tai cũng biến mất. Nàng kinh ngạc, chầm chầm hé miệng, nhất thời phát hiện ra nước không chui vào trong: “Trường Ý.” Nàng gọi tên y.
“Ừm.”
Nàng nghe thấy giọng y trả lời.
“Thật không ngờ người cá các ngươi còn có pháp thuật lợi hại như thế này nha.” Kỷ Vân Hòa nói “Nhưng pháp thuật này với các ngươi hình như không có ích gì nhỉ?”
“Ừ, lần đầu sử dụng.”
“Trường Ý, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ta lấy đi bao nhiêu lần đầu tiên của ngươi, ngươi có tỉ mỉ đếm qua không?”
Rời khỏi mảnh đất giam giữ kia, mặc dù vẫn còn ở trong bóng tối nhưng tâm tình của nàng đã thoải mái hơn nhiều, nàng nảy ra vài ý vui đùa. Mà sau khi nàng hỏi như vậy, Trường Ý cư nhiên tưởng thật, trầm mặc rất lâu.
Nghĩ đến cái tính tình của y, nàng cười hỏi: “Ngươi thật sự là đang đếm hả?”
“Vẫn chưa đếm xong...”
Nàng thực sự bị y làm cho vui vẻ, nằm trong vòng ôm của y lắc đầu cười rất lâu, cuối cùng nói: “Ngươi thật sự là một cá đuôi to vừa thành thật vừa nghiêm cẩn a.”
“Thành thật và nghiêm cẩn đều nên có mà.”
“Phải, chỉ là thật không ngờ kẻ thành thật nghiêm cẩn như ngươi, trong lúc phụ yêu biến mất, ngươi lại hát tặng nàng ta.”
Trường Ý lần này thừa nhận, không hề lên tiếng.
“Lời ngươi hát có nghĩa gì vậy?”
Nàng tùy tiện hỏi một câu, y lại thành thật đáp: “Là nhạc của người cá, ca ngợi tự do.”
Nghe xong lời này, ý cười trên mặt nàng thu lại một ít, nàng nhìn về khoảng đen vô tận ở trước mặt: “Vậy thì nên hát một chút, Trường Ý, chúng ta cũng sẽ thu được tự do rồi.”
Kì thật lúc rơi vào trong nước, nàng liền cảm nhận được, trong nước có chứa sinh cơ, càng chìm sâu càng cảm nhận rõ sinh khí ở bên ngoài, Trường Ý có thể dùng pháp thuật để giữ lấy hô hấp cho nàng, nàng cũng có thể cảm nhận được song mạch trước đây đã biến mất của mình.
Tiếp tục chìm xuống, sẽ thoát ra khỏi thập phương trận, đến lúc đó, nàng có giải dược trong người, rời khỏi ngự yêu cốc, trong khoảng trời đất mênh mông, cũng không cần phải chịu sự trói buộc nữa.
Trùng với cách nghĩ của Kỷ Vân Hòa, ở giữa bóng tối bên dưới kia, thoát ẩn thoát hiện một đạo ánh sáng. Ánh sáng chiếu vào trong mắt nàng và y, cũng chiếu vào người y khiến vẩy toàn thân y phát sáng.
Trong bóng tối, vẩy cá lấp lánh phát ra ánh sáng tựa như những ngôi sao rực rỡ, sóng nước vỗ đến, những đốm sáng chậm rãi tan đi. Nàng có cảm giác rằng bọn họ dường như đang ở trong ngân hà ngoài tầm với tới kia.
“Trường Ý, đợi rời khỏi ngự yêu cốc, ta sẽ đưa ngươi đến biển lớn.” Nàng nói “Đợi ngươi về nhà rồi, ta sẽ ngao du thiên hạ, trong lúc ta gần chết, ta sẽ chuyển đến sống bên bờ biển, nếu như có duyên gặp lại, ngươi cũng giống như hôm nay hát tặng ta một bài nhé.”
Trường Ý kì thực không hiểu, vì sao ngay lúc này nàng lại nói như vậy, rõ ràng sau khi ra ngoài, trời cao biển rộng, nàng hình như luôn cảm thấy bản thân sẽ phải đối diện với cái chết.
Nhưng y không nhiều lời, chỉ hỏi: “Hát cái gì?”
“Ca ngợi tự do” Nàng nói “Tự do chân chính, cũng có thể chỉ có ngày đó mới có thể thấy được.”
“Được. Đến lúc đó, nàng tìm ta.”
Không hẹn thời gian, không hẹn địa điểm, Trường Ý đã đáp ứng, Kỷ Vân Hòa biết rằng người cá này nhất định sẽ giữ lời hứa.
Nàng khẽ cười, nhìn về điểm cuối của bóng tối.
Ánh sáng đẩy lùi bóng tối bên cạnh.
Người cá đem ngự yêu sư thoát khỏi mặt nước lạnh băng kia, một bước nhảy vọt ra ngoài. Ánh sáng chiếu rọi, nắng xuân tháng ba ấm áp sưởi ấm toàn thân.
Vừa bước ra từ trong nước, cả người nàng có chút vô lực, nàng nằm trên mặt đất, không ngừng hít thở. Trường Ý bên cạnh này cũng hô hấp dồn dập.
Nàng thở chậm lại, ngẩng đầu, nhìn y, trên mặt xuất hiện nét cười, nhưng nụ cười này có chút gượng gạo.
Không vì chuyện gì khác, chỉ là trong lúc bọn họ thoát ra từ trong nước, xung quanh vây lại thành một đoàn ngự yêu sư.
Biểu tình trên mặt nàng nhất thời trở nên nghiêm túc, trong tim truyền đến sự tuyệt vọng cực lớn, huyết sắc trên mặt nàng trở nên tái đi.
Nơi này, nàng vô cùng quen thuộc.
Là nơi ở của cốc chủ ngự yêu cốc, hậu viện Lệ Phong đường, tuy rằng hậu viện này hiện tại bị phá hoại không ít, lầu các đổ nát, đá vụn rơi đầy trên mặt đất, nhưng nàng đã sống ở đây nhiều năm, tuyệt đối không nhận nhầm. Nàng quay đầu nhìn, mặt nước mà vừa rồi Trường Ý ôm nàng nhảy vọt ra ngoài, cư nhiên lại là hồ sau của Lệ Phong đường.
Hóa ra...hồ nước này, lại là mắt trận của thập phương trận.
Trong lòng nàng chỉ cảm thấy hoang đường.
Nàng ngàn tính vạn tính, lại không tính ra, từ thập phương trận ra ngoài, lại rơi xuống hậu viện này.
“Hộ pháp?”
Trong đoàn ngự yêu sư có người nhận ra nàng, sau đó lại có người hô to “Nàng ta vì sao lại ở cùng người cá kia?”
Có người đang nói khẽ: “Chúng ta tìm cả một ngày, đảo ngược cả trời đất cũng tìm không ra, hóa ra là người đem người cá đi mất, hộ pháp đang muốn làm gì vậy?”
“Trước đây, mọi người trong cốc đang cùng thanh vũ loan điểu khổ đấu, cũng không thấy nàng ta...”
Kỷ Vân Hòa bất động nhưng trong lòng đang suy nghĩ vô vàn thứ.
Xem ra lúc này, thanh vũ loan điểu đã rời khỏi, có lẽ đã qua một khoảng thời gian rồi, mà tình hình của Tuyết Tam Nguyệt vẫn chưa rõ, không thể nghe ngóng được gì.
Sau khi thanh vũ loan điểu rời đi, ngự yêu sư trong cốc phát hiện ra người cá bị giam trong lồng đã biến mất liền chạy ra ngoài tìm. Bởi vì nhiệm vụ này do Thuận Đức công chúa giao xuống, nếu để mất người cá, mọi người trong cốc nhất định sẽ không có kết cục tốt gì.
Nhưng hiện tại, nàng là đại hộ pháp của ngự yêu cốc, lại cùng người cá cùng vọt ra từ hồ sau của Lệ Phong đường.
Muốn phá cục diện này, chỉ có hai phương pháp.
Một là, đánh trọng thương Trường Ý, đem y nhốt lại, để mọi người hiểu rõ, bản thân vì bắt người cá mà không cẩn thận rơi vào thập phương trận, vô cùng gian nan, cuối cùng cũng bắt được y đem ra ngoài.
Hai là, giết ra một con đường máu.
Đối với Kỷ Vân Hòa mà nói, con đường thứ nhất tương đối dễ đi. Nếu như đây là ngày đầu hai người quen biết, nàng nhất định sẽ chọn con đường này.
Nhưng nàng từng nghe y nói chuyện, nghe y hát, được y cứu mạng...
Nếu chỉ còn con đường này, nàng đành bước trên đường này vậy.
Nàng hít sâu một hơi, đứng thẳng người dậy, nước trên người nàng nhỏ xuống đá vụn trên đường đi.
Nàng luôn không nghĩ sẽ làm thế này. Nhưng kẻ nắm trong tay vận mệnh của nàng, giống như sẽ mãi không buông tha cho nàng.
Nàng cầm kiếm, trong chớp mắt, đuôi cá cực to của người cá vừa động, chiếc đuôi quét qua hồ nước. Nước trong hồ bay ra ngoài, bị đuôi cá y vừa vẫy, giọt nước tức thời hóa thành phiến phiến băng nhọn, hướng đến ngự yêu sư xung quanh mà giết đến.
Trường Ý không nói một lời...nhưng lại động thủ trước.
Danh sách chương