Buổi tối nhận được điện thoại “mật báo” dò la từ Quách Mẫn Nghi, Dạ Thi chưa hỏi qua Trần Phi đã khẳng định việc Hắc Phàm đi công tác là hoàn toàn có, bởi không cần dò hỏi thì Trần Phi cũng đã thông báo trước đó.

Thế nhưng, dáng vẻ nhiệt tình và thành thật của Dạ Thi ngay khi cúp máy lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ trở nên tội lỗi, cô nàng không vui lườm Trần Phi ngồi bên cạnh đang giám sát cuộc điện thoại từ đầu đến cuối kia.

Thấy phản ứng của Dạ Thi, Trần Phi nằm nghiêng ngã trên sô pha, cười bất đắc dĩ: “Bọn anh cũng đâu phải có ý xấu, Hắc Phàm chỉ muốn Mẫn Nghi an tâm đi chơi nên mới nói dối đi công tác thôi mà.”

Dạ Thi mặc đồ bộ màu trắng có chi tiết gấu màu nâu, cô nàng ngồi khoanh hai chân trên ghế, hai tay cũng khoanh trước ngực, nghiêm túc chất vấn: “Chứ không phải, hai người nhân cơ hội cấu kết ra đường làm chuyện linh tinh xằng bậy à?”

Nghe hỏi đến, Trần Phi kinh ngạc tròn mắt nhìn thẳng về Dạ Thi, giả vờ không hiểu hỏi lại: “Bọn anh làm gì linh tinh xằng bậy chứ?”

“Ha!” Dạ Thi cười lạnh một tiếng, trên gương mặt thuần khiết ngây thơ cố thể hiện sự trải đời: “Chú thôi đi, đừng tưởng tôi ít tuổi nên không biết, loại đàn ông có tiền có sắc như chú với ông chủ, không cặp kè bồ nhí hay nuôi vợ bé mới là chuyện lạ!”

Trần Phi càng nghe càng buồn cười, anh ta chăm chú hướng mắt về phía Dạ Thi, bình tĩnh phản bác: “Bộ đàn ông vừa có tiền vừa có sắc thì không được phép tốt và chung thủy à?”

“Sớm muộn cũng bị dụ dỗ thôi.”

Dạ Thi hạ giọng nói nhỏ, sau đó cô nàng đột ngột đứng dậy đi đến ngồi bệt xuống sàn được trải thảm lông, cạnh bên ghế sofa Trần Phi đang nằm, cẩn trọng tiếp lời: “Ngay từ lúc mới vào nhà họ Hắc làm việc, bà Cổ đã dặn dò chúng tôi rất kỹ. Mặc dù bà chủ nhỏ được xem là người giúp việc riêng cho ông chủ, nhưng chúng tôi không được xem chị ấy ngang hàng.”

Ngừng lại một chút, Dạ Thi sờ sờ cằm, vẻ mặt tỏ ra tâm đắc: “Bà Cổ còn nói, bà chủ nhỏ đã theo ông chủ từ bé, ngoại trừ việc học hành đi làm, cả hai người họ chưa từng rời nhau, vì vậy chúng tôi cũng phải tự giác biết ý. Nay bỗng nhiên ông chủ lại muốn bà chủ nhỏ ra ngoài chơi với bạn nhiều ngày, đây không phải chuyện vô cùng đáng nghi sao?”

Nghe Dạ Thi lập luận, Trần Phi không phủ nhận cũng không thừa nhận, anh ta khẽ gật gù hùa theo, vẫn không quên tự tạo cơ hội cho bản thân: “Anh không có kinh nghiệm yêu đương lâu năm nên cũng không rõ lắm, hay nhân tiện...”

“A!” Dạ Thi bỗng nhiên thốt lên một tiếng ngắt ngang lời Trần Phi, giây tiếp theo cô nàng đứng bật dậy, lớn giọng hô lên: “Tôi nhớ còn bài chưa ôn, tôi về phòng trước đây! Tạm biệt!”

Dứt lời Dạ Thi đã chạy đi mất, tuyệt nhiên không cho Trần Phi có cơ hội bày tỏ. Mười lần như một, thừa biết cô nàng cố tình cự tuyệt, thế nhưng anh ta chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà cam chịu.



Đến nửa đêm nửa hôm, Quách Mẫn Nghi vẫn chưa thể an tâm đi ngủ. Nằm trên giường suy xét lại toàn bộ vấn đề một lượt, thay vì có thể vui vẻ chấp nhận sự “dễ dãi” của Hắc Phàm, cô lại càng bất an khôn nguôi.

Cảm giác... chẳng khác nào chuốc họa vào thân.

Không thể tự dưng đón nhận chuyện tốt, Quách Mẫn Nghi nằm trong vòng tay của Hắc Phàm chợt lay người anh gọi dậy. Khi anh chỉ vừa cựa người, cô đã gấp gáp lên tiếng: “Em không đi đâu, em sợ lắm!”

“Sợ cái gì?” Giọng nói của Hắc Phàm có chút khàn do chưa tỉnh ngủ, cánh tay và chân đang vòng ôm người cô theo tự nhiên siết chặt lại.

Đáp lại câu hỏi của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi thành thật đáp: “Em không biết, nhưng nhỡ nửa chừng anh nghĩ lại rồi đổi ý, sau đó giận dỗi trách phạt em thì sao?”

Hắc Phàm vẫn nhắm nghiền mắt, nghe Quách Mẫn Nghi nói xong anh khẽ cười thành tiếng, chậm rãi mở lời trấn an: “Em quên rồi sao? Anh là quân tử, không thất hứa giống tiểu nhân như em đâu. Vả lại để em bước ra khỏi tầm mắt của anh, không có nghĩa anh sẽ để mặc cho em tùy ý làm gì thì làm. Định vị anh đã cài, điện thoại cũng chắc chắn gọi kiểm tra thường xuyên.”

Chỉ khi nghe được lời xác nhận này của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi mới có chút an tâm. Bởi cô hiểu rõ bản tính kiểm soát của anh, nếu anh không kiểm soát thì thật sự có vấn đề.

Những ngày tiếp theo cho đến ngày hẹn, thái độ của Hắc Phàm vẫn rất bình thường, khẳng định những gì anh đã quyết định sẽ không hối hận. Riêng về phía Quách Mẫn Nghi cũng để thuận theo tự nhiên, chỉ là thêm tự giác bám theo anh để lấy lòng.

Thời gian rảnh rỗi, Quách Mẫn Nghi lại theo Hắc Phàm đến công ty làm chân chạy vặt cho anh, dĩ nhiên trong quá trình ở văn phòng cũng không thể tránh sự tiếp xúc với người khác, đặc biệt là nam thư ký của Hắc Phàm.

Người nam thư ký này rất nhanh nhẹn trong công việc, cách ứng xử cũng tự nhiên lịch sự, có điều thi thoảng, nụ cười và ánh mắt ẩn ý của anh ta dành cho Quách Mẫn Nghi không bình thường.

Nói đúng hơn, mỗi khi anh ta thấy Hắc Phàm tiếp xúc với Quách Mẫn Nghi, nụ cười mỉm của anh ta lại lộ ra chút gian tà, phản ứng cũng khá giống Trần Phi ban đầu mới quen biết cô.

Rốt cuộc, ở sau lưng Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm đã xây dựng hình tượng của cô như thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện