Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:

Thấy được lương y Đường Trì, được trời ủy thác, lấy thân thử nghiệm nghiên cứu điều chế ra thuật nhân đậu, giải cứu nghìn nghìn vạn vạn sinh mệnh con dân Đại Á, vì Đại Á ta ngày sau hưng thịnh bất phạm kiến hạ kỳ công. Trẫm cảm ơn ân đức của người, được thượng thiên chỉ thị, có người tương trợ Đại Á tất thịnh, chứng thực lời thề của Trẫm, thiên hạ cùng người cộng hưởng. Đặc tứ Đường Trì làm Tề Lẫm vương, lấy đây tỏ lòng tôn kính với thượng thiên. Khâm thử.

── Đây là chiếu thư Thư vương tuyên đọc với thiên hạ vào ngày tiếp theo sau khi tế thiên.

Cho đến khi Đường Trì biết được nội dung của chiếu thư, theo thời gian mà suy tính, thì đoán được tất cả đúng là một màn khổ nhục kế mà Thoán với Tiểu Mộc hợp mưu diễn ra! “Cười cái gì mà cười! Ngươi với Cổ Tiểu Mộc ra kế sách thật hay! Nếu như không phải tên to xác kia nhanh chân, hừ!” Đường Trì quay mặt qua, không muốn nhìn cái khuôn mặt trương vẻ đắc ý này.

“Hắc hắc, ta không cười, ta chỉ rất cao hứng mà thôi!” Tay xoa xoa hai gò má của nam tử thuần hậu, Thoán ha ha cười.

“Ngươi!” Muốn giáo huấn hắn, thế nhưng nhìn hắn bộ dạng suy yếu vô lực, cũng thực sự không hạ thủ được.

Cái tên tàn nhẫn này quả nhiên cả mạng cũng không cần! Ngày ấy, bản thân vốn tưởng đã rất quyết tâm, cũng không tin hắn thực sự để mặc máu chảy đến hết. Kết quả hắn…

Thấy được một tia đau lòng kia, Hoàng Phủ Thoán lúc này giảo hoạt như rắn đã trên côn, giống như vẫn chưa ngồi vững, thân thể suy yếu, thừa cơ ngã vào trong lòng Đường Trì.

“Hoàng Phủ Thoán! Ngươi đứng lên cho ta!” Đường Trì vừa gấp vừa giận.

“Ta ngồi dậy không nổi, đầu rất choáng, thân thể suy yếu, ca, ngươi ôm ta.”

Dụi dụi mắt, hai tay Thoán vòng qua ôm lấy Đường Trì, bắt chước bộ dáng trẻ con ở trong lòng y đem đầu cọ qua cọ lại.

Thân thể run lên, “Không được gọi… ca.” Không ngờ tới Thoán sẽ gọi y như vậy, Đường Trì đẩy đẩy hắn. Y tạm thời vẫn không cách nào quen với loại thân mật này.

“Vậy Trì Trì?”

“Không được!”

“Tử đồng? Nương tử?” Tử Đồng chính là cách gọi cưng của hoàng đế đối với hoàng hậu.

“Hoàng Phủ Thoán! Ngươi không nên được một tấc lại lấn một thước! Ta mặc dù phát thệ đồng ý sau này suốt đời ở lại bên cạnh ngươi phụ tá, nhưng cũng không có nghĩa là ta… ta…”

Ngày ấy hắn ở trên đài tế thiên buộc y vì Đại Á hưng vong phát ra trọng thệ, đáp ứng suốt đời không rời khỏi hắn. Còn tìm lấy một mớ viện cớ, nói cái gì tiên y không thể bỏ mặc thiên hạ bách tính không lo, ở lại bên cạnh hoàng đế cống hiến sức lực vì người trong thiên hạ mà suy nghĩ, y nếu lúc đó rời đi, đó là do hắn đế đức không cao, không thể lưu lại tiên y, không đồng ý, thì không trị thương, còn cố ý dùng tay trái chảy máu lôi kéo y không buông!

Y cũng không biết thì ra Hoàng Phủ Thoán còn có một mặt vô lại như vậy, hết lần này đến lần khác làm dân chúng bên dưới bị bộ dạng hoàng đế nhân từ của hắn lừa gạt, cùng kêu lên khẩn cầu, làm y tiến thoái lưỡng nan, phải nhìn trời phát hạ trọng thệ không bỏ không rời.

“Này cũng không được, kia cũng không được, ta lại không muốn chỉ gọi ngươi Đường Trì, có phải muốn ta ở trên giường cũng phải gọi ngươi Tề Lẫm vương hay không?”

“Ngươi không có nghe ta nói hả? Ta nói ta mặc dù đồng ý ở lại bên cạnh ngươi, nhưng không có nghĩa là ta phải hầu hạ bệ hạ trên giường!” Tức giận hắn cứ ở bên cạnh nói chuyện không đâu, liều mạng đẩy thân hắn ra bên ngoài.

“Ta nghe rồi. Chuyện ngươi nói ta sao lại có thể không nghe? Bất quá chúng ta hiện tại là đang thảo luận vấn đề xưng hô của chúng ta sau này. Về phần ngươi có đồng ý hầu hạ ta trên giường hay không thì không phải vấn đề.”

Thoán ngả người, nằm ngửa trong lòng Đường Trì, biếng nhác cười cười, “Ngươi không muốn hầu hạ ta, thì đến lượt ta hầu hạ ngươi cho tốt, để ngươi thư thái thoải mái.”

“Hoàng Phủ Thoán!”

Đường Trì hiện tại mới phát hiện cái gì là đàn gãy tai trâu, vốn đã không phải đối thủ của hắn, hôm nay… Ngẫm lại bản thân mai sau bộ dáng của y bị luân hãm trong nhu tình, nhịn không được rùng mình một cái.

“Ai, ngươi trước kia đều gọi là Thoán Thoán, hiện tại không phải Hoàng Phủ Thoán thì là bệ hạ, thực sự càng ngày càng không đáng yêu.”

Nhìn Đường Trì tức giận đẩy mình ra, Thoán cố ý dùng cánh tay bó đầy băng vải ngăn lại.

“Cái gì… đáng yêu cái gì! Ta trước kia gọi ngươi như vậy, là bời vì… bởi vì…” Đường Trì bất tri bất giác dừng động tác lại, cầm lấy cánh tay trái bị thương kia, sợ hắn dùng lực quá mức sau này sẽ để lại di chứng gì đó.

“Bởi vì ngươi lúc đó yêu ta, hiện tại không yêu. Không sao cả, ta sẽ làm ngươi lần nữa yêu ta. Quyết định xong, sau này gọi ngươi là Thất Thất cũng được rồi.”

Sợ Đường Trì bác bỏ, Thoán nhanh chóng nói thêm: “Nếu như ngươi không muốn, ta sẽ gọi ngươi Trì Trì, gọi ngươi bảo bối tâm can, gọi ngươi Tử Đồng, ngươi chọn đi! Thất.”

“…”

Đường Trì quyết định chờ sau khi về kinh đợi hắn thương thế máu hồi phục, phải cùng hắn bảo trì khoảng cách cho tốt.

Quân là quân, thần là thần, y cũng sẽ không vì một câu cùng hưởng thiên hạ của Thoán, liền thực sự cho rằng bản thân cùng hắn quyền lợi địa vị ngang nhau. Về phần tình cảm đối với Thoán, y sẽ đem giấu sâu trong đáy lòng, sẽ không để nó lại gây sóng gió.

Thoán tuy nói suốt đời sẽ không có nhi tử, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ không lại nạp tân phi. Sớm muộn có một ngày, sẽ có một nữ nhân thay thế vị trị của y trong lòng hắn.

Mà y, khi đó ngay cả là huynh của hắn cũng không phải.

Trong khoảng thời gian này y luôn luôn lo lắng có nên hay không nên nói cho hắn chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nói nên lời, nói ra chỉ sợ người kia liền không có điều gì phải cố kỵ ── tuy rằng hắn hiện tại không có gì cố kỵ, nhưng vẫn để cho hắn một điểm cố kỵ cũng được rồi.

Y thừa nhận, y vẫn không thể tin được Thoán đối với y một tấm chân tình, bởi vì đau thương ngày xưa, cũng không phải dễ dàng chữa lành và quên đi như vậy.

Đường Trì trở về, vị trí của Đường Trì sau này là ở bên cạnh hoàng đế, tất cả vương gia quan lại trong lòng đều hiểu rõ. Trước mặt vị nam tử thanh tú thuần hậu, lập hạ kỳ công vô thượng, bề ngoài là mang tước vị tối cao của Đại Á hoàng triều ── Tề Lẫm vương, nhưng kỳ thực ngầm hiểu là nhân vật số hai của hoàng triều này ── hoàng hậu của bọn họ!

Hoàng đế của bọn họ vẫn chấp nhất, thậm chí mượn lực của trời để cầu được chí ái!

Ngẫm lại xem, ban đầu Thịnh Lẫm đế liền bấp chấp làm ra một điều vô cùng khinh suất, bạo gan ở hoàng cung thâm uyển vì Đường Trì chết giả mà tu kiến lăng mộ, hôm nay Đường Trì sống lại, hắn chỉ phong cho y một cái vương vị, không có cử hành đạo điển thành hôn phong hậu, đã xem như là cố kỵ năng lực thừa nhận của thiên hạ bách tính rồi.

── chỉ là các vị bá quan không nghĩ tới, trăm năm sau, Thịnh Lẫm đế lưu lại di chiếu, phong Tề Lẫm vương làm Nhân Thánh hoàng hậu, cùng Đường Trì trước sau đều tay trong tay, tại Bắc Dã hoàng lăng đời đời kiếp kiếp, đồng khâm đồng huyệt làm bạn vĩnh hằng.

Sau khi quay về kinh, Thoán mượn cớ tĩnh dưỡng, qua nửa tháng bận rộn, cuối cùng cũng đem quốc sự chất đống nhanh chóng xử lý xong.

Từ ngự thư phòng đi ra, liền gọi thái giám một tiếng cũng không, liền một mạch phóng về phía thái y phòng. Đường Trì a Đường Trì, ngươi tránh ta nửa tháng, trán cũng đủ rồi ha!

“Đường Trì, trẫm có quốc sự cùng ngươi thương lượng, đi.” Mặc kệ ánh mắt của người khác, sau khi ho khan hai tiếng làm cho Đường Trì chú ý, thuận miệng tìm một lý do, liền kéo y đi ra ngoài.

“Quốc sự? Quốc sự gì? Bệ hạ, xin chờ một chút. Thần còn có việc chưa có làm xong…” Đường Trì ở trước mặt mọi người cũng không tiện trừng mắt hắn, không thể làm gì khác hơn là nói lời dịu dàng cự tuyệt.

“Chuyện còn lại ngày mai làm tiếp cũng được. Chuyện trẫm muốn tìm ngươi thương lượng chính là đại sự trọng yếu hàng đầu, nhanh!”

Bị giọng nói vội vàng gấp gáp của Thoán dọa sợ, cho rằng thực sự chuyện rất lớn, Đường Trì cũng không cự tuyệt tiếp nữa, theo hắn đi ra ngoài.

Phong Thập đặt dược thảo xuống, nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, lắc đầu, buông một tiếng thở dài: Nghiệt a, đều là nghiệt. Trì nhi, lần này mong ngươi có thể nắm được hạnh phúc của chính mình.

Tới bên ngoài Vị Ương cung, Đường Trì liền không muốn lại đi vào, nơi này đối với hắn mà nói cũng giống như nơi quỷ quái trong ác mộng.

“Bệ hạ, có chuyện gì thỉnh đến ngự thư phòng nói.”

Thoán nhìn nhìn bên trong cung, lại nhìn nhìn Đường Trì, trong lòng có phần hiểu rõ y đang cố kỵ điều gì, ngốc nghếch cười một tiếng, “Thất, ta nghĩ tới nghĩ lui, lý do mà ngươi không muốn tin ta, đơn giản là vì ta đã từng đối với ngươi làm một số chuyện tàn nhẫn. Kỳ thực ngươi trong lòng vẫn thích ta như trước phải không?”

Đường Trì không trả lời, cho tới ngày hôm nay, y cũng không vực dậy nổi khí lực để đi oán hắn, hận hắn nữa. Trong khoảng thời gian ở chung này cũng làm nhạt đi sợ hãi ngày xưa để lại.

Nếu có một người mỗi ngày buổi tối chạy vào phòng của ngươi cứ liên tục cố gắng kể chuyện xưa cho ngươi nghe, cho đến khi ngươi ngủ, sợ rằng cho dù là ai hận cũng không thể, sợ cũng không xong.

Khóe miệng Đường Trì lộ ra một tia tiếu ý, nghĩ đến Thoán đồng thời dùng biểu tình sống động như thật, với bộ dạng dựa vào đầu giường dùng chuyện xưa “giỗ” y ngủ, y liền nhịn không được mà buồn cười.

Không biết từ khi nào, con người kiệt ngạo này lại học được cách làm cái loại chuyện dịu dàng thế này.

“Ngươi nhắm mắt lại, ta dẫn ngươi đi vào, có được không?”

Đường Trì có chút thở dài, nhìn vẻ mặt khát vọng chờ đợi của hắn cũng không nhẫn tâm cự tuyệt hắn, liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đi tới cửa, Đường Trì dừng bước chân. Thoán khó hiểu nhìn về phía y.

“Đợi lát nữa, ta có việc nói với ngươi.” Nói xong, tiếp tục bước vào Vị Ương cung.

Đường Trì lúc này còng không biết bản thân y có không đành lòng lần đầu tiên, tự nhiên còn có thể có lần thứ hai, sau đó là lần thứ ba, đợi cho đến lúc y lần nữa bị lúng sâu không thể tự kềm chế.

Ngoại trừ đương sự hai người, ai cũng không biết đêm đó ở Vị Ương cung đã xảy ra chuyện gì. Bất quá, sau này nghe công công hầu hạ hoàng thượng kể lại, ngày tiếp theo, hoàng đế hiếm khi lại không xử lý công vụ, ở bên cạnh Tề Lẫm vương trong Vị Ương cung hết một ngày.

Ngày ấy, khí sắc của hoàng thượng nhìn rất tốt, thậm chí có chút hăng hái công thêm đắc ý thõa mãn? Ngoại trừ ngày đó ngài dường như không có đi lại nhiều bên ngoài. Mà Tề Lẫm vương lại mỉm cười nhìn hoàng đế như vậy, nét mặt lộ ra biểu tình yêu thương cưng chiều nồng đậm. Đặc biệt là Tề Lẫm vương giống như là buông xuống được vật nặng ở trên vai, vẻ mặt nhu hòa như lần đầu tiên gặp gỡ.

Năm thứ năm Thịnh Lẫm, ngày hai tháng mười một. Hoàng đế đã lâu không xuất hiện lại thượng triều, Đường Trì cũng bị cường chế kéo theo cùng Thoán tiến vào kim loan bảo điện.

Khi đặt bước đầu tiên vào bảo điện nguy nga lộng lẫy rộng lớn, Đường Trì liền phát hiện được sự khác thường. Ở vị trí đặt long ỷ, vốn là độc nhất một cái long ỷ bỗng nhiên biến thành hai cái.

A, không đúng, điêu khắc trên đó không phải rồng, mà là một kỳ lân cao quý có cánh.

Đây là chuyện gì? Đường Trì dùng ánh mắt hỏi Thoán. Thoán ở trong mặt lộ ra ý cười, bỗng nhiên nắm lấy tay trái của y, không để cho y có cơ hội giãy dụa, ngẩng đầu đường đường đi về phía đôi bảo ỷ đặt song song.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ── Tề Lẫm vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ──”

Văn võ bá quan, bao gồm Thư vương cùng vương tốc toàn bộ quỳ xuống hô to.

Năm mươi năm sau, bảo y điêu khắc thánh kỳ lân cũng vẫn đi đôi với lonh ỷ của cửu ngũ chí tôn, đứng sừng sững ở bên trong kim loan bảo điện, cho đến cái ngày Thoán làm hoàng đế đến chán, nắm tay Đường Trì cùng nhau ngao du thiện hạ.

Lúc sau công chúa của Đông Thắng quốc được Thịnh Lẫm đế ban cho Thư vương làm phi, con cháu về sau của Thư vương vì tư chất tương đối cao, được Thoán chọn làm người kế thừa sau này.

Phiên ngoại: Tình yêu của Hoàng Phủ Thoán

Chớp mắt, trở về bên cạnh Thoán đã gần một năm, Đường Trì cũng dần quen với thân phận mới của mình, cũng quen với cuộc sống chỉ có hai người trong cung cùng Thoán, chính là còn một việc vô luận như thế nào hắn vẫn không thể làm quen được.

Không phải hắn già mồm cãi cố, cũng không phải hắn không muốn cùng Thoán da thịt thân cận, thật sự là người nọ tính dục quả thực khiến kẻ khác không thể chịu nổi!

Huống chi hoàng cung to như vậy, người nọ chỉ thấy hứng thú với mình hắn, nghĩ cũng có thể hiểu được hắn phải vất vả nai lưng ra gánh vác đến mức nào!

“Thất, ngoan, nhẫn thêm một lát nữa thôi, một chút nữa là xong rồi… Ân…” Một bên hôn môi an ủi người dưới thân đang khẽ cau mày, trên khuôn mặt hiện lên từng mạt phơn phớt hồng, hắn một bên ở trên lưng lại dùng thêm lực, mong đạt thêm càng nhiều cao trào.

“Mau… Nhanh lên…” Chịu không nổi một phen công kích như vậy của hắn, Đường Trì run rẩy  thanh âm cầu xin nói.

“Mau hảo! Ta mau!”

Nam nhân thực vui vẻ, bởi vì sợ người trong lòng không chịu nổi, cho nên mỗi khi làm tình hắn đều cố hết sức kiềm chế. Không nghĩ tới Thất Thất nhà hắn thế nhưng lại chính miệng bảo hắn nhanh lên, này còn không phải ý bảo hắn cần liều mạng cố gắng hơn nữa sao!

Bắt lấy hai chân ái nhân, ra sức bài khai, giam sang hai bên, làm nửa người dưới của y hiện ra rõ ràng, cái mông tròn vểnh rắn chắc đang dán tại địa phương tối trọng yếu của mình, nơi hắn ra sức dùng lực vào. Hít sâu một hơi, hơi hơi rút ra, ngay khi cảm thấy người dưới thân thả lỏng, một tiếng điên cuồng hét lên, đột nhiên sáp hạ!

“A ——” Đường Trì kêu thảm thiết một tiếng, ngay cả nói cũng nói không được.

Ta ra sức! Ta liều mạng! Không cho ngươi vừa khóc vừa kêu không được! Thế nào đã vừa lòng chưa! Thuận tiện trảo, cắn, khẳng, nhu, ninh, duyện phần thân trên của y. Miệng hàm chứa nhũ đầu hết liếm rồi lại cắn, một tay giam lấy hai chân y, tay còn lại chuyển xuống nhu lộng phân thân vốn đang ngẩng cao đầu.

“Oa! Hoàng Phủ… Thoán! Ngươi cho ta…”

“Thất, Thất của ta, ngươi thật hảo! Thái hảo!”

“Ô…”

“Thất thất, ca, ca, ta yêu ngươi, hảo yêu ngươi! Ta không thể không có ngươi! A! Thất, nương tử của ta!”

Sau, chỉ cần nhớ tới đêm đó, Đường Trì liền giận đến phát run, “Ngươi… Ngươi này… Ta kêu ngươi nhanh chấm dứt, ai cho ngươi nhanh hơn! Tức chết ta!” Giơ lên gối đầu, đập!

“Hắc hắc, Thất, đừng như vậy mà, loại thời điểm đó ngươi cứ luôn miệng kêu 『 mau, nhanh lên 』, ta đương nhiên tưởng ngươi chê ta làm không đủ, ai lại nghĩ đến mau này lại có nghĩa khác chứ.” Hắn ôm lấy gối đầu, hướng về phía ái nhân hì hì cười không ngừng.

Đêm đó chiếm được tiện nghi thật là lớn, nhớ tới vẫn còn muốn chảy nước miếng, lần sau không biết khi nào mới có thể điên cuồng một phen như thế nữa.

“Ngươi!” Đường Trì vốn thuần hậu sao có thể là đối thủ của tên giảo hoạt kia, ngươi  nửa ngày, cũng không biết phải phản bác hắn như thế nào. ”Về sau không được vào thời điểm đó gọi ta là 『 ca 』, trong lòng ngươi chẳng lẽ không có chút kiêng kị nào sao”.

Kiêng kị cái gì chứ, ai bảo mỗi lần gọi ngươi như vậy, cái miệng nhỏ nhắn bên dưới của ngươi lại co rút mạnh như thế, làm cho ta mất cả hồn. Ta sao có thể tiếc một tiếng ca đó chứ.

Trong lòng mặc dù nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn biết không được nói ra, hắn mặt mang tươi cười kể lể: “Thất, ngươi nếu đã không muốn ta gọi như vậy, sau này ta sẽ chú ý. Chính là có đôi khi vong tình, kìm lòng không đậu hô lên, ngươi cũng đâu có vẻ gì tức giận, ai kêu ngươi yêu ta như vậy a.

“Đến, sắc trời không còn sớm, tối nay vẫn là sớm nghỉ ngơi một chút đi.” Vừa nói xong, người đã muốn bò lên trên giường.

“Tối nay ta muốn ngủ một mình, ngươi xuống dưới mà ngủ!”

Đường Trì trừng hắn, hiện tại y một chút cũng không sợ hắn, bởi vì cái đêm chỉ có hai người đó, y rốt cuộc cũng minh bạch tình cảm Thoán dành cho mình đã đến mức độ nào, nếu một kẻ thiên chi kiêu tử còn có thể vứt bỏ tự tôn, không tiếc… Như vậy hắn còn có cái gì không thể tin tưởng được đây.

Có tự tin, có yêu, ngay cả ngữ khí cũng trở nên cường ngạnh. Vậy mà Hoàng Phủ Thoán lại thích bộ dạng này của hắn, thích y hung hắn, rống hắn, ngoài ra còn dựa vào hắn.

“Thất Thất, ta là hoàng đế a, tốt xấu ngươi cũng cho ta chút mặt mũi, không cần sinh khí được không, ta thề đêm nay sẽ để ngươi ngủ ngon giấc còn không được sao”. Trước khi ngủ vận động một phen, bảo đảm ngủ ngon hơn, ta cũng không lừa ngươi nga. Ma thủ trườn a trườn, chạm vào lưng y, nhẹ  nhàng bao phủ lấy.

“Thật sự?” Đường Trì không mấy tin tưởng, một năm qua bài học kinh nghiệm kiểu này thật sự nhiều lắm.

“Thật sự. Ta thề! Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết lúc đó ngươi giả chết xuất cung như thế nào, mau nói đi, ta nhất định sẽ không gây phiền toái cho Trương Lương Thủ và Phong Thập đâu.”

Sau khi chứng thực tội danh, cùng lắm là tìm vài người lén trừng trị bọn họ một chút thôi. Nam nhân cảm giác sâu sắc bản thân càng ngày càng khoan hồng độ lượng, cảm thấy được gần gũi với Đường Trì rồi, ngay cả hắn cũng trở nên có điểm thuần hậu.

“Ngươi biết như vậy là được rồi”. Đường Trì nở nụ cười, Thoán thật đúng là không chịu hết hy vọng, mấy chuyện này cứ hỏi mãi không thôi.

“Được rồi, lên trên ngồi đi, ta với ngươi từ từ nói…”

“Thất, ngươi thật tốt!” Nam nhân vui vẻ hắc hắc cười, trong mắt lại lóe ra dục vọng.

“Úc, đúng rồi, ta còn muốn hỏi ngươi, công phu của ngươi sao lại có thể khôi phục vậy?”

Đường Trì, ái nhân của ta, từ khi sinh ra đến nay, ngươi chính là sinh mệnh của ta, quá khứ đã như vậy, hiện tại, tương lai cũng thế. Ta đã quen hưởng thụ ôn nhu, quan tâm của ngươi, ngươi cũng biết bản thân đã muốn nuông chiều ta đến hư rồi, trừ ngươi ra, không ai có thể làm ta thỏa mãn, cũng không có người nào giống như ngươi, khiến cho ta mất đi tự giác làm hoàng đế.

Bởi vì có ngươi, ta mới cảm thấy được bản thân mình là người khoái hoạt thỏa mãn đến vậy, mà không phải đứng ở nơi cao xử bất thắng hàn làm một cô gia quả nhân.

Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện