Mặc dù đã sớm đoán trước, nhưng lúc gặp Kurobu Saburo vẫn khiến Ameko có chút buồn bực, cùng Trương Hằng ăn trưa ở cửa hàng gần đó, về sau lại đi đến bệnh viện công đã từng cấp cứu Asano Naoto.
Ở nơi đăng ký phòng bệnh hỏi thăm một chút, quả nhiên đã không còn Rinko Hayami, nhưng đi y tá trưởng đi ngang qua nghe được cái tên này lại là dừng bước:
"Tiền bối Rinko đúng là đã từng làm việc ở đây, thế nhưng nàng đã về hưu, thời điểm ta vừa đến cái gì cũng làm không được, là tiền bối luôn luôn cổ vũ ta dạy ta, các ngươi tìm nàng có chuyện gì sao?"
Trương Hằng giơ lên giỏ trái cây trong tay nói:
"Trước đó cha ta xảy ra tai nạn xe rất nghiêm trọng, là dì Rinko chăm sóc hắn khỏi hẳn, chúng ta muốn cảm ơn nàng."
Loại chuyện này ở trong bệnh viện rất thường thấy, rất nhiều bệnh nhân hoặc người nhà sau khi xuất viện sẽ trở lại cảm tạ bác sĩ cùng y tá đã chữa trị cho mình, mà bởi vì thái độ Rinko Hayami thật sự nghiêm túc, làm việc tỉ mỉ chuyên nghiệp càng là thường xuyên được cảm tạ, lại tăng thêm hoa quả giỏ trái cây trên tay Trương Hằng, đương nhiệm y tá trưởng hoàn toàn chưa từng hoài nghi mục đích hai người.
Nàng xé xuống một trang giấy, ở phía trên viết xuống một chuỗi địa chỉ, đưa tới:
"Còn tốt các ngươi gặp phải ta, tiền bối Rinko hiện tại đang nơi này."
"Trung tâm điều dưỡng Akira sao?"
Ameko đọc lên địa điểm trên trang giấy.
"Đúng vậy, tiền bối Rinko không kết hôn, cũng không có con cái, từ sau khi nghỉ hưu ở bệnh viện nàng liền đi nơi đó làm công tác tình nguyện, nói là muốn tiếp tục phát huy tinh thần, cũng là tìm cho bản thân một chỗ ở về sau." Trong giọng nói đương nhiệm y tá trưởng tràn ngập tôn trọng.
Trương Hằng nói lời cảm ơn, cùng Ameko đi tàu địa ngầm đến đúng viện dưỡng lão ở ngoại ô thành phố, lần này dưới sự trợ giúp của nhân viên thuận lợi tìm thấy Rinko Hayami.
Nàng đang dạy một ông lão gần như hoàn mất đi thính lực cắm hoa, nhìn thấy Trương Hằng cùng Ameko, vẻ mặt mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn là hướng hai người nhẹ gật đầu.
Năm phút đồng hồ sau Rinko Hayami sắp xếp lão nhân cẩn thận, đi tới:
"Các ngươi là?"
Khả năng là bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, trên tấm ảnh Rinko Hayami nhìn rất nghiêm túc, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ, Trương Hằng còn lo lắng sẽ không dễ dàng nói chuyện với bà ấy, nhưng sau khi thấy người thật hóa ra bà ấy rất dễ nói chuyện.
Trương Hằng đưa giỏ trái cây tới, ba người ngồi xuống ở trên ghế sofa.
"Chúng ta muốn tìm ngài hiểu rõ một ít chuyện, vụ tai nạn giao thông thảm khốc 22 năm trước ngài còn nhớ hay không, lúc đó có hai người trẻ tuổi đua xe ngược chiều trên đường cao tốc, cuối cùng va phải chiếc xe vận tải lớn , một người tử vong tại chỗ, một người trọng thương, người bị trọng thương tên là.
.
."
"Asano Naoto." Rinko Hayami nói tiếp:
"Ta nhớ được chuyện này, không phải là bởi vì ngay lúc đó tin tức đều đang đưa tin, mà là bởi vì đứa bé kia còn rất trẻ, hắn vẫn luôn đấu tranh, nhìn ra được hắn không muốn rời đi thế giới này, thế nhưng thật đáng tiếc ta không thể giúp được hắn."
Trương Hằng cùng Ameko liếc nhau một cái:
"Nghe nói lúc đó ngài luôn ở bên cạnh hắn, ta.
.
.
Chúng ta là người thân của hắn, muốn biết lúc hắn tỉnh dậy có hay không có người đến thăm hắn, hoặc là yêu cầu gặp người nào đó."
"Không, các ngươi không phải người nhà của hắn." Rinko Hayami lắc đầu, con mắt của nàng giống như là có thể nhìn thấu lòng người, dưới cái nhìn chăm chú gương mặt Ameko nhịn không được nóng lên.
Trương Hằng ngược lại vẫn bình tĩnh như cũ, nói bổ sung:
"Bà con xa."
".
.
."
Rinko Hayami cười cười, cũng không có lại xoắn xuýt tại vấn đề này:
"Nếu như các ngươi hỏi chuyện của người khác, không có trải qua bản thân hoặc người nhà đồng ý, ta sẽ không nói cho các ngươi, nhưng nếu là hắn.
.
.
Trên cái thế giới này khó có được kẻ quan tâm hắn trừ truyền thông."
"Ý ngài là gì?"
"Asano Naoto là một đứa trẻ rất cô đơn, trong ba ngày hắn vào viện cấp cứu chỉ có ông nội tới thăm hắn 1 lần, nghe nói cha mẹ của hắn đã cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ.
.
.
A đúng, hình như hắn còn một người chú, nhưng cũng chỉ phái hai thuộc hạ canh giữ ở ngoài cửa phòng bệnh, chưa từng vào."
"Cho nên nói cách khác hoàn toàn không có người quan tâm hắn sao?" Trương Hằng cùng Ameko đều đối với đáp án này có chút ngoài ý muốn.
Rinko Hayami thở dài:
"Nghề của ta đã sớm nhìn quen chuyện sống chết, nhưng rất ít gặp được người tại lúc tuổi trẻ như vậy rời đi trong cô đơn, cho đến lúc cuối cùng hắn đều chưa hồi phục ý thức, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh."
.
.
Rời đi trung tâm điều dưỡng Akira, vẻ mặt Ameko tràn ngập mờ mịt, không giống như trong tưởng tượng, sau khi nhìn thấy Rinko Hayami cũng không khiến chuyện năm đó thay đổi rõ ràng, ngược lại càng khó hiểu, hiện tại trước mặt hai người dày đặc sương mù.
Chú của Asano Naoto xem ra đối với đứa cháu này cũng không quan tâm như vậy, ở 22 năm trước đều không muốn dành thời gian tới bệnh viện nhìn người một chút, không có đạo lý sau nhiều năm như vậy đột nhiên lại nhớ tới báo thù vì đối phương.
Nhưng nếu như đêm đó không phải người của Oni Hitomi phóng hỏa ở cửa hàng thuỷ sản thì là ai đây, tại sao bọn họ phải động tay với kẻ đã rời khỏi giới đua xe như Takeda Tetsuya, lại vì sao muốn giả mạo danh nghĩa Oni Hitomi? "Không được, cái này không thể suy nghĩ theo logic.” Trương Hằng nói:
"Xem hiện tại, mục đích đối phương làm như vậy là ép cha ngươi đến Oni Hitomi tự chui đầu vào lưới, nhưng bọn hắn nếu biết chuyện này, hoàn toàn có thể trực tiếp nói cho Oni Hitomi, để cho người của Oni Hitomi tới đối phó cha ngươi."
Hai người điều tra đi vào ngõ cụt, tạm thời cũng không có manh mối khác, mắt thấy thời gian không sớm, cơm trưa cũng chưa ăn, thế là Ameko đi tới tiệm KFC ven đường mua hai phần gà gia đình đóng gói, hai người lái xe quay về chung cư nhỏ của chị họ.
Đi đến thang máy, Ameko tìm kiếm chìa khoá ở trong túi, nhưng mà sau một khắc sắc mặt Trương Hằng đột nhiên thay đổi.
Bởi vì hắn phát hiện cửa phòng vậy mà đang mở, mặc dù chỉ có một khe hẹp, nhưng Trương Hằng nhớ hết sức rõ ràng, lúc hai người rời đi đã khóa cửa, mặc dù lúc thường Ameko sẽ có chút ngốc manh, nhưng vẫn sẽ không phạm sai lầm như vậy.
Cô gái nhỏ thấy cảnh này cũng có chút sốt ruột, nàng lo lắng Takeda Tetsuya sẽ một mình đi Oni Hitomi tự chui đầu vào lưới, mặc dù chú của Asano Naoto đối với cháu trai đã chết không hề để tâm, nhưng hung thủ tới cửa, xem như vì bảo vệ mặt mũi lão đại Yakuza của hắn cũng không có khả năng buông tha đối phương.
Ameko nhấc chân liền muốn hướng bên trong xông, nhưng lại bị Trương Hằng kéo lại.
Trong lòng Trương Hằng sinh ra cảm giác báo động, dùng trạng thái Takeda Tetsuya là không thể nào tránh thoát khỏi dây thừng trên người, khẳng định còn có những người khác hỗ trợ, mà trạng thái cánh cửa này thực tế là qúa kỳ lạ, nửa mở không mở, quả thực chính là đang nói cho người bên ngoài mau vào nhìn.
Lại không rõ ràng tình huống, Trương Hằng dự định mang Ameko rời đi nơi này trước, nhưng tiếng bước của bọn hắn chân hiển nhiên đã bị người ở bên trong nghe được, sau một khắc, một bóng người từ sau cửa xông ra, nhìn cách ăn mặc của hắn cùng kẻ bước từ trên xe Voxy xuống ở cửa hàng thủy sản hiển nhiên là cùng 1 bọn.
Trương Hằng không luyện quyền anh, thế nhưng vẫn luôn tập thể hình, tố chất thân thể của hắn hiện tại mạnh hơn người bình thường.
Thời điểm tên đối diện mới vừa cho tay vào túi áo, hắn đã đứng trước Ameko, dùng sức đấm vào mặt đối phương.
Tên kia bị đánh ngây ra, trực tiếp ngã ngồi vào trong phòng.
Từ lúc tốt nghiệp tiểu học, Trương Hằng đã không cùng người khác đánh nhau, đối với kết quả này hắn cũng ngoài ý muốn.
Nhưng mà rất nhanh liền điều chỉnh tâm tính, hiện tại còn không phải lúc cảm khái sức mạnh của bản thân, việc cấp bách là trước hết nghĩ biện pháp đánh đối phương, phải biết trên người tên kia rất có thể còn có súng, hắn đang chuẩn bị nhào qua tiếp tục tiến lên, nhưng lúc này một nòng súng lạnh lẽo lại chĩa vào sau gáy của hắn.