“Tổng tài, chào buổi trưa ~ hôm nay cũng như vậy, vất vả rồi!”
Liễu Chân Nhã đúng giờ chờ ở ngoài văn phòng, hướng về phía Lăng Mộ Ngôn ở bên trong cười hì hì làm một kính lễ.
Lăng Mộ Ngôn: “… Ừ.”
Từ sau lần trước gặp mặt ở nhà hàng, Liễu Chân Nhã không biết vì sao lại trở thành bạn tốt với Lăng Lâm. Cũng bởi vì như thế, Lăng Mộ Ngôn mới không thể tùy ý đem Liễu Chân Nhã điều đi, đành phải yên lặng chịu đựng ba lượt quấy rầy mỗi ngày của cô nàng (…).
“Tổng tài, chúng ta giữa trưa cùng nhau đi ăn cơm đi ~ Lăng Lâm tỷ nói gần đây có một nhà hàng đồ ăn rất ngon, đề cử cho chúng ta.” Liễu Chân Nhã nháy mắt vài cái, vẻ mặt mong chờ hỏi.
“Cảm ơn, không cần.” Lăng Mộ Ngôn không chút lưu tình nào cự tuyệt, “Tôi còn phải công tác, tự cô đi đi.”
“Đã tới thời gian dùng cơm trưa rồi, tổng tài không cần phải cố gắng công tác nữa, như vậy đối với thân thể không tốt a. Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm trưa, trở về rồi lại tiếp tục làm việc có được hay không?”
Lăng Mộ Ngôn nhìn không chớp mắt, trực tiếp lướt qua cô, tiếp tục đi về phía trước.
“Tổng tài, anh còn như vậy là em sẽ gọi điện thoại cho Lăng Lâm tỷ nha.” Liễu Chân Nhã chống hông có chút bất đắc dĩ nói, “Lăng Lâm tỷ bảo em nhất định phải trông chừng anh, tổng tài anh có bệnh bao tử, vì sao thời gian ăn cơm lại không quy luật như vậy chứ?”
…
Vì thế cuối cùng Lăng Mộ Ngôn vẫn là bị (uy hiếp) kéo đi ăn cơm.
Lăng Mộ Ngôn: “…”
Liễu Chân Nhã: “…”
Tô Cảnh Thanh vẫn như trước tươi cười ôn hòa dịu dàng, mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm về phía Lăng Mộ Ngôn vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở đối diện.
“Cái đó, Cảnh Thanh ca tới đây là để cùng chúng ta dùng cơm nha, tổng tài anh đừng để ý.” Liễu Chân Nhã che mặt lúng túng nói, cô rõ ràng đã bảo với Cảnh Thanh ca rằng hôm nay không cần cùng nhau ăn cơm, vì sao Cảnh Thanh ca vẫn xuất hiện ở đây a QwQ
“Tôi hẳn là không quấy rầy đi, Mộ Ngôn?” Tô Cảnh Thanh trên mặt không có chút ý tứ nào là muốn xin lỗi, cười hỏi.
Lăng Mộ Ngôn không thèm để ý tới bọn họ, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ bảo trì trầm mặc.
“Chân Chân em xem, Mộ Ngôn cũng không ngại.” Tô Cảnh Thanh quay đầu mỉm cười đối với Liễu Chân Nhã, “Cho nên Chân Chân em không cần phải lo lắng nhiều tới như vậy.”
Liễu Chân Nhã: “…” Cảnh, Cảnh Thanh ca, anh thực sự không có vấn đề gì sao? “Mộ Ngôn, cậu còn muốn ăn cái gì?” Tô Cảnh Thanh ở sau khi Liễu Chân Nhã gọi xong đồ ăn, vô cùng tự nhiên phun ra một chuỗi tên các loại đồ ăn. Sau đó y hướng về phía Lăng Mộ Ngôn không biết từ khi nào đã yên lặng quay đầu về đây, dùng con ngươi đen láy mang theo nghiên cứu tìm tòi nhìn về phía mình, dò hỏi.
Lăng Mộ Ngôn dừng lại một chút, lạnh mặt lắc lắc đầu.
“001, lăn ra đây cho ta.” Thời điểm chờ đồ ăn được mang lên, Lăng Mộ Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, ở trong lòng lại lạnh giọng nói.
[…]
“Nếu ngươi tính toán muốn tiếp tục giả chết, về sau đừng hối hận, hiểu chứ.”
001 đành phải bị bắt ‘lăn’ ra, [Ngôn Ngôn, cậu làm sao vậy QwQ]
Lăng Mộ Ngôn hỏi, “Anh ta vì sao lại biết khẩu vị của ta, giải thích.”
[Này, này…]
“Còn có, vì sao từ lần đầu tiên gặp mặt, anh ta lại hành xử kỳ lạ như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ta không có nhiều kiên nhẫn tới như vậy, ngươi tốt nhất hiện tại liền toàn bộ giải thích rõ ràng cho ta.”
[Ngôn Ngôn, cậu làm sao lại biết được QAQ]
Lăng Mộ Ngôn cười lạnh, “Anh ta rõ ràng kỳ quái như vậy, căn bản không hề muốn che dấu, ta vì sao không phát hiện được ra?”
001 bị đả kích tới ủ rũ, đành phải cẩn thận giải thích, [Trước kia không phải tôi đã nói rồi sao, bởi vì hệ thống xuất hiện BUG cho nên mới dẫn đến nội dung tình tiết bị đẩy lùi tới ba năm sau…]
“Ừm, cho nên?”
[Kỳ thực… Tô Cảnh Thanh chính là cái BUG kia.]
Lăng Mộ Ngôn tựa hồ có chút hiểu ra, “Ý của ngươi là… anh ta kỳ thực là người sống lại??”
[Đúng, bởi vì bản thân Tô Cảnh Thanh chính là trụ cột thế giới, nhưng anh ta cư nhiên lại tự sát, đồng thời phát ra khí tràng không cam lòng cùng hối hận quá mức cường đại, dẫn tới hệ thống xuất hiện trục trặc. Thời điểm hệ thống phát hiện ra chuẩn bị tu bổ thì đã không kịp mất rồi.]
Lăng Mộ Ngôn cảm thấy hứng thú, cân nhắc hai từ, “Không cam lòng? Hối hận?”
[Ừm, bởi vì Ngôn Ngôn cậu từ bỏ nhiệm vụ.]
“… Nói trong một lần.”
[Ách, được rồi, trong kiếp trước của Tô Cảnh Thanh, các cậu gặp nhau từ khi còn trong vườn trường. Tuổi trẻ khiến cho Tô Cảnh Thanh quá mức chấp nhất theo đuổi Liễu Chân Nhã, nghĩ lầm rằng bản thân yêu nữ chính. Cho nên mặc dù cậu đã đem độ hảo cảm của đối tượng công lược xoát tới đầy, nhưng anh ta vẫn không chịu thừa nhận rằng bản thân thích cậu. Ba người các cậu tiêu phí vài năm, trong khoảng thời gian đó Tô Cảnh Thanh còn không ngừng chèn ép Lăng thị, khiến cho cậu càng ngày càng mất đi kiên nhẫn… cuối cùng quyết định từ bỏ nhiệm vụ.]
“Làm tốt lắm! Bất quá…” Lăng Mộ Ngôn kinh ngạc nhướng mày, “Ta thế nhưng có kiên nhẫn bồi đối tượng công lược tới vài năm liền?”
[… Bởi vì Ngôn Ngôn cậu khi đó nói rằng nhiệm vụ lần này rất có tính khiêu chiến, cho nên chơi với vui vẻ, vì thế bất tri bất giác…] 001 vô cùng đau đớn, [Hơn nữa mắt thấy Tô Cảnh Thanh còn kém một chút nữa là sẽ công lược thành công, cậu cư nhiên lại muốn từ bỏ nhiệm vụ, rời khỏi thế giới này!]
Lăng Mộ Ngôn a một tiếng, “Ta chơi đùa có bao nhiêu vui vẻ?”
[Cậu cư nhiên đẩy nữ chủ nhào vào trong lồng ngực của nam chủ, để cho bọn họ thành công kết giao, cậu có biết không! Kết giao còn chưa tính, cậu thường thường lượn qua lượn lại trước mặt hai người bọn họ để xoát độ tồn tại, cuối cùng dẫn tới cả hai người bọn họ đều cho rằng cậu đối với ai cũng không có hảo cảm!] 001 ôm mặt, [Nam chủ nữ chủ bị cậu chơi tới hỏng luôn rồi, Ngôn Ngôn, thực sự.]
“Vậy khẳng định là bởi vì bọn họ chọc ta mất hứng, bằng không ta cũng sẽ không làm ra chuyện nhàm chán tới như vậy.” Lăng Mộ Ngôn không cho là đúng đáp lại một câu.
[… Ách, cái này thực ra thì có. —– nhưng mà cậu cũng không cần phải từ bỏ nhiệm vụ a! Rõ ràng đã kiên trì vài năm, vậy mà cậu lại muốn từ bỏ nhiệm vụ!]
Lăng Mộ Ngôn có chút đăm chiêu, “Hóa ra còn có thể từ bỏ nhiệm vụ sao?”
[… Từ bỏ nhiệm vụ sẽ phải nhận trừng phạt a, Ngôn Ngôn.] 001 nhất thời nâng lên cảnh giác, lên tiếng cảnh cáo, [Kiếp trước của Tô Cảnh Thanh, cậu chấp nhận lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới đam mỹ ‘tra công tiện thụ’, lúc này mới được từ bỏ nhiệm vụ.]
“A, thật không?” Lăng Mộ Ngôn nhướng mày, “Vậy Tô Cảnh Thanh trong kiếp trước sau đó thế nào?”
[Kết cục sau đó bởi vì cậu lấy lý do áp lực quá lớn, chọn tự sát thoát ly khỏi thế giới kia, dẫn tới nam chủ nữ chủ bị đả kích mà hòa bình chia tay. Tô Cảnh Thanh lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, tới cuối cùng cư nhiên còn muốn đi theo cậu, vì vậy cũng tự sát.] 001 oán khí mười phần nói, [Cậu thành công trả thù nam chủ, sau đó báo hại hệ thống chúng tôi phải tăng thêm không ít lượng công việc QwQ]
“Anh ta cư nhiên bởi vì muốn đi theo ta mà tự sát?” Lăng Mộ Ngôn không khỏi đem ánh mắt hướng về trên người Tô Cảnh Thanh đang quang minh chính đại nhìn mình chằm chằm —– Tô Cảnh Thanh đáp lại hắn bằng một nụ cười ôn nhu —– trong lòng đột nhiên có một chút xúc động, “Anh ta… vì sao muốn làm như vậy?”
001 cũng không trả lời, bởi vì nó biết Lăng Mộ Ngôn là đang tự hỏi chính mình.
“Mộ Ngôn, đồ ăn tới rồi.” Tô Cảnh Thanh hoàn toàn không biết Lăng Mộ Ngôn đang suy nghĩ cái gì, chỉ ôn nhu mỉm cười, “Đây đều là những thứ cậu thích, nếm thử một chút đi, thế nào?”
Lăng Mộ Ngôn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hướng về phía Tô Cảnh Thanh đang xum xoe lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo thập phần khó thấy được.
Mộ Ngôn như thế nào đột nhiên lại đối với mình hòa nhã? Tô Cảnh Thanh có chút không hiểu đồng thời lại cảm thấy vạn phần sung sướng. Mộ Ngôn vừa rồi là cười với y sao?!
“Woa, tổng tài, anh cười lên thực dễ nhìn a ~” Liễu Chân Nhã vừa thấy liền suýt chút nữa chảy nước miếng, “Tổng tài rõ ràng cười lên đẹp trai như vậy, vì sao anh lại luôn xụ mặt chứ? Phải thường xuyên mỉm cười, anh xem, em cùng Cảnh Thanh ca đều rất thích cười!”
Lăng Mộ Ngôn nhất thời thu hồi lại nụ cười, lại biến trở về bộ dáng xa cách lãnh ngạo.
Tô Cảnh Thanh thấy vậy không khỏi có chút bực mình với hành động không thức thời của Liễu Chân Nhã. Nhưng dù sao cô cũng là tiểu muội muội mà bản thân vẫn luôn sủng ái, chỉ có thể tự mình hờn dỗi trong lòng.
↑ Rõ ràng là anh mới là người không được mời tới, rốt cuộc người không thức thời ở đây là ai a?
“Tổng tài anh đừng tức giận, lại cười một cái nữa đi ~” Liễu Chân Nhã cười hì hì hướng về về phía Lăng Mộ Ngôn làm ra một cái mặt quỷ chọc cười, “Luôn xụ mặt sẽ biến thành tiểu lão đầu nha ~”
Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi uống hết cốc nước, đối với hành động muốn chọc cười của đối phương làm như không nhìn thấy.
Liễu Chân Nhã nhất thời chán nản ghé vào trên bàn —–
Hu, nam thần nhà cô chính là lạnh lùng như vậy T^T
Liễu Chân Nhã đúng giờ chờ ở ngoài văn phòng, hướng về phía Lăng Mộ Ngôn ở bên trong cười hì hì làm một kính lễ.
Lăng Mộ Ngôn: “… Ừ.”
Từ sau lần trước gặp mặt ở nhà hàng, Liễu Chân Nhã không biết vì sao lại trở thành bạn tốt với Lăng Lâm. Cũng bởi vì như thế, Lăng Mộ Ngôn mới không thể tùy ý đem Liễu Chân Nhã điều đi, đành phải yên lặng chịu đựng ba lượt quấy rầy mỗi ngày của cô nàng (…).
“Tổng tài, chúng ta giữa trưa cùng nhau đi ăn cơm đi ~ Lăng Lâm tỷ nói gần đây có một nhà hàng đồ ăn rất ngon, đề cử cho chúng ta.” Liễu Chân Nhã nháy mắt vài cái, vẻ mặt mong chờ hỏi.
“Cảm ơn, không cần.” Lăng Mộ Ngôn không chút lưu tình nào cự tuyệt, “Tôi còn phải công tác, tự cô đi đi.”
“Đã tới thời gian dùng cơm trưa rồi, tổng tài không cần phải cố gắng công tác nữa, như vậy đối với thân thể không tốt a. Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm trưa, trở về rồi lại tiếp tục làm việc có được hay không?”
Lăng Mộ Ngôn nhìn không chớp mắt, trực tiếp lướt qua cô, tiếp tục đi về phía trước.
“Tổng tài, anh còn như vậy là em sẽ gọi điện thoại cho Lăng Lâm tỷ nha.” Liễu Chân Nhã chống hông có chút bất đắc dĩ nói, “Lăng Lâm tỷ bảo em nhất định phải trông chừng anh, tổng tài anh có bệnh bao tử, vì sao thời gian ăn cơm lại không quy luật như vậy chứ?”
…
Vì thế cuối cùng Lăng Mộ Ngôn vẫn là bị (uy hiếp) kéo đi ăn cơm.
Lăng Mộ Ngôn: “…”
Liễu Chân Nhã: “…”
Tô Cảnh Thanh vẫn như trước tươi cười ôn hòa dịu dàng, mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm về phía Lăng Mộ Ngôn vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở đối diện.
“Cái đó, Cảnh Thanh ca tới đây là để cùng chúng ta dùng cơm nha, tổng tài anh đừng để ý.” Liễu Chân Nhã che mặt lúng túng nói, cô rõ ràng đã bảo với Cảnh Thanh ca rằng hôm nay không cần cùng nhau ăn cơm, vì sao Cảnh Thanh ca vẫn xuất hiện ở đây a QwQ
“Tôi hẳn là không quấy rầy đi, Mộ Ngôn?” Tô Cảnh Thanh trên mặt không có chút ý tứ nào là muốn xin lỗi, cười hỏi.
Lăng Mộ Ngôn không thèm để ý tới bọn họ, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ bảo trì trầm mặc.
“Chân Chân em xem, Mộ Ngôn cũng không ngại.” Tô Cảnh Thanh quay đầu mỉm cười đối với Liễu Chân Nhã, “Cho nên Chân Chân em không cần phải lo lắng nhiều tới như vậy.”
Liễu Chân Nhã: “…” Cảnh, Cảnh Thanh ca, anh thực sự không có vấn đề gì sao? “Mộ Ngôn, cậu còn muốn ăn cái gì?” Tô Cảnh Thanh ở sau khi Liễu Chân Nhã gọi xong đồ ăn, vô cùng tự nhiên phun ra một chuỗi tên các loại đồ ăn. Sau đó y hướng về phía Lăng Mộ Ngôn không biết từ khi nào đã yên lặng quay đầu về đây, dùng con ngươi đen láy mang theo nghiên cứu tìm tòi nhìn về phía mình, dò hỏi.
Lăng Mộ Ngôn dừng lại một chút, lạnh mặt lắc lắc đầu.
“001, lăn ra đây cho ta.” Thời điểm chờ đồ ăn được mang lên, Lăng Mộ Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, ở trong lòng lại lạnh giọng nói.
[…]
“Nếu ngươi tính toán muốn tiếp tục giả chết, về sau đừng hối hận, hiểu chứ.”
001 đành phải bị bắt ‘lăn’ ra, [Ngôn Ngôn, cậu làm sao vậy QwQ]
Lăng Mộ Ngôn hỏi, “Anh ta vì sao lại biết khẩu vị của ta, giải thích.”
[Này, này…]
“Còn có, vì sao từ lần đầu tiên gặp mặt, anh ta lại hành xử kỳ lạ như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ta không có nhiều kiên nhẫn tới như vậy, ngươi tốt nhất hiện tại liền toàn bộ giải thích rõ ràng cho ta.”
[Ngôn Ngôn, cậu làm sao lại biết được QAQ]
Lăng Mộ Ngôn cười lạnh, “Anh ta rõ ràng kỳ quái như vậy, căn bản không hề muốn che dấu, ta vì sao không phát hiện được ra?”
001 bị đả kích tới ủ rũ, đành phải cẩn thận giải thích, [Trước kia không phải tôi đã nói rồi sao, bởi vì hệ thống xuất hiện BUG cho nên mới dẫn đến nội dung tình tiết bị đẩy lùi tới ba năm sau…]
“Ừm, cho nên?”
[Kỳ thực… Tô Cảnh Thanh chính là cái BUG kia.]
Lăng Mộ Ngôn tựa hồ có chút hiểu ra, “Ý của ngươi là… anh ta kỳ thực là người sống lại??”
[Đúng, bởi vì bản thân Tô Cảnh Thanh chính là trụ cột thế giới, nhưng anh ta cư nhiên lại tự sát, đồng thời phát ra khí tràng không cam lòng cùng hối hận quá mức cường đại, dẫn tới hệ thống xuất hiện trục trặc. Thời điểm hệ thống phát hiện ra chuẩn bị tu bổ thì đã không kịp mất rồi.]
Lăng Mộ Ngôn cảm thấy hứng thú, cân nhắc hai từ, “Không cam lòng? Hối hận?”
[Ừm, bởi vì Ngôn Ngôn cậu từ bỏ nhiệm vụ.]
“… Nói trong một lần.”
[Ách, được rồi, trong kiếp trước của Tô Cảnh Thanh, các cậu gặp nhau từ khi còn trong vườn trường. Tuổi trẻ khiến cho Tô Cảnh Thanh quá mức chấp nhất theo đuổi Liễu Chân Nhã, nghĩ lầm rằng bản thân yêu nữ chính. Cho nên mặc dù cậu đã đem độ hảo cảm của đối tượng công lược xoát tới đầy, nhưng anh ta vẫn không chịu thừa nhận rằng bản thân thích cậu. Ba người các cậu tiêu phí vài năm, trong khoảng thời gian đó Tô Cảnh Thanh còn không ngừng chèn ép Lăng thị, khiến cho cậu càng ngày càng mất đi kiên nhẫn… cuối cùng quyết định từ bỏ nhiệm vụ.]
“Làm tốt lắm! Bất quá…” Lăng Mộ Ngôn kinh ngạc nhướng mày, “Ta thế nhưng có kiên nhẫn bồi đối tượng công lược tới vài năm liền?”
[… Bởi vì Ngôn Ngôn cậu khi đó nói rằng nhiệm vụ lần này rất có tính khiêu chiến, cho nên chơi với vui vẻ, vì thế bất tri bất giác…] 001 vô cùng đau đớn, [Hơn nữa mắt thấy Tô Cảnh Thanh còn kém một chút nữa là sẽ công lược thành công, cậu cư nhiên lại muốn từ bỏ nhiệm vụ, rời khỏi thế giới này!]
Lăng Mộ Ngôn a một tiếng, “Ta chơi đùa có bao nhiêu vui vẻ?”
[Cậu cư nhiên đẩy nữ chủ nhào vào trong lồng ngực của nam chủ, để cho bọn họ thành công kết giao, cậu có biết không! Kết giao còn chưa tính, cậu thường thường lượn qua lượn lại trước mặt hai người bọn họ để xoát độ tồn tại, cuối cùng dẫn tới cả hai người bọn họ đều cho rằng cậu đối với ai cũng không có hảo cảm!] 001 ôm mặt, [Nam chủ nữ chủ bị cậu chơi tới hỏng luôn rồi, Ngôn Ngôn, thực sự.]
“Vậy khẳng định là bởi vì bọn họ chọc ta mất hứng, bằng không ta cũng sẽ không làm ra chuyện nhàm chán tới như vậy.” Lăng Mộ Ngôn không cho là đúng đáp lại một câu.
[… Ách, cái này thực ra thì có. —– nhưng mà cậu cũng không cần phải từ bỏ nhiệm vụ a! Rõ ràng đã kiên trì vài năm, vậy mà cậu lại muốn từ bỏ nhiệm vụ!]
Lăng Mộ Ngôn có chút đăm chiêu, “Hóa ra còn có thể từ bỏ nhiệm vụ sao?”
[… Từ bỏ nhiệm vụ sẽ phải nhận trừng phạt a, Ngôn Ngôn.] 001 nhất thời nâng lên cảnh giác, lên tiếng cảnh cáo, [Kiếp trước của Tô Cảnh Thanh, cậu chấp nhận lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới đam mỹ ‘tra công tiện thụ’, lúc này mới được từ bỏ nhiệm vụ.]
“A, thật không?” Lăng Mộ Ngôn nhướng mày, “Vậy Tô Cảnh Thanh trong kiếp trước sau đó thế nào?”
[Kết cục sau đó bởi vì cậu lấy lý do áp lực quá lớn, chọn tự sát thoát ly khỏi thế giới kia, dẫn tới nam chủ nữ chủ bị đả kích mà hòa bình chia tay. Tô Cảnh Thanh lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, tới cuối cùng cư nhiên còn muốn đi theo cậu, vì vậy cũng tự sát.] 001 oán khí mười phần nói, [Cậu thành công trả thù nam chủ, sau đó báo hại hệ thống chúng tôi phải tăng thêm không ít lượng công việc QwQ]
“Anh ta cư nhiên bởi vì muốn đi theo ta mà tự sát?” Lăng Mộ Ngôn không khỏi đem ánh mắt hướng về trên người Tô Cảnh Thanh đang quang minh chính đại nhìn mình chằm chằm —– Tô Cảnh Thanh đáp lại hắn bằng một nụ cười ôn nhu —– trong lòng đột nhiên có một chút xúc động, “Anh ta… vì sao muốn làm như vậy?”
001 cũng không trả lời, bởi vì nó biết Lăng Mộ Ngôn là đang tự hỏi chính mình.
“Mộ Ngôn, đồ ăn tới rồi.” Tô Cảnh Thanh hoàn toàn không biết Lăng Mộ Ngôn đang suy nghĩ cái gì, chỉ ôn nhu mỉm cười, “Đây đều là những thứ cậu thích, nếm thử một chút đi, thế nào?”
Lăng Mộ Ngôn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hướng về phía Tô Cảnh Thanh đang xum xoe lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo thập phần khó thấy được.
Mộ Ngôn như thế nào đột nhiên lại đối với mình hòa nhã? Tô Cảnh Thanh có chút không hiểu đồng thời lại cảm thấy vạn phần sung sướng. Mộ Ngôn vừa rồi là cười với y sao?!
“Woa, tổng tài, anh cười lên thực dễ nhìn a ~” Liễu Chân Nhã vừa thấy liền suýt chút nữa chảy nước miếng, “Tổng tài rõ ràng cười lên đẹp trai như vậy, vì sao anh lại luôn xụ mặt chứ? Phải thường xuyên mỉm cười, anh xem, em cùng Cảnh Thanh ca đều rất thích cười!”
Lăng Mộ Ngôn nhất thời thu hồi lại nụ cười, lại biến trở về bộ dáng xa cách lãnh ngạo.
Tô Cảnh Thanh thấy vậy không khỏi có chút bực mình với hành động không thức thời của Liễu Chân Nhã. Nhưng dù sao cô cũng là tiểu muội muội mà bản thân vẫn luôn sủng ái, chỉ có thể tự mình hờn dỗi trong lòng.
↑ Rõ ràng là anh mới là người không được mời tới, rốt cuộc người không thức thời ở đây là ai a?
“Tổng tài anh đừng tức giận, lại cười một cái nữa đi ~” Liễu Chân Nhã cười hì hì hướng về về phía Lăng Mộ Ngôn làm ra một cái mặt quỷ chọc cười, “Luôn xụ mặt sẽ biến thành tiểu lão đầu nha ~”
Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi uống hết cốc nước, đối với hành động muốn chọc cười của đối phương làm như không nhìn thấy.
Liễu Chân Nhã nhất thời chán nản ghé vào trên bàn —–
Hu, nam thần nhà cô chính là lạnh lùng như vậy T^T
Danh sách chương