“Nam, nam thần, anh ở đây a, ha ha, thực là có duyên, ở chỗ nào chúng ta cũng có thể gặp được nhau ~”

Liễu Chân Nhã giật nhẹ khóe miệng, mắt đối mắt với Lăng Mộ Ngôn không mang theo chút tình cảm nào đang nhìn mình, khô cằn cười.

“Mộ Ngôn, em nhận thức cô bé đáng yêu này?” Nữ nhân xinh đẹp thanh nhã động tác vô cùng thân thiết vỗ vỗ tay của Lăng Mộ Ngôn, mang theo tươi cười thân thiết hỏi.

Cái đệch, cô ấy cư nhiên còn dám sờ tay của nam thần nhà mình a a a! Liễu Chân Nhã ở trong lòng tru lên, trên mặt lại như trước vẫn duy trì nụ cười ngượng ngùng. Hóa ra nam thần tên là ‘Mộ Ngôn’? Thực là một cái tên dễ nghe a, hu hu, cô rốt cuộc cũng đã biết được tên của nam thần (≧▽≦)/~

“Không biết.” Lăng Mộ Ngôn dời đi tầm mắt, lạnh lùng phun ra ba chữ.

Crắc —–

Liễu Chân Nhã giống như nghe thấy được thanh âm tan nát cõi lòng của ai đó…

… A, hóa ra là của mình sao TAT

Cô vươn tay ôm lấy ngực, nước mắt lưng tròng, “Nam thần, anh làm sao có thể như vậy? Rõ ràng chúng ta đã từng trải qua những ký ức tốt đẹp cùng nhau, hu hu, hóa ra anh đều đã quên sao? Nam thần, sao anh có thể vô tình tới như vậy QwQ”

Nữ nhân kinh ngạc chớp mắt một cái, không khỏi trừng mắt nhìn về phía Lăng Mộ Ngôn, “Thân ái của chị, vì sao chị lại không biết em đã từng có những ký ức tốt đẹp tới như vậy a, hửm? Mộ Ngôn, em thực sự là khiến cho chị thương tâm ~”

Lăng Mộ Ngôn: “…”

Hắn nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn Liễu Chân Nhã đang khoa trương ôm ngực một cái, lúc này mới lên tiếng hỏi, “Chị gần đây rất nhàn rỗi?”

Nữ nhân lập tức thu hồi nụ cười, cố gắng tỏ ra đứng đắn, “Không không, Mộ Ngôn, chị gần đây thực sự rất bận rộn ~”

“Bận rộn đi dạo phố, nói chuyện phiếm và xem phim điện ảnh?”

“… Thân ái, em chung quy vẫn luôn thích nói đùa như vậy, chị gần đây bận rộn thiết kế, thực sự là rất mệt mỏi nha ~” Nữ nhân lấy tay đỡ trán, động tác yêu kiều tỏ ra yếu ớt, “Mộ Ngôn, em không thể săn sóc người ta một chút hay sao?”

“Dựa vào cái gì lại muốn nam thần nhà tôi săn sóc cho chị a!” Liễu Chân Nhã hai tay chống nạnh, mày liễu dựng thẳng, rốt cuộc nhịn không nổi chen ngang vào.

Nữ nhân cũng không tức giận, chỉ tủm tỉm cười, ánh mắt dường như tràn ngập hứng thú hỏi, “Tiểu muội muội, xin hỏi tên của em là gì?”

“Tôi?” Liễu Chân Nhã nhất thời ngây ngốc vì chủ đề bị chuyển quá nhanh. Cô trộm liếc mắt nhìn phần ngực của nữ nhân một cái, sau đó không khỏi theo bản năng ưỡn ngực lên (…), “Tôi tên là Liễu Chân Nhã, trước mắt là người theo đuổi của nam thần, nhưng mà tôi tin tưởng, không lâu nữa nhất định sẽ trở thành bạn gái của nam thần!”

“Phụt.” Nữ nhân đem toàn bộ hành vi nhỏ của cô thu vào trong đáy mắt, nâng cầm cười nói, “Mộ Ngôn, cô gái nhỏ theo đuổi em này thực đúng là đáng yêu nha, chị có chút ghen tị ~”

Lăng Mộ Ngôn không thèm để ý tới nữ nhân, hắn hơi hơi nhíu mày, đột nhiên quay đầu về phía Tô Cảnh Thanh vẫn đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt lạnh tới thấu xương.

Tô Cảnh Thanh sửng sốt, sau đó hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười ôn nhu ẩn tình.

Lăng Mộ Ngôn: “…”

Hắn yên lặng thu hồi tầm mắt, bắt đầu nghiêm trang nhìn chằm chằm góc tường, tựa như ở đấy có thứ gì đó hấp dẫn ánh mắt chuyên chú của hắn.

Tô Cảnh Thanh: “…” Y đây là… bị ghét bỏ? “Lăng tổng tài, đã lâu không gặp.” Y nở nụ cười ôn hòa đi tới, nói, “Tôi là Tô Cảnh Thanh, hẳn là vẫn nhớ rõ tôi đi?”

Lăng Mộ Ngôn bị nữ nhân ở dưới gầm bàn đá một cái, chỉ có thể không tình nguyện quay đầu qua, mặt không chút thay đổi hướng về phía y gật gật đầu, “Đã lâu không gặp.”

“Ha ha, Lăng tổng tài thực sự vẫn còn nhớ rõ tôi sao?” Tô Cảnh Thanh cười khẽ một tiếng, ngữ khí lại giống như mang theo một chút ủy khuất, “Rõ ràng lần trước nhìn thấy tôi, cậu cũng không thèm quay đầu lại, một mạch bước đi a ~”

“… Anh là ai?”

“Mộ Ngôn!” Nữ nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt liếc hắn một cái. Đứa nhỏ này sao lại ngu ngốc tới như vậy, cư nhiên liền thừa nhận?

“Tôi trước đó không phải đã nói rồi sao, tôi là Tô Cảnh Thanh.” Tô Cảnh Thanh cũng không tức giận giống như nữ nhân nghĩ, ngược lại còn vui vẻ mỉm cười, ánh mắt cong cong, “Về sau nhất định phải nhớ kỹ cái tên này nha, Mộ Ngôn.”

Lăng Mộ Ngôn: “…” Y vừa rồi là gọi tên của hắn?

… Ai cho phép?

“Tô Cảnh Thanh…” Nữ nhân có chút đăm chiêu, đột nhiên kinh ngạc nói, “Chính là Tô thị kia…?”

Tô Cảnh Thanh cười tủm tỉm gật gật đầu, “Là tôi. Lần đầu gặp mặt, xin chào, Lăng tổng giám.”

“Tô tổng biết tôi?” Lăng Lâm cảm thấy hứng thú nhướng mày.

“Đương nhiên biết, tổng giám thiết kế của Lăng thị, đồng thời cũng là chị họ của Mộ Ngôn.” Tô Cảnh Thanh cười, “Tôi có nói sai không?”

Hóa, hóa ra là chị họ của nam thần?! Liễu Chân Nhã vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ may mắn, may mắn vừa rồi không có đắc tội với chị họ a.

Lăng Lâm liếc mắt nhìn Lăng Mộ Ngôn vẫn đang trầm mặc một cái, cười, “Không sai, xem ra cậu thực sự rất hiểu biết về Lăng thị chúng tôi a ~”

“Đâu có, chỉ là vẫn luôn muốn cùng Mộ Ngôn kết giao bằng hữu, cho nên mới cố ý đi tìm hiểu một chút.”

“A? Thực sự rất thú vị, không nghĩ tới cậu em trai vẫn luôn không được ưa thích của tôi hôm nay cư nhiên lại được hoan nghênh tới như vậy a ~”

“Làm cho người ta không ưa thích hình như là chị.” Lăng Mộ Ngôn đột nhiên lạnh như băng chen vào một câu.

Lăng Lâm: “…” Lăng Mộ Ngôn!

Tô Cảnh Thanh nhất thời cười tới híp mắt, “Sao có thể? Lăng Lâm tỷ, chị xem, Mộ Ngôn rõ ràng đáng yêu như vậy a.”

“… Ha ha, thật không?” Tô Cảnh Thanh này không có vấn đề đi? Như thế nào lại có cảm giác y có chút bệnh xà tinh a!

“Đúng vậy, trước đó tôi vẫn luôn muốn được làm quen với Mộ Ngôn nha, đáng tiếc Mộ Ngôn vẫn luôn không thèm để ý tới tôi.” Tô Cảnh Thanh thở dài, ai oán nhìn về phía Lăng Mộ Ngôn, lên án nói.

Lăng Mộ Ngôn bị nhìn như vậy, tựa hồ có chút không được tự nhiên, lạnh mặt quay về phía vách tường, một câu cũng không hé răng.

Tô Cảnh Thanh trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười càng ngày càng sáng lạn, lại khiến cho những người nhìn thấy không hiểu vì sao trong lòng rét lạnh.

“Cảnh Thanh ca…?” Liễu Chân Nhã kinh sợ nhìn Tô Cảnh Thanh tựa hồ có chút gì đó không giống bình thường, thử nhẹ giọng gọi y một tiếng.

“Hửm?” Tô Cảnh Thanh quay qua, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa thân thiết giống như ngày thường, “Làm sao vậy, Chân Chân?”

“… Không, không có gì.” Liễu Chan Nhã cười lắc đầu, yên lòng. Vừa rồi nhất định là cô cảm giác sai đi, Cảnh Thanh ca đâu có gì bất thường.

“Mộ Ngôn, này Mộ Ngôn, em mở miệng một chút a.” Lăng Lâm bất đắc dĩ chọc chọc Lăng Mộ Ngôn vẫn đang cùng vách tường thâm tình đối diện với nhau, “Tô Tổng nói với em kìa, thân ái.”

Lăng Mộ Ngôn vẫn như trước trầm mặc nhìn vách tường, bị chọc cũng không thèm trốn tránh, tựa như đang trợn mắt ngủ.

“Gọi tôi là Cảnh Thanh được rồi, Lăng Lâm tỷ.” Tô Cảnh Thanh mỉm cười, chen vào một câu, “Mộ Ngôn nếu như không muốn nói chuyện cũng không sao, dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở thành bạn tốt với Mộ Ngôn.”

Lăng Mộ Ngôn: “…”

“… Được, vậy tôi sẽ không khách khí.” Lăng Lâm co rút khóe miệng, khô cằn cười nói.

Vị Tô tổng này… trên phương diện tinh thần thực sự không có vấn đề gì chứ _(:3″ ∠)_

“Đối với tôi không cần khách khí a, Lăng Lâm tỷ.” Tô Cảnh Thanh nói xong còn hướng về phía Lăng Mộ Ngôn hỏi ý kiến, “Cậu nói có đúng không, Mộ Ngôn?”

Vốn có chút phiền lòng bất an bởi vì bị người xa lạ quấy rầy, Lăng Mộ Ngôn lúc này lại càng thêm buồn bực, “Tôi cùng anh không thân quen.”

Chỉ thấy Tô Cảnh Thanh vẫn như trước vẻ mặt ôn hòa, không có nửa điểm không vui, “Không quan hệ, về việc này Mộ Ngôn không cần phải lo lắng, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ trở nên thân quen.”

Y ôn nhu nói xong, còn làm như vô tình nhấn thật mạnh hai chữ ‘thân quen’.

Lăng Mộ Ngôn: “…”

—– rốt cuộc là bệnh viện tâm thần nhà ai không có trách nhiệm, cư nhiên đem con bệnh xà tinh này thả ra?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện