Đệ cửu chương

Trương Trung sắc mặt âm trầm mà mở miệng: “Trọng Nhân, ngươi có đối sách gì không Tên Lưu Dụ khốn kiếp kia đến chết cũng không chịu nói là ai tiếp ứng cho hắn. Ta thật không nghĩ tới hắn lại là kẻ ăn cây táo, rào cây sung dám ở sau lưng ám toán ta, không lóc thịt hắn xem như là tiện nghi cho hắn!”

Y Trọng Nhân rủ mắt, thanh âm không cao không thấp mà nói: “Hiện tại việc cấp bách là phải một lần nữa lấy được tín nhiệm của Hoàng Thượng, có Hoàng Thượng ở đó, những đại thần kia dù có làm lớn chuyện cũng không được gì. Việc này còn muốn Ti Sử đại nhân ra mặt.”

“Ta” Tôn Quý Vũ nhíu mày, “Ta còn có thể làm cái gì Hoàng Thượng căn bản là không muốn gặp ta.”

Y Trọng Nhân thản nhiên nói: “Hoàng Thượng chỉ là đang nổi nóng. Đừng quên, người hiện tại Hoàng Thượng tối sủng ái là ai.”

Tôn Quý Vũ cùng Trương Trung hai người ánh mắt sáng ngời.

Trương Trung ra tiếng: “Cầm phi”

Y Trọng Nhân gật gật đầu, nói: “Cầm phi rất được sủng ái, để nàng ra mặt vỗ về Hoàng Thượng gặp Ti Sử đại nhân một lần.”

“Hoàng Thượng tuy rằng đối với Thái tử giận chó đánh mèo, nhưng Hoàng Thượng chỉ có Thái tử là nhi tử duy nhất, thiên hạ sau này sẽ là của Thái tử. Việt Vương tay cầm trọng binh, cho dù hắn hiện tại không phản, ngày sau Thái tử đăng cơ hắn cũng sẽ phản. Ti sử đại nhân phải khiến Hoàng Thượng hiểu được, đệ đệ có thân đến đâu cũng không bằng Thái tử, Việt Vương đã trở mặt, cho dù hắn đồng ý hồi tâm chuyển ý, trong lòng cũng không có khả năng tiêu trừ được gút mắc này.”

“Còn một điều nữa, Việt Vương Thế tử quả thật không phải do chúng ta động tay vào, khó đảm bảo là không phải cừu gia của Việt Vương làm. Mà hai vị Vương phi là tự sát, người của chúng ta còn chưa tới các nàng đã chết, cũng không thể đổ trên đầu chúng ta được. Cho dù là lúc bắt Việt Vương, chúng ta cũng không hề dùng đại hình với hắn, nói là chúng ta bức Việt Vương mưu phản, quá mức gượng ép.”

Y Trọng Nhân nói hết lời, trên mặt Tôn Quý Vũ cùng Trương Trung lập tức hiện lên một tia vui mừng.

Đúng vậy! Việt Vương Thế tử mất tích, Vương phi tự sát đều không quan hệ tới bọn họ a! Ai biết thế tử là bị người nào mang đi, nói không chừng có lẽ đây là mưu kế của Việt Vương

Y Trọng Nhân tiếp tục nói: “Về phần hài tử kia, ôm một đứa nhỏ khác tới là được. Ta nghĩ, chỉ sợ Việt Vương cũng không biết đứa con trai này của hắn lớn lên là hình dạng gì đi.”

“Đúng vậy!” Trương Trung vỗ đùi, ” Hài tử mới vừa sinh ra một ngày một dáng, chúng ta nói là nhi tử Việt Vương, ai có thể nói không phải Ta lập tức phái người đi tìm hài tử thích hợp.”

Y Trọng Nhân nói: “Cái này không được nóng nảy, trước hết mời Ti Sử đại nhân tiến cung trấn an Hoàng Thượng tốt nhất là nên đi cùng Quý Phi nương nương. Một người là đệ đệ sau này còn có khả năng làm phản, một người là thân sinh nhi tử, bên nặng bên nhẹ, Hoàng Thượng phải làm sáng tỏ mới phải.”

“Đương nhiên, Việt Vương vẫn phải được trấn an. Nếu có thể đem những thế lực muốn tìm đến Việt Vương nương tựa thu về, lấy danh nghĩa của Hoàng Thượng truy cứu việc Việt Vương bất trung bất nghĩa, tội danh phản nghịch mưu phản không phải là ai cũng dám gánh, đến lúc đó chúng ta cũng không phải không có phần thắng.”

“Tốt, tốt, không hổ là Trọng Nhân!” Sắc mặt Trương Trung bớt vài phần âm trầm vừa rồi, lại mang theo vài tia rạng rỡ.

Tôn Quý Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Lời của Trọng Nhân nói quả thật rất có đạo lý. Việc này không nên chậm trễ, ta hiện tại liền tiến cung.”

Trương Trung lập tức đứng dậy: “Vậy làm phiền Ti Sử đại nhân. Hỗ An Vệ trước hết khai đao từ gia quyến những của loạn phỉ, ta cũng không tin bọn họ có thể không quan tâm sự đến sống chết của người nhà. Ti Sử đại nhân trực tiếp tìm Cầm phi, nàng sẽ nghĩ biện pháp trấn an Hoàng Thượng.”

“Như vậy rất tốt, ta lập tức tiến cung.”

Cũng không ở lại lâu, Tôn Quý Vũ mang theo tâm phúc của hắn ly khai. Hắn vừa ly khai, Trương Trung cũng cho tâm phúc của mình rời đi, chỉ để lại Y Trọng Nhân.

Không có người ngoài ở đây, trên mặt Trương Trung hiện lên vài phần khó lường, hạ giọng hỏi: “Trọng Nhân, hiện nay không có người ngoài, việc này ngươi có có tinh toán gì khác không”

Trương Trung hiểu rõ Y Trọng Nhân. Y Trọng Nhân tuy rằng cùng Như Quý phi thân mật, nhưng lại thủy chung duy trì khoảng cách nhất định với Tôn Quý Vũ, Trương Trung tin tưởng Y Trọng Nhân trung thành tuyệt đối đối với mình cùng Tôn Quý Vũ bất đồng. Tình huống hiện tại đối hắn phi thường bất lợi, Y Trọng Nhân tổng sẽ thay hắn ngẫm nghĩ.

Y Trọng Nhân đứng dậy đi đến bên cạnh tháp tọa, đúng ngay vị trí vừa rồi Tôn Quý Vũ ngồi, cùng Trương Trung cách một bàn vuông nhỏ, nghiêng người qua. Trương Trung thấy thế lập tức đưa lỗ tai lại gần, hắn chỉ biết Y Trọng Nhân có tâm tư khác.

“Lần này thất bại, chúng ta đều phải chết, nếu không bại, Ti Sử đại nhân đối với Đốc Công đại nhân sợ là sẽ có hiềm khích.”

Trương Trung hí mắt.

Y Trọng Nhân nhếch khóe miệng, mặt mang vẻ chê cười nói: “Đốc Công đại nhân động Việt Vương, chủ yếu nhất là bởi vì Ti Sử đại nhân, hiện tại tình huống biến thành như vậy, Đốc Công đại nhân hẳn là không phải không nhìn ra Ti Sử đại nhân có chút bất mãn đi”

Ánh mắt Trương Trung trầm đi vài phần.

“Việt Vương tự nhiên sẽ có chút thành kiến với Đốc Công đại nhân, nhưng còn chưa tới mức trở mặt, nếu không phải Ti Sử đại nhân không ngừng lấy lý lẽ thuyết phục ngài, đại nhân hà tất cố hết sức đi làm chuyện không thu được kết quả gì này Chỉ cần đại nhân không động Việt Vương, Việt Vương sẽ không theo đại nhân gây khó dễ, nhiều năm như vậy, Việt Vương nếu muốn nhằm vào đại nhân thì đã sớm động thủ, không phải sao”

Trương Trung nắm chặt tay.

“Đại nhân, ngay từ đầu ta đã không tán thành đối Việt Vương ra tay, nhưng Lưu Dụ bọn họ đều đi theo Ti Sử đại nhân đồng thời khuyên bảo ngài, thuộc hạ cũng không tiện nhiều lời.”

“Đại nhân ngài hãy ngẫm lại, cho dù sự thành, đại nhân có thể đạt được bao nhiêu lợi ít Ti Sử đại nhân là Quốc Cữu, ngày sau Thái tử đăng cơ, Ti Sử đại nhân mới là chân chính dưới một người trên vạn người, đến lúc đó, đại nhân ngài lại bị cho là cái gì Có chỗ dựa là Hoàng Thượng, có Ngự Thân Vệ, Ti Sử đại nhân còn có thể dung hạ đại nhân sao”

“Chỉ cần diệt trừ đại nhân, thay người của hắn vào, Ti Sử đại nhân trong tay nắm Ngự Thân Vệ cùng Hỗ An Vệ, sợ là Hoàng Thượng chuyện gì cũng đều nghe hắn, lại không có Việt Vương uy hiếp, Ti Sử đại nhân thật sự là muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Đại nhân, ngài còn nhìn không rõ sao”

Trương Trung cắn răng, hai mắt đỏ bừng: “Khó trách Lưu Dụ khi đó cả ngày bên tai ta nói Việt Vương đối với ta có nhiều nguy hiểm, nguyên lai Lưu Dụ thằng nhãi này đã sớm cùng người khác thông đồng một giuộc sau lưng ta!”

Y Trọng Nhân lạnh nhạt nói: “Việt Vương đào tẩu việc này có lẽ cùng Ti Sử đại nhân cũng thoát không khỏi liên quan. Đại nhân đừng quên, Nguyễn Hình Thiên bọn họ mặc chính là binh phục Ngự Thân Vệ.”

“Tôn Quý Vũ!” Trương Trung hung hãn nện mạnh vào bàn, “Hắn dám đùa giỡn tâm nhãn trên đầu của ta! Ta tuyệt đối không buông tha cho hắn!”

Y Trọng Nhân tiếp tục phân tích: “Việt Vương cũng không muốn giết thuộc hạ, hắn muốn bắt sống thuộc hạ, nhưng có người sau lưng Việt Vương lén bắn tiễn. Thời điểm thuộc hạ bị thương, trên mặt Việt Vương không phải giả vờ giật mình, rõ ràng hắn không có an bài người ám sát thuộc hạ.”

“Việt Vương hỏi tthuộc hạ đứa bé kia ở nơi nào, nhưng không hỏi Thế tử ở nơi nào, có khả năng Việt Vương biết được tung tích của Thế tử. Việt Vương cho rằng hài tử ở trên tay của thuộc hạ, nên hỏi như vậy, mới không nghĩ đến sẽ giết thuộc hạ. Đại nhân, ngài nói, ai muốn giết thuộc hạ Thuộc hạ chết, đối với người nào có lợi nhất”

Trương Trung bị chọc cho tức điên. Tâm phúc phản bội, hiện tại ngay cả Tôn Quý Vũ cũng dám chém một đao ở sau lưng của hắn, thật sự cho Trương Trung hắn là kẻ ăn chay sao

Hắn lập tức hỏi: “Ngươi có ý kiến nào hay Ta tuyệt không tha thứ cho Tôn Quý Vũ!”

Đuôi mắt hồng tuyến của Y Trọng Nhân như một ngọn lửa rực cháy.

“Giết!”

Trương Trung cười lạnh: “Ngươi nói không sai. Tôn Quý Vũ là quốc cữu, hắn hiện tại không giết ta, về sau cũng sẽ giết ta. Chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường.”

Y Trọng Nhân lại một lần nữa ghé sát vào, dường như dán vào lỗ tai Trương Trung nói: “Không chỉ là Tôn Quý Vũ.”

Trương Trung chờ đối phương giải thích.

Y Trọng Nhân thấp giọng nhắc nhở: “Hoàng Thượng đối đại nhân đã có bất mãn. Tôn Quý Vũ có Thái tử, còn ngài”

Trương Trung hít sâu một hơi, nhưng lập tức, thần sắc của hắn liền hiện lên một tia ngoan độc, nói: “Muốn làm như thế nào!”

Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng! Y Trọng Nhân đem thanh âm áp đến thấp nhất, như vậy như vậy mà nói thật lâu, Trương Trung nghe được không ngừng gật đầu.

Lúc Y Trọng Nhân thối lui ra sau, Trương Trung hỏi: “Hài tử kia muốn hay không…” rồi làm cái thủ thế giết.

“Giao cho thuộc hạ đi. Về phần những gia nhân loạn đảng, tạm thời tha cho bọn hắn một mạng, dùng mệnh bọn họ kiềm chế loạn đảng. Bọn họ còn sống đối chúng ta mới rất có lợi.”

“Tốt, vậy liền nghe lời ngươi!”

Trương Trung hiện tại đối Y Trọng Nhân là tín nhiệm tuyệt đối, có kế sách của Y Trọng Nhân, Trương Trung càng thêm nhẫn tâm. Thế cục hiện tại, hắn không chết thì người khác vong, Trương Trung đương nhiên rõ ràng nếu chính mình bị kéo xuống ngựa sẽ thê thảm cỡ nào, hắn phải nắm giữ quyền chủ động.

Cùng Trương Trung thương nghị xong, Y Trọng Nhân liền ly khai Trương phủ, vừa ra khỏi cửa, liền nhìn đến cỗ kiệu đứng ở cửa lớn trong cung. Y Trọng Nhân không nói hai lời lên cỗ kiệu, Ách Ba không đi theo y.

Ngồi ở bên trong kiệu, khóe miệng Y Trọng Nhân câu lên tạo thành một tia tươi cười không rõ ràng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện