Cố Lan Phức nghiến răng nghiến lợi: “Ta vốn dĩ ngày ngày đều dùng phấn hoa đào, cũng không thấy vấn đề gì, nhưng trước đó ở chỗ tỷ tỷ, ta hỏi tỷ tỷ dùng phấn hoa đào như thế nào, làm sao mặt càng ngày càng mịn màng, càng thêm đẹp hơn ngày xưa, kết quả tỷ tỷ liền nói cho ta biết, là do dùng nhiều.”

Cố Cẩm Nguyên nghe xong lời này, ngẩng đầu lên: “Vậy có gì sai? Muội muội tới hỏi ta, ta đúng là dùng nhiều, dĩ nhiên là nói với muội muội như vậy, chẳng lẽ cái ấy cũng sai sao, ta có giấu diếm gì muội muội sao?”

Mọi người thấy Cố Lan Phức nói như vậy, liền hiểu được lời này khó mà giải thích, vừa nhìn vẻ mặt oan ức vô tội của Cố Cẩm Nguyên, vừa dễ dàng đối với người ngây thơ không biết này, không khỏi âm thầm cảm thấy Cố Lan Phức quá mức khinh người.

Cố Lan Phức nghe nàng nói như vậy, giọng căm hận nói: “Ta hỏi nàng, nàng nói với ta là dùng nhiều, sau khi trở về ta liền làm theo, kết quả lại thành ra như vậy! Trên đời này nào lại có chuyện trùng hợp như vậy, chắc nàng biết rõ, dùng nhiều phấn hoa đào sẽ trúng độc, nên mới nói cho ta biết, là cố ý muốn hại ta!”

Lời vừa nói ra, ngay cả huynh đệ ruột thịt Cố Trường Tín của Cố Lan Phức cũng không khỏi nhíu mày: “Lan Phức, muội nói lời này không đúng rồi, dùng nhiều phấn hoa đào làm sao vậy được?”

Hồ Chỉ Vân càng nghiến răng nghiến lợi: “Lan Phức, con đang bị bênh, tâm thần có chút không yên rồi, nói bậy bạ gì vậy? Phấn hoa đào này, là do nhà cậu con đưa tới, người người đều dùng, làm sao có thể trúng độc?”

Những người khác đều không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy, thậm chí nghĩ, Cố Lan Phức này, không phải bị tâm thần chứ, lời ngu xuẩn vậy mà cũng nói được.

Cố Du Chính một mực trầm mặc cuối cùng cũng lên tiếng: “Lan Phức, ý ngươi là dùng nhiều phấn hoa đào này, sẽ trúng độc?”

Cố Lan Phức bị mẫu thân và ca ca của mình nghi ngờ, trong lòng càng thêm cực kỳ ủy khuất, phải biết nàng ta từ nhỏ đã được sủng ái yêu thương, đâu từng chịu qua ủy khuất như vậy, hôm nay lại nghe phụ thân mình hỏi, bỗng nhiên nước mắt chảy xuống, nàng ta khó nói với Cố Du Chính: “Phụ thân, Lý ngự ý đã nói, nói bệnh của con là do phấn hoa đào gây ra, muốn con cách xa phấn hoa đào, con liền khỏi hẳn, thật sự là rất rốt, đây không phải là do trong phấn hoa đào có gì đó hại con sao? Chỉ có điều từ trước đến giờ còn đều dùng ít, chưa từng ảnh hưởng gì, đều là tỷ tỷ, bảo con dùng nhiều, quả nhiên khiến cho con bị bệnh, là do tỷ tỷ hại con!”

Hồ Chỉ Vân ở bên cạnh tức giận đến mức run rẩy.

Sao bà ta lại sinh ra một nữ nhi như vậy, cho dù phấn hoa đào có vấn đề, ngươi cũng không thể nói, đây chính là nhà ngoại ngươi cho, nếu thật sự có cái gì, không nói trong lòng Cố Du Chính kiêng kị và băn khoăn, là nhà ngoại của mình, đến lúc đó chỉ sợ cũng vì vậy mà không thoải mái, từ nay về sau ai dám tặng đồ cho ngươi nữa? Cho dù ngươi hoài nghi Cố Cẩm Nguyên, dù Cố Cẩm Nguyên mượn phấn hoa đào hại ngươi, ngươi cũng phải nhịn!

Nhưng rõ ràng Cố Lan Phức không muốn nhịn, nàng ta lau nước mắt nói: “Phụ thân, tỷ tỷ sợ là hiểu được một ý y thuật, vừa thấy phấn hoa đào này cũng biết có vấn đề, cố ý bảo ta dùng nhiều!”

Cố Cẩm Nguyên nghe vậy, nhưng nàng ngay cả khóc cũng chưa từng, nàng than khẽ một tiếng, lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Muội muội, nếu muội nói như vậy, còn không bằng nói, là tỷ nửa đêm trà trộn vào phòng muội, hạ độc muội, như vậy chẳng phải là càng thấu đáo hơn sao? Cần gì phải dùng những lời này để hãm hại ta?”

Bên trong lời của nàng, là một loại đau thương lạnh nhạt, làm cho người ta cảm thấy, nàng là thật sự bị muội muội làm cho bị tổn thương như vậy.

Cố Lan Phức nhớ tới đời trước, nghĩ Cố Cẩm Nguyên thât sự là một người âm hiểm, lập tức cười lạnh: “Không biết nói thế nào nhưng chính tỷ là người hạ độc vào phấn hoa đào!”

Nàng ta vừa nói dứt lời, người khác còn không nói gì, Cố Cẩm Nguyên lại đứng dậy, trực tiếp quỳ gối trước mắt lão thái thái và Cố Du Chính.

“Muội muội đã nói đến như vậy, tuyệt đối không có gì hiểu nhầm, thỉnh tổ mẫu và phụ thân cho Cẩm Nguyên một công đạo.”

Bây giờ lão thái thái cũng đau lòng muốn chết.

Tôn nữ này, nhận được ủy khuất gì đây!

Bà liền vội vàng tiến lên, nâng Cố Cẩm Nguyên dậy, nhìn về phía Cố Du Chính: “Nếu Lan Phức đã nói như vậy, vậy thì tốt nhất là nên điều tra thêm về phấn hoa đào này đi.”

Mắt Cố Du Chính đào qua nữ nhân quỳ trên mặt đấy.

Bả vai nhỏ gầy, đầu cúi xuống, rõ ràng là tư thái mảnh mai yếu đuối, nhưng lại có một cỗ khí phách quật cường.

Trong phút chốc như vậy, hắn lại cảm thấy, nữ nhi này cực kỳ giống nàng.

Hắn gật  đầu: “Chuyện này, chắc chắn phải tra ra manh mối.”

Ninh Quốc Công Cố Du Chính nói muốn tra, vậy tất nhiên là sẽ khác.

Trong khoảng thời gian ngắn, cố ý mời tới ba vị ngự y chuyên môn nghiên cứu dược lý, cẩn thận tra xét phấn hoa đào này, tra xét triệt để thành phần trong phấn hoa đào này, hơn nữa còn lấy phấn hoa đào này ra cho nha hoàn dùng, cho ma ma dùng, nhiều hay ít, nên thử đều thử qua’

Kết quả cuối cùng, phấn hoa đào này không có độc, đừng nói mỗi ngày đều bôi lên mặt, cho dù ngẫu nhiên ăn một chút, cũng không có độc gì.

Cố Du Chính: “Lan Phức, ngươi có lời gì để nói nữa không?

Lúc nói ra lời này, nét mặt của hắn cũng không có một chút dư thừa, thật giống như người ở bên dưới không phải là nữ nhi của mình, mà chỉ là một người xa lạ bị hẳn hỏi ở trong triều đình.

Đương nhiên Cố Lan Phức không phục, nàng ta hận Cố Cẩm Nguyên, đời trước nàng ta thua trong tay Cố Cẩm Nguyên, cho nên nàng cảm thấy Cố Cẩm Nguyên không đơn giản.

Nàng ta thậm chí còn cảm thấy, ở trong mộng kia, Cố Cẩm Nguyên vâng lời đồng ý thay nàng ta gả cho Nhị hoàng tử, có lẽ đã sớm tính toán tốt cho mình!

Cho nên lúc này, nàng ta phải tìm ra, rốt cuộc Cố Cẩm nguyên có bao nhiêu cách tốt, có bao nhiêu năng lực!

Nàng ta nghĩ lại: “Có lẽ là hạ độc trước, hôm nay bị tỷ tỷ lén lút dùng cách gì đó để thay đổi? Phụ thân, kính xin người tra giúp con ---“

Nhưng còn chưa nói xong, Cố Du Chính giận tím mặt: “Câm mồm! Ngươi còn muốn tra, tra cái gì? Đây là đích trưởng nữ Ninh Quốc Công phủ, là người mà ngươi phải gọi là tỷ tỷ, ngươi lại có thể khiêu khích nàng nhiều lần? Chính ngươi không tự quý trọng thân thể mình để bị bệnh cũng thôi đi, hôm nay lại gắng phải giội nước bẩn lên người tỷ tỷ ngươi?”

Cố Lang Phức lệ rơi đầy mặt: “Phụ thân, con ---“

Cố Du Chính đứng dậy: “Đừng nói nữa.”

Đứng chắp tay sau lưng đầy uy nghi, hắn nhìn Hồ Chỉ Vân: “Phu nhân, trong vòng mười ngày, Lan Phức ở lại Lung Nguyệt cư, không đượ ra ngoài, tự đóng cửa, phiền phu nhân quản giáo thật nghiêm. Lan Phức gây sự, không bao dung tỷ tỷ, kính xin phu nhân an bài chố ở khác cho Cẩm Nguyên.”

Nói xong liền phất tay áo rời đi.

Hồ Chỉ Vân nhìn bóng lưng của hắn, tức giậ đến mức tay run rẩy.

Cố Du Chính là ai, cho dù là khi nào, đều không vui không giận người, hắn cũng chưa từng biểu hiện ra, nhưng hiện tại, hắn lại nổi trận lôi đình, là với nữ nhi của bà ta, hay là nữ nhi của Lục Thanh Tụ!

**

Náo nhiệt xem như đến hồi kết thúc.

Cố Lan Phức bị phạt cấm túc trong Lung Nguyệt cư mười ngày không được ra ngoài, Cố Cẩm Nguyên lại chuyển đi nơi khác.

Cố Du Chính ra lệnh cho Hồ Chỉ Vân an bài chỗ ở khác cho Cố Cẩm Nguyên, Hồ Chỉ Vân không dám không nghe theo, cũng không dám ủy khuất Cố Cẩm Nguyên, liền để tâm chọn một phen, sau đó đưa qua cho lão thái thái xem, hỏi Cố Cẩm Nguyên thấy thế nào.

Cố Cẩm Nguyên lựa chọn tốt những nơi ở kia một phen.

Lúc ấy Hồ Chỉ Vân tức giận đến cười lạnh liên tục, một nha đầu thôn dã, trước còn nhận, hôm nay giấu đầu lòi đuôi liền lộ ra rồi, nhìn bộ dạng chọn lựa kia, nàng cho rằng mình là chân chạy vặt cho nàng sao? Mình là một đương gia chủ mẫu, nên hầu hạ nàng sao?

Cố Cẩm Nguyên chọn một hồi, rốt cuộc chọn một nơi gọi là Thanh Ảnh các, cách chỗ lão thái thái không xa, vừa có cảnh sắc tao nhã, dựa vào hồ, bên cạnh có liễu, đông ấm hạ mát.

Hồ Chỉ Vân nhìn chỗ này, càng thêm chua xót, chỗ này là nơi ngày xưa bà ta tiếp đãi chất nữ nhà nương gia, là một viện nhỏ phong nhã thượng đẳng, chưa từng nghĩ đã bị Cố Cẩm Nguyên chọn.

Nhưng bà ta cũng không thể nói được gì, chỉ có thể chấp nhận.

Sau khi Cố Cẩm Nguyên dọn đến Thanh Ảnh các này, lão thái thái liền cảm thấy hài lòng, bà cảm thấy Cố Cẩm Nguyên là muốn gần mình một chút nên mới chọn nơi đó, nhất thời rất cảm động hiếu tâm của Cố Cẩm Nguyên.

Trấn an Cố Cẩm Nguyên một chút, khiến nàng đừng để ý đến những lời nói kia của Cố Lan Phức: “Nàng từ nhỏ đã bị chiều hư, ta biết rõ con chịu ủy khuất, từ nay về sao thế nào cũng sẽ bù lại cho con, con tuyệt đối đừng để trong lòng.”

Cố Cẩm Nguyên lại khẽ nhỏ giọng nói: “Nàng là muội muội của con, lại đang bị bệnh, con đâu có so đo gì với nàng, chỉ cần hiểu lầm đươc làm sáng tỏ, không để cho phu nhân và Lan Phức hiểu lầm con, vậy là tốt rồi, bằng không, con cũng chỉ có thể trở về Lũng Tây, không thể ở lại đây được nữa.”

Da thịt nàng trắng, mặt mày xinh đẹp, lúc này nói ra những lời ấy, giống như bình thường, không vội không tức giận nói ra, hết lần này đến lần khác lại hiểu chuyện khéo léo, chỉ thấy lão thái thái thương tiếc lại ưa thích, ôm nàng gọi tâm can bảo bối.

Lúc ấy nhị phu nhân tam phu nhân cũng ở đó, dĩ nhiên cũng đi theo an ủi Cố Cẩm Nguyên một chút.

Lại nói nàng đến Thanh Ảnh các này, càng chỉnh đón thật tốt, được phân một mấy người hầu.

Vốn những thứ này, không có ai đặc biêt làm cho nàng, cũng không có ai cho nàng tự ra mặt, nhưng hôm nay tất cả đều không giống, một đám người để ý cho nàng.

Nghe nói phụ thân này của nàng, đặc biệt xuất bạc, đặt mua thêm đồ trang sức và y phục cho nàng, cũng đặt mua đồ trang trí trong phòng, nhất thời khiến cho không biết bao nhiêu người mơ ước.

Cố Cẩm Nguyên cũng cảm thấy mỹ mãn với những thứ này.

Nàng đến Thanh Ảnh các, đi đến lầu các, nhìn qua Song Nguyệt hồ.

Lúc này là sáng sớm, bình minh giống như làn khói, nước chảy ở trong Song Nguyệt hồ, hồ nước, hòn non bộ, liễu, giống như gần như xa, giống như tiên cảnh.

Thật ra Cố Lan phức hỏi nàng, hồ này tên gì, nàng nói không biết.

Sao có thể không biết, đây là Song Nguyệt hồ.

Nàng từng nhìn thấy vật lẫn lộn trong góc nhà nàng, đã từng thấy một bức họa, nàng nghĩ, nhất định là mẫu thân của nàng vẽ.

Vẽ lên, chính là Song Nguyệt hồ, Song Nguyệt hồ người thành đôi.

Nàng đứng ở Thanh Ảnh các bên cạnh Song Nguyệt hồ, liền như nhìn thấy Song Nguyệt hồ mà nàng đã từng thấy trong bức tranh.

Nàng biết rõ, đây là nơi lúc trẻ mẫu thân nàng đã từng tới, nhưng cuối cùng bởi vì vận mệnh mà không thể được vào nơi này.

Nhưng vậy cũng tốt, nàng đã đến.

Vì nghĩ như vậy, thấy cách đó không xa, dưới cây liễu, có một người đứng chắp tay.

Người nọ mặc y phục màu đen, mang kim quan, tài trí bất phàm.

Vừa nhìn liền biết đó là Cố Du Chính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện