“Ngươi muốn cứu hắn?”“Đúng vậy.”Lão giả đặt tách trà xuống chiếc chõng tre, thần sắc nghiêm túc nhìn Tôn Tuyền.
Thấy cô không hề nói đùa, liền u sầu vuốt nhúm râu dài của mình, lão ta chính là Ma Y danh danh đỉnh đỉnh mà ai ai cũng muốn tìm kiếm.
Trong lúc đi tìm Sinh Tử Thảo, Tôn Tuyền đã tranh thủ đi tìm hắn ta.“Rất khó!”“Khó như thế nào?”Tôn Tuyền ngả người vào ghế trúc, hai tay đặt lên bụng, đau nhức từ vết thương sau lưng truyền đến, thậm chí lan tỏa ra toàn thân.
Nhưng trên mặt của cô không hề có chút biểu tình nào cả.“Ta nghĩ người cần trị hiện giờ, là độc của giáo chủ! Si Mộng, độc khiến thần trí của người trúng lâm vào cuồng loạn.”“Không cần bận tâm, ngươi nói cách cứu hắn đi.”“Chỉ còn một cách mà thôi, đó chính là hoán cốt, chỉ cần hoán cốt, tất cả võ công cùng độc của hắn sẽ được giải.
Chỉ là, sẽ không có người nào đồng ý hoán cốt cho hắn!”“Có rồi, đại hội võ lâm sắp tới, ngươi có thể hoán cốt giúp hắn không?”Ma y ngẩn người, sau đó nhìn Tôn Tuyền chằm chằm, Tôn Tuyền hào phóng mà cho lão nhìn.
Lão dường như đã nhận ra được gì đó, bèn cầm chén trà lên uống, mãi không hề nói gì thêm.“Giáo chủ, lão phu có thể hỏi, tại sao lại làm vậy không?”Tôn Tuyền nhìn Bàng Uyên và Nhâm Tinh Hà đang châu đầu ghé tai đùa vui bên gốc hòe, lòng cô dần dần lặng lại, vì sao ư? Vốn dĩ số mệnh của cô đã như vậy rồi, nhiệm vụ của cô, đó chính là cứu Diệp Lý, cho hắn tất cả những gì trên thế gian này, giúp hắn sớm ngày có thể thoát khỏi cảnh tra tấn.Có vô vàn người hỏi “vì sao?” nhiều đến mức, Tôn Tuyền cũng không biết mình đã trả lời những câu hỏi thế nào rồi.
Cô chỉ biết, nhiệm vụ của cô, là giúp thế giới này đi đúng quỹ đạo của nó, giúp người đáng được giúp, như vậy mà thôi.“Không có vì cái gì cả, cũng có thể là ta điên rồi đi, sau 3 hai nữa, Sinh Tử Thảo sẽ hoàn toàn dùng hết.
Trạng thái của hắn sẽ trở lại vô cùng tốt, lúc đó ngươi hãy chuẩn bị đi!”“Tuân lệnh giáo chủ!”Tôn Tuyền gắng gượng đi vào trong phòng, sắc mặt cô trắng bệch, nỗi đau mà cô chịu quá lớn, vết kiếm sau lưng là chủ nhân của Sinh Tử Thảo chém, hắn ta là độc y, tất nhiên tuyệt nhất dụng độc.
Nhưng vừa đóng cửa lại, Tôn Tuyền đã nhìn thấy Diệp Lý đang ngồi trong phòng mình, hắn ta vịn xe lăn, lăng lăng nhìn vào khoảng trống mơ hồ.Tôn Tuyền dựa vào cửa sổ, để tránh bản thân có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, bàn tay nắm lấy ngọc bội như lên gân xanh, rốt cuộc không biết cô đã kìm nén như thế nào.“Như thế nào lại tự động vào phòng ta thế Diệp sư huynh?”“Ngươi bị thương?”Tôn Tuyền kinh ngạc nhìn Diệp Lý, cô bật cười tiến lại gần bàn, rót cho mình một tách trà, ngắm nghía dung nhan của Diệp Lý.
Phải nói Diệp Lý vô cùng đẹp trai, rất giống mẫu người mà cô thích.
Nếu mà Diệp Lý sinh ra ở thời kỳ đó, chắc chắn cô sẽ đưa ra quyết định bao nuôi hắn.
Nhưng Diệp Lý không phải, hắn là người dân ở thế giới song song, còn cô, chỉ là một khách vãng lai mà thôi.“Diệp đại sư huynh, có nhã hứng đến tận phòng của ta để dâng hiến cơ à? Vậy thì ta đây không khách khí đâu!”Nói xong, Tôn Tuyền đưa hai tay lên định kéo Diệp Lý lại gần, nhưng hắn dùng tay đẩy xe ra phía sau, thời gian ở cùng nhau lâu dài, Diệp Lý biết Tôn Tuyền cũng chỉ thích lấy những chuyện như thế này mà nói với hắn, càng để ý thì nàng ta càng nói.“Tốt nhất đừng chết trước khi ta tự tay đâm ngươi!”“Hiển nhiên, đại sư huynh của ta!”Tôn Tuyền muốn vươn tay, xoa lên sườn má của Diệp lý, nhưng bị hắn tránh đi.
Nhìn chiếc xe lăn đi dần khỏi của, Tôn Tuyền bỗng nhiên ngã ngồi xuống thềm giường, trên trán tràn đầy mồ hôi, ngọc bội trong tay bị sức mạnh của cô nghiền nát thành bột, nhưng điều đó không hề giảm bớt đau đớn mà Tôn Tuyền phải chịu.Bàng Uyên bưng bát thuốc đi vào, thấy Tôn Tuyền ngã nhào trên giường, thì kinh hoảng đặt bát canh lên bàn sau đó tiến lên đỡ cô.“Tôn Tuyền tỷ, tỷ đừng làm muội sợ, huhuhu...!Tôn Tuyền tỷ tỷ...”“Ta...không sao, thuốc đã sắc xong chưa?”Bàng Uyên khóc nức nở, nhanh chóng bưng bát thuốc đến cho Tôn Tuyền, cô không do dự mà uống hết bát thuốc đen sì đắng ngắt.
Đây là thuốc mà Ma Y kê cho cô, nhưng cũng chỉ có tác dụng trong nhất thời mà thôi, thời gian còn lại của cô ở thế giới này đã không còn nhiều lắm.“Tôn Tuyền tỷ tỷ, Diệp sư huynh, thực sự đáng giá đến vậy sao?”“Muội thấy, Nhậm Tinh Hà đáng giá không?” Tôn Tuyền ngồi xếp bằng trên giường, sắc mặt đã khá hơn lúc nãy rất nhiều.“Tinh Hà tất nhiên là tốt!”“Vậy Diệp Lý đối với ta, cũng đồng dạng như vậy!”Bàng Uyên nức nở, những gì mà Ma Y nói, cô không phải không nghe nói, Tôn Tuyền tỷ tỷ muốn hoán cốt cho Diệp sư huynh thì phải đổi chính cốt của mình, cái giá đó thực sự đắt vô cùng.
Mà thời gian của Tôn Tuyền, cũng không còn lâu nữa.
Nàng vẫn không hiểu, rốt cuộc Diệp Su huynh có gì tốt, đáng giá để Tô sư tỷ hy sinh như vậy..
Thấy cô không hề nói đùa, liền u sầu vuốt nhúm râu dài của mình, lão ta chính là Ma Y danh danh đỉnh đỉnh mà ai ai cũng muốn tìm kiếm.
Trong lúc đi tìm Sinh Tử Thảo, Tôn Tuyền đã tranh thủ đi tìm hắn ta.“Rất khó!”“Khó như thế nào?”Tôn Tuyền ngả người vào ghế trúc, hai tay đặt lên bụng, đau nhức từ vết thương sau lưng truyền đến, thậm chí lan tỏa ra toàn thân.
Nhưng trên mặt của cô không hề có chút biểu tình nào cả.“Ta nghĩ người cần trị hiện giờ, là độc của giáo chủ! Si Mộng, độc khiến thần trí của người trúng lâm vào cuồng loạn.”“Không cần bận tâm, ngươi nói cách cứu hắn đi.”“Chỉ còn một cách mà thôi, đó chính là hoán cốt, chỉ cần hoán cốt, tất cả võ công cùng độc của hắn sẽ được giải.
Chỉ là, sẽ không có người nào đồng ý hoán cốt cho hắn!”“Có rồi, đại hội võ lâm sắp tới, ngươi có thể hoán cốt giúp hắn không?”Ma y ngẩn người, sau đó nhìn Tôn Tuyền chằm chằm, Tôn Tuyền hào phóng mà cho lão nhìn.
Lão dường như đã nhận ra được gì đó, bèn cầm chén trà lên uống, mãi không hề nói gì thêm.“Giáo chủ, lão phu có thể hỏi, tại sao lại làm vậy không?”Tôn Tuyền nhìn Bàng Uyên và Nhâm Tinh Hà đang châu đầu ghé tai đùa vui bên gốc hòe, lòng cô dần dần lặng lại, vì sao ư? Vốn dĩ số mệnh của cô đã như vậy rồi, nhiệm vụ của cô, đó chính là cứu Diệp Lý, cho hắn tất cả những gì trên thế gian này, giúp hắn sớm ngày có thể thoát khỏi cảnh tra tấn.Có vô vàn người hỏi “vì sao?” nhiều đến mức, Tôn Tuyền cũng không biết mình đã trả lời những câu hỏi thế nào rồi.
Cô chỉ biết, nhiệm vụ của cô, là giúp thế giới này đi đúng quỹ đạo của nó, giúp người đáng được giúp, như vậy mà thôi.“Không có vì cái gì cả, cũng có thể là ta điên rồi đi, sau 3 hai nữa, Sinh Tử Thảo sẽ hoàn toàn dùng hết.
Trạng thái của hắn sẽ trở lại vô cùng tốt, lúc đó ngươi hãy chuẩn bị đi!”“Tuân lệnh giáo chủ!”Tôn Tuyền gắng gượng đi vào trong phòng, sắc mặt cô trắng bệch, nỗi đau mà cô chịu quá lớn, vết kiếm sau lưng là chủ nhân của Sinh Tử Thảo chém, hắn ta là độc y, tất nhiên tuyệt nhất dụng độc.
Nhưng vừa đóng cửa lại, Tôn Tuyền đã nhìn thấy Diệp Lý đang ngồi trong phòng mình, hắn ta vịn xe lăn, lăng lăng nhìn vào khoảng trống mơ hồ.Tôn Tuyền dựa vào cửa sổ, để tránh bản thân có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, bàn tay nắm lấy ngọc bội như lên gân xanh, rốt cuộc không biết cô đã kìm nén như thế nào.“Như thế nào lại tự động vào phòng ta thế Diệp sư huynh?”“Ngươi bị thương?”Tôn Tuyền kinh ngạc nhìn Diệp Lý, cô bật cười tiến lại gần bàn, rót cho mình một tách trà, ngắm nghía dung nhan của Diệp Lý.
Phải nói Diệp Lý vô cùng đẹp trai, rất giống mẫu người mà cô thích.
Nếu mà Diệp Lý sinh ra ở thời kỳ đó, chắc chắn cô sẽ đưa ra quyết định bao nuôi hắn.
Nhưng Diệp Lý không phải, hắn là người dân ở thế giới song song, còn cô, chỉ là một khách vãng lai mà thôi.“Diệp đại sư huynh, có nhã hứng đến tận phòng của ta để dâng hiến cơ à? Vậy thì ta đây không khách khí đâu!”Nói xong, Tôn Tuyền đưa hai tay lên định kéo Diệp Lý lại gần, nhưng hắn dùng tay đẩy xe ra phía sau, thời gian ở cùng nhau lâu dài, Diệp Lý biết Tôn Tuyền cũng chỉ thích lấy những chuyện như thế này mà nói với hắn, càng để ý thì nàng ta càng nói.“Tốt nhất đừng chết trước khi ta tự tay đâm ngươi!”“Hiển nhiên, đại sư huynh của ta!”Tôn Tuyền muốn vươn tay, xoa lên sườn má của Diệp lý, nhưng bị hắn tránh đi.
Nhìn chiếc xe lăn đi dần khỏi của, Tôn Tuyền bỗng nhiên ngã ngồi xuống thềm giường, trên trán tràn đầy mồ hôi, ngọc bội trong tay bị sức mạnh của cô nghiền nát thành bột, nhưng điều đó không hề giảm bớt đau đớn mà Tôn Tuyền phải chịu.Bàng Uyên bưng bát thuốc đi vào, thấy Tôn Tuyền ngã nhào trên giường, thì kinh hoảng đặt bát canh lên bàn sau đó tiến lên đỡ cô.“Tôn Tuyền tỷ, tỷ đừng làm muội sợ, huhuhu...!Tôn Tuyền tỷ tỷ...”“Ta...không sao, thuốc đã sắc xong chưa?”Bàng Uyên khóc nức nở, nhanh chóng bưng bát thuốc đến cho Tôn Tuyền, cô không do dự mà uống hết bát thuốc đen sì đắng ngắt.
Đây là thuốc mà Ma Y kê cho cô, nhưng cũng chỉ có tác dụng trong nhất thời mà thôi, thời gian còn lại của cô ở thế giới này đã không còn nhiều lắm.“Tôn Tuyền tỷ tỷ, Diệp sư huynh, thực sự đáng giá đến vậy sao?”“Muội thấy, Nhậm Tinh Hà đáng giá không?” Tôn Tuyền ngồi xếp bằng trên giường, sắc mặt đã khá hơn lúc nãy rất nhiều.“Tinh Hà tất nhiên là tốt!”“Vậy Diệp Lý đối với ta, cũng đồng dạng như vậy!”Bàng Uyên nức nở, những gì mà Ma Y nói, cô không phải không nghe nói, Tôn Tuyền tỷ tỷ muốn hoán cốt cho Diệp sư huynh thì phải đổi chính cốt của mình, cái giá đó thực sự đắt vô cùng.
Mà thời gian của Tôn Tuyền, cũng không còn lâu nữa.
Nàng vẫn không hiểu, rốt cuộc Diệp Su huynh có gì tốt, đáng giá để Tô sư tỷ hy sinh như vậy..
Danh sách chương