72. Bệnh phụ khoa
Loại tâm tình bức thiết muốn một món vũ khí tốt, người bình thường kỳ thật rất khó để lý giải.
Chỉ có thể gọi là, có bột mới gột nên hồ, ước chừng chính là đang nói đến trạng thái của An Nhiên lúc này.
Cho nên lý do để An Nhiên muốn đi ra khỏi bệnh viện này lại thêm một cái, nàng nhớ rõ trong nhà của mình và chồng cũ, có để một con dao quân đội, con dao bị chồng cũ của nàng giấu trêи gác mái bộ dạng rất trân quý.
Lúc An Nhiên quét tước gác mái đã từng rút con dao đó ra nhìn qua, lưỡi dao rất sắc bén, tay nàng mới chỉ phảng phất như chạm vào lưỡi dao đã bị cắt một vết rất sâu, làm nàng sợ tới mức không dám chạm vào nó.
"Được, ta đi tìm."
Hồ Trinh nhìn An Nhiên gật đầu, đưa con dao trong tay mình cho An Nhiên, thay cho con dao nhìn rất đắt nhưng chất lượng còn không bằng con dao 9 đồng trước đó, sau đó nàng ấy như nhớ đến cái gì, nhắc một túi ni lon ở trêи giường của mình giao cho An Nhiên.
"Đây là một chút thuốc, ta thu thập được trong các phòng bệnh và trong phòng phân phối thuốc ở tầng bốn, trong đó một số ta xem hướng dẫn sử dụng rất thích hợp với chúng ta, ta để lại cho ngươi một ít."
"Ta?" An Nhiên kỳ quái ngẩng đầu lên, nhận túi nilon mà Hồ Trinh đưa qua, nhìn bên trong một đống thuốc hỏi:
"Ta phải dùng thuốc gì?"
"Ngươi không bị ngứa sao?"
Nhìn biểu tình kỳ quái trêи mặt An Nhiên, biểu tình trêи mặt Hồ Trinh còn kỳ quái hơn, nàng nghĩ nghĩ, ngồi xuống giường của mình, giữa hai người cách nhau chiếc giường nhỏ của Oa Oa, hỏi:
"Chỗ đó của ngươi... Vẫn không rửa sạch, dịch sản cũng không rửa sạch, hiện tại điều kiện hữu hạn, cũng không có nhiều nước sạch để cho chúng ta dùng, nếu thực sự là bị ngứa đến lợi hại, ngươi cũng đừng ngượng ngùng nói ra vì mọi người đều là nữ nhân, tình huống của ngươi thì ta và Trần Kiều cũng đều có."
Theo ý tứ của nàng ấy là An Nhiên đang ngượng ngùng cho nên không thừa nhận phía dưới bị ngứa, Hồ Trinh nghĩ lại cũng cảm thấy An Nhiên không có khả năng không ngứa, hiện tại toàn thân An Nhiên như vừa từ vũng máu đen chui ra, cái quần phía dưới bị nhuộm thành màu đen, thối hoắc làm sao có thể không bị bệnh phụ khoa? Hồ Trinh và Trần Kiều thật ra tốt hơn một chút, bởi vì các nàng trước khi nhập viện đã chuẩn bị rất nhiều băng vệ sinh dành cho sản phụ, hơn nữa các nàng không đi ra ngoài giết tang thi cho nên trêи người sạch sẽ hơn An Nhiên.
Nhưng bởi vì dùng băng vệ sinh, ngày thường chỗ kia luôn kín gió, lại không có nước để rửa cho nên phía dưới hai người ngứa vô cùng.
Vừa rồi khi An Nhiên để Hồ Trinh đi tìm dầu cá, nàng thuận tiện ở phòng bệnh tìm được không ít dung dịch tẩy rửa nơi riêng tư, cho nên dù không có nước sạch dùng dung dịch rửa qua cũng không tồi, khi ở cữ không sạch sẽ về sau nhất định bị mắc mấy bệnh phụ khoa, cho nên đợi khi tìm được trợ giúp, nên hảo hảo trị bệnh phụ khoa này một chút.
An Nhiên trầm mặc lấy một chai dung dịch tẩy rửa từ trong bao nilon, nàng cầm nó lắc lắc trong bàn tay đen sì, cúi đầu nhìn nhãn hiệu ở trêи, là loại dung dịch được bệnh viện kê đơn, hiệu quả chắc là không tồi.
Nhưng nàng không ngứa a, thực sự không ngứa, mặc dù đã nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng mặc kệ dịch sản chảy, không tắm rửa, không đánh răng lẫn không gội đầu, An Nhiên cũng không cảm thấy ngứa, nàng không bị cái gì mà bệnh phụ khoa linh tinh.
Nếu nói với Hồ Trinh lời này hiển nhiên nàng ấy sẽ không tin, An Nhiên há mồm nâng bàn tay đang cầm chai nước kia, dưới cặp mắt "Ta hiểu, ngươi đừng ngượng ngùng" của Hồ Trinh, nàng lại đóng miệng mình vào.
Loại tâm tình bức thiết muốn một món vũ khí tốt, người bình thường kỳ thật rất khó để lý giải.
Chỉ có thể gọi là, có bột mới gột nên hồ, ước chừng chính là đang nói đến trạng thái của An Nhiên lúc này.
Cho nên lý do để An Nhiên muốn đi ra khỏi bệnh viện này lại thêm một cái, nàng nhớ rõ trong nhà của mình và chồng cũ, có để một con dao quân đội, con dao bị chồng cũ của nàng giấu trêи gác mái bộ dạng rất trân quý.
Lúc An Nhiên quét tước gác mái đã từng rút con dao đó ra nhìn qua, lưỡi dao rất sắc bén, tay nàng mới chỉ phảng phất như chạm vào lưỡi dao đã bị cắt một vết rất sâu, làm nàng sợ tới mức không dám chạm vào nó.
"Được, ta đi tìm."
Hồ Trinh nhìn An Nhiên gật đầu, đưa con dao trong tay mình cho An Nhiên, thay cho con dao nhìn rất đắt nhưng chất lượng còn không bằng con dao 9 đồng trước đó, sau đó nàng ấy như nhớ đến cái gì, nhắc một túi ni lon ở trêи giường của mình giao cho An Nhiên.
"Đây là một chút thuốc, ta thu thập được trong các phòng bệnh và trong phòng phân phối thuốc ở tầng bốn, trong đó một số ta xem hướng dẫn sử dụng rất thích hợp với chúng ta, ta để lại cho ngươi một ít."
"Ta?" An Nhiên kỳ quái ngẩng đầu lên, nhận túi nilon mà Hồ Trinh đưa qua, nhìn bên trong một đống thuốc hỏi:
"Ta phải dùng thuốc gì?"
"Ngươi không bị ngứa sao?"
Nhìn biểu tình kỳ quái trêи mặt An Nhiên, biểu tình trêи mặt Hồ Trinh còn kỳ quái hơn, nàng nghĩ nghĩ, ngồi xuống giường của mình, giữa hai người cách nhau chiếc giường nhỏ của Oa Oa, hỏi:
"Chỗ đó của ngươi... Vẫn không rửa sạch, dịch sản cũng không rửa sạch, hiện tại điều kiện hữu hạn, cũng không có nhiều nước sạch để cho chúng ta dùng, nếu thực sự là bị ngứa đến lợi hại, ngươi cũng đừng ngượng ngùng nói ra vì mọi người đều là nữ nhân, tình huống của ngươi thì ta và Trần Kiều cũng đều có."
Theo ý tứ của nàng ấy là An Nhiên đang ngượng ngùng cho nên không thừa nhận phía dưới bị ngứa, Hồ Trinh nghĩ lại cũng cảm thấy An Nhiên không có khả năng không ngứa, hiện tại toàn thân An Nhiên như vừa từ vũng máu đen chui ra, cái quần phía dưới bị nhuộm thành màu đen, thối hoắc làm sao có thể không bị bệnh phụ khoa? Hồ Trinh và Trần Kiều thật ra tốt hơn một chút, bởi vì các nàng trước khi nhập viện đã chuẩn bị rất nhiều băng vệ sinh dành cho sản phụ, hơn nữa các nàng không đi ra ngoài giết tang thi cho nên trêи người sạch sẽ hơn An Nhiên.
Nhưng bởi vì dùng băng vệ sinh, ngày thường chỗ kia luôn kín gió, lại không có nước để rửa cho nên phía dưới hai người ngứa vô cùng.
Vừa rồi khi An Nhiên để Hồ Trinh đi tìm dầu cá, nàng thuận tiện ở phòng bệnh tìm được không ít dung dịch tẩy rửa nơi riêng tư, cho nên dù không có nước sạch dùng dung dịch rửa qua cũng không tồi, khi ở cữ không sạch sẽ về sau nhất định bị mắc mấy bệnh phụ khoa, cho nên đợi khi tìm được trợ giúp, nên hảo hảo trị bệnh phụ khoa này một chút.
An Nhiên trầm mặc lấy một chai dung dịch tẩy rửa từ trong bao nilon, nàng cầm nó lắc lắc trong bàn tay đen sì, cúi đầu nhìn nhãn hiệu ở trêи, là loại dung dịch được bệnh viện kê đơn, hiệu quả chắc là không tồi.
Nhưng nàng không ngứa a, thực sự không ngứa, mặc dù đã nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng mặc kệ dịch sản chảy, không tắm rửa, không đánh răng lẫn không gội đầu, An Nhiên cũng không cảm thấy ngứa, nàng không bị cái gì mà bệnh phụ khoa linh tinh.
Nếu nói với Hồ Trinh lời này hiển nhiên nàng ấy sẽ không tin, An Nhiên há mồm nâng bàn tay đang cầm chai nước kia, dưới cặp mắt "Ta hiểu, ngươi đừng ngượng ngùng" của Hồ Trinh, nàng lại đóng miệng mình vào.
Danh sách chương