Chào tạm biệt các giáo sư, ba người nhanh chóng trở về
Trên đường trở về, Bành Vũ cùng Tần Hiểu là bởi vì lo lắng chuyện xảy ra cho nên không mở miệng nói chuyện. Mà Lý Phong Đạt lại là bởi vì từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thấy qua chuyện đào mộ, đương nhiên loại đào mộ người khác như vậy cũng chỉ là do hắn tự tưởng, cho nên Lý Phong Đạt cũng không có tâm tình mở miệng nói chuyện, hoặc là hỏi cái gì. Ba người trở lại chỗ ở, nhìn thấy Địch Hạo mang theo Thất Thất chơi ở trong sân, ông lão sống ở đây nuôi một chú chó con, lúc này Thất Thất đang đuổi theo chó con chạy, chân ngắn của bé lảo đảo đi theo sau nó, cười khanh khách không ngừng, tươi cười của Thất Thất khiến cho mây mù trong lòng ba người như được thổi đi. Trái phải nhìn ngó, xem chủ nhà hình như không ở, chắc là đi ruộng làm nông đi. Địch Hạo thấy ba người về sớm, hơn nữa sắc mặt không tốt, nhíu nhíu mày hỏi "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Bành Vũ nhìn Lý Phong Đạt một cái, không biết có nên mở miệng không.
"Không có việc gì, cậu nói đi" Địch Hạo nhìn thấy ánh mắt Bành Vũ, từ nhỏ cùng Bành Vũ lớn lên, tương đối hiểu hắn, chỉ biết nhất định đã xảy ra chuyện.
"Ai, Địch Tiểu Hạo, lúc tớ tới cổ mộ, nhìn thấy sau núi xuất hiện một bóng người, mặc quần áo của dân bản xứ, sau lại nhờ Lý Phong Đạt đến sau núi nhìn thoáng qua..." Bành Vũ sắc mặt có chút không tốt nhìn thoáng qua Lý Phong Đạt "cậu ta nhìn thấy mộ của Tiền đại ngốc bị đào ra"
"Không sai, lúc tôi nhìn cái mộ kia đã bị đào ra" Lý Phong Đạt hung hăng gật đầu một cái.
"Là không thấy thi thể sao?" Địch Hạo mở miệng hỏi, vừa ôm lấy Thất Thất
"Ân" Lý Phong Đạt gật đầu, thực khẳng định nói "Lúc ấy tôi còn nhìn kỹ bốn phía, thi thể bên trong mộ khẳng định không thấy"
Địch Hạo trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nói rằng "Hiện tại cũng không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng là vì phòng ngừa phát sinh chuyện liên quan tới mạng người, hãy để cho cảnh sát xử lý, chúng ta âm thầm chú ý tình thế phát triển" Nói xong Địch Hạo nhìn thoáng qua Tần Hiểu "Lần trước bạn của anh cậu là cảnh sát phải không? Gọi anh ta lại đây đi, không cần lộ ra thân phận là tốt nhất, nếu thật sự có chuyện gì, lấy thân phận cảnh sát làm việc sẽ hiệu quả hơn. Bất quá, bây giờ vẫn chưa phát sinh chuyện gì, nếu tùy tiện mời cảnh sát lại đây, có thể khiến dân bản xứ hoang mang cùng bất mãn."
"A?" Tần Hiểu há hốc mồm nhìn Địch Hạo, khó xử mở miệng "Chuyện này có chút không dễ làm đâu, Khâu ca là tổ trưởng tổ trọng án, cũng không phải tôi nghĩ muốn gọi tới liền tới"
"Cậu ngốc à, cậu đem tình hình hiện giờ kể cho anh ta biết, nếu bản thân anh ta muốn đi, anh ta còn không nghĩ ra một lý do chính đáng sao!" Bành Vũ mở miệng nói "Kỳ thật gọi bọn họ tới, cũng chính là sợ đến lúc đó xuất hiện thương vong mới sẽ không tốt"
"Đã rõ!" Tần Hiểu gật đầu, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra "Tôi sẽ đi gọi ngay bây giờ" Sau đó chạy tới bên cạnh gọi điện
"Cái thi thể bị lấy đi này, là chuyện rất nghiêm trọng sao?" Lý Phong Đạt thật cẩn thận mở miệng hỏi "Chẳng lẽ nơi này có sát thủ biến thái?"
Địch Hạo nhìn thoáng qua Lý Phong Đạt, bất đắc dĩ mở miệng nói: "Nếu thật là có sát thủ biến thái thì tốt rồi, sợ là thi thể tự mình chạy ra"
"... Có ý gì?"Lý Phong Đạt gian nan hỏi.
Bành Vũ vỗ vỗ bả vai Lý Phong Đạt: "Chính là ý trên mặt chữ a"
Sau đó lắc đầu nói "Ai, sợ tới mức bụng đều đói, bên trong nhà có cơm hay không?"
"Anh nói như thế, tôi cũng thấy đói" Lý Phong Đạt sờ sờ bụng, đem nghi vấn tạm thời để ra sau đầu, thí điên thí điên đi theo sau Bành Vũ.
Địch Hạo bĩu môi, sau đó vỗ mông Thất Thất: "Đi, con tự mình đi chơi đi"
THất THất rúc vào trong ngực Địch Hạo, không hề nhúc nhích, lo lắng hỏi: "Ba ba, có phải xảy ra chuyện gì kì quái không?"
"Bây giờ vẫn chưa xác định có phải chuyện gì lớn không" Địch Hạo lắc đầu, sau đó nắm mặt béo của Thất Thất "Tóm lại, trong thời gian này, không cho con chạy loạn"
"A" Thất Thất ngoan ngoãn gật đầu
Đột nhiên, Địch Hạo ghé sát bên tai Thất Thất, nhỏ giọng oán giận "Bảo bối, con có cảm thấy cha nuôi con là một người rất có thể chất gây họa? Đi đến đâu phiền toái liền theo tới đó."
Thất Thất nhu nhu lỗ tai, liếc mắt nhìn thoáng qua Địch Hạo.
"Uy uy, biểu tình của con có ý gì!" Địch Hạo mặc kệ, dùng ngón tay chọt bụng THất Thất "Con lại nhìn ba ba như vậy! Xem Nhất DƯơng Chỉ của ba"
"Ha ha ha...."
Tần Hiểu gọi điện thoại xong, giải thích nguyên nhân, Khâu Viễn không chần chờ bao lâu liền đáp ứng, gần nhất là bởi vì loại chuyện phi chủ nghĩa du vật này hắn đã thấy tận mắt, đích thật là lo lắng phát sinh chuyện không thể đoán trước. Thứ hai, Tần Hiểu từ nhỏ đi theo mông hắn cùng Tần Chí lớn lên, hắn cũng quan tâm đến an toàn của Tần Hiểu.
Sau khi cúp điện thoại, nhớ tới chuyện Tần HIểu nói bên trong điện thoại, Khâu Viễn chớp mắt, lại cầm điện thoại lên, bấm một dãy số khác.
Đem sự tình nửa thật nửa giả thông báo cấp trên một chút, Khâu Viễn thực nhanh có được đáp ứng. CHo nên, vào buổi chiều hôm sau, Địch Hạo liền nhìn thấy thân ảnh Khâu Viễn, chẳng qua...
"THúc thúc~~~"
Nhìn THất THất thoát ly ôm ấp của mình, một bên ngọt ngào gọi người, một bên hướng ngực nam nhân đối diện chạy tới, Địch Hạo quả thực tức đến nghiến răng -- cậu luôn có loại cảm giác con cậu bị người ta cướp đi!
"Anh tới làm gì" Địch Hạo ôm cánh tay, khó chịu nhìn nam nhân đang ôm Thất Thất "Anh là rảnh rỗi không có việc gì làm"
"Tôi mỗi ngày đều nhiều việc" Tần Chí xoa bóp khuôn mặt tươi cười của Thất Thất, một bên cùng Địch Hạo nói chuyện, nhướng nhướng mày "Bất quá, nếu tôi muốn mỗi ngày đều nhàn rỗi, cũng không phải không có khả năng"
Địch Hạo trừng mắt liếc Tần Chí, thầm mắng một câu -- Thật sự là giai cấp đặc quyền!!
Khâu Viễn một bên cười hì hì giải thích "ai ai, không cần như vậy, kỳ thật lần khai quật mộ này cũng là tập đoàn Tần thị đầu tư, hơn nữa khai quật di sản văn hóa, tập đoàn Tần thị cũng có ý định thu mua, cho nên lần này Tần Chí mới đến xem tình hình."
Địch nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Khâu Viễn nhìn Tần Chí liếc mắt một cái —— thế nào? Huynh đệ tôi đủ ý tứ đi
Tần Chí mặt không đổi sắc nhìn lại - dù không giải thích tôi cũng không sao
Thất Thất ôm cổ Tần Chí cười hì hì hỏi "Nói như vậy thúc thúc ở lại đây vài ngày sao?"
"Đúng vậy, chờ mọi việc xong xuôi chú mới rời đi" Tần Chí gật gật đầu.
" thật tốt quá. Hắc hắc."
"Nha, tiểu mập mạp thích Tần chí thúc thúc đến như vậy a?" Khâu Viễn đi qua "Vậy còn chú thì sao?"
Thất Thất còn chưa kịp trả lời, Tần Chí liền ôm THất THất đi
Khâu Viễn bĩu môi, mắng thầm -- tên buồn tao
Ban đêm ở nông thôn mọi thứ đều tịch mịch, gió lạnh thổi qua, lá cây rầm rầm rung động. Người làm việc trong cổ mộ đều về chỗ nghỉ ngơi. Khe núi hết thảy đều có vẻ an tĩnh. Đột nhiên, phía trước không xa xuất hiện một bóng người, lảo đảo hướng về phía cổ mộ, tứ chi có vẻ hơi cứng ngắc, phảng phất giống một cành cây, nhanh chóng tiến về phía cổ mộ
Lúc này cổ mộ đã mở một lối vào nho nhỏ, nhưng mà vẫn không đủ cho một người trưởng thành đi qua, mà người này đi tới lối vào cổ mộ, lại lấy một tư thế cực kỳ cổ quái, chậm rãi đem thân thể gấp lại có thể đi qua lối vào ấy. Hai tay dùng sức bám chặt hai bên lối vào, móng tay bấu vào bên trong đất, từng chút từng chút leo vào bên trong, thực nhanh liền biến mất ở cửa vào...
Việc khai quật cổ mộ vẫn được tiếp tục, tuy rằng Tần Hiểu lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nhưng là việc đã tới ắt sẽ tới, có chạy cũng không thoát khỏi.
Mang theo công cụ, Tần Hiểu cùng Lý Phong Đạt lúc gần đi, mỗi người kéo một cánh tay Bành Vũ, sống chết tha Bành Vũ đi cùng. Chỉ còn lại Địch Hạo mang theo Thất THất, cùng Tần Chí và KHâu Viễn hai đại nam nhân ở nhà của ông lão. Đối với chuyện đột nhiên nhiều ra hai nam nhân, Địch Hạo chưa từng cùng ông lão chủ nhà giải thích, chủ nhà cũng chỉ làm như là người cùng bọn Địch Hạo tới khảo cổ, dù sao lúc ấy vào đây ở cũng không nhiều người lắm, vẫn còn dư giường ngủ, nhưng vì là nông gia nên chỉ có giường gạch, cho nên Tần Chí như nguyện dĩ thường (như lẽ tự nhiên) ngủ cùng giường với Địch Hạo. Đương nhiên, ở giữa còn có một tiểu oa nhi, lại còn thường bị người khác dòm ngó.
Buổi tối trước khi ngủ, Thất Thất bởi vì quá mức hưng phấn, vẫn luôn bám trên người Tần Chí líu ríu không ngừng, thẳng đến khi buồn ngủ, mới lăn đến ngực của ba ba mình. Chuyện này đã dẫn đến ánh mắt sắc như dao của Địch Hạo vẫn luôn nhìn Tần Chí nguyên ngày hôm nay, cậu một lần nữa cho rằng Tần Chí muốn bắt cóc con cậu không phải là ảo giác. Đối với lần đầu tiên ngủ trên giường gạch, Tần Chí vẫn tỏ vẻ thích ứng, thích ứng loại này không phải là trên thân thể, mà là trên tinh thần, nhìn thấy thần thái người đối diện hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn, Tần Chí cảm giác thân tâm đều sung sướng.
"Tôi cảm thấy chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết" Khâu Viên đánh vỡ trầm mặc
"Có ý gì?" Địch Hạo nhướng mày nhìn Khâu Viễn, đồng thời hai tay dùng sức nắm chặt thân thể nhỏ bé của thất thất, để ngừa cậu vừa không lưu ý lại chạy tới bên người tiện ~ nam nhân kia. KHông sai--- tiện ~ nam nhân...
"Nếu sau khi có chuyện xảy ra chúng ta mới hành động, còn không bằng bây giờ thừa dịp chưa có chuyện gì phát sinh, chúng ta liền đi điều tra. Đồng thời cũng có thể phòng ngừa chuyện gì bất ngờ xảy ra." KHâu Viễn đề nghị
"Ân, ý tưởng này không tồi" Địch Hạo gật gật đầu "Vậy nhóm anh đi điều tra đi"
"A? Vậy còn cậu?" Khâu Viễn ngạc nhiên nhìn Địch Hạo
"Tôi có bao giờ nói qua sẽ trợ giúp anh đâu... Nhóm?" Địch Hạo híp mắt nhìn về phía Tần Chí, có chút tiểu nhân đắc chí cười nói "Nếu cổ mộ có chuyện gì phát sinh, thì cảnh sát phụ trách, đồng thời nhà đầu tư cũng phải chịu trách nhiệm. Cho nên nói là điều tra, cũng chỉ có hai người các anh mới thích hợp, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"
Thất Thất ám chà chà vỗ vỗ thắt lưng ĐỊch Hạo -- ý bảo ba ba mình nhớ rõ một vừa hai phải một chút.
Tần Chí hơi gợi lên khóe miệng, nói "Tôi tin tưởng Địch tiên sinh sẽ không bàng quan đứng nhìn. Bất quá, tôi cũng biết thời gian của Địch tiên sinh quý giá, vì bù lại tổn thất của Địch tiên sinh, nếu Địch tiên sinh có yêu cầu gì, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng. Đương nhiên, thù lao cuối cùng cũng sẽ không bạc đãi Địch tiên sinh."
Này cũng kém không nhiều lắm - nhìn tư thái Tần Chí biểu đạt, tâm hư vinh đáng xấu hổ của Địch Hạo được thỏa mãn.
Khâu Viễn trong âm thầm liếc Tần Chí một cái--- huynh đệ! Điểm mấu chốt đâu! KHông phải cậu rất thích khó dễ người khác sao, sao lại chuyển qua lấy lòng! Cậu trước kia đối đãi với người ta có bao giờ như thế này!!!!
"Khụ khụ, đi thôi, nếu anh đã cầu tôi như vậy, chúng ta liền ra sau núi dạo một vòng đi" Địch Hạo vòng tay ôm lấy Thất Thất, làm bộ làm tịch nhìn hai người liếc mắt một cái, rụt rè nói "Đi theo tôi"
Khâu Viễn sờ sờ cái mũi-- đi theo cậu ta đi, mình có biết phía sau núi là ở đâu sao?
Bất quá hắn cũng không có can đảm hỏi ra, không phát hiện Tần Chí đã ngoan ngoãn đi phía sau người ta rồi!
Lúc này, Tần Hiểu cùng Lý PHong Đạt đã ở chỗ khởi công, mà Bành Vũ lại đứng rất xa một bên, đánh chết cũng không muốn đi qua
Cửa vào cổ mộ đã có, liền không cần quá nhiều nhân viên công tác ở đây, rất nhiều người đều đã rời khỏi thôn, cho nên hiện tại dư lại cũng không có mấy người. Hơn nữa tới gần giữa trưa, mọi người cung đều đi ăn cơm, chỉ có các vị giáo sư lưu lại, rèn luyện các học sinh của mình.
Trên đường trở về, Bành Vũ cùng Tần Hiểu là bởi vì lo lắng chuyện xảy ra cho nên không mở miệng nói chuyện. Mà Lý Phong Đạt lại là bởi vì từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thấy qua chuyện đào mộ, đương nhiên loại đào mộ người khác như vậy cũng chỉ là do hắn tự tưởng, cho nên Lý Phong Đạt cũng không có tâm tình mở miệng nói chuyện, hoặc là hỏi cái gì. Ba người trở lại chỗ ở, nhìn thấy Địch Hạo mang theo Thất Thất chơi ở trong sân, ông lão sống ở đây nuôi một chú chó con, lúc này Thất Thất đang đuổi theo chó con chạy, chân ngắn của bé lảo đảo đi theo sau nó, cười khanh khách không ngừng, tươi cười của Thất Thất khiến cho mây mù trong lòng ba người như được thổi đi. Trái phải nhìn ngó, xem chủ nhà hình như không ở, chắc là đi ruộng làm nông đi. Địch Hạo thấy ba người về sớm, hơn nữa sắc mặt không tốt, nhíu nhíu mày hỏi "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Bành Vũ nhìn Lý Phong Đạt một cái, không biết có nên mở miệng không.
"Không có việc gì, cậu nói đi" Địch Hạo nhìn thấy ánh mắt Bành Vũ, từ nhỏ cùng Bành Vũ lớn lên, tương đối hiểu hắn, chỉ biết nhất định đã xảy ra chuyện.
"Ai, Địch Tiểu Hạo, lúc tớ tới cổ mộ, nhìn thấy sau núi xuất hiện một bóng người, mặc quần áo của dân bản xứ, sau lại nhờ Lý Phong Đạt đến sau núi nhìn thoáng qua..." Bành Vũ sắc mặt có chút không tốt nhìn thoáng qua Lý Phong Đạt "cậu ta nhìn thấy mộ của Tiền đại ngốc bị đào ra"
"Không sai, lúc tôi nhìn cái mộ kia đã bị đào ra" Lý Phong Đạt hung hăng gật đầu một cái.
"Là không thấy thi thể sao?" Địch Hạo mở miệng hỏi, vừa ôm lấy Thất Thất
"Ân" Lý Phong Đạt gật đầu, thực khẳng định nói "Lúc ấy tôi còn nhìn kỹ bốn phía, thi thể bên trong mộ khẳng định không thấy"
Địch Hạo trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nói rằng "Hiện tại cũng không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng là vì phòng ngừa phát sinh chuyện liên quan tới mạng người, hãy để cho cảnh sát xử lý, chúng ta âm thầm chú ý tình thế phát triển" Nói xong Địch Hạo nhìn thoáng qua Tần Hiểu "Lần trước bạn của anh cậu là cảnh sát phải không? Gọi anh ta lại đây đi, không cần lộ ra thân phận là tốt nhất, nếu thật sự có chuyện gì, lấy thân phận cảnh sát làm việc sẽ hiệu quả hơn. Bất quá, bây giờ vẫn chưa phát sinh chuyện gì, nếu tùy tiện mời cảnh sát lại đây, có thể khiến dân bản xứ hoang mang cùng bất mãn."
"A?" Tần Hiểu há hốc mồm nhìn Địch Hạo, khó xử mở miệng "Chuyện này có chút không dễ làm đâu, Khâu ca là tổ trưởng tổ trọng án, cũng không phải tôi nghĩ muốn gọi tới liền tới"
"Cậu ngốc à, cậu đem tình hình hiện giờ kể cho anh ta biết, nếu bản thân anh ta muốn đi, anh ta còn không nghĩ ra một lý do chính đáng sao!" Bành Vũ mở miệng nói "Kỳ thật gọi bọn họ tới, cũng chính là sợ đến lúc đó xuất hiện thương vong mới sẽ không tốt"
"Đã rõ!" Tần Hiểu gật đầu, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra "Tôi sẽ đi gọi ngay bây giờ" Sau đó chạy tới bên cạnh gọi điện
"Cái thi thể bị lấy đi này, là chuyện rất nghiêm trọng sao?" Lý Phong Đạt thật cẩn thận mở miệng hỏi "Chẳng lẽ nơi này có sát thủ biến thái?"
Địch Hạo nhìn thoáng qua Lý Phong Đạt, bất đắc dĩ mở miệng nói: "Nếu thật là có sát thủ biến thái thì tốt rồi, sợ là thi thể tự mình chạy ra"
"... Có ý gì?"Lý Phong Đạt gian nan hỏi.
Bành Vũ vỗ vỗ bả vai Lý Phong Đạt: "Chính là ý trên mặt chữ a"
Sau đó lắc đầu nói "Ai, sợ tới mức bụng đều đói, bên trong nhà có cơm hay không?"
"Anh nói như thế, tôi cũng thấy đói" Lý Phong Đạt sờ sờ bụng, đem nghi vấn tạm thời để ra sau đầu, thí điên thí điên đi theo sau Bành Vũ.
Địch Hạo bĩu môi, sau đó vỗ mông Thất Thất: "Đi, con tự mình đi chơi đi"
THất THất rúc vào trong ngực Địch Hạo, không hề nhúc nhích, lo lắng hỏi: "Ba ba, có phải xảy ra chuyện gì kì quái không?"
"Bây giờ vẫn chưa xác định có phải chuyện gì lớn không" Địch Hạo lắc đầu, sau đó nắm mặt béo của Thất Thất "Tóm lại, trong thời gian này, không cho con chạy loạn"
"A" Thất Thất ngoan ngoãn gật đầu
Đột nhiên, Địch Hạo ghé sát bên tai Thất Thất, nhỏ giọng oán giận "Bảo bối, con có cảm thấy cha nuôi con là một người rất có thể chất gây họa? Đi đến đâu phiền toái liền theo tới đó."
Thất Thất nhu nhu lỗ tai, liếc mắt nhìn thoáng qua Địch Hạo.
"Uy uy, biểu tình của con có ý gì!" Địch Hạo mặc kệ, dùng ngón tay chọt bụng THất Thất "Con lại nhìn ba ba như vậy! Xem Nhất DƯơng Chỉ của ba"
"Ha ha ha...."
Tần Hiểu gọi điện thoại xong, giải thích nguyên nhân, Khâu Viễn không chần chờ bao lâu liền đáp ứng, gần nhất là bởi vì loại chuyện phi chủ nghĩa du vật này hắn đã thấy tận mắt, đích thật là lo lắng phát sinh chuyện không thể đoán trước. Thứ hai, Tần Hiểu từ nhỏ đi theo mông hắn cùng Tần Chí lớn lên, hắn cũng quan tâm đến an toàn của Tần Hiểu.
Sau khi cúp điện thoại, nhớ tới chuyện Tần HIểu nói bên trong điện thoại, Khâu Viễn chớp mắt, lại cầm điện thoại lên, bấm một dãy số khác.
Đem sự tình nửa thật nửa giả thông báo cấp trên một chút, Khâu Viễn thực nhanh có được đáp ứng. CHo nên, vào buổi chiều hôm sau, Địch Hạo liền nhìn thấy thân ảnh Khâu Viễn, chẳng qua...
"THúc thúc~~~"
Nhìn THất THất thoát ly ôm ấp của mình, một bên ngọt ngào gọi người, một bên hướng ngực nam nhân đối diện chạy tới, Địch Hạo quả thực tức đến nghiến răng -- cậu luôn có loại cảm giác con cậu bị người ta cướp đi!
"Anh tới làm gì" Địch Hạo ôm cánh tay, khó chịu nhìn nam nhân đang ôm Thất Thất "Anh là rảnh rỗi không có việc gì làm"
"Tôi mỗi ngày đều nhiều việc" Tần Chí xoa bóp khuôn mặt tươi cười của Thất Thất, một bên cùng Địch Hạo nói chuyện, nhướng nhướng mày "Bất quá, nếu tôi muốn mỗi ngày đều nhàn rỗi, cũng không phải không có khả năng"
Địch Hạo trừng mắt liếc Tần Chí, thầm mắng một câu -- Thật sự là giai cấp đặc quyền!!
Khâu Viễn một bên cười hì hì giải thích "ai ai, không cần như vậy, kỳ thật lần khai quật mộ này cũng là tập đoàn Tần thị đầu tư, hơn nữa khai quật di sản văn hóa, tập đoàn Tần thị cũng có ý định thu mua, cho nên lần này Tần Chí mới đến xem tình hình."
Địch nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Khâu Viễn nhìn Tần Chí liếc mắt một cái —— thế nào? Huynh đệ tôi đủ ý tứ đi
Tần Chí mặt không đổi sắc nhìn lại - dù không giải thích tôi cũng không sao
Thất Thất ôm cổ Tần Chí cười hì hì hỏi "Nói như vậy thúc thúc ở lại đây vài ngày sao?"
"Đúng vậy, chờ mọi việc xong xuôi chú mới rời đi" Tần Chí gật gật đầu.
" thật tốt quá. Hắc hắc."
"Nha, tiểu mập mạp thích Tần chí thúc thúc đến như vậy a?" Khâu Viễn đi qua "Vậy còn chú thì sao?"
Thất Thất còn chưa kịp trả lời, Tần Chí liền ôm THất THất đi
Khâu Viễn bĩu môi, mắng thầm -- tên buồn tao
Ban đêm ở nông thôn mọi thứ đều tịch mịch, gió lạnh thổi qua, lá cây rầm rầm rung động. Người làm việc trong cổ mộ đều về chỗ nghỉ ngơi. Khe núi hết thảy đều có vẻ an tĩnh. Đột nhiên, phía trước không xa xuất hiện một bóng người, lảo đảo hướng về phía cổ mộ, tứ chi có vẻ hơi cứng ngắc, phảng phất giống một cành cây, nhanh chóng tiến về phía cổ mộ
Lúc này cổ mộ đã mở một lối vào nho nhỏ, nhưng mà vẫn không đủ cho một người trưởng thành đi qua, mà người này đi tới lối vào cổ mộ, lại lấy một tư thế cực kỳ cổ quái, chậm rãi đem thân thể gấp lại có thể đi qua lối vào ấy. Hai tay dùng sức bám chặt hai bên lối vào, móng tay bấu vào bên trong đất, từng chút từng chút leo vào bên trong, thực nhanh liền biến mất ở cửa vào...
Việc khai quật cổ mộ vẫn được tiếp tục, tuy rằng Tần Hiểu lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nhưng là việc đã tới ắt sẽ tới, có chạy cũng không thoát khỏi.
Mang theo công cụ, Tần Hiểu cùng Lý Phong Đạt lúc gần đi, mỗi người kéo một cánh tay Bành Vũ, sống chết tha Bành Vũ đi cùng. Chỉ còn lại Địch Hạo mang theo Thất THất, cùng Tần Chí và KHâu Viễn hai đại nam nhân ở nhà của ông lão. Đối với chuyện đột nhiên nhiều ra hai nam nhân, Địch Hạo chưa từng cùng ông lão chủ nhà giải thích, chủ nhà cũng chỉ làm như là người cùng bọn Địch Hạo tới khảo cổ, dù sao lúc ấy vào đây ở cũng không nhiều người lắm, vẫn còn dư giường ngủ, nhưng vì là nông gia nên chỉ có giường gạch, cho nên Tần Chí như nguyện dĩ thường (như lẽ tự nhiên) ngủ cùng giường với Địch Hạo. Đương nhiên, ở giữa còn có một tiểu oa nhi, lại còn thường bị người khác dòm ngó.
Buổi tối trước khi ngủ, Thất Thất bởi vì quá mức hưng phấn, vẫn luôn bám trên người Tần Chí líu ríu không ngừng, thẳng đến khi buồn ngủ, mới lăn đến ngực của ba ba mình. Chuyện này đã dẫn đến ánh mắt sắc như dao của Địch Hạo vẫn luôn nhìn Tần Chí nguyên ngày hôm nay, cậu một lần nữa cho rằng Tần Chí muốn bắt cóc con cậu không phải là ảo giác. Đối với lần đầu tiên ngủ trên giường gạch, Tần Chí vẫn tỏ vẻ thích ứng, thích ứng loại này không phải là trên thân thể, mà là trên tinh thần, nhìn thấy thần thái người đối diện hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn, Tần Chí cảm giác thân tâm đều sung sướng.
"Tôi cảm thấy chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết" Khâu Viên đánh vỡ trầm mặc
"Có ý gì?" Địch Hạo nhướng mày nhìn Khâu Viễn, đồng thời hai tay dùng sức nắm chặt thân thể nhỏ bé của thất thất, để ngừa cậu vừa không lưu ý lại chạy tới bên người tiện ~ nam nhân kia. KHông sai--- tiện ~ nam nhân...
"Nếu sau khi có chuyện xảy ra chúng ta mới hành động, còn không bằng bây giờ thừa dịp chưa có chuyện gì phát sinh, chúng ta liền đi điều tra. Đồng thời cũng có thể phòng ngừa chuyện gì bất ngờ xảy ra." KHâu Viễn đề nghị
"Ân, ý tưởng này không tồi" Địch Hạo gật gật đầu "Vậy nhóm anh đi điều tra đi"
"A? Vậy còn cậu?" Khâu Viễn ngạc nhiên nhìn Địch Hạo
"Tôi có bao giờ nói qua sẽ trợ giúp anh đâu... Nhóm?" Địch Hạo híp mắt nhìn về phía Tần Chí, có chút tiểu nhân đắc chí cười nói "Nếu cổ mộ có chuyện gì phát sinh, thì cảnh sát phụ trách, đồng thời nhà đầu tư cũng phải chịu trách nhiệm. Cho nên nói là điều tra, cũng chỉ có hai người các anh mới thích hợp, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"
Thất Thất ám chà chà vỗ vỗ thắt lưng ĐỊch Hạo -- ý bảo ba ba mình nhớ rõ một vừa hai phải một chút.
Tần Chí hơi gợi lên khóe miệng, nói "Tôi tin tưởng Địch tiên sinh sẽ không bàng quan đứng nhìn. Bất quá, tôi cũng biết thời gian của Địch tiên sinh quý giá, vì bù lại tổn thất của Địch tiên sinh, nếu Địch tiên sinh có yêu cầu gì, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng. Đương nhiên, thù lao cuối cùng cũng sẽ không bạc đãi Địch tiên sinh."
Này cũng kém không nhiều lắm - nhìn tư thái Tần Chí biểu đạt, tâm hư vinh đáng xấu hổ của Địch Hạo được thỏa mãn.
Khâu Viễn trong âm thầm liếc Tần Chí một cái--- huynh đệ! Điểm mấu chốt đâu! KHông phải cậu rất thích khó dễ người khác sao, sao lại chuyển qua lấy lòng! Cậu trước kia đối đãi với người ta có bao giờ như thế này!!!!
"Khụ khụ, đi thôi, nếu anh đã cầu tôi như vậy, chúng ta liền ra sau núi dạo một vòng đi" Địch Hạo vòng tay ôm lấy Thất Thất, làm bộ làm tịch nhìn hai người liếc mắt một cái, rụt rè nói "Đi theo tôi"
Khâu Viễn sờ sờ cái mũi-- đi theo cậu ta đi, mình có biết phía sau núi là ở đâu sao?
Bất quá hắn cũng không có can đảm hỏi ra, không phát hiện Tần Chí đã ngoan ngoãn đi phía sau người ta rồi!
Lúc này, Tần Hiểu cùng Lý PHong Đạt đã ở chỗ khởi công, mà Bành Vũ lại đứng rất xa một bên, đánh chết cũng không muốn đi qua
Cửa vào cổ mộ đã có, liền không cần quá nhiều nhân viên công tác ở đây, rất nhiều người đều đã rời khỏi thôn, cho nên hiện tại dư lại cũng không có mấy người. Hơn nữa tới gần giữa trưa, mọi người cung đều đi ăn cơm, chỉ có các vị giáo sư lưu lại, rèn luyện các học sinh của mình.
Danh sách chương