Đoàn người cười cười nháo nháo thực nhanh liền vượt qua hơn hai giờ đi đường. Bành Vũ đi theo xe phía trước, càng chạy càng mệt, đường từ đường lớn biến thành đường đá gồ ghề, chỉ vừa một chiếc xe đi qua, phía sau xe đã bám một mảnh bụi đất, để lại cho xe phía sau một màn bụi mờ.
Rốt cục khi qua một trận xóc nảy, mọi người xem như nhìn thấy cửa thôn, bởi vì phía trước không thể cùng lúc đi vào ba xe, nên đều dừng lại trước cửa thôn. Chờ đem tất cả đồ vật trên xe xuống dưới, liền lái xe đi. Những chiếc xe đi theo cũng không thể đi vào, phải đậu ven đường, nên cuối cùng các học sinh phía sau phải vác đồ vào thôn.
Người trên xe đều xuống dưới hỗ trợ dọn đồ, Bành Vũ lái xe đứng ở sau chiếc SUV, sau đó vài người xuống xe, đồng thời chủ điều khiển của chiếc xe phía trước cũng bước xuống, là một nam sinh dáng người cao to, làn da ngăm đen, nhìn qua có chút soái, thuộc loại người sáng sủa sảng khoái. Theo sau bốn nam sinh nữ sinh lục tục đi xuống, xem ra hẳn đều là bạn học của Tần Hiểu.
Nam sinh kia thấy Tần Hiểu nhếch mép cười, đem chìa khóa xe ném tới.
"Ai, Tần Hiểu, xe của cậu lái thích thật". Nói xong còn vỗ xuống thân xe.
Tần Hiểu đắc ý ngửa đầu: "Tất nhiên"
"Đây là bạn mà cậu nói quen biết ở làng du lịch sao?" Nam sinh kia chỉ vào hai người đứng cạnh Tần Hiểu hỏi
"Làm sao cậu biết tớ quen họ ở làng du lịch?" Tần Hiểu ôm lấy bả vai nam sinh, xem ra giao tình thực tốt.
Nam sinh đập Tần Hiểu một cái: "Cậu bị ngốc a, này không phải cậu nói về tiểu bằng hữu kia sao? Cùng cậu hình dung cũng thật giống a, chậc chậc, thật sự là một đứa trẻ mập mạp đáng yêu"
Thất Thất buồn bực nhìn thoáng qua nam sinh kia, bĩu môi buồn vùi đầu ở hõm vai Địch Hạo - bé quyết định giảm béo!
Địch Hạo vỗ Thất Thất, hướng nam sinh kia một ánh mắt xem thường.
"Khụ khụ, giới thiệu một chút, đây là bạn đại học của tôi, tên là Lý Phong Đạt. Phong Đạt bọn họ đúng là những người bạn tớ quen ở làng du lịch" Tần Hiểu cười cấp mấy người giới thiệu làm quen.
Lý Phong Đạt vuốt cằm nhìn Địch Hạo, " Người bạn này của cậu bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn trẻ như vậy đã sinh hài tử?"
"Cần cậu quản?" Tần Hiểu kéo kéo Lý PHong Đạt "Cậu có thể đừng suốt ngày hóng bát quái như vâỵ được không?"
"Hắc hắc, tại tớ tò mò thôi" Lý Phong Đạt gãi đầu nói
"Ai! Mấy người các cậu làm gì vậy? Còn không mau giúp dọn đồ?"
Xa xa chợt nghe thấy có người gọi, Tần Hiểu quay đầu lại nhìn, nguyên lai là phó giáo sư đứng đầu học viện khảo cổ, lúc này đang trừng mắt nhìn bọn họ - ông già này tính tình thực bạo. Tần Hiểu cùng Lý Phong Đạt nhìn nhau liếc mắt một cái, nhanh chóng đi qua.
Địch Hạo đem ánh mắt đặt ở trên người phó giáo sư, bình tĩnh nhìn trong chốc lát, một lúc lâu hít một hơi.
Bành Vũ mạc danh kỳ diệu nhìn Địch Hạo "Cậu thở dài cái gì a?"
Địch Hạo lắc đầu, trừng mắt nhìn Bành Vũ liếc mắt một cái, "Tớ cảm thấy cậu thật đúng miệng quạ đen." Sau đó đặc biệt bất đắc dĩ xoay người đi.
"Tại sao a" Bành Vũ nghi hoặc chậc lưỡi: "Ai, Địch Tiểu Hạo, cậu đừng đi, nói rõ ràng xem nào"
Địch Hạo ôm Thất Thất đi thẳng tới cửa thôn, nhìn khe núi đối diện thôn, nghe nói nơi đó chính là địa điểm tìm thấy cổ mộ.
Lúc này là 10 giờ sáng, mặt trời từ khe núi kia đang đi lên, vả lại bốn phía cây cối tràn đầy, sức sống tràn trề, xem ra là một nơi phong thủy bảo địa. Nhưng vì cái gì...? Địch Hạo cau mày nghĩ đến đồ vật trước đó mình thấy, có chút nghi hoặc.
"Ba ba" Thất Thất vươn tay ra sờ hai má Địch Hạo
"Làm sao vậy, bảo bối" Địch Hạo phục hồi lại tinh thần hỏi.
"Cái kia..." Thất Thất đối ngón tay, có chút ngại ngùng hỏi, "Tần Chí thúc thúc tại sao không đến a?" Nói xong còn thẹn thùng tiến đến bên tai Địch Hạo, dường như sợ người khác nghe được nhỏ giọng nói: "Con nhớ thúc thúc"
Địch Hạo buồn cười nhìn Thất THất: "Con ngược lại đối với người ta quyến luyến không quên nha."
"Hắc hắc" Thất Thất mân mê miệng
Địch Hạo gõ trán Thất Thất: "Chú ấy tới đây làm gì, người ta còn nhiều việc phải làm lắm."
"A, được rồi" Thất Thất gật đầu, sau đó cúi đầu nghịch nút thắt trên quần áo Địch Hạo, cảm xúc có chút trầm xuống.
Địch Hạo nhéo nhéo hai má Thất Thất,cũng không có nói lời an ủi, để cho bé an tĩnh nghịch cúc áo của mình
Tiền Gia thôn tại thành phố X là thuộc loại thôn trang khá hẻo lánh, bởi vì địa lý không tốt, phong cảnh cũng không quá đẹp, không phải địa phương đáng để khai thác, cũng không giàu có. Nhưng từ khi một thôn dân ở đây xảy ra chuyện, liên quan đến mạng người, sau đó liền phát hiện cổ mộ kia, trong thôn lập tức náo nhiệt hẳn lên. Các loại học giả, chuyên gia thay nhau mà đến, sau khi phát hiện quy mô của cổ mộ, làm nhiều người khiếp sợ, thôn trang nhỏ này liền trở thành nơi nghỉ chân của các nhà khảo cổ. Bất ngờ bị chú ý, thôn dân ở đây trải qua một đoạn thời gian hỗn loạn, đối với người ngoại lai cũng không hiếu kỳ như trước, cho nên khi nhìn thấy một đoàn người đi vào, cũng phi thường bình tĩnh thông báo cho thôn trưởng.
Từ sau khi phát hiện cổ mộ, việc tiếp đãi ngoại nhân vẫn là thôn trưởng Tiền Gia thôn. Bởi vì thôn thật sự rất nhỏ nên các chuyên gia tới đây không có chỗ ở, vì để cho tiện nên tại chỗ đất trống ở khe núi dựng lên rất nhiều lều trại. Đương nhiên nếu người tới chịu tiêu tiền cũng có thể ở lại nhà thôn dân, trong thôn sẽ có mấy nhà nhiều ra một gian phòng để người ngoài ở.
Bởi vì lần này được cấp trên phê chuẩn, tới đều là nhân viên, cho nên nhân số tương đối nhiều, lều trại nhất định không đủ. Vì chiếu cố cho thân thể của nhóm giáo sư, mọi người đã sớm cùng thôn trưởng đạt thành hiệp nghị, nhờ thôn dân cung cấp chỗ dừng chân. Cuối cùng mỗi người đều có chỗ ở. Một hộ nhà có thể ở bốn năm người, vì là tổ hợp tự do, Tần Hiểu liền lôi kéo Địch Hạo cùng THất Thất, còn có Bành Vũ, Ly Phong Đạt ở chung.
Chủ của nhà này là một ông lão hơn 60 tuổi, bạn già đã qua đời, người con độc nhất ở bên ngoài làm việc, trong nhà trống 2 gian phòng, cho 2 người ở là dư dả. Lão nhân vừa thấy bốn người trẻ tuổi tiến vào, còn dẫn theo một đứa trẻ, nhất thời mặt mày hớn hở, vội tiếp đón bốn người đều là đến đào cổ mộ, vừa thấy chính là sinh viên có văn hóa, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lão nhân đối với bốn người liền có hảo cảm.
Giữa trưa đến lúc ăn cơm, Địch Hạo giúp lão nhân làm một bàn đồ ăn. Điều này làm cho ông luôn khích lệ Địch Hạo, biến thành Tần HIểu ở bên cạnh trêu ghẹo: "Anh thực sự được chào đón nha"
Thời gian ăn cơm, Địch Hạo một bên đút Thất Thất, một bên vô ý hỏi: "Ông ơi, cổ mộ nơi này sao lại được phát hiện? Cháu nghe nói là bởi vì phát hiện thi thể, tiện đà tìm thấy cổ mộ?"
Ông lão cũng không kiêng dè chuyện này, thở dài nói: "Ai, là Tiền đại ngốc của thôn chúng ta, người ta phát hiện thi thể của nó ở lối vào cổ mộ. Đứa trẻ này cũng rất đáng thương, cha mẹ đều mất, còn là một người thiểu năng, cô cô nuôi hắn cũng không tốt, nó mất tích ba ngày sau mới nhớ tới đi tìm, hơn nữa khe núi kia chúng ta cũng không thường tới, cho nên đợi khi tìm được nó thì... Ai, cũng không biết nó bị thương thế nào, trên người cũng không có miệng vết thương, tất cả mọi người cho rằng nó bị đói chết."
Nghe xong lời ông lão, Bành Vũ nhíu nhíu mày hỏi: "Đói chết? Mọi người không gọi bác sĩ đến kiểm tra sao? Trên người không có miệng vết thương cũng không nhất thiết là đói chết."
Ông lão lắc đầu: "Người trong thôn nào có chú ý những cái đó, dù sao nhìn người không còn thở, liền chôn. Ai cũng là thương cho đứa trẻ này."
Bốn người nghi hoặc nhìn nhau liếc mắt một cái, đều nghĩ tới một vấn đề —— Tiền đại ngốc kia nhất định không phải là đói chết. Cho dù hắn có ngốc cỡ nào thì nếu bụng đói cũng có thể xuống núi tìm đồ, lại nói, ba ngày căn bản không thể đói chết một người.
"Ông ơi, chỗ này có người mất mạng, mọi người đều không báo nguy cũng không có người đến điều tra sao?" Tần Hiểu mở miệng hỏi.
"Báo nguy? Sao phải báo nguy a, đứa ngốc kia không phải đói chết sao? Lại nói cũng không có miệng vết thương, khẳng định không phải bị sát hại." Nghe tới hai chữ báo nguy, ông lão dường như có chút sợ hãi cùng khẩn trương. Kỳ thật là ông lão không biết cái gì, mà là người trong thôn đối với cảnh sát đều có một loại tâm tình khẩn trương, giống như liên quan đến cảnh sát đều là những người phạm tội.
" Ông đừng khẩn trương, chúng cháu chỉ là hỏi một chút thôi ạ." Lý PHong Đạt nói một chút, giảm bớt không khí.
"Ông có biết đứa trẻ ấy bị chôn ở đâu không?" Một lát sau ĐỊch Hạo mở miệng hỏi
Ông lão nghe Địch Hạo hỏi như vậy thấy có chút kỳ quái "Cô cô của nó chôn nó ở trên khe núi, bất quá là mặt phía sau núi tương đối hẻo lánh."
"A" Địch Hạo gật gật đầu, cũng không hỏi nữa
Trừ bỏ Lý Phong Đạt vô tư tới vô tâm đang ăn cơm ở ngoài, Bành Vũ cùng Tần Hiểu đều thỉnh thoảng liếc mắt một cái nhìn Địch Hạo, trong lòng như có mèo cào, tò mò thực - Địch Hảo hỏi như vậy, không phải là phát hiện cái gì đi?
Bất quá hai người vẫn chưa kịp hỏi Địch Hạo, sau khi ăn cơm xong, Địch Hạo liền ôm Thất THất đi ngủ trưa, mà Bành Vũ ba người thì bị nhóm giáo sư hưng phấn không thôi gọi đi, nói muốn đến nhìn chỗ khe núi, thuận tiện nhìn đường.
Bở vì học viện y cùng học viện khảo cổ phải đi, cho nên Bành Vũ liền trực tiếp đi theo Tần HIểu cùng Lý Phong Đạt, một bên chán chết nhìn một đường phong cảnh - nói thật là ở đây chả có gì để nhìn, còn không tốt bằng thôn Thạch Lâm phong cảnh tú lệ, ngược lại ở đây thực vật tươi tốt, một đường đi tới, cỏ dại mọc thành bụi, hoa dại khắp nói, hiển nhiên sinh cơ bừng bừng.
Rốt cục khi qua một trận xóc nảy, mọi người xem như nhìn thấy cửa thôn, bởi vì phía trước không thể cùng lúc đi vào ba xe, nên đều dừng lại trước cửa thôn. Chờ đem tất cả đồ vật trên xe xuống dưới, liền lái xe đi. Những chiếc xe đi theo cũng không thể đi vào, phải đậu ven đường, nên cuối cùng các học sinh phía sau phải vác đồ vào thôn.
Người trên xe đều xuống dưới hỗ trợ dọn đồ, Bành Vũ lái xe đứng ở sau chiếc SUV, sau đó vài người xuống xe, đồng thời chủ điều khiển của chiếc xe phía trước cũng bước xuống, là một nam sinh dáng người cao to, làn da ngăm đen, nhìn qua có chút soái, thuộc loại người sáng sủa sảng khoái. Theo sau bốn nam sinh nữ sinh lục tục đi xuống, xem ra hẳn đều là bạn học của Tần Hiểu.
Nam sinh kia thấy Tần Hiểu nhếch mép cười, đem chìa khóa xe ném tới.
"Ai, Tần Hiểu, xe của cậu lái thích thật". Nói xong còn vỗ xuống thân xe.
Tần Hiểu đắc ý ngửa đầu: "Tất nhiên"
"Đây là bạn mà cậu nói quen biết ở làng du lịch sao?" Nam sinh kia chỉ vào hai người đứng cạnh Tần Hiểu hỏi
"Làm sao cậu biết tớ quen họ ở làng du lịch?" Tần Hiểu ôm lấy bả vai nam sinh, xem ra giao tình thực tốt.
Nam sinh đập Tần Hiểu một cái: "Cậu bị ngốc a, này không phải cậu nói về tiểu bằng hữu kia sao? Cùng cậu hình dung cũng thật giống a, chậc chậc, thật sự là một đứa trẻ mập mạp đáng yêu"
Thất Thất buồn bực nhìn thoáng qua nam sinh kia, bĩu môi buồn vùi đầu ở hõm vai Địch Hạo - bé quyết định giảm béo!
Địch Hạo vỗ Thất Thất, hướng nam sinh kia một ánh mắt xem thường.
"Khụ khụ, giới thiệu một chút, đây là bạn đại học của tôi, tên là Lý Phong Đạt. Phong Đạt bọn họ đúng là những người bạn tớ quen ở làng du lịch" Tần Hiểu cười cấp mấy người giới thiệu làm quen.
Lý Phong Đạt vuốt cằm nhìn Địch Hạo, " Người bạn này của cậu bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn trẻ như vậy đã sinh hài tử?"
"Cần cậu quản?" Tần Hiểu kéo kéo Lý PHong Đạt "Cậu có thể đừng suốt ngày hóng bát quái như vâỵ được không?"
"Hắc hắc, tại tớ tò mò thôi" Lý Phong Đạt gãi đầu nói
"Ai! Mấy người các cậu làm gì vậy? Còn không mau giúp dọn đồ?"
Xa xa chợt nghe thấy có người gọi, Tần Hiểu quay đầu lại nhìn, nguyên lai là phó giáo sư đứng đầu học viện khảo cổ, lúc này đang trừng mắt nhìn bọn họ - ông già này tính tình thực bạo. Tần Hiểu cùng Lý Phong Đạt nhìn nhau liếc mắt một cái, nhanh chóng đi qua.
Địch Hạo đem ánh mắt đặt ở trên người phó giáo sư, bình tĩnh nhìn trong chốc lát, một lúc lâu hít một hơi.
Bành Vũ mạc danh kỳ diệu nhìn Địch Hạo "Cậu thở dài cái gì a?"
Địch Hạo lắc đầu, trừng mắt nhìn Bành Vũ liếc mắt một cái, "Tớ cảm thấy cậu thật đúng miệng quạ đen." Sau đó đặc biệt bất đắc dĩ xoay người đi.
"Tại sao a" Bành Vũ nghi hoặc chậc lưỡi: "Ai, Địch Tiểu Hạo, cậu đừng đi, nói rõ ràng xem nào"
Địch Hạo ôm Thất Thất đi thẳng tới cửa thôn, nhìn khe núi đối diện thôn, nghe nói nơi đó chính là địa điểm tìm thấy cổ mộ.
Lúc này là 10 giờ sáng, mặt trời từ khe núi kia đang đi lên, vả lại bốn phía cây cối tràn đầy, sức sống tràn trề, xem ra là một nơi phong thủy bảo địa. Nhưng vì cái gì...? Địch Hạo cau mày nghĩ đến đồ vật trước đó mình thấy, có chút nghi hoặc.
"Ba ba" Thất Thất vươn tay ra sờ hai má Địch Hạo
"Làm sao vậy, bảo bối" Địch Hạo phục hồi lại tinh thần hỏi.
"Cái kia..." Thất Thất đối ngón tay, có chút ngại ngùng hỏi, "Tần Chí thúc thúc tại sao không đến a?" Nói xong còn thẹn thùng tiến đến bên tai Địch Hạo, dường như sợ người khác nghe được nhỏ giọng nói: "Con nhớ thúc thúc"
Địch Hạo buồn cười nhìn Thất THất: "Con ngược lại đối với người ta quyến luyến không quên nha."
"Hắc hắc" Thất Thất mân mê miệng
Địch Hạo gõ trán Thất Thất: "Chú ấy tới đây làm gì, người ta còn nhiều việc phải làm lắm."
"A, được rồi" Thất Thất gật đầu, sau đó cúi đầu nghịch nút thắt trên quần áo Địch Hạo, cảm xúc có chút trầm xuống.
Địch Hạo nhéo nhéo hai má Thất Thất,cũng không có nói lời an ủi, để cho bé an tĩnh nghịch cúc áo của mình
Tiền Gia thôn tại thành phố X là thuộc loại thôn trang khá hẻo lánh, bởi vì địa lý không tốt, phong cảnh cũng không quá đẹp, không phải địa phương đáng để khai thác, cũng không giàu có. Nhưng từ khi một thôn dân ở đây xảy ra chuyện, liên quan đến mạng người, sau đó liền phát hiện cổ mộ kia, trong thôn lập tức náo nhiệt hẳn lên. Các loại học giả, chuyên gia thay nhau mà đến, sau khi phát hiện quy mô của cổ mộ, làm nhiều người khiếp sợ, thôn trang nhỏ này liền trở thành nơi nghỉ chân của các nhà khảo cổ. Bất ngờ bị chú ý, thôn dân ở đây trải qua một đoạn thời gian hỗn loạn, đối với người ngoại lai cũng không hiếu kỳ như trước, cho nên khi nhìn thấy một đoàn người đi vào, cũng phi thường bình tĩnh thông báo cho thôn trưởng.
Từ sau khi phát hiện cổ mộ, việc tiếp đãi ngoại nhân vẫn là thôn trưởng Tiền Gia thôn. Bởi vì thôn thật sự rất nhỏ nên các chuyên gia tới đây không có chỗ ở, vì để cho tiện nên tại chỗ đất trống ở khe núi dựng lên rất nhiều lều trại. Đương nhiên nếu người tới chịu tiêu tiền cũng có thể ở lại nhà thôn dân, trong thôn sẽ có mấy nhà nhiều ra một gian phòng để người ngoài ở.
Bởi vì lần này được cấp trên phê chuẩn, tới đều là nhân viên, cho nên nhân số tương đối nhiều, lều trại nhất định không đủ. Vì chiếu cố cho thân thể của nhóm giáo sư, mọi người đã sớm cùng thôn trưởng đạt thành hiệp nghị, nhờ thôn dân cung cấp chỗ dừng chân. Cuối cùng mỗi người đều có chỗ ở. Một hộ nhà có thể ở bốn năm người, vì là tổ hợp tự do, Tần Hiểu liền lôi kéo Địch Hạo cùng THất Thất, còn có Bành Vũ, Ly Phong Đạt ở chung.
Chủ của nhà này là một ông lão hơn 60 tuổi, bạn già đã qua đời, người con độc nhất ở bên ngoài làm việc, trong nhà trống 2 gian phòng, cho 2 người ở là dư dả. Lão nhân vừa thấy bốn người trẻ tuổi tiến vào, còn dẫn theo một đứa trẻ, nhất thời mặt mày hớn hở, vội tiếp đón bốn người đều là đến đào cổ mộ, vừa thấy chính là sinh viên có văn hóa, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lão nhân đối với bốn người liền có hảo cảm.
Giữa trưa đến lúc ăn cơm, Địch Hạo giúp lão nhân làm một bàn đồ ăn. Điều này làm cho ông luôn khích lệ Địch Hạo, biến thành Tần HIểu ở bên cạnh trêu ghẹo: "Anh thực sự được chào đón nha"
Thời gian ăn cơm, Địch Hạo một bên đút Thất Thất, một bên vô ý hỏi: "Ông ơi, cổ mộ nơi này sao lại được phát hiện? Cháu nghe nói là bởi vì phát hiện thi thể, tiện đà tìm thấy cổ mộ?"
Ông lão cũng không kiêng dè chuyện này, thở dài nói: "Ai, là Tiền đại ngốc của thôn chúng ta, người ta phát hiện thi thể của nó ở lối vào cổ mộ. Đứa trẻ này cũng rất đáng thương, cha mẹ đều mất, còn là một người thiểu năng, cô cô nuôi hắn cũng không tốt, nó mất tích ba ngày sau mới nhớ tới đi tìm, hơn nữa khe núi kia chúng ta cũng không thường tới, cho nên đợi khi tìm được nó thì... Ai, cũng không biết nó bị thương thế nào, trên người cũng không có miệng vết thương, tất cả mọi người cho rằng nó bị đói chết."
Nghe xong lời ông lão, Bành Vũ nhíu nhíu mày hỏi: "Đói chết? Mọi người không gọi bác sĩ đến kiểm tra sao? Trên người không có miệng vết thương cũng không nhất thiết là đói chết."
Ông lão lắc đầu: "Người trong thôn nào có chú ý những cái đó, dù sao nhìn người không còn thở, liền chôn. Ai cũng là thương cho đứa trẻ này."
Bốn người nghi hoặc nhìn nhau liếc mắt một cái, đều nghĩ tới một vấn đề —— Tiền đại ngốc kia nhất định không phải là đói chết. Cho dù hắn có ngốc cỡ nào thì nếu bụng đói cũng có thể xuống núi tìm đồ, lại nói, ba ngày căn bản không thể đói chết một người.
"Ông ơi, chỗ này có người mất mạng, mọi người đều không báo nguy cũng không có người đến điều tra sao?" Tần Hiểu mở miệng hỏi.
"Báo nguy? Sao phải báo nguy a, đứa ngốc kia không phải đói chết sao? Lại nói cũng không có miệng vết thương, khẳng định không phải bị sát hại." Nghe tới hai chữ báo nguy, ông lão dường như có chút sợ hãi cùng khẩn trương. Kỳ thật là ông lão không biết cái gì, mà là người trong thôn đối với cảnh sát đều có một loại tâm tình khẩn trương, giống như liên quan đến cảnh sát đều là những người phạm tội.
" Ông đừng khẩn trương, chúng cháu chỉ là hỏi một chút thôi ạ." Lý PHong Đạt nói một chút, giảm bớt không khí.
"Ông có biết đứa trẻ ấy bị chôn ở đâu không?" Một lát sau ĐỊch Hạo mở miệng hỏi
Ông lão nghe Địch Hạo hỏi như vậy thấy có chút kỳ quái "Cô cô của nó chôn nó ở trên khe núi, bất quá là mặt phía sau núi tương đối hẻo lánh."
"A" Địch Hạo gật gật đầu, cũng không hỏi nữa
Trừ bỏ Lý Phong Đạt vô tư tới vô tâm đang ăn cơm ở ngoài, Bành Vũ cùng Tần Hiểu đều thỉnh thoảng liếc mắt một cái nhìn Địch Hạo, trong lòng như có mèo cào, tò mò thực - Địch Hảo hỏi như vậy, không phải là phát hiện cái gì đi?
Bất quá hai người vẫn chưa kịp hỏi Địch Hạo, sau khi ăn cơm xong, Địch Hạo liền ôm Thất THất đi ngủ trưa, mà Bành Vũ ba người thì bị nhóm giáo sư hưng phấn không thôi gọi đi, nói muốn đến nhìn chỗ khe núi, thuận tiện nhìn đường.
Bở vì học viện y cùng học viện khảo cổ phải đi, cho nên Bành Vũ liền trực tiếp đi theo Tần HIểu cùng Lý Phong Đạt, một bên chán chết nhìn một đường phong cảnh - nói thật là ở đây chả có gì để nhìn, còn không tốt bằng thôn Thạch Lâm phong cảnh tú lệ, ngược lại ở đây thực vật tươi tốt, một đường đi tới, cỏ dại mọc thành bụi, hoa dại khắp nói, hiển nhiên sinh cơ bừng bừng.
Danh sách chương