Đổi cách suy nghĩ khác để phỏng đoán, nếu hung thủ tiếp tục giết người, vậy đối tượng hắn chọn sẽ là ai?



Tuy rằng cách suy đoán này khá mạo hiểm, và có thể không chính xác, nhưng hiện tại đối với Địch Hạo và Tần Chí mà nói, thật sự là một phương hướng.



Bởi vì chuyện của Vương Thư, việc quay chương trình không tiếp tục tiến hành nữa, mọi người không thể rời đi, điều tra vẫn đang tiếp tục, lúc Địch Hạo và Tần Chí tới khách sạn nhỏ, liền nhìn thấy nhân viên của đoàn phim không ngồi rồi đợi, không mở các thiết bị quay chụp, hoàn toàn phối hợp với việc điều tra. Nhân viên của đoàn phim quá nhiều, công việc phụ trách cũng phức tạp, manh mối cũng rất loạn, tuy rằng hôm qua đã hỏi vài người quan trọng, nhưng họ cũng không thể bỏ qua những manh mối dù là rất nhỏ. Ngoài việc đặt câu hỏi như thường lệ, hôm nay tăng số người đến đây điều tra, tuy rằng đồ của Vương Thư đã bị thủ tiêu, nhưng cũng có thể là chưa bị hủy, dù sao tiêu hủy một thứ ở đây, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.



Sau hai tiếng trôi qua, tổ nhân viên làm việc thu thập chứng cứ cầm theo bao ni lông trong suốt đi tới chỗ hai người. Hắn ta đeo khẩu trang, trên tay đeo bao tay trắng: "Tìm lâu như vậy, rốt cuộc phát hiện thứ này."



Địch Hạo nhìn kỹ, bên trong là một cái di động bị hư hại, cậu lập tức cầm nó lên: "Mọi người giỏi lắm, thật sự tìm thấy rồi, tìm được ở đâu?"



Người của tổ thu thập chứng cứ nói một câu: "Hầm cầu."



Địch Hạo:......



Tuy rằng bọc nilon nhìn qua cực kỳ sạch sẽ, nhưng Địch Hạo vẫn lập tức ném bọc nilon lên người Tần Chí, sau đó cọ cái tay cầm bọc nilon lên người Tần Chí.



Tần chí tốt tính cầm lấy bọc nilon hỏi: "Có thể đưa tới khoa giám định để lấy vân tay không? Còn nữa chiếc di động này vẫn khởi động được chứ?"



"Chuyện này phải kiểm tra mới biết được, nhưng nếu trên điện thoại còn dấu vân tay, chắc chắn có thể giám định ra."



"Vậy làm phiền anh rồi."



Người của tổ thu thập chứng cứ gật đầu, cầm theo bọc nilon trong suốt rời đi.



"Anh nhìn thấy Trần Húc không?" Địch Hạo mở miệng hỏi Tần Chí.



"Hẳn là ở bên kia."



"Qua bên đó nhìn xem."



Địch Hạo kéo Tần Chí đi tìm người, chẳng qua chưa tìm được người, nhưng lại thấy Trần Tử Dương và Lưu Chính, nhìn động tác và biểu cảm của hai người, Địch Hạo theo phản xạ kéo Tần Chí núp vào một bên.



"Sao vậy...."



"Suỵt...." Địch Hạo dựng thẳng lên một ngón tay nói, "Anh nhìn bọn họ.... Mẹ ơi, Lưu Chính đang làm gì vậy, không phải họ đều có con rồi sao....."



Tần Chí nháy mắt đã hiểu ý của Địch Hạo, bất đắc dĩ nói, "Trần Tử Dương thì anh không biết, nhưng Lưu Chính không phải thẳng nam, con của anh ta là nhờ người mang thai giúp."



Địch Hạo hồ nghi nhìn về phía Tần Chí, "Sao anh biết rõ như vậy, anh có quan hệ gì với Lưu Chính?"



"Bọn anh có thể có quan hệ gì?" Tần Chí buồn cười nhéo lỗ tai Địch Hạo: "Hũ giấm nhỏ."



"Cút!"



Nơi này xảy ra chuyện, không khí cũng không còn giống trước, những minh tinh dẫn theo con cái đều không cho ra ngoài chơi, Trần Nghiêu đương nhiên cũng bị hạn chế hoạt động, hơn nữa tính cách của bé khá nhạy cảm, luôn trong bộ dáng rầu rĩ không vui, Trần Tử Dương nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ nếu không gọi điện thoại cho vợ cũ, kêu cô ấy an ủi con, dù sao mỗi lần vợ cũ của hắn ta tới thăm con, bé đều rất vui vẻ.



Nhưng mà nơi này xảy ra chuyện không thể để lộ ra bên ngoài, Trần Tử Dương cũng không muốn lan truyền ra, cho nên cố ý gọi điện thoại trước, muốn nhắc nhở vợ cũ chỉ cần dỗ cho con vui, nhưng đừng hỏi nguyên nhân. Đang nói, liền thấy Lưu Chính mặt âm trầm đi tới.



"Tôi nói không cho em tùy tiện tìm phụ nữ, thì em lại ăn rau cũ sao?"



"Hả?"



Trần Tử Dương mê mang nhìn Lưu Chính, Lưu Chính tiến lên giựt điện thoại của Trần Tử Dương, sau đó tắt máy, một tay đặt trên eo Trần Tử Dương: "Tôi không thích em liên lạc với vợ cũ."



Trần Tử Dương cau mày: "Chuyện này liên quan gì tới anh chứ, anh có phải quản hơi....Ngô!"



Trần Tử Dương giật mình nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, cảm giác trên môi rất rõ ràng.... Cảm nhận được động tác của Lưu Chính ngày càng kịch liệt, Trần Tử Dương đột nhiên phản ứng lại, ngay sau đó giãy giụa: "Lưu Chính, anh làm gì vậy! Buông ra......"



Địch Hạo vuốt cằm nhìn, "Chậc chậc, lúc đầu em còn nghĩ rằng người này hiền lành, anh xem anh ta ăn giấm chua rồi, còn lợi hại hơn anh."



Tần Chí cạn lời nhìn Địch Hạo, lại ngẩng đầu nhìn: "Anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."



"Không đúng chỗ nào? Hửm?" Địch Hạo sửng sốt, vội vàng cúi đầu, hôm nay ra ngoài, cậu cố ý đeo lắc chân, gần đây vì nuôi dưỡng hồn phách trong đó, thứ hai để xem thử ở chỗ này hồn phách có phản ứng gì không. Hiện tại lắc chân trong túi Địch Hạo lay động mạnh mẽ, có phản ứng....



"Không đúng! Tình huống của Lưu Chính không đúng!"



Địch Hạo còn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy Tần Chí xông ra ngoài, lập tức chen vào giữa Trần Tử Dương và Lưu Chính, sau đó nâng cổ áo Lưu Chính kéo anh ta về sau.



"Hai người...." Trần Tử Dương nhìn thấy Địch Hạo và Tần Chí đi ra, trên mặt cũng không biết nên có biểu cảm gì mới tốt.



"Hạo Hạo! Xem trên người anh ta có thứ gì không?" Tần Chí mở miệng nói, "Trong cơ thể của anh ta rất bình thường."



Tần Chí vừa rồi dùng linh lực tra xét một chút, Lưu Chính không bị hạ chú, cũng không có dấu hiệu bị khống chế nào, vậy rất có thể có thứ gì đó trên người gây ảnh hưởng tới anh ta.



"Buông tôi ra! Hai người làm gì vậy?" Lưu Chính cau mày, muốn tránh thoát Tần Chí, anh ta rất chắc chắn mình không có vấn đề gì cả, cho nên cũng không hiểu nổi cuộc nói chuyện giữa Địch Hạo và Tần Chí.



"Tìm được rồi!" Địch Hạo giơ tay Lưu Chính lên: "Vết thương này của anh là thế nào?"



Phía trên vết thương có một luồng tử khí, tuyệt đối không phải thứ đơn giản đụng tới vết thương.



"Cái gì......" Lưu Chính không thể hiểu được nhìn Địch Hạo, trên mặt mang theo biểu cảm hoang mang.



Địch Hạo kháp một thủ quyết, vỗ trên tránh Lưu Chính: "Linh đài thanh minh!"



Lưu Chính một trận hoảng hốt, cảm nhận rõ ràng cảm xúc của mình dần bình tĩnh lại, đối với chuyện vừa xảy ra, anh ta nhớ rõ, lúc nhìn Trần Tử Dương, Lưu Chính đột nhiên cảm thấy ảo não, cho dù anh ta nổi cơn ghen, cũng không thể xé rách ngụy trang tình cảm của mình lúc này, sao cố tình lại không thể nhịn được?



"Xem ra tà khí trên vết thương này, có thể làm phóng đại cảm xúc của anh." Sau khi Tần Chí xem xét vết thương của Lưu Chính một lát nói, "Sao lại bị thương?"



Lưu Chính nghi hoặc nhìn vết thương trên tay mình, cau mày suy nghĩ nửa ngày: "Tôi thật sự không chú ý lắm."



Địch Hạo hỏi tiếp, "Vậy vừa rồi anh tiếp xúc với những ai?"



Lưu Chính vừa nhớ lại vừa nói: "Rất nhiều người. Khách mời và nhân viên công tác ở đây, hơn nữa vì không thể tiếp tục quay chương trình, vì thế vừa rồi Trần Húc tới nói với chúng tôi, để tiết kiệm chi phí, sẽ không dùng thiết bị của đoàn phim nữa, sau đó vừa rồi tôi ở trong phòng, Tiểu Trịnh mang theo người tới thu thiết bị, sau đó, tôi liền tìm Tử Dương...." Nói tới đây, Lưu Chính xấu hổ nhìn thoáng qua Trần Tử Dương, "Xin lỗi, vừa rồi tôi dọa em rồi phải không?"



"Khụ khụ." Trần Tử Dương cũng xấu hổ không biết nói cái gì, chỉ có thể nói sang chuyện khác, "Vừa rồi hai người có ý gì?" Vừa rồi hắn ta như nghe được chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, nhưng biểu hiện tương phản của Lưu Chính cũng không phải gạt người.



Địch Hạo trả lời đơn giản một chút, sau đó lại nói với Lưu Chính: "Vậy anh có thể nhớ lại xem, có những ai từng tiếp xúc thân thể với anh không?"



Lưu Chính nói một loạt tên người, tên của Trần Húc và Tiểu Trịnh đều có.



Sau khi Địch Hạo và Tần Chí rời khỏi, Trần Tử Dương cùng Lưu Chính đứng ở tại chỗ vô cùng xấu hổ, cuối cùng vẫn là Lưu Chính mở miệng nói, "Tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi, nhưng tình cảm tôi đối với em là nghiêm túc, hi vọng em có thể suy xét kĩ.... Tôi sẽ xem Nghiêu Nghiêu như con ruột của mình, Tư Vũ cũng rất thích Nghiêu Nghiêu.... Ừm, trước nói nhiêu đây đã, em có thể đồng ý với tôi, sẽ suy xét nghiêm túc chứ?"



Trần Tử Dương khó xử nhìn Lưu Chính, không biết phải trả lời thế nào cho phải, nhưng hắn ta cũng không muốn nói lời từ chối.



Lúc Địch Hạo và Tần Chí đến chỗ không người, lúc này Địch Hạo mới lấy lắc chân ra, "Cô có thể cảm nhận được đúng không? Tà khí trên vết thương vừa rồi là gì? Cô biết chứ?"



Lắc chân không tiếng động lắc lư một cái.



Địch Hạo ngẩng đầu nhìn Tần Chí: "Anh xem xem, hiện tại cô ấy có thể ra ngoài nói chuyện không?"



Tần Chí nhân lắc chân dùng linh lực dò xét một chút, lắc đầu nói, "Không được, hồn phách quá yếu rồi."



"Vậy thôi, nhưng ít nhất cô cho tôi một chút phản ứng." Địch Hạo nói với lắc chân: "Trần Húc và...."



Mới nói tới đây, lắc chân liền lắc lư.



Địch Hạo nhướng mày, chờ lắc chân không có chuyển động nữa, lại nói tên Tiểu Trịnh, lần này lắc chân lại chuyển động.



Địch Hạo vừa lòng gật đầu, "Bọn họ ai là hung thủ? Trần Húc?...... Tiểu Trịnh?......"



Nhưng lần này cho dù nói như thế nào, lắc chân vẫn không phản ứng, không biết có phải hai người đó đều không phải hung thủ không, hay hồn phách bên trong không biết ai là hung thủ giết cô ấy.



Vốn dĩ cho rằng lắc chân có phản ứng, có thể nói cho họ ai là hung thủ, kết quả lại thất bại, từ manh mối trước mắt mà suy đoán, hơn nữa dựa vào lời nói vừa rồi của Lưu Chính, có thể thấy, trước mắt Trần Húc và Tiểu Trịnh là có hiềm nghi lớn nhất, nhưng lại không có đủ chứng cớ, Địch Hạo và Tần Chí cũng đắn đo không biết ai mới là hung thủ thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện