Nữ chủ, cô lại muốn gây thêm chuyện gì nữa đây? Diệp Chi Châu bị ngữ điệu thê lương bi ai mà uyển chuyển của cô làm cho run lập cập, không nhịn được lùi về sau một bước, trả lời: “Em không ghét chị, chỉ là em không thích chị mà thôi.”

“Tiểu Dương em đang trách chị có đúng hay không?” Bạch Lỵ nghẹn ngào lên tiếng, ôn nhu nói rằng: “Em đang trách chị ngày hôm qua không đáp ứng làm giáo viên phụ đạo Anh ngữ ngoài giờ cho em sao? Tiểu Dương, không phải chị cố ý đâu, chỉ là chị nghe nói Vân đại ca có bệnh mất ngủ, nên đã suy nghĩ dành chút thời gian để điều chế trà hoa an thần giúp anh ấy ngủ tốt hơn thôi, dù sao thì việc ngủ không ngon cũng rất khó chịu...” Nói xong liếc mắt nhìn Vân Kha một cái, trong mắt tràn đầy nhu nhược mong đợi, còn cất chứa một tia e lệ.

Diệp Chi Châu trợn to mắt. E lệ?! Không phải chứ, lẽ nào bây giờ nữ chủ đã thích Vân Kha? Sao nhanh dữ vậy? Cái này sao khác với tài liệu cung cấp quá! Lúc này không phải chỉ mới là tình cảm sùng bái cùng với chút cảm kích thôi sao?

[ Năng lượng của hệ thống không đủ, tư liệu có khả năng sẽ có chút thiếu sót, nội dung câu truyện sẽ dùng hướng phát triển thực tế làm chuẩn. ]

... Hệ thống cậu là con gấu.

Chờ chút, mất ngủ? Diệp Chi Châu chuẩn xác bắt được trọng điểm trong lời nói của nữ chủ về nội dung câu truyện. Trong tài liệu quả thật có một đoạn nội dung như vậy, sau khi nữ chủ đi đến Vân Trạch mới phát hiện Vân Kha vẫn luôn có chứng mất ngủ, tốn mọi cách vẫn không thể nào chữa trị hết, liền bỏ tâm tư ra điều chế một loại trà hoa an thần, sau khi pha xong thì đưa qua cho Vân Kha dùng, hi vọng loại trà hoa này có thể giảm bớt ít nhiều bệnh tình của hắn.

Vốn chỉ nghĩ là một cử chỉ quan tâm nho nhỏ, lại không ngờ tới loại trà hoa này có hiệu quả cực kỳ tốt, sau khi Vân Kha uống hết thì ngủ rất ngon. Nữ chủ thấy thế thập phần vui vẻ, lại bắt đầu pha trà an thần vào mỗi ngày cho hắn, cho dù bị sốt đến gần như không thể rời giường được cũng không ngừng nghỉ!

Đối một người trường kỳ bị mất ngủ mà nói, một giấc ngủ ngon có sức hấp dẫn rất lớn, hơn nữa nữ chủ vừa quan tâm lại vừa có hành vi tri kỷ như vậy, Vân Kha tâm địa cứng rắn cũng dần dần bị nữ chủ làm làm ảnh hưởng, lặng lẽ rung động...

Ra đa nhiệm vụ của Diệp Chi Châu cấp tốc được mở ra, cúi đầu nhìn về phía khay trà trong tay nữ chủ, lẽ nào đây chính là...

Bạch Lỵ thấy cậu không trả lời, chỉ gắt gao nhìn khay trà trong tay mình thì giải thích, “Đây chính là trà hoa an thần chị nói đó, ngày hôm qua phải đến nửa đêm mới làm xong.” Sau đó nhìn về phía Vân Kha, “Vân đại ca, em giúp anh bưng trà hoa đến...”

Quả nhiên là loại trà chết tiệt kia!

—— Tuyệt, Đối, Không, Thể để cho Vân Kha uống được!

“Chờ đã.” Cậu lớn tiếng đánh gãy câu nói của Bạch Lỵ, rồi nhìn về phía cô ta nghiêm túc hỏi: “Chị Lỵ Lỵ, chị không phải bị mất trí nhớ hả, sao còn có thể điều chế trà hoa? Lẽ nào chị đã khôi phục lại trí nhớ?”Bạch Lỵ bị cậu hỏi làm cho sửng sốt, thấy ánh mắt mang theo sự tìm tòi của Vân Kha, vội vàng lắc đầu trả lời: “Không có, chị vẫn không nhớ gì hết. Còn về việc điều chế trà hoa... Khi chị nhìn thấy những thứ đồ này thì cảm thấy chị sẽ...”

“Vậy thì càng không thể để cho Vân ca uống thứ này.” Cậu lắc đầu một cái, vẻ mặt không đồng tình nhìn Bạch Lỵ, nghiêm túc nói, “Chị Lỵ Lỵ, em biết chị có ý tốt, nhưng dù sao đây cũng là thứ phải ăn vào bụng, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, chắc chị cũng không muốn giúp đỡ không thành ngược lại còn hại Vân ca đâu ha?”

“Không, chị không phải...” Bạch Lỵ có chút cuống lên, nhìn về phía Vân Kha vội vã giải thích: “Vân đại ca, em đương nhiên sẽ không hại anh, trà hoa này em đã uống thử rồi, thấy không có vấn đề gì mới bưng lên cho...”

“Cái gì, chị đã uống rồi sao?” Diệp Chi Châu kinh ngạc trợn to mắt, ngữ khí khoa trương hỏi, “Chị dám đưa đồ dư của chị cho Vân ca uống?”

“Không có không có, chị chỉ là khuấy một chút rồi nếm tí...”

“Chỉ nếm thì sao có thể xác định trà hoa này không có vấn đề gì chứ? Chị Lỵ Lỵ, sao chị có thể sơ ý võ đoán như thế!”

“Không, chị không phải... Tiểu Dương!” Bạch Lỵ bị cậu đánh gãy nhiều lần có chút tức đến bùng nổ, không nhịn được rít gào thành tiếng.

Diệp Chi Châu quyết đoán câm miệng, ngửa đầu nhìn về phía Vân Kha, trong mắt mang theo chút oan ức, “Vân ca, đừng trách em dài dòng, em chỉ lo lắng cho anh mà thôi, giáo viên ngày hôm nay có nói, thực phẩm không rõ lai lịch thì không được ăn.”

Đồ mà mình tỉ mỉ chuẩn bị lại bị phê bình là “Thức ăn không rõ lai lịch”, Bạch Lỵ cơ hồ sắp giận đến té xỉu. Cô hít sâu đem tức giận đè xuống, điều chỉnh biểu tình, nỗ lực ôn nhu nói: “Tiểu Dương, chị biết em trách chị không giúp em học bổ túc tiếng anh, nhưng em không thể bởi vì tức giận mà lấy bệnh mất ngủ của Vân đại ca ra đùa giỡn, em không hiểu đâu, bệnh mất ngủ rất là khó chịu đó, chị...”

“Em không có trách chị a.” Diệp Chi Châu nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt không hiểu, “Học bổ túc tiếng anh chỉ là đùa giỡn mà thôi, chị Lỵ Lỵ, chị sẽ không tưởng thật chứ? Chị bị mất trí nhớ, cho dù chị có muốn, em cũng không dám đồng ý cho chị dạy em học bổ túc a, nếu ngữ pháp lại lộn lên lộn xuống thì phải làm sao?”

Bạch Lỵ cảm thấy mình sắp bùng nổ thật rồi. Tên béo chết tiệt này ngày hôm nay rốt cuộc đã uống lộn thuốc gì hả, tại sao khắp nơi đều nhằm vào cô! Nếu không phải vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Vân đại ca, cô sẽ không, sẽ không uỷ khuất cầu tình với một tên mập ghê tởm như thế đâu!

“Vân đại ca...” Cô cắn môi, miễn cưỡng cười cười, một bộ dạng bị Đỗ Dương bắt nạt nhưng không so đo, trầm giọng nói: “Đứa nhỏ Tiểu Dương rất thích cáu kỉnh, trà hoa này là em đặc biệt vì anh...”

“Tiểu Dương chưa bao giờ cáu kỉnh.” Vân Kha vẫn luôn trầm mặc nghe bọn họ trao đổi rốt cục mở miệng, lời nói lại làm cho Bạch Lỵ lạnh từ đầu đến chân, “Kính xin Bạch tiểu thư sau này đừng hỏi thăm lung tung về tin tức của gia chủ, trà hoa này lòng tôi xin nhận.” Nói xong không thèm nhìn cô, quay người đi lên cầu thang.Diệp Chi Châu không nhịn được trợn to mắt, sau đó chớp chớp, mừng tít mắt. Cậu đây là đã thành công phá hủy công lược trà hoa của nữ chủ rồi sao? Hơn nữa mới vừa nãy Vân Kha đang nói giúp cho cậu?

Làm rất tốt, nam chủ!

“Còn không mau đi theo.” Vân Kha tại cửa phòng dừng lại quay người nhìn cậu, đối với việc cậu làm phiền bất mãn hết sức, “Đừng quên lấy bảng kết quả học tập và bài thi.”

“A ừm, được, đến đây.” Cậu bận rộn thu liễm lại ý mừng trên mặt, ôm cặp sách chạy vọt theo.

Ngày hôm nay Bạch Lỵ lần thứ hai nhìn theo bóng lưng của hai người biến mất trong tầm mắt, cảm giác so với lần thứ nhất càng thêm gay go!

Đáng ghét, thực sự đáng ghét! Đỗ Dương chết tiệt! Nếu không phải nó, nếu không phải nó... Vân đại ca chưa từng lãnh khốc với mình như vậy! Đều là lỗi của nó!

Cô nắm khay đựng trà, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, biểu tình dần dần vặn vẹo.

Chẳng qua là một tên béo đáng chết ăn nhờ ở đậu mà thôi, bày đặt ra vẻ chủ nhân cái gì! Chờ sau này tao...

Tại góc độ người khác không thấy được, Bạch Lỵ luôn luôn ôn nhu hòa hợp trong mắt nhiễm phải một tia oán độc.

Vui vẻ của Diệp Chi Châu duy trì không tới mười phút.

“Ngữ văn 85, toán học 72, tiếng anh 53, cả lý hoá tổng cộng mới được 113 điểm, trong lớp xếp hạng thứ hai đếm ngược, hạng 586... Đỗ Dương, tôi nghĩ gần đây em rất tiến bộ.”

Ngữ khí lạnh buốt, mặt đen như mực, cả người đều là khí tràng không vui, tầm mắt bất mãn như có như không.

Chẳng trách nguyên chủ càng ngày càng nhát gan, có một vị gia trưởng kinh khủng như thế, thực sự là làm khó đứa bé kia. Tuy rằng thành tích này xác thực quá thê thảm có chút không nỡ nhìn...

“Nói chuyện, còn nữa, không cho cúi đầu.” Vân Kha gõ gõ bàn học.

Diệp Chi Châu vội vã ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của hắn, vỗ vỗ cặp sách trong lồng ngực, bảo đảm nói: “Vân ca, lần này là do em phát huy không tốt, lần sau nhất định em sẽ thi tốt hơn!” Bằng tinh thần lực cấp song S của cậu, chỉ là mấy quyển sách giáo khoa cấp ba dễ hiểu mà thôi, chuyện nhỏ, lật lật mấy cái là có thể học được, bảo đảm lần kiểm tra sau sẽ lấy luôn điểm tối đa!

Lại gặp được rồi, cái ánh mắt linh động tràn ngập phấn chấn kia.

Không phải ảo giác... Sau mấy giây sững sờ ngắn ngủi Vân Kha cấp tốc hoàn hồn, khi lần thứ hai nhìn về phía Diệp Chi Châu hơi lạnh quanh thân rốt cục tản đi chút ít, thái độ cũng ôn hòa lại, “Xem ra em xác thực có tiến bộ.” Thiếu niên đang chậm rãi bỏ đi tính cách nhu nhược nhát gan mà trở nên tự tin lên, chuyện này rất tốt.

Không biết được những lời này của đối phương là phê bình hay thật sự là khích lệ, Diệp Chi Châu thông minh bảo trì trầm mặc.

“Được rồi, em ra ngoài đi.” Vân Kha luôn không nói nhiều không nói nhảm, bỏ bảng kết quả học tập xuống, vung tay với cậu, rồi lại cầm văn kiện trên bàn lên.

Nạn kiếp chắc là qua rồi. Diệp Chi Châu không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, tiến lên thu hồi bảng kết quả học tập và bài thi trên bàn nhét vào cặp sách, đi ra cửa.

“Em rất sợ tôi?”

Tay Diệp Chi Châu đã đặt lên chốt cửa lại bị câu nói đột nhiên của hắn làm cho sợ đến nỗi tim đập mạnh một cái, sau đó thấy hắn còn đang xem văn kiện không ngẩng đầu, dừng một chút, ngoan ngoãn trả lời: “Không có.” Cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình có chút sợ hắn đâu, chuyện này quá làm mất mặt người tương lai!

“Ừm.” Vân Kha vẫn như cũ không nhìn hắn, mạn bất kinh tâm (*) lật một trang văn kiện, phảng phất như cũng không để ý câu trả lời của cậu rốt cuộc là gì.

(* không để ý, không quan tâm)

Diệp Chi Châu ngạt thở, nhịn một chút, cố ý nói rằng: “Vân ca, em biết cách giúp anh ngủ ngon giấc.”

Vân Kha nghe vậy thì động tác lấy viết ký tên dừng một chút, rốt cục ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt cậu, hai giây sau liền thu hồi, thẳng thắn dứt khoát ký tên lên văn kiện, nhàn nhạt nói: “Đừng nghịch, trở về phòng đọc sách đi, tí nữa tôi sẽ kêu Phúc bá làm một bữa ăn khuya cho em.”

... Mất ngủ chết anh luôn!

Diệp Chi Châu căm giận quay người, lúc đi ra ngoài cố ý đóng cửa thật mạnh.

Bên trong thư phòng, Vân Kha để văn kiện xuống, liếc mắt nhìn về phía cửa, môi mỏng hơi câu lên.

Đêm khuya mười một giờ rưỡi, Diệp Chi Châu lặng lẽ mở cửa sổ phòng, vươn nửa người ra thăm dò căn phòng sát vách, gõ gõ gương trang điểm trong tay, thấp giọng hỏi: “Cậu xác định tôi thổi ở đây Vân Kha có thể nghe thấy sao?”

[ Xác định. ]

“Vậy được.” Cậu móc cái kèn acmonica cũ tìm được trong góc phòng đàn Vân gia từ túi quần ra, xoa xoa, đặt bên mép, sứt mẻ sứt mẻ mấy lần thổi lên.

Buổi tối an tĩnh, tiếng kèn acmonica trong trẻo thuận theo làn gió nhẹ nhàng phát ra rất xa. Diệp Chi Châu cẩn thận đem tinh thần lực ngưng tụ thành sợi dây nhỏ quấn quanh trên những nốt nhạc bồng bềnh, thông qua cửa sổ chậm rãi xâm nhập vào căn phòng cách vách, bay về phía vật sống duy nhất trong phòng.

Vân Kha nằm trên giường ấp ủ ước muốn buồn ngủ, tựa như có cảm giác mở mắt ra, lại không phát hiện dị thường, chỉ có một trận thanh âm kèn acmonica sứt mẻ như nói lắp nghe không ra giai điệu từ sát vách truyền đến.

Tiểu Dương muộn như vậy còn chưa ngủ?

Hắn cau mày, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, thanh âm kèn ácmônica lại đột nhiên lớn hơn. Tiếng kèn phảng phất như lông chim mềm mại nhẹ nhàng quét qua tai, tự dưng câu lên một trận nhột nhột đến từ tâm linh, làm cho hắn nhịn không được giơ tay xoa xoa lỗ tai. Một giây sau, cảm giác buồn ngủ đã lâu không gặp đột nhiên tập kích, trong lòng hắn muốn nhắc nhở đứa trẻ không nghe lời ở sát vách, chống lại cảm giác buồn ngủ đột nhiên xuất hiện một chút, nhưng cuối cùng trong tiếng kèn càng ngày càng nhu hòa thì dần dần thả lỏng rơi vào giấc mộng ngọt ngào.

Trong căn phòng cách vách, Diệp Chi Châu dần dần ngừng thổi, cẩn thận thu hồi tinh thần lực, không một tiếng động quệt cái miệng tê dại.

Rốt cục đang ngủ, chứng bệnh mất ngủ của nam chủ có cách chữa, lần này xem thử nữ chủ còn có thể lấy cái gì để làm nam chủ động tâm!

~~~~~~~~~~~

Editor có lời muốn nói: Châu Châu thiệc có tài đổi trắng thay đen à không đổi đen thay trắng =))) vì thụ thì luôn đúng mà ↖(^ω^)↗
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện