Editor: Đào Tử
__________________________
Ánh kiếm sáng loáng lóe lên, đầu người rơi xuống.
Vết thương to bằng cái bát phun cột máu, tràn ra xa ba bốn trượng.
Thẩm Đường tiện tay vứt bỏ thân kiếm dính máu, mắt lạnh nhìn thân thể mất đi đầu ngã xuống. Máu nóng sền sệt thấm ướt góc áo, bao trùm toàn bộ mu bàn chân phải. Chốc lát như có ngàn vạn con bò sát nhỏ nằm ở trên, mà cô mặt không đổi sắc.
Cô mặt mày băng lãnh, môi đỏ khẽ mở, lãnh đạm nói: "Muốn chết còn nói nhiều như thế, thật coi ta không dám gϊếŧ?"
Địch Nhạc: "..."
Cậu ta biết lực hành động của Thẩm huynh mạnh, cũng biết Thẩm huynh quả quyết, nhưng không nghĩ tới Thẩm huynh ra tay đột ngột như thế làm người ta không kịp chuẩn bị.
Nhìn đầu lâu lăn đến bên chân, mí mắt còn đang rung động, biểu lộ dừng lại vì kinh ngạc, Địch Nhạc ài một tiếng, đá cái đầu lại. Cùng chôn cả đầu với thi thể một chỗ đi, nhập thổ vi an cho toàn thây, xem như thể diện sau cùng.
Về phần có thể bị người đào ra hay không ——
Cái này cậu ta cũng không thể cam đoan.
Cậu chỉ việc chôn.
"Thẩm huynh, lần sau cậu muốn chém gϊếŧ thì chào hỏi một tiếng."
Thẩm Đường nói: "Chào hỏi gì?"
Địch Nhạc chỉ vào mấy tên lưu manh sợ mất mật: "Cho bọn hắn tâm lý chuẩn bị chút. Cậu không ngửi thấy mùi khai nướƈ ŧıểυ?"
Đúng vậy, nhát gan đã sợ tè ra quần.
Mặt đất rõ ràng bị chất lỏng làm ẩm ướt.
Thẩm Đường: "..."
Ngửi thấy rồi, xác thực nặng mùi.
Cô rút kiếm tiến lên nửa bước, bọn côn đồ sợ hãi hồn muốn bay, vội vàng nằm sấp, dồn dập dập đầu như muốn đập mặt đất thành lõm. Trong miệng còn liên tục cầu xin tha thứ, thề nhất định sẽ quy phục Thẩm Đường, chỉ cầu tha cho bọn hắn một mạng.
Thẩm Đường giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Chắc hẳn thời điểm bọn họ làm mưa làm gió, khi nhục thương hộ, ép người ta cửa nát nhà tan cũng không nghĩ tới mình sẽ có kết cục này.
Ánh mắt Thẩm Đường đảo qua đám lưu manh.
Một lúc lâu cũng không có bổ kiếm thứ hai.
Ngay lúc đám lưu manh may mắn cho rằng mình sắp an toàn, Thẩm Đường lại rút kiếm gϊếŧ hai người, hai cái đầu chết không nhắm mắt rời cổ. Chúng lưu manh thấy rõ khuôn mặt tên bị gϊếŧ, toàn thân run rẩy —— Không gì khác, kẻ chết đều là "Tâm phúc tay trái tay phải" của lão đại tiền nhiệm.
Chân chó quyền uy gần với lão đại nhất.
Càng là tên Nhị gia thổ phỉ phái tới.
Hai người giả bộ cầu xin tha thứ, kì thực giấu giếm sát ý, chuẩn bị thừa dịp Thẩm Đường buông lỏng cảnh giác đột nhiên xông lên —— Nhị gia để bọn họ bảo vệ đệ đệ cho tốt, kết quả đệ đệ bị du hiệp lạ lẫm gϊếŧ, kết cục của bọn hắn dù sao đều là chết!
Đã như vậy, không bằng trước khi chết kéo cái đệm lưng.
Địch Nhạc ngược lại không cảm thấy kinh ngạc, cười khẽ vỗ tay, mở miệng thổi phồng một hai: "Thẩm huynh mắt sáng như đuốc, loại tai hoạ ngầm này giữ lại không được!"
Thẩm Đường: "..."
Cô chỉ trước hết gϊếŧ hai tên lưu manh không vừa mắt, tai hoạ ngầm lớn nhất, lưu manh còn lại cùng xử luôn, cũng không có nói muốn lưu tính mạng bọn hắn.. . Nhưng Địch Tiếu Phương đã thổi cô như thế, nếu Thẩm Đường không chừa lại tên nào, luôn cảm thấy hơi mất mặt mũi.
Thẩm Đường nghĩ rồi thu hồi kiếm.
Lưu manh khác thấy thế, liên tục dập đầu biểu thị trung tâm.
Sắc mặt Thẩm Đường không vui: "Các ngươi đào hố chôn thi thể đi."
Chúng lưu manh hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn làm theo.
Sợ động tác mình chậm, thanh kiếm kia sẽ chào hỏi cổ của mình —— Ba cột máu vừa rồi phun ra, tuyệt đối có thể trở thành ác mộng cả đời bọn họ không thoát ra được!
Chỉ là không có công cụ đào đất, bọn họ đành cắn răng dùng tay mình đào đào. Đào chưa đầy một lát, mười ngón đen nhánh, đầu ngón tay đau nhức, nhưng người nào cũng không dám hô đau hô ngừng. Địch Nhạc bên cạnh nhìn, thở dài tiến lên: "Mấy người các ngươi tránh ra."
Đào như thế, đào gãy tay cũng không đào ra một cái hố.
Thẩm Đường ôm kiếm nhìn động tác kế tiếp của cậu ta.
Đám lưu manh tránh ra, nhìn ánh sáng màu mực hổ phù bên hông thiếu niên áo đen tràn ra, trong tay bỗng dưng hóa ra một thanh trường đao. Tụ lực, ngưng tụ võ khí tại thân đao, khí thế liên tiếp cất cao, ánh sáng màu mực càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng ngưng tụ thành sương mù trông cực kỳ chân thực.
Trong cổ cậu phát ra tiếng hét lớn, trường đao tích đủ khí lực vung về phía mặt đất. Đánh ra tiếng vang, cảm nhận được rõ ràng mặt đất dưới chân run rẩy. Cát bay mù mịt, khói đặc cuồn cuộn, sóng khí cuốn theo cát đá bùn đất nhào vào mặt.
Thẩm Đường buộc phải đưa tay che mặt.
Đợi sương mù tán đi, mặt đất thình lình xuất hiện một cái hố to, chớ nói chôn ba thi thể, thêm ba bộ nữa cũng dư xài.
Mà Địch Nhạc ngay cả chút mồ hôi cũng không có.
Khoát tay về phía lưu manh: "Chôn thi thể."
Bọn côn đồ lại lần nữa ngây ngốc: "..."
Bọn hắn hiện tại chớ nói suy nghĩ, hai chân đều mềm thành cỏ, đứng cũng không dậy nổi, không khỏi hoài nghi nhân sinh —— Bọn hắn, trước đó tại sao bọn hắn lại cho rằng, cho rằng hai người này là đám ẻo lả? ? ? Tên ẻo lả nhà ai có thể dứt khoát chém đầu liên tiếp ba người mặt còn không đổi sắc? Còn dùng chuôi trường kiếm thon dài xinh đẹp này, nhìn lại quỷ đầu đao bọn họ lấy ra chém người, có cái nào thân đao không dày rộng sắc bén?
Dùng kiếm đem cắt thịt còn tốn sức đi chém đầu người, quá trình vô cùng mượt mà, không gặp phải chút trở ngại —— Bởi vậy có thể thấy, không chỉ mũi kiếm sắc bén, sức lực người này cũng cực kì đáng sợ!
Vị thiếu niên áo đen một lời không hợp nện hố to thì càng đáng sợ, mà bọn họ còn truy sát cậu ta không chỉ một lần...
Có tên côn đồ nhịn không được sờ cổ.
May mắn mình sống sót sau tai nạn, phúc lớn mạng lớn!
Hố đào xong, chôn xác thuận tiện hơn rất nhiều.
Ném thi thể vào, rồi lấp bùn đất chôn.
Chưa tới một khắc đã làm xong.
Toàn bộ quá trình, Thẩm Đường đều ôm thanh kiếm kia, đứng ở tại chỗ nhắm mắt trầm tư, chợt nhìn còn tưởng rằng cô đứng đấy ngủ thiếp đi.
"Lang, lang quân... Chôn, chôn xong rồi..."
Lưu manh chọn đại biểu bẩm báo lại.
Hố chôn xong, trái tim bọn hắn cũng tạm thời rơi xuống.
Thẩm Đường phút chốc mở ra mắt.
"Trại thổ phỉ ở đâu? Các ngươi có ai biết?"
"Ta ta ta ta —— biết!"
Có lưu manh vội vã "Biểu hiện lập công", vô cùng tích cực.
"Được, ngươi đi!"
Thẩm Đường nhíu mày, ra hiệu hắn dẫn đường, lưu manh khác đuổi theo.
Bọn côn đồ lúc này cũng bồn chồn trong lòng.
Chuẩn bị kéo bọn họ tới trại thổ phỉ à.
Sợ bản thân thành pháo hôi hai người Thẩm Đường đơn đấu với trại thổ phỉ, nhưng lại không dám không nghe theo. Đi cùng, chết muộn một chút, nhưng kháng nghị không đi, ha ha —— Thi thể trước bọn hắn hiện tại vẫn còn ấm —— Đầu lìa khỏi cổ, thi thể tách rời.
Đám người mặt buồn khổ, hối hận xanh ruột.
Sao bọn họ lại trêu chọc phải hai tên sát thần này?
Thẩm Đường trở mình lên ngựa, nét mặt thờ ơ: "Không cần các ngươi ra sân, lên cũng vô dụng, các ngươi ở một bên nhìn là được. Chỉ có một điểm —— Ai dám trốn, ta xem như thổ phỉ đối đãi. Đi!"
Mô-tơ giống như biết sẽ phải đi nơi nào, cảm xúc vô cùng hưng phấn, bước chân nhanh nhẹn hơn ngày xưa rất nhiều.
Địch Nhạc tự nhiên cưỡi ngựa đuổi theo.
Quận Tứ Bảo nạn trộm cướp nghiêm trọng, ngày thường ẩn trong núi sâu, mới đầu lá gan còn nhỏ, dựa vào cướp bóc bóc lột tiểu thương đi ngang qua mà sống. Nhưng theo các nơi quận Tứ Bảo ốc còn không mang nổi mình ốc, quận thủ không có hạ quyết tâm xử lý, lá gan của bọn hắn càng lớn hơn.
Gan lớn, lòng tham cũng theo đó lớn.