Editor: Đào Tử

__________________________

Nha hoàn kề cận đều bị đánh chết...

Thẩm thị bị di cửu tộc...

Trên đời này người hiểu rõ đại nương tử Thẩm gia nhất đều thành người chết không cách nào mở miệng, như nha hoàn hồi môn vũ linh mặc dù cũng là hầu hạ trong phòng, nhưng chuyện biết được tuyệt đối không nhiều. Chuyện này nhìn thế nào đều lộ ra mùi âm mưu, Thẩm thị... Không đơn giản đâu.

Thẩm Đường thì thào: "Một nhà Thẩm thị, thật trung dung sao?"

Cô phát hiện mình sắp không nhận ra "Trung dung" Điền Trung nói.

Nhà ai trung dung sẽ thần thần bí bí như thế? Cố tiên sinh nói: "Đừng nói là Thẩm đại nương tử có ý trung nhân, lựa chọn đào hôn, Thẩm thị vì che đậy, thế là diệt khẩu gϊếŧ chết mấy nha hoàn bên người. Tìm không thấy Thẩm đại nương tử, nhất thời khổ vì không người thay thế, liền tìm Thẩm lang thay gả? Có điều, nam nữ khác biệt cũng quá lớn, Cung Vân Trì tuổi tuy nhỏ nhưng không mù... Đi đường thủy hay đường bộ, đêm tân hôn không che giấu được."

Thẩm Đường: "..."

Cô cố gắng đè khóe miệng co giật.

Ngữ khí bất thiện: "Đại nương tử Thẩm gia và ta tuổi tác xê xích, cũng là mười một mười hai tuổi, còn là nữ quyến nuôi dưỡng ở khuê phòng chưa lập gia đình, đi đâu quen biết tình lang, vì yêu bỏ trốn đào hôn? Loại thoại bản thư sinh hạn hẹp này ít nhìn lại."

Cố tiên sinh tự giác biết lỡ lời.

Mặc kệ chân tướng ra sao, đại nương tử Thẩm gia sống hay chết, loại sự tình liên quan đến thanh danh nữ quyến không nên phỏng đoán lung tung.

Về tình về lý, là anh ta không đúng.

Cố tiên sinh sửa lại trí tưởng tượng, nghiêm túc trên mặt tán đi, thêm mấy phần trêu tức tìm tòi nghiên cứu: "Vị Thẩm nhị gia kia thích sưu tập đồ cổ, có lẽ là từ đâu tìm thấy quan tài cổ quái, nóng lòng không đợi được mua về, sai người mở ra phát hiện cậu nằm bên trong? Không biết cậu nằm bao lâu, nhưng khuôn mặt vẫn tươi tỉnh như người sống. Càng ngạc nhiên hơn chính là cậu còn sống, tướng mạo lại tương tự Thẩm đại nương tử, thế là Thẩm nhị gia liền lén chở quan tài về Thẩm phủ, đúng lúc gặp Thẩm đại nương tử bởi vì cần che giấu tung tích, liền để cậu thay thế xuất giá?"

Thẩm Đường đơ mặt nghe xong toàn bộ câu chuyện.

"Với bản lĩnh của huynh không đi viết thoại bản thực đáng tiếc."

Một bản trước là hướng tình yêu máu chó —— Quý nữ nhà giàu vì yêu bỏ trốn lưu lạc chân trời xa xăm, chàng trai bần gia nằm gai nếm mật đạt được ước muốn, có lẽ về sau còn có thêm tiết mục mẹ chồng cay nghiệt tra tấn con dâu, khi nhục bản tộc con dâu bị diệt, cơ khổ không nơi nương tựa. Một bản sau càng thêm trâu bò, trực tiếp thêm yếu tố huyền huyễn quỷ dị, xác ướp ngàn năm vùng dậy thay gả cho công tử thế gia, không ngờ khẩu vị người này nặng đến vậy.

Cố tiên sinh: "Tại hạ cũng cảm thấy đáng tiếc."

Thẩm Đường: "..."

Cố tiên sinh giống như buông đề phòng, cười đàm chuyện với Thẩm Đường: "Đáng tiếc tại hạ tuổi thọ không dài, nếu tuổi thọ dài thêm chút, đợi thiên hạ hơi định, làm tiên sinh kể chuyện cũng tốt. Những năm này bị ép nghe nhiều tiếng lòng yêu ma quỷ quái như vậy, không nói ra rất đáng tiếc."

Thẩm Đường cảm thấy cái tên này đang mơ mộng hão huyền.

"Thiên hạ hơi định? Định là thiên hạ Bắc Mạc?"

Cố tiên sinh tránh.

"Vậy thì thật sự xong con bê."

"Thẩm lang không coi trọng?"

Thẩm Đường thẳng thắn: "Nghe người ta từng nói Bắc Mạc không phải người lương thiện."

"Nghe ai nói?" Thẩm Đường đang muốn nói "Cái này quan hệ quái gì đến huynh", lại nghe Cố tiên sinh hỏi, "Nghe Kỳ Nguyên Lương nói sao?"

Thẩm Đường khẽ nhíu mày: "Huynh điều tra vẫn rất đầy đủ."

Cố tiên sinh cười cười: "Thẩm lang xem trọng tại hạ rồi, dù sao cũng ở địa bàn Canh Quốc, động tác cũng phải thu liễm, tránh bị người khác phát hiện. Cái tên Kỳ Thiện, Kỳ Nguyên Lương này, ở vài chỗ thật đúng là —— Không ai không biết, không người không hay."

Như bí hí đồ ngàn vàng khó cầu.

Như số lượng kẻ thù.

Cố tiên sinh càng ngạc nhiên hơn chính là cái tên này còn sống.

Những chữ đằng sau nói thật trầm bồng du dương, âm dương quái khí.

Thẩm Đường vẻn vẹn chỉ đáp lại: "Ồ."

Cố tiên sinh: "Thẩm lang làm thế nào dính tới hắn?"

Một Chử Diệu cũng không phải là loại lương thiện —— Tuy rằng không có văn tâm nhiều phương diện không tiện, nhưng không phải không đầu óc, không ảnh hưởng bày mưu tính kế —— Một Kỳ Nguyên Lương tiếng xấu đồn xa, và vị Thẩm lang mang văn tâm nhưng sát ý so với võ đảm còn nồng hơn.

Đều là kẻ ác.

Rất khó để người ta không hiểu sai.

Thẩm Đường muốn đảo mắt trắng, rốt cuộc lý giải nỗi khổ của Kỳ Thiện.

Cô nói: "Vấn đề của huynh cũng thật nhiều. Ta và huynh lại không quen, ta dính với ai có liên quan gì đến huynh?"

Cố tiên sinh nói: "Có người quen lâu vẫn như kẻ xa lạ, có người mới gặp lại như bạn tâm giao."

Thẩm Đường: "..."

Tin anh ta mới lạ.

Cố tiên sinh cũng mặc kệ Thẩm Đường tin hay không: "Tại hạ đối với Thẩm lang mới quen đã thân, lo lắng cho cậu mới nói như vậy. Không tin, Thẩm lang không ngại về hỏi 'Đạo văn sĩ' của Kỳ Nguyên Lương."

"Huynh biết?"

Cố tiên sinh cười không nói.

Thẩm Đường chỉ cảm thấy nhàm chán đến cực điểm, không muốn tiếp tục ở lại đây một giây, đứng dậy phủi tro bụi không tồn tại, chuẩn bị cáo từ.

"Vũ linh này xử trí thế nào?" Thấy Thẩm Đường không cho phản ứng, Cố tiên sinh chậc chậc hai tiếng, ra vẻ khiêu khích, "Nếu Thẩm lang cũng không phải là nam mà là nữ, cũng không văn tâm, kết cục này... Sợ là sống không bằng chết. Dạng thù này, Thẩm lang có thể tiêu tan sao?"

Thẩm Đường liếc qua vũ linh vẻ mặt mê mang, vẫn còn bị ngôn linh khống chế, rồi nhìn Cố tiên sinh, cánh môi khẽ động.

Chỉ vứt xuống một câu "Ta gϊếŧ ả phải bồi thường tiền" .

Chạy đến chuyến này, bán rượu mới kiếm lời mấy đồng tiền?

Trọng yếu nhất chính là ——

Cô không gϊếŧ, Cố tiên sinh cũng sẽ gϊếŧ, còn xử lý sạch sẽ không lưu dấu, cô tội gì tự mình động thủ ôm một thân máu?

Vì sao chắc chắn có thể "Mượn đao gϊếŧ người"?

Bởi vì Thẩm Đường nói ra "Đạo văn sĩ" của Cố tiên sinh, vũ linh ở một bên nghe rất rõ ràng, chỉ dựa vào điểm ấy ả liền sống không được.

"Có thể hợp với Kỳ Nguyên Lương, quả thật không phải người lương thiện."

Cố tiên sinh rời Diệu Linh các không lâu, vũ linh nhảy giếng tự vận.

Nguyệt Hoa lâu.

Quan nhi đang xem một chồng thư tín thật dày.

Gặp Cố tiên sinh trở về cũng không gác lại, không e dè: "Cố tiên sinh có tra được gì không? Thẩm Đường kia có vấn đề chăng?"

Cố tiên sinh: "Đã tra, không có vấn đề gì."

Quan nhi ngầm kinh ngạc: "Thật là trùng hợp?"

Nhưng Cố tiên sinh đều nói như vậy, hắn cũng không hỏi đến cùng. Tốt nhất Thẩm Đường không có vấn đề, vừa lúc có thể thêm lí do để Bắc Mạc xuất binh thảo phạt Canh Quốc. Đợi thời điểm Canh Quốc loạn tượng tăng nhiều, ốc còn không mang nổi mình ốc, chính là thời cơ xuất binh tốt nhất.

"Tiên sinh vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi một chút đi."

"Vâng." Cố tiên sinh thi lễ một cái, rời đi.

Về đến phòng mới lộ ra một khuôn mặt khác.

Một mình đánh cờ, thì thào.

"Nên đi chiếu cố Kỳ Nguyên Lương..."

Cùng lúc đó, Thẩm Đường cũng trở về đến nông trạch.

Chử Diệu còn đang dạy học sinh, cái tên Kỳ Thiện này đang ngồi ở dưới hiên cúi đầu bện giỏ trúc, bên cạnh còn đặt một đống vải vụn và kim khâu.

Cô hồi tưởng việc mình trải qua mới vừa rồi, nhọc lòng.

Đặt mông ngồi xuống, kèm theo đó hừ một cái, muốn gây nên sự chú ý của tất cả mọi người, kết quả chỉ có Chử Diệu để ý đến cô, Kỳ Thiện còn đang bện giỏ trúc, nhìn ra được là một cái giỏ trúc tạo hình tinh xảo.

"Ngũ lang, sao thở dài?"

"Bên ngoài bị bắt nạt."

Kỳ Thiện phì cười: "Cậu bị bắt nạt?"

Một kiếm đứt cổ, máu không dính áo.

Thẩm tiểu lang quân không đi khi dễ người khác chính là ngày đi một thiện.

Thẩm Đường "Kêu rên" vỗ đùi, dùng giọng điệu lên án Kỳ Thiện hét lên: "Ta bị nhân tình cũ của huynh khi dễ."

Kỳ Thiện: "? ? ?"

Thẩm Đường yếu ớt bổ sung: "Một người họ Cố."

Kỳ Thiện cũng không ngẩng đầu lên nói: "Người họ Cố tại hạ quen biết, không có một ngàn cũng có tám trăm, cậu nói người nào?"

Thẩm Đường: "A thì ra huynh có tình nhân cũ họ Cố thật?"

Kỳ Thiện: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện