Trước kia Nghiêm Liệt không cảm thấy mình là người hẹp hòi, hôm nay coi như là hiểu sâu hơn về bản thân.
Sau khi biết Ngụy Tịnh có bạn gái, cô không nói thêm câu nào với Ngụy Tịnh, thậm chí bỏ lại Ngụy Tịnh một mình ở rạp chiếu phim ngoài trời, trở về phòng.
Lúc trở về Chu Mật đang ở trên xe Nghiêm Liệt, đợi cô chở mình về, còn chiếm vị trí bên cạnh ghế lái. Ngụy Tịnh nhìn thấy Chu Mật ngồi ở đó liền không đi qua, cuối cùng vẫn là Nghiêm Liệt phá vỡ yên lặng nói với cô: "Lên đây đi." Lúc này Ngụy Tịnh mới trầm mặc ngồi vào sau xe.
Trở về dọc đường đi đều là Nghiêm Liệt và Chu Mật nói chuyện, Ngụy Tịnh giống như không khí không tồn tại.
Chu Mật điên cuồng nói Hứa Tranh, tên khốn kiếp kia thật là che giấu quá kĩ mà, nếu không phải lần này thì không biết chị ta có nhiều chị em gái như vậy! Hơn hai mươi người phụ nữ ầm ầm lao tới, cậu đoán xem trong này có bao nhiêu người bị chị ta chà đạp qua? Hay là đều bị chị ta động thủ rồi? "Mình đi hỏi chị ta chuyện này, kết quả chị ta nói trước kia chỉ là vui đùa một chút mà thôi. Vui đùa một chút! Đúng vậy, chị ta thật lợi hại, tùy tiện vui đùa một chút cũng chơi hai tay, nghiêm túc đối xử chắc gộp lại được thành một đại đội luôn?"
Nghiêm Liệt vô cùng kỳ quái nhìn Chu Mật: "Bàn về số lượng bạn giường, chẳng lẽ cậu thua cô ấy sao?"
"Là không thua."
"Vậy cậu kêu ca cái gì?"
"Mình với chị ta không giống nhau!"
"Có cái gì khác?"
Vấn đề này làm khó Chu Mật, sau lời này, Chu Mật ngừng ồn ào, lâm vào trầm tư.
Đêm đó Hứa Tranh đến phía xa bãi biển tìm Chu Mật.
Chu Mật đang cùng một người phụ nữ kề sát tâm sự.
Kỳ thực cái gì cũng không làm, Chu Mật còn không phải không biết phân biệt tốt xấu như vậy đi quyến rũ bạn Hứa Tranh. Thời điểm Hứa Tranh tìm được, các cô đang ngồi chung một chỗ nói chuyện, Hứa Tranh không tiến lên, đứng ở một bên nhìn các cô.
Lúc Chu Mật phát hiện ra Hứa Tranh, cô đã đứng gần một giờ.
Chu Mật vẫn cảm thấy Hứa Tranh là cái loại chuyện gì cũng giấu trong lòng, đánh chết cũng không nói ra, kỹ thuật dỗ dành người cực kỳ nát, chính là đến nói hai câu "Ồn ào đủ rồi đấy" "Xong hết rồi".
Cái quỷ gì vậy, ai muốn loại trấn an này cơ chứ? Muốn bù đắp cái gì thì ôm lấy gặm nha, đây mới là nhân sinh tràn trề niềm vui được không?
Đáng tiếc Hứa Tranh không phải loại người như vậy.
Chu Mật cảm thấy cô cùng Hứa Tranh chỉ có độ phù hợp trên giường tương đối cao, trong cuộc sống cô cũng không thích cái loại tính cách khó hiểu như Hứa Tranh đó.
Chẳng qua Hứa Tranh là đầy đủ khiến lòng người rung động, lấy lòng được chị ấy sẽ nhận được rất nhiều đồ.
Chu Mật biết trên thế giới này tình yêu chân thành cũng không đáng giá, cần nhận rõ chính là có hợp hay không, thoải mái yêu thích.
Cho nên cô đối với Hứa Tranh rất quấn quít, vừa yêu lại vừa chán ghét.
Chuyến đi hải đảo này làm mọi người vướng vào khúc mắc, thực sự là vất vả mà không có kết quả tốt, Nghiêm Liệt vô cùng hối hận.
Trở lại Bắc Kinh, Nghiêm Liệt tùy tiện đem Chu Mật nhét vào con đường nào đó để Chu Mật tự đón xe về nhà, sau đó đưa Ngụy Tịnh đến tận cửa nhà.
Ngụy Tịnh bày tỏ cảm ơn với Nghiêm Liệt, nhưng nghe vào tai Nghiêm Liệt lại là một loại châm chọc.
Cái gì mà cảm với ơn, thật lòng cảm ơn sẽ nói câu vẫn luôn có bạn gái như thế kíƈɦ ŧɦíƈɦ mình sao?
Cô tự mình đa tình lâu như vậy, ngu ngốc nghĩ rằng Ngụy Tịnh là trạng thái độc thân, không tiếc bày ra đủ loại không biết xấu hổ để đến gần.
Đến cuối cùng nhận được kết quả là Ngụy Tịnh đã có đối tượng qua lại?
Nghiêm Liệt không hề muốn nghĩ Ngụy Tịnh nói mình không phải độc thân là đang nói dối.
Ngụy Tịnh khẳng định không ngốc, Nghiêm Liệt đối với cô hành động thân mật cùng ánh mắt khát vọng như vậy, chẳng lẽ cô sẽ đọc không hiểu sao?
Nếu Ngụy Tịnh đang nói dối, Nghiêm Liệt sẽ càng không chịu nổi tình cảnh này, so với trực tiếp bị cự tuyệt càng không chịu nổi.
Cho nên chuyện đến nước này, bất kỳ trường hợp nào đối với Nghiêm Liệt mà nói, đều nên biến mất khỏi cuộc sống Ngụy Tịnh mới phải.
Không cần đóng giả có bạn trai, đóng giả cái gì thẳng nữ, đừng tiếp tục bịa đặt lý do để vô tình gặp gỡ.
Cứ như vậy đi, người vẫn là nên chừa cho mình chút tôn nghiêm.
Nghiêm Liệt không đáp lại cảm ơn của Ngụy Tịnh, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, lái xe rời đi.
Tầm mắt Nghiêm Liệt không nhìn thấy Ngụy Tịnh, bản năng Nghiêm Liệt làm cho trong đầu cô tự thiết kế ra hình ảnh Ngụy Tịnh ở sau xe đưa mắt nhìn cô rời đi.
Ánh mắt vẫn là cái loại cô thích kia, tinh khiết mang theo cảm giác cấm đoán nhìn không thấu.
Cho dù không dùng mắt bắt lấy, khí tức Ngụy Tịnh vẫn là rõ ràng như vậy.
Nghiêm Liệt trong lòng đau xót, đau đến không để cho cô dám ngẫm nghĩ.
Nghiêm Liệt lại đem sự chú ý của mình chuyển tới công việc, cô bắt đầu mỗi ngày đều ở lại công ty, bất kể chuyện gì đều muốn quản một chút, làm các nhân viên luyện tập đến quá sức.
Mọi người đều đang rối rít thảo luận Nghiêm tổng rốt cuộc bị làm sao, sao có thể mỗi sáng sớm chín giờ đã an tọa ở công ty, thẳng đến mười giờ tối, chưa hề gián đoạn.
Chẳng lẽ cô không có một chút cuộc sống riêng tư nào sao?
Cuối cùng nhóm bát quái cho ra một kết luận: Nghiêm tổng nhất định là kiểu không ai dám theo đuổi, cho nên vẫn độc thân.
Sức mạnh độc thân rất đáng sợ, không chỉ có thể phá hủy một người phụ nữ, người bên cạnh liên quan cũng có thể bị tàn phá.
Những lời này đúng là không sai, sau ba tuần Nghiêm Liệt làm việc quên ăn quên ngủ thật sự sụp đổ, bị bệnh.
Nghiêm Liệt trước nay cảm giác đều rất nhạy bén lại sau ba ngày mình lên cơn sốt mới cảm giác được.
Nhưng cô vẫn như cũ đi làm, trong nhà mới không có thuốc mà cô cũng lười đi mua, chỉ như vậy chống đỡ, hồn nhiên không thèm để ý.
Đêm đó Chu Mật tới công ty tìm cô cùng ăn cơm, thấy cô một bộ dáng tiều tụy, ánh mắt bị thiêu đến đỏ lên, tìm tòi trán cô, kinh ngạc nói:
"Cậu xảy ra chuyện gì vậy, nóng thành như này mà còn tới công ty, không muốn sống nữa sao?"
"Không sao, cũng sắp khỏi rồi." Nghiêm Liệt không muốn bị ai khiển trách, thúc giục Chu Mật nhanh lên một chút lên xe đi nhà hàng.
Trên đường đến nhà hàng, Chu Mật nói mình cùng Hứa Tranh hoàn toàn chia tay rồi.
"Làm sao? Cá lớn không câu?" Nghiêm Liệt hỏi cô.
Chu Mật than thở: "Mình với chị ta, rõ ràng chiến tranh lạnh lâu như vậy, vốn cho là hai người đều trầm mặc tách ra thì tốt, mỗi người tiếp tục tìm thú vui mới. Ai biết Hứa Tranh người này cấu tạo não quá khác người thường. Lần trước là đưa một xe hoa hồng trắng tới, lần này trực tiếp đưa nhẫn tới, còn cực kỳ nghiêm túc nói tôi tuổi tác cũng không nhỏ, mặc dù người nhà đều biết tôi thích nữ, cho tới bây giờ không thúc giục kết hôn, nhưng tôi cũng muốn nghỉ ngơi. Ý tứ chính là chị ta muốn cùng mình vui vẻ sống qua ngày."
Nghiêm Liệt nói: "Đây không phải chuyện tốt à? Sao cậu còn muốn chia tay người ta?"
Chu Mật hiếm thấy nghiêm túc một lần: "Mình là người như thế nào mình tự biết rất rõ, không muốn gieo họa chị ấy, liền nói sau này đừng gặp lại nữa."
Nghiêm Liệt: "Được, mua nhẫn. Hứa Tranh ra tay một cái chắc chắn rất rộng rãi chứ? Chiếc nhẫn kia hẳn giá trị không nhỏ. Thật là lãng phí."
Chu Mật liếc cô một cái: "Nghiêm đại tiểu thư, ngài cũng đừng dày vò tôi nha, tôi đã ba ngày ngủ không ngon giấc. Nào dám ngủ đây, vừa ngủ trong mộng liền chiếu lại lúc chia tay ánh mắt tràn đầy nước mắt kia của Hứa Tranh, thật là so với đâm mình mấy đao còn khó chịu hơn. Mình thật sự không biết người phụ nữ tốt như chị ấy rốt cuộc vừa ý mình cái gì..."
Nghiêm Liệt vỗ vỗ chân Chu Mật, cười nói: "Vốn là mình đang đau đầu, nhưng tâm sự với cậu một lúc mình thoải mái hơn nhiều rồi."
Chu Mật khinh bỉ cô: "Không được cười trên nỗi đau của người khác."
Hai người tâm tình đều không tốt lắm, đi nhà hàng ăn cơm làm gì, chạy thẳng tới quán bar.
Nghiêm Liệt bình thường không uống rượu không thể nào thích quán bar cũng theo Chu Mật đi, hai cái nâng ly Nghiêm Liệt nói cùng mừng thất tình.
"Gì? Thất tình? Cậu?" Chu Mật giờ mới phản ứng.
"Đúng vậy, chúc mừng mối tình đầu của mình kết thúc trong bi kịch." Nghiêm Liệt mặc kệ Chu Mật, tự mình uống vào một ly rượu mạnh.
Chu Mật cầm ly rượu trong tay, đẩy cánh tay Nghiêm Liệt:
"Có ý gì nha? Cậu mang cái họ Ngụy kia ra ngoài chơi, để ý cô ta như vậy, cô ta còn bỏ rơi cậu?"
Nghiêm Liệt cau mày: "Căn bản cũng không phải chuyện như vậy, người ta từ trước tới nay đều có bạn gái, biết không? Thời điểm mộng du còn kêu tên của bạn gái đây. Cái gì Nhược Khê, cái gì Ấu Lôi... Cũng không biết cái nào mới là bạn gái cô ấy."
Rượu mạnh vừa rồi đi xuống, Nghiêm Liệt chỉ cảm thấy cả người nóng lên, trong cổ họng cay cay: "Còn có nhiều chị em gái như vậy, hừ."
"Không thể nào, nhìn bộ dáng kia hẳn là xử nữ chứ."
"Xử nữ cái đầu cậu." Nghiêm Liệt mắng.
"..."
Chu Mật trong đầu nghĩ, Nghiêm đại tiểu thư lần này thật đúng là bị đả kích, bình thường vẫn luôn giả bộ nói mẹ không cho con gái ngoan nói lời thô tục, hôm nay cũng văng rồi, xem ra là thật sự khó chịu.
"Không sao nha, không phải chỉ là một tiểu cô nương sao? Nơi nào chả tìm được chứ, trở về muội muội tìm cho tỷ người tốt hơn."
Nghiêm Liệt không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm ly rượu trong tay.
"Đừng buồn bực nha, uống chút rượu cho người tiêu độc, một lát bệnh đều khỏi."
"Quên đi."
"Cái gì quên đi?"
"Đừng tiếp tục trêu chọc mình những thứ lung tung này." Nghiêm Liệt lại uống một ngụm rượu đến cổ họng như lửa đốt, "Hơn nữa, không có ai giống em ấy..."
Chu Mật cả người bị đâm --- xong đời, một Hứa Tranh một Nghiêm Liệt, các cô đóa hoa rực rỡ diễm lệ như vậy, một khi nghiêm túc đều thật đáng sợ, thật là khiến cho người ta đại não co rút thành tiểu não, không thể tiếp thu.
Chu Mật không hiểu, Nghiêm Liệt rốt cuộc thích họ Ngụy cái gì? Tại sao bởi vì họ Ngụy có bạn gái liền thương tâm tới mức phải uống rượu? Còn uống say, về nhà ở trong phòng vệ sinh ôm bồn cầu ói nửa ngày.
Thực sự là không đáng.
Hiện nay xã hội này làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ có đáng hay không, giống như Hứa Tranh vậy, vừa có tiền vừa xinh đẹp mới có tư cách được người thích chứ? Chu Mật làm mất núi vàng này cũng coi như là có lý do có chứng cứ.
Nghiêm Liệt đâu?
Không hiểu nổi Nghiêm Liệt đang suy nghĩ gì, cái loại mặt hàng như Ngụy Tịnh đó chạy dọc đường một vòng là có thể kêu lên xe mấy người. Từ tướng mạo đến gia thế rồi đến tên, bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, được chứ?
Nhưng bạn tốt thương tâm khổ sở, Chu Mật không nên bỏ đá xuống giếng nữa, vẫn là phải chiếu cố thật tốt.
Đêm đó Chu Mật mang Nghiêm Liệt về nhà qua đêm, đỡ cô lên giường lại sát bên người giúp cô.
Nghiêm Liệt híp mắt nhìn Chu Mật, dùng sức đẩy người ra một chút, mắng: "Tên lừa gạt!"
Chu Mật dỗ dành: "Được được được, mình tên lừa gạt, mình lừa thân lừa tâm cậu!"
Nghiêm Liệt: "Vậy em đúng thật sự là lừa đảo!"
Chu Mật: "..."
Có lẽ Nghiêm Liệt nhận nhầm mình thành Ngụy Tịnh đi. Ai, đẩy liền cho cậu đẩy, muốn mắng cũng cho cậu mắng, dù sao ai cũng muốn đẩy mình mắng mình, cũng không ít đi một miếng thịt.
Thấy bộ dáng này của Nghiêm Liệt, Chu Mật càng thêm kiên định tuyệt đối không nên động lòng với ai, ai thật lòng người đó chết, chính là chuyện như thế.
Thứ hai Nghiêm Liệt đau đầu làm sao cũng không dậy nổi, Chu Mật mua cho cô thuốc giải rượu, dặn dò cô tỉnh lại phải nhớ uống thuốc.
Nghiêm Liệt lẩm bẩm không để ý tới Chu Mật, Chu Mật không có thời gian mè nheo với bạn, hôm nay mẹ hẹn cô ra ngoài, cô phải trang điểm ăn mặc thật tốt một phen mới được.
Đã lâu không gặp mẹ, Chu Mật hướng về phía gương loay hoay nửa ngày, mặc cái gì cũng không hài lòng.
Nhìn trong tủ treo quần áo một hàng tóc giả, tâm tình cô có chút hỏng bét.
Chọn nửa ngày vẫn là chọn cả người váy giản dị và giày cao gót màu trắng, đẩy đẩy tóc của mình, đi gặp mẹ.
Mẹ Chu Mật họ Tần, chủ yếu Chu Mật cũng gọi bà là Tần thái thái.
Tần thái thái năm nay ngoài năm mươi sắp sáu mươi, nhưng bảo dưỡng khá tốt, nhìn qua rất tao nhã.
Đoạn thời gian trước Tần thái thái giúp chị Chu Mật sinh con, Chu Mật cũng bận lêu lổng cùng phụ nữ, không có thời gian gặp mặt.
Mà hôm nay Tần thái thái có hứng thú như vậy gọi con gái, không biết vì chuyện gì.
Chu Mật vội vội vàng vàng chạy tới nhà hàng đã hẹn, liếc mắt liền nhìn thấy Tần thái thái, đang muốn hướng Tần thái thái lộ ra một nụ cười thuần khiết, bỗng nhiên phát hiện Hứa Tranh ngồi bên người Tần thái thái, còn rất lễ phép châm trà rót nước cho bà.
Cằm Chu Mật suýt chút nữa rơi xuống đất.
Chờ một chút! Tần thái thái! Tại sao người lại cười rực rỡ như vậy! Đây không phải là người! Hứa Tranh tên khốn kiếp kia dùng thủ đoạn gì thu mua người!?
Chu Mật nghi ngờ ngồi vào bên kia Tần thái thái, cũng không biết trước đó hai người bọn họ đang nói cái gì, Tần thái thái cười đến cơ hồ không thu về được.
Thấy con gái tới, Tần thái thái kéo tay Chu Mật nói:
"Ai, Hứa tiểu thư quả thực quá thú vị."
Chu Mật không lên tiếng, dùng ánh mắt thẩm vấn Hứa Tranh.
Hứa Tranh mặc âu phục chức nghiệp nghiêm túc rất tri thức cười, chậm rãi nói:
"Chu tiểu thư muốn ăn cái gì? Tùy ý gọi, hôm nay tôi mời khách."
Còn Chu tiểu thư, Chu Mật trong lòng nhổ nước bọt, trước kia ở trên giường chơi đều kêu loạn một trận cái gì bảo bối sweetie mèo nhỏ, bây giờ ngồi ở đây giả trang nội liễm gọi Chu tiểu thư sao?
Có bản lĩnh thì ngay trước mặt mẹ tôi thể hiện bộ mặt thật yêu thích trói người của chị đi!
Mặc dù Chu Mật trong lòng một trận mắng, nhưng cô cũng đem bộ mặt thật của mình thu lại rất tốt, mặc cho Tần thái thái nắm tay mình, nụ cười đáng yêu đáp lại Hứa Tranh:
"Hứa tiểu thư không nên khách khí, nhà hàng này tôi rất quen. Bình thường chị rất chiếu cố mẹ tôi, vẫn là tôi mời thì tốt hơn."
"Phải không, rất quen?" Tần thái thái nghi ngờ nhìn con gái, "Nhưng nhà hàng này là của Hứa tiểu thư."
Nghe nói như vậy Chu Mật hoàn toàn không có thanh âm, nhìn Hứa Tranh một cái, thấy cô cười đến vững chãi, tựa như đã sớm đoán được Chu Mật sẽ nói gì.
Bộ dáng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay này, thật là khiến người ta chán ghét.
Yêu đương cùng bạch phú mỹ thật là một chuyện rất nguy hiểm, mấy người đó bất kể là đại não hay là tiểu não đều có thể đem đến cho người khác các loại phiền não.
Hôm nay Hứa Tranh có thể kéo Tần thái thái ra ngoài nhất định là trên phương diện làm ăn cho Tần thái thái chỗ tốt rồi. Nhìn mẹ cười với Hứa Tranh đến là xán lạn.
Có tiền đồ hay không vậy?
Thật sự thay người mất mặt!
Thời điểm Tần thái thái đi vệ sinh, Hứa Tranh lấy điện thoại ra nhìn. Chu Mật đoạt lấy điện thoại. Hứa Tranh cũng không giận, ve vẩy mái tóc dài ung dung dựa vào ghế, còn cười với Chu Mật .
"Rốt cuộc làm sao chị thu mua mẹ tôi?"
"Tôi không thu mua, chẳng qua là cùng mẹ em ăn cơm, thuận tiện nói một chút chuyện phương diện làm ăn."
"Chị lại ký cho mẹ tôi một món hời? Tiền đồ! Mấy người các chị, đều là chỉ có thể dùng chút thủ đoạn tiền tài đánh ra một viên đạn bọc đường, có thể sáng tạo hơn không?"
"Cũng không đánh em, em đừng kích động."
Hứa Tranh người này không biết xấu hổ còn có thể nói ra những lời này!
"Chị đánh chính là mẹ tôi!"
"Đúng vậy."
"Đã nói chúng ta chia tay rồi có được hay không!"
Hứa Tranh cười nhạt: "Đều không chung một chỗ, thế nào lại chia tay."
"..."
Hứa Tranh chỉnh sửa cổ áo một chút, lại đem ống tay áo khép lại, một bộ mặt lòng người dạ thú.
Chu Mật đứng lên, nắm cổ áo Hứa Tranh căm tức nhìn cô:
"Chị có thể chơi tôi, đừng động đến mẹ tôi, nếu không tôi liều mạng với chị."
Hứa Tranh không hề bị lay động, như cũ mỉm cười:
"Lúc nào để cho tôi chơi? Hôm nay mặc đồ này không tệ, thanh thuần, tôi thích."
Chu Mật đẩy ngã Hứa Tranh xuống sofa, xách túi đi.
Lúc Tần thái thái trở lại mặt đầy nghi ngờ: "Ơ? Mật Mật đâu?"
"Cô ấy trở về rồi." Hứa Tranh lần nữa cài chắc nút áo, mỉm cười đáp lại.
"Đứa nhỏ này thật là, tại sao một câu cũng không nói liền chạy đây? Xin lỗi nha Hứa tiểu thư, lần sau lại tới để con bé đền bù cho cô."
Hứa Tranh nhìn mặt Tần thái thái, đăm chiêu trả lời: "Không cần, cô ấy giống như không muốn gặp tôi."
"Sao có thể! Là con bé quá tự do phóng khoáng. Ai, Mật Mật nhà ta từ nhỏ chính là như vậy, tính khí rất xấu. Chẳng qua tính khí là một chuyện, nhưng nó thật ra là một đứa bé ngoan. Không có lời của nó, có thể tôi đã không sống tới bây giờ, đã sớm ở thời điểm thiếu nợ nhảy lầu..."
Như là nghĩ đến chuyện gì đau khổ, mặt Tần thái thái có chút run rẩy.
Hứa Tranh cầm tay bà, Tần thái thái ngẩng đầu, nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Hứa Tranh tất cả đều là biểu tình ân cần.
"Tần thái thái, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, bây giờ không phải rất hạnh phúc sao? Mật Mật cô ấy trưởng thành cũng hiểu chuyện, bây giờ chính là thời điểm hưởng phúc của người."
Tần thái thái trong lòng suy nghĩ "Hứa tiểu thư thật là đẹp", vốn là đầu óc không chứa nổi cái gì lập tức bởi vì nụ cười của Hứa Tranh, tan đi ưu sầu.
"Bây giờ tôi chỉ muốn nhìn Mật Mật nhanh lên một chút kết hôn, tìm một đàn ông tốt gả cho, tôi cái gì cũng không lo."
"Ồ? Cho nên..."
"Cho nên cái gì?"
Hứa Tranh sờ cằm cười nói: "Không có gì."
Chu Mật xách túi lấp lánh đi nhanh trên đường, trong lòng đầy một bụng oán khí đối với Hứa Tranh, không thấy một cô gái bưng thức ăn đâm đầu đi tới, trực tiếp đụng phải.
Đồ ăn cô gái âu yếm đã rơi đầy đất, đang muốn nổi giận, lại thấy người đụng vào mình ôm đầu gối ngồi xổm xuống ô ô khóc.
"Tôi nói... Tôi còn chưa khóc đâu, cô khóc cái gì nha." Người kia không biết nên nói gì cho phải, an ủi, "Có phải bỏng đến cô rồi không? Bị thương chỗ nào? Để tôi nhìn một chút."
"Không liên quan đến cô." Hai tay Chu Mật vung lên đem nước mắt trên khóe mắt đều bỏ rơi, lập tức đứng lên, cùng cô gái hai mắt nhìn nhau một cái, bước nhanh rời đi.
Cô gái còn đứng tại chỗ, cảm thấy chuyện này không đúng nha.
Tôi bỏ ra mấy chục tệ xếp hàng nửa ngày mới mua được bữa trưa liền bị cô vô tình đánh đổ như vậy, cô không đền tôi thì thôi còn không tốt bụng đến mức này...
Cô hết cách rồi, lại trở về mua, lúc xếp hàng gọi điện thoại nói:
"Chị chờ em một chút nha, em xảy ra chút chuyện bất ngờ, phải chậm một chút mới đưa cơm cho chị được."
Thời điểm Ngụy Tịnh nhận được điện thoại của em gái lấy làm kinh hãi: "Có chuyện ngoài ý muốn? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Em không sao chứ?"
Dương Khiết nói: "Em không sao, chính là cơm đụng phải người ta đổ rồi. Chị chờ một lát nha, đói bụng thì ăn chút quà vặt."
Buổi chiều còn có lớp, Ngụy Tịnh đang ở phòng tự học đọc sách nghe đến chỗ này mới yên tâm:
"Không sao đâu, chị không đói bụng. Đã nói em không cần chạy xa như vậy mua đồ ăn, căng tin ở trường học chúng ta tùy tiện ăn một chút là được rồi."
"Không được, không phải chị vẫn luôn than phiền căng tin trường học làm cơm khó ăn sao? Em hiếm thấy một lần trở về, chẳng lẽ còn muốn chị ăn những thứ kia?"
Ngụy Tịnh cười: "Được rồi, em chú ý an toàn nha, chị chờ em tới."
Dương Khiết thích nghe thanh âm chị mang theo ý cười, này nghĩa là, ít nhất thì, tâm tình chị coi như không tệ.
Mua cơm thật vui vẻ đi trường học Ngụy Tịnh tìm cô, Ngụy Tịnh nói cô chờ ở căng tin.
Thời điểm Dương Khiết đi trên cầu thang, có mấy nam sinh đúng lúc đi tới, nhìn cô mấy lần.
Chờ Dương Khiết đi lên mấy người kia mới xì xào bàn tán.
Vừa nãy là của trường chúng ta? Khoa nào đây, sao chưa từng thấy qua? Ăn mặc thật nóng bỏng, chân thật là trắng.
_______________
Chương này nhiều chữ gấp đôi mấy chương khác lận =='