Diệp Từ vốn muốn logout. Nhưng cô bỗng nhẫm tính thời gian, nếu không có gì thay đổi thì thời gian tập đoàn Vinh Quang khai thông trao đổi kim tệ thật vào ảo trong game không còn xa nữa.
Nhìn 100 triệu (ba mươi ngàn kim tệ) có vẻ nhiều, nhưng đợi đến lúc khai thông trao đổi kim tệ, thì đã không phải là số nhiều nữa.
Vẫn để kim tệ như vậy không phải là lựa chọn đúng đắn, nên đổi thứ có giá trị hơn.
Cô vào kênh bạn tốt tìm Lang Y Nhân và Mạch Thủy Thâm, đều nhắn tin: “Hai người còn bao nhiêu kim tệ trên người?”
Hai người lập tức báo con số. Quả nhiên là người nghèo, Mạch Thủy Thâm còn nghèo hơn cả Lang Y Nhân.
“Từ cần tiền à? Mình có 20 kim tệ, toàn bộ gia sản đấy, muốn mình gửi cho cậu không.” Lang Y Nhân nói như thế.
“Chờ anh mua đám rác lần này xong, có thể kiếm 18 kim tệ, chút nữa cho em.” Mạch Thủy Thâm nói như vậy.
Diệp Từ nhìn 30.000 kim tệ nóng hổi trên tay, bỗng nhiên cảm thấy lệ rơi đầy mặt, mặt đen hẳn ra……
Sao quanh cô không có ai là đại gia thế? “Để em (mình) gửi cho anh (cậu) 1000 kim tệ.” Diệp Từ thở dài. Vừa nói xong lời này, hai người gần như đồng thời trả lời. Nếu không phải Diệp Từ đã xác nhận rõ hai người không ở gần nhau, có lẽ sẽ nghi ngờ bọn họ đã bàn bạc từ trước đùa cô, bởi vì cách nói của cả hai hoàn toàn nhất trí, khiến Diệp Từ cảm thấy cô gần như là đồ ngốc mới cho bọn họ nhiều tiền như thế.
“Tuy rằng mình còn trẻ, lại xinh như hoa, nhưng giới tính hoàn toàn bình thường. Cậu không được vì cho mình 1000 kim tệ mà bắt mình phải chấp nhận tình yêu say đắm của cậu. Mình sẽ không bởi vì con số này mà thay đổi, mình là người có cốt khí nếu cậu cho mình thêm 100 kim tệ, mình sẽ suy nghĩ lại.” Đây là tin nhắn của Lưu Sướng.
“Từ…… Anh biết em muốn đi tham gia tiệc tùng, chắc là ai cũng có bạn trai, chỉ riêng em không có nên muốn anh giả mạo phải không? Loại sự tình này không cần thù lao đâu, ai biểu anh của em chẳng những đẹp trai lại còn thật thà, hào phóng không kém, em làm vậy rất tốn thương anh. Nếu em nhất định phải cho anh, vậy liền đưa 999 kim tệ đi, số may mắn đấy.” Còn đây là tin nhắn của Mạch Thủy Thâm.
Nhìn hai tin này, Diệp Từ bỗng nhiên rất muốn xóa tên hai người khỏi danh sách bạn tốt, sao cô lại làm bạn được với hai tên này cơ chứ?
Thở dài, cô đáp lại: “Để hai người mua chút trang bị dự trữ, không phải vì lí do ngu ngốc hai người đề ra đâu.”
Hai người đồng thời trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên ăn ý đáp về:“Em (cậu) thật sự có tiền à? Anh (mình) cứ tưởng cậu đùa đấy.”
Diệp Từ muốn phát điên, cô thậm chí nghĩ hai người này tại sao không phải là Boss nhỉ? Nếu là Boss cô nhất định đánh đến khi họ hộc máu mới thôi.
Giải thích một hồi, hai người này rốt cuộc tin tưởng Diệp Từ có tiền, lúc 1000 kim tệ đến tay bọn họ, hai người chạy quanh Thành Hồng Hồ một hồi, biểu tình kia chẳng khác gì người trúng xổ số.
Diệp Từ giao dịch cho hai người bọn họ 1000 kim tệ, dặn dò thu thập thật nhiều trang bị, càng nhiều càng tốt.
Hai người cũng không ngốc, tự nhiên biết được chắc chắn sẽ khai thông trao đổi tiền thật và ảo, người có chút tiền liền mua trang bị tích trữ, nếu không sẽ không có lời. Ba người tạm biệt nhau, Diệp Từ đi vào kho hàng, lấy ra một ít tài liệu chế dược, bắt đầu chế tác thuốc chống lạnh sơ cấp.
Tuy đã quyết định phải rời khỏi Thiết Huyết Chiến Qua nhưng Diệp Từ tự nhận cô là người tuân thủ hứa hẹn, nếu đồng ý Thiên Sơn Tà Dương phải đánh Phế Tích Rét Lạnh rồi, cô nhất định phải chờ thông quan phó bản này mới rời đi. Huống chi, Phế Tích Rét Lạnh bạo ra một bản kỹ năng hiện giờ cô có nhu cầu cần gấp, nếu không giờ bỏ đi, tạm thời cô không thể tìm đủ 24 người cùng đi phó bản.
Có đồ vật ắt hẳn có cách dùng, câu này không sai.
Không thích là một chuyện, nhất định làm hay không lại là chuyện khác.
Đang chế thuốc chống lạnh sơ cấp, mới hơn 10 bình, cô nhận được tin nhắn của Linh Hào Tỳ Sương ở Kênh trò chuyện riêng.
“Công tử, cô đang làm gì đấy?”
“Đang luyện kỹ năng cuộc sống.”
Linh Hào Tỳ Sương dừng một chút, không lập tức nói chuyện, Diệp Từ biết anh có việc nhưng không chủ động hỏi, cô chưa bao giờ là người nhiệt tình.
Hai người không ai nguyện ý bắt đầu trước, nhất thời bầu không khí trầm mặc hẳn.
Sau lúc lâu, rốt cuộc là Linh Hào Tỳ Sương kiềm chế không được, anh nói:“Công tử, hôm nay…… Cô đi giúp Linh Độ Không Gian đánh phó bản?”
Diệp Từ hơi giật mình, nhếch miệng nở nụ cười lạnh:“Ừ.”
“Chuyện này, sao cô không thông báo trước với Công hội?” Tuy Linh Hào Tỳ Sương tới khởi binh vấn tội, nhưng giọng nói lại mềm mỏng. Đối mặt với người tạo cho Công hội ba lần First kill, hai lần ngũ giáp, bất luận là ai đều không thể nào dùng cách nói cứng rắn.
“Sao? Cần thông báo à?” Ánh mắt Diệp Từ gần nheo chặt lại.
Lúc này đến phiên Linh Hào Tỳ Sương không biết nói gì, vì lưu lại Diệp Từ, bọn họ không dám quản thúc cô. Cũng may Diệp Từ chưa từng đi dã đoàn đánh phó bản, toàn bộ Công hội vốn không nói qua chuyện này với cô lần nữa, nhưng không ngờ ngay khi Công hội nhắm chặt miệng không muốn công bố video thông quan phó bản này, cô lại đi ra ngoài trợ giúp người khác.
Lúc kênh thế giới thông báo Linh Độ Không Gian nhận được danh hiệu “Khắc tinh của người máy”, Khổng Tước Lam là người thứ nhất phát hiện Diệp Từ, lập tức báo cáo với Thiên Sơn Tà Dương và Linh Hào Tỳ Sương. Thiên Sơn Tà Dương đương nhiên rất tức giận, vốn lập tức muốn đi trách cứ Diệp Từ, lại bị Linh Hào Tỳ Sương ngăn cản.
Nguyên nhân không khác.
Tính cách của Công Tử U, bọn họ hiểu, nếu Thiên Sơn Tà Dương không để tâm cứ phát cáu, nữ Thợ Săn có thể ở lại trong công hội nữa sao?
Hiện tại là thời kì mấu chốt, bọn họ chuẩn bị đi đánh Phế Tích Rét Lạnh, Chiến Thiên Hạ lấy ngũ giáp cùng lần với đoàn 1 cũng đã chuẩn bị tiến quân vào Phế Tích Rét Lạnh. Nếu lúc này đắc tội Diệp Từ, khiến cô bỏ đi, vậy mất nhiều hơn được.
Tuy không phải có Công Tử U liền có thể thông quan Phế Tích Rét Lạnh, có điều thêm một nhân vật thao tác giỏi, đi vị chuẩn, ý thức đều cao, độ khó để thông quan liền bớt đi không ít.
Thiên Sơn Tà Dương đã bình tĩnh, cũng hiểu được đạo lý Linh Hào Tỳ Sương phân tích, nhưng chuyện này không thể cho qua như vậy, cuối cùng chỉ có thể để Linh Hào Tỳ Sương ra mặt giải quyết.
“Khụ, ý của tôi là, Công hội có quy tắc của Công hội, từng thành viên đều phải có tinh thần đoàn kết, tuân thủ quy tắc ấy.” Linh Hào Tỳ Sương ho nhẹ, giấu đi cảm xúc của mình.
“Tinh thần đoàn kết……” Diệp Từ lặp lại từ từ, trong thanh âm mang theo chút châm chọc.
Cho dù Linh Hào Tỳ Sương không nhìn thấy Diệp Từ, anh vẫn nghe hiểu điều cô biểu đạt, biến thành xấu hổ không thôi. Đúng vậy, từ này đặt trên mối quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng, quả thật quá buồn cười.
Nội tâm mỗi người đều có một mặt mạnh mẽ, Linh Hào Tỳ Sương cũng không ngoại lệ. Có điều trước mặt Công Tử U, Linh Hào Tỳ Sương có chút chật vật.
Anh lại ho nhẹ, không cùng Diệp Từ thảo luận vấn đề này nữa:“Tôi không có ý gì khác, chỉ hỏi mà thôi, nếu sau này còn đi dã đoàn thì thông báo với Công hội một tiếng hãy đi, gần đây Công hội còn muốn cô chỉ huy đánh phó bản mà.”
Linh Hào Tỳ Sương không hổ là trí não của Thiết Huyết Chiến Qua, nói mấy câu liền lướt qua chủ đề hai người đang giằng co, thuận tiện dùng Công hội áp chế Diệp Từ.
Diệp Từ sao lại không biết tâm tư của anh, có điều giờ tâm tư cô đều dồn hết vào Phế Tích Rét Lạnh, nên không từ chối yêu cầu đó.
Thế nên ngay tại ngày đó, Diệp Từ đã bị sung quân như vậy.
Từ đoàn đội có trang bị không đồng đều cho đến đoàn 2, có thành viên dự bị và thành viên bình thường, đều được sắp xếp thành một lịch trình.
Diệp Từ nhìn tờ giấy Linh Hào Tỳ Sương đưa cho cô, ánh mắt nheo lại, chỉ nói một yêu cầu muốn dẫn theo Lưu Sướng.
Tuy lúc đầu Lưu Sướng thăng cấp nhanh, nhưng chức nghiệp Triệu Hồi Sư có thân thể yếu, chỉ mỗi sủng vật mới mạnh mẽ, thao tác của cô kém quá, thường xuyên chết, nên mọi người không nguyện ý cùng cô đi luyện cấp. Giờ trong bốn đứa bạn thân trang bị của cô ấy là kém nhất.
Mặc dù Linh Hào Tỳ Sương có chút do dự nhưng không từ chối Diệp Từ, giao Lưu Sướng cho cô.
Điều này khiến Lưu Sướng khóc đến nước mắt nước mũi tràn đầy mặt, chỉ có người nhà là tốt nhất.
Chạy phó bản với Diệp Từ hai ngày, trang bị trên người Lưu Sướng hoàn toàn thay đổi, hơn nữa tuy thao tác không tốt nhưng nhờ chăm chỉ, Diệp Từ dạy cho cô một ít kỹ xảo, cô liên tục luyện tập, số lần chết trong phó bản càng ngày càng ít.
Cuối cùng có một lần đi phó bản Hầm Ngục Tàn Khốc độ khó khó khăn, cô không hề chết nữa, điều này khiến cô hưng phấn không thôi, hơn nữa còn nhận được một quyển sách cường hóa Hỏa Tinh Linh trung cấp, khiến cô ôm Diệp Từ thét to không ngừng.
Phân trang bị, giải tán đội ngũ, Diệp Từ cùng Lưu Sướng ra phó bản, lập tức nhận được tin tức của Linh Hào Tỳ Sương:“Công tử vất vả rồi, đã có đội ngũ chờ ở phó bản Thổ Thạch Lâm độ khó khó khăn, cô qua đó đi.”
Mỗi ngày làm việc liên tục như vậy ngay cả thần tiên cũng phải nổi giận, vậy càng đừng nhắc đến Diệp Từ – vốn tính tình của cô đã không tốt. Cô lạnh giọng: “Sao? Bóc lột sức lao động của tôi? Ngay cả nước cũng không cho uống?”
Linh Hào Tỳ Sương là người khéo đưa đẩy. Mấy ngày nay anh đều thông tri Diệp Từ như vậy, Diệp Từ luôn bảo trì trầm mặc, khiến anh đã quen. Giờ lại bị Diệp Từ chỉ trích, anh liền ý thức mình có chút quá đáng, vội vàng cười trừ: “Tôi không có ý thế, nếu không cô nghỉ ngơi hai giờ đi, tôi thông báo cho người bên kia đừng đợi cô.”
Diệp Từ không hé môi, trực tiếp đóng Kênh trò chuyện riêng.
Lưu Sướng đứng bên cạnh nhìn Diệp Từ, nói một câu:“Từ, sao cậu chưa bỏ đi?”
Diệp Từ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lưu Sướng, cô có chút giật mình. Chính cô chưa bao giờ đề cập qua chuyện này cả, sao đột nhiên Lưu lại hỏi như vậy.
Lưu Sướng nở nụ cười:“Mặc dù mình là tôm là tép trong công hội, điều đó không đại biểu cho mình hoàn toàn không biết gì. Chỉ là cảm thấy nếu mình là cậu, đã sớm bỏ gánh, sao lần này cậu lại nhẫn nhịn đến thế?”
Diệp Từ thoải mái, cô khóe miệng cong lên:“Thời cơ chưa tới mà thôi.”
Nhìn 100 triệu (ba mươi ngàn kim tệ) có vẻ nhiều, nhưng đợi đến lúc khai thông trao đổi kim tệ, thì đã không phải là số nhiều nữa.
Vẫn để kim tệ như vậy không phải là lựa chọn đúng đắn, nên đổi thứ có giá trị hơn.
Cô vào kênh bạn tốt tìm Lang Y Nhân và Mạch Thủy Thâm, đều nhắn tin: “Hai người còn bao nhiêu kim tệ trên người?”
Hai người lập tức báo con số. Quả nhiên là người nghèo, Mạch Thủy Thâm còn nghèo hơn cả Lang Y Nhân.
“Từ cần tiền à? Mình có 20 kim tệ, toàn bộ gia sản đấy, muốn mình gửi cho cậu không.” Lang Y Nhân nói như thế.
“Chờ anh mua đám rác lần này xong, có thể kiếm 18 kim tệ, chút nữa cho em.” Mạch Thủy Thâm nói như vậy.
Diệp Từ nhìn 30.000 kim tệ nóng hổi trên tay, bỗng nhiên cảm thấy lệ rơi đầy mặt, mặt đen hẳn ra……
Sao quanh cô không có ai là đại gia thế? “Để em (mình) gửi cho anh (cậu) 1000 kim tệ.” Diệp Từ thở dài. Vừa nói xong lời này, hai người gần như đồng thời trả lời. Nếu không phải Diệp Từ đã xác nhận rõ hai người không ở gần nhau, có lẽ sẽ nghi ngờ bọn họ đã bàn bạc từ trước đùa cô, bởi vì cách nói của cả hai hoàn toàn nhất trí, khiến Diệp Từ cảm thấy cô gần như là đồ ngốc mới cho bọn họ nhiều tiền như thế.
“Tuy rằng mình còn trẻ, lại xinh như hoa, nhưng giới tính hoàn toàn bình thường. Cậu không được vì cho mình 1000 kim tệ mà bắt mình phải chấp nhận tình yêu say đắm của cậu. Mình sẽ không bởi vì con số này mà thay đổi, mình là người có cốt khí nếu cậu cho mình thêm 100 kim tệ, mình sẽ suy nghĩ lại.” Đây là tin nhắn của Lưu Sướng.
“Từ…… Anh biết em muốn đi tham gia tiệc tùng, chắc là ai cũng có bạn trai, chỉ riêng em không có nên muốn anh giả mạo phải không? Loại sự tình này không cần thù lao đâu, ai biểu anh của em chẳng những đẹp trai lại còn thật thà, hào phóng không kém, em làm vậy rất tốn thương anh. Nếu em nhất định phải cho anh, vậy liền đưa 999 kim tệ đi, số may mắn đấy.” Còn đây là tin nhắn của Mạch Thủy Thâm.
Nhìn hai tin này, Diệp Từ bỗng nhiên rất muốn xóa tên hai người khỏi danh sách bạn tốt, sao cô lại làm bạn được với hai tên này cơ chứ?
Thở dài, cô đáp lại: “Để hai người mua chút trang bị dự trữ, không phải vì lí do ngu ngốc hai người đề ra đâu.”
Hai người đồng thời trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên ăn ý đáp về:“Em (cậu) thật sự có tiền à? Anh (mình) cứ tưởng cậu đùa đấy.”
Diệp Từ muốn phát điên, cô thậm chí nghĩ hai người này tại sao không phải là Boss nhỉ? Nếu là Boss cô nhất định đánh đến khi họ hộc máu mới thôi.
Giải thích một hồi, hai người này rốt cuộc tin tưởng Diệp Từ có tiền, lúc 1000 kim tệ đến tay bọn họ, hai người chạy quanh Thành Hồng Hồ một hồi, biểu tình kia chẳng khác gì người trúng xổ số.
Diệp Từ giao dịch cho hai người bọn họ 1000 kim tệ, dặn dò thu thập thật nhiều trang bị, càng nhiều càng tốt.
Hai người cũng không ngốc, tự nhiên biết được chắc chắn sẽ khai thông trao đổi tiền thật và ảo, người có chút tiền liền mua trang bị tích trữ, nếu không sẽ không có lời. Ba người tạm biệt nhau, Diệp Từ đi vào kho hàng, lấy ra một ít tài liệu chế dược, bắt đầu chế tác thuốc chống lạnh sơ cấp.
Tuy đã quyết định phải rời khỏi Thiết Huyết Chiến Qua nhưng Diệp Từ tự nhận cô là người tuân thủ hứa hẹn, nếu đồng ý Thiên Sơn Tà Dương phải đánh Phế Tích Rét Lạnh rồi, cô nhất định phải chờ thông quan phó bản này mới rời đi. Huống chi, Phế Tích Rét Lạnh bạo ra một bản kỹ năng hiện giờ cô có nhu cầu cần gấp, nếu không giờ bỏ đi, tạm thời cô không thể tìm đủ 24 người cùng đi phó bản.
Có đồ vật ắt hẳn có cách dùng, câu này không sai.
Không thích là một chuyện, nhất định làm hay không lại là chuyện khác.
Đang chế thuốc chống lạnh sơ cấp, mới hơn 10 bình, cô nhận được tin nhắn của Linh Hào Tỳ Sương ở Kênh trò chuyện riêng.
“Công tử, cô đang làm gì đấy?”
“Đang luyện kỹ năng cuộc sống.”
Linh Hào Tỳ Sương dừng một chút, không lập tức nói chuyện, Diệp Từ biết anh có việc nhưng không chủ động hỏi, cô chưa bao giờ là người nhiệt tình.
Hai người không ai nguyện ý bắt đầu trước, nhất thời bầu không khí trầm mặc hẳn.
Sau lúc lâu, rốt cuộc là Linh Hào Tỳ Sương kiềm chế không được, anh nói:“Công tử, hôm nay…… Cô đi giúp Linh Độ Không Gian đánh phó bản?”
Diệp Từ hơi giật mình, nhếch miệng nở nụ cười lạnh:“Ừ.”
“Chuyện này, sao cô không thông báo trước với Công hội?” Tuy Linh Hào Tỳ Sương tới khởi binh vấn tội, nhưng giọng nói lại mềm mỏng. Đối mặt với người tạo cho Công hội ba lần First kill, hai lần ngũ giáp, bất luận là ai đều không thể nào dùng cách nói cứng rắn.
“Sao? Cần thông báo à?” Ánh mắt Diệp Từ gần nheo chặt lại.
Lúc này đến phiên Linh Hào Tỳ Sương không biết nói gì, vì lưu lại Diệp Từ, bọn họ không dám quản thúc cô. Cũng may Diệp Từ chưa từng đi dã đoàn đánh phó bản, toàn bộ Công hội vốn không nói qua chuyện này với cô lần nữa, nhưng không ngờ ngay khi Công hội nhắm chặt miệng không muốn công bố video thông quan phó bản này, cô lại đi ra ngoài trợ giúp người khác.
Lúc kênh thế giới thông báo Linh Độ Không Gian nhận được danh hiệu “Khắc tinh của người máy”, Khổng Tước Lam là người thứ nhất phát hiện Diệp Từ, lập tức báo cáo với Thiên Sơn Tà Dương và Linh Hào Tỳ Sương. Thiên Sơn Tà Dương đương nhiên rất tức giận, vốn lập tức muốn đi trách cứ Diệp Từ, lại bị Linh Hào Tỳ Sương ngăn cản.
Nguyên nhân không khác.
Tính cách của Công Tử U, bọn họ hiểu, nếu Thiên Sơn Tà Dương không để tâm cứ phát cáu, nữ Thợ Săn có thể ở lại trong công hội nữa sao?
Hiện tại là thời kì mấu chốt, bọn họ chuẩn bị đi đánh Phế Tích Rét Lạnh, Chiến Thiên Hạ lấy ngũ giáp cùng lần với đoàn 1 cũng đã chuẩn bị tiến quân vào Phế Tích Rét Lạnh. Nếu lúc này đắc tội Diệp Từ, khiến cô bỏ đi, vậy mất nhiều hơn được.
Tuy không phải có Công Tử U liền có thể thông quan Phế Tích Rét Lạnh, có điều thêm một nhân vật thao tác giỏi, đi vị chuẩn, ý thức đều cao, độ khó để thông quan liền bớt đi không ít.
Thiên Sơn Tà Dương đã bình tĩnh, cũng hiểu được đạo lý Linh Hào Tỳ Sương phân tích, nhưng chuyện này không thể cho qua như vậy, cuối cùng chỉ có thể để Linh Hào Tỳ Sương ra mặt giải quyết.
“Khụ, ý của tôi là, Công hội có quy tắc của Công hội, từng thành viên đều phải có tinh thần đoàn kết, tuân thủ quy tắc ấy.” Linh Hào Tỳ Sương ho nhẹ, giấu đi cảm xúc của mình.
“Tinh thần đoàn kết……” Diệp Từ lặp lại từ từ, trong thanh âm mang theo chút châm chọc.
Cho dù Linh Hào Tỳ Sương không nhìn thấy Diệp Từ, anh vẫn nghe hiểu điều cô biểu đạt, biến thành xấu hổ không thôi. Đúng vậy, từ này đặt trên mối quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng, quả thật quá buồn cười.
Nội tâm mỗi người đều có một mặt mạnh mẽ, Linh Hào Tỳ Sương cũng không ngoại lệ. Có điều trước mặt Công Tử U, Linh Hào Tỳ Sương có chút chật vật.
Anh lại ho nhẹ, không cùng Diệp Từ thảo luận vấn đề này nữa:“Tôi không có ý gì khác, chỉ hỏi mà thôi, nếu sau này còn đi dã đoàn thì thông báo với Công hội một tiếng hãy đi, gần đây Công hội còn muốn cô chỉ huy đánh phó bản mà.”
Linh Hào Tỳ Sương không hổ là trí não của Thiết Huyết Chiến Qua, nói mấy câu liền lướt qua chủ đề hai người đang giằng co, thuận tiện dùng Công hội áp chế Diệp Từ.
Diệp Từ sao lại không biết tâm tư của anh, có điều giờ tâm tư cô đều dồn hết vào Phế Tích Rét Lạnh, nên không từ chối yêu cầu đó.
Thế nên ngay tại ngày đó, Diệp Từ đã bị sung quân như vậy.
Từ đoàn đội có trang bị không đồng đều cho đến đoàn 2, có thành viên dự bị và thành viên bình thường, đều được sắp xếp thành một lịch trình.
Diệp Từ nhìn tờ giấy Linh Hào Tỳ Sương đưa cho cô, ánh mắt nheo lại, chỉ nói một yêu cầu muốn dẫn theo Lưu Sướng.
Tuy lúc đầu Lưu Sướng thăng cấp nhanh, nhưng chức nghiệp Triệu Hồi Sư có thân thể yếu, chỉ mỗi sủng vật mới mạnh mẽ, thao tác của cô kém quá, thường xuyên chết, nên mọi người không nguyện ý cùng cô đi luyện cấp. Giờ trong bốn đứa bạn thân trang bị của cô ấy là kém nhất.
Mặc dù Linh Hào Tỳ Sương có chút do dự nhưng không từ chối Diệp Từ, giao Lưu Sướng cho cô.
Điều này khiến Lưu Sướng khóc đến nước mắt nước mũi tràn đầy mặt, chỉ có người nhà là tốt nhất.
Chạy phó bản với Diệp Từ hai ngày, trang bị trên người Lưu Sướng hoàn toàn thay đổi, hơn nữa tuy thao tác không tốt nhưng nhờ chăm chỉ, Diệp Từ dạy cho cô một ít kỹ xảo, cô liên tục luyện tập, số lần chết trong phó bản càng ngày càng ít.
Cuối cùng có một lần đi phó bản Hầm Ngục Tàn Khốc độ khó khó khăn, cô không hề chết nữa, điều này khiến cô hưng phấn không thôi, hơn nữa còn nhận được một quyển sách cường hóa Hỏa Tinh Linh trung cấp, khiến cô ôm Diệp Từ thét to không ngừng.
Phân trang bị, giải tán đội ngũ, Diệp Từ cùng Lưu Sướng ra phó bản, lập tức nhận được tin tức của Linh Hào Tỳ Sương:“Công tử vất vả rồi, đã có đội ngũ chờ ở phó bản Thổ Thạch Lâm độ khó khó khăn, cô qua đó đi.”
Mỗi ngày làm việc liên tục như vậy ngay cả thần tiên cũng phải nổi giận, vậy càng đừng nhắc đến Diệp Từ – vốn tính tình của cô đã không tốt. Cô lạnh giọng: “Sao? Bóc lột sức lao động của tôi? Ngay cả nước cũng không cho uống?”
Linh Hào Tỳ Sương là người khéo đưa đẩy. Mấy ngày nay anh đều thông tri Diệp Từ như vậy, Diệp Từ luôn bảo trì trầm mặc, khiến anh đã quen. Giờ lại bị Diệp Từ chỉ trích, anh liền ý thức mình có chút quá đáng, vội vàng cười trừ: “Tôi không có ý thế, nếu không cô nghỉ ngơi hai giờ đi, tôi thông báo cho người bên kia đừng đợi cô.”
Diệp Từ không hé môi, trực tiếp đóng Kênh trò chuyện riêng.
Lưu Sướng đứng bên cạnh nhìn Diệp Từ, nói một câu:“Từ, sao cậu chưa bỏ đi?”
Diệp Từ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lưu Sướng, cô có chút giật mình. Chính cô chưa bao giờ đề cập qua chuyện này cả, sao đột nhiên Lưu lại hỏi như vậy.
Lưu Sướng nở nụ cười:“Mặc dù mình là tôm là tép trong công hội, điều đó không đại biểu cho mình hoàn toàn không biết gì. Chỉ là cảm thấy nếu mình là cậu, đã sớm bỏ gánh, sao lần này cậu lại nhẫn nhịn đến thế?”
Diệp Từ thoải mái, cô khóe miệng cong lên:“Thời cơ chưa tới mà thôi.”
Danh sách chương