“Mẫu hậu, người tìm nhi thần đến có chuyện gì?”

“Dạ nhi, mẫu hậu nghe nói ngươi gần đây trừng trị không ít tham quan ô lại. Mẫu hậu thật cao hứng, cũng yên tâm không ít.”

Ổ Dạ Lôi giật nhẹ khóe miệng: “Trước kia là nhi thần không hiểu chuyện, hiện tại nhi thần biết nên làm thế nào .”

“Vậy là tốt rồi.” Linh Thái Hậu bảo nhi tử ngồi xuống, sau đó uyển chuyển hỏi: “Ngươi cùng hoàng thượng có phải xảy ra chuyện hiểu lầm gì hay không? Thời gian này trong lòng hoàng thượng không thoải mái. Lúc đi vấn an mẫu hậu vấn an có hỏi thử hắn đã làm gì chọc ngươi không vui, bảo ngươi cứ nói đừng ngại. Giữa huynh đệ các ngươi không có khoảng cách mới tốt.”

Ổ Dạ Lôi nghiêm chỉnh trả lời: “Hoàng thượng cho dù có làm chuyện khiến nhi thần mất hứng, nhi thần cũng không thể đối hoàng thượng làm gì. Hắn là hoàng thượng, nhi thần là thần tử. Nhi thần đúng là đã giết hai gã cận thị của hoàng thượng, nhưng hai kẻ kia cậy có hoàng thượng chống lưng liên tục nhiều lần làm chuyện xấu. Nhi thần bất quá là thanh trừ cho hoàng thượng mà thôi.”

“Hoàng thượng cả ngày ở trong cung, có một số việc cũng không hiểu biết. Nhi thần thân là huynh đệ của hoàng thượng, giúp đỡ hoàng thượng giải quyết hậu hoạn cũng là bình thường thôi.”

Dứt lời, hắn trầm giọng nói: “Mẫu hậu, chuyện trong triều người về sau cũng đừng hỏi nhiều. Nhi thần có đạo lý của nhi thần, mẫu hậu không cần phải lo lắng nhi thần có tâm tư khác. Hoàng thượng vĩnh viễn vẫn là hoàng thượng.”

“Dạ nhi. . . . . .”

Linh Thái Hậu còn muốn nói điều gì, bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo: “Hoàng thượng giá lâm ──”

Trong mắt Ổ Dạ Lôi hiện lên một chút trào phúng, đứng dậy. Lúc này, Ổ Mạc Cát tiến vào, Ổ Dạ Lôi rất là cung kính hành lễ: “Thần đệ cung nghênh hoàng thượng.”

Ổ Mạc Cát nguyên bản mang theo một bụng oán khí tính chạy đến hưng sư vấn tội vừa nhìn thấy Ổ Dạ Lôi, khí thế nhất thời bay mất. Chân tay luống cuống, hắn vội vàng nói: “Hoàng đệ không cần đa lễ, mau mau ngồi xuống đi.”

“Thần tạ ơn hoàng thượng.” Ổ Dạ Lôi ngồi xuống.

Linh Thái Hậu ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, chỉ chỉ một cái ghế khác nói: “Hoàng thượng cũng ngồi đi, hai huynh đệ các ngươi đã lâu không có cùng nhau ngồi một chút, hôm nay hãy theo ai gia dùng bữa đi.”

Ổ Mạc Cát vừa muốn nói hảo, Ổ Dạ Lôi liền nói: “Mẫu hậu, trong phủ nhi thần còn có chuyện quan trọng, hôm nay chỉ sợ không tiện, hay là dời lại ngày khác đi. Ngày khác nhi thần tiến cung bồi mẫu hậu cùng hoàng thượng dùng bữa.”

Ổ Mạc Cát cười đến xấu hổ, vội hỏi: “Hoàng đệ vì triều đình nhật lí vạn ky, không cần bồi trẫm dùng bữa, hoàng đệ khi nào rảnh rồi nói sau.”

Linh Thái Hậu hơi nhăn mi tâm, chỉ có thể đối Ổ Dạ Lôi nói: “Được rồi. Bất quá nếu chuyện triều đình còn chưa xong, ngươi cũng phải bớt thời gian thường xuyên cùng mẫu hậu và hoàng huynh ngươi dùng cơm.”

Ổ Dạ Lôi cười cười: “Nhi thần nhớ kỹ.” Sau đó, hắn đối Ổ Mạc Cát nói: “Hoàng thượng, trước kia là thần đệ không hiểu chuyện, chọc cho hoàng thượng không ít phiền toái. Về sau, thần đệ nhất định tận tâm tận lực phụ tá hoàng thượng, kính xin hoàng thượng tha thứ thần đệ trước kia làm xằng làm bậy.”

Ổ Mạc Cát sợ hãi, vội vàng xua tay: “Trẫm làm sao có thể trách ngươi? Nếu không có hoàng đệ ở đây, trẫm cả hoàng thượng cũng làm không được. Hoàng đệ muốn làm như thế nào liền làm như thế đó, trẫm sẽ tuyệt không hỏi đến.”

“Hoàng thượng là hoàng thượng, muốn hỏi vẫn có thể hỏi, thần đệ cũng sẽ hướng Hoàng thượng bẩm tấu.” Ổ Dạ Lôi đứng dậy, “Hoàng thượng, thần đệ gần đây đang tra đám tham quan ô lại, mấy ngày nữa thần đem tấu chương đưa lên.”

“Hảo, hảo.” Ổ Mạc Cát nào dám nói không tốt.

“Vậy mẫu hậu, nhi thần hồi phủ. Hoàng thượng, thần hồi phủ .”

“A, hảo, hảo.”

Linh Thái Hậu há mồm, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ nói “Được rồi” .

Sau khi Ổ Dạ Lôi hành lễ, liền nhanh chóng ly khai. Ổ Mạc Cát ra một đầu mồ hôi, Linh Thái Hậu ở trong lòng lắc đầu. Hoàng thượng tính tình thật sự quá yếu đuối. Nhưng nghĩ lại, nếu không phải hoàng thượng tính tình yếu đuối, nàng cùng nhi tử chỉ sợ không có cảnh này đi.

Linh Thái Hậu cười: “Hoàng thượng, Dạ nhi vừa cùng ai gia nói lại những chuyện sai lầm trước kia của hắn. Sau này hắn sẽ không bao giờ khiến hoàng thượng phiền toái nữa, hảo hảo làm『 Đình Vương 』của hắn, phụ tá hoàng thượng.”

“Thật, thật vậy sao?” Ổ Mạc Cát bán tín bán nghi nói, Ổ Dạ Lôi tìm đến Thái Hậu chẳng lẽ chỉ nói cái này? Linh Thái Hậu trấn an đáp: “Hoàng thượng, ngươi mặc dù không phải là con thân sinh của ai gia, nhưng ai gia vẫn đem ngươi trở thành thân tử của mình. Ngươi cùng Dạ nhi là thân huynh đệ, Dạ nhi trước kia không hiểu chuyện, hiện tại đã biết rõ rồi, tự nhiên biết mình nên làm như thế nào, hoàng thượng chỉ để ý cho an tâm là được. Dạ nhi nói, hoàng thượng vĩnh viễn là hoàng thượng, hắn vĩnh viễn cũng là thần tử của hoàng thượng.”

Khóe miệng Ổ Mạc Cát run nhè nhẹ, hốc mắt nong nóng , hắn không ngừng gật đầu: “Trẫm biết, trẫm biết. Nếu không có Ổ Dạ Lôi, trẫm sợ mình đã sớm chết.”

“Hoàng thượng, đừng nói như vậy. Dạ nhi tính tình bất định, còn cần hoàng thượng thường xuyên dạy bảo.”

Linh Thái Hậu khuyên bảo Ổ Mạc Cát nửa ngày, ý tứ chính là bảo hắn không cần lo lắng Ổ Dạ Lôi soán vị, mong hắn có thể chuyên tâm vào chuyện chính sự.

Ổ Mạc Cát vừa nghe Ổ Dạ Lôi sẽ không soán vị, dưới đáy lòng thở phào. Về phần ý khác của Thái Hậu, hắn hiểu, nhưng lại âm thầm phiền não.

Tấu chương gì đó hắn vừa nhìn thấy đầu óc liền choáng váng, đừng nói chi bảo hắn giống Ổ Dạ Lôi cả ngày bận việc triều chính như vậy. Nói chuyện thêm một chút, Ổ Mạc Cát liền tìm cớ ly khai. Hắn đi rồi, Linh Thái Hậu khẽ lắc đầu.

Trở lại tẩm cung xong, tâm tình Ổ Mạc Cát tốt hơn nhiều, lại ôm Kỳ Hoa phiên lên hồng lãng, không đối Ổ Dạ Lôi bất mãn gì nữa.

Sau đó liên tục hơn mười ngày, ở thời điểm thượng triều, mặc kệ Ổ Dạ Lôi làm gì, mặc kệ hắn giết vài người, lại đề bạt vài người, Ổ Mạc Cát đều miệng khen tấm tắc, thiếu điều đem quyền to giao hết cho Ổ Dạ Lôi mà thôi.

Trộm gà không được còn mất nắm gạo, trong lòng Ổ Tam Hữu khỏi phải nói có bao nhiêu bực tức, hắn ở trong lòng thóa mạ Ổ Mạc Cát là bùn loãng không trát được tường.

Nửa tháng sau, Đại Thiên đi Tê Phong Môn truyền tin cho Trác Như Sơ trở về, còn mang đến một bọc đồ. Khi Trác Như Sơ đem bọc đồ đưa tới trước mặt Ổ Dạ Lôi, hắn sửng sốt.

“Mau mặc vào.”

“Như Sơ?” Ổ Dạ Lôi kinh ngạc, tâm tình sung sướng.

“Về sau trừ bỏ lúc ngủ, lúc khác ngươi đều phải mặc.”

Ổ Dạ Lôi chậm rãi tiếp nhận, cặp mắt nhìn chằm chằm Trác Như Sơ. Hắn muốn nói chuyện, nhưng thanh âm lại không phát ra được.

“Công phu của ngươi quá yếu, khi gặp nguy hiểm xiêm y này có thể cứu ngươi.”

Cố gắng phát ra âm thanh, Ổ Dạ Lôi hô một tiếng, sau đó ôm cổ Trác Như Sơ, thanh âm bởi vì cực độ cảm động mà khàn khàn: “Ngươi muốn về Tê Phong Môn chính là vì cái này?”

“Không muốn người khác lo lắng, liền chuyên cần luyện công.” Tránh ra Ổ Dạ Lôi, Trác Như Sơ hỏi Đại Thiên: “Sư phụ có gửi thư cho ta không?”

Đại Thiên vội vàng lau khóe mắt, nói: “Có, có.” Lấy ra thư, hai tay dị thường cung kính đưa lên.

Tay cầm thư của sư phụ, sắc mặt Trác Như Sơ nhu hòa vài phần, để lại Ổ Dạ Lôi ở chỗ này cảm động mà rời đi, ý tứ không để cho đối phương xem thư.

Trác Như Sơ chân trước rời đi, Đại Thiên liền nói: “Vương gia, Bao Chi sư huynh nói xiêm y này kêu『 Kim Thứ Vị 』, là bảo bối của Tê Phong Môn. Nếu không phải thiếu gia mở miệng, Tả Bách Chu tuyệt đối sẽ không lấy ra.”

Ổ Dạ Lôi chạm nhẹ cái áo không tay đính đầy châm nhỏ màu vàng, nhếch miệng: “Vẫn là Như Sơ đau lòng ta.”

“Vương gia, thuộc hạ mặc cho ngài.”

Đem Kim Thứ Vị giao cho Đại Thiên, Ổ Dạ Lôi cởi áo ngoài, hạnh phúc mặc vào. Có ”phu nhân” đau lòng để ý hắn như vậy, làm phu quân còn dám đòi hỏi gì hơn?

Ổ Dạ Lôi thực nghe lời, trừ khi ở Túc Phong Đường, bất cứ lúc nào hắn đều mặc kiện Kim Thứ Vị đó, khi không có người, hắn còn thường cách quần áo sờ sờ. Đây không phải là một kiện y phục bảo mệnh bình thường, đây là cảm tình Trác Như Sơ dành cho hắn.

Hàng năm, mười tám tháng mười một là ngày giỗ của tiên hoàng Văn Linh Đế. Dòng họ hoàng thất đến ngày đều phải tắm rửa trai giới ba ngày, sau đó đi hoàng lăng vì Văn Linh Đế quét lăng, năm nay dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Ổ Mạc Cát dù là độc sủng Kỳ Hoa, hàng đêm sênh ca cũng thành thành thật thật tắm rửa trai giới, cố nén dục vọng.

So với hắn, Ổ Dạ Lôi chính là phóng đãng không kềm chế được. Ở tối ngày mười bảy, hắn vẫn không chịu buông tha Trác Như Sơ. Ổ Dạ Lôi tự xem, hắn làm nhi tử đối phụ hoàng rất tốt, không cần thiết làm cái bộ dạng này.

Trác Như Sơ đối với mấy cái hoàng gia tập tục này từ trước đến nay không có hứng thú, hay nói thẳng ra là không biết. Sau khi bị Ổ Dạ Lôi hôn vành tai, y liền tùy đối phương muốn làm gì thì làm .

Ngày mười tám, Ổ Dạ Lôi dậy thật sớm, hôn nhẹ Trác Như Sơ còn đang ngủ nói: “Ta đi trước, buổi tối sẽ trở lại. Trời rất lạnh, ngươi không cần ra ngoài, có chuyện gì cứ phân phó Tiểu Thiên.”

“Ngươi mang theo Tiểu Thiên, ta không có gì cần hắn làm.” Trác Như Sơ ngồi dậy.

Đè lại bờ vai của y, Ổ Dạ Lôi nói: “Ngủ tiếp một lát.”

“Ta đã tỉnh.”

Ổ Dạ Lôi cũng không miễn cưỡng, tự mình lấy ra xiêm y cho Trác Như Sơ. Giờ lành không thể kéo dài, hắn lại hôn môi Trác Như Sơ, sau đó liền rời đi.

Trác Như Sơ rất nhanh mặc xiêm y, sau đó rửa mặt, y đi phòng bếp cầm vài cái bánh bao, người liền không thấy tăm hơi. Trong ngày thường chỉ có thời điểm Ổ Dạ Lôi lộ diện Trác Như Sơ mới xuất hiện, cho nên người trong phủ thấy nhưng không thể trách, không giống lúc đầu nhặng xị đi khắp nơi tìm y.

Khi Ổ Dạ Lôi đến hoàng cung , Ổ Mạc Cát cùng đội danh dự hoàng gia cùng các cấm vệ quân đã chuẩn bị sắp xếp đâu ra đó. Đối hoàng đế hành lễ dập đầu, làm tiếp một ít nghi thức, đội ngũ liền chậm rãi hướng phía hoàng lăng xuất phát.

Ổ Dạ Lôi không có ngồi xe ngựa, hắn ngồi trên lưng ngựa đi theo ngự liễn của hoàng đế. Trường hợp này Ổ Dạ Lôi cũng không ngồi xe, phòng ngừa có người đánh lén hắn phản ứng không kịp. Tuy nói từ sau lần đó cũng không có người ám sát hắn nữa, Ổ Dạ Lôi cũng không tin là đối phương dễ dàng dừng tay như vậy, người hãm hại hắn vẫn còn chưa tìm ra.

Dòng họ hoàng gia nay chỉ còn lại có Ổ Mạc Cát, Ổ Dạ Lôi cùng Ổ Tam Hữu ba người. Ổ Mạc Cát cùng Ổ Tam Hữu tránh ở trong xe, bọn họ không chịu nổi gió lạnh mùa đông. Ổ Tam Hữu sau khi tặng Kỳ Hoa cho Ổ Mạc Cát, vẫn thường đưa chút tân kỳ ngoạn ý cho Ổ Mạc Cát tìm vui. Thái độ Ổ Mạc Cát đối Ổ Tam Hữu rõ ràng cùng trước kia đã thay đổi.

Thời gian này trôi qua tâm tình Ổ Mạc Cát rất là thư thái. Trên triều có Ổ Dạ Lôi giúp hắn nắm giữ, cái gì cũng đều không làm, ngày thường lại có Ổ Tam Hữu giúp tìm thú vui. Ổ Mạc Cát không chỉ một lần cảm khái: làm hoàng đế cũng chỉ như vậy thôi.

Lời này tự nhiên sẽ truyền đến tai người khác, Linh Thái Hậu nghe xong chỉ lắc đầu thở dài, còn Ổ Dạ Lôi thì nhíu mày, nhìn không ra tâm tư. Thái độ của Ổ Tam Hữu độ thực trực tiếp, hướng trong cung mà chạy vào càng ngày càng chuyên cần, thật không hổ danh “Cần” Vương.

Hơn một canh giờ sau, đoàn xe đã tới Kinh Giao hoàng lăng. Trời u u ám ám , có một ít tuyết rơi xuống. Ổ Dạ Lôi ngẩng đầu nhìn trời, thẳng nhíu mày, không biết Như Sơ có ngoan ngoãn ở trong phủ không. Trời lạnh như thế, mắc công đem y đông lạnh hỏng.

Tiếng tru dài trỗi lên, Ổ Dạ Lôi liễm thần, làm theo những gì lễ quan yêu cầu tiến hành nghi thức rườm rà. Nghi thức bắt đầu từ giờ Tỵ nhị khắc tới giờ Mùi kết thúc, trong lúc đó bất luận kẻ nào cũng không thể ăn cơm uống nước.

Ở trong gió rét đông lạnh nhiều canh giờ, nghi thức cuối cùng cũng xong, Ổ Mạc Cát được cung nhân dắt lấy tứ chi cứng ngắc lên xe. Vừa lên xe, hắn liền đánh ba cái hắt xì.

Ổ Tam Hữu cũng bị đông lạnh đến sắp hỏng, lên xe chuyện thứ nhất chính là nắm lò sửa ở tay, thầm oán phụ hoàng vì sao không chết ở mùa xuân, cố tình chọn cái thời tiết rét lạnh này mà chết. Nhéo nhéo mũi, Ổ Tam Hữu thò đầu ra nhìn sắc trời một chút, trong lòng bất ổn.

Trời tối sớm, Ổ Dạ Lôi sau khi nghỉ ngơi hồi phục liền hạ lệnh quay về kinh. Hắn không giống Ổ Mạc Cát cùng Ổ Tam Hữu đông lạnh thành cái bộ dạng kia. Nhờ Trác Như Sơ vẫn thường kéo hắn đi luyện công, có nội công hộ thể, tay hay tâm của Ổ Dạ Lôi đều rất ấm áp.

Hàng dài nhân mã chậm rãi hướng kinh thành trở về, nhưng chắc do đều đông lạnh hết cả, đội ngũ di chuyển thật sự chậm.

Trời càng phát ra âm u, bông tuyết cũng biến lớn. Liếc mắt nhìn mọi người đông lạnh uể oải không phấn chấn, Ổ Dạ Lôi rống lên một tiếng: “Các ngươi mau chóng lên tinh thần cho bổn vương! Kẻ nào tiếp tục trưng cái bộ dạng như bị bệnh kia, bổn vương liền đem hắn đưa đến biên quan!”

Hắn rống xong, lưng mọi người lập tức đứng thẳng, ánh mắt cũng trừng đến tròn lên. Xem hắn một bộ sinh long hoạt hổ, mọi người trong lòng kính nể, thật không hổ là Đình Vương. Ổ Dạ Lôi làm như vậy cũng không phải là vì hoàng thượng, hắn làm vậy vì chính hắn.

Cứ theo cái đà này trở lại kinh thành cũng không biết tới bao giờ, hắn không trở về Như Sơ cũng sẽ không đi nghỉ.

Nghĩ như vậy, trong lòng Ổ Dạ Lôi muốn ngọt bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Hắn vẫn tin tưởng Như Sơ yêu hắn, chẳng qua là ngượng ngùng chưa nói mà thôi.

Từ hoàng lăng đến kinh thành, dọc theo đường đi đều tính bằng phẳng. Bất quá trên dọc đường có một gò núi dốc, trên gò núi chỉ có cỏ dại sinh trưởng, ngoài ra không có cây gì, chỉ có mấy cây tùng.

Khi đội ngũ đi qua nơi này, đột nhiên từ trên sườn núi lăn xuống đến hơn mười quả cầu lửa. Đội danh dự đi đầu tiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, không ít người trên người đều bắt lửa.

Ổ Dạ Lôi nắm chặt cương ngựa, hô to: “Đem hoàng thượng mang đi! Trên sườn núi có thích khách! Bắn tên!”

Trong lúc nhất thời đội ngũ đại loạn, ngay sau đó hơn mười quả cầu lửa hừng hực lại từ trên sườn núi lăn xuống. Đội ngũ nhanh chóng tách ra, rất nhiều cấm vệ quân ngồi trên lưng ngựa tránh không kịp, bị đẩy văng xuống lưng ngựa.

Tình huống hỗn loạn không chịu nổi, Ổ Dạ Lôi một bên chỉ huy, một bên tránh né quả cầu lửa hướng hắn mà đến. Cấm vệ quân bắn ra vũ tiễn, trên sườn núi bóng người chớp động, thích khách xuất hiện.

“Ổ Dạ Lôi! Ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!”

“Vì huynh đệ chết đi báo thù!”

“Vì hoàng thượng diệt trừ gian nịnh! Giết!”

Một đám thích khách nhân số rất nhiều, chỉ thấy trên sườn núi hàng chục hắc y nhân tay cầm các loại vũ khí vọt xuống. Ổ Dạ Lôi vẻ mặt lạnh lẽo, những con rệp đáng chết này!

“Giết! Một tên cũng không để lại!”

Hắn cưỡi ngựa dẫn đầu liền xông ra ngoài, Đại Thiên Tiểu Thiên theo sát phía sau. Đầu kia, Ổ Mạc Cát cùng Ổ Tam Hữu từ trên xe hốt hoảng trốn tới phía sau một tảng đá lớn, trong lòng run sợ lướt qua tảng đá nhìn Ổ Dạ Lôi thống lĩnh cấm vệ quân cùng bọn thích khách chém giết.

Ổ Tam Hữu ngữ điệu thầm oán nói: “Hoàng thượng, đây đều là thích khách tới giết Đình Vương, chúng ta bị vạ lây a.”

Ổ Mạc Cát nhịn không được nói: “Đình Vương cũng là vì trẫm mới có ô danh này.”

Ổ Tam Hữu sắc mặt chợt biến đổi, nhanh chóng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”

Mục tiêu của bọn thích chính là Ổ Dạ Lôi, Đại Thiên cùng Tiểu Thiên che ở hai bên Ổ Dạ Lôi để ngừa có người đánh lén.

Một thanh loan đao từ không trung bay tới, thẳng đến đầu Ổ Dạ Lôi. Đao còn chưa đến, chợt nghe “phanh” một tiếng, loan đao thay đổi phương hướng bay xéo ra ngoài, đánh vào một tảng đá, rớt xuống trong bụi rậm.

Đám người phát ra kinh hô, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng giẫm lên bả vai cấm vệ quân bay tới, kiếm khí quét ra thích khách vây công Ổ Dạ Lôi, thân hình hắn như chim yến dừng ở bên người Ổ Dạ Lôi.

Vừa nhìn thấy y, Đại Thiên cùng Tiểu Thiên suýt nữa rơi nước mắt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

“Như. . . . . .” Nuốt xuống tên của đối phương, Ổ Dạ Lôi liền rống: “Sao ngươi lại tới đây?!”

“Hãy bớt nói nhảm đi!”

Đối phương lạnh lùng một câu, tuy rằng che mặt, nhưng hai hàng lông mày đôi mắt lại lộ ra tinh quang lạnh lùng nghiêm túc. Ổ Dạ Lôi không lên tiếng, khí thế đại chấn: “Đem những thích khách này bắt hết! Dựa vào nơi hiểm yếu chống lại , giết không tha!”

“Giết!” Đại Thiên nộ rống liền xông ra ngoài.

Tiểu Thiên đi theo hô lớn: “Tước vũ khí không giết!” (=)) )

“Người kia là ai?” Ổ Mạc Cát nhìn chằm chằm mạt bóng người màu trắng kia, sửng sốt. Tóc bạc của người nọ bị gió lạnh thổi bay, rất dễ chú ý.

Trong mắt Ổ Tam Hữu hiện lên phẫn hận, giả bộ không hiểu nói: “Thần không biết. Bất quá nghe nói Đình Vương có một nam sủng tóc bạc võ công cực cao ở bên người, có thể chính là người nọ đi.”

“Nam sủng?” Ổ Mạc Cát thật sự không thể đem người có động tác sắc bén, giơ tay nhấc chân đều đoạt nhân tâm cùng nam sủng liên hệ tới.

Chẳng biết tại sao, nhìn người nọ lần lượt ngăn kiếm thích khách, một tấc cũng không rời bảo hộ Ổ Dạ Lôi, Ổ Mạc Cát sinh ra chút hâm mộ cùng ghen tị. Trên đời này liệu có người như vậy bảo hộ hắn?

Gió càng ngày càng mạnh, tựa hồ là phụ trợ không khí ngưng trọng giờ phút này. Lần này, Trác Như Sơ không có thủ hạ lưu tình, mỗi đường kiếm hạ xuống, máu thích khách lại nhuộm đỏ bông tuyết, bên chân Ổ Dạ Lôi trải lên một tầng thảm máu.

Bọn thích khách phát hiện không giết Trác Như Sơ căn bản rất khó gỡ xuống đầu Ổ Dạ Lôi, toàn bộ điên cuồng nhằm phía Trác Như Sơ mà đánh. Ổ Dạ Lôi ánh mắt phát đỏ, nguyên bản bởi vì Trác Như Sơ mà áp chế thị huyết, thế nhưng khi nhìn đến bọn thích khách vây công Trác Như Sơ, bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh.

“Cẩn thận!” Một người kéo lấy tay hắn cực nhanh nói: “Không nên để bọn họ chọc giận. Bọn họ không phải là đối thủ của ta, ngươi hãy bảo vệ tốt chính mình.”

Người nọ sau khi nói xong, buông tay hắn ra, một kiếm đâm chết một gã thích khách đánh lén Ổ Dạ Lôi. Ổ Dạ Lôi dần bình tĩnh lại.

Mấy chục mũi ám khí hướng Trác Như Sơ bắn ra, Trác Như Sơ nhảy lên thật cao, ánh lửa phụt ra, tiếng kêu thảm thiết truyền đến, không ít thích khách ôm đầu hoặc thân mình thống khổ ngã trên mặt đất. Khi Trác Như Sơ hạ xuống, lại có mấy mũi ám khí phóng tới, y thoải mái chặn lại, nhưng một quả ám khí vừa vặn từ khuôn mặt của y bay qua, một luồng đầu bạc hạ xuống, che mặt của Trác Như Sơ bị rơi.

“Như Sơ!”

Lúc khuôn mặt Trác Như Sơ bại lộ trước mắt mọi người, phản ứng đầu tiên của Ổ Dạ Lôi là tiến lên che khuất mặt y. Trác Như Sơ lạnh lùng nhìn hắn một cái, đá văng ra hai người, thân thủ liền nắm Ổ Dạ Lôi xoay người một cái, giết chết thêm một tên.

“Để ý chính ngươi!”

Giận dữ mắng một câu, Trác Như Sơ không rõ Ổ Dạ Lôi vì sao đột nhiên nổi điên.

Dung mạo của Trác Như Sơ làm không ít người sững sờ ở tại trận, cũng đồng dạng làm Ổ Mạc Cát cùng Ổ Tam Hữu tránh ở mặt sau tảng đá ngây ngẩn cả người. Vừa nhìn thấy ánh mắt người chung quanh, Ổ Dạ Lôi bất chấp tất cả kéo xuống một khối y phục đối Trác Như Sơ rống to: “Đem mặt che vào cho ta!”

Trác Như Sơ vội vàng đối phó thích khách, không rảnh để ý tới hắn. Ổ Dạ Lôi cũng không quản thích khách, tiến lên kéo qua che mặt cho Trác Như Sơ. Trác Như Sơ đẩy hắn ra: “Đến lúc nào rồi mà ngươi còn tùy hứng!”

“Ta không quan tâm! Ngươi đem mặt che lại cho ta!”

Ổ Dạ Lôi tính bướng bỉnh trỗi dậu, Trác Như Sơ áp cũng không xuống. Không muốn cùng Ổ Dạ Lôi tranh chấp, Trác Như Sơ cầm qua miếng vải rất nhanh che kín mặt, tiếp tục đối phó thích khách nhân số đã còn không nhiều lắm.

Ổ Dạ Lôi thế nhưng vẫn còn giận, hai mắt đỏ bừng hướng bốn phía nhìn quanh. Mắt thấy hai người phía sau tảng đá lộ ra ánh mắt si mê, lửa giận một lần nữa hừng hực.

“Giết hết cho bổn vương! Một tên cũng không để lại! Để chạy thoát một người, các ngươi ai cũng đừng nghĩ sống!”

“Giết!”

Trong nháy mắt, tiếng giết nổi lên bốn phía, bọn thị vệ đều liều mạng. Thích khách nguyên bản bởi vì Trác Như Sơ xuất hiện liền trận cước đại loạn lúc này không đầy một lát đã bị chém giết toàn bộ. Ổ Dạ Lôi cả mặt và người đều là máu, hung hăng chém xuống đầu một gã thích khách, hắn vẫn chưa hết giận.

Trên áo trắng của Trác Như Sơ cũng dính máu. Y thu kiếm, đi đến trước mặt Ổ Dạ Lôi nói: “Bảo bọn họ nhanh chóng thu thập lập tức trở về kinh. Những người kia không phải bọn giang hồ bình thường, nơi đây không an toàn.”

Ổ Dạ Lôi trong ngực kịch liệt phập phồng, cũng không quản nơi này có thích hợp hay không, hắn ôm cổ Trác Như Sơ, cách che mặt của Trác Như Sơ hung hăng hôn lên cái miệng của y.

Trác Như Sơ không có phản kháng, mặc cho hắn phát tiết.

Giờ khắc này, những người còn sống đều biết thân phận của Trác Như Sơ, đã biết ý nghĩa của y đối với Đình Vương.

Hướng mọi người biểu thị công khai quyền sở hữu tuyệt đối của mình với Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi mới buông y ra, giương giọng rống to: “Hồi kinh!”

Ổ Mạc Cát cùng Ổ Tam Hữu rùng mình một cái, vội vàng từ mặt sau tảng đá chui ra, để cung nhân dìu đỡ lên xe.

Trước khi lên xe, Ổ Mạc Cát nhịn không được lại nhìn về phía Trác Như Sơ, liền bị Ổ Dạ Lôi theo dõi y nhìn thấy. Bị ánh mắt Ổ Dạ Lôi đâm đến, hắn vội vàng cúi đầu tiến vào trong ngự liễn, tim vẫn còn thình thịch nhảy.

Nhân mã rất nhanh tập kết hướng kinh thành xuất phát, không cần Ổ Dạ Lôi thúc giục, mỗi người đều đi rất nhanh.

Trước khi trời tối, mọi người đã tới kinh thành. Dọc theo đường đi, Ổ Dạ Lôi một câu đều không nói, trở lại kinh thành thậm chí còn không hộ tống Ổ Mạc Cát hồi cung, liền trực tiếp mang theo Trác Như Sơ hồi phủ.

Vương gia cùng Trác thiếu gia một thân đầy máu trở lại, trong Đình Vương phủ khẩn trương cũng có thể hiểu. Đại Thiên cùng Tiểu Thiên bất chấp nghỉ ngơi, lệnh cho thị vệ tăng mạnh thủ vệ Vương Phủ, sau đó cả hai phái người đi điều tra lai lịch thích khách.

Từ trong hành động của Trác Như Sơ, bọn họ đã nhận thấy được những người này lai lịch không đơn thuần. Nếu là người giang hồ bình thường, Trác Như Sơ sẽ không hạ sát.

Trong Túy Tiên Trì, Ổ Dạ Lôi dùng thân mình Trác Như Sơ đến bình ổn lửa giận〈 dấm chua 〉của hắn. Khi hết thảy đều bình tĩnh xong, hắn vẫn chôn ở trong cơ thể Trác Như Sơ không muốn đi ra. Qua một lát, hắn mới nhỏ giọng khàn khàn: “Ta không thích ánh mắt bọn họ nhìn ngươi, ngươi là của ta.”

Trác Như Sơ mặt nhăn mày nhíu, ánh mắt cái gì?

“Như Sơ, đáp ứng ta, về sau không được để cho người khác xem mặt ngươi. Lúc ra cửa nhất định phải che mặt.”

“. . . . . .” Y hôm nay có che.

“Vừa nghĩ tới bọn họ mơ tưởng đến ngươi, ta liền muốn giết người.”

Đẩy ra Ổ Dạ Lôi, cho hắn rời đi chính mình, Trác Như Sơ cầm khăn vải lau, hoàn toàn không để ý tới Ổ Dạ Lôi cố tình gây sự.

Ổ Dạ Lôi mặc kệ, mặt dày mày dạn lại ôm lấy Trác Như Sơ, cắn cắn lỗ tai của y: “Như Sơ, ngươi có yêu ta không?”

Ngay hôm nay, hắn đột nhiên hiểu rõ tình cảm của mình.

Động tác Trác Như Sơ dừng một chút, vẫn đẩy ra Ổ Dạ Lôi, thản nhiên nói: “Vì sao phải rối rắm về việc này? Ta để ý chỉ là ngươi còn sống hay không.”

Ổ Dạ Lôi ngây ngẩn cả người, tiếp theo hắn lại nghe Trác Như Sơ nói: “Những người đó thân thủ không phải là bọn giang hồ bình thường, ngươi phải lưu tâm nhiều, nghĩ kĩ lại xem ai muốn trừ khử ngươi nhất.”

Ổ Dạ Lôi trầm mặc một lát, sau đó ôn nhu ôm lấy Trác Như Sơ: “Như Sơ, cám ơn ngươi.”

Người này không nói yêu, nhưng hắn có thể khẳng định, người nọ là thương hắn. Thương hắn, mới có thể để ý hắn còn sống hay không. Thương hắn, mới có thể chú ý tới thích khách hôm nay cùng trước kia có gì bất đồng.

“Ta sẽ đi thăm dò, lại để ngươi bận tâm rồi.”

“Về sau không được làm bậy nữa.”

“Ta đáp ứng ngươi.”

Từ Túy Tiên Trì đi ra, Ổ Dạ Lôi gọi tới Đại Thiên cùng Tiểu Thiên, dặn bọn họ đi làm một việc. Trác Như Sơ cũng không có nhàn rỗi, y viết phong thư cho sư phụ Tả Bách Chu, nhờ Ổ Dạ Lôi phái người suốt đêm đưa đi.

Trong hoàng cung.

Sau khi trở lại tẩm cung, Ổ Mạc Cát ngâm mình ở trong dục dũng xuất thần. Một đôi tay trắng quấn lấy hắn, lại bị hắn kéo ra.

“Hoàng thượng?”

“Trẫm mệt mỏi, đêm nay ngươi không cần hầu hạ.”

Sắc mặt Kỳ Hoa thay đổi, hoàng thượng chưa bao giờ đối với hắn lạnh nhạt như thế.

Ổ Mạc Cát chui vào trong nước, không nói gì, Kỳ Hoa cũng chỉ có thể không cam lòng đồng ý lui ra.

Lúc này, Ổ Mạc Cát cả đầu đều là khuôn mặt một người lãnh mạc mà tuyệt diễm, còn có người im lặng mặc cho Ổ Dạ Lôi “khinh bạc” y. Vì sao, người như vậy thuộc về Ổ Dạ Lôi? Vì sao, bên cạnh hắn không có một người thương hắn như thế?

Mà lúc này, Ổ Tam Hữu cũng đồng dạng trầm tư ở trong phủ của mình. Hắn đã nghe được tin tức nam tử đầu bạc kia chính là Trác Như Sơ nam sủng của Ổ Dạ Lôi.

Không nghĩ tới người nọ võ công lợi hại như thế, làm hỏng chuyện tốt của hắn!

Ổ Tam Hữu hận đến cắn răng, chẳng lẽ hắn thật sự không có cách nào hạ Ổ Dạ Lôi? Cứ phải uất ức như vậy bị Ổ Dạ Lôi chèn ép cả đời, vĩnh viễn không ngày nổi danh?

Lúc này, có người tiến vào, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói mấy câu. Ổ Tam Hữu sững sờ: “Thật sự?”

“Là chính mồm Kỳ Hoa tống xuất tin tức.”

Ổ Tam Hữu ánh mắt mị mị. Hồi lâu sau, hắn hướng thủ hạ vẫy tay, rỉ tai nửa ngày.

Kinh thành bởi vì chuyện thích khách lại lâm vào khẩn trương. Lần này thích khách không chỉ muốn giết Đình Vương, còn quấy nhiễu luôn thánh giá, Ổ Dạ Lôi mượn việc này bắt không ít người.

Trác Như Sơ không có ngăn cản hắn, chỉ bảo hắn không cần sát hại người vô tội. Ổ Dạ Lôi tự nhiên nghe y. Trác Như Sơ hiểu được tình cảnh của Ổ Dạ Lôi, chỉ cần Ổ Dạ Lôi không lạm sát, hắn muốn làm như thế nào Trác Như Sơ cũng sẽ không nói nhiều một chữ.

Một ngày này, trong cung truyền ra tin tức, Kỳ Hoa được Ổ Mạc Cát sủng ái nhất chết ở tẩm cung của mình, bị người cắt đứt yết hầu, máu loãng chảy đầy đất, trên tường rõ ràng có mấy chữ bằng máu: kết cục lắm miệng.

Ổ Mạc Cát sau khi thấy được hiện trường liền bị dọa ngất. Ai có thể ở trong hoàng cung kiêu ngạo giết chết thị tỳ được sủng ái nhất của hoàng thượng? Vẫn là sau khi hoàng thượng thượng triều?!

Không người nào dám nói bậy, nhưng vẫn có lời đồn đãi truyền ra. Trừ bỏ Đình Vương Ổ Dạ Lôi, còn ai có thể, còn ai dám làm như vậy?!

Từ sau khi quét lăng trở về, Ổ Dạ Lôi liền đối hoàng thượng cùng Cần Vương không còn khách khí, lại xử trí thêm vài vị hảo cận thị bên người hoàng thượng, có giết chết Kỳ Hoa cũng không lạ.

Hơn nữa cũng có người từng nghe nói Kỳ Hoa đối Đình Vương hơi có bất mãn. Trong cung khắp nơi đều có người của Đình Vương, tự nhiên sẽ truyền tới tai của Đình Vương. Đình Vương giết Kỳ Hoa, bên ngoài là giết gà dọa khỉ, thực tế là cảnh cáo Ổ Mạc Cát.

Tóm lại, nói cái gì đều có. Ổ Mạc Cát nghe đến mấy lời đồn đãi thì gào khóc, ở trong tẩm cung cuồng phá một chút, chửi mắng: “Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!”

Đồng thời cũng nghe được lời đồn đãi Ổ Dạ Lôi chỉ lạnh lùng cười. Người không phải hắn giết, hắn không thẹn với lương tâm. Bất quá người này trăm phương ngàn kế muốn giết hắn như thế, phá hư quan hệ của hắn cùng hoàng thượng, hắn cũng rất là bội phục “dũng khí” của người nọ.

Cự tuyệt mẫu hậu yêu cầu hắn tiến cung giải thích, Ổ Dạ Lôi đối người tới nói: “Ngươi trở về nói cho mẫu hậu, về sau phàm là chuyện của bổn vương thì không cần hỏi đến. Bổn vương không phải trẻ con ba tuổi, bổn vương biết mình đang làm cái gì.”

Hắn cũng muốn nhìn xem, là ai ở sau lưng càng không ngừng ám tiễn đả thương hắn. Ổ Mạc Cát nghĩ như thế nào, Ổ Dạ Lôi không thèm quan tâm. Người kia, hắn đã sớm mệt mỏi.

Người tới trở về bẩm báo Linh Thái Hậu. Chỉ chốc lát sau, trong cung liền truyền khắp: Đình Vương đã muốn thừa nhận Kỳ Hoa là do hắn giết.

Không khí trong cung, hết sức căng thẳng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện