Trước cửa Đình Vương phủ, xe ngựa của Ổ Dạ Lôi kỳ quái đậu ở chỗ này, thị vệ của hắn phân tán ra bảo vệ an toàn cho hắn. Một đạo bóng dáng màu trắng xa xa đứng ở trên cây, cành lá dày đặc che lấy y, căn bản không có người phát hiện y đứng ở nơi đó. Cho dù y vừa rồi theo nóc nhà nhảy đến trên ngọn cây, động tác cũng thực nhẹ nhàng giống như một con chim.

Đứng ở nơi đó đợi đã lâu, thẳng đến người trên xe ngựa đi xuống, tiến vào Đình Vương phủ, người nọ mới lặng yên rời đi.

Sắc mặt bình tĩnh bước đi đến cửa Túc Phong Đường, Ổ Dạ Lôi hỏi: “Trác thiếu gia đâu? Ngủ chưa?”

Chân trước vừa muốn bước đi vào, hắn chợt nghe thị vệ trả lời: “Trác thiếu gia ban nãy có đi ra ngoài, vừa mới trở về.”

Ổ Dạ Lôi nhíu lông mày, người nọ đi ra ngoài? Vượt qua cửa, hắn thẳng đến phòng ngủ, vừa vòng qua bình phong, hắn liền sửng sốt, Trác Như Sơ đang thay quần áo.

“Thị vệ nói ngươi mới đi ra ngoài, ngươi đã đi đâu?” Ổ Dạ Lôi đi lên trước, giúp Trác Như Sơ cởi áo ngoài.

“Hóng gió.”

Buồn phiền đè nén trong lòng của Ổ Dạ Lôi giảm đi, hắn từ phía sau ôm lấy thắt lưng Trác Như Sơ, nói: “Kinh thành tất nhiên nóng bức không thể so với trên núi, đã ủy khuất ngươi. Ta kêu bọn họ lấy băng đem vào.”

“Không cần.” Không nhận thấy trong lời nói của Ổ Dạ Lôi có biến hóa, hay đúng hơn Trác Như Sơ ở trên phương diện này căn bản không cẩn thận như vậy, y đẩy ra tay Ổ Dạ Lôi, ngồi xuống ở bên giường, cởi giày.

“Muốn đi Túy Tiên Trì phao phao không?” Ổ Dạ Lôi ngồi xuống bên người Trác Như Sơ, lại ôm y.

“Không được, muộn rồi, đi ngủ đi. Rửa chân rửa mặt là được.” Thay giày mềm, Trác Như Sơ lại đẩy ra tay Ổ Dạ Lôi, đứng dậy đi đến bên chậu nước chuẩn bị rửa mặt.

Hai tay chống ở sau người, Ổ Dạ Lôi nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Trác Như Sơ. Nhìn một chút, mũi hắn có điểm hô hấp không thông. Không muốn luống cuống, hắn đơn giản nằm xuống, một bộ không nghĩ không động. Trác Như Sơ rất nhanh rửa mặt xong, quay đầu liền thấy Ổ Dạ Lôi nằm ở trên giường ngẩn người.

Y vắt khăn vải đi vào bên giường, đưa ra: “Lau mặt.”

Ổ Dạ Lôi một tay tiếp nhận, động tác thật chậm đem khăn vải che ở trên mặt, Trác Như Sơ quay trở lại rót chén nước cho Ổ Dạ Lôi, đưa hắn súc miệng.

Trở lại bên giường, Trác Như Sơ mi tâm nhíu nhíu, y đá đá Ổ Dạ Lôi: “Lau mặt, súc miệng, rồi tự mình đi rửa chân.”

Ổ Dạ Lôi làm cho có động tác, loạn xạ xoa xoa mặt. Hắn ngồi xuống, tiếp nhận chén trúc, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh bồn rửa mặt. Quay đầu, nhìn thấy Trác Như Sơ đang trải giường chiếu, hô hấp Ổ Dạ Lôi lại trầm trọng vài phần. Hắn rất nhanh súc miệng, sau đó bắt đầu lần đầu tiên trong phần kí ức mà bản thân còn nhớ được tự mình rửa chân.

Lên giường, ôm Trác Như Sơ đang đưa lưng về phía mình, Ổ Dạ Lôi khẽ hôn cổ y, cánh tay khoác bên hông Trác Như Sơ cũng không thành thành thật thật thò vào bên trong y phục của y. Đè lại tay Ổ Dạ Lôi, Trác Như Sơ hướng phía trước xê sang, tránh đi đôi môi làm y run rẩy.

“Mau ngủ.”

“Sáng mai ta không thượng triều.”

Trực tiếp ngậm vành tai của Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi không cho y cơ hội cự tuyệt.

Cánh tay đè hắn dần dần buông ra, Ổ Dạ Lôi hạnh phúc nghe được thanh âm động tình của Trác Như Sơ. Hắn hiện tại, thực sự cần cảm nhận người này tồn tại, cảm nhận người này ở trong lòng hắn, ở trên giường của hắn, cảm nhận người nọ là thuộc về hắn.

Đêm nay, trong Túc Phong Đường thẳng đến trời tảng sáng mới yên tĩnh lại. Khi dương quang xuyên qua cửa sổ chiếu vào tấm màn che trong giường gỗ lim lớn, tóc bạc cùng tóc đen quấn cùng một chỗ.

Một đêm kia, thẳng đến nhiều năm sau Ổ Dạ Lôi còn luôn thường thường lấy ra nhớ lại một phen.

Cùng Trác Như Sơ tình sự rơi vào cảnh đẹp, tính tình Ổ Dạ Lôi cũng đã xảy ra biến hóa rõ ràng. Cho dù không thượng triều, hắn cũng ở trong thư phòng xử lý triều vụ. Mục đích của hắn rất đơn giản, vì Trác Như Sơ, hắn muốn thống cải tiền phi*, làm một Vương gia tốt để dân chúng kính ngưỡng.

*Hoàn toàn sửa lại sai lầm trước kia.

Hôm nay, sau khi hạ triều trở về, Ổ Dạ Lôi bồi Trác Như Sơ uống hai ly trà sau đó liền đi thư phòng Nghi Hợp Trai. Trác Như Sơ cũng không vào thư phòng Ổ Dạ Lôi, đối với việc triều đình đại sự cũng không cảm thấy hứng thú, nên thời điểm Ổ Dạ Lôi làm việc y liền luyện kiếm ở Kiếm Hiên.

Cước bộ vội vàng đi tới trước cửa Nghi Hợp Trai, Đại Thiên gõ cửa.

“Tiến vào.”

Đại Thiên vội vàng đẩy cửa đi vào, Ổ Dạ Lôi ngẩng đầu lên nhìn đến thần sắc của hắn, buông bút xuống. Đi đến bên người Vương gia, Đại Thiên ghé vào tai hắn nói: “Vương gia, những người đó đã chết.”

“Người nào?”

“Chính là hai mươi người giang hồ tháng trước ám sát Vương gia, Vương gia đã sai thuộc hạ phế đi võ công của bọn họ.”

Trong mắt Ổ Dạ Lôi hiện lên hàn quang: “Là ai làm?”

“Vẫn chưa rõ. Người của chúng ta vừa mới truyền tin, những người đó bị giết, thi thể đặt ngay ngoài Kinh Giao. Người của chúng ta vốn chỉ muốn phế đi võ công của bọn hắn, kết quả tha cho bọn hắn chạy thoát, nào biết bọn họ thế nhưng lại chết ở ngoài kinh.”

Ổ Dạ Lôi việc thứ nhất nghĩ đến chính là: “Không được để thiếu gia nghe được một chút gì!”

“Thuộc hạ đã lén sai người đem thi thể bọn họ lấy đi.”

Sắc mặt Ổ Dạ Lôi âm lãnh, ai dám ở dưới mí mắt hắn giết người? Cư nhiên lại giết người ám sát hắn!

Đại Thiên giọng điệu bất an nói: “Vương gia, hình dáng những người đó chết đi. . . . .”

“Chắc là giống như bổn vương thường làm đi.” Ổ Dạ Lôi lạnh lùng cười, “Những người này không biết đổi biện pháp sao, loại thủ đoạn vu oan giá họa này quả thực không hề có chút mới mẻ.”

“Đối phương rõ ràng nhằm vào Vương gia mà đến, cũng có có thể là muốn giết người diệt khẩu.”

“Giết người diệt khẩu không cần đem thi thể để tại Kinh Giao, cũng không cần làm ra bộ dáng giống như bị bổn vương giết chết.”

Ổ Dạ Lôi gõ gõ mặt bàn, lạnh nhạt nói: “Có người thấy bổn vương gần nhất tính tình ôn hòa, liền ăn tim gấu mật báo.”

“Vương gia, vạn nhất Trác thiếu gia biết. . . . . .” Đại Thiên lo lắng nhất là cái này.

Ổ Dạ Lôi nhíu mày, nếu người nọ nghĩ là hắn làm, nhất định sẽ không tha thứ cho hắn, này sẽ thật chết tiệt! Đừng để cho hắn tìm ra kẻ đứng sau chuyện này!

“Đi Binh bộ thượng thư, gọi thống lĩnh cấm vệ quân cho bổn vương.”

“Dạ!”

Đại Thiên đi rồi, Ổ Dạ Lôi cũng không có tâm tư xử lý triều vụ.

Đối phương lúc này không chỉ là hãm hại hắn đơn giản như vậy, ở Văn Xương quốc người nào không biết hắn tâm ngoan thủ lạt? Hiện tại bất quá là hơn hai mươi mạng người mà thôi, không cần tốn nhiều tâm tư như vậy đi? Nghĩ tới nghĩ lui, Ổ Dạ Lôi nghĩ đến một khả năng, không khỏi bội phục tâm cơ của đối phương.

Mấy tháng này, kinh thành đều truyền khắp nơi nam tử Ổ Dạ Lôi sủng ái là sư huynh của hắn. Vị sư huynh này của hắn tâm địa thiện lương, cũng vì vậy Ổ Dạ Lôi vì y liền thu liễm tính tình, không hề động một chút là giết người.

Hiện tại Ổ Dạ Lôi tàn sát hai mươi người, còn để tại Kinh Giao, nếu bị sư huynh của hắn biết. . . . . . Phải biết rằng, vị sư huynh này của hắn chính là võ công cao cường, bộ dáng càng là dưới trời ít có.

Là ai mới được chứ? Trong đầu Ổ Dạ Lôi hiện ra rất nhiều người, địch nhân của hắn nhiều lắm, ai cũng có thể. Chính là ở Đình Vương phủ, khó có thám tử của người khác.

“Tiểu Thiên.”

“Có thuộc hạ.”

“Đem nữ nhân tứ viện toàn bộ xuất phủ, người tiến vào Sơ Phong Viện phải kiểm tra nghiêm ngặt, trong phủ không được tuyển nô bộc mới. Mấy nô tài hầu hạ bổn vương đem phái đến hậu viện đi, sau này bên người bổn vương chỉ chừa ngươi cùng Đại Thiên. Trong phủ ai dám hỏi đến thiếu gia, cắt lưỡi, trục xuất khỏi Vương Phủ.”

Tiểu Thiên mặt lộ vẻ khó khăn: “Vương gia, cắt lưỡi có phải hơi. . . . . .”

“Vậy đổi thành đánh một trăm đại bản.”

“Thuộc hạ liền đi làm!”

Tiểu Thiên ở trong lòng cười, có thiếu gia ở bên người Vương gia thật tốt.

“Hoàng thượng, Cần Vương tới.”

Ổ Mạc Cát đang ở trong lương đình uy chim lập tức vẫy lui tả hữu, Ổ Tam Hữu một đường cúi đầu chạy chậm tiến vào. Đang muốn hành lễ, chợt nghe Ổ Mạc Cát nói: “Cần Vương không cần đa lễ, ngồi đi.”

“Tạ hoàng thượng.” Lời này đúng ngay ý của Ổ Tam Hữu, từ đầu hắn hoàn toàn không muốn hành lễ.

Ở bên cạnh cái bàn đá ngồi xuống, Ổ Tam Hữu hỏi: “Không biết hoàng thượng tìm thần đến. . . . . .”

Ổ Mạc Cát nhìn chung quanh, vẻ mặt cẩn thận xích lại gần hỏi: “Trẫm nghe nói một canh giờ trước Đình Vương triệu Binh bộ thượng thư, phòng giữ kinh đô cùng thống lĩnh cấm vệ quân nhập phủ, không biết Cần Vương có biết việc này?”

“A?” Ổ Tam Hữu vẻ mặt rất là kinh ngạc, “Thần không biết.” Trông thật sự giống như hắn hoàn toàn không biết.

Ổ Mạc Cát vừa nghe rất là thất vọng: “Nguyên lai Cần Vương cũng không biết việc này a.”

Ổ Tam Hữu hạ giọng nói: “Hẳn là phải có chuyện quan trọng gì đi. Gần đây Đình Vương một lòng đều đặt hết trên quốc sự…”

Lời của hắn nghe vào trong tai Ổ Mạc Cát chính là vạn phần không thoải mái. Bất kể thế nào hắn cũng là hoàng thượng, có chuyện quan trọng gì lại không thể cho hắn biết? Ổ Tam Hữu nhìn mắt Ổ Mạc Cát tràn đầy thất vọng, làm bộ trấn an nói: “Hoàng thượng không cần lo ngại, Đình Vương đối hoàng thượng trung thành và tận tâm. Theo thần nghĩ, không lâu sau Đình Vương sẽ tiến cung hướng Hoàng thượng bẩm báo.”

Ổ Mạc Cát vội vàng mãn bất tại hồ nói: “Trẫm làm sao có thể hoài nghi Đình Vương? Trẫm bất quá là lo lắng có phải lại có người ám sát Đình Vương hay không, cho nên Đình Vương mới đem người của Binh bộ kêu đến.” Nói xong, Ổ Mạc Cát kêu thái giám cách đó không xa đối bọn họ dâng trà.

Ổ Tam Hữu cười cười, nói đúng.

Sau khi Ổ Tam Hữu đến hoàng cung không lâu, Ổ Dạ Lôi liền nghe được tin tức hắn cùng với hoàng thượng ở trong ngự hoa viên nói chuyện riêng. Phân phó xong quan viên Binh bộ phải làm những gì, hắn chạy đi Kiếm Hiên.

Trác Như Sơ yêu võ thành si nếu không có người nhắc nhở, căn bản sẽ không dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một chút. Chờ Trác Như Sơ luyện xong một bộ kiếm pháp, Ổ Dạ Lôi cầm kiếm của y, dẫn người quay về Sơ Phong Viện, đã tới giờ uống trà.

Ngày hôm sau, Ổ Dạ Lôi vào triều, làm mặt lạnh bước vào trong đại điện. Bá quan tính cả Ổ Mạc Cát ở bên trong chỉ cảm thấy sống lưng một trận phát lạnh. Bọn họ đã bao lâu rồi chưa thấy qua bộ dáng này của Đình Vương?

Quả nhiên, Ổ Dạ Lôi không nói hai lời dâng mấy quyển tấu chương, vài vị đại thần trong triều ngay lập tức bị kéo vào, ngay cả hai gã cận thị bên người hoàng thượng cũng bị lôi theo. Nguyên nhân đều là bọn họ ăn hối lộ trái pháp luật, khi quân phạm thượng.

Bất kể là thật hay không, chỉ cần bị Đình Vương vạch tội, bọn hắn làm sao có cơ hội sống sót, sau đó liền bị Ổ Dạ Lôi hạ lệnh đem ra chém.

Trong triều thần hồn nát thần tính, Ổ Mạc Cát ngay cả thở mạnh cũng không dám, đừng nói chi vì hai người cận thị được sủng ái kia cầu tình.

Ổ Tam Hữu cúi đầu, một bộ nơm nớp lo sợ, một nửa là thật sự sợ hãi, một bên cũng bởi vì đau lòng. Trong đám quan viên bị giết có người của hắn, cái này thật sự là tổn hại binh tướng của hắn. Dù vậy, hắn cũng không thể biểu lộ nửa phần đau lòng, chỉ có thể làm một bộ sợ sệt kinh hãi, trong lòng thì ngổn ngang bất ổn, không biết một chiêu này của Đình Vương là có ý gì.

Vô tội nhất đúng là hoàng thượng Ổ Mạc Cát, hắn cũng không biết làm sao đã đắc tội Ổ Dạ Lôi, làm Ổ Dạ Lôi đem hai gã cận thị của hắn chém chết.

Hạ triều sau, Ổ Mạc Cát sắc mặt trắng bệch trở lại tẩm cung, tay chân càng không ngừng run run.

“Hoàng thượng, ngài uống ly trà.” Một gã thái giám bưng cho ly trà đi qua. Ổ Mạc Cát ngẩng đầu nhìn chằm chằm tên thái giám kia, đột nhiên tức giận vươn tay gạt tay thái giám, ly trà rơi trên mặt đất bể nát.

“Tất cả cút đi cho trẫm! Các ngươi đám ăn cây táo rào cây sung này! Cút! Cút hết!”

Bên trong tẩm cung thái giám cùng cung nữ kích động lui ra ngoài, Ổ Mạc Cát vọt tới trước bàn cầm một cái bình sứ to nặng ném xuống đất.

Bên trong tẩm cung của Thái Hậu, Linh Thái Hậu mi tâm nhíu chặt. Chuyện xảy ra trên triều nàng đã biết được, hoàng thượng đập phá tẩm cung nàng cũng biết. Nàng lo lắng không phải là lửa giận của hoàng thượng, mà là thâm ý sau hành động của nhi tử. Nhi tử tuy rằng tay cầm quyền to, nhưng mấy năm này làm việc vẫn để cho hoàng thượng mặt mũi, hành động giết chết thân tín của hoàng thượng như hôm nay là chuyện chưa bao giờ có.

Linh Thái Hậu ngồi ở trên bảo tọa lo lắng. Hoàng thượng mặc dù không phải là con ruột của nàng, nhưng cũng do nàng nuôi từ bé đến lớn. Nàng vẫn đem hoàng thượng xem như nửa đứa con trai của mình, chính yếu là nàng không muốn phải nhìn đến sai lầm trong cung.

“Dạ nhi a, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?”

Trong ngoài hoàng cung không khí khẩn trương, trong Đình Vương phủ lại là nhất phái ôn hòa. Hạ triều trở về, tâm tình Ổ Dạ Lôi nhìn qua rất tốt, hồi phủ câu đầu tiên vẫn hỏi Trác Như Sơ ở đâu, chuyện thứ nhất là đi tìm Trác Như Sơ. Nào biết, Ổ Dạ Lôi chân trước vừa bước vào Kiếm Hiên, một thanh kiếm liền gác ở trên cổ của hắn.

“Như Sơ?”

Sắc mặt Trác Như Sơ cực lạnh, trong mắt mang theo thất vọng rõ ràng.

“Như Sơ, làm sao vậy?” Nụ cười trên mặt Ổ Dạ Lôi biến mất, hai ngón tay hắn kẹp lấy mũi kiếm, trên cổ cảm thấy đau.

“Lật lọng, không giữ chữ tín.”

Ổ Dạ Lôi nhíu mày, mất hứng: “Như Sơ, có chuyện gì ngươi hãy nói thẳng ra. Ta lật lọng chỗ nào, không giữ chữ tín cái gì?”

“Ngươi đã đáp ứng ta không giết bọn họ!”

Trác Như Sơ vừa nói xong, Ổ Dạ Lôi liền hiểu được là chuyện gì xảy ra. Mi tâm giãn ra, hắn thản nhiên nói: “Những người đó không phải ta giết. Nếu ngươi tin ta thì lấy kiếm ra, không tin liền một kiếm giết ta.”

Trong mắt Trác Như Sơ lướt qua nghi hoặc, ngay sau đó, hắn lấy kiếm ra.

Ổ Dạ Lôi nhíu mày nở nụ cười, Như Sơ tin hắn.

Tiến lên, bắt lấy kiếm của Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi lại từ trên tay của y cầm qua vỏ kiếm.

“Đi, chúng ta trở về phòng, ta cẩn thận nói cho ngươi nghe.”

“Thật không phải ngươi giết?”

“Ta mà hèn nhát như vậy sao? Nếu do ta làm, ta sẽ không chối cãi.”

Trác Như Sơ bị động tùy ý Ổ Dạ Lôi kéo trở lại Sơ Phong Viện. Vừa nhìn thấy sắc mặt Vương gia cùng Trác thiếu gia, Đại Thiên cùng Tiểu Thiên giật mình, thở mạnh cũng không dám nhấc lên rèm cửa, thầm nghĩ Trác thiếu gia sẽ không cùng Vương gia cãi nhau đi.

Vào phòng, đem Trác Như Sơ ấn ngồi ở trên giường lò, Ổ Dạ Lôi kéo một cái ghế qua ngồi xuống, cùng y mặt đối mặt. Ổ Dạ Lôi hỏi: “Ngươi trước nói cho ta biết ngươi làm thế nào mà biết được chuyện này?”

Trác Như Sơ hỏi lại: “Người là không phải do ngươi giết ?”

“Không phải.” Trả lời ngắn gọn.

Trác Như Sơ nhếch miệng: “Có người ở Kiếm Hiên để lại phong thư, trên thư nói ngươi đã giết những người đó, ta liền đi tra xét.”

Trong mắt Ổ Dạ Lôi hiện lên vẻ lo lắng, hắn âm thanh lạnh lùng nói: “Đây là có người vu oan hãm hại ta. Hôm qua Đại Thiên mới nói cho ta nghe, hôm nay ngươi liền biết. Ta còn nghe nói bộ dáng những người đó chết đi rất giống do ta làm.”

Trác Như Sơ nhìn chằm chằm hai mắt Ổ Dạ Lôi, đáy lòng có một thanh âm nói cho y biết Ổ Dạ Lôi không có nói dối. Thế nhưng, hai người bảy năm không gặp, tuy nói đã có quan hệ cực kỳ thân mật, nhưng trong lòng Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi chỉ có thể coi là một nửa người quen.

Ổ Dạ Lôi cũng không giải thích nhiều, hắn tùy ý để Trác Như Sơ nhìn kỹ hắn. Sự tình không phải hắn làm, hắn không cần phải chột dạ.

Sau một hồi lâu, ánh mắt Trác Như Sơ thoáng rũ xuống, hỏi: “Hôm qua ngươi đã biết, vì sao không nói cho ta?”

“Ta không muốn cho ngươi biết chuyện xấu xa này, cũng không muốn ngươi hiểu lầm ta. Không nghĩ tới ta ngàn phòng vạn phòng, vẫn phòng không được kẻ rắp tâm hãm hại kia.” Ổ Dạ Lôi đứng dậy ngồi xuống bên người Trác Như Sơ, “Như Sơ, ngươi có nhìn thấy ai đặt thư không?”

Trác Như Sơ lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Ổ Dạ Lôi, lại nói: “Là ta hiểu lầm ngươi, xin lỗi.”

Ổ Dạ Lôi nở nụ cười, ôm bả vai của Trác Như Sơ: “Lời xin lỗi này ta nhận. Lần tới có chuyện gì hãy tới hỏi ta trước, cổ của ta không chịu nổi kiếm của ngươi đâu.”

Sờ lên cổ đã rỉ máu, lửa giận trong lòng Ổ Dạ Lôi nổi lên.

Từ trong lòng ngực lấy ra khăn, Trác Như Sơ che lại miệng vết thương y đã lưu trên cổ Ổ Dạ Lôi. Ổ Dạ Lôi thuận thế đè lại tay Trác Như Sơ, ôm chặt y.

Giữa hai người lâm vào trầm mặc, không phải không có gì để nói, mà lúc này không cần nhiều ngôn từ.

Ngửi hương thơm mái tóc của Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi dần dần bình tĩnh trở lại, ở trong lòng cân nhắc.

Sự tình thật đúng là khéo, hắn hôm qua vừa biết, hôm nay đã có người bí mật nói cho Như Sơ. Kẻ nào lại khẩn cấp muốn thấy hắn cùng Như Sơ trở mặt như vậy?

Miệng vết thương không còn chảy máu nữa, Trác Như Sơ lấy khăn ra, mở miệng: “Ngươi trước kia gây nghiệt nhiều lắm, cũng không cần trách người bên ngoài hãm hại ngươi, mau tìm cách đền bù lại đi.”

“Ta nghe ngươi là được.” Đền bù? Hắn không đem những người đó phanh thành tám khối đã là tốt rồi.

“Ta muốn quay về Tê Phong Môn một chuyến, trước khi ta về ngươi không cần xuất phủ.”

“Như Sơ?!” Ổ Dạ Lôi vụt cái đứng lên: “Như thế nào đang tốt lại muốn về Tê Phong Môn?!” Nghĩ đến người phải rời khỏi, hắn liền hoảng hốt.

Trác Như Sơ nhíu mày, nói: “Trở về dĩ nhiên là có chuyện.”

“Không được! Ta không đáp ứng! Có chuyện gì ngươi cứ dặn dò Đại Thiên hoặc Tiểu Thiên đi làm, ta sẽ không thả ngươi trở về, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta.” Hai tay Ổ Dạ Lôi ôm lấy eo Trác Như Sơ, ngửa đầu nhìn y: “Như Sơ, ngươi yên tâm bỏ lại ta một mình sao? Dù ở trong phủ, ta cũng không an toàn, bằng không sẽ không có người có thể âm thầm đưa thư cho ngươi.”

Ngẫm lại cũng đúng, Trác Như Sơ cũng không kiên trì thêm, nói: “Vậy ta viết phong thư gửi sư phụ, ngươi bảo Đại Thiên tự mình đưa đến tay người.”

“Hảo.”

Sau nửa canh giờ, Đại Thiên dẫn theo hai mươi người, cẩn thận cất phong thư Trác Như Sơ viết cho Tả Bách Chu vội vàng ly khai Đình Vương phủ. Ổ Dạ Lôi không có nhìn qua thư, chỉ để ý Trác Như Sơ có lưu lại hay không.

Dùng cơm trưa xong, hai người ở trong phòng ngủ trưa. Sau đó, Trác Như Sơ lại chui vào Kiếm Hiên luyện kiếm, Ổ Dạ Lôi triệu tập vài vị tâm phúc ở thư phòng nghị sự. Tiểu Thiên trước đó được lệnh âm thầm ở trong phủ tìm kiếm tên nội ứng đã lén truyền tin cho Trác Như Sơ.

Ban đêm, mấy người nghị sự mới từ thư phòng rời đi, Tiểu Thiên lập tức tiến lên phía trước nói: “Vương gia, người trong cung tới, Thái Hậu muốn Vương gia tiến cung.”

Ổ Dạ Lôi không kiên nhẫn nói: “Nói cho hắn biết, bổn vương không thể đi, ngày khác sẽ tiến cung bái kiến Thái Hậu. Nếu Thái Hậu tìm bổn vương vì chuyện triều đình, vậy miễn đi.”

Hắn có thể đoán được mẫu hậu tìm hắn làm cái gì, bất quá có một số việc mẫu hậu không cần nhúng tay vẫn tốt hơn. Sâu trong đáy lòng, Ổ Dạ Lôi vẫn còn trách mẫu hậu đối hắn che giấu chuyện của Trác Như Sơ.

Từ sau ngày Ổ Dạ Lôi tại triều phát uy, mấy hôm tiếp theo kinh thành liền ban hành lệnh cấm đi lại ban đêm, lấy lý do tra ra loạn đảng. Vài tên thường ngày ỷ vào chỗ dựa là Ổ Dạ Lôi làm xằng làm bậy, tham quan hiếp đáp bách tính đều bị xét nhà, bỏ tù.

Ổ Dạ Lôi không chỉ có đối ngoại nhân ác, đối với người của mình còn ác hơn. Nếu muốn hoàn toàn thay đổi, những tên chỉ biết làm bại hoại thanh danh của hắn tự nhiên là một tên cũng không để lại.

Hành động của Ổ Dạ Lôi làm người ta nhìn không hiểu, nhưng có hai người nhìn thấy trong lòng run sợ. Một người là hoàng thượng Ổ Mạc Cát, một người là Cần Vương Ổ Tam Hữu.

Mắt thấy thế lực của Ổ Dạ Lôi càng lúc càng lớn, Ổ Mạc Cát chỉ cảm thấy ghế rồng dưới mông tựa hồ dài ra rất nhiều thứ, đâm hắn ngồi bất an.

Mà Ổ Tam Hữu còn lại là bởi vì chột dạ. Thám tử hắn xếp vào Đình Vương phủ đã sớm bị hắn diệt khẩu, hắn sợ nhất chính là Ổ Dạ Lôi tra ra sự kiện kia có liên quan đến hắn. Hắn bây giờ còn chưa đủ sức chống lại Ổ Dạ Lôi.

Cuộc sống hàng ngày khó an ổn, Ổ Tam Hữu cảm giác mình phải kéo người xuống nước, bằng không chỉ dựa vào năng lực cá nhân của hắn, đạp ngã Ổ Dạ Lôi chỉ sợ chỉ có thể là người si nói mộng.

“Hoàng thượng, Cần Vương tới.”

“Mau truyền.”

Gần đây bị Ổ Dạ Lôi ép buộc kinh hoảng bất an, Ổ Mạc Cát vừa thấy được Ổ Tam Hữu thật giống như gặp được người thân nhất của mình. Hai tay nắm lấy Ổ Tam Hữu, hắn dị thường thân thiết nói: “Hoàng huynh không cần đa lễ. Người tới, ban thưởng ghế ngồi.”

“Thần sợ hãi.”

Ổ Tam Hữu thụ sủng nhược kinh* mắt nhìn tay bị hoàng thượng nắm, trong lòng mừng thầm, sự tình tựa hồ thuận lợi vượt qua dự đoán của hắn.

*được sủng mà sợ hãi

Sau khi Ổ Tam Hữu ngồi xuống, Ổ Mạc Cát hỏi: “Hoàng huynh tiến cung có chuyện gì sao?”

Ổ Tam Hữu đáp: “Hoàng thượng, thời gian này thần thấy hoàng thượng buồn bực không vui, vừa vặn trước đó thần tìm được thú vui mới, liền nghĩ lấy đưa cho hoàng thượng, để hoàng thượng ngài cao hứng cao hứng.”

“Nga? Là cái gì?” Ổ Mạc Cát vừa nghe đến đây liền hưng trí, trong lòng đối Ổ Tam Hữu phá lệ vừa lòng. Nghĩ đến trong triều, chỉ có cùng vị đại hoàng huynh này nói chuyện.

Ổ Tam Hữu vỗ tay ba cái, chỉ chốc lát sau, một thiếu niên cúi đầu được người dẫn đến, đối Ổ Mạc Cát quỳ xuống: “Nô tỳ Kỳ Hoa khấu kiến Ngô hoàng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Hoàng huynh, này. . . . . .” Đây là cái gì thú vui mới gì đây?

Ổ Tam Hữu nhìn thái giám cung nữ trong phòng, Ổ Mạc Cát tức khắc bảo bọn họ lui ra.

Đợi trong phòng không có người, Ổ Tam Hữu lúc này mới thần thần bí bí nói: “Hoàng thượng, ngài bảo hắn thoát xiêm y xem thì biết có bao nhiêu mới mẻ.”

“Nga?” Ổ Mạc Cát lập tức nói: “Mau thoát xiêm y.”

Người nọ chậm rãi đứng lên, khẽ ngẩng đầu. Ổ Mạc Cát lúc này mới phát hiện người nọ bộ dạng cực kỳ xinh đẹp! Đang lúc hắn nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, người nọ chậm rãi cởi bỏ nút áo, hai gò má ửng hồng bắt đầu cởi xiêm y. Khi y phục đơn độc trên người hắn được cởi ra xong, Ổ Mạc Cát kinh hô: “Hắn là nữ tử?!”

Bộ ngực rộng mở của người nọ rõ ràng là hai ngực mà chỉ nữ nhân mới có! Tuy không tính là quá lớn, nhưng một tay cũng khó cầm được.

Ổ Tam Hữu ra sức kích thích: “Hoàng thượng sao không tiếp tục xem?”

Ổ Mạc Cát nuốt ngụm nước miếng: “Nhanh chút!”

Thân mình người nọ đều biến thành phấn hồng, sau đó cực kỳ quyến rũ cởi ra quần dài. Khi bộ vị giữa háng hắn lộ ra, miệng Ổ Mạc Cát mở còn lớn hơn, tròng mắt như muốn lồi ra. Giữa háng người nọ cư nhiên lại có dương vật của nam nhân!

“Hoàng thượng, thế nào? Thứ này mới lạ đi?”

Ổ Mạc Cát đã muốn nói không ra lời.

Ổ Tam Hữu vẻ mặt dâm mỹ nói: “Hoàng thượng, đồ chơi này thần cũng chưa chạm qua, còn là một chim non. Hoàng thượng có thể yên tâm đi ngoạn.”

Chỗ kín của Ổ Mạc Cát đã muốn cứng rắn, bất quá còn có chút do dự: “Hắn. . . . . . Là nam hay nữ?”

“Hoàng thượng, hắn là nam nữ đồng thể, không những có thể khiến cho hoàng thượng cảm nhận được nữ tử ôn nhu, còn có thể làm cho hoàng thượng nhấm nháp nam tử đến mất hồn.”

Ổ Mạc Cát nuốt ngụm nước bọt lớn. Ổ Tam Hữu đứng lên khom người nói: “Hoàng thượng, thần lui xuống.”

Ổ Mạc Cát loạn xạ gật gật đầu, hai mắt nhìn thẳng vào trên người Kỳ Hoa.

Ổ Tam Hữu rất là hài lòng ly khai. Trước khi rời đi, hắn lặng lẽ cho Kỳ Hoa một ánh mắt.

Ổ Tam Hữu vừa đi, Ổ Mạc Cát liền khẩn cấp vọt tới trước mặt Kỳ Hoa, đem người kéo đến trên giường.

“Hoàng thượng, để cho nô tỳ hầu hạ ngài. . . . . . A! Hoàng thượng. . . . . .”

“Vương gia, trong cung báo lại, hôm qua Ổ Tam Hữu tiến cung đưa cho hoàng thượng một vị nam sủng. Nam sủng kia hình như là yêu nhân nam không ra nam nữ không ra nữ.”

“Là như thế nào?”

Tiểu Thiên hướng lỗ tai hắn nói thầm vài câu.

Ổ Dạ Lôi hừ lạnh: “Ổ Tam Hữu gần đây thật chịu khó vào tiến cung.” Tiếp theo, hắn xua tay, “Theo dõi bọn họ đi, hai người này chắc cũng không gây nổi sóng gió gì.”

Tiểu Thiên nhịn không được nói: “Vương gia, ngài cẩn thận vẫn hơn, người hãm hại ngài còn chưa bắt được.”

Ổ Dạ Lôi suy nghĩ một chút nói: “Phái người xem kĩ tên yêu nhân kia. Còn có, cho người theo dõi thêm Ổ Tam Hữu cùng Ổ Mạc Cát.”

“Dạ”

Tiểu Thiên đi rồi, Ổ Dạ Lôi xoa bóp mi tâm. Thực phiền, tất cả chuyện này đều làm hắn thấy phiền, hơn nữa còn là càng ngày càng phiền.

Đi cùng với quyền lực, chính là lục đục, đấu tranh gay gắt với nhau. Hắn từng thực hưởng thụ huyết tinh trong tranh đấu, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy phiền. Chỉ có thời điểm cùng Như Sơ ở một chỗ, tim của hắn mới có thể bình tĩnh trở lại.

“Vương gia, người trong cung tới, Thái Hậu mời ngài tiến cung.”

Thật sự là phiền toái! Mỗi ngày đều phái người đến thúc giục hắn, mẫu hậu không phiền, hắn đã rất phiền. Ổ Dạ Lôi thô thanh quát: “Đã biết! Chuẩn bị xe!” Hắn muốn cùng mẫu hậu nói rõ ràng, chuyện trong triều về sau không được nhúng tay!

Trước tiên đi Kiếm Hiên tự mình nói cho Trác Như Sơ hắn muốn vào cung một chuyến, Ổ Dạ Lôi lúc này mới ra phủ. Sau khi hắn rời đi, Trác Như Sơ cũng ly khai Kiếm Hiên, một lần nữa chẳng biết đi đâu.

Sau khi tiến cung, Ổ Dạ Lôi thẳng đến tẩm cung của mẫu hậu. Ổ Mạc Cát đang ôm Kỳ Hoa nghe tin, sắc mặt lúc ấy liền đổi, trong lòng bất mãn rõ ràng.

Kỳ Hoa sờ lên mặt Ổ Mạc Cát, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, ngài muốn thay y phục hay không? Đình Vương đi thỉnh an Thái Hậu xong có lẽ sẽ tới gặp hoàng thượng.”

Ổ Mạc Cát buồn buồn nói: “Đình Vương sẽ đến gặp trẫm sao? Đình Vương mỗi ngày vào triều, đều không hướng Thái Hậu thỉnh an, vì sao hôm nay lại đặc biệt tiến cung đến thỉnh an?”

Kỳ Hoa cười cười, tiến đến bên tai hoàng thượng: “Thái Hậu dù sao cũng là mẹ ruột của Đình Vương mà.”

Những lời này làm trong lòng Ổ Mạc Cát càng không thoải mái. Đẩy ra Kỳ Hoa, hắn xuống giường: “Người tới, thay y phục cho trẫm, trẫm muốn đi gặp Thái Hậu.”

Kỳ Hoa úp sấp trên lưng Ổ Mạc Cát, khuyên nhủ: “Hoàng thượng, Đình Vương nói không chừng có chuyện muốn cùng Thái Hậu thương lượng rồi. Ngài tùy tiện tiến đến, sợ sẽ chọc cho Đình Vương không vui đi.”

Ổ Mạc Cát xoay người liền cho Kỳ Hoa một cái tát, cả giận nói: “Đây là hoàng cung! Là chỗ của trẫm! Trẫm đi thỉnh an Thái Hậu còn phải xem sắc mặt Đình Vương sao? Trẫm sủng ngươi, ngươi cũng đừng không biết tốt xấu nói lời chọc giận trẫm.”

“Nô tỳ biết sai, xin hoàng thượng thứ tội!”

“Hừ!”

Lạnh lùng vung tay áo, Ổ Mạc Cát đi ra ngoài. Kỳ Hoa ôm má trái bị đánh, quỳ gối trên giường lạnh run, nhưng khóe miệng lại giương lên một nụ cười rất nhẹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện