- Lúc đầu ta quá nóng nảy, muốn vội vã kiếm tiền, vội vã mua lại điền trang nhà ta, còn muốn mở một cửa hàng mặt tiền ở Quan Dương để buôn bán.Lư Hủ đẩy ra thư án Nhan Quân Tề nằm trên bàn, ngồi xuống ở vị trí cũ, một tay chống cằm, một tay mở sổ sách nhỏ của hắn ra:- Hiện tại ruộng quá quý, ta mua không nổi, bán đồ ăn cũng không dễ làm, ta tính mở mấy mẫu ruộng hoang trước, qua một thời gian còn có thể trồng chút kiều mạch, ngươi giúp ta nghĩ xem như vậy có được không?Lư Hủ lại không ngừng lẩm bẩm một câu: Sớm biết hai mẫu ruộng nhà ta không trồng rau cũng trồng gà.Nhan Quân Tề hỏi:- Không bán bánh quẩy à?Nhưng Lư Hủ lại sinh ra chút rối rắm.Hắn vất vả lắm mới tích góp được khách quen, vất vả lắm mới đứng vững được ở phố đông:- Vẫn là đến đi, nhưng mà ta phải suy nghĩ bán chút khác.lương thực quá quý, tiêu hao cũng quá nhiều.Nhan Quân Tề hỏi:- Còn bán ốc đồng không?Lư Hủ trợn to hai mắt tính toán chi phí, ốc đồng không cần tiền, gia vị gia vị muối gia vị nhà hắn cũng còn không ít.Trên mấu chốt này, rất nhiều dược thảo bán gia vị không tăng giá được cũng coi như là cám ơn trời đất.Lư Hủ lấy tờ giấy kia của hắn ra bắt đầu viết viết vẽ vẽ, nhớ tới hắn tương vừng.Mấy ngày nay, chuyện vui duy nhất của hắn chính là Lưu Du Tử rốt cuộc làm ra tương vừng, Tam thẩm rốt cuộc cũng góp đủ tiền mua trâu bò.Lưu Du Tử ăn tương vừng còn thơm hơn bất cứ nhãn hiệu nào mà hắn đã ăn trước kia, khi hắn đi thu tương vừng còn có một số chi tiết: Lưu Du Tử không cần tiền.Chư kiện của bọn họ là viết rất tốt, 150 văn một cân tương vừng, trước mắt tiền không đáng giá, chư kiện mà bọn họ lập ra lại là giấy trắng mực đen viết rất tốt, trái tim của Lưu Du Tử đang nhỏ máu.Hắn muốn dựa theo chứng từ mà lúc hắn viết thư cho Lư Hủ thì thị trường cho hắn lương thực tương đương.Lư Hủ:- Hạt vừng này của ngươi cũng không phải mua bây giờ, sao bán 150 văn cho ta sẽ mệt à?Lưu Du Tử không để ý:- Hiện tại 1 cân lúa mạch đã là 150 văn! 1 cân lúa mạch đổi thành 1 cân tương vừng của ta? Ta đặt giá này cho ngươi, cả nhà chúng ta uống gió tây bắc đi? Không làm! Ngươi tìm nha môn bắt ta đi!Hắn la lối khóc lóc ngồi xuống trên ngạch cửa, không cho Lư Hủ vào cửa.Lư Hủ tức cười, lão tự nhận da mặt đã đủ dày, không ngờ lại có thể gặp được người không biết xấu hổ như vậy.Hắn cũng không vào cửa, xắn tay áo lên cùng Lưu Du Tử ở trước cửa nhà bọn họ cãi nhau một trận, hai người ngươi tới ta đi, cuối cùng thương lượng ra một cái giá trung hạ: Bốn cân lúa mạch đổi một cân tương vừng.Theo tính toán thị trường trước đây, là Lư Hủ kiếm lời, nhưng Lưu Du Tử uổng công có hạt vừng mua không nổi gạo và mì, nhà bọn họ đều nghèo rớt mồng tơi, hai người đều rất hài lòng lật sổ sách nhỏ trong lòng, trên mặt lại phân biệt bày ra một bộ dáng: Tức chết ta ta ăn thiệt lớn", ngày hôm sau, Lư Hủ vận chuyển tới 60 cân lúa mạch đổi được 15 cân tương vừng, rất vui mừng.Chỉ là vốn dĩ Lư Hủ định thừa dịp trời nóng bán mì tương vừng đông, nhưng hiện nay cũng không định bán.Hắn nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn lại một phương hướng:- Trời nóng như vậy cũng không thể làm lẩu cay được, nếu không ta bán rau trộn dưa đi!Thuận tiện bán tương vừng!Kế hoạch đã xong, Lư Hủ không suy nghĩ nhiều nữa, cẩn thận tính toán để lại đủ lương thực của gia tộc hắn như nhà hắn, Tam thẩm, Tứ thẩm, gia gia Nãi nãi và Nhan Quân Tề gia, còn có bao nhiêu lúa mạch.- Lưu những thứ này làm sao cũng có thể qua được thu hoạch vụ thu, ừm...!Còn phải lưu lại chút đồ dùng khẩn cấp, dùng vào lễ mừng năm mới cũng phải lưu ra.Lư Hủ lại vẽ vài đạo lên giấy.Hắn cầm lấy bút giống như quỷ vẽ bùa, ngoại trừ giấy mà hắn không hiểu ra thì giống như muốn xem hoa tới, hắn lại cầm bút lên tăng giảm thặng dư một hồi, tính ra mỗi ngày có thể làm bao nhiêu bánh quẩy.- Như vậy tính ra, mỗi hai ngày ta đi Quan Dương một lần, một lần có thể bán 50 cái bánh quẩy và rau trộn, giữa trưa vội về nhà, buổi chiều còn có thể khai hoang.Lư Hủ đắc chí bình luận:- Ta thật sự là một thiên tài!Hắn trả lại tờ giấy đã gấp xong lại cho Nhan Quân Tề, hoàn toàn không chú ý đến lá cờ quỷ kia giống như một con gà con lẫn vào đàn thiên nga, phía dưới còn đè một phong thư tín thật đẹp, hắn vẫn chống cằm mặc sức tưởng tượng đồ ăn ngon như thế nào.- Ngày mai ta đi vào trong huyện mua chút rau khô, rau tai, nấm linh tinh, nhà ta có rau đậu que, Tam thẩm kia có đậu tương dưa chuột, mướp hương dưa, lại thêm chút rau dại, mua chút đậu hủ, cũng không biết bán đậu hủ có được bao nhiêu tiền...!Ngươi thiếu giấy mặc không? Ta mang về cho ngươi một chút.Chờ làm xong rau trộn dưa, trước tiên cho người trong nhà đều ăn thử!Nhan Quân Tề trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói:- Ngày mai ta sẽ đi cùng ngươi.Lư Hủ:- Hả?Nhan Quân Tề rút phong thư đã được gấp khúc từ trong ngăn kéo ra, trầm tĩnh nói:- Đi thượng thư.Lư Hủ sững sờ một lúc lâu không phản ứng lại, thượng thư? Thượng thư gì? Hai phần trí nhớ của lão cũng không có khái niệm bình dân bá tính thượng thư.Lư Hủ:- Thượng thư cho ai?Nhan Quân Tề:- Huyện lệnh đại nhân.Lư Hủ cố gắng tự trấn định:- Ta xem thử?Nhan Quân Tề đưa thư cho hắn.Chữ cổ cộng với từ cổ, Lư Hủ đoán mò miễn cưỡng có thể nhìn ra đại khái ý tứ: Nhan Quân Tề viết thư phong “Truyện được biên tập bởi: Huyện trưởng” phản ánh rõ ràng là thu lương tham ô.Hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, duy trì tốt thất học nhân thiết của hắn:- Đây là đang viết cái gì?Nhan Quân Tề giải thích cho hắn câu cuối, trong lúc Nhan Quân Tề lá gan lớn và văn tài tốt thì Lư Hủ quanh co, không biết nên đưa ra chủ ý gì cho Nhan Quân Tề.Hắn hỏi:- Ngươi viết như vậy sẽ không bị bắt chứ?Nhan Quân Tề:- Ta đã thi đậu Đồng Tử, cho dù không thể nhập phủ học thì cũng có thể hướng đến quan phụ mẫu bản địa mà thẳng thừng thông qua.Ở thời điểm mới lập quốc, triều đình vì muốn cổ vũ dân chúng nên thẳng thắn từ chối, bình thường bách tính lại trực tiếp dâng sớ cho hoàng đế, bất luận là luận chính, tự tiến cử, cáo ngự trạng, tất cả đều không giới hạn, sau này nếu thật sự không xử lý được, mới dần dần cam chịu bình dân phải có tiến cử mới có thể thượng thư trung thành, mà địa phương thì vẫn bảo lưu lại quyền lợi của bạch đinh thượng thư thẳng gián, chỉ là bình thường bá tính không biết thôi.Lư Hủ không biết, lão cảm thấy lá gan của Nhan Quân Tề hơi lớn một chút.Chỉ có quan cáo dân, nào có dân cáo quan?Lư Hủ:- Hay là ngươi cho ta, ta thừa dịp người không chú ý ném vào nha huyện?Tường viện của nha huyện bọn họ không quá cao, trèo tường cũng dễ dàng.Nhan Quân Tề không tự chủ được cười lớn, mấy ngày ủ dột tan hết, người cũng trong sáng lên.
Hắn nghe hiểu ra có thể là Lư Hủ cũng chưa chú ý lời ngầm: Sách này là nên dâng, chỉ là xuất phát từ lo lắng, Lư Hủ không muốn dâng cho hắn.Trong lòng Nhan Quân Tề Thượng Thư càng thêm kiên định:- Đồng sinh năm trước ta may mắn gặp qua huyện lệnh đại nhân một lần, hắn cũng không phải là tham quan không màng sống chết của dân chúng, cho dù xem như là xả giận thì cũng sẽ không làm gì một đồng sinh nho nhỏ như ta.Lư Hủ:- bụng người cách một lớp da, ngươi làm sao biết hắn có phải là đang giả vờ từ thiện hay không, vạn nhất chính là những sai dịch tạo lệ kia đã đồng ý với hắn hay không? Cho dù hắn không biết, nhưng bọn họ dám gạt huyện lệnh trắng trợn làm như vậy, chẳng phải là càng có hi vọng hơn sao? Ngươi vừa mới dâng thư này lên, còn không biết đắc tội với ai đây, ngươi muốn khảo hạch nhân nhân, bị làm khó dễ thì làm sao bây giờ?Nhan Quân Tề:- Nếu triều đường còn trị như thế, ta không thi cũng thế.Lư Hủ:- ...Hắn cảm thấy Nhan Quân Tề này tính tình cực đoan cần phải sửa đổi.Lư Hủ nghe được lời khuyên của Nhan Quân Tề:- Chỉ là không được, ngươi cũng phải nói cách, ví dụ như ta làm sai chuyện gì, Lư Chu nhảy ra chỉ trích ta một hồi, cho dù ta làm sai ta cũng khẳng định muốn đánh hắn.Nhan Quân Tề gật đầu mỉm cười:- Ừm, cho nên ta viết rất uyển chuyển.Lư Hủ:- ...Trong đầu Lư Hủ nhớ lại phân đoạn của Nhan Quân Tề, thứ nhất là phân tích một phen về thiên hạ thiếu lương thực, vị trí địa lý và tầm quan trọng của sản vật ở Quan Dương, lại liệt kê số liệu và ví dụ thực tế để nói rõ cuộc sống của dân chúng hiện giờ rất gian nan, lại khen thưởng công lao thống trị của Huyện lệnh, cuối cùng mới nói chuột nhà ra miệng nói tiểu lại lừa trên gạt dưới nguy hại và đáng ghét, xin Huyện lệnh nắm rõ.Kết cấu không có tật xấu gì, Nhan Quân Tề còn dùng tội danh tham ô để lừa gạt trên dưới, che giấu quan trên, không liên quan đến cần chính ái dân huyện lệnh, Lư Hủ tự nhận mình không thể viết ra được bài văn như vậy, nhưng Nhan Quân Tề đang vuốt mông ngựa khen người khác, thiếu chút bút mực, ở trên phê bình mắng chửi người khác, lại có chút tàn nhẫn.
Tuy một câu của hắn cũng không nói thuế má không tốt, nhưng giữa những hàng chữ, đều biểu đạt nhiều lần tăng thuế lại tầng tầng bóc lột, đây là bức người tạo phản.Câu nói: Hạnh phúc của Tiền Thiên há có thể lâu dài sao? Hắn đã xem hết những gì mình học được.Lư Hủ vò đầu, cẩn thận suy nghĩ, Nhan Quân Tề đã nói ra mức lương thực biến đổi mỗi ngày, dân chúng ở huyện Quan Dương mua như thế nào không lương thực, một lượng bạc mỗi ngày có thể đổi được bao nhiêu tiền, còn đều là hắn nói.Lư Hủ:- ...Hắn nhàn rỗi, ngày nào cũng nói những chuyện này với Nhan Quân Tề làm gì!Nhan Quân Tề sững sờ nhìn chằm chằm vào hắn:- Ta cũng suy nghĩ một lúc lâu xem có nên viết hay không, có nên trình phong thư này cho người khác hay không, đạo lý làm người ta đương nhiên hiểu, nếu chưa thấy thì làm như không biết, nhưng nếu nhìn thấy, nghe được, ta sẽ không thể lại tự lừa dối mình nữa.
Ngày ấy nhìn thấy, nghe thấy như tảng đá lớn ở trong lòng ta, ta ngày đêm khảo vấn chính mình, đọc nhiều sách như vậy, nếu thi không đậu cử nhân tiến sĩ thì đó là đọc sách suông sao?Lư Hủ bị cặp mắt như hai châm như lửa của hắn làm cho không nói ra lời.- Ta vốn đang do dự, mấy lần muốn thiêu hủy nó, tay của Nhan Quân Tề ấn lên lá thư kia, dần dần dùng sức, trong mắt ngọn lửa nho nhỏ tràn đầy:- Nhưng hôm nay nghe ngươi nói chuyện, ta nghĩ thông suốt.Cả người hắn đều vui sướng, ngữ khí trào dâng, tốc độ nói chuyện nhanh hơn, áp lực ở ngực dâng lên thật lâu.- Quân tử cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn với trời đất, ngoài không hổ với người, trong không hổ với tâm, nếu ta không làm, tâm khó xử, ý khó bình tĩnh, càng không thể đọc sách thánh hiền, làm nhiều nhất cũng chỉ là tiền đồ mà thôi.
Nếu như không thể tế thế thì ta sẽ tu thân, nhưng mà ta không niệm thì ta sẽ làm chuyện buôn bán cho ngươi, có lẽ còn thống khoái hơn!Nhan Quân Tề cúi người đến trước mặt Lư Hủ, giống như muốn nhìn thấu tâm tư của hắn.Lư Hủ ngơ ngác, kinh nghiệm, trí lực, tư tưởng của hắn đều không đủ để làm cho hắn hiểu cô độc trên người Nhan Quân Tề, xúc động phẫn nộ, quyết tâm, đang trưởng thành tam quan và linh hồn, nhưng Lư Hủ lại có thể cảm nhận được sự tín nhiệm và thẳng thắn thành khẩn từ trên người hắn.Nhan Quân Tề nguyện ý mở ra tình cảm thật lòng của mình cho hắn xem, để đầu óc của hắn được mở mang hơn.Lúc này, Lư Hủ bằng trực giác biết rằng, lão không thể khuyên nữa, nếu khuyên nữa thì sẽ phụ một mảnh tâm ý của Nhan Quân Tề.Lư Hủ cũng muốn kết giao bằng hữu không phải là chuyện như vậy sao? Ai để ý cái gì mà lợi hại được mất hoa không có lời, tâm hợp ý đầu, chính mình cao hứng là đủ rồi! Hắn nhiệt huyết dâng lên, một tay áo:- Tiền đồ lại không chỉ có một con đường, ai nói chỉ có thể đọc sách!Hắn sẽ không đọc nữa!- Nếu ngươi không chịu nổi nữa thì ta sẽ che chở cho!Cho dù hắn có đi làm đầu bếp thì cũng có thể lăn lộn được.Lư Hủ ngẩng đầu, hào hùng vạn trượng, cúi đầu vừa nhìn thấy bài văn mở ra, ngẫm lại Nhan Quân Tề đầu thông minh, lại vội vàng trở về túm túm lý trí, nói bù:- Nhưng mà ngươi vẫn phải đọc, ai cũng có sở trường riêng, ta am hiểu nấu cơm, ngươi am hiểu đọc sách, phải biết nghênh ngang.Nhan Quân Tề khẽ mỉm cười.Lư Hủ bắt lấy bài văn của hắn:- Quản hắn có nên hay không, nếu ngươi muốn thượng thư, không thượng không thoải mái thì thượng, ta sẽ giúp ngươi.Hắn dịch ghế đến bên cạnh Nhan Quân Tề:- Nhưng ngươi không thể viết như vậy, quá thẳng thắn, ngươi phải sửa, ngươi phải khen người cao hứng lại uyển chuyển khuyên.
Ta dạy cho ngươi!Nhan Quân Tề nghe khuyên, Lư Hủ nói thế nào hắn cũng cầm bút sửa lại trên giấy, theo lời nói thiên mã hành không của Lư Hủ hắn đăng ký liền trở thành cẩm tú văn chương đoan trang hàm súc.Lư Hủ:- Chúng ta có thể ở lại Quan Dương, về quản hạt thống trị của ngài quả thực là tam sinh hữu hạnh, đối với ngài sùng bái như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt.Nhan Quân Tề đặt bút:- Mộc trạch với quân chi trị hạ, dân chúng đều cảm thấy thật là may mắn.Nhan Quân Tề viết xong một câu, đọc một câu cho Lư Hủ nghe, nếu như đến nơi mà Lư Hủ nghe không hiểu thì còn phải giải thích một phen, đến khi hắn nói có sách, mách có chứng thì Lư Hủ liền đầy vẻ khiếp sợ sùng bái, đến mức mắng chửi người như thế nào, Lư Hủ liền vò đầu bứt tai, dùng sức nghĩ như thế nào mới có thể sửa chữa uyển chuyển.Trời đã tối, khi Lư Hủ về nhà ăn cơm bưng đèn đuốc tới tiếp tục nhìn chằm chằm Nhan Quân Tề sửa, lúc ăn cơm đầu óc đều là bài văn của Nhan Quân Tề, nhưng hắn làm văn lại không nghiêm túc như vậy.Lư Hủ nghĩ, hắn còn chưa đầy 18 tuổi, chính là sinh ra cảm giác quen thuộc với việc làm bài tập cho hài tử đêm khuya.Lượng não hao hết, hắn chống cằm, đầu từng chút một chìm vào buồn ngủ, đợi Nhan Quân Tề chép xong bản thảo sửa chữa, Lư Hủ cũng lười về nhà, cùng Nhan Quân Tề dán vai sát cánh nằm sấp trên giường Nhan Quân Tề, nằm sâu xuống đáy giường, lại nằm nghiêng dựa vào vách tường ôm gối ngủ say sưa.Tác giả có lời muốn nói:Lư Hủ: Ta thượng chương nói cái gì vậy?.